Edit+beta: LQNN203
Chương 66: Dụ tôi trầm luân
Sau một ngày nữa ở Nam An, Tô Dao và Trần Ngân Hà trở về Vân Giang.
Cuộc sống của Tô Dao đi vào quỹ đạo, đi làm mỗi sáng, buổi tối tan làm về nhà. Trong nháy mắt đã là tháng Giêng, chỉ còn hai mươi ngày nữa là Tết Nguyên Đán.
Đúng như dự đoán, Tô Dao bị gia đình thúc giục kết hôn, Triệu Hân Hoa đã thu xếp cho cô một buổi xem mắt khác.
Trên bàn ăn, Tô Dao kể lại những tội của Lý Thư Bân bị cô phanh phui trong cuộc xem mắt trước đây: “Mẹ, con không muốn làm tổn thương ai nữa.”
Triệu Hân Hoa gắp cho Tô Dao một miếng thịt sườn: “Người này khác với những người trước. Người này là công tố viên trưởng của viện kiểm sát thành phố. Việc thẩm tra chính trị của công tố viên trưởng nghiêm khắc như thế nào, chắc chắn không có vấn đề đâu.”
Tô Dao thật sự không tự tin vào số của mình, sợ rằng sẽ kéo công tố viên trưởng giỏi đó vào vòng xoáy phạm tội mất.
Giờ đây, Lục Hải Minh và các lão đại khác của các đội đã biến cô thành linh vật, bất cứ khi nào gặp một kẻ khả nghi trong vụ án, họ liền muốn sắp xếp một buổi xem mắt cho cô với người đó, để kiểm tra xem người đó có phạm tội hay không.
Thể chất ảo ma của cô gần như vượt qua cả khoa học.
Tô Dao: “Công tố viên trưởng thì sao, công tố viên trưởng vẫn tham ô và nhận hối lộ.”
“Đứa nhỏ này, nói chuyện kiểu gì thế?” Triệu Hân Hoa lấy điện thoại di động ra, xem ảnh người giới thiệu gửi tới, “Con nhìn này, lớn lên cũng thật ưa nhìn, tốt hơn những người đã giới thiệu cho con trước đây.”
Trong mối quan hệ công việc, Tô Dao thường xuyên phải đối phó với công tố viên, hơn nữa cô có quen biết vài người, đừng nói là giới thiệu với người quen cũ đấy.
Tô Dao nhìn lướt qua bức ảnh, cảm thấy có chút quen thuộc, như thể cô đã từng gặp qua ở đâu.
Nhìn lại lần nữa, cuối cùng cô cũng nhớ ra, đây không phải là hotboy của lớp mà cô từng thích khi còn học cao trung sao.
Cậu ta không phải không ở Vân Giang sao, từ khi nào đã chuyển sang Viện kiểm sát thành phố rồi?
Tô Dao: “Thôi bỏ đi, con không thích lắm.”
Triệu Hân Hoa không hiểu ra sao: “Con còn có gì bất mãn với điều kiện và dáng vẻ này, con đang tìm thần tiên trên trời rơi xuống à?”
Tô Dao cười cười, không nói gì.
Tô Quốc Dân cũng lo lắng về cuộc hôn nhân của con gái, ông cảm thấy cô đã gần ba mươi, thuộc hàng con gái lớn còn sót lại, con gái càng lớn tuổi càng khó lấy chồng.
Ông là người ít nói, không nói nhiều, ăn vài miếng cơm liền buông chén đũa xuống ra ban công hút thuốc.
Tô Tiến cúi đầu gắp mấy miếng cơm, sốt ruột cau mày: “Mẹ, đừng tiếp tục thúc giục chị lấy chồng nữa.”
Triệu Hân Hoa gắp cho Tô Tiến một miếng thịt: “Không phải mẹ muốn thúc giục, con có thể tự xem, có ai giống xung quanh nó không, sau này không gả được thì làm sao, về già ai sẽ chăm sóc cho nó?”
Tô Tiến: “Con chăm sóc, chị nuôi con lớn, khi chị về già con sẽ cho chị một khoản tiền trợ cấp.”
Triệu Hân Hoa gõ đầu Tô Tiến: “Con chăm sóc, con chăm sóc thế nào, con không cưới vợ cho mình à?”
Tô Dao: “Em đạt bao nhiêu điểm trong kì thi giữa kì lần trước?”
