Edit+beta: LQNN203
Tên bác sĩ buôn người là một người Mỹ cao gầy hơn bốn mươi tuổi, từ tư thế cầm súng điêu luyện của ông ta có thể thấy ông ta là một kẻ liều lĩnh và chiếm một vị trí nhất định trong băng nhóm buôn người này, không phải nhân vật dễ đối phó.
Bác sĩ nhìn thấy Hứa Gia Hải đang phẫu thuật cho Tô Tư Ngôn, Tô Tư Ngôn bị giết bởi thuộc hạ của Jesseni, họ cứu cậu chính là ở phe đối nghịch với bọn chúng.
Là người ra giá, Trần Ngân Hà là người chiến thắng cuối cùng giành được quyền sở hữu Queen, lúc này không lên tầng cao nhất của lâu đài để thưởng thức con mồi, xuất hiện trong phòng y tế này hiển nhiên là không bình thường.
Bác sĩ nhìn Trần Ngân Hà bằng đôi mắt sắc sảo đó, chĩa súng về phía anh, hỏi lại: “Mày rốt cuộc là ai?”
Khóe mắt Trần Ngân Hà liếc nhìn Hứa Gia Hải, phẫu thuật vẫn đang tiếp tục, anh không thể chiến đấu với tên buôn người này ở đây, sẽ làm gián đoạn cuộc phẫu thuật khiến Tô Tư Ngôn bỏ mạng mất.
Ít nhất là cho đến khi viên đạn được lấy ra.
Trần Ngân Hà mỉm cười, nói bằng tiếng Anh: “Tao là ai không phải tụi mày điều tra rồi sao?”
Tên bác sĩ nhìn Trần Ngân Hà: “Tại sao mày không ở cùng Queen, tại sao lại muốn cứu Tô Tư Ngôn?”
Trần Ngân Hà: “Chắc mày cũng biết Tô Tư Ngôn là bạn tốt của Queen. Tao vì muốn cô ấy vui, tặng cô ấy một món quà nhỏ để lấy lòng cô ấy không phải rất bình thường sao?”
Bác sĩ do dự, lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị gọi cho Jesseni.
Trần Ngân Hà nghe thấy một tiếng “keng” từ phía Hứa Gia Hải, viên đạn đã được lấy ra đặt trong một khay kim loại.
Anh thừa dịp tên bác sĩ đang cúi đầu bấm điện thoại, nhanh chóng bước tới đá vào cánh tay hắn, “cạch” một cái, chiếc điện thoại rơi xuống đất, màn hình vỡ tung trên sàn.
Trước khi tên bác sĩ kịp phản ứng, Trần Ngân Hà đã lắc mình vòng ra sau lưng hắn, chạm vào khẩu súng trong túi hắn.
Tên bác sĩ tránh sang bên cạnh, lợi dụng quầy truyền dịch bên cạnh trốn tránh, đồng thời nắm lấy cổ tay Trần Ngân Hà. Nhiều năm trở thành một kẻ buôn người đã luyện cho hắn khả năng tấn công và né tránh như những tên vệ sĩ giỏi nhất.
Lại có một tiếng “cạch”, khẩu súng rơi xuống đất, bác sĩ cúi xuống chộp lấy, Trần Ngân Hà nhanh chóng nhấc chân lên, “roẹt” đá khẩu súng xa vào trong góc tường.
Cuộc chiến diễn ra công bằng hơn nhiều khi không có súng, tên bác sĩ cởi áo khoác ra, thủ thế tấn công.
Trần Ngân Hà bị thương nặng, vết thương trên vai bị xé rách, máu chảy ra. Anh không hề cảm thấy đau đớn, ném nắm đấm của mình về phía tên bác sĩ.
Mục đích của anh rất rõ ràng, để Hứa Gia Hải hoàn thành thành công ca phẫu thuật và để Tô Tư Ngôn sống sót. Kiểm soát tên bác sĩ này, không để hắn gọi những người còn lại trong lâu đài đến.
Những người tham gia đấu giá đều được kiểm tra nghiêm ngặt khi ra đảo, không được mang theo thiết bị liên lạc, anh không thể liên lạc với cảnh sát, trước tiên phải giấu danh tính, hành động trong im lặng.
Trần Ngân Hà đã quan sát các vệ sĩ ở đây, bao gồm cả bác sĩ và các thành viên cấp trung hay thậm chí cốt lõi đều không đủ tư cách giao tiếp với thế giới bên ngoài, bọn chúng có các trạm cơ sở độc lập, được điều khiển bởi ông chủ, phạm vi tín hiệu di động chỉ bao trùm trên đảo, không thể kết nối được với bên ngoài đảo.
Jesseni và ông chủ của hắn là những người duy nhất trên toàn đảo có đủ điều kiện để giao tiếp với thế giới bên ngoài.
