Rơi Vào Ngân Hà

Chương 104: Chương 104: Hẹn hò dưới sao trời




Edit+beta: LQNN203

Sau khi ăn sáng xong, Trần Ngân Hà rời khỏi nhà Hứa Tiểu Uyển, không biết là làm gì.

Hứa Tiểu Uyển làm hướng dẫn viên du lịch cho Tô Dao và Hứa Gia Hải, đưa họ đi quanh thôn, vừa đi vừa nói: “Ngoại trừ em, mọi người ở đây đều rất giỏi, họ có thể sử dụng cung tên và giáo mác, tài thiện xạ của họ cũng rất chính xác.”

Tô Dao giả vờ vô ý nói: “Là loại súng săn sao, người trong thôn của cô lợi hại như vậy, hẳn là có thể bắn được rất nhiều động vật hoang dã đúng không?”

“Em không biết nhiều về súng. Loại súng đó không hẳn chỉ dùng để săn thú,“ Hứa Tiểu Uyển đi đến ven đường, nhặt một vỏ đạn trên mặt đất đưa cho Tô Dao, “Đa phần đều là loại đạn này.”

Tô Dao cầm qua xem xét, trong đầu đọc ra mấy loại súng có thể dùng loại đạn này.

Một chiếc xe tải nhỏ ba bánh chạy vào thôn, chiếc xe chở đầy hàng hóa và được phủ một tấm lụa đỏ tươi, trông giống như để dùng trong đám cưới.

Xe chạy rất chậm, một cơn gió thổi qua, tấm vải lụa đỏ bị thổi bay, một cô bé đang ngủ say nằm trên chiếu.

Cô bé khoảng năm sáu tuổi, thắt bím tóc, ngủ say như chết, nhìn qua đã bị cho uống thuốc.

Hứa Tiểu Uyển đuổi lên vài bước hét lên: “Chú Lý, đứa nhỏ này là con nhà ai, sao cháu chưa nhìn thấy bao giờ?”

Người đàn ông được biết đến với tên gọi chú Lý quay đầu lại: “Con cái của bà con ở quê chú, trong nhà nghèo, không có khả năng nuôi. Để chú mang đến đây nuôi nấng.”

Tô Dao liếc nhìn đứa trẻ vài cái, khuôn mặt của đứa trẻ sạch sẽ, quần áo trên người cũng sạch sẽ gọn gàng, phong cách rất thời trang, không phải là một đứa trẻ xuất thân từ một gia đình nghèo khó, mà là một con tin bị bắt đến bồi dưỡng thành sát thủ.

Hứa Tiểu Uyển nhìn xe đi xa, quay đầu lại nói với Hứa Gia Hải: “Nếu như mọi người không vội rời đi, nán lại đây uống rượu mừng đã.”

Tô Dao đương nhiên đồng ý, cho dù Hứa Tiểu Uyển không nhắc tới, cô cũng sẽ tìm cớ ở lại, cảnh sát sẽ hành động ngay trong đêm tân hôn.

Hứa Gia Hải nâng kính trên sống mũi nhìn Hứa Tiểu Uyển: “Tại sao đột nhiên muốn gả cho người đàn ông đó?”

Hứa Tiểu Uyển cười bất lực: “Đây không phải chuyện em có thể quyết định.”

Hứa Gia Hải biết Trần Ngân Hà sẽ không thực sự kết hôn với Hứa Tiểu Uyển, là đang lừa cô, chính xác mà nói, người ở nơi này ai cũng lừa cô.

Hứa Tiểu Uyển nắm lấy cánh tay Hứa Gia Hải, chỉ vào một đoạn ngắn bên ngoài thôn: “Chúng ta đi qua đó hái quả dại đi, lúc mọi người về em sẽ cho mọi người một ít mang về.”

Khi đến nơi, Hứa Tiểu Uyển hái một chùm quả đỏ, chia cho Tô Dao và Hứa Gia Hải một chút: “Nếm thử đi, chua ngọt vừa miệng, đặc biệt ngon, trong thành phố khẳng định không có.”

Tô Dao cảm thấy rất ngon nên cô giữ lại một ít, gói trong khăn giấy rồi cất vào túi cẩn thận, để Trần Ngân Hà tối đến tìm cô cho anh ăn thử.

Hứa Tiểu Uyển cầm trong tay mấy quả chín, không ngừng nhét vào tay Hứa Gia Hải, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn anh: “Ngon đúng không.”