Tô Tiến: “...” Cậu vẫn có thể nói khi không đề cập đến kết quả học tập của mình.
Tô Dao múc cho mình một chén canh: “Về sau em không liên lụy đến chị chị đã biết ơn trời đất lắm rồi.”
Tô Tiến trông bị đả kích, ăn xong chén cơm đến đáy: “Con về phòng làm bài tập đây.”
Trên bàn ăn chỉ còn lại Triệu Hân Hoa và Tô Dao.
Triệu Hân Hoa nhìn Tô Dao, giọng điệu không tốt lắm: “Vừa rồi con nói cái gì, cái gì nói em đừng liên lụy con, nó là em trai của con, con nên giúp đỡ nó dù cho có chuyện gì đi nữa.”
Tô Dao cười, không nói. Cô không muốn tranh luận với Triệu Hân Hoa về vấn đề này, thật vô nghĩa, nhiều lời lại cãi nhau.
Thực ra cô cũng rất hối hận vì những gì mình nói vừa rồi, biết Tô Tiến nghe xong sẽ không thoải mái, nhưng cô thực sự ghét lý luận của Triệu Hân Hoa, chính là cố ý chọc giận cô.
Ăn cơm xong, Tô Dao chọn một quả quýt to trong giỏ trái cây, lột vỏ ra nếm thử, quá chua, cô lại lột quả khác cho đến khi chua ngọt vừa phải, cầm lấy gõ cửa phòng của Tô Tiến đi vào.
Tô Tiến đang chiến đấu với phiếu điểm bị chế giễu của mình, múa bút thành văn làm bài thi.
Tô Dao đưa quả quýt qua: “Chua quá, chị không ăn được. Đã nói tư thế ngồi bao nhiêu lần rồi, ngồi thẳng lưng, nếu không muốn bị cận thì ngồi thẳng lưng lên.” Nói xong cô đặt quả quýt lên bàn rồi đi ra ngoài.
Triệu Hân Hoa đang dọn bàn nhìn thấy Tô Dao đi ra: “Vừa rồi nói với con đối tượng xem mắt, để tâm vào đấy.”
Tô Dao xua tay tỏ vẻ không kiên nhẫn: “Mẹ, con thật sự không muốn gặp.”
Triệu Hân Hoa đặt giẻ trong tay xuống, lải nhải nói: “Không gặp cũng không sao, tự tìm một người đi. Năm nay ăn tết có thể mang về không?”
Tô Dao: “Được được được, con ở trên mạng thuê một người là được, mẹ thích dạng nào, con thuê một người như vậy đến đây cho bố mẹ.”
Triệu Hân Hoa bị chọc giận, ném giẻ xuống bàn: “Được được, nói nhẹ nhàng thì cô không nghe, còn nói những lời này chọc tôi tức giận, nuôi cô lớn như vậy có ích lợi gì.”
Tô Dao biết, năm nay lại xấu, không chỉ Triệu Hân Hoa, mà cả cô bảy cô tám khác, bà một miệng tôi một miệng, đều có thể khiến cô nổ não.
Lúc này, điện thoại di động của Tô Dao vang lên, là lớp trưởng lớp 12 gọi đến, nói Tết Nguyên Đán sắp đến, muốn tổ chức buổi họp lớp, tất cả mọi người ở Vân Giang đều phải tham dự.
Tô Dao không nhiệt tình với những chuyện như đoàn tụ lớp, nhưng cũng không dễ dàng từ chối thẳng mặt: “Được, xem tình hình. Nếu không bận việc mình nhất định sẽ đi.” Ý ngoài lời chính là không đi.
Giọng của lớp trưởng nghe rất vui vẻ: “Được, một lời đã định, không gặp không về.”
Tô Dao thấy lớp trưởng có chút kỳ quái, sao đột nhiên cậu ta lại nhiệt tình với cô như vậy.
Cô dành phần lớn thời gian cho việc học năm cuối cấp 3, cũng không phải là một thành viên tích cực của lớp, sau khi ra trường cũng không tiếp xúc nhiều với mọi người trong lớp, tin tức về buổi họp lớp là thấy trong nhóm lớp, trước giờ chưa bao giờ thấy lớp trưởng đại nhân tự động gọi đến.
