Rối Rắm

Chương 54: Chương 54: Vô Vọng




Lý Tư Phàm rất lo lắng, Tề Nhạc giống như mất hết hy vọng, thất thần lên lầu, bà bà nhìn theo cậu, nhưng Tề Nhạc không quay đầu lại.

“Tôi đi xem cậu ấy một chút, kiểu này không được, cậu ấy còn có trận đấu”

Bà bà gật đầu, bà có một dự cảm không tốt, cảm giác đứa trẻ này thật sự hỏng mất rồi, nhìn đôi mất thất thần như vậy, khuôn mặt tái nhợt không một chút máu thật sự làm người ta rất lo lắng.

Lý Tư Phàm đẩy cửa đi vào, nhìn từ sau lưng không biết Tề Nhạc đang thu dọn thứ gì.

“Có khỏe không?”

Tề Nhạc lấy ra thứ gì đó mà cậu luôn xem như trân bảo, từng thứ từng thứ đều là Tề Chương cho cậu, có những vật nho nhỏ không đáng bao tiền, có một số là vật kỷ niệm, mỗi một thứ Tề Nhạc đều tinh tế nói ra,thời gian nào, địa điểm nào, tại sao Tề Chương đưa cho cậu, lúc cậu bị đuổi đi khỏi tòa nhà lớn chỉ mang theo vài món đồ rất ít ỏi của Tề Chương, mỗi một món đều là trân bảo của cậu, lúc tưởng niệm Tề Chương sẽ lấy ra, tinh tế lau dọn, nhớ đi nhớ lại, bây giờ xem ra , dường như vô ích rồi.

“Hắn không cần tôi rồi, tôi cũng nên một lần nữa nhận rõ lập trường của mình, vẽ rõ giới hạn của tôi với hắn. Tôi thật sự không ngờ, tình cảm thề non hẹn biển của chúng tôi không thể chống đỡ qua bốn năm ngắn ngủi, chúng tôi mười tám năm bên nhau, không, mười chín năm, còn cả lúc ở trong bụng mẹ nữa, lúc nào cũng ở bên nhau, mười chín năm tình cảm lại không bằng một người phụ nữ mới xuất hiện, khoảng cách quả nhiên sẽ cắt đứt hết thảy, mỗi người đều đã cô đơn, cho nên, hắn mới có thể yêu người khác. Hắn rất hạnh phúc là tốt rồi, thật sự, hắn hạnh phúc là tốt rồi, hy vọng lớn nhất của tôi cho đến nay không phải chính là hắn hạnh phúc sao? Tại sao khi chứng kiến hắn hạnh phúc rồi bản thân lại có chút không chấp nhận được? Là tính ích kỷ của con người, tôi không phải loại người thanh cao đến mức chỉ cần hắn tốt thì tốt rồi, tôi còn hy vọng hắn nhớ đến tôi, yêu tôi như tôi đã yêu hắn, mặc dù tình cảm này không được mọi người chấp nhận, nhưng đến bây giờ tôi vẫn rất thương hắn, tại sao hắn lại quên đi tình cảm của chúng tôi để đi đính hôn với người khác? Hắn thật sự không nghĩ tôi sẽ sống không bằng chết sao?”

Tề Nhạc giống như đang lầm bầm lầu bầu, nước mắt lặng yên lăn dài trên mặt, ngã ngồi giữa đống trân bảo của cậu, khóc như đứa trẻ đang bất lực, không ai có thể cho cậu đáp án, người duy nhất có thể cho cậu đáp án chính là người đã tổn thương cậu sâu sắc nhất. Tất cả hậu quả của đoạn nghiệt duyên này cậu đều đã gánh chịu, cũng giống như kết quả của tình cảm này, cậu đang thừa nhận, vô lực thay đổi, chỉ có thể yên lặng tiếp nhận, chịu đựng sự đau xót cắn nát trái tim này, mộng đẹp đã vỡ, hy vọng cuối cùng của cậu cũng đã mất, chỉ có thể gánh chịu.