Nhìn thấy Hứa Gia Hải thích ăn, Hứa Tiểu Uyển lại quay đầu muốn hái, nhưng lại bị Hứa Gia Hải ngăn lại: “Không thể ăn nữa, nếu không cơm trưa sẽ không ăn được.”

Hứa Tiểu Uyển kiễng chân dưới gốc cây đầy trái dại, hái vừa đủ một nắm tay, xoay người, gió núi thổi tóc cô có chút rối tung, hai má ửng hồng, gần giống màu của quả dại.

Hứa Gia Hải lắc lắc điện thoại trong tay: “Có phiền chụp ảnh không?”

Hứa Tiểu Uyển có chút thụ sủng nhược kinh chỉ vào chính mình: “Em sao, chụp một mình em?”

Cô cầm một nắm lớn quả mọng đỏ, hơi nghiêng đầu, mỉm cười trước ống kính, dừng lại hỏi: “Được chưa?”

Hứa Gia Hải: “Được không?”

Hứa Tiểu Uyển đi tới nhìn: “Anh Gia Hải, điện thoại di động của anh chụp ảnh thật đẹp.”

Hứa Gia Hải: “Là cô xinh đẹp.”

Khuôn mặt Hứa Tiểu Uyển đột nhiên đỏ bừng, ngay cả vành tai cũng đỏ bừng.

Tô Dao nhìn cái cây lúc nãy Hứa Tiểu Uyển đang đứng, từ góc nhìn của Hứa Gia Hải, cô có thể nhìn thấy một tòa nhà phía sau mình.

Đó là một ngôi nhà ba gian, tương tự như công trình xây dựng nhà máy, khác với mọi ngôi nhà trong thôn, không giống nơi ở mà giống như một nhà tù lạnh lẽo.

Tô Dao nghi ngờ đó là nơi giam giữ con tin, Hứa Gia Hải chụp ảnh là ngôi nhà đó.

Thực sự, tất cả mọi người đều đang nói dối Hứa Tiểu Uyển.

Thế nhưng Hứa Tiểu Uyển lại rất vui vẻ, nhìn mình trong điện thoại Hứa Gia Hải, nhẹ nhàng nói: “Em chưa từng chụp một bức ảnh đẹp như vậy bao giờ, muốn rửa ra đặt trên đầu giường xem mỗi ngày.”

Hứa Gia Hải cười: “Được, tôi rửa cho cô, rửa thêm vài tấm.”

Tô Dao đi tới: “Hai người chơi trước đi. Tôi đột nhiên có chút chóng mặt, muốn trở về nằm một lát.” Nào có, lại lừa gạt Hứa Tiểu Uyển lần nữa.

Hứa Tiểu Uyển lo lắng nhìn sắc mặt Tô Dao, đưa tay sờ trán cô: “Thật may là không bị sốt. Buổi sáng em có đun nước, chị uống nhiều nước một chút. Buổi trưa em sẽ làm chút gì đó thanh đạm cho chị ăn.”

Tô Dao cảm ơn cô ấy, quay người đi vào làng.

Ba người canh gác bí mật theo dõi cô và Hứa Gia Hải chia thành hai nhóm, hai người trong số đó tiếp tục quan sát Hứa Gia Hải đồng thời bảo vệ Hứa Tiểu Uyển, trong khi người còn lại lặng lẽ theo sau cô.

Sau khi cô rời khỏi bên cạnh Hứa Tiểu Uyển, bầu không khí của toàn bộ ngôi làng thay đổi ngay lập tức, hơi lạnh trong không khí ngày càng nặng nề hơn, tất cả mọi người đều nhìn cô với sự kháng cự không che giấu.

Có người cầm súng đứng ở cửa, giễu cợt nhắm vào cô, nhìn cô một cách ác ý.

Tô Dao giả bộ hơi sợ hãi, rụt vai lại, cúi đầu đi về phía nhà Hứa Tiểu Uyển. Họ sẽ không ngần ngại bắn cô nếu cô thể hiện một chút khác biệt so với một khách du lịch và khách bình thường.

Nơi sinh động duy nhất trong làng là một ngôi nhà lớn ở cuối phía Đông của làng, người ra vào thỉnh thoảng chuyển thùng rượu vào, túm gà vịt mổ thịt. Vài người phụ nữ ngồi ở cửa gói kẹo cưới.

Đây là sự chuẩn bị cho đám cưới của Hứa Tiểu Uyển và Trần Ngân Hà.

Tô Dao tiếp tục đi về phía trước trở lại nhà Hứa Tiểu Uyển, dư quang nhìn thấy kẻ theo dõi đang đứng ở cổng, nhìn cô.