Chẳng lẽ sau nhiều năm trôi qua, lớp trưởng đột nhiên phát hiện ra trong lòng cậu ta luôn thích cô, muốn dùng cơ hội họp lớp để bắt đầu câu chuyện tình yêu đã lâu không gặp với cô?
Không, lớp trưởng đã kết hôn cách đây vài tháng rồi, suốt ngày thể hiện tình cảm trong vòng bạn bè, hôm qua còn đăng ảnh vợ nấu ăn nữa.
Tô Dao quá lười biếng để nghĩ về chuyện này, buổi họp lớp, cô sẽ đến đó khi có thời gian, nhưng sẽ không đi nếu không có thời gian.
Rất may mắn vì gần đây không có án mạng nào xảy ra, nên Tô Dao và những người khác không phải làm thêm giờ, thuận lợi có một kỳ nghỉ vào một ngày trước đêm giao thừa.
Trong phòng làm việc, Ngô Thanh Đào vừa dọn dẹp bàn làm việc của mình vừa hát: “Thật tuyệt vời, cầu nguyện không có chuyện gì xảy ra trong ngày lễ, nhân dân an cư lạc nghiệp, tương thân tương ái, tận hưởng hạnh phúc gia đình, đừng cả ngày nghĩ đến ngươi giết ta ta giết ngươi.”
Ngô Thanh Đào nhìn vali trong tay Trần Ngân Hà: “Đội phó Trần, anh về quê sao?”
Trần Ngân Hà nhướng mắt, buồn bã nói: “Cho nên cô thu dọn xong chưa?”
Ngô Thanh Đào thức thời, lanh lẹ thu dọn bàn xong, những người khác trong văn phòng cũng đều thu dọn đi.
Chỉ còn lại Trần Ngân Hà và Tô Dao trong văn phòng rộng lớn.
Trần Ngân Hà nhìn Tô Dao, chủ động báo cáo: “Nếu như không có gì ngoài ý muốn, mùng sáu tôi sẽ trở lại.”
Tô Dao: “Ồ, tốt.”
Trần Ngân Hà lạnh lùng nhìn cô: “Đây là thái độ đuổi người của em sao?”
Tô Dao thay đổi lời nói: “Tại sao mùng sáu mới trở về, làm sao tôi có thể trải qua mấy ngày này mà không có anh đây!”
Trần Ngân Hà hài lòng đứng dậy khỏi ghế, một tay cầm vali, tay kia nắm lấy tay Tô Dao: “Đi thôi.”
Tô Dao tránh khỏi tay Trần Ngân Hà: “Anh không biết mình đang bị đuổi à, không biết hai chữ “rụt rè” viết như thế nào sao?”
Cô vừa nói vừa cầm chìa khóa xe trên bàn lên: “Hứa Gia Hải và Chu Tiểu Nghiên đã đến chưa?”
Theo kế hoạch, cô sẽ đưa họ đến sân bay.
Trần Ngân Hà muốn về thăm mộ bố nuôi của mình. Hứa Gia Hải sinh ra và lớn lên ở Nam An, bố mẹ anh ta vẫn còn sống nên anh ta nhất định sẽ về vào Tết Nguyên Đán. Chu Tiểu Nghiên cũng sống ở Nam An trong một thời gian dài, có một ngôi nhà nhỏ ở đó.
Tô Dao lái xe, Trần Ngân Hà ngồi ở ghế lái phụ, hàng sau là Hứa Gia Hải và Chu Tiểu Nghiên.
Chu Tiểu Nghiên mặc một chiếc áo khoác trắng xinh xắn có cổ lông và đội mũ nồi màu be, dọc đường đi miệng luôn không ngừng.
“Dao Dao, khi không có tôi ở đây mấy ngày tới em phải thủ thân như ngọc, không được nhìn đàn ông khác quá nhiều, đừng đi ăn tối với đàn ông khác, càng không được mắt đi mày lại với người khác. Các loại đoàn tụ lớp lộn xộn cũng đừng tham gia, tôi sợ em sẽ bị những tên đàn ông khác nhớ thương, như vậy tôi sẽ phát điên.”
Hứa Gia Hải liếc nhìn Chu Tiểu Nghiên: “Cô thực sự là chó săn của đội phó Trần nhà cô đấy.” Bất cứ ai sáng suốt có thể nhìn ra là Chu Tiểu Nghiên nói thay cho Trần Ngân Hà.