“Chúng ta đi thôi, sau khi đến Anh quốc sẽ định cư ở đó, nếu hắn đã rời đi thì không nên nghĩ đến việc hắn sẽ trở về, cũng hãy nhìn nhận nó như tình cảm lúc trẻ tuổi điên cuồng đi, tất cả đều là quá khứ, hãy để đau đớn trôi qua, không nên nghĩ đến hắn nữa. Bắt đầu cuộc sống mới của cậu đi, không nên ôm ấp bất kỳ hy vọng nào; kỳ thật, như vậy cũng tốt, dù sao đoạn tình cảm này hậu thế không tha, kết cục này vốn là hiển nhiên, thương tổn cũng là khó tránh khỏi; chúng ta đi thật xa, đến một nơi không có hắn, cậu xem, tác phẩm của cậu được chú ý, cậu nhất định sẽ trở thành họa sĩ đầy tiếng tăm trên thế giới, chăm chỉ mấy năm nữa, mở một cuộc triển lãm tranh, sau đó, thời gian sẽ xoa dịu tất cả đau xót, cậu chậm rãi tiến về phía trước, tìm một người tốt với cậu, an ổn qua cả đời”

Hai người hai thế giới, từ lúc bọn họ bắt đầu tách ra, nhất định sẽ có kết cục này, Tề Nhạc cười thản nhiên, là cậu chưa chịu từ bỏ ý định nên mới làm cho bản thân càng thêm thống khổ, vẫn là nên kết thúc từ sớm; nhưng tại sao khi chấm dứt chuyện này cậu lại thống khổ như vậy?

Lý Tư Phàm vỗ vỗ vai Tề Nhạc, giúp cậu thu thập lại những thứ trên đất.

“Ngày mai chúng ta đến Anh quốc đi, ở bên kia xoa dịu tâm tình, cậu sẽ tốt hơn một chút”

Rời đi nơi này cậu sẽ không còn thống khổ nữa sao? Đáp án có đơn giản như vậy hay không? Nhưng nếu không ly khai, cậu thật sự không chịu nổi.

•°•

Cự tuyệt lời mời đi dạo Anh quốc của Lý Tư Phàm, Tề Nhạc đang rất mệt, đã một ngày đêm không nghỉ ngơi rồi; nhưng thần kinh cậu vẫn đang co rút đau đớn từng cơn, đau xót ẩn nhẫn trong thân thể, giống như ngọn núi lửa trầm mặc chậm rãi di chuyển trong cơ thể cậu, dường như chỉ cần một chút kích thích vô tình, những đau đớn của cậu sẽ bộc phát toàn bộ. Cậu sẽ không khống chế được, đau đến đầu váng mắt hoa, một lần lại một lần dữ dội hơn, dường như nếu không khống chế sẽ làm ra chuyện điên cuồng nhất.

Lý Tư Phàm cũng chỉ trầm mặc, dẫn cậu trở lại khách sạn.

Khách sạn nơi bọn họ ở không nổi tiếng lắm, chỉ là một khách sạn nho nhỏ có sáu tầng lầu, trang trí theo phong cách cổ điển, trên tầng sáu có một hoa viên nho nhỏ.

Tề Nhạc căn bản ngủ không được, thời gian bay rất dài, lệch múi giờ, đáng lẽ cậu nên chìm vào giấc ngủ, nhưng đầu rất đau, mặc dù bị viêm phế quản vẫn cầm một bao thuốc lá, đến bên cửa sổ, chậm rãi hút, thẳng đến khi tàn thuốc đầy sàn mới cười lên, đưa tay che mặt, nước mắt theo khe hở, từng giọt, từng giọt lăn dài.

Lúc người đàn ông thống khổ, nhìn tàn thuốc đầy trên sàn nhà càng thêm thống khổ. Đêm khuya giống như ác ma đang vươn tay, tùy thời có thể cắn nuốt hết tất thảy. Cậu còn nhớ rõ, Tề Chương thích nhất tựa lưng vào nhau, cùng cậu nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ; khi đó hắn từng nói, chúng ta sẽ như vậy, mãi cho đến già, sau mỗi buổi chiều, lúc cơm nước xong xuôi, cầm một ly trà, tựa vào cửa sổ xem hải đăng, xem buổi đêm thành thị.

Khi đó, cậu cho rằng đó là thiên trường địa cửu, nhưng đảo mắt một cái, hết thảy đều biến mất quá nhanh rồi.

