Rối Rắm

Chương 41: Chương 41: Gặp Lại Người Quen.




Ngồi vào phòng ăn trang nhã, Tề Chương gọi cơm, nghĩ thầm làm cho Tề Nhạc ăn nhiều một chút, mấy ngày nay cậu gầy đi, vô số lo lắng sợ hãi làm cho cậu có chút không muốn ăn, thừa cơ hội này bồi bổ nhiều vào, trên mặt có chút thịt, thoạt nhìn sẽ đáng yêu hơn nhiều.

Tề Nhạc đánh giá phòng ăn này, rất mộc mạt, trên tường có một ít phật ngữ, loáng thoáng còn có tiếng tụng kinh, không khí mang theo mùi thơm thản nhiên, ngay cả người phục vụ đều có học, tao nhã, nho nhã, làm cho người ta rất thoải mái.

“Ca, muốn ăn cái gì, đồ chay nơi này không tệ, đặc sản nổi tiếng nhất cũng giống như cơm chay ở các chùa khác, bốn món ăn cùng với một món soup, chúng ta thử có được hay không?”

Đến nơi này chính là vì muốn thể nghiệm thức ăn chay, Tề Nhạc rất đồng ý với đề nghị của Tề Chương. Tề Chương cười tủm tỉm nới với phục vụ, phục vụ giúp bọn họ pha lục trà, lưu lại một câu “đợi một chút” rồi đi ra.

“Nơi này phong cảnh thật tốt, khi nào rảnh chúng ta lại đi vào con đường nhỏ khác đi, xem một chút phong cảnh khác”

“Cái này, đến lúc chấm dứt học kỳ, chúng ta tới ở vài ngày trên núi, thể nghiệm một chút cuộc sống thần tiên, anh nhất định sẽ thích”

Hai anh em tán gẫu, vô tư lự, cùng nhau nghĩ tới cuộc sống sau này, rất muốn đến thật nhanh.

“Tề Chương? Tề Nhạc? Các cậu như thế nào ở nơi này?”

Âm thanh quen thuộc vang lên sau lưng Tề Nhạc, Tề Nhạc không nhịn được toàn thân run lên, không phải thoát đi rất xa rồi sao? Như thế nào gặp gỡ người quen biết bọn họ? Đến nơi này đã là một khoảng trời khác rồi, ở đây chưa người nào biết bọn họ, như thế nào có người gọi ra tên?

Tề Chương nắm chặt tay Tề Nhạc, an ủi cậu, dùng cả ánh mắt để trấn an, không có việc gì, cho dù có người nhận ra bọn họ cũng không có việc gì đâu.

Người kia rất tiêu sái đến trước mặt bọn họ, vẻ mặt kinh ngạc.

“Thật không ngờ, tôi cư nhiên gặp các cậu ở nơi này, một thời gian dài không gặp mặt rồi, các cậu có khỏe không?”

Tề Chương ngẩng đầu, hắn nghe thấy âm thanh quen thuộc đã biết người này là ai, quả nhiên không ngoài dự tính, ở chỗ này gặp người quen, chính là, Trần Nhất Minh.

Người kia tiêu sái đến trước mặt bọn họ, vẻ mặt địa kinh ngạc.

“Thật sự là thật không ngờ gặp cậu, cậu không đi học sao? Tôi nhớ kỹ bây giờ cũng không phải thời gian được nghỉ”

Tề Chương thản nhiên mở miệng, hắn cũng không nhiệt tình, Tề Chương còn nhớ rõ lúc ở ký túc xá, những người đó lạnh lùng, trào phúng với cậu, Trần Nhất Minh mặc dù không nói gì thêm, nhưng sự chán ghét trong mắt biểu hiện rất rõ ràng. Nếu có thể, Tề Chương không muốn gặp người quen, nhưng chỉ có thể xem như là xảo ngộ, bọn họ chạy hơn ngàn dặm, có thể gặp gỡ, không thể không nói bọn họ rất có duyên.

