Edit+beta: LQNN203
Ngô Thanh Đào lau mồ hôi trên trán, hỏi: “Chủ nhiệm Hứa anh không biết dỡ vậy ai biết?”
Hứa Gia Hải: “Đội phó Trần của các người biết.”
Mọi người vội vàng nhìn xung quanh: “Đội phó Trần đâu rồi, đội phó Trần không phải vẫn luôn ở thôn Liễu Hà sao, sao bây giờ không thấy đâu?”
“Mau gọi cho đội phó Trần!”
Hứa Gia Hải giơ tay lên liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay: “Lúc này cậu ấy đã lên đường cao tốc rồi.”
Ai ngờ được hung thủ sẽ giấu bom dưới hài cốt chứ, đây là lần đầu tiên Hứa Gia Hải nhìn thấy một quả bom được chôn dưới xác chết.
Tô Dao nhìn đồng hồ hẹn giờ dưới chân, quả thực hung thủ không có động cơ chôn bom, bằng không sẽ tự cho nổ tung mình khi xác định được hiện trường sao.
Vẻ kinh ngạc trên khuôn mặt Tiêu Quảng Lan sau khi phát hiện ra quả bom không phải là giả, điều đó cho thấy bà ta không hề hay biết.
Chỉ có bà ta và Lý Thư Bân mới biết nơi chôn thi thể, không phải bà ta là người chôn thì là một người còn lại trong cuộc chôn. Tiêu Quảng Lan nhanh chóng tìm ra vấn đề này, có người muốn bà ta chết, để bà ta cõng theo mạng sống của Lương Tiểu Ninh và Vưu Hải Ba trên lưng mà chết đi, chết không đối chứng.
Để giữ mạng sống cho mình, Lý Thư Bân đã lấy tính mạng của mẹ mình làm con tốt thí.
Nếu vụ án của Lương Tiểu Ninh chưa từng bị phanh phui thì quả bom đã chôn xuống đất vĩnh viễn không bao giờ phát nổ, một khi được đào lên thì đồng nghĩa với việc đã có chuyện xảy ra.
Tô Dao nghĩ thầm, nếu cô đoán không lầm, trong nhà của Tiêu Quảng Lan hẳn là đã có chứng cứ giả mạo trước đó, chẳng hạn như trên ống thuốc nổ có dấu vân tay của Tiêu Quảng Lan.
Tiêu Quảng Lan cười to và sự điên cuồng cuối cùng có lẽ là do bà ta đã nhìn thấu được điều này.
Tô Dao yêu cầu Giang Bất Phàm và Triệu Dương đỡ Tiêu Quảng Lan rồi nhìn quả bom dưới chân: “Trước đây tôi có học một chút về tháo dỡ bom, để tôi thử tháo nó ra, nếu trong vòng ba phút không thể dỡ được, mọi người liền chạy đi, có thể chạy càng xa càng tốt.”
Tô Dao giữ yên hai chân, cầm lấy cái tuốc nơ vít và kéo mà Ngô Thanh Đào đưa cho, cười với người nhân viên giám định dấu vết: “Chú có thể dùng thời gian này để gọi điện cho gia đình.”
Ngô Thanh Đào suýt khóc: “Đội trưởng Tô, chị đừng nói như vậy, nhất định có thể dỡ được.”
Trong lòng Tô Dao biết rõ trình độ gà mờ của mình, cô tám phần không thể dỡ được, chỉ là hấp hối giãy dụa thôi.
Nhân viên giám định dấu vết lấy điện thoại di động ra, tín hiệu ngắt quãng, khi bắt máy cũng không nghe được rõ lời nói của người bên kia, vì vậy ông ấy đã ghi âm giọng nói trên điện thoại cho gia đình mình, sau đó đưa điện thoại cho Hứa Gia Hải: “Chủ nhiệm Hứa, phiền cậu chuyển cho người nhà của tôi.”
Nói xong, ông ấy sờ sờ túi áo, lấy ra hai con châu chấu rơm, cùng nhau đưa qua: “Tôi vừa mới mua cái này ở dưới chân núi, con lớn giao cho con gái tôi, con nhỏ hơn cho cháu gái tôi.”
Một nữ cảnh sát không kìm được, hốc mắt nóng bừng, nước mắt lập tức trào ra.
