Rối Rắm

Chương 29: Chương 29: Đêm Trước Bão Táp




Núp phía sau bụi cây, Mộc Tình vẻ mặt hưng phấn, kích động làm toàn thân nàng run rẩy, thật sự là kích động, nhưng cũng mang theo khiếp sợ, nàng tuyệt đối không ngờ trốn trong góc này có thể nhìn thấy màn kia.Bọn họ ôm, hôn môi, thổ lộ yêu thương, tiếng rên rỉ cùng gầm nhẹ vẫn vờn quanh đây. Một đoạn thời gian rất dài, tự tạo thành một thế giới, bọn họ giống như Adam cùng Eva thuở hồng hoang, hoan ái không kiêng nể gì, hoàn toàn không để ý có người tại hoa viên này không, anh em bọn họ quay cuồng, ôm, hôn môi, từng tiếng anh yêu em, em yêu anh truyền ra ngoài, hoàn toàn không quan tâm có phải anh em ruột thịt hay không. Bọn họ là anh em một nhà đúng không? Bọn họ đang làm chuyện trái đạo đức, đây là việc tuyệt đối không được phép, trách không được tại sao anh em bọn họ vẫn thân mật như vậy, trách không được anh em bọn họ không nói chuyện yêu đương cùng bất kì ai, trách không được Tề Nhạc vứt bỏ nàng, nguyên lai đây là nguyên nhân.

Ô uế, dơ bẩn, tội ác, lầm lạc!

Bọn họ đáng xuống địa ngục!

Nàng thật không ngờ có thể gặp được một màn kinh tởm nhất trên đời này, Mộc Tình chỉ muốn xem anh em bọn họ thích làm chuyện gì sau lưng nàng, những nụ hôn nóng bỏng, đụng chạm thân thể đối phương, mặt Tề Nhạc ửng đỏ như cô gái hãm sâu vào tình dục, ánh mắt quyến rũ làm cho khuôn mặt tinh xảo của cậu càng thêm động lòng người, Tề Chương hôn Tề Nhạc như hôn trân bảo, bọn họ hãm sâu nóng rẫy trong sự mời gọi của đối phương, đã không rảnh bận tâm bốn phía có người hay không.

Sự thật ghê tởm, Mộc Tình mặc dù cảm giác buồn nôn, nhưng camera trong tay không ngừng quay chụp, công cụ theo dõi hoàn mỹ được nàng trang bị mang theo, camera kỹ thuật số, máy ảnh, nếu nàng đến gần phía sau chụp nhất định sẽ bị phát hiện, chỉ có thể đứng từ xa xa.

Nhằm ngay vào hai người đang triền miên trên cỏ, trong ánh mắt đều là hưng phấn, nàng sẽ đem loại chuyện dơ bẩn, ô uế này công khai đại chúng, nàng muốn toàn bộ người trong trường biết rằng, hai anh em như vương tử trong tim của các người kia, phía sau bọn họ dơ bẩn cỡ nào, bọn họ không phải rất được hoan nghênh sao? Không phải rất được giảng viên yêu thích sao? Không phải có rất nhiều nữ sinh theo đuổi bọn họ sao? Ngày mai, ngay ngày mai, để cho tất cả bọn họ biết một chút, nhân vật gây sóng gió trong trường kia, nhân vật cao quý giống như con trời kia, rốt cuộc có bao nhiêu hạ tiện.

Tề Nhạc quần áo xộc xệch, Tề Chương nằm trên người cậu, ôn nhu hôn môi cậu, nhưng dưới thân vẫn luật động, sau đó tay Tề Chương lại gắt gao giữ chặt eo Tề Nhạc, xoay người cậu lại, thừa nhận một đợt sóng triều mãnh liệt tiếp theo, Tề Nhạc cúi đầu, cầu khẩn có chút đứt quãng, nhưng cậu không rên rỉ một lần, Tề Chương luật động nhanh hơn, Tề Nhạc còn không rên rĩ ra miệng, cũng đã bị nghiền nát.

Tề Nhạc chỉ có thể ôm sát cổ Tề Chương, gắt gao dán cùng hắn một chỗ, cùng đong đưa theo hắn. Tề Chương hôn nồng nhiệt khắp nơi, trao đổi hương vị cho nhau, hận không thể ngay bây giờ biến thành một người, trong anh có em, trong em có anh.

Tin tức hấp dẫn cỡ nào, sự kiện kinh khủng cỡ nào, chuyện này nếu truyền ra ngoài, toàn bộ giảng viên cùng sinh viên đều sẽ biết, còn có người trong thương giới, cha bọn họ vốn không phải rất ngạo mạn, duy ngã độc tôn sao? Có hai đứa con dọa người như vậy, xem cha bọn họ làm sao lấy lại danh dự.