Trần Nhất Minh tựa hồ thật cao hứng, trên mặt không có chán ghét, giống như tha hương gặp cố nhân, rất tự nhiên ngồi bên người Tề Chương.

“Cha tôi cho tôi làm một việc, muốn tôi đến công ty ở đây hủy đi một số sổ sách, cho nên tôi mới đến đây. Hôm nay thừa dịp có chút thời gian, tôi đến khu du lịch này đi dạo, thật sự không ngờ gặp gỡ các cậu, các cậu vừa đi là không có tin tức luôn, tôi vẫn rất lo lắng, bác Tề tìm các cậu, tôi cũng hỏi qua rất nhiều người, chính là không có tin tức, các cậu có khỏe không?”

Tề Nhạc có chút bi thương, cha không buông tha ý niệm tìm kiếm bọn họ trong đầu sao? Sẽ thật không ngờ bọn họ tìm tới nơi này đi, mảnh đất yên tĩnh cuối cùng của bọn họ cũng sẽ biến mất sao?

“Nhất Minh, không được nói cho bất luận kẻ nào hành tung của chúng tôi, tôi cùng ca ca thật vất vả trốn thoát, cho nên, không muốn bị ai biết, cũng không muốn bị tóm trở về, để cho tất cả mọi người cho rằng chúng tôi đã chết rồi, chúng tôi không bao giờ gặp lại người quen biết, tốt nhất là dần dần lãng quên chúng tôi. Nếu cậu trở về, cũng không được nói với người khác chúng tôi ở đây, chúng ta quen biết đã lâu, tôi hy vọng cậu giữ bí mật này cho chúng tôi”

Tề Chương ngồi bên cạnh Tề Nhạc, ôm cậu vào lòng, ca ca nghiêm mặt không thôi, không cần nhìn cũng biết cậu đang lo lắng, đang sợ hãi, ca ca thật sự không thể nhẫn nại chịu sự tách ra của bọn họ, dù chỉ một chút, thần kinh Tề Nhạc đã kéo căng đến cực hạn, sợ rằng một chút kích thích cũng sẽ hỏng mất.

Trần Nhất Minh xuất hiện, làm cho thần kinh rất vất vả mới thả lỏng của Tề Nhạc lại căng thẳng lần nữa, kỳ thật Tề Chương cũng rất lo lắng, sợ Trần Nhất Minh sẽ nói với bạn bè nhìn thấy bọn họ ở chỗ này, cha sau khi biết sẽ đuổi theo, bọn họ không đường chạy thoát.

Trần Nhất Minh nhìn Tề Chương, hắn vẫn gắt gao ôm bảo vệ Tề Nhạc. Tề Nhạc tựa trong lòng hắn, sắc mặt căng thẳng, tái nhợt, bộ dáng yếu đuối. Tề Chương cúi đầu dỗ dành bên tai Tề Nhạc, nhưng Tề Nhạc chỉ gắt gao nắm vạt áo Tề Chương, dựa sát vào lòng Tề Chương.

“Ca, đừng lo lắng, chúng ta sẽ không tách ra, không có việc gì”

Trần Nhất Minh nhìn Tề Nhạc, lòng có chút đau, nếu chuyện tình của hai anh em bọn họ không phát sinh, hai người sẽ là những viên ngọc sáng giá nhất của thương giới, là tinh anh mới, bọn họ có chỗ dựa to lớn, tương lai là kẻ có tiền đồ nhất, là những ông trời con, tương lai một mảnh sáng lạn. Nhưng bây giờ, bọn họ bôn ba ẩn nấp khắp nơi, ngay cả người quen cũng không dám gặp mặt, cha con trở mặt thành thù, có rất nhiều người đang đuổi bắt bọn họ, bọn họ bị chặt đứt nguồn kinh tế, từ con trời biến thành bình dân không nói, còn phải chịu đựng rất nhiều sự xem thường cùng lo lắng, sao lại khổ vậy, chịu tội nhiều như vậy, chỉ vì một đoạn tình cảm cấm kỵ, bọn họ cũng đã nỗ lực nhiều lắm rồi.