Tô Dao đã dành thời gian suy nghĩ trong khi nghiên cứu quả bom, cô sẽ chết trong ba phút nữa, ai sẽ buồn vì cô sau khi cô chết, cô phải để lại vài lời cho những người buồn vì cô.
Tô Đào: “Đào, mở ghi âm điện thoại.”
Ngô Thanh Đào vội vàng lấy điện thoại ra, vừa khóc vừa gọi: “Chị Tô!”
Tô Dao ngẩng đầu cười với cô ấy: “Không sao, loại thiết bị tầm thường này sẽ được dỡ trong vòng một phút thôi, chị chỉ phòng ngừa vạn nhất.”
Tô Dao một bên nở nụ cười với các đồng đội, một bên ở trong lòng mắng chửi mình, vì sao trước kia không học thêm kiến thức dỡ bom, bây giờ thì hay rồi, lập tức bị nổ cho banh xác máu thịt nhầy nhụa.
Ngô Thanh Đào mở máy ghi âm, Tô Dao nói: “Tiểu Tiến, chăm chỉ học hành, sau đó… chị không hề ghét em, chăm sóc bố mẹ thật tốt, kiếp sau đừng làm chị em ruột nữa, tạm biệt.”
Ngô Thanh Đào nhìn thấy Tô Dao dừng lại, thu hồi di động.
Tô Dao: “Chị còn chưa nói xong.”
Ngô Thanh Đào mở đoạn ghi âm mới đưa qua, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Chị Tô, nói đi ạ.”
“Khương cục, phu nhân Khương, đội trưởng Lục, Lục Tiểu Bàn, Tiểu Kỳ, trưởng khoa Lưu và nhiều người khác nữa...” Tô Dao dừng lại, thêm một cái tên, “Còn có đội phó Trần, hy vọng mọi người khỏe mạnh, phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn. Được rồi, Đào, có thể tắt ghi âm rồi.”
Tô Dao cúi đầu nhìn thiết bị bom, còn hai phút bốn mươi lăm giây, đây là tuổi thọ của cô trên đời.
Hứa Gia Hải ngồi xổm bên hố đất lấy điện thoại di động ra: “Đội trưởng Tô, để tôi chụp cho cô một tấm ảnh.”
Tô Dao cười hất ngược mái tóc ướt đẫm mồ hôi trên má: “Không cần đâu, di ảnh chỉ cần sử dụng tấm hình trên thẻ cảnh sát của tôi được rồi, tấm đó đẹp.”
Hứa Gia Hải vốn dĩ muốn chụp cho Trần Ngân Hà xem, coi như để lại kỷ niệm cho anh.
Vẻ mặt Tô Dao vẫn bình tĩnh, chỉ có nhân viên kiểm tra dấu vết và Hứa Gia Hải gần nhất mới nhìn ra, cô không chắc sẽ tháo bom ra được, chỉ xem may mắn mà thôi.
Nhân viên giám định dấu vết thở dài: “Chú thì bỏ đi, đã sống từng này tuổi rồi, nhưng đội trưởng Tô vẫn còn trẻ.”
Tô Dao mỉm cười: “Không sao, hai mươi năm nữa vẫn là một anh hùng ạ.”
Hứa Gia Hải: “Cô không có gì khác muốn nói với đội phó Trần à?”
Tô Dao lắc đầu: “Không có, tôi đã nói những điều cần nói rồi, tôi mong sức khỏe anh ấy tốt lên.”
“Nếu em chết còn muốn tôi khỏe mạnh làm gì,“ Một giọng nói từ phía sau truyền đến, giọng điệu châm chọc, không nghiêm túc rồi lại bình tĩnh, “Tránh ra cả đi.”
Ngô Thanh Đào quay đầu thấy đội phó Trần nhà mình, kích động nhất thời quên cả khóc, vội vàng đưa cây kéo và tuốc nơ vít qua.
Trần Ngân Hà đứng bên cạnh cái hố nhìn nhìn, Tô Dao vội vàng ngăn anh lại: “Nếu anh xuống hố là không thể thoát ra được.”
Tô Dao nhìn Trần Ngân Hà: “Anh không cần mạo hiểm mạng sống vì tôi đâu!”
Tô Dao nhìn đồng hồ đếm ngược thời gian, chỉ còn lại hai phút mười giây, Hứa Gia Hải vừa rồi nói, chỉ cần ba phút là có thể dỡ được, thời gian không kịp nữa rồi!