Vết thương của Trần Ngân Hà quá nghiêm trọng, bên kia là một người đàn ông Âu Mỹ trung niên cao lớn và sống ngoài vòng pháp luật, phải rất cố gắng anh mới chiếm được ưu thế.
Hứa Gia Hải đang khâu vết thương cho Tô Tư Ngôn, ca phẫu thuật sắp kết thúc.
Trần Ngân Hà dùng dao mổ chạm vào cổ bác sĩ, đối phương chỉ có thể giơ tay chịu trói.
Lúc này, vai, ngực và bắp tay của Trần Ngân Hà đều đỏ bừng máu rỉ ra từ vai.
Trần Ngân Hà dùng miếng bông gạc chặn miệng tên bác sĩ lại, trói vào chân bàn, xoay người đi đến phía sau Hứa Gia Hải: “Thế nào rồi?”
Hứa Gia Hải giúp Tô Tư Ngôn khâu vết thương, xử lý bước tiếp theo: “Viên đạn đã được gắp ra thành công, có sống sót được hay không là tùy thuộc vào cậu ta.”
Trần Ngân Hà cởi áo sơ mi ra, Hứa Gia Hải nhìn vết thương trên vai anh: “Lát nữa như thế này cậu có thể về được không?”
Trần Ngân Hà giương mắt liếc Hứa Gia Hải, vẻ mặt như đang xem thường người nào đó: “Được, cho dù chết cũng được!”
Họ đang nói về đêm động phòng.
Hứa Gia Hải giúp Trần Ngân Hà cầm máu trên vai, thay băng gạc sạch cho anh: “Nếu không hôm nay cho qua đi, đừng để mất mạng, tính mạng là quan trọng nhất, không có gì quan trọng bằng.”
“Cậu không cần lo lắng chuyện của tôi, chăm sóc Tô Tư Ngôn mới là trách nhiệm của cậu,“ Trần Ngân Hà nhìn Hứa Gia Hải, “Áo sơ mi của tôi bẩn rồi, cởi của cậu ra cho tôi mặc.”
Hứa Gia Hải: “Tôi nợ cậu à?”
Mặc dù vậy, Hứa Gia Hải sợ vết thương của Trần Ngân Hà quá lộ liễu đi đến đâu cũng gây nghi ngờ nên đã cởi áo vứt qua, đến tủ đồ của tên bác sĩ lấy một chiếc áo phông đen rồi mặc vào.
Khi máu trên vai ngừng rỉ ra, Trần Ngân Hà mặc chiếc áo sơ mi trắng của Hứa Gia Hải vào, cài lại cúc áo, quay đầu liếc nhìn tên bác sĩ đang bị trói ở chân bàn: “Hắn phải làm sao?”
Thả cũng không được, giết người là phạm pháp, cho dù đối phương là tội phạm buôn người.
Hứa Gia Hải lục tủ thuốc: “Đánh thuốc mê rồi giấu đi trước đã.”
Đáng tiếc, trong tủ thuốc không có loại thuốc nào anh ta muốn.
Đúng lúc này, một người phụ nữ đầu tóc rối bù lao ra từ cánh cửa bí mật, cầm dao đâm tên bác sĩ.
Người phụ nữ là “tặng phẩm” mà tên bác sĩ mang đến, trên người đầy những vết thương do nhiều lần hành hạ, tinh thần có chút hoảng loạn, hận thù trong mắt không lấn át đi được, như muốn trả lại cho tên bác sĩ này nỗi đau gấp mười lần cô ta đã phải chịu đựng.
Người phụ nữ đâm nhiều nhát liên tiếp, bụng của tên bác sĩ ngay lập tức bê bết máu. Miệng bị băng gạc bịt kín không thể phát ra âm thanh. Tay chân bị trói không thể cử động được, chỉ có đôi mắt của hắn có thể di chuyển.
Hắn nhìn người phụ nữ với vẻ ngờ vực, như không thể tin rằng mình sẽ chết dưới tay một “tặng phẩm” kém cỏi mà hắn đã chơi cùng.
Cái chết không còn bao lâu nữa cho tên bác sĩ buôn người, hắn nhanh chóng tắt thở, chết với đôi mắt vẫn còn mở.
Người phụ nữ vứt con dao trên tay, ngồi xổm trên đất khóc.
Trần Ngân Hà bước tới, liếc nhìn người phụ nữ, đưa cho cô ta một tờ khăn giấy.
Người phụ nữ không ngừng cảm ơn, quỳ xuống cầu xin Trần Ngân Hà đưa mình đi, cô ta không muốn ở lại nơi địa ngục trần gian này.
Trần Ngân Hà nói bằng tiếng Anh: “Tôi không thể rời đi trong lúc này, nhưng sẽ có người đến giải cứu cô sớm thôi, nhiều nhất là năm ngày, hãy kiên trì thêm năm ngày nữa.”
Trần Ngân Hà đi tới tủ lạnh, mở ra xem: “Trong này có đủ đồ ăn. Cô hãy trốn ở mật thất bên trong mấy ngày đừng đi ra.”