Mỗi ngày sống đều nơm nớp lo sợ, lo lắng sợ hãi có một ngày sẽ bị chia lìa, chịu sự khiển trách của đạo đức, nội tâm không thể giãy dụa, trách không được Tề Nhạc tái nhợt như vậy, một chút gió thổi cỏ lay cũng làm cậu sợ đến hồn bất phục thể. Tề Nhạc đáng thương, sớm biết như thế thì cần gì? lúc đầu nhanh chóng chặt đứt đoạn tình cảm này, anh em bọn họ vốn là những người xuất sắc.

“Tề Nhạc, cậu có khỏe không?”

Tề Nhạc không có mở miệng, Tề Chương gật đầu với Trần Nhất Minh.

“Anh ấy có chút lo lắng, Nhất Minh, xem như vì chúng ta từng là bạn bè, cầu cậu không nên tiết lộ hành tung của chúng tôi với bất kỳ kẻ nào, tôi cùng ca ca thật vất vả mới có thể cùng một chỗ, chúng tôi không thể lại tách ra. Tách ra mà nói, chúng tôi đều sẽ chết, cậu ngàn vạn lần không nên là kẻ giết người, không nên nói chuyện này với cha tôi”

Trần Nhất Minh có chút giật mình, khi nào nhân vật cao cao tại thượng giống như vương tử này, lại hạ mình cầu người?

“Tôi sẽ không, Tề Nhạc, cậu yên tâm, tôi sẽ không bán đứng các cậu, nhưng các cậu không thể như vậy đến chết, nhanh chóng trở về, khẩn cầu bác Tề tha thứ đi, ông là cha các cậu, chỉ cần thật tình nhận lỗi, cùng ông hảo hảo nói chuyện, bác Tề sẽ đồng ý”

Tề Chương cười khổ.

“Cha tôi vẫn rất chuyên chế, ông tuyệt đối sẽ không đồng ý cho chúng tôi nháo ra loại gièm pha này, không thể nghi ngờ đã bôi đen mặt ông. Ông là người coi trọng nhất danh dự cùng hình tượng công ty, sẽ không quan tâm tình cảm sâu đậm của chúng tôi, anh em chúng tôi sống nương tựa lẫn nhau mười tám năm rồi, chúng tôi vốn là một thể không thể chia tách, từ trong bụng mẹ chúng tôi đã cùng một chỗ rồi, so với tình cảm của mọi người sẽ sâu sắc hơn, không có đối phương không sống được, chúng tôi hiểu rõ từng ánh mắt, từng động tác của nhau, chẳng lẽ bởi vì tư tưởng phong kiến của mọi người chúng tôi sẽ không có thể cùng một chỗ sao? Chẳng lẽ bởi vì chúng tôi cùng chung dòng máu nên sẽ bị khiển trách sao? Tình cảm của chúng tôi, yêu nhau cũng thâm sâu hơn so với người khác, chẳng lẽ chúng tôi nhất định cả đời không thể cùng một chỗ, thống khổ cả đời sao? Chúng tôi trốn ra được chính là đuổi theo hạnh phúc của chính mình, cần gì ông ấy có buông tha hay không buông tha chúng tôi? Yêu cầu của chúng tôi không nhiều lắm, chỉ cần cho chúng tôi một góc nho nhỏ, cho chúng tôi ở cùng đối phương, như vậy cũng rất hạnh phúc rồi. Chúng tôi sẽ không sinh con, sẽ không tạo nên những đứa trẻ cận huyết, chúng tôi sẽ không nguy hại đến bất luận kẻ nào, đơn giản như vậy thôi, không ai chấp nhận, không ai đồng ý, vậy cũng không sao cả. Nhưng cha chúng tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý, ông chỉ biết tách chúng tôi ra, mặc kệ chúng tôi sống hay chết. Chúng tôi chạy thoát, thầm nghĩ thủ cùng một chỗ, không cần người nào đồng ý, chỉ cần chúng tôi cảm thấy rất vui vẻ là tốt rồi, không cần quan tâm ánh mắt của ai, cho dù bị toàn bộ thế giới phản đối, chúng tôi cũng muốn cùng một chỗ”

Trần Nhất Minh không có cách gì khác,đây chính là tình cảm của anh em bọn họ, hậu thế không tha, đến bây giờ cũng không nghĩ ra anh em bọn họ tại sao lại yêu nhau, nhưng cậu có thể giải thích, bọn họ không muốn tách ra, sợ hãi nỗi thống khổ khi tách ra, điều bọn họ muốn không nhiều lắm, nhưng bọn họ cùng một chỗ chính là hậu thế không tha.