Cô đứng dậy, dùng hết sức đẩy Trần Ngân Hà lại rồi hét lên trong bầu không khí chia tay sinh tử: “Đừng lo lắng cho tôi, anh hãy sống tốt!”
Tiếng hét này đã đẩy bầu không khí bi thương lên cao trào, ngay cả một nam cảnh sát cũng đã khóc.
“Đội trưởng Tô,“ nhân viên giám định dấu vết đưa quả bom hẹn giờ cho Trần Ngân Hà, không nói nên lời liếc nhìn Tô Dao, “Vở kịch kết thúc rồi, hạ màn được rồi.”
Thì ra là thiết bị bom không cố định, ngòi nổ và thuốc nổ nối với mấy sợi dây, vừa đủ đưa ra khỏi hố, Trần Ngân Hà không cần nhảy xuống, vốn dĩ anh cũng không có ý định nhảy xuống.
Tô Dao đỏ mặt, ho nhẹ một tiếng: “Cháu không phải sợ anh ta không biết có thể mang quả bom lên trên dỡ sao, vạn nhất anh ta nhảy xuống không phải không còn kịp rồi ư.”
Trần Ngân Hà cúi đầu nhìn quả bom trên mặt đất: “Dụng cụ không ổn.”
Ngô Thanh Đào lo lắng lắp bắp: “Vậy, vậy vậy phải làm sao bây giờ?”
Trần Hành Hà giơ tay tháo chiếc kẹp tóc trên đầu Ngô Thanh Đào, nắn thành hình dạng anh muốn, nhanh chóng lục trong thùng dụng cụ của nhân viên giám định dấu vết và của pháp y, tìm được một vài dụng cụ tiện dụng, món nào không tiện anh liền biến chúng thành những thứ tiện dụng.
Trong mắt Tô Dao, Trần Ngân Hà luôn là một hình tượng cao quý, chỉ số IQ rất cao, giá trị sức lực của anh chỉ tăng lên khi anh giở trò lưu manh, những lúc còn lại có thể nói rằng anh gần như không có.
Cho dù lúc này sắc mặt của anh vẫn tái nhợt, môi có chút tím tái, bị ánh nắng gắt như vậy làm rám nắng, như thể sẽ ngất đi trong một giây tiếp theo, nhưng tay lại vô cùng linh hoạt.
Để nắm bắt thời gian, ngón tay anh gần như trở thành dư ảnh.
Trần Ngân Hà cầm dụng cụ đã sửa đổi và bắt đầu tháo bom.
Không có một âm thanh nào ngoại trừ tiếng chim hót thường xuyên, mọi người đều sợ làm gián đoạn suy nghĩ của Trần Ngân Hà nên không dám phát ra tiếng động hay động đậy.
“Dám đem thiết bị cấp thấp như vậy ra mà không biết xấu hổ,“ Trần Ngân Hà không ngừng hai tay, trong miệng vẫn còn giễu cợt, “Thật xúc phạm trí thông minh của người ta.”
Người phải tốn rất nhiều sức lực mà vẫn không tháo được quả bom là Tô Dao: “...” Cảm thấy bị xúc phạm.
Tô Dao nhìn chóp mũi Trần Ngân Hà đổ mồ hôi, hô hấp nhẹ nhàng, ánh mắt có chút nặng nề, đang chuyên tâm dỡ bom, nhất thời nhíu mày.
Dù dễ nói đến đâu thì đây cũng là một quả bom thật, chỉ cần sơ suất một chút là sẽ phát nổ, mất mạng ít nhất bốn người.
Con số trên đồng hồ ngày càng nhỏ dần, khi chỉ còn chưa đầy 20 giây nữa, Tô Dao nói: “Nếu không được anh mau tránh ra đi.”
Tiêu Quảng Lan chết chưa hết tội, nhân viên giám định dấu vết và cô không tránh khỏi, không cần thiết liên lụy đến Trần Ngân Hà.
Trần Ngân Hà ngước mắt lên liếc Hứa Gia Hải: “Dùng hết mấy phút rồi.”
Hứa Gia Hải: “Một phút năm mươi giây.”
“Tổng thời gian là một phút năm mươi mốt giây,“ giọng nói của Trần Ngân Hà vừa dứt, con số trên đồng hồ đếm ngược dừng lại, anh khịt mũi khinh thường: “Nếu không phải sức khỏe lão tử kém, có thể lâu như vậy sao, nực cười.”