Cánh cửa bí mật chỉ có bác sĩ mới biết, lúc này bác sĩ đã chết, người phụ nữ sẽ an toàn bên trong.
Hứa Gia Hải và Trần Ngân Hà cùng nhau dọn dẹp hiện trường, chuyển thi thể tên bác sĩ vào túi đựng thi thể, giấu vào tủ đông nơi cất giữ thi thể, khôi phục hiện trường như ban đầu.
Hứa Gia Hải nâng cặp kính gọng vàng lên nhìn Trần Ngân Hà: “Cảnh sát Trần, không nhìn ra đó, cậu còn có tấm lòng của một vị bồ tát.”
Trong hoàn cảnh bình thường, Trần Ngân Hà chắc chắn không giỏi đưa khăn giấy cho mọi người, mặc dù đối phương rất đáng thương.
Trần Ngân Hà lau tay bằng khăn giấy khử trùng: “Tôi chỉ nghĩ đến, nếu đổi lại là vợ tôi, cô ấy sẽ làm gì.”
Hứa Gia Hải bật cười: “Hiện tại chưa gì đã gọi vợ, mặt dày thật.”
Trần Ngân Hà: “Cẩu độc thân như cậu thì lấy tư cách gì để cười người sắp động phòng?”
Hứa Gia Hải: “...”
“Xử nam già!”
Trần Ngân Hà không ngại bị Hứa Gia Hải gọi như vậy, bởi vì cậu ta sẽ rất nhanh không thể gọi cho anh như vậy nữa.
“Còn người trên bàn mổ thì sao?” Trần Ngân Hà nhìn Tô Tư Ngôn, vừa mới phẫu thuật xong, sắc mặt Tô Tư Ngôn so với vừa rồi nửa sống nửa chết càng kém hơn vào phần, trắng bệch như trét tám cân bột mì lên, “Cậu đưa cậu ta qua tòa nhà kia, cất kỹ trong phòng của cậu.”
“Chỉ sợ là không được. Cậu ta không thể giả thành cái xác cõng đi giống như lúc trước trong tình trạng này, phải sử dụng cáng mới được. Điều này rõ ràng sẽ không hiệu quả và sẽ bị phát hiện.” Hứa Gia Hải không thể không nói với Trần Ngân Hà một sự thật tàn nhẫn, “Mặc dù làm phiền người khác động phòng hoa chúc rất không tử tế, nhưng cậu ta thực sự không có nơi nào để đi ngoại trừ phòng của Tô Dao.”
“Tôi nghĩ Tô Dao sẽ rất vui khi gặp Tô Tư Ngôn, nói không chừng có thể thưởng cho cậu một nụ hôn đấy.”
Trần Ngân Hà: “...”
Anh chỉ muốn ở một mình với Tô Dao, không bị ai quấy rầy, chỉ muốn nhìn kỹ cô, đã quá lâu không gặp cô rồi.
Hứa Gia Hải vỗ vai Trần Ngân Hà, nói thấm thía: “Người là cậu muốn cứu, phải gánh chịu hậu quả. Tin tưởng vào bản thân, cậu sẽ không mãi là xử nam già cả đời này đâu, cố lên!”
...
Tô Dao đang ngồi bên giường, mặc bộ đồ lúc ban đầu, thậm chí còn không có tẩy trang, càng không nghe lời Trần Ngân Hà tắm rửa sạch sẽ chờ anh trên giường.
Tô Tư Ngôn đã chết, chết trước mặt và trong vòng tay của cô, cô nào có tâm trạng phong hoa tuyết nguyệt, trong lòng chỉ có hận thù, chỉ muốn tống Jesseni và những tên khác vào tù.
Tô Dao đứng dậy đi tới bên cửa sổ, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, hơn một giờ rồi vẫn chưa thấy Trần Ngân Hà quay lại, cô rất lo lắng cho anh.
Cô biết loại người điên rồ sống trong tòa lâu đài này, sợ rằng anh sẽ gặp nguy hiểm.
Tô Dao mang giày vào, định đi ra ngoài tìm Trần Ngân Hà thì nghe thấy tiếng vặn khóa cửa.
Ngay sau đó, Trần Ngân Hà và Hứa Gia Hải mang đến một hộp quà khổng lồ màu hồng hình chữ nhật với một dải ruy băng ren trắng thắt nơ.
Sau đó Tô Dao mới biết người đi cùng Trần Ngân Hà là Hứa Gia Hải, cô nghĩ anh sẽ mang theo Đại Vu, Tiểu Vu hay Giang Bất Phàm, đây đều là cảnh sát hình sự, có thể đánh nhau. Hứa Gia Hải là bác sĩ pháp y, chuyên khám nghiệm tử thi, ở đây khó có đất dụng võ được.
