Rối Rắm

Chương 45: Chương 45: Lạnh Lùng Vô Tình




Lúc Tề Nhạc không được ra khỏi cửa phòng, cậu đã biết cậu cùng Tề Chương đời này khó gặp mặt trở lại, nhân tính quả nhiên ích kỷ tham lam, thật không ngờ, cậu sai lầm khi kết giao bạn bè tốt với Trần Nhất Minh để rồi đánh mất hạnh phúc của chính mình.

Hạnh phúc đi xa rồi, cậu đời này cũng không thể cười lên, sau khi Tề Chương rời đi, dường như cũng mang theo linh hồn cậu, thứ cậu còn lại chỉ là cái xác không hồn. Tề Chương, Tề Chương, người yêu của tôi, chúng ta còn rất trẻ tuổi, không có năng lực phản kháng lề thói đạo đức, phản kháng cha lớn mạnh, đi tới bước này, ai cũng không có biện pháp thay đổi sự thật rồi.

Đã sớm đoán trước sẽ có kết cục này, bắt đầu từ ngày bị cha biết chuyện, bọn họ nhất định đã đặt chân lên con đường này, vốn tưởng rằng, sau khi trốn thoát nhất định có thể hạnh phúc cả đời, nhưng hạnh phúc quá tạm bợ rồi, chỉ có một tháng thời gian, cậu còn có thể dựa vào đoạn ký ức này mà sống cả đời sao? Tính mạng con người rất dài, không có Tề Chương bầu bạn, chỉ có thể nhớ lại cuộc sống ngắn ngủi kia, cậu có thể sống sót sao?

Cửa phòng mở ra, Tề Hạo Nhiên lạnh lùng đứng ở cửa, đối mặt với đứa con này, ông không có gì thương tiếc, cho dù nhìn thấy sắc mặt Tề Nhạc tái nhợt, bộ dáng như sắp ốm, ánh mắt chết lặng, ông vẫn lạnh lùng. Đối với ông mà nói, Tề Nhạc chính là công cụ để kiềm chế Tề Chương.

“Ta sẽ để cậu ở lại trong nước, mấy năm này ta đã chuyển hội sở công ty ra nước ngoài, cũng không cần lo lắng phải nhìn thấy ta. Ta không muốn nhìn thấy một đứa con vô dụng, tốt nhất là biến mất khỏi gia phả nhà họ Tề đi, ta sẽ đăng báo giải trừ quan hệ cha con giữa ta với cậu. Đã làm ra loại gièm pha này thì phải có một người gánh chịu hậu quả, ta sẽ trọng bồi Tề Chương thành người nối nghiệp xuất sắc, còn cậu gánh chịu hậu quả này đi, quyến rũ em trai làm ra chuyện đại nghịch bất đạo, tất cả sai trái đều phải do cậu gánh hết. Nếu cậu nói cái gì không cam lòng, thì hãy nhớ cho rõ ràng, Tề Chương sau này sẽ trở thành nhân tài oanh động thương giới, cậu không muốn nhìn thấy nó lúc đó còn phải chịu tội danh trên lưng chứ? Chịu nỗi khổ vạn người thóa mạ, việc kinh doanh sa sút, không người nào muốn hợp tác với nó, tiền đồ của nó, cậu không quan tâm sao? Nếu thương nó, cho nó cuộc sống tốt nhất đi, cậu an phận gánh chịu thì ta sẽ cho cậu cuộc sống tốt nhất.”

“Ta sẽ cho cậu một tòa biệt thự, một ngàn cổ phiếu, hàng năm sẽ chuyển vào tài khoản cá nhân của cậu một số tiền, cho dù cậu không làm việc cũng sẽ không lo cơm áo, nếu cậu kết hôn, ta sẽ cho cậu một số tiền gọi là chi phí cho việc kết hôn, tiền dạy dỗ con cậu ta cũng sẽ chi, chỉ cần cậu ngoan ngoãn nghe lời, ta cam đoan cuộc sống của cậu sẽ rất tốt”

Tề Nhạc cười lên, đây là cha cậu, cha vô luận ra quyết định gì đều phải giành được lợi ích lớn nhất, cho dù tổn thương con ông thì người thắng cuối cùng vẫn là ông. Gánh chịu tất cả tội danh, cam đoan Tề Chương tiền đồ vô lượng, bảo toàn danh tiếng nhà họ Tề, nhà họ Tề vĩnh viễn không có cách nào vấy bẩn, như vậy, cậu trở thành tội danh thiên cổ của nhà họ Tề, cho nên, cậu bị xóa tên, hoàn toàn không liên quan đến họ Tề.

