Edit+beta: LQNN203
Tô Dao và Trần Ngân Hà bước vào phòng.
Tô Dao nhìn quanh, thấy Chu Tiểu Nghiên ngồi trên sô pha một mình, cúi đầu, không biết đang nghĩ gì, quay đầu lại nói với Trần Ngân Hà: “Em sẽ đến chỗ Chu Tiểu Nghiên ngủ cùng cô ấy tối nay.”
Trần Ngân Hà: “Tối nay ngủ với cô ấy, vậy khi nào thì ngủ với anh?”
Tô Dao đập vào tay Trần Ngân Hà, cười mắng anh: “Biến đi, lão lưu manh!”
Trần Ngân Hà bị đánh mắng, cười đắc ý, nhìn Tô Dao đi tới chỗ Chu Tiểu Nghiên, xoay người đi tìm Hứa Gia Hải.
Hứa Gia Hải thấy trên mặt anh tràn đầy gió xuân, không muốn cùng anh đùa giỡn, anh đành phải dựa lưng về phía cửa sổ, tiếp tục nghịch cà vạt trên cổ, thỉnh thoảng nhìn Tô Dao.
Tô Dao ngồi bên cạnh Chu Tiểu Nghiên, cầm tăm xiên một miếng dưa đỏ đưa vào miệng Chu Tiểu Nghiên: “Ngọt không?”
Chu Tiểu Nghiên nở nụ cười: “Ngọt.”
Chu Tiểu Nghiên hỏi Tô Dao: “Cô có quan hệ tốt với Ngô Nguyệt Oánh đó không?”
Tô Dao: “Lúc còn học thì tốt. Hiện tại không liên lạc nhiều, tương lai hẳn cũng sẽ không liên quan nào.”
Chu Tiểu Nghiên thở phào nhẹ nhõm: “Tốt rồi. Cô ta thân với ông chủ quán bar của chúng tôi. Ông chủ của chúng tôi trông không giống người tốt, tôi lo lắng cô ta cũng là người xấu.”
Tô Dao nói với Chu Tiểu Nghiên một lần nữa: “Tránh xa ông chủ của cô. Nếu cô phát hiện ra bất cứ điều gì, đừng tự mình hành động. Hãy nói với tôi và Trần Ngân Hà, hoặc gọi cảnh sát.”
Chu Tiểu Nghiên gật đầu: “Tôi không ngốc như vậy chạy tới dâng đầu đâu.”
Tô Dao: “Trở về gửi cho tôi bản lý lịch của cô, tôi giúp cô để ý.”
Chu Tiểu Nghiên cười: “Người như tôi ở xã hội làm sao có lý lịch.”
Tô Dao: “Cô có để ý làm việc nặng nhọc không, nếu không để ý, tôi có thể tìm cho cô một công việc tốt.”
Chu Tiểu Nghiên: “Việc nặng nhọc thì sao, có thể tự tay kiếm tiền mà không phải mất mặt.”
Tô Dao: “Nhà máy dược phẩm nơi bố tôi làm việc, đừng nhìn nó không lớn, thực sự là một nhà máy quốc gia khá đủ điều kiện với lợi ích tốt về mọi mặt đó. Đóng bảo hiểm và công quỹ nhiều hơn so với việc tiếp rượu trong quán bar. Nhưng giờ làm việc hơi dài và hơi vất vả.”
“Tôi từ khổ sở đến đây, không sợ nhất là vất vả,“ Chu Tiểu Nghiên thở dài, “Nếu thời gian làm việc quá dài thì không được, tôi muốn vừa học vừa làm.”
Cô ấy đã tìm hiểu kỹ rồi, dù chưa tốt nghiệp cấp hai, chỉ cần đủ 18 tuổi là có thể đăng ký thi tuyển sinh đại học dành cho người lớn, cô ấy muốn lấy bằng và nói tiếng Anh lưu loát.
Muốn gần gũi hơn với người mình yêu.
Tô Dao nhìn Chu Tiểu Nghiên có chút ngạc nhiên, vừa khâm phục vừa mừng cho cô ấy.
Vì lý do công việc, Tô Dao quen biết nhiều người làm việc ở những nơi xa hoa trụy lạc, họ nhìn chung không có trình độ học vấn, ghét nhất chính là học hành và cầu tiến. Thích nhất chính là sa đọa, hưởng thụ, không làm mà vẫn muốn hưởng.