Tô Dao bước tới, chào Hứa Gia Hải, nhìn quanh hộp quà, hỏi Trần Ngân Hà: “Trong đó có gì vậy, sao anh lại thay quần áo?”
Trần Ngân Hà liếc nhìn Hứa Gia Hải, Hứa Gia Hải lấy ra một túi nhựa màu trắng đựng đầy hoa hồng, gật đầu với Trần Ngân Hà, biểu thị rằng anh ta đã sẵn sàng.
Trần Ngân Hà nói với Tô Dao: “Trong hộp quà là một món quà mà anh đã chuẩn bị cho em. Anh đoán em sẽ thích nó.”
“Anh đi ra ngoài hơn một tiếng đồng hồ để chuẩn bị quà cho em?” Tô Dao nhìn hộp quà trước mặt, tỏ ra không hứng thú, Tô Tư Ngôn đã chết, cô không muốn Trần Ngân Hà xảy ra chuyện, “Anh ở lại với em là được rồi, đừng đi đâu cả.”
Trần Ngân Hà nhìn Tô Dao: “Vừa rồi em đã hỏi anh tại sao Tô Tư Ngôn cố gắng sống đến vậy mà cuối cùng lại chết. Nếu em nói không hiểu, anh sẽ cho em biết câu trả lời.”
Theo kế hoạch, Hứa Gia Hải đi tới bức tường, tắt đèn pha chói mắt, chỉ để lại ánh sáng xung quanh màu hồng nhạt.
Trong bầu không khí tràn ngập màu hồng, Trần Ngân Hà nắm tay Tô Dao, đi đến hộp quà: “Mở ra xem đi, đó là câu trả lời anh cho em.”
Tô Dao kéo chiếc nơ ren trên đó ra, nâng nắp hộp quà lên, nhìn vào bên trong.
Cô thấy Tô Tư Ngôn nằm trên cáng nhắm mắt, phủ một tấm chăn mỏng,
Tô Dao không thể tin được chạm vào khuôn mặt của Tô Tư Ngôn, phát hiện ra làn da của cậu có nhiệt độ, là một người sống!
Cô không nhịn được chạm vào mặt cậu nhiều hơn, Trần Ngân Hà kéo cổ tay cô: “Được rồi, chỉ cần chạm vào là biết người vẫn còn sống, còn muốn sờ bao nhiêu nữa?”
Cô đã không chạm vào mặt anh kể từ khi họ gặp nhau.
Tô Dao nhìn Tô Tư Ngôn, sau đó nhìn Trần Ngân Hà: “Anh đã cứu cậu ấy?”
Trần Ngân Hà kể lại việc anh cứu Tô Tư Ngôn: “Anh nghe thấy tiếng súng và giọng của em, đoán rằng cậu ta rất quan trọng với em nên anh đã mua xác cậu ta và định chôn cất tử tế, nhưng hóa ra cậu ta vẫn còn sống. Vì vậy anh đã cõng cậu ta đến phòng y tế trong lâu đài, truyền máu cho cậu ta và lấy đạn ra khỏi ngực cậu ta bằng chính tay mình.”
Hứa Gia Hải yên lặng trợn tròn mắt, ở trong chuyện này anh ta là không khí, tư cách làm công cụ cũng không có.
Tô Dao biết Trần Ngân Hà không thể là bác sĩ, vì vậy cô quay người bước đến chỗ Hứa Gia Hải cảm ơn anh ta.
“Không cần cảm ơn.” Hứa Gia Hải liếc nhìn túi ni lông đựng đầy cánh hoa hồng, anh ta không có y thuật gì, chẳng qua là một người làm đạo cụ cưới không cảm xúc thôi.
Tô Dao quay lại chỗ Trần Ngân Hà và ôm chặt lấy anh, không quan tâm đến sự hiện diện của người khác, ôm mặt anh bằng cả hai tay, kiễng chân hôn anh.
Kết thúc một nụ hôn không dài cũng không ngắn, Tô Dao nâng mắt nhìn Trần Ngân Hà: “Anh có biết em hạnh phúc như thế nào không?”
Anh không chỉ cứu Tô Tư Ngôn, mà còn cả đức tin của cô.
Điều này khiến cô cảm thấy dù sau này có gặp phải khó khăn như thế nào, dù khó khăn trở ngại như thế nào, cô cũng có thể tự mình nỗ lực để chạy đến nơi có ánh sáng.
Cô vẫn có thể kéo anh, cho dù anh ở trong địa ngục nào, cô cũng sẽ kéo anh ra.
Sức mạnh trong cô là do anh ban cho, cô sẽ không bao giờ từ bỏ anh, cho dù mọi người trên thế giới nói anh là ác quỷ độc ác, cô cũng sẽ không từ bỏ anh.
Trần Ngân Hà cong môi: “Em hạnh phúc vì anh hay vì Tô Tư Ngôn?”
Tô Dao nhìn vào mắt Trần Ngân Hà, trong con ngươi hiện ra những vì sao chói lọi nhất: “Đương nhiên là vì anh rồi.”