Bọn họ từng thích ngồi bên cửa sổ, mỗi người một tai nghe, cậu lẳng lặng đọc sách, Tề Chương cùng cậu, vừa nghe nhạc vừa ngắm phong cảnh; cho dù không nói chuyện cùng nhau nhưng cậu chưa bao giờ cảm thấy cô đơn; khi đó, bọn họ cho rằng chỉ cần có thể như vậy đã rất hạnh phúc. Nhưng bây giờ, tiếng nhạc vang lên, người kia đã ôm người khác mà ân ái, chỉ có cậu còn gắt gao ôm lấy quá khứ, giãy dụa không được.

Tivi đang chiếu thời báo kinh tế tài chính, lúc người dẫn chương trình nhắc đến tên Tề Chương, Tề Nhạc động thân một chút từ ban công đi tới phòng khách. Tề Chương là sinh mạng của cậu, giống như vị thần vận mệnh, chỉ cần có chút tin tức của Tề Chương, thân thể tự động phản ứng, giống như bị triệu trở về.

“Căn cứ vào tình hình giá dầu thô quốc tế đang tăng lên hiện nay, hôn nhân của Tề thị cùng gia đình thân vương Ả rập đã trở thành động lực lớn thúc đẩy giá tăng mạnh, có chuyên gia khẳng định, giá dầu thô còn có thể tăng lên, người phát ngôn Tề thị tuyên bố, nhị công tử Tề thị một tháng sau sẽ đính hôn với Mạn Lệ tiểu thư, tổng tài của Tề thị cũng đã chọn khách sạn Hilton làm nơi cử hành hôn lễ, có phóng viên nhìn thấy Mạn Lệ tiểu thư đến nước Pháp chọn lựa lễ phục, khi được hỏi về hôn lễ của nàng cùng nhị công tử Tề thị, vẻ mặt nàng ngọt ngào nói: trước mắt nhị công tử Tề thị vẫn bận rộn nhiều việc không có thời gian rảnh rỗi. Có thể dự đoán rằng giá cả dầu thô quốc tế là nguyên nhân khiến nhị công tử Tề thị bận rộn, giá dầu đã đột phá đỉnh cao lịch sử, có nhạc phụ tương lai ủng hộ, nhị công tử Tề thị có lẽ sẽ tung ra chiêu bài lớn nhất làm nên một kỳ tích”

Hình ảnh chuyển sang cảnh Tề Chương đính hôn với Mạn Lệ, khi hình ảnh người yêu hiện lên, Tề Nhạc giống như bị một thanh kiếm sắc bén cắt sâu vào nỗi đau của mình, bạo phát toàn bộ những đau đớn không thể đè nén.

“Em như thế nào có thể hạnh phúc? Em như thế nào có thể quên anh? Tề Chương, em không nên phụ anh!”

Tề Nhạc hô tô, một tay kéo ghế đập bể tivi, Bang một tiếng nổ, Tivi biến thành từng mảnh nhỏ.

Chính là ôm hy vọng ngày em trở về anh mới sống sót đến bây giờ, anh vẫn nghĩ em sẽ trở về, anh vẫn ôm ý niệm em vẫn tiếp tục yêu anh nên mới có thể gánh chịu hết thảy thống khổ; anh không tin mưu kế của cha có thể thành công, anh tin tưởng vô luận đến lúc nào em cũng đều yêu anh; cho dù thời gian đợi chờ có lâu hơn nữa anh cũng tin tưởng em nhất định sẽ trở về; cha vẫn rất lớn mạnh, nhưng ông dù sao cũng đã già, em cũng không phải bị vây trong ao tù, nhất định có biện pháp phá tan xiềng xích khó khăn để trở về; cho dù đến lúc đó chúng ta đã trung niên rồi, nhưng mặc kệ thế nào chúng ta cũng sẽ cùng một chỗ.

Nhưng em đính hôn rồi, anh mặc kệ nguyên nhân có phải do cha bức bách hay không, em vẫn là phụ anh, nhìn em thật cao hứng, rất hạnh phúc, anh,anh trai dơ bẩn này của em, có phải cũng đã đến lúc biến mất hay không?