Nhiều người từ bỏ chính mình, không ai muốn đứng dậy từ nơi lần đầu tiên họ vấp ngã. Thường thì họ sẽ sa chân vào bùn mà không gượng dậy được. Đánh nhau, lừa đảo, buôn bán, gái mại dâm, buôn ma túy, có bản lĩnh vào đồn cảnh sát mà không có bản lĩnh về quê, để có thể tiết kiệm tiền sạch sẽ quay trở về đã là điều rất ghê gớm.
So với những người đó, Chu Tiểu Nghiên giống như một đóa hoa nở rộ trong bóng tối, cô ấy phải chạy trốn với bùn dưới chân, luôn ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao trên đầu.
Tô Dao chợt hiểu tại sao Trần Ngân Hà luôn máu lạnh lại đối khác với Chu Tiểu Nghiên.
Chu Tiểu Nghiên nói với Tô Dao về kế hoạch cuộc đời của mình: “Tôi muốn bán căn nhà ở Nam An và mua một căn ở Vân Giang. Vài tháng nữa tôi sẽ nghỉ việc trong quán bar, lợi dụng khoảng thời gian cuối cùng này tiếp tục giúp đỡ anh Ngân tìm hiểu tin tình báo.”
Tô Dao cười: “Cô đúng hết, cái gì mà đi học, cái gì làm người đưa tin. Đúng rồi, cô đã cân nhắc xem mình sẽ làm gì trong tương lai và muốn học chuyên ngành gì chưa?”
“Tôi không hy vọng trở thành bác sĩ. Chỉ những học bá mới có thể thi đậu,“ Chu Tiểu Nghiên không chút do dự nói, “Tôi muốn trở thành một dược sĩ.”
Tô Dao cười ái muội, trêu ghẹo nói: “Vì yêu nên cô đi học à.”
Chu Tiểu Nghiên đỏ mặt, nghiêm túc nói: “Tôi không phải loại người như vậy.”
Tô Dao quay đầu nhìn Đường Chu đang ngồi trên sô pha trò chuyện với Hứa Gia Hải, ghé vào tai Chu Tiểu Nghiên nói: “Tôi không nghĩ bác sĩ Đường một chút hứng thú với cô đều không có.”
“Cô không nhận ra sao, anh ta đối với người khác rất tốt, thậm chí đối với người phục vụ rót rượu cũng sẽ cảm ơn người ta từng cái, nhưng anh ta đối với cô tệ nhất, chỉ cà chớn với mình cô.”
Ngay cả những người đàn ông trưởng thành cũng có một mặt trẻ con.
Chu Tiểu Nghiên không thể tin cô sẽ được người ta thích như thế này.
Thật vất vả tham gia sinh nhật của Hứa Gia Hải, cô mới có cơ hội gặp Đường Chu, tự mình trang điểm cẩn thận, rơi vào miệng anh lại biến thành chẳng ra gì cả.
Cô nhớ lại lúc trước mình gặp Đường Chu là bộ dáng gì, lúc đó vẫn còn là mùa hè, cô thích mặc váy hai dây màu sẫm, đi giày cao gót, môi đỏ tóc xoăn.
Cô ấy cảm thấy người đàn ông xuất thân từ gia đình tốt như Đường Chu sẽ không thích một người phụ nữ quá quyến rũ, mà nên thích một cô gái thuần khiết dịu dàng, có khí chất như chiếc váy trắng trên người cô ấy.
Tô Dao nhìn đôi mắt sưng vù vì khóc trước đó của Chu Tiểu Nghiên: “Dùng khăn quấn túi hồng trà đã nguội khoảng 3 đến 5 phút, ăn thêm đậu đỏ, lúa mạch và dưa chuột, hẳn là có thể giảm sưng. Tôi không học y, cô đoán làm thế nào tôi biết?”
Chu Tiểu Nghiên: “Là lúc Đường Chu cười nhạo tôi có nói.”
Tô Dao nhéo nhéo mặt Chu Tiểu Nghiên, kéo cô ấy từ trên ghế sô pha lên: “Đi thôi, đi tìm Đường Chu chơi, hiếm khi gặp một lần.”
Chu Tiểu Nghiên cuối cùng cũng mỉm cười, đôi mắt to ngấn nước sáng lên, trong lòng mơ hồ có một tia mong đợi, lỡ như, lỡ như vọng tưởng của cô ấy trở thành sự thật.