Trần Ngân Hà đi tới bên giường, nhặt vương miện trên giường đội lên cho Tô Dao: “Mấy ngày mất tin tức của em, anh nghĩ...”
Trần Ngân Hà từ khóe mắt liếc nhìn Hứa Gia Hải, Hứa Gia Hải hiểu ý, đi tới, mang theo túi nhựa đựng cánh hoa hồng, nắm lấy một nắm cánh hoa rắc lên đầu hai người đang tỏa ra mùi chua của ái tình.
Cánh hoa rung rinh rơi xuống, Trần Ngân Hà nhìn người phụ nữ trước mặt, ánh mắt trở nên ấm áp: “Nếu như tìm được em, anh nhất định phải lấy em làm của riêng, để em vĩnh viễn thuộc về anh.”
Trần Ngân Hà từ trong túi lấy ra một hộp trang sức màu đen tinh xảo, mở ra, cầm chiếc nhẫn đính kim cương của người con gái lên, đeo vào ngón áp út bên trái của Tô Dao: “Sau này em sẽ là người phụ nữ của anh.”
Tô Dao cầm một chiếc nhẫn khác trong hộp đeo cho Trần Ngân Hà: “Muốn chạy cũng không được.”
Sau khi Hứa Gia Hải rắc cánh hoa hồng xong, anh ta rót hai ly rượu đỏ rồi đưa tới cho anh.
Tô Dao cầm một chiếc ly lên, chạm vào với Trần Ngân Hà, sau khi nhấp một ngụm thì cảm thấy hơi say.
Hai má cô bừng lên sắc hồng quyến rũ, anh không nhịn được cúi đầu hôn lên môi cô, thấy cô khẽ hé môi, anh đưa đầu lưỡi tiến vào quấn lấy cô nhẹ nhàng và dịu dàng.
Hứa Gia Hải ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở lão lưu manh nào đó rằng trong phòng này còn có một nửa người sống.
Tô Dao đẩy Trần Ngân Hà ra với khuôn mặt đỏ bừng, thì thầm với anh: “Có người, đừng như vậy.”
Trần Ngân Hà quay đầu liếc nhìn Hứa Gia Hải, không thể nói ánh mắt nhìn kẻ thù giống bao nhiêu, chỉ có thể nói là giống nhau như đúc, giống như đối phương là một đại phản diện đặc biệt ngăn cản các nhân vật nam nữ chính kết hôn.
Hứa Gia Hải ném chiếc túi nhựa có cánh hoa hồng trên tay vào thùng rác, rồi quay lại kiểm tra tình trạng của Tô Tư Ngôn.
Tô Dao đi theo, cúi người ở bên cạnh Tô Tư Ngôn, sờ trán cậu: “Hình như cậu ấy phát sốt.”
“Sốt là chuyện bình thường, nhưng cũng rất nguy hiểm,“ Hứa Gia Hải mở hòm thuốc từ phòng y tế ra, lấy một ống thuốc hạ sốt, đưa cho Tô Dao, “Bón cho cậu ta đi.”
Tô Dao nhận lấy chuẩn bị cho Tô Tư Ngôn uống thuốc, Trần Ngân Hà lấy thuốc từ tay cô, nói: “Để anh làm.”
Nói xong, anh bóp miệng Tô Tư Ngôn, thô lỗ đổ thuốc vào miệng cậu.
Tô Dao nắm lấy tay Trần Ngân Hà, tỏ vẻ lo lắng: “Anh nhẹ thôi, đừng làm cậu ấy sặc.”
Hứa Gia Hải nhìn Tô Dao: “Cho cậu ta thêm chút nước.”
“Để tôi,“ Trần Ngân Hà nói, cho Tô Tư Ngôn uống nước, “Còn gì nữa không, bác sĩ Hứa?”
Hứa Gia Hải: “Không có, sao tôi dám sai ngài được.”
Xem như anh ta đã tìm được cách sai Trần đại gia, muốn anh làm gì thì đừng trực tiếp đi tìm, chỉ cần tìm Tô Dao là được, Trần đại gia nhất định sẽ gấp rút đi làm, nếu không cho anh làm, anh sẽ sống chết một phen với người đó.
Người đàn ông này, anh có điểm yếu.
Tô Dao lấy khăn giấy lau khóe môi cho Tô Tư Ngôn, lau cổ áo ướt đẫm của cậu vì bị Trần Ngân Hà cho uống nước thô bạo: “Dưới đất lạnh lắm, cậu ấy ngủ không ngon, đưa cậu ấy lên giường đi.”
Hứa Gia Hải: “Tôi không có ý kiến.”
Trần Ngân Hà: “Anh có ý kiến.”
Tô Dao nhìn Trần Ngân Hà: “Anh có ý kiến gì?”