Tô Dao cười nói với Chu Tiểu Nghiên: “Đừng lo lắng, nếu cô điên, tôi sẽ đích thân đưa cô vào bệnh viện tâm thần.”
Chu Tiểu Nghiên: “Không phải đó chứ, cô thật sự muốn mắt đi mày lại với những người đàn ông khác, hay là vẫn tham gia buổi họp lớp gì mà nơi những người yêu cũ gặp nhau?”
Trần Ngân Hà quay lại nhìn Tô Dao với ánh mắt giết người không giấu giếm trong mắt anh.
Tô Dao bị ánh mắt như vậy nhìn đến suýt chút nữa phóng xe vào vành đai xanh: “Người như tôi không nhà không xe, không trang điểm, đi họp lớp còn chưa đủ để người ta chê cười sao?”
Sát khí đó cuối cùng cũng thu lại một chút.
Đến sân bay, Tô Dao đỗ xe đưa ba người đến cửa kiểm tra an ninh của phòng đợi chuyến bay: “Chúc mọi người năm mới vui vẻ, hẹn gặp lại vào năm sau!”
Trần Ngân Hà đẩy va li vào tay Hứa Gia Hải: “Giúp tôi trông, Tôi đi vệ sinh.”
Sau đó anh xoay người, nắm tay Tô Dao rời đi.
Tô Dao: “Anh đi phần anh, tôi không đi.”
Trần Ngân Hà như là không nghe thấy, anh đưa Tô Dao đến phía sau một cửa hàng nhỏ bán các sản phẩm đặc sản Vân Giang, nương theo một chậu cây xanh tươi cao lớn mà trốn vào đó, kéo cô đến trước mặt dúi đầu cô vào ngực mình.
“Là một người đang theo đuổi, em phải gọi và gửi tin nhắn cho tôi mỗi ngày khi tôi không ở đây, ít nhất ba lần vào sáng trưa chiều, không thể ít hơn 20 phút vào buổi tối. Thời điểm tất yếu yêu cầu gọi video.”
Tô Dao bị ôm chặt, gần như không thở nổi: “Cái gì gọi là thời điểm tất yếu?”
Trần Ngân Hà: “Là khi em nhớ tôi rất nhiều, khi em nhớ tôi sắp phát điên.”
“Mùng sáu anh về rồi, bảy tám ngày nháy mắt trôi qua thôi.” Còn chưa kịp nói xong, người đàn ông trước mặt cô đột nhiên ra sức khiến ngực đau đớn. Cô thức thời thay đổi lời nói, “Cái gọi là sống một ngày giống như một năm, bảy tám ngày là bảy tám năm. A, làm sao tôi có thể chịu đựng được!”
Người đàn ông thỏa mãn buông lỏng tay ra, Tô Dao cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, hung hăng thở hổn hển một hơi.
“Mặc kệ em đi đâu cũng phải báo cáo với tôi, không được hẹn hò với tên đàn ông khác, không được liếc mắt nhìn đàn ông khác một cái.” Anh ôm cô, cằm đặt trên tóc cô cọ nhẹ, “Đừng để bản thân bị lạnh và đói, không được không nhớ tôi.“. Hãy tìm đọc trang chính ở ~ TRUМt ruyeИ.vN ~
Hai câu cuối cùng còn có tính người, Tô Dao vỗ vỗ lưng Trần Ngân Hà: “Được rồi, anh đi kiểm tra an ninh đi, muộn là không lên máy bay được đâu.”
Trần Ngân Hà buông Tô Dao ra, dùng đầu ngón tay xoa xoa môi cô, sức lực nặng nhẹ, giống như hôn, cào nhột tận tâm can.
Anh nhìn cô bằng đôi mắt sâu và sáng đó, ánh mắt miêu tả đôi môi cô với sự ẩn nhẫn và kiềm chế: “Ngoan ngoãn đợi tôi quay lại.”
Tô Dao thoát ra khỏi vòng tay của Trần Ngân Hà, từ sau lưng lưng đẩy anh ra cửa kiểm tra an ninh: “Không phải chỉ cách nhau mấy ngày sao, làm sao giống như sinh tử chia lìa vậy?”
“Này, chờ chút, không phải anh đi Nam An thực hiện nhiệm vụ nguy hiểm nào đó chứ?”