Đường Chu ngồi ở bên trái ghế sô pha, Tô Dao và Chu Tiểu Nghiên từ bên phải đi tới, vì để Chu Tiểu Nghiên ngồi bên cạnh Đường Chu không có vẻ như cố tình, Tô Dao nắm tay Chu Tiểu Nghiên đi vòng ra sau ghế sô pha, chuẩn bị đi qua từ bên trái.
Chưa kịp đi vòng qua, họ đã nghe thấy Hứa Gia Hải hỏi Đường Chu: “Có phải bạn gái cũ của cậu sẽ về Trung Quốc sớm không, nhìn những gì cô ấy đăng trên vòng bạn bè, không muốn bỏ lỡ một lần nữa. Ý này có nghĩa là muốn quay lại với cậu?”
Đường Chu dựa vào đệm sô pha, nhàn nhạt ừ một tiếng: “Chuyến bay tuần sau, để tôi đi đón.”
Ánh sáng trong mắt Chu Tiểu Nghiên chợt tối đi, cô lẳng lặng bước đi. Nghĩ thầm Đường Chu đối xử với cô khác với những người khác, không phải vì anh quan tâm đến cô, mà là vì anh ghét cô.
Chu Tiểu Nghiên không trở lại chỗ ngồi ban đầu, cô xoay người đi đến bên cửa sổ, nhìn về phía Đường Chu, một hồi lâu cũng không nhúc nhích.
Trần Ngân Hà tựa vào bên cửa sổ, cúi đầu nghịch cà vạt trên tay, câu môi dưới: “Vừa rồi tôi nói gì, cô và anh ta không phải người cùng một thế giới.”
Tô Dao ôm vai Chu Tiểu Nghiên, nhướng mày trừng mắt nhìn Trần Ngân Hà: “Anh không nói được thì ngậm miệng lại.”
Chu Tiểu Nghiên nhìn xuống chiếc váy trắng trên người: “Anh Ngân nói đúng, tôi không nên ảo tưởng những thứ không thuộc về mình.”
Cô ấy gạt đi nỗi buồn trên mặt, nở một nụ cười ngọt ngào: “Chuyện yêu đương thật nhàm chán, người đưa tin nào thú vị, tôi phải nằm vùng thật tốt, kiếm phí đưa tin từ cảnh sát mới được.”
“Tôi vào toilet, Dao Dao, cô có đi không?”
Tô Dao nhìn đôi mắt như muốn khóc lại như cười của Chu Tiểu Nghiên: “Tôi đi rồi, cô đi đi, buổi tối tôi đến chỗ của cô ở một đêm.” Nói rồi đưa cho cô ấy một gói khăn giấy, để cô ấy ở một mình.
Chu Tiểu Nghiên cầm khăn giấy rời đi, Tô Dao ấn cùi chỏ vào bụng Trần Ngân Hà: “Cô ấy buồn như vậy, anh còn nói mấy lời chọc tức người ta vậy hả?”
Trần Ngân Hà ôm lấy eo Tô Dao, dụi dụi cô vào trong lòng ngực, cúi đầu ngửi một bên cổ cô: “Xuân dược này của em sau này không được phép xịt nữa, chỉ khi ở một mình với anh mới được... Đừng xoắn tới xoắn lui trong lòng anh, em càng xoắn thuốc sẽ có hiệu quả hơn.”
Tô Dao nghiến răng mắng: “Lão lưu manh!”
“Ai bảo em hạ thuốc anh,“ Anh nói nhỏ, một tay nắm lấy hai cổ tay cô, một tay trói cô lại bằng chiếc cà vạt mà cô tặng cho một người đàn ông khác, đưa ngón tay lên xoa môi cô, “Thích chơi như thế này không?”
Tô Dao cố hết sức cũng không gỡ được cà vạt, không phải là không được, là lão lưu manh này quá khỏe rồi.
Bất kể tên này ngày thường có vẻ ngoài mảnh mai thế nào, nhưng khi trở thành lưu manh, anh sẽ trở nên vô cùng mạnh mẽ.
Di động của Tô Dao vang lên: “Cởi cà vạt ra, em phải nhận điện thoại.”
Trần Ngân Hà lấy điện thoại di động từ trong túi Tô Dao ra, liếc mắt nhìn: “Cung Dương, giờ này cậu ta tìm em làm gì?”