Cậu quyến rũ em trai làm ra chuyện trời đất không tha, muốn cậu đeo tội danh này trên lưng sống cả đời, sẽ có vô số người thóa mạ, mắng chửi, nhìn cậu như quái vật, tất cả những người quen biết đều xem cậu như biến thái, cậu như con chuột trên phố, chỉ cần xuất hiện trước đám đông, sẽ có người ném đá, chỉ có thể lạnh lùng như cương thi, sống trong góc tối âm u, một mình gánh chịu nỗi thống khổ này, thế nhân lạnh lùng, người yêu rời đi, tình thân phản bội, cậu đều tự mình gánh chịu. Cha không muốn cậu, nhà họ Tề cũng không muốn loại bại hoại này, cậu cũng không cần, thứ cậu quan tâm chỉ có Tề Chương mà thôi.

“Tề Chương đâu? Cha muốn đem hắn đến nơi nào?”

Không hổ là song sinh, câu hỏi cũng giống nhau như đúc, mặc kệ tình cảnh bản thân, trước tiên phải hỏi đối phương bây giờ có tốt hay không?

“Cậu không nên ôm mộng còn có thể nhìn thấy nó, ta sẽ đem nó ra nước ngoài, đời này cũng không cho nó trở về. Nó sẽ tiếp nhận nền giáo dục cao cấp, vào công ty trở thành người nối nghiệp, sau đó tìm một phụ nữ thích hợp kết hôn, chuyện này, đoạn tình cảm này chỉ là phút điên cuồng lúc tuổi trẻ. Sau khi hai đứa tách ra cũng nhân cơ hội này ân đoạn nghĩa tuyệt, không bao giờ liên lạc, tình cảm sâu nặng cũng nhạt dần, nó sẽ trở thành đứa con xuất sắc nhất của ta, còn cậu, bất quá là tàn phẩm của cuộc đấu, ta chỉ muốn người ưu tú nhất, tư chất của cậu không được, tác dụng duy nhất của cậu là mang tất cả tội danh trên lưng để Tề Chương được huy hoàng”

Tề Hạo Nhiên không muốn ở lâu, chỉ chốc lát đã xoay người rời đi.

“Được rồi, ngày mai cậu chuyển ra khỏi nơi này đi, ta đã chọn chỗ cho cậu, cho cậu hai người hầu, bọn họ sẽ chiếu cố tốt cho cậu. Tình cảm cha con chúng ta đi tới tình cảnh ngày hôm nay, tình cảm anh em các cậu cũng không nên tiếp tục nữa, làm việc mình muốn làm, ta không bao giờ quản cậu nữa”

Làm việc cậu muốn làm, cậu bây giờ muốn làm nhất chính là đi tìm chết, không có Tề Chương, đời này không còn hy vọng nhìn thấy Tề Chương, cậu sống còn ý nghĩa gì?

“Oh, được rồi, còn có một việc, Tề Chương lại lần nữa yêu cầu ta chiếu cố cậu thật tốt, ta muốn thực hiện lời hứa với nó, ta còn muốn thường thường chụp ảnh cậu đưa cho nó nhớ, cậu sống cho tốt, đừng để ta khó xử. Cậu không nên muốn tìm chết…Chuyện này, cậu nếu đã chết, ta cũng không nói cho nó mộ phần của cậu ở đâu. Sống cho tốt đi, vì nó mà hảo hảo sống sót, hy vọng lớn nhất của nó là cuộc sống của cậu thật tốt, đừng để nó thất vọng”

Tề Nhạc ngã ngồi xuống đất, nước mắt chảy dài, nhưng lại cười lên.

Tề Chương, Tề Chương biết cái gì khó nhất sao? Chính là như bây giờ, muốn chết, nhưng lại muốn cho hắn an tâm, không cần lo lắng vấn đề của cậu, còn phải miễn cưỡng sống sót, thống khổ nhất chính là sống không được, chết cũng không xong, cậu có thể làm sao bây giờ? Chương, nói cho Nhạc biết, phải làm sao vượt qua cuộc sống không có Chương, còn phải sống thật tốt, anh làm sao có thể sống tốt?

Toàn bộ thế giới vứt bỏ cậu, cậu không hối hận, cho dù tất cả mọi người khinh bỉ cậu, cậu cũng không cần. Nhưng không có người bên cạnh, không có dũng khí nhìn ánh mắt bọn họ, không có dũng khí đứng trước mặt bọn họ, sức mạnh duy nhất của Tề Nhạc cũng đã rời xa cậu, cậu còn có thể hô hấp thế nào đây? Kiên cường như thế nào đây?

Chương, vì em, anh sẽ sống tốt, đến khi em không còn muốn anh, em cũng phải nhớ kỹ, trên thế giới này, cho dù chúng ta không thể gặp lại nhưng chúng ta cùng thở chung một bầu không khí, sống trên cùng một tinh cầu cũng xem như là liên hệ duy nhất giữa chúng ta.

Anh sẽ cầu nguyện cho em, cầu tất cả thần linh phù hộ cho em huy hoàng, sự nghiệp thành công, trở thành niềm tự hào của anh, Tề Chương, đừng để anh thất vọng, cho dù anh thật sự không bao giờ có thể nhìn thấy ánh mặt trời, không thể bên cạnh chia sẻ hết thảy với em, em cũng phải thật tốt.