Nói xong đứng lên, ném các công cụ trong tay ra sau anh, xoa cổ tay.
Ngô Thanh Đào kêu lên: “Đội phó Trần, anh ném trúng đầu em rồi.”
Nguy hiểm được dỡ bỏ, bầu không khí tại hiện trường rốt cuộc không còn căng thẳng nữa, Tô Dao thở phào nhẹ nhõm, cô biết tính mạng của mình đã cướp được từ tay Tử Thần về.
Người giám định dấu vết ngồi xổm xuống, cùng với một người giám định khác nâng xác của Lương Tiểu Ninh và con búp bê đang quấn quanh cô ấy lên.
Tô Dao ra khỏi hố, đi đến bên cạnh Trần Ngân Hà, lấy khăn giấy từ trong túi ra đưa cho anh: “Vất vả rồi.”
Trần Ngân Hà lấy khăn giấy lau mồ hôi, tựa vào gốc cây cổ thụ nghỉ ngơi: “Vừa rồi sợ lắm phải không?”
Tô Dao thật ra không sợ chết, cô thường tự tưởng tượng ra cách chết của mình khi buồn chán hoặc bốc đồng. Cô sẽ chết trong khi thực hiện nhiệm vụ, bị bắn chết, bị đâm chết, bị xe cán chết, bị nhấn chìm trong nước, nhưng không bao giờ nghĩ cô sẽ bị giết bởi một vụ nổ.
“Cũng may là anh tới, nếu không tôi sẽ bị nổ chết chia năm xẻ bảy, chết không toàn thây, như vậy thật quá khó coi,“ Tô Dao cầm lấy nước khoáng do Triệu Dương đưa, vặn ra, đưa lên môi Trần Ngân Hà, “Tôi nợ anh một mạng.”
Lại nói dường như cô vẫn luôn nợ anh, đêm qua anh đốt ba mươi vạn vẫn chưa phân xử xong nữa.
Trần Ngân Hà nhấp một ngụm nước khoáng, không muốn trả lời những lời của Tô Dao, dường như anh không thích cách cô vạch ra ranh giới với anh.
Tô Dao: “Án này sẽ ghi công anh, cái khác không nói, chỉ dựa vào việc anh dỡ bom cứu được ba mạng người, trong đó có hai người là cảnh sát, trở về trong Cục chắc chắn sẽ khen thưởng, điều này sẽ có lợi rất lớn để anh thăng chức trong tương lai.”
Trần Ngân Hà khoanh chân dài dựa lưng vào gốc cây: “Thăng chức thì thôi đi, chỉ cần còn sống là tốt rồi.”
Tô Dao nghĩ về lời Khương cục lần trước nói với cô, vụ án nằm vùng khi trước của Trần Ngân Hà, dường như vụ án có chút vấn đề về lập trường chính trị, có người nói đã nhìn thấy anh thả một con cá quan trọng lọt lưới, tổ chức đang điều tra vụ việc này, nếu vấn đề này không rõ ràng, sự nghiệp của anh kiếp này có lẽ sẽ dừng lại ở đây.
Cô nghĩ, cô phải giúp anh, cô không thể để anh phải chịu cảnh bất bình này.
Người giám định dấu vết kia đến và nói vài lời cảm ơn với Trần Ngân Hà, đồng thời đưa cho Trần Ngân Hà con châu chấu rơm mà ông ấy mới mua ở chân núi làm quà cho kỷ niệm cho con gái và cháu gái, bảo anh cầm lấy chơi.
Trần Ngân Hà thản nhiên ném cho Hứa Gia Hải: “Đem đi lừa gạt phụ nữ đi, con gái đều thích mấy loại đồ chơi này.”
Hứa Gia Hải thực sự nhận lấy, bỏ con châu chấu rơm vào trong thùng dụng cụ, từ trong thùng dụng cụ lấy ra một viên thuốc, cho Trần Ngân Hà uống: “Sao cậu không tặng con châu chấu cho đội trưởng Tô?”
Trần Ngân Hà: “Cô ấy phải cõng tôi xuống núi, không có tay cầm.”
Lần này Hứa Gia Hải không trêu chọc Trần Ngân Hà nữa, vừa rồi anh ta cho anh uống thuốc hạ sốt, anh ta biết thân thể anh bây giờ yếu như thế nào: “Không phải cậu đã lên đường cao tốc rồi sao, nếu không quay lại chắc giờ cậu đã đến bệnh viện rồi.”