Cung Dương là kỹ thuật viên trẻ nhất trong Cục có kỹ thuật máy tính tốt nhất.
Tô Dao: “Đương nhiên là có việc. Mau cởi trói cho em, đừng chậm trễ chính sự.”
Trần Ngân Hà giúp Tô Dao tháo cà vạt: “Có chuyện gì về công việc mà đội trưởng em biết, nhưng đội phó là anh thì không?”
Giọng điệu của anh vẫn như cũ cà lơ phất phơ, nhưng đôi mắt anh bình tĩnh trầm xuống.
“Ba ngày là anh nhập viện, quản lý lượng công việc rất ít, không biết là chuyện bình thường,“ Tô Dao xoa xoa cổ tay bị đau, lấy điện thoại di động từ tay Trần Ngân Hà, “Trong phòng ồn ào quá, em đi ra ngoài nghe.”
Tô Dao đi đến cuối hành lang, xác nhận xung quanh không có ai, liền nghe điện thoại.
Cung Dương là cú đêm, ở nhà xem manga và anime, trong tay cầm một chiếc laptop dùng trong công việc: “Chị Tô, sao chị kêu em kiểm tra hành trình của đội phó Trần, còn không để em nói cho người khác biết.”
“Còn không phải anh ấy cả ngày hoa hòe lộng lẫy, hái hoa ngắt cỏ khắp nơi sao? Chị không có cảm giác an toàn, sợ anh ấy gạt chị đi chơi với những người phụ nữ khác,“ Tô Dao liếc nhìn cửa phòng đang đóng chặt, “Trước giao thừa đội phó Trần đã làm gì vào khoảng mười một giờ sáng ngày 13 tháng 12?”
Thời gian này là sau khi Trần Ngân Hà rời khỏi nhà khách của Cục Cảnh sát Nam An.
Cung Dương: “Đội phó Trần bắt taxi. Hai mươi phút sau, anh ấy gọi một ly latte nóng tại một quán cà phê trên tầng hai của trung tâm mua sắm Kim Bích, năm mươi phút sau đó lại bắt taxi.”
Tô Dao: “Hết rồi?”
Cung Dương: “Hết rồi.”
Tô Dao thở phào nhẹ nhõm, cũng giống như những gì Trần Ngân Hà giải thích với cô, anh không hề nói dối cô.
Tô Dao quay trở lại phòng, Trần Ngân Hà nhìn cô: “Có gì mà vui thế?”
Tô Dao mỉm cười: “Không có gì, chỉ là em rất vui, dù sao em cũng rất vui.”
Trần Ngân Hà chỉ vào má anh: “Nếu em vui như vậy, em có thể hôn anh trước mặt Hứa Gia Hải được không?”
Hứa Gia Hải ở một bên: “...”
Tô Dao nhướng mắt nhìn Trần Ngân Hà: “Sao cả ngày anh chỉ biết cue Hứa Gia Hải, đầu óc đều tràn ngập Hứa Gia Hải. Không phải hai người mới là chân ái của nhau đó chứ?”
“Đội trưởng Tô, đừng ghê tởm tôi,“ Hứa Gia Hải nói, “Cậu ta chỉ ghen tuông và thù hận thôi. Năm ngoái cô đã cho tôi bánh quy, cậu ta không được ăn. Bây giờ nhớ ra, đây là cố ý trả thù tôi.”
Tô Dao nhìn Trần Ngân Hà: “Sao anh không nói với em nếu anh muốn ăn bánh quy, em sẽ nướng chúng thành hình trái tim với nhiều sô cô la và mứt dâu cho anh.”
Hứa Gia Hải ân cần thuyết phục Tô Dao: “Đừng chiều chuộng cậu ta như vậy, cậu ta sẽ được nước lấn tới đấy.”
Trần Ngân Hà hơi cúi người, nghiêng đầu và hướng má mình về phía Tô Dao, như thể anh sẽ không cử động nếu không có nụ hôn của cô.
Hứa Gia Hải câu môi dưới mỉa mai: “Mặt thật dày, còn muốn người ta hôn mình, sao không lên trời đi?”
Chỉ thấy Tô Dao kiễng chân lên, nhanh chóng hôn Trần Ngân Hà, đó không phải là má, cô hôn môi anh. Trước khi cô có thể rời khỏi môi anh, anh đã ôm lấy sau đầu cô và hôn lại cô một cách mãnh liệt.