Cô trở về phòng, giả vờ ốm chuẩn bị đi ngủ rồi đóng cửa sổ lại.

Tô Dao nhìn quanh nhà Hứa Tiểu Uyển rồi lặng lẽ lẻn vào phòng Hứa Tiểu Uyển.

Ngôi làng cách biệt với thế giới và không bao giờ cho người ngoài vào. Không có camera ở bất cứ đâu ngoại trừ nơi các con tin đang bị giam giữ để huấn luyện thành sát thủ.

Căn phòng của Hứa Tiểu Uyển rất gọn gàng và ngăn nắp, là căn phòng điển hình của một cô gái mới ngoài đôi mươi. Điều khác biệt là căn phòng của cô ấy giống như một kho báu, bất kỳ vật trang trí nhỏ nào trên bàn đều có giá trị.

Tất cả các loại đá quý ném trên bàn trang điểm như không cần tiền, chiếc lược làm bằng ngà voi, cả bộ bàn ghế bằng gỗ đỏ, trên tủ còn có những chiếc bình hoa cổ, tùy tiện chạm vào đều là một báu vật.

Có vẻ như Hứa Tiềm thực sự rất yêu quý cô con gái này.

Tô Dao nhìn quanh không tìm thấy manh mối đáng giá nào. Cô nhấc cái gối lên, cảm thấy trong áo gối có thứ gì đó tương tự như tờ giấy, cô định mở ra xem thì chợt nghe thấy trong phòng mình có tiếng động nhẹ truyền đến.

Tô Dao nghi ngờ đó là người do Hứa Tiềm phái đến, vội vàng quay về phòng, qua khe cửa, cô nhìn thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi hồng đứng bên cửa sổ, nhìn xuống ba cây hoa cúc mà cô trồng trong chậu hoa.

Tô Dao thở phào nhẹ nhõm, đẩy cửa đi vào, người bên cửa sổ quay đầu lại.

Chu Vũ Trần hơi cong môi: “Vừa thấy là tôi làm cho cô thất vọng nhiều lắm sao?”

Tô Dao tưởng là Trần Ngân Hà, nhưng khi nhìn thấy không phải, tình yêu mềm mại trong mắt cô biến thành vẻ cảnh giác lạnh lùng: “Anh làm gì trong phòng tôi?”

Chu Vũ Trần chỉ vào mấy bông cúc nhỏ trong chậu hoa: “Cô mang thứ này từ bên ngoài vào?”

Tô Dao gật đầu: “Nó được đào sau ngôi nhà xinh đẹp của anh.”

Trần Ngân Hà nói Hạ Nhược Đàn thích hoa cúc dại nhất. Chu Chính Thanh đã trồng cho bà rất nhiều loài hoa quý trong vườn từ khắp nơi trên thế giới, nhưng bà thậm chí không thèm nhìn lấy một cái.

Ánh mắt Chu Vũ Trần lập tức sáng lên: “Có thể tặng cho tôi không?”

Tô Dao: “Thật ngại quá, không được.”

Chu Vũ Trần: “Chỉ một cây thôi, tôi chỉ cần một cây.”

Tô Dao: “Một cây cũng không được, những thứ này là tôi mang cho Trần Ngân Hà. Tất cả đều dành cho anh ấy.”

Chu Vũ Trần thấp giọng thở dài: “Không có hoa đẹp, mẹ nhất định càng không thích tôi.”

Tô Dao ôm cánh tay nhìn Chu Vũ Trần, ánh mắt gắt gao: “Vì sao lại hạ thuốc tôi, còn nhốt tôi lại?”

Chu Vũ Trần đưa tay nhẹ nhàng chạm vào những bông hoa cúc non trong chậu hoa, Tô Dao nhìn chằm chằm vào tay Chu Vũ Trần, vì sợ rằng bàn tay thon thả đẹp đẽ ấy sẽ làm gãy cành hoa trong giây tiếp theo.

Cô bước tới, cầm chậu hoa đặt trên bàn sau lưng mình, canh giữ thật chặt: “Nói đi, sao anh lại nhốt tôi?”

Chu Vũ Trần nhìn xuống bàn tay của mình, như thể hương cúc vẫn còn lưu lại trên đó: “Bởi vì anh trai tôi muốn cô bình an vô sự, anh ấy muốn làm gì tôi đều sẽ giúp anh ấy hoàn thành, cô không nên xuất hiện ở đây.”

Tô Dao câu môi dưới: “Giam giữ người khác là trái pháp luật, bất kể lý do và động cơ của anh là gì.”