Tô Dao nhìn Trần Ngân Hà: “Làm sao anh biết khu chôn Lương Tiểu Ninh sẽ có vấn đề?”
Kiểm tra hiện trường đã hoàn thành, các chuyên gia dỡ bom sẽ đến xử lý quả bom sau.
Cả nhóm thu dọn đồ nghề chuẩn bị xuống núi, Tô Dao đứng trước mặt Trần Ngân Hà nói: “Lên đây, tôi cõng anh.”
Giang Bất Phàm đi tới: “Để em đi đội trưởng Tô, đội phó Trần quá cao, chị cõng không được.”
Tiểu Vu kéo Giang Bất Phàm sang một bên, nói nhỏ với cậu ta: “Việc của cậu à?”
Ngô Thanh Đào: “Đúng vậy, việc của anh à?”
Tiểu Vu cùng Ngô Thanh Đào đập tay, hai người chèo CP đạt ăn ý.
Tô Dao cõng Trần Ngân Hà trên lưng, Tiểu Vu và Ngô Thanh Đào đứng hai bên để bảo vệ, thỉnh thoảng phụ một chút.
“Tôi đã gọi cho đội trưởng Lục lúc trên đường cao tốc, trò chuyện với anh ấy vài câu về vụ án. Đội trưởng lục nói phát hiện ra máu người ngay con ốc trên tay cầm con dao giết lợn mà em tìm thấy ở nhà của Lý Thư Bân. Sau khi kiểm tra, nó thuộc về Lương Tiểu Ninh,“ Trần Ngân Hà nằm trên lưng Tô Dao, “Tôi sắp rớt rồi, đỡ tôi lên.”
Anh không còn sức lực để tự mình di chuyển.
“Vì đó là hung khí giết chết Lương Tiểu Ninh, Tiêu Quảng Lan nên xử lý con dao càng sớm càng tốt mới đúng, lùi mười nghìn bước mà nói, bà ta đã quen với việc tiết kiệm, không muốn vứt bỏ nó, chờ sóng yên biển lặng sẽ tiếp tục sử dụng nó,“ giọng Trần Ngân Hà càng ngày càng thấp, chỉ nói mấy câu này đã dùng hết sức lực của mình, “Nhưng Lý Thư Bân, hắn ta thông minh, biết phân nặng nhẹ, phát hiện hung khí ở trong nhà tại sao không giúp Tiêu Quảng Lan xử lý.”
“Chỉ có một lý do duy nhất, hắn đã sớm sắp đặt tốt, một khi sự việc bại lộ liền đẩy Tiêu Quảng Lan ra, thời điểm tất yếu hắn sẽ vì chính mình mà giết chết Tiêu Quảng Lan, địa điểm chôn thi thể Lương Tiểu Ninh vô tình là thời điểm xuống tay tốt nhất,“ Giọng nói của Trần Ngân Hà càng lúc càng thấp, cuối cùng chỉ có Tô Dao có thể nghe thấy giọng nói của anh, “Tôi… tôi ngủ một lát đã.”
Ngô Thanh Đào vén một cành cây trước mặt Tô Dao ra, dùng tay phẩy phẩy quạt cho Trần Ngân Hà, thấy anh nhắm mắt lại: “Chị Tô, đội phó Trần ngủ rồi.”
Tô Dao nhấc Trần Ngân Hà lên nói: “Còn bao lâu nữa mới xuống núi?”
Giang Bất Phàm quay đầu đáp: “Năm sáu phút nữa.”
Tô Dao: “Nhanh lên một chút.”
Trần Ngân Hà không phải ngủ, anh đã ngất đi. Người khác không biết, lưng của Tô Dao đang áp vào ngực Trần Ngân Hà, lần đầu tiên cô cảm thấy cơ thể anh rất nóng, nhiệt độ cao đến mức gần như thiêu đốt cả lưng cô, nhưng anh lại không có một giọt mồ hôi, thân thể hơi phát run.
Bất cứ ai bị sốt cao đều biết khi sốt sẽ không ra mồ hôi, cơ thể run lên chứng tỏ tình hình đang rất tồi tệ.
Thuốc hạ sốt mà Hứa Gia Hải đưa cho Trần Ngân Hà không có tác dụng, nhiệt độ cơ thể anh vẫn đang tăng lên.