Hứa Gia Hải thấy thời gian rất nhanh đã đến phiên Trần Ngân Hà đăng ký, khi gọi cho anh điện thoại vẫn bị tắt, vì vậy anh ta phải đi tìm, nghe thấy lời nói của Tô Dao, trả lời: “Đừng nghĩ cậu ta cao thượng như vậy, chấp hành nhiệm vụ gì chứ, cậu ta chỉ là chưa từng yêu đương mới nói như vậy, hormone tràn đầy, quá thừa tinh lực không có chỗ phóng.”
Tô Dao cười: “Chủ nhiệm Hứa, anh hiểu lầm rồi, tôi không cùng anh ấy yêu đương.”
Hứa Gia Hải cười nhạo Trần Ngân Hà: “Không phải cậu đã nói với mọi người khắp nơi rằng đội trưởng Tô đang theo đuổi cậu sao, sao vậy, cậu còn chưa đồng ý người ta nữa mà, thật là rụt rè quá cơ.”
Trần Ngân Hà từ trong mũi hừ lạnh một tiếng: “Đi thôi.”
Trần Ngân Hà và Hứa Gia Hải bước đến cửa kiểm tra an ninh, quay lại thì thấy Tô Dao không đi theo để nhìn anh đăng ký. Đây dường như là điều anh đoán trước được nên cũng không ngạc nhiên.
Chu Tiểu Nghiên kiễng chân nhìn đám người: “Dao Dao đâu rồi, cứ bỏ đi như thế này, không tiễn đoạn đường cuối cùng sao?”
Trần Ngân Hà: “Không nỡ xa tôi, lúc này không biết trốn nơi nào khóc nhè rồi.”
Hứa Gia Hải vỗ vỗ vai Trần Ngân Hà: “Được rồi, cậu đừng có mạnh miệng, chẳng qua là người ta không thích cậu nhiều như vậy thôi.”
Cái khác không nói, chuyện tình cảm Hứa Gia Hải nhất định có quyền phát biểu. Nếu thực sự thích một người, người ta hận không thể đem mình đặt trong tròng mắt.
Trần Ngân Hà liếc nhìn Hứa Gia Hải, sốt ruột ngắt lời anh ta: “Câm miệng, đi thôi.”
Tô Dao bước ra từ phía sau một cây cột tròn, nhìn Trần Ngân Hà kéo va li vào cửa kiểm tra an ninh tiếp nhận nhân viên an ninh kiểm tra. Sau khi kiểm tra, anh đã được thông qua, bước vào cánh cửa bên trong, cuối cùng ngay cả cái bóng trên mặt đất cũng biến mất.
Cô quay người bước ra khỏi phòng chờ, tìm một nơi có tầm nhìn rộng nhìn chiếc máy bay Trần Ngân Hà cất cánh.
Văn phòng không có người, Tô Dao không muốn về, quay lại cũng nghịch điện thoại, không có gì thú vị nên cô về nhà.
Cô không lái chiếc Bentley của Trần Ngân Hà, đỡ phải Triệu Hân Hoa và người thân trong gia đình hỏi đông hỏi tây.
Ở cổng Cục Cảnh sát, Tô Dao ngồi cạnh cửa sổ chiếc xe buýt cô thường đi, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tết Âm lịch làm cho các con đường ngõ hẻm rực rỡ hẳn lên, đèn lồng đỏ được treo khắp nơi trong các trung tâm thương mại, cửa hàng và các cây cảnh, trẻ em mặc trước những bộ quần áo ngày Tết.
Tô Dao không có ý định chiêm ngưỡng khung cảnh bên ngoài cửa sổ, cô không thể nhìn thấu Trần Ngân Hà.
Ví dụ khi hoạt động nằm vùng thu lưới hơn một năm trước, rốt cuộc Minh Nguyệt có phải là anh thả đi hay không? Ví dụ con mèo thực sự vẫn còn sống? Ví dụ ngày đó ở nhà khách của Cục Cảnh sát Nam An anh đã không đến thăm giáo viên của mình, rốt cuộc anh đã đi đâu, làm gì, sao lại nói dối cô, tính toán cô?
Tô Dao trong lòng biết rất rõ, ở chung với một người đàn ông như vậy rất nguy hiểm, không biết một ngày nào đó anh sẽ tạo ra tiếng sét lớn, đánh cô tan xương nát thịt.