Chu Vũ Trần dựa vào cửa sổ: “Chuyện này tôi không quan tâm, tôi chỉ quan tâm anh trai.”

“Nếu Trần Ngân Hà bảo anh giết người phóng hỏa, anh cũng sẽ đi?” Tô Dao nhìn thần sắc đương nhiên của Chu Vũ Trần, anh ta không trả lời cô cũng biết đáp án, cô rất khó hiểu, “Anh quanh quẩn bên Trần Ngân Hà cả ngày, anh không có bất kỳ chuyện gì muốn làm cho mình sao?”

Chu Vũ Trần nghiêm túc suy nghĩ: “Không có.”

Chỉ có Hạ Nhược Đàn và Trần Ngân Hà trong cuộc sống của anh ta, nhưng họ không thích anh ta.

Khi còn nhỏ anh ta không hiểu chuyện, cố hết sức để lấy lòng bọn họ, sau này anh ta mới hiểu được, bởi vì trên người anh ta mang dòng máu của Chu Chính Thanh, cho dù có chết cũng không thể thay đổi sự thật này.

Chu Vũ Trần xoay người, nhìn mình trên cửa sổ thủy tinh, hơi nghiêng đầu, dưới cổ áo sơ mi có một vết đỏ nhỏ, là bị người mẹ mà anh ta muốn gần gũi nhất nhéo.

Bà muốn giết anh ta, người mẹ dịu dàng với tất cả mọi người chỉ muốn giết mỗi anh ta.

Người ta nói rằng khả năng phục hồi của trẻ em rất tốt, các dấu vết tổn thương sẽ sớm được chữa lành. Nhưng hơn hai mươi năm qua, vết hằn trên cổ anh ta vẫn chưa mờ đi dù chỉ một chút, cứ nửa đêm lại siết chặt một cách khó chịu, khiến anh ta không thở được.

Tô Dao nhìn Chu Vũ Trần, cô luôn nghĩ anh ta là một người rất đáng sợ, toàn thân đều có bệnh, bây giờ nhìn anh ta đi, mọi thứ của anh ta đều phụ thuộc vào Trần Ngân Hà.

Nếu Trần Ngân Hà là một tên tội phạm điên cuồng thì Chu Vũ Trần cũng phải như vậy. May mắn thay, Trần Ngân Hà là một cảnh sát, mặc dù Chu Vũ Trần không làm chuyện gì tốt nhưng lại không làm chuyện gì quá xấu, ngoại trừ việc bóp cổ con mèo và giết Dương Tập Văn.

Tô Dao nhìn khuôn mặt có phần tương tự Trần Ngân Hà của Chu Vũ Trần: “Nghe tôi khuyên, mau chóng rời khỏi đây, trở về Vân Giang tự thú đi, mấy năm sau ra tù anh có thể một lần nữa làm người.”

Chu Vũ Trần vui vẻ nói: “Là cô quan tâm tôi sao, ngoại trừ...”

Anh ta suy nghĩ vài giây, thậm chí còn không nghĩ ra được tên, nhưng vẫn rất vui vẻ: “Bỏ đi, cô là người đầu tiên quan tâm tôi.”

Tô Dao: “Thực ra Trần Ngân Hà đối xử với anh coi như không tồi. Anh là con trai của Chu Chính Thanh, anh ấy không ghét anh, còn đem con mèo của Minh Nguyệt cho anh chăm sóc.”

Đây cũng là điều mà Tô Dao rất khó hiểu, với tính cách của Trần Ngân Hà, sợ rằng anh sẽ không bao giờ muốn gặp lại Chu Vũ Trần trong đời.

Nghe Tô Dao nói, hai mắt Chu Vũ Trần sáng lên một chút.

Tô Dao: “...” Người này so với Hứa Tiểu Uyển còn dễ dỗ hơn một chút.

Trong sân có tiếng bước chân, Tô Dao đi tới bên cửa sổ, vén rèm cửa nhìn ra ngoài, là Hứa Tiểu Uyển và Hứa Gia Hải đã trở lại.

Tô Dao vừa nhìn vừa nói với Chu Vũ Trần: “Anh đi qua cửa sổ phía sau phòng khách.”

Khi quay đầu lại, cô thấy Chu Vũ Trần đã biến mất, chậu hoa cúc cô để trên bàn cũng không còn, kẹo mềm vị đào mà Trần Ngân Hà lén nhét cho cô dưới bàn trong bữa sáng cũng không còn nữa.

Tô Dao tức giận đuổi theo, chỉ thấy rèm cửa trong phòng khách động đậy, Chu Vũ Trần ôm chậu hoa cúc nhảy ra ngoài cửa sổ, đi dọc theo con đường.