Hứa Gia Hải: “...” Được, bây giờ có người đã lên tận trời cao rồi.
Hứa Gia Hải thở dài nói: “Đội trưởng Tô, cô bị hại sa đọa rồi!”
Tô Dao dùng mu bàn tay lau nước trên môi bị Trần Ngân Hà hôn, ngượng ngùng cười cười: “Tôi thích anh ấy như vậy, không kiềm chế được, xin lỗi chủ nhiệm Hứa, lần sau tôi sẽ không hôn anh ấy trước mặt anh nữa.”
Trần Ngân Hà: “Đóng cửa hôn tiếp.”
Hứa Gia Hải: “Không có gì để nói, tuyệt giao đi.”
Nhớ năm đó, khi anh ta thân thiết nóng bỏng với một người phụ nữ thì Trần Ngân Hà chỉ sống dựa vào tay phải, nhưng giờ đây, anh ta đã trở thành người độc thân đáng thương hát tình ca.
Hứa Gia Hải đã chịu đủ cặp đôi này, quay sang tìm Đường Chu.
Trần Ngân Hà nắm lấy tay Tô Dao, nghịch ngón tay của cô: “Em nói chuyện gì với Cung Dương vậy, khi trở về rất vui?”
Tô Dao cảm thấy có lỗi vì cô đã nghi ngờ Trần Ngân Hà, nhờ người điều tra sau lưng anh, hóa ra anh thật lòng với cô và không hề lừa dối hay giấu giếm cô.
Cô dỗ dành anh nói: “Không có chuyện gì cả, chỉ là mấy ngày trước, em nhờ Cung Dương giúp chọn điện thoại di động. Anh không phải luôn nói rằng điện thoại di động của anh bị rò rỉ sao, em muốn tặng anh một chiếc điện thoại di động mới, cho anh ngạc nhiên.”
Cô giả vờ có chút không vui: “Bị anh phát hiện, ngạc nhiên không còn nữa rồi.”
Trần Ngân Hà đặt tay Tô Dao lên má mình, xoa tay cô lên mặt anh rồi nhìn cô trìu mến: “Em thật tốt với anh, chưa từng có ai tốt với anh như vậy.”
Càng nói điều này, Tô Dao càng cảm thấy có lỗi trong lòng, hối hận vì đã nghi ngờ anh, điều tra anh, muốn đối xử tốt với anh hơn.
“Giả bộ đáng thương làm gì, chưa từng có ai đối xử tốt với cậu như vậy à,“ Hứa Gia Hải tình cờ đi ngang qua liếc nhìn Trần Ngân Hà, cười lạnh một tiếng, “Trả lại điện thoại năm ngoái tôi tặng cho cậu đây.”
Tô Dao: “...”
Trần Ngân Hà giả vờ như không nghe thấy, Tô Dao hỏi mượn điện thoại của Trần Ngân Hà, nói rằng giúp anh tìm hiểu xem điện bị rò rỉ như thế nào.
Trần Ngân Hà: “Lúc đầu anh nghĩ đó là sự cố rò rỉ điện, nhưng sau đó anh phát hiện ra không phải vậy. Tai anh sẽ chỉ râm ran khi gọi cho em, với người khác thì không, vì vậy không phải là rò rỉ điện, đó là bị điện giật, là bị dòng điện tình yêu đánh trúng.”
Tô Dao cười: “Anh đừng buồn nôn như vậy được không?”
Trần Ngân Hà nhìn cô: “Không được.”
Tô Dao lại cười, đôi mắt hạnh cong xuống, dưới ánh đèn sáng ngời.
Trần Ngân Hà bị cuốn hút: “Em thật đẹp.”
Tô Dao: “Nói nhỏ chút, những người khác có thể nghe thấy đó.”
Trần Ngân Hà cúi xuống thì thầm điều gì đó vào tai Tô Dao, cô đỏ mặt dùng tay đánh anh.
Hứa Gia Hải chịu không nổi nữa: “Hai người các người đủ rồi đó, đừng tình chàng ý thiếp ve vãn đánh yêu nữa, tan cuộc, nhanh biến đi.”
Một nhóm người đến trước cửa KTV, Tô Dao và Chu Tiểu Nghiên đi cùng nhau, buổi tối ngủ ở nhà cô ấy, Trần Ngân Hà không uống rượu nên lái xe đưa họ về nhà.