Nếu cô lý trí hơn, cô nên nhanh chóng vượt qua mớ hỗn độn và cắt đứt với anh sớm.
Nhưng cô không thể.
Cô không thể không nghi ngờ anh, lại không kiểm soát mà thích anh. Hai lực lượng đang giằng co nhau, gần như xé nát cô thành hai nửa đẫm máu.
Đêm giao thừa năm nay cũng tẻ nhạt như những năm trước, đêm giao thừa trừ ngủ muộn, mười giờ sáng dậy chuẩn bị những câu đối Tết cho Tô Quốc Dân, sau bữa trưa rán cá và bánh mì cho Triệu Hân Hoa.
Tô Tiến rất vui vẻ, theo Tô Dao ra vào như cái đuôi nhỏ, lột một viên kẹo tắc nhét vào miệng cô, còn cắt một ít hoa quả đưa cho cô ăn.
Tô Dao thật sự rất buồn chán, để cho qua thời gian, cô chuẩn bị nướng bánh quy với bánh mì, nghĩ Tô Tiến quá lớn nên đuổi cậu ra ngoài: “Những thiếu niên khác thích chạy ra ngoài, còn em lại thích rúc ở nhà.”
Tô Tiến giao nguyên liệu làm bánh quy cho Tô Dao: “Không có chị em cũng không thích ở nhà, bởi vì chị ở nhà nên em mới nguyện ý ở thôi.”
Tô Dao cười nói: “Thích loại bánh quy hình nào, chị sẽ làm riêng cho em.”
Tô Dao nướng rất nhiều bánh quy, nướng xong sau đó đóng gói, chụp mấy tấm ảnh đăng lên vòng bạn bè, thuận tiện chúc mọi người một năm mới hạnh phúc.
Bình luận đầu tiên của Ngô Thanh Đào: “Bánh quy này thoạt nhìn rất ngon, quả nhiên là do chị Tô của em nướng. Để lại một ít cho em với, lần trước chị chưa cho em.”
Tô Dao suy nghĩ một chút, lần cuối cùng cô nướng bánh quy là khi nào.
Đó là thời xa xôi khi cô vẫn còn yêu Hứa Gia Hải, cô đã nướng một hộp bánh quy nam việt quất cho anh ta, khiến Trần Ngân Hà tưởng nhầm là dành cho anh, sau khi biết được sự thật đã giận dỗi rất nhiều.
Ngay sau đó tin nhắn của Trần Ngân Hà được gửi đến: “Bánh quy là nướng cho một mình tôi hay mỗi người anh trai đều có?”
Tô Dao quay trở lại phòng đóng cửa lại, dựa vào cửa trả lời: “Làm người không thể tham lam như vậy được.”
Trần Ngân Hà gọi điện thoại tới: “Ở nhà sao?”
Tô Dao nằm ở trên giường cầm điện thoại di động: “Ừm, chờ ăn cơm tất niên, buổi tối anh ăn gì rồi?”
Không thể trải qua đêm giao thừa một mình, đúng không?
Trần Ngân Hà cười, nói: “Tôi đi đâu cũng có thể ăn được. Sống ở Nam An hai mươn năm rồi mà không thể tìm được chỗ nào để ăn sao?”
Tô Dao ậm ừ, nghe thấy có người gọi Trần Ngân Hà, là giọng của Hứa Gia Hải, còn có tiếng TV, giống ở trong phòng khách nhà cô.
Trần Ngân Hà: “Mẹ Hứa đã làm sủi cảo và đặt mứt táo vào một trong những chiếc sủi cảo đó, nói tôi và Hứa Gia Hải ai có thể ăn trúng mứt táo thì có thể cưới được vợ trước.”
Tô Dao cười: “Vậy khẳng định anh kém chủ nhiệm Hứa rồi. Chủ nhiệm Hứa quen biết nhiều phụ nữ, cho nên anh ấy sẽ kết hôn trước cho coi.”
Trần Ngân Hà khịt mũi khinh thường: “Chưa chắc đâu, biết cái gì gọi là người đến sau không?”
Tô Dao nghe thấy tiếng TV bên Trần Ngân Hà biến mất, có lẽ anh vào một căn phòng không có ai.
“Có nhớ tôi không?”