Tô Dao nhặt một viên đá nhỏ trong tay ném về phía Chu Vũ Trần, lưng anh ta bị ném trúng, quay đầu cười với cô, ôm hoa cúc non bước đi.

Tô Dao thấy thứ cô ném ra không phải là một viên đá bình thường chút nào, nó giống như một viên ngọc bích. May mắn thay, mặt đất là bùn và cỏ, ngọc bích không bị vỡ.

Tô Dao không còn cách nào khác là đi ra ngoài nhặt, chờ nơi này bị cảnh sát tóm được thì ngọc bích này là tang vật.

Buổi chiều Tô Dao và Hứa Gia Hải tiếp tục theo Hứa Tiểu Uyển ra ngoài chơi, Hứa Tiểu Uyển đưa bọn họ ra ngoài thôn nói nếu trong thôn có nguy hiểm bảo bọn họ chạy ra ngoài theo đường cô ấy chỉ.

Tô Dao khó hiểu hỏi: “Sao trong thôn lại gặp nguy hiểm?”

Hứa Tiểu Uyển cởi giày và tất, cúi người xắn quần, bước vào dòng suối trước mặt: “Đề phòng hỏa hoạn, hoặc thú dữ tấn công thôn, những thứ này đều rất nguy hiểm.”

Tô Dao ngồi trên phiến đá được suối rửa sạch sẽ, nghĩ đến chiếc gối mà cô tìm thấy trong phòng Hứa Tiểu Uyển hồi sáng, cô không có thời gian lấy ra mấy thứ giống như tờ giấy giấu trong đó.

Hứa Gia Hải nhìn Hứa Tiểu Uyển: “Nếu có nguy hiểm gì cô hãy đi cùng chúng tôi.”

“Em à,“ Hứa Tiểu Uyển đứng trong dòng nước trong vắt mỉm cười, “Em thì bỏ đi, em không thể thoát ra được.”

Hứa Gia Hải muốn nói gì đó, nhưng Hứa Tiểu Uyển đã hất một nắm nước lên người Hứa Gia Hải, bọt nước văng vào mặt cô: “Anh Gia Hải, anh là bác sĩ cứu người và chữa lành vết thương. Em cảm thấy anh rất tuyệt vời.”

Hứa Gia Hải tháo kính xuống, nhân cơ hội lau giọt nước trên tròng kính xoa nhẹ giữa lông mày.

Tô Dao đứng dậy khỏi hòn đá, nói: “Giày của tôi bị ướt, tôi quay lại thay, hai người chơi trước đi.” Hứa Tiểu Uyển sẽ tin một lời nói dối như vậy.

Tô Dao quay lại nhà Hứa Tiểu Uyển, muốn vào phòng cô ấy để xem cô ấy giấu thứ gì trong gối, nhưng phát hiện ra phòng của cô ấy đã bị khóa.

Tô Dao lặng lẽ đi vòng ra sau cửa sổ, cố gắng đi vào bằng cửa sổ, nhưng cửa sổ cũng đã bị khóa.

Sau bữa tối, khi Hứa Tiểu Uyển đang dọn dẹp bát đĩa, Tô Dao gọi Hứa Gia Hải vào phòng mình, nhỏ giọng nói với anh ta: “Hứa Tiểu Uyển đang nghi ngờ chúng ta, còn ba ngày nữa. Ba ngày này cẩn thận một chút, đừng để cô ấy phát hiện ra danh tính của chúng ta.”

Hứa Gia Hải liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, Hứa Tiểu Uyển đang đứng bên nước giếng rửa bát.

Hứa Gia Hải xắn tay áo lên: “Tôi đi giúp cô ấy rửa bát.”

“Đúng rồi,“ Hứa Gia Hải bước tới cửa, quay đầu lại ân cần nhắc nhở Tô Dao, “Buổi tối ngủ nhớ khóa cửa và cửa sổ thật kỹ, phòng cháy phòng trộm phòng sắc lang.”

Cả ngày hôm nay Tô Dao không gặp Trần Ngân Hà, anh nói rằng tối nay anh sẽ đến tìm cô.

Tô Dao tắm rửa sạch sẽ, nằm trên giường, tắt đèn, một bên đợi Trần Ngân Hà một bên nhớ lại địa hình của ngôi làng trong tâm trí.

Không biết đã qua bao lâu, người canh gác ở cửa đã thay đổi hai vòng, Trần Ngân Hà vẫn chưa đến.