Tới cửa nhà Chu Tiểu Nghiên, Trần Ngân Hà giúp Tô Dao mở cửa xe: “Sáng mai anh đón em đi làm.”
Tô Dao gật đầu: “Được.”
Trong lúc Chu Tiểu Nghiên không để ý, Trần Ngân Hà đã cúi xuống hôn cô, sau đó xoay người lên xe.
Nụ hôn của anh tách ra ngay khi anh chạm vào cô, liếm khoảng trống giữa môi cô khi anh chạm vào cô, sau đó nhanh chóng tách ra. Tô Dao bị anh làm cho trái tim ngứa ngáy, thiếu chút nữa gần như không kìm được mà ôm hôn lại anh.
Chỉ đến khi xe của Trần Ngân Hà đi xa, Tô Dao mới tỉnh táo lại, anh thật sự là một con hồ ly tinh ngàn năm không thành.
Tô Dao xoay người đi theo Chu Tiểu Nghiên lên lầu, lấy điện thoại di động ra gửi một tin nhắn cho Cung Dương, nhờ cậu ta giới thiệu một số điện thoại di động cho cô, cố gắng che đậy cuộc điều tra bí mật của cô về Trần Ngân Hà.
*****
Ngày hôm sau, Tô Dao đến bộ phận kỹ thuật tìm Cung Dương, hỏi thăm cậu ta giới thiệu điện thoại: “Cậu không cần sợ tốn tiền, cấu hình phải cao, quan trọng nhất là vẻ ngoài.”
Điện thoại di động giá rẻ không xứng với tiểu tiên nam.
Cung Dương đã giới thiệu một số nhãn hiệu và mẫu mã cho Tô Dao: “Tất cả đều có trên những giao diện này, chị có thể chọn.” Sau đó, cậu ta nhường ghế cho Tô Dao, ngồi bên cạnh loay hoay với một đống mô hình lắp ráp.
Tô Dao chọn điện thoại di động xong, quay đầu nhìn Cung Dương: “Tổng tiến công, cậu trúng số à, một lúc mua nhiều mô hình như vậy, cộng lại cũng ít nhất mấy chục vạn tệ.”
Mắt Cung Dương không hề rời mắt khỏi đống mô hình, cực kỳ hiếm thấy: “Là do người khác tặng.”
Tô Dao có chút tò mò: “Ai tốt tính vậy?”
Một đồng nghiệp ở bộ phận kỹ thuật bên cạnh nói: “Còn có thể là ai nữa, tất nhiên là đội phó Trần, người đàn ông đẹp trai giàu có nhất Cục Cảnh sát thành phố. Cậu ấy mang đồ ăn tới cho mỗi người chúng tôi. Tủ lạnh gần như không chứa nổi. Ngô Thanh Đào mang đến đây, đội trưởng Tô không biết sao?”
Tô Dao thực sự không biết, ngay cả Ngô Thanh Đào cũng không đề cập tới chuyện này với cô.
Tô Dao cầm một mô hình lên xem xét, hỏi Cung Dương: “Anh ấy tặng đồ cho cậu làm gì? Sự khác thường nhất định có quỷ. Trên trời không có miếng bánh tốt như vậy rơi xuống, cậu không sợ người ta sẽ lừa cậu sao?”
Đặc biệt là Trần Ngân Hà, cô ở gần anh như vậy, vẫn thường không biết anh đang nghĩ gì.
Cung Dương: “Em không có gì để lừa. Đội phó Trần nhờ em giúp anh ấy tìm một số thứ. Những mô hình lắp ráp này là phần thưởng của em.”
Tô Dao tập trung: “Anh ấy hỏi cậu tra cái gì?”
Cung Dương: “Tất cả tài liệu, câu hỏi thực tế, chính sách về kỳ thi tuyển sinh đại học dành người lớn, nói là tra cho một người bạn.”
Tô Dao gật đầu, Trần Ngân Hà hẳn là tra cho Chu Tiểu Nghiên. Tuy nhiên, Ngô Thanh Đào cũng có thể làm công việc kiểm tra thông tin, không cần thiết đến nỗi tìm Cung Dương.
Tô Dao nghĩ do cô đã tránh mặt Trần Ngân Hà để trả lời cuộc gọi của Cung Dương trong KTV đêm qua.