Tô Dao lăn lộn trên giường hai vòng: “Anh nói xem?”
Trần Ngân Hà: “Gọi anh trai chính là nhớ, gọi anh trai tốt là không nhớ, em chọn một cái đi.”
Tô Dao cười mắng Trần Ngân Hà: “Lão lưu manh.”
“Đây được gọi là lưu manh à?” Giọng người đàn ông cà lơ phất phơ, “Tôi sẽ cho em biết lưu manh thực sự là gì khi có cơ hội.”
Tô Dao: “Chờ khi nào anh đánh thắng tôi rồi nói sau.”
Trần Ngân Hà đi đến bên cửa sổ, nhìn tuyết rơi dày đặc bên ngoài cửa: “Nam An tuyết rơi rồi.”
Vân Giang ấm hơn Nam An, hiếm khi có tuyết, Tô Dao rất tò mò: “Chụp vài bức cho tôi xem xem, tôi muốn xem.”
Trần Ngân Hà không để cô đợi lâu, hai phút sau liền gửi ảnh qua.
Tô Dao liếc mắt nhìn, tất cả đều là ảnh chụp khuôn mặt của Trần Ngân Hà, chỉ lộ một chút bông tuyết trắng bên cạnh.
Tô Dao nắm điện thoại: “Tôi bảo anh chụp cảnh tuyết, tôi muốn xem cảnh tuyết!”
Trần Ngân Hà cười nhẹ, giọng điệu rất khinh thường: “Cảnh tuyết có thể đẹp bằng tôi sao?”
“Nhìn tôi là đủ rồi, nhìn tuyết làm gì.”
Tô Dao: “Anh ngày nào cũng có thể nhìn thấy, nhưng không thể ngày nào cũng thấy tuyết.” Gia hỏa này còn ăn dấm của tuyết nữa chứ.
Trần Ngân Hà dừng lại, giọng anh trầm xuống vài phần: “Nói đến tuyết, đêm qua tôi mơ thấy em.”
Tô Dao rất tò mò: “Mơ thấy tôi làm gì?”
“Tôi mơ thấy em mặc chiếc váy đỏ dài có dây thắt lúc trước,“ giọng người đàn ông từ tính, trầm khàn, “Có hai hoa mai đỏ trên tuyết, vừa chớm nở, dụ tôi trầm luân.”
Tô Dao lúc đầu không phản ứng gì. Cô mặc váy có dây thắt cùng với tuyết thì liên quan gì, chờ khi suy nghĩ cẩn thận mặt cô liền đỏ bừng, lần đầu tiên cô nghe một người có thể nói giấc mơ xuân của mình tươi mát thoát tục như vậy.
Cô cảm thấy cổ họng có chút khô khốc, trong tiềm thức giọng nói cũng nhẹ đi một chút: “Anh đừng như vậy.”
Người đàn ông im lặng một lúc, Tô Dao cũng không lên tiếng nữa.
Một sự ái muội rõ ràng nào đó tồn tại trong không khí, bốc lên dày đặc đến mức không thể bị hòa tan.
Anh nghĩ lẽ ra anh nên hôn cô ở sân bay ngày hôm qua, nếu không anh đã không nghĩ đến cô một cách điên cuồng khi chỉ cách nhau một ngày.
Từ nhỏ anh đã rất lý trí và bình tĩnh, không ai có thể kiểm soát được lý trí của anh.
Lúc này, anh mới nhận ra cảm giác bị hormone chi phối, mọi thứ trên đời chẳng liên quan gì đến anh, anh chỉ muốn bay về Vân Giang ngay lập tức, lăn lộn trên giường với người phụ nữ mình yêu, nhìn cô phát điên vì anh, nghe cô khóc gọi cho anh trai cầu xin anh tha. Bọn họ điên loan đảo phượng, ba ngày ba đêm không ra cửa.
Trần Ngân Hà mở cửa sổ ra để gió lạnh thổi vào, điều này làm dịu đi cái đầu nóng của anh rất nhiều.
Anh cầm điện thoại, thấp giọng nói: “Tôi muốn ăn em.” Đây là lời tỉnh táo nhất anh có thể nói sau khi bình tĩnh lại.
Tô Dao mặt đỏ đến mức không nhìn thấy ai, nằm trên giường vùi mặt vào chăn bông: “Khi nào về Vân Giang thì nói chuyện.”