Anh đáp ứng em, anh sẽ không chết đi, sẽ nghe lời em sống thật tốt, cho dù sống không bằng chết, anh cũng sẽ làm cho em cảm giác được anh còn sống, chúng ta cùng một chỗ mười tám năm, hơn nữa còn có thời gian trong bụng mẹ, vậy là mười chín năm cùng một chỗ, đột nhiên phải thoát ra ngoài, em có lẽ không thích ứng được, từ từ đi, sau một thời gian, em sẽ thích ứng việc không có anh bên cạnh, thành công huy hoàng đi, anh biết em nhất định sẽ thành công.

Anh sẽ không để em lo lắng cho anh, cho dù sống mà không thể yêu, nhưng chỉ cần biết rằng em sống rất khá, anh chết cũng nhắm mắt.

Cảm ứng tâm linh của chúng ta sẽ không bởi vì khoảng cách xa xôi mà biết mất, anh bây giờ chỉ biết em nhất định là đang khóc, nhất định là đang đau lòng, anh có thể cảm giác được, ngoan, Tề Chương, em đã là nam tử hán rồi, em đã rất thành công rồi, không nên khóc òa như vậy.

Mặc dù anh cũng rất đau, ngay cả khi thở cũng cảm giác xương cốt đau đớn, nhưng chúng ta phải kiên cường, có lẽ, thật sự sẽ có một ngày, chúng ta còn có thể gặp mặt. Đến lúc đó, anh hy vọng nhìn thấy em là một người hăng hái, đừng để anh thất vọng.

Nơi này không có gì đáng để thu dọn, đây chính là nhà bọn họ, Tề Nhạc mở cửa ra, ngay cả một người cũng không có, Tề Nhạc cười khổ, lau khô nước mắt trên mặt, cậu là một người bị vứt bỏ, không gây được sự chú ý cũng là do cậu mà thôi.

Đi tới phòng cũ của cậu cùng Tề Chương, Tề Nhạc muốn mang theo tất cả kí ức của cả hai, sau này nếu cuộc sống khó khăn đến không sống nổi, có thể nhớ lại để có dũng khí vượt qua cửa ải khó khăn. Ngay cả quần áo Tề Chương cậu cũng mang theo, trên quần áo vẫn còn lưu lại hương vị của Tề Chương, mặc vào quần áo Tề Chương, giống như được Tề Chương ôm lấy, tiếp thêm dũng khí cho cậu sống tiếp, nhớ lại sự ngọt ngào mà Tề Chương dành cho cậu.

Mẹ cậu không biết đứng ở sau lưng từ khi nào, ánh mắt giống như cha, lạnh lùng.

“Các con thật sự rất ngu, chưa từng nghĩ cha các con rất cường đại sao? Sao lại không cẩn thận như vậy, quên đi, các con làm cho ta thất vọng”

Tề Hạo Nhiên lại khôi phục bộ dáng quân vương cao cao tại thượng, mấy ngày ông phẫn nộ, một chút hơi người cũng biến mất, thật sự là nhìn không thuận mắt.

“Mẹ, mẹ có thể cầu khẩn cha giúp con sao? Ít nhất mỗi năm cho con một chút tin tức Tề Chương, để con có thể sống sót”

Văn Như phất tay.

“Xem như con là con mẹ, hàng năm mẹ sẽ cho con một chút tin tức của nó, thật sự là không thể tin được, các con là những đứa trẻ do mẹ sinh ra sao? Mẹ và cha đều là người máu lạnh, như thế nào sinh ra hai người đa tình như các con? Khó tin, chiếu cố bản thân cho tốt đi, mẹ và cha không có khả năng về gặp con, đây là lần gặp mặt cuối cùng rồi, chiếu cố bản thân, tốt nhất là sống vui vẻ, đặc sắc, làm nên thành tích hơn người, làm cho cha con lén lút nhớ con”

Nàng muốn nhìn thấy bộ dáng vừa tức vừa giận của Tề Hạo Nhiên, rất đáng tiếc, bọn họ làm vợ chồng gần hai mươi năm, bộ dáng tức chết của ông như mấy hôm trước nàng chỉ bắt gặp một lần.

Đây là vui mừng lớn nhất của Tề Nhạc rồi, cậu sẽ vì tin tức hàng năm của Tề Chương mà tiếp tục sống, chỉ cần biết hắn sống rất khá, cậu cho dù chịu thêm nhiều cực khổ cũng đáng, chỉ cần Tề Chương huy hoàng, cậu cho dù lưng đeo danh ô, gánh chịu tất cả tội lỗi, cũng sẽ quen thôi.

Tề Chương, em phải trở thành niềm tự hào của anh, thành công rực rỡ, không uổng phí sự hy sinh của anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.