Trần Ngân Hà: “Đó là chiếc giường tân hôn của chúng ta, làm sao có thể cho người khác ngủ được, còn là đàn ông nữa.”
Tô Dao chạm vào đầu Trần Ngân Hà bằng bàn tay đeo nhẫn của cô: “Ngoan nào.”
Giống như một con chó lớn, Trần Ngân Hà cảm thấy thoải mái, ngừng cho ý kiến, anh và Hứa Gia Hải nhấc Tô Tư Ngôn lên giường.
Cả phòng chỉ có một chiếc giường, còn lại ba người.
Hứa Gia Hải ôm gối ngủ trên ghế sô pha dài, Tô Dao trải chăn dưới đất bên cạnh giường, cách Tô Tư Ngôn gần hơn, để buổi tối có thể chăm sóc cậu.
Tô Dao nhìn Trần Ngân Hà: “Anh ngủ ở đâu?”
Trần Ngân Hà ngồi trên chăn được trải bởi Tô Dao: “Anh ở cùng với em.”
Tô Dao nhìn, giường, sô pha và sàn nhà đều đã có người, đứng hay ngồi cũng không được, anh còn bị thương: “Được.”
Trần Ngân Hà nhìn: “Chuyển chăn sang bên kia giường đi.” Bằng cách này, giường có thể được dùng để ngăn cách ghế sô pha nơi Hứa Gia Hải ngủ.
Tô Dao cho rằng đây là một ý kiến hay, dù sao thì cô cũng là phụ nữ nên càng tránh càng tốt.
Nghe thấy lời nói của Trần Ngân Hà, Hứa Gia Hải hừ một tiếng, là một tay lãng tử tình trường nhiều năm như vậy, chẳng lẽ anh ta còn không biết Trần Ngân Hà đang giở trò quỷ gì sao?
Sau khi chuyển chăn, Trần Ngân Hà tắt hết đèn và kéo rèm cửa trong phòng lại, cả căn phòng chìm vào bóng tối hoàn toàn.
Tô Dao: “Để lại đèn ngủ đi, em phải trông Tư Ngôn.”
Trần Ngân Hà nằm xuống, ôm Tô Dao vào lòng: “Cậu ta không sao đâu.”
Tô Dao thò đầu ra liếc về phía Hứa Gia Hải, thấy anh ta không nhúc nhích hay nói một tiếng, cho rằng anh ta đã ngủ, thì thầm nói: “Bật đèn đi, em muốn nhìn kỹ anh một chút, anh vừa rồi không phải cũng nói muốn nhìn em sao?”
Trần Ngân Hà đưa tay chạm vào mặt Tô Dao, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng rà lên má, mắt, mũi, môi, tai, cổ của cô, trầm giọng nói: “Em có biết những ngày này anh nhớ em nhiều như thế nào không? Nghĩ đến cuộc điện thoại cuối cùng em gọi cho anh, anh muốn chết nhưng không dám vì em vẫn đang chờ anh đến cứu.”
Chỉ nhớ lại giọng nói của anh đã có chút đứt quãng và khàn khàn trong cổ họng: “Ngay khi anh nghĩ về những gì những tên xấu xa đó có thể làm với em, anh muốn nổ tung cả trái đất, để cho tất cả những người vô tội và không vô tội đều chôn cùng em.”
Tô Dao nghe thấy vẻ đau khổ, vừa khao khát vừa tức giận của anh chỉ từ vài câu nói, lòng cô không khỏi nóng lên, dùng ngón tay che môi anh: “Em cũng nhớ anh, mỗi ngày đều muốn chạy đi tìm anh, bị bắt trở về mười nghìn lần cũng muốn trốn thoát đi tìm anh.”
Cô cảm thấy đầu ngón tay của mình bị thứ gì đó mềm mại chạm vào, nhận ra đó là đầu lưỡi của anh, hai má cô lập tức đỏ bừng.
Sau khi nhẹ nhàng thăm dò, anh thấy cô cũng không phản kháng quá nhiều, anh quấn lấy ngón tay cô từng li từng tí, gặm nhấm cô từng chút một.
Dù không phải là hôn nhưng anh trêu chọc cô như thế này còn xấu hổ hơn, một cảm giác nhộn nhạo trào lên từ đáy lòng khiến cô choáng váng đầu óc, hô hấp không khỏi gấp gáp.
Anh đã sớm không thỏa mãn với điều này, nhanh chóng xoay người đè cô, cúi đầu hôn lên môi, chóp mũi, mắt, tai cô rồi một đường đi xuống.
“Ưm ~” Tô Dao có chút khó thở đẩy người đàn ông trên người, “Đừng, có người.”
Trần Ngân Hà tách miệng khỏi lịch trình bận rộn của mình, thở một cách nặng nhọc: “Cậu ta ngủ rồi, không nghe thấy đâu.”
Tô Dao đầy mặt ngượng ngùng: “Vậy, vậy cũng không được.”