Bản thân cơ thể Trần Ngân Hà không có vấn đề gì về bệnh lý mà là do hệ thống miễn dịch có vấn đề. Sốt là khi các tế bào miễn dịch đang chống lại vi khuẩn và vi rút trong cơ thể.
Khả năng miễn dịch của anh đã bị phá hủy hoàn toàn, Tô Dao nghe từ Khương cục nói rằng ngay cả một micromet vi khuẩn cũng có thể giết chết anh lúc đó.
Xe cứu thương của bệnh viện tư nhân đậu dưới chân núi, Tô Dao đưa Trần Ngân Hà lên xe, giọng nói run run: “Bác sĩ, mau hạ sốt cho anh ấy.”
Hứa Gia Hải liếc mắt nhìn thời gian: “Cậu ấy uống thuốc hạ sốt cách đây 20 phút.”
Bác sĩ đi theo xe kiểm tra bên ngoài cơ thể Trần Ngân Hà, cau mày: “Bây giờ tôi chỉ có thể làm hạ sốt vật lý, cởi áo của cậu ấy ra, chú ý giữ sạch sẽ và vô trùng.”
Tô Dao từ trên núi xuống, còn nhảy vào hố đất chôn thi thể Lương Tiểu Ninh, dính đầy bùn đất trên tay trên người, bác sĩ đang chuẩn bị cồn và đá viên, đưa cho cô một đôi găng tay vô trùng: “Cởi ra.”
Tô Dao bình tĩnh lại, đeo găng tay, nhanh chóng cởi cúc áo sơ mi của Trần Ngân Hà.
Bác sĩ xử lý xong, lau mồ hôi trên trán: “Chúng tôi vốn dĩ khuyên cậu ấy không nên từ đường cao tốc quay lại, nếu không bây giờ đã nằm viện rồi, cũng sẽ không sốt đến mức này.”
Hứa Gia Hải dựa vào cửa xe, có thể thấy tình trạng sức khỏe của Trần Ngân Hà không mấy lạc quan, giọng điệu đè nén không mấy tốt: “Cậu ấy muốn quay lại các người liền cho quay lại, trả cho các người nhiều tiền như vậy đến một bệnh nhân cũng không trông chừng được.”
So với người giám định dấu vết kia, Tiêu Quảng Lan, thậm chí Tô Dao, liệu họ có bị quả bom nổ chết hay không, Hứa Gia Hải chỉ quan tâm đến tính mạng của Trần Ngân Hà.
“Cậu ta kề dao giải phẫu vào cổ tài xế, có thể không nghe lời cậu ta quay lại sao,“ Bác sĩ đi theo xe và là bạn học cũ của Hứa Gia Hải nói, “Được rồi lão Hứa, cứu người quan trọng, mau lên xe xuất phát thôi.”
“Cái kia, mỹ nữ, trong xe chỉ có thể ở lại một người thôi.”
Ngụ ý là bảo Tô Dao xuống xe, đổi thành Hứa Gia Hải lên. Hứa Gia Hải đã chăm sóc Trần Ngân Hà từ khi anh nhập viện đến nay, tất nhiên anh ta nên đi cùng xe.
Tô Dao nhìn Trần Ngân Hà sắc mặt tái nhợt đang nằm trên xe đẩy, sau đó quay đầu nhìn Hứa Gia Hải: “Để tôi ở trong xe đi.”
Hứa Gia Hải: “Vì cậu ấy đã cứu mạng cô, nên cô cảm kích cậu ấy?”
Tô Dao không nói, chính cô cũng không giải thích được.
Hứa Gia Hải đẩy chiếc kính gọng vàng lên, liếc nhìn Tô Dao qua tròng kính, như thể anh ta đang đánh giá yếu tố tình cảm trong lời nói của cô.
Cuối cùng, Tô Dao đã vượt qua được Hứa Gia Hải, giành được quyền lên xe từ anh ta.
Hứa Gia Hải lấy trong túi ra một tờ giấy đưa cho bác sĩ đi theo xe: “Nếu cậu ấy không trụ được chết giữa đường đến bệnh viện, trước khi chết nhớ để cậu ấy ấn dấu vân tay lên đây.”
Bác sĩ nhìn một cái, suýt chút nữa phì cười: “Người ta đã sắp chết, cậu còn ở đây nhớ thương đến tài sản của người ta, cậu còn có lương tâm không lão Hứa?”