Tô Dao lo lắng cho Trần Ngân Hà, ngồi dậy khỏi giường, đứng dựa vào tường bên cửa sổ và nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trong bóng tối, một đôi tay đặt lên eo cô, gáy bị đôi môi ấm áp hôn lên, giọng nói trầm thấp và khẩn trương của người đàn ông truyền đến: “Nhớ anh trai quá à.”

Tô Dao xoay người, nắm lấy tay Trần Ngân Hà dẫn anh lên giường, hạ màn giường xuống.

Yết hầu của người đàn ông lăn lộn một chút, giọng nói của anh khàn khàn: “Cùng chủ rể của người ta lêu lổng bên nhau, có phải đặc biệt kích thích hay không?”

Tô Dao đánh vào đầu Trần Ngân Hà: “Kích thích cái quỷ ấy, em sợ bóng của anh chiếu lên cửa sổ bị người bên ngoài phát hiện, trốn vào trong màn an toàn hơn.”

“Trước tiên nói, anh đã làm gì trong ngày, tính toán kế hoạch hành động vào ngày cưới như vậy, anh đã bàn với Cục phó Vương chưa?”

Trần Ngân Hà không muốn trả lời bất kỳ câu hỏi nào trong số này, anh nhìn vào mắt cô: “Em có nhớ anh không?”

Căn phòng lờ mờ sáng, không ai nhìn thấy cô đỏ mặt: “Nhớ, em nhớ muốn chết, ngày nào cũng nhớ, muốn nhanh chóng kết thúc chuyện ở đây, bình an trở về Vân Giang gả cho anh.”

Trần Ngân Hà thỏa mãn cong môi dưới, ôm lấy người phụ nữ trước mặt, ép cô vào lòng, cúi đầu hôn lên môi, mắt, tai và cổ của cô.

Thật lâu sau, anh kéo quần áo của cô, thở dốc, cô nắm lấy cổ tay anh nhẹ giọng khiển trách: “Bây giờ không phải lúc lộn xộn, anh chịu khó, chờ trở về, chờ trở về nhé.”

Người đàn ông giống như một con dã thú đói khát: “Một miếng, cho anh ăn một miếng thôi.”

Hai người ôm chặt nhau, lăn lộn trên giường, trong cổ họng của nhau có tiếng thở dốc khó có thể kiềm chế, chiếc giường đơn bằng gỗ không chịu được quăng quật phát ra âm thanh kẽo kẹt khe khẽ, ở trong đêm có vẻ thập phần cuồng dã.

“Cộc cộc cộc”, có tiếng gõ cửa, giọng nói của Hứa Tiểu Uyển truyền vào: “Chị Trần, chị không sao chứ?”

Tô Dao đẩy Trần Ngân Hà ra khỏi người mình, sửa sang quần áo lộn xộn, hô ra cửa, “Không sao.”

Hứa Tiểu Uyển muốn nói gì đó, nhưng giọng nói của Hứa Gia Hải từ bên ngoài truyền đến đã thu hút sự chú ý của Hứa Tiểu Uyển.

Trần Ngân Hà định vồ vào một lần nữa, nhưng bị Tô Dao từ chối: “Đừng như vậy, trước hết hãy làm việc nghiêm túc.”

Người đàn ông dùng đầu lưỡi liếm môi, ánh mắt mờ ám nhìn cô: “Đây không phải làm việc nghiêm túc sao, em chính là việc nghiêm túc của anh.”

Anh nhấn mạnh chữ “làm”, tỏ rõ quyết tâm hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ của mình.

“Bán kính bốn cây số đầy rẫy sát thủ giết người không chớp mắt, anh còn có thể ở đây ngả ngớn được.” Tô Dao bước xuống giường, cầm lấy cốc nước trên bàn uống một hớp, để cho dòng nước mát lạnh lan ra dập tắt ngọn lửa vừa mới được thắp lên, “Rốt cuộc anh tính thế nào, ngày hôm nay đã làm gì?”

Cô không dám mang lão lưu manh này lên giường nữa, cô chọn bức tường tránh cửa sổ, đứng ở bên cạnh bức tường, định nói thì ngửi thấy mùi máu tươi.

Đồng tử cô đột nhiên giãn ra, cô đi tới chỗ Trần Ngân Hà, chạm vào anh, thì thầm nói: “Anh bị thương à?”

Trần Ngân Hà duỗi cổ tay: “Đúng vậy, anh bị muỗi đốt một vết rất lớn. Em còn chưa thổi cho anh đâu, mau thổi cho anh đi.”