Tô Dao hỏi: “Ngoài kỳ thi tuyển sinh đại học dành cho người lớn, anh ấy có nói với cậu điều gì khác không?”
Cung Dương: “Tụi em nói chuyện phiếm.”
Trái tim Tô Dao chùng xuống, mục đích đi tìm Cung Dương của Trần Ngân Hà không phải để giúp Chu Tiểu Nghiên tra tư liệu, anh muốn biết đêm qua cô đã nói gì với Cung Dương.
Thấy sắc mặt Tô Dao không đúng lắm, Cung Dương nói nhỏ với cô: “Chị Tô đừng lo, em không nói với đội phó Trần là chị nhờ em kiểm tra hành trình của anh ấy, mà chỉ nói vài câu về việc thực tế là chị đã yêu cầu em kiểm tra điện thoại.”
Tô Dao biết Trần Ngân Hà thông minh đến mức nào, nếu anh muốn biết một điều, có mười nghìn cách để suy ra từ miệng của người khác. Chưa kể đến một kỹ thuật viên có đầu óc đơn giản như Cung Dương, không thể ngăn cản anh ngay cả khi cô chiến đấu với tội phạm cả ngày.
Tô Dao lo lắng nuốt nước bọt: “Các người nói gì, lặp lại cho tôi nghe, không được bỏ sót một chữ.”
Cung Dương vô tội gãi gãi sau đầu: “Chuyện này em không nhớ rõ nữa, quên rồi.”
Tô Dao bước ra từ phòng kỹ thuật, cô nghi ngờ Trần Ngân Hà đã biết, anh biết cô đang điều tra anh, ngay cả khi Cung Dương không nói anh cũng có thể suy ra cô đang điều tra anh.
Tô Dao trở lại văn phòng với rất nhiều suy nghĩ, sau khi vào cửa nhìn vào chỗ ngồi của Trần Ngân Hà.
Anh đang ngồi trên ghế tận hưởng sự bổ dưỡng của làn sương nước từ dãy núi Los Angeles phun ra từ máy tạo độ ẩm. Dựa vào lưng ghế, anh duỗi tay gõ máy tính, vẻ mặt lười biếng, không khác gì ngày thường.
Nghe thấy động tĩnh của cô bước vào, anh quay đầu nhìn cô, cười nhẹ với cô, đôi mắt như hoa đào khẽ cong lên, tình yêu trong mắt như muốn trào ra, không che giấu được.
Tô Dao trở lại chỗ ngồi xuống, trong lòng bất an, không biết tình huống hiện tại của Trần Ngân Hà thế nào, không biết anh có biết cô bí mật điều tra mình hay không.
Nếu anh biết mình bị nghi ngờ và không được tin tưởng, anh nhất định sẽ rất tức giận, nhìn dáng vẻ của anh không giống như đã biết chuyện đó. Nhưng anh sẽ không đến gặp Cung Dương mà không có lý do, còn tặng cho cậu ta một đống mô hình.
Tô Dao rối đến mức nhíu mày, cô xử lý một vài email công việc trên máy tính, thỉnh thoảng lại liếc nhìn khuôn mặt của Trần Ngân Hà.
Không có vách ngăn dưới bàn của hai người, được thông với nhau, Tô Dao duỗi chân ra chạm vào mũi chân của Trần Ngân Hà, bên kia cũng chạm vào cô.
Anh không chỉ dùng mũi chân chạm vào cô, mà còn nhẹ nhàng xoa mắt cá chân của cô, câu lấy bắp chân cô, vuốt ve cô.
Cơ thể Tô Dao cứng ngắc, trong lòng ngứa ngáy, chân bị anh vuốt ve đến mềm nhũn.
Cô đỏ mặt, bí mật ngẩng đầu nhìn anh, dường như anh không để ý, cúi đầu tiếp tục gõ máy tính, vẻ mặt rất nghiêm túc, như thể không phải anh đang quyến rũ người khác dưới bàn.
Tô Dao bị người đàn ông bề ngoài nghiêm túc kia làm cho lòng ngứa ngáy, cô cầm lấy cốc nước trên bàn uống mấy ngụm nước.
“Quét mại dâm, quét mại dâm!”
Một tiếng gầm rú đột nhiên vang lên từ cửa phòng làm việc, dưới bàn làm việc, Tô Dao sợ tới mức không cầm chắc được chiếc cốc trong tay, nước tràn lên ngực, vội vàng lấy khăn giấy lau đi.