Trần Ngân Hà: “Được.” Dù sao mặt kệ cô muốn nói chuyện gì, kết quả cuối cùng là như nhau, cô phải là của anh.
Trần Ngân Hà ước lượng thời gian, nói với Tô Dao: “Mẹ Hứa gọi tôi đi ăn sủi cảo, tôi không thể để Hứa Gia Hải ăn mứt táo trước. Cúp máy trước đây.”
Sau khi cúp điện thoại, Trần Ngân Hà cầm lấy áo lông vũ màu đen treo trên mắc áo cạnh giường của Hứa Gia Hải đi ra ngoài.
Mẹ Hứa nhiệt tình gọi anh ăn sủi cảo: “Ngân Hà, nhanh lên, nếu cháu không ăn thì biển rộng ăn mất trước đó.”
Để cưới được nàng dâu trước, Hứa Gia Hải đã lén ăn hết một chén, bây giờ đang ăn chén thứ hai, ngay cả Trần Ngân Hà đi ra cũng không muốn ngẩng đầu lên nhìn anh, lúc này mới ngừng miệng nói: “Mẹ, đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng gọi con là biển rộng, tục chết đi được, gọi con là Gia Hải.”
Mẹ Hứa đưa cho Trần Ngân Hà một chén sủi cảo lớn, để anh ngồi xuống ăn.
Hứa Gia Hải nhìn chằm chằm vào chén của Trần Ngân Hà, chọn một vài sủi cảo nhìn qua có cái bụng căng phồng có thể đang che giấu mứt táo.
Trần Ngân Hà: “Ấu trĩ, cậu thật sự cho rằng có thể cưới được vợ sau khi ăn mứt táo sao, mê tín.”
Hứa Gia Hải nhìn chiếc áo khoác trên tay Trần Ngân Hà: “Sao lại lấy áo của tôi, cậu không mang theo quần áo cho mình sao, nguyên một vali quần áo không đủ mặc? Có khi một ngày đổi tám trăm bộ đủ luôn đấy.”
Trần Ngân Hà phớt lờ Hứa Gia Hải, nói với mẹ Hứa: “Dì ơi, cháu có hẹn với bạn, cháu đi trước ạ.”
Mẹ Hứa đau lòng nói: “Sao đêm giao thừa vẫn ra ngoài, bên ngoài lạnh lắm, dì đã đặc biệt làm sủi cảo mà cháu thích, một cái cháu vẫn chưa nếm thử đâu.”
Hứa Gia Hải: “Không ăn càng tốt, đều là của tôi, mứt táo cũng là của tôi, con dâu cũng là tôi cưới trước. Đi đi, đi thì càng tốt.”
Mẹ Hứa nhìn không ra, nhưng Hứa Gia Hải liếc mắt một cái liền đã nhìn ra, Trần Ngân Hà ra ngoài có chuyện quan trọng, bởi vì anh ngày thường có thói ở sạch và kén chọn, tình nguyện đông chết cũng sẽ không mặc quần áo người khác.
Trần Ngân Hà cầm lấy đũa gắp một miếng sủi cảo, cắn một ngụm nếm: “Ngon lắm ạ, để lại cho cháu hai chén, trở về cháu sẽ ăn.”
“Chú dì, tạm biệt ạ.” Trần Ngân Hà vừa ăn sủi cảo vừa đi về hướng huyền quan, đi được một nửa lại quay trở về.
Anh từ trên tay lấy ra một tờ giấy ăn, nhìn Hứa Gia Hải còn đang ở vùi đầu ăn, từ trong miệng nhổ ra một hạt táo.
Hứa Gia Hải: “...”
Anh ta đã ăn hai chén, hai mươi cái, Trần Ngân Hà chỉ ăn đúng một cái.
Hứa Gia Hải dùng khăn giấy lau miệng: “Thật sự cho rằng ăn mứt táo là có thể cưới được vợ sao, mê tín.”
Mẹ Hứa gõ vào đầu Hứa Gia Hải: “Cái này gọi là ngọt ngọt ngào ngào, sớm sinh quý tử, mẹ thấy Ngân Hà về sau khẳng định kết hôn trước con.”
Trần Ngân Hà gói hạt táo trân quý bỏ vào trong túi, từ Hứa gia đi ra, lên một chiếc taxi.