Tô Dao vén vạt áo Trần Ngân Hà lên, thấy trên thắt lưng trái anh có vết máu thấm ra băng gạt, cả giận: “Sao anh không nói mình bị thương!”

Nếu cô biết, cô sẽ không lăn lộn với anh trên giường như vừa rồi, cô nhất định đã chạm vào vết thương của anh, nếu không sẽ không chảy máu.

Trần Ngân Hà: “Nói ra sợ em không cho anh thân mật nữa.”

Tô Dao vừa tức giận vừa đau lòng, hận sắt không thành thép: “Tính mạng quan trọng hơn hay thân mật quan trọng hơn?”

Trần Ngân Hà đương nhiên trả lời: “Tất nhiên thân mật quan trọng.”

Tô Dao không còn gì để nói với lão lưu manh này, xoay người lấy hộp thuốc nhỏ mà Hứa Gia Hải chuẩn bị cho cô từ trong túi xách, trong bóng tối thay thuốc cho Trần Ngân Hà: “Sao lại bị thương?”

“Anh đến ngôi nhà giam giữ con tin, không cẩn thận bị một tên sát thủ đâm trúng,“ Trần Ngân Hà hất cằm trước mặt người phụ nữ anh yêu, như một cao thủ giễu cợt, “Đương nhiên một tên sát thủ bình thường không thể làm tổn thương anh.”

Tô Dao: “Đúng đúng đúng, anh lợi hại nhất, anh là người đàn ông lợi hại nhất thiên hạ.” Cho nên mời ngài mau nói ra điểm mấu chốt.

Trần Ngân Hà: “Một đứa trẻ năm tuổi, bị bắt cóc tới đây hai tháng, mới ngày hôm qua anh thấy nó là đứa bé khóc lóc tìm mẹ ở bãi săn, nhưng hôm nay nó lại dám dùng dao đâm người, là anh bất cẩn.”

Tô Dao hỏi: “Cục phó Vương bên kia thì sao, các anh định làm gì?”

Trần Ngân Hà: “Ba ngày sau, tất cả những người ở đây sẽ đi dự tiệc cưới, bao gồm cả con tin. Hãy tìm cách đảm bảo an toàn cho con tin. Đồng thời Cục phó Vương sẽ cử người âm thầm xử lý lính canh bên ngoài rừng và bố trí mai phục. Khi thời cơ thích hợp, sẽ cùng chúng ta hợp tác trong và ngoài, nhất cử tiêu diệt.”

Mí mắt phải của Tô Dao nhảy lên, cô lo lắng: “Nhưng Hứa Tiềm biết anh là cảnh sát nằm vùng, cũng biết có cảnh sát mai phục bên ngoài, vì vậy ông ta chắc chắn sẽ chuẩn bị cho ngày cưới, có thể ông ta sẽ cố tình đào một cái hố lớn để cảnh sát nhảy vào.”

Trần Ngân Hà: “Mấu chốt của cuộc đọ sức này là ba mươi lăm con tin bị bắt cóc. Chỉ cần đảm bảo an toàn cho các con tin, thì dù hố lớn cỡ nào, chúng ta cũng phải nhảy vào. Sẽ không có cơ hội nào tốt hơn đám cưới này.”

Tô Dao gật đầu, thật vậy, càng kéo dài thì những đứa trẻ bị bắt cóc càng nguy hiểm, chúng sẽ bị đồng hóa thành những sát thủ như mọi người trong làng.

Thứ họ muốn cứu không chỉ là tính mạng của những đứa trẻ đó, mà còn là tâm hồn trong sạch.

Tô Dao nhìn Trần Ngân Hà, cười nói: “Huyết hồng chấm đêm đen, em phát hiện anh là một cảnh sát tốt đấy.” Cô từng nghĩ Trần Ngân Hà không phải là người tốt.

Trần Ngân Hà chưa bao giờ nghĩ mình minh bạch và ngay thẳng, anh cầm một túi kẹo to mang theo, nắm lấy tay Tô Dao: “Đi, đi hẹn hò với anh, anh đưa em đi chơi.”

Tô Dao thu tay lại: “Không đi, lúc này là thời khắc mấu chốt, trước hết nên an toàn. Nếu anh muốn chơi, khi nào kết thúc em sẽ đi chơi với anh.”

Trần Ngân Hà cong lên khóe môi: “Ai muốn ra ngoài chơi khi mọi chuyện đã xong xuôi chứ, nên ở nhà điên long đảo phượng mới đúng.”

Tô Dao mỉm cười với khuôn mặt đỏ bừng, được Trần Ngân Hà dắt ra khỏi phòng.