Đến lúc đó, toàn bộ xã hội đều sẽ biết gia tộc Tề thị dơ bẩn cỡ nào, vẻ huy hoàng bên ngoài, một tay rung trời chuyển đất, hô phong hoán vũ trên thương trường, khí phách mười phần, nếu chuyện gièm pha này lộ ra, gia tộc Tề thị hoàn toàn xong đời rồi. Đến lúc đó, thiên hạ sẽ là của nhà nàng, Mộc gia bọn họ sẽ xưng bá thương giới, gia tộc Tề thị dọa người bao nhiêu năm rồi, chỉ hận không thể ngay bây giờ có thể xem cha bọn họ quẫng bách như thế nào, xem cổ phiếu Tề thị điên cuồng rớt giá, xem công ty bọn họ từng ngày, từng ngày bị nuốt hết, Tề thị hoàn toàn xong hết rồi, có hai đứa con đáng xuống địa ngục như vậy, tai nạn phủ xuống Tề thị rồi.

Bọn họ sẽ sống không bằng chết, người nào để đạo đức bọn họ như vậy, cấm luyến hả? Đây là việc không được cho phép, bọn họ muốn nhấm nháp trái cấm, còn muốn được một kết cục hoàn mỹ sao? Eva cùng Adam ăn trái cấm bị đuổi khỏi vườn địa đàng, bọn họ cũng sẽ biến mất trên đời này, tư tưởng mọi người còn không thoáng đến mức có thể chịu được tình yêu cấm kỵ này.

Nàng sẽ không nương tay, ai bảo Tề Nhạc vứt bỏ nàng không chút do dự. Tề Chương còn nói ghê tởm, Tề Nhạc gọi người đến uy hiếp nàng, này không cách nào tha thứ. Nàng không phải là cô gái chỉ biết trốn vào nơi không người mà khóc khi bị thương tổn, nàng cũng là một người tiếp nhận sự giáo dục cao cấp dành cho người kế nghiệp, cho dù không quản lý công ty của cha, nhưng nàng biết, nàng rất ích kỷ, vô luận xảy ra chuyện gì đều phải vì mình trước tiên, không sợ có hại, chỉ cần chờ đợi thời cơ phản kích lại gấp trăm lần, đánh cho đối thủ không có đường gượng dậy, như vậy, nàng đã thắng lợi.

Mấy hôm trước nàng vẫn bị anh em Tề gia chèn ép, bây giờ, nàng sẽ trả lại cho anh em Tề gia một cú nặng gấp trăm lần, chính lúc này, đánh cho con đường lập nghiệp của anh em bọn họ sụp đổ không gượng dậy được, không chỉ hủy diệt hai người, còn phải hủy diệt cha bọn họ.

Đây là thương giới, đây là sự tàn nhẫn mà người trên thương trường phải học được, trong xã hội cơ hồ là người ăn thịt người, phải học được máu lạnh vô tình, muốn thành công, phải chọn thời cơ thật chuẩn xác, dùng sức mình mạnh mẽ công kích nhược điểm đối phương, nhất định sẽ thành công. Không nên quan tâm có phải rất hèn hạ hay không, chỉ cần thành công rồi, nàng chính là người thắng cuộc.

Nàng muốn chơi đùa hai anh em này đến chết, ai bảo bọn họ thương tổn nàng như vậy?

Tuyệt đối không buông tha bất kỳ kẻ nào thương tổn chính mình, để cho bọn họ từng bước, từng bước đi xuống địa ngục.

Trên mặt Mộc Tình là nụ cười tàn nhẫn nhất.

Tề Chương giúp Tề Nhạc mặc lại quần áo, trấn an dỗ dành Tề Nhạc, hôn nhẹ lên mặt cậu, một chút, một chút, giống như đang dỗ dành đứa trẻ.

“Ca, cuối tuần này, chúng ta đi xem hoa đi, ngồi thuyền ra biển đến một hòn đảo nhỏ, một nơi phồn hoa như gấm”

Tề Nhạc nghe tiếng trống ngực của mình, thật muốn cả đời trải qua như vậy, thân thể có chút đau đớn, nhưng rất thỏa mãn, từ trái tim đến thể xác đều rất thỏa mãn, trải qua một hồi tình sự, hận không thể ngủ ngay bây giờ.

“Được”

Mắt khép hờ, ngẩng mặt, hưởng thụ ánh sáng sau ngọ rực rỡ, ánh mặt trời rất ấm, người bên cạnh chính là suối nguồn ấm áp, chỉ cần tựa vào, cho dù là đêm tối âm u, cũng sẽ cảm thấy an tâm, bị hương vị của đối phương vây quanh, rất an toàn.

Tề Chương hôn một cái lên môi Tề Nhạc, kéo cao áo khoác lên một chút.

“Buổi chiều không có tiết, ngủ một chút đi, không cần lo lạnh, ánh nắng hôm nay tốt lắm”

Nhắm mắt lại,không phải là một mảnh đen tuyền, mà phát sáng, lấp lánh, ấm áp, cảm giác cực kỳ bay bổng.

“Thật muốn trải qua cả đời như thế này”

“Em sẽ ôm anh cả đời hưởng thụ ánh nắng”

Tề Nhạc cười lên, tương lai nhiều thứ tốt đẹp như vậy, vô luận tại nơi nào, chỉ cần có thể ôm nhau, giống như bây giờ, không có gì là gánh nặng, an tĩnh, an hòa hưởng thụ ánh nắng mặt trời rực rỡ, thật là một việc tốt đẹp.