Chỉ thấy trên tờ giấy di chúc có một dòng chữ lớn “100% tiền và bất động sản được để lại cho Hứa Gia Hải“.
Trần Ngân Hà như là có thể nhìn nhìn thấy, anh hơi cau mày.
Bác sĩ: “Nhìn đi, nhìn đi, người đang hôn mê cũng bị cậu đánh thức rồi.”
Hứa Gia Hải nhìn Trần Ngân Hà: “Muốn sửa di chúc thì đừng có chết.” Nói xong đóng cửa xe lại.
Tô Dao dùng khăn mềm quấn một túi nước đá chườm lên trán Trần Ngân Hà, tay kia sờ sờ động mạch cổ của anh, nóng kinh khủng: “Bác sĩ, nhiệt độ của anh ấy hình như vẫn đang tăng lên.”
Bác sĩ đo thân nhiệt cho Trần Ngân Hà, báo động đỏ trên nhiệt kế liên tục nhấp nháy: “43°C, sốt cao quá.”
“Nhiệt độ này gần như là giới hạn mà cơ thể con người có thể chịu được,“ bác sĩ thở dài, “Hãy nghĩ về hướng tốt, dù thế nào cũng không được tăng lên nữa, chỉ được hạ xuống thôi.”
Ngay cả với những người bình thường, không ít trường hợp bị viêm phổi, viêm màng não, sốt cao ảnh hưởng đến não, bị tổn thương suốt đời. Tô Dao không thể nghĩ về điều tốt được.
Dân làng nghe tin trên núi đào được xương người, rất đông người đến xem náo nhiệt. Đa số đều tụ tập ở xe cảnh sát, có người nhiệt tình đưa nước cho đồng chí cảnh sát, có người chỉ chỉ trỏ trỏ vào Tiêu Quảng Lan nói xấu, dạng người gì cũng có.
Cửa sổ xe cứu thương mở ra, trước khi xe chạy ra ngoài đã có hai người dân làng vây quanh xe nhìn vào trong xe.
“Có cảnh sát nằm bên trong sao, lúc lên núi sao có thể ngất xỉu được, làm cảnh sát mà thể lực kém như vậy sao được.”
“Đúng rồi, chắc cậu ta đi bằng cửa sau, chúng ta đóng thuế mỗi năm là nuôi những đám phế vật như vậy sao.”
“Yo, sao còn trừng mắt với người ta, nói cũng không cho nói.”
“Câm miệng.” Tô Dao lạnh lùng phun ra hai chữ đối với hai người bên ngoài cửa sổ kia, “Cút.”
Hai người đó không biết điều chút nào, nhìn thái độ của Tô Dao lại càng không nói lý, chống nạnh chỉ vào mũi Tô Dao: “Số hiệu của cô là bao nhiêu, chúng tôi muốn khiếu nại, cảnh sát mắng chửi người kìa!”
“Số hiệu phải không,“ Tô Dao báo số hiệu của mình, “Các người có nghe rõ không, nếu không nghe rõ tôi sẽ nói lại, nghe rõ rồi thì biến khỏi đây!”
Tô Dao nhìn Trần Ngân Hà nằm trên giường đẩy với khuôn mặt tái nhợt và đôi môi khô khốc, cô biết khả năng miễn dịch của cơ thể anh đã bị phá hủy hoàn toàn như thế nào, những nỗ lực và hy sinh của anh đã đổi được những gì.
Nếu không nhờ anh tiến sâu vào hang cọp và lật tẩy được băng nhóm khổng lồ, thành phố Nam An sẽ còn hỗn loạn. Nghiện ngập, đánh nhau, nói không chừng chồng và những đứa con ham học của họ đã dính vào con đường vấy bẩn đó rồi.
Cho dù hiện tại anh nằm ở trên giường không thể động đậy, dù là yếu ớt đến nỗi gió có thể thổi bay, anh cũng là một cảnh sát tốt, không ai có tư cách nói anh là phế vật.
Ngô Thanh Đào thấy ở đây có tranh chấp, sợ Tô Dao bị người ta khiếu nại trừ lương rồi viết thanh kiểm điểm phê bình, vội vàng chạy tới: “Có chuyện gì, mấy người mắng ai đó?”
Hai người kia vẫn tiếp tục không buông tha: “Chúng tôi vừa rồi đã ghi âm lại rồi, cô ta mắng người!”
Tô Dao: “Mắng con mẹ nó... bác tài, lái xe đi.”