Chỉ nhìn thấy một người đàn ông nào đó đối diện với cô khiến cô cảm thấy chột dạ đang nhìn cô mỉm cười.
Tô Dao xua đuổi sóng gió trong lòng, ổn định tinh thần, nói với đội trưởng Hoàng vừa đi vào: “Đội trưởng Hoàng, anh muốn quét mại dâm thì ra ngoài, đến chỗ em quét mại dâm gì chứ, văn phòng của tụi em là thuần khiết nhất!”
Trần Ngân Hà nhìn Tô Dao, câu môi dưới, khẽ cười một tiếng, rõ ràng là đang cười nhạo sự đạo đức giả của cô.
Tô Dao lườm Trần Ngân Hà, bảo anh đừng sinh tật.
Đội trưởng Hoàng đi đến bàn của Tô Dao ngồi vào chiếc bàn trống bên cạnh: “Bên kia của anh người không đủ dùng, đội các em gần đây không có vụ án, anh mượn vài người, đã báo lãnh đạo rồi, lát sau sẽ gửi mail qua.”
Tô Dao: “Ngành công nghiệp mại dâm của anh xảy ra vụ án lớn à?”
“Các người mới là ngành công nghiệp mại dâm, chúng tôi là chống mại dâm.” Đội trưởng Hoàng nói, “Án lớn thì không có, chỉ là có hai cô gái mại dâm mất tích, nghi ngờ bị giam cầm hoặc lừa bán, cần đội hình sự trợ giúp.”
Tô Dao suy đoán: “Bị giam cầm hoặc lừa bán, lừa bán cũng sẽ bị giam cầm, thậm chí có thể bị giết.”
Đội trưởng Hoàng gật đầu: “Hai người này không phải gái mại dâm rẻ tiền bình thường. Một người đặc biệt xinh đẹp, người còn lại xinh đẹp và có học vấn cao, là sinh viên tốt nghiệp chính quy. Điều kiện tốt như vậy có thể bán với giá cao, khả năng bị lừa bán rất cao.”
Tô Dao suy nghĩ một chút, nhất định sẽ không bị bán lên núi, người ở đó không có khả năng mua, hẳn là bán cho người giàu có.
Ở đây còn có một nghi vấn nữa, người giàu không thiếu phụ nữ, không cần mua gái mại dâm, có quá nhiều yếu tố không an toàn.
“Chúng tôi nghi ngờ có hai khả năng xảy ra,“ Đội trưởng Hoàng nói, “Thứ nhất, băng nhóm tội phạm đứng sau cải trang lại các cô gái, làm giả thân phận và bán đi. Thứ hai, chúng bán họ cho một số người giàu có có sở thích đặc biệt.”
Sở thích đặc biệt này thường đề cập đến việc lạm dụng tình dục, hoặc thậm chí là hành hạ đến chết.
Tô Dao cảm nhận được sự nghiêm trọng của vấn đề: “Cho tới nay anh tìm được gì rồi?”
Đội trưởng Hoàng gãi đầu đau khổ: “Hai người phụ nữ này không phải là chuyện vừa xảy ra, cũng không có ai báo án. Mấy ngày trước bắt được một tên cầm đầu nhỏ của băng nhóm mại dâm, tìm được phần danh sách của chúng. Chúng tôi lần theo danh sách để bắt người thì phát hiện hai người phụ nữ trong danh sách đã biến mất, kiểm tra thì mấy tháng nay không ai thấy họ cả.”
Tô Dao biết thời gian đã quá lâu, không dễ kiểm tra. Nếu lại có ai đó mất tích, đã đến lúc phải lập một vụ án điều tra hình sự chung.
Tô Dao ra lệnh cho ba người hợp tác với đội trưởng Hoàng.
Sau khi đội trưởng Hoàng đưa người đi, Tô Dao đến văn phòng nhỏ, gọi điện cho Chu Tiểu Nghiên bảo cô ấy đừng nghĩ đến chuyện kiếm tiền nữa. Xin nghỉ việc ở quán bar trước, dạo này không yên ổn.
Chu Tiểu Nghiên lo lắng nói với Tô Dao: “Anh Ngân có bận không, tôi có một phát hiện lớn cần báo cáo với anh ấy.”