Hy vọng đã vỡ, anh đã từng đem ngày em trở về biến thành tất cả hy vọng của anh, lần này, em không bao giờ trở về nữa, chúng ta chính thức trở thành anh em rồi, tất cả đã bị lãng quên, anh sống chính là hy vọng em có thể trở về nhưng không có khả năng rồi; sau một đêm kia, sau khi chúng ta hoàn toàn bị tách ra, anh là người phải gánh chịu việc cả đời sẽ không gặp lại, em rất hạnh phúc, anh cũng an tâm, anh xem như đã biến mất, rời đi, em cũng không quan tâm.

Này danh lợi, này họa sĩ trẻ tuổi nổi tiếng nhất đối với anh mà nói không chút hấp dẫn, đối với anh mà nói, em là tất cả của anh, là niềm tin sống sót của anh, em không cần anh, vậy anh còn sống làm gì?

Toàn bộ đau xót bộc phát làm cho Tề Nhạc mất trí, cậu không thể thừa nhận việc Tề Chương vĩnh viễn sẽ không trở về; việc hắn yêu người khác là thực; đau xót làm cho cậu điên cuồng; đau xót không biết mất, ngược lại lại thổi lên một hồi lốc xoáy lớn hơn.

Này châm chọc, này xem thường, anh bị mọi người xa thánh thật nhiều năm, nhưng anh cũng cắn răng cam chịu, anh biết em cuối cùng nhất định sẽ trở về, chỉ cần nhìn thấy em, ủy khuất này cũng không tính là cái gì. Cho dù thời gian lâu hơn, anh cũng vô oán vô hối, cho dù ngã bệnh chết, anh cũng không để cho em lo lắng, anh còn muốn sống để chứng kiến ngày em trở về, cho nên anh cố gắng chống đỡ, anh muốn cho em biết cuộc sống anh rất khá nên mới cố gắng học vẽ với Lý Tư Phàm, anh muốn có một thân phận tưng xứng với em; anh biết em vẫn hy vọng anh trở thành một họa sĩ danh tiếng, cho nên, cho dù gặp khó khăn anh cũng muốn thành công, em xem, anh đã thành công rồi, anh có thành tích thật tốt rồi, tại sao emlại yêu người khác sau lưng anh?

Em không phải vĩnh viễn yêu anh sao? Em không phải nói cho dù bị toàn bộ thế giới phản đối, chỉ cần chúng ta cùng một chỗ sẽ không sợ gì hết sao? Em không phải nói cho anh an toàn tuyệt đối, cho anh cuộc sống hạnh phúc sao? Lời thề của em anh ghi nhớ, nhưng em thì sao? Tại sao phản bội anh?

Quên đi, quên đi, em hạnh phúc thì tốt rồi, anh có thể chứng kiến em hạnh phúc, thôi thì cứ xem như là yên tâm rồi đi.

Tề Chương, anh quá mệt mỏi rồi, anh kiên trì lâu lắm rồi, anh muốn sống dễ dàng một chút, anh không muốn gánh chịu thêm bất cứ thứ gì, em hạnh phúc, việc anh rời đi là theo lý phải làm; anh nói rồi, chỉ cần em hạnh phúc, anh chết cũng nhắm mắt.

Không còn hy vọng nào sao? Chứng kiến em ôm cô gái kia, anh không muốn sống nữa, đoạn nghiệt duyên này, đoạn tình cảm không được mọi người tiếp nhận này, lấy cái chết của anh kết thúc nó đi. Làm người cha tốt, người chồng tốt, người yêu tốt của em đi, quên đi ở nơi nào đó trên thế giới này có một người dùng cả sinh mệnh để yêu em, bởi vì em đính hôn, anh chết dưới sự vô tình của em.

Tề Nhạc đứng bên cửa sổ, khung cảnh bên ngoài thật diễm lệ, thành thị thật diễm lệ, nhưng cậu không muốn thưởng thức nữa, thống khổ làm cậu không thể chống đỡ thêm.

“Anh muốn sống dễ dàng một chút”

Dễ dàng một chút có phải là vô tri vô giác hay không? Cậu sẽ không nhớ nhưng, sẽ không thống khổ nữa, vậy sẽ rất dễ dàng rồi. Nhắm mắt lại, mở rộng đôi cánh tay, thân thể hơi hướng về phía trước.

Như vậy, chấm dứt hết thảy đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.