Trần Ngân Hà nghe thế nào được: “Anh nhớ em, nếu không cho anh hôn em anh chết mất.”
Tô Dao: “Không được, nếu như bị nghe thấy thì sao, anh không biết xấu hổ nhưng em biết.” Nếu Hứa Gia Hải nghe được chuyện đó, sau này cô sẽ đối mặt với anh ta như thế nào khi làm việc trong Cục, và uy nghiêm của cô, đội trưởng đội điều tra hình sự ở đâu?
Trần Ngân Hà ôm lấy Tô Dao, giọng điệu xấu xa: “Có người ở đây càng tốt, kích thích.”
Tô Dao đẩy mạnh Trần Ngân Hà, xoay người vặn vẹo, trong lòng lo lắng vết thương trên vai anh nên không dám đẩy quá mạnh, trong mắt Trần Ngân Hà, hành động này trở nên đẩy nửa vời.
Trần Ngân Hà như người bị t*ng trùng lên não vô lý nói: “Hôm nay em là cô dâu của anh, anh đã mua với giá ba trăm triệu. Em là người phụ nữ của anh, phải động phòng với anh.”
Tô Dai xoay người muốn chạy trốn, nhưng lại bị Trần Ngân Hà bắt lấy, lỗ tai đỏ bừng: “Cái gì mà động phòng hay không động phòng, anh là anh hùng đã tới cứu em, là một chính nhân quân tử, khác với những người đấu giá kia, những con người đó đều là súc sinh.”
Ánh mắt Trần Ngân Hà càng ngày càng sâu, giọng nói khô khan khàn khàn: “Ai muốn làm chính nhân quân tử, anh chính là súc sinh, còn là tên súc sinh háo sắc nhất.”
Tô Dao đẩy Trần Ngân Hà: “Anh lưu manh, bình tĩnh một chút được không?”
Trần Ngân Hà đắp chăn bông lên đầu hai người họ: “Đừng nhúc nhích, nếu cử động nữa sẽ Y đó.”
Tô Dao: “Anh mẹ nó không phải đã sớm Y rồi sao? Tay đặt ở chỗ nào đó hả, lấy ra!”
Trần Ngân Hà dỗ dành Tô Dao: “Đừng nói chuyện, sẽ đánh thức Hứa Gia Hải đấy. Đừng đánh vào đầu anh, để anh hôn đi mà.”
“Hôn, hôn, một cái thôi.”
“Anh dừng lại, dừng lại!”
Hứa Gia Hải vì tiếng ồn mà không thể ngủ được, ngồi dậy trên ghế sô pha với vẻ mặt vô cảm, lấy khăn giấy bịt tai lại, sau đó quay lưng đi ngủ.
*****
Sáng sớm hôm sau, trước khi trời vừa hừng đông, Tô Dao đã mở mắt ra, cầm lấy tay người nào đó ra khỏi người mình, xoay người kiểm tra vết thương trên vai anh liền thấy máu rỉ ra từ chiếc áo sơ mi trắng, liền tức giận đá vào bắp chân của anh.
Tối qua cô đã bảo anh đừng quậy nữa, giờ thì tốt rồi, miệng vết thương lại hở ra rồi.
Tô Dao từ trên đất đứng dậy đến bên giường kiểm tra tình trạng của Tô Tư Ngôn, thấy sắc mặt của cậu so với ngày hôm qua tốt hơn một chút, không tái nhợt nữa, hô hấp cũng dần trở nên ổn định, trong lòng cũng yên tâm một chút.
Cô nhìn xuống những dấu hôn trên cơ thể mình cái gì cũng không che được, vội vàng cầm một bộ quần áo trốn vào phòng tắm.
Trần Ngân Hà đứng dậy, nhìn xuống vai, gọi Hứa Gia Hải: “Biển rộng, mau đến thay thuốc thay băng cho tôi.”
Tối hôm qua Hứa Gia Hải ngủ rất muộn vì tiếng ồn ào, đến sáng thì bị đại gia nào đó đánh thức, buồn ngủ đến nỗi suýt không tìm thấy hướng Bắc.
Anh từ trên sô pha đứng dậy, xoa xoa cái cổ đau nhức, nhặt kính bên cạnh bàn rồi đeo vào: “Mau tìm cách rời khỏi hòn đảo này, gia nhập với đội trưởng Lục đang chờ ở bên ngoài.”
Anh ta thực sự không thể ở đây lâu hơn được nữa: “Lần sau có đánh chết tôi cũng sẽ không tới.”
Trần Ngân Hà đi tới, nói: “Không phải cậu nhất định muốn đi theo tôi sao?”
Sau khi nhận được tin tức từ Chu Tiểu Nghiên, Hứa Gia Hải muốn cùng Trần Ngân Hà đến đây thấy việc đời, anh ta chưa bao giờ thấy cuộc đấu giá người là như thế nào, nhất là sau khi nghe nói nạn nhân đều là phụ nữ xinh đẹp, tất nhiên anh ta không thể từ chối mà đến giải cứu bọn họ.