Có vẻ như những ngày qua Trần Ngân Hà đã đoán ra được địa hình và sự phân bố của lính canh ở đây, khi đi một vòng thì cô đã đến nơi giam giữ con tin một cách an toàn.

Khi ra sau nhà, Trần Ngân Hà mở kẹo mang theo và đặt một viên kẹo lên bệ cửa sổ của mỗi phòng với Tô Dao.

Trần Ngân Hà quay đầu lại nhìn người phụ nữ bên cạnh mình dưới bầu trời đầy sao đen nhánh lộng lẫy.

Cũng giống như năm đó anh cướp một viên kẹo của cô, anh đã dựa vào sự ngọt ngào đó chống đỡ trong nhiều năm. Hy vọng những đứa trẻ này có thể kiên trì sau khi ăn kẹo, chúng chỉ cần sống sót trong ba ngày.

Tô Dao ôm mặt Trần Ngân Hà, hôn lên môi anh: “Anh đúng là một cục cưng nhỏ lãng mạn. Những đứa trẻ này sẽ cảm ơn anh, cảnh sát Trần.”

Trần Ngân Hà cong môi ngạo mạn nhìn xuống vết thương trên thắt lưng: “Em cho rằng anh đến đây để phát kẹo sao, anh mà có tâm tư nhàn rỗi buồn nôn với lũ nhóc này à, anh đến đây là để trả thù, bổn tiên nam này rất ghi thù.”

Ngay khi anh đang nói, một cửa sổ phía xa mở ra, một cậu bé năm tuổi mở to đôi mắt sáng ngời, tủi thân mếu máo: “Tại sao họ lại có kẹo, còn cháu không có!”

Trần Ngân Hà nhếch môi dưới xấu xa: “Cháu nói xem.”

Thằng nhỏ bắt đầu khóc, oa oa đòi kẹo, Trần Ngân Hà trả thù, không những không cho mà còn bóc ra hai viên rồi cho vào miệng mình.

Tô Dao cảm thấy lời khen ngợi vừa rồi quá sai. Hành động này của Trần Ngân Hà đối với một đứa trẻ quá tàn nhẫn, người khác có còn cậu nhóc thì không, không đứa trẻ nào có thể chịu đựng được.

Tô Dao không thể chịu đựng được nữa, cô nắm lấy một nắm kẹo trong tay Trần Ngân Hà đưa hết cho cậu bé.

Nhìn gần hơn, Tô Dao phát hiện cậu nhóc có chút quen thuộc, liền gọi: “Dương Dương?”

Cậu bé lau nước mắt: “Sao cô biết tên cháu?”

Tô Dao xác nhận đứa trẻ này chính là Ngô Hướng Dương, trước đó đã nhìn cậu thấy trên tờ thông báo tìm người mất tích của mẹ cậu bé.

Cô thầm quyết định phải giải cứu tất cả những đứa trẻ này, đưa bọn chúng về nhà tìm người nhà.

...

Rất nhanh, ngày mà Trần Ngân Hà và Hứa Tiểu Uyển kết hôn đã đến.

Vào đêm trước đó, một nhóm phụ nữ trong làng đến nhà Hứa Tiểu Uyển, nói đưa váy cưới cho cô dâu.

Hứa Tiểu Uyển bước ra khỏi sân, mở cửa cho họ vào, hai người phụ nữ có kinh nghiệm giúp Hứa Tiểu Uyển thử váy cưới.

Một người phụ nữ dẫn đầu đến với Tô Dao cùng với một chiếc hộp đen: “Đây là chiếc váy dành cho cô, ngày mai cô sẽ mặc nó cho lễ cưới.”

Tô Dao cho rằng những người này coi cô như phù dâu, không chút lưu tình cầm lấy chiếc hộp: “Cảm ơn.”

Người phụ nữ nhìn cô, cong khóe môi dưới: “Thử kích cỡ đi, nếu có gì không thích hợp thì có thể sửa ngay.”

Tất cả mọi người trong thôn này đều là sát thủ, người phụ nữ trước mặt cũng không ngoại lệ, dù đã bốn năm chục tuổi nhưng tính tình vẫn ôn hòa dễ chịu, trên người không có một chút mỡ thừa, tay không giống như cầm kim may vá mà giống như cầm dao giết người hơn.

Tô Dao mở hộp ra, bên trong là một chiếc váy màu vàng tươi có thêu hoa trắng tinh xảo, váy từng lớp gợn sóng, tựa như một đóa hoa cúc non nở trong gió.

*****

Editor: Haiz, Chu Vũ Trần vẫn có phần nào đáng thương:<

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.