“Tôi mặc dù rất khó lý giải, tôi cũng nghĩ không ra các cậu tại sao lại cùng một chỗ, tôi vẫn như xưa, cảm giác các cậu làm như vậy là không đúng, nhưng tôi sẽ không nói với bất luận kẻ nào. Chuyện của các cậu sớm muộn gì cũng phải giải quyết, đó là chuyện của các cậu với cha mình, không quan hệ đến tôi, tôi tới nơi này để ngắm cảnh, không nhìn thấy các cậu, Tề Nhạc, cậu không cần lo lắng nữa, tôi sẽ không tiết lộ hành tung các cậu với bất kỳ ai, chờ đến lúc các cậu cho rằng cần phải nói với cha mình, các cậu sẽ tự xuất hiện trước mặt bác Tề, tôi sẽ không làm chuyện bán đứng bạn bè”

Tề Nhạc trong lòng Tề Chương ngẩng đầu, cậu thật không ngờ Trần Nhất Minh thật sự đáp ứng bọn họ, nói cách khác Trần Nhất Minh sẽ không tiết lộ hành tung của bọn họ, cha cũng không biết, bọn họ có thể cùng một chỗ rồi.

“Cảm ơn cậu”

Trần Nhất Minh cào cào tóc, cười lên, bộ dáng Tề Nhạc cảm kích đến rơi nước mắt khiến cho cậu có chút không nỡ.

“Chúng ta không phải bạn bè sao, tôi không làm được gì trợ giúp các cậu, ít nhất có thể giữ im lặng thì tốt rồi”

“Đối với chúng tôi mà nói đây là trợ giúp lớn nhất rồi, Nhất Minh, thật sự phi thường cảm tạ cậu”

Trần Nhất Minh cười cười, nhìn một chút ngoài cửa sổ.

“Tôi hai ngày này còn chưa trở về, các cậu hôm nay tới đây du ngoạn, tìm được chỗ ở rồi sao?”

“Chúng tôi muốn ở khách sạn dưới chân núi một đêm, xế chiều ngày mai trở về”

“Nhà tôi ở phía sau núi này có một tòa biệt thự, đừng ở khách sạn uổng tiền, đi đến biệt thự của tôi ở đi, tôi cũng ở đó, hôm nay không có chuyện gì mới đến bên này đi dạo một chút, chúng ta rất lâu không gặp mặt rồi, nhân cơ hội này hảo hảo tâm sự”

Thiếu chút nữa quên rồi, phía sau núi là một dãy các biệt thự, đều của người có tiền, Trần gia cũng không xem là gia đình nhỏ, có biệt thự ở chỗ này là rất bình thường.

“Không quấy rầy đến người nhà cậu là tốt rồi”

“Nhân cơ hội tôi đến đây, ở đây, các cậu đến đi, ở một đêm, ngày mai cùng nhau lên núi, nghe kinh sớm, dâng hương, ngắm mặt trời mọc, rất gần đó”

Tề Chương nhìn Tề Nhạc một chút, ở thì ở đi, vừa lúc tiết kiệm được chút tiền, có thể mua cho ca ca một cái áo khoác mới, bây giờ bọn họ phải có kế hoạch chi tiêu, cho dù có nhiều tiền, cũng phải tiêu tiền có kế hoạch, đề nghị của Trần Nhất Minh cũng không tệ, thừa cơ hội này hảo hảo hỏi cậu ta một chút, cha tìm kiếm bọn họ như thế nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.