Ai biết rằng thực tế có thể tàn khốc đến vậy, anh ta không phải không khí thì cũng là một đạo cụ của đám cưới, còn bị buộc phải nghe những lời như vậy vào giữa đêm.
Hứa Gia Hải đi kiểm tra tình trạng của Tô Tư Ngôn trước, sau đó đến mở hòm thuốc và điều trị vết thương hở trên vai cho Trần Ngân Hà.
“Không nói giỡn với cậu nữa, đừng nhìn Tô Tư Ngôn tạm thời hạ sốt, nhưng cậu ta vẫn luôn hôn mê, về sau sốt cao tái phát, tình hình sẽ không khả quan, phải nhanh chóng chuyển viện để được điều trị chuyên nghiệp.”
“Ngoài ra bốn ngày nữa lễ hội ăn chơi ở đây sẽ kết thúc, những 'hàng hóa' tội nghiệp đó sẽ bị giết, chúng ta phải đưa người tới đây trong vòng bốn ngày tới mới có thể cứu được họ.”
Trần Ngân Hà “ừ” một tiếng: “Vậy cậu hãy nghĩ cách, xem làm sao ra khỏi đây sớm.”
Hứa Gia Hải lấy bông khử trùng ấn mạnh vào vết thương của Trần Ngân Hà: “Đại ca à, cậu rõ ràng một chút đi, tôi chỉ là một bác sĩ pháp y trói gà không chặt, cậu mới là cảnh sát, việc giải cứu nạn nhân không phải là chức trách và nhiệm vụ của cậu sao?!”
Trần Ngân Hà oán hận liếc nhìn Hứa Gia Hải: “Tôi chỉ là một tân lang đáng thương không được động phòng thôi.”
Hứa Gia Hải: “Có thể trách tôi sao?”
Trần Ngân Hà: “Còn nói à, nếu cậu và người trên giường kia không có ở đây, bây giờ cô ấy thậm chí đã mang thai đứa con của tôi rồi.”
Hứa Gia Hải không thể chịu đựng được nữa, anh ta cố ý làm đau Trần Ngân Hà khi buộc băng, để xem anh có thể mở miệng ngả ngớn đến mức nào.
“Nhẹ chút, đau,“ Trần Ngân Hà bất đắc dĩ nói, “Thật ra, vết thương này đáng lẽ sẽ không hở ra, là cô ấy, cô ấy nhất định quấy rầy tôi vào đêm hôm qua, ở trong lòng ngực bức ép tôi, muốn tôi hôn, hôn một cái.”
“Tôi còn có thể làm gì đây? Tôi là một người đàn ông, thanh tú như hoa, lại bị thương. Không thể chống lại một cô gái như sói như hổ được, chỉ có thể buộc phải khuất phục.”
Hứa Gia Hải: “...”
“Cậu tủi thân mới lạ!”
Tô Dao đang định ra khỏi toilet thì nghe thấy Trần Ngân Hà đảo ngược trắng đen, vội vàng quay lại.
Cô vừa xấu hổ vừa tức giận nghĩ, hôm nay cô nên ở trong toilet không ra ngoài, bị anh nói như sói như hổ dục cầu bất mãn, đúng là mất mặt chết mà.
Trần Ngân Hà quay đầu liếc nhìn toilet, thấp giọng nói với Hứa Gia Hải: “Nhìn cô ấy đi, da mặt dày thế đó, ức hiếp tôi như vậy còn không ra xin lỗi tôi.”
Tô Dao nghe vậy cũng không chịu nổi nữa, tìm trong phòng tắm một cái máy uốn tóc đi ra ngoài, cái máy uốn tóc này làm bằng kim loại, nhất định có thể đánh chết người có cái miệng hư đốn đó.
Không đợi Tô Dao ra tay, Trần Ngân Hà ân cần lấy máy uốn tóc từ trong tay cô: “Vợ à, hôm nay em muốn làm kiểu tóc gì, anh sẽ uốn cho em.”
Nói rồi lôi kéo Tô Dao vào phòng tắm, khóa cửa lại, ngoan ngoãn duỗi lòng bàn tay ra cho cô đánh, động tác lưu loát.
Tô Dao không mềm lòng, đánh mạnh vài cái vào lòng bàn tay anh, thở phào nhẹ nhõm: “Hứa Gia Hải nói đúng, vết thương của Tư Ngôn không thể chậm trễ, phải nhanh chóng tìm cách rời khỏi đây.”
Đang nói chuyện bỗng có tiếng gõ cửa.
Tô Dao bảo Hứa Gia Hải trốn đi, sau đó phủ chăn lên người Tô Tư Ngôn, để Trần Ngân Hà nằm bên cạnh Tô Tư Ngôn che cậu lại.
Tô Dao bước tới mở cửa, nhìn thấy Jesseni đang đứng ở cửa.