Cánh tay Tề Chương choàng ngang ngực Tề Nhạc, Tề Nhạc nghiêng đầu tựa vào trong ngực Tề Chương, mỉm cười bên môi, có thể đi qua một đời như thế này, cậu có thể dùng hết thảy để trao đổi.

Ngực Tề Chương chính là chỗ dựa an ổn nhất của Tề Nhạc, chỉ có ở trong lòng Tề Chương mới có thể ngủ rất nhanh, chỉ có bên cạnh Tề Chương, giấc ngủ mới có hương vị ngọt ngào. Bọn họ rất may mắn, không phải tìm kiếm đã có tri kỷ của linh hồn mình, lại là một người hoàn mỹ, tâm linh kết hợp, tình cảm dung hợp, làm cho bọn họ không nỡ tách ra. Bọn họ vốn là tương thông, thật lâu trước kia, có lẽ là lúc bọn họ còn trong bụng mẹ, bọn họ đã thề vĩnh viễn cùng một chỗ, mới có thể vẫn nắm tay nhau đến bây giờ, cho dù giãy dụa, bọn họ vẫn không nỡ từ bỏ đối phương, có thể gặp được người thích hợp như vậy đã rất không dễ dàng rồi, như vậy cùng một chỗ đi, bọn họ cùng một chỗ mới là chính xác nhất.

Bọn họ cũng là bất hạnh, dù sao cũng là một xã hội đậm tính bầy đàn, cho dù thoáng hơn thì trên lưng vẫn còn gông cùm đạo đức, cho dù bọn họ có khế ước với nhau, bọn họ vẫn là anh em, đoạn tình cảm này không được tiếp nhận, thân phận bọn họ vốn là nguyên nhân gây trở ngại lớn nhất cho việc vĩnh viễn cùng một chỗ. Đau khổ giãy dụa, chỉ làm cho bọn họ càng thêm thống khổ, vô lực phản kháng, chỉ có thể trầm luân, trầm luân, kết quả là vạn kiếp bất phục. Sau khi xuống địa ngục vẫn chịu nỗi khổ vạn người thóa mạ. Cho dù còn sống bọ họ cũng bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ, tội danh biến thái trên lưng, cả đời sống trong sự thóa mạ căm ghét của mọi người, còn sống cũng là áp lực.

Đây là thế giới của bọn họ, là thế giới mà bọn họ không thể không gánh chịu, chỉ cần chuyện này truyền ra ngoài sáng, bọn họ không bao giờ nữa có thể ôm cùng một chỗ nhàn nhã hưởng thụ ánh mặt trời sau ngọ, bọn họ sẽ biến thành loài chuột chui rúc trong cống rãnh, chỉ cần bị người phát hiện, sẽ bị thóa mạ, chỉ trích, xem thường, nghị luận không thể lọt tai, không thể chịu nổi.

Nụ cười Tề Nhạc trở nên khổ sở, nắm chặt tay Tề Chương, dùng sức rất lớn làm cho Tề Chương khẽ cau mày, cúi đầu nhìn khuôn mặt ca ca tái nhợt, Tề Chương biết ca ca vừa suy nghĩ miên man, an ủi hôn lên môi cậu.

“Ca, có em đây, không nên lo lắng, chúng ta sẽ cùng một chỗ thật lâu, một mực cùng nhau, anh không nên lo lắng chuyện gì. An tâm ngủ đi”

Ca ca thần kinh mẫn cảm yếu ớt, trái tim mỏng manh, một cái ánh mắt cũng có thể xúc phạm đến ca ca, Tề Chương lo lắng nhất chính là Tề Nhạc bị thương tổn, hắn sẽ đứng trước mặt ca ca ngăn cản hết thảy, bảo vệ tốt cho ca ca, cho dù trên lưng đeo nhiều áp lực, hắn cũng không để ca ca gánh chịu cùng mình, ca ca gánh chịu không được, ca ca sẽ điên mất.

Tề Nhạc tiến sát vào lòng Tề Chương, chỉ sợ sự lo lắng của mình có một ngày sẽ trở thành hiện thực, đối với tương lai, Tề Nhạc tràn ngập hoảng sợ.

Tề Chương ôn nhu hôn cậu, hy vọng nụ hôn này có thể làm cho Tề Nhạc an tâm.

Một dải mây đen che khuất ánh mặt trời ấm áp, ánh nắng thoáng cái biến mất, không khí ấm áp ban đầu cũng biến mất, Tề Nhạc hoảng sợ nhìn đám mây đen, sẽ có chuyện không tốt phát sinh sao? Tại sao đột nhiên âm lãnh như vậy? Có ai muốn đoạt ánh nắng của cậu sao? Có người đem Tề Chương cướp đi từ bên người cậu sao? Không được, không có Tề Chương cậu sẽ chết.

Tề Nhạc sợ hãi, gắt gao cầm tay Tề Chương.

“Không được ly khai anh, không được ly khai anh, Chương, chết chúng ta cũng muốn cùng một chỗ, không được rời khỏi anh”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.