Rơi Vào Ngân Hà

Chương 85: Chương 85: Sự trả thù của anh




Edit+beta: LQNN203

Tô Dao đi theo Jesseni ra khỏi lâu đài, cô không biết Jesseni rốt cuộc nghi ngờ cô hay chưa hay đã nghi ngờ cô rồi, căn bản không quan tâm cô nghĩ gì, chỉ muốn mang cô đi.

Chẳng bao lâu họ đã đến bến tàu, trên đảo ít đèn, trên bến tàu chỉ có hai ngọn đèn đường, không sáng lắm, không nhìn rõ đường, nơi xa tối đen như mực, gió nổi lên, bóng cây cỏ lay động.

Biển lặng, một chiếc thuyền nhỏ đậu bên bến tàu.

Tô Dao nhìn bốn tên bảo vệ đang đứng trên bến tàu, một người trong số họ là Trần Ngân Hà hơi cúi đầu xuống, ba người bảo vệ còn lại không ngạc nhiên về anh, có lẽ Kane đã giải thích cho họ rằng anh là người mới.

Để thu hút sự chú ý của Jesseni và ngăn hắn nhận ra Trần Ngân Hà, Tô Dao liên tục nói chuyện với Jesseni.

Tô Dao: “Liệu có nguy hiểm nếu ra khơi vào nửa đêm không?”

Jesseni: “Có tôi ở đây, sẽ không đâu.”

Tô Dao: “Hôm nay gió quá.”

Jesseni cởi áo khoác: “Mặc vào sẽ không lạnh.”

Tô Dao từ khóe mắt liếc nhìn Trần Ngân Hà, người đang đứng phía sau cô, nhưng cô có thể cảm nhận được luồng sát khí hướng về Jesseni trong mắt anh.

Tô Dao vội vàng trả lại áo khoác cho Jesseni: “Không cần, tôi không lạnh.”

Đôi mắt của Jesseni luôn hướng về Tô Dao, hắn không để ý đến người bảo vệ mới, Trần Ngân Hà đã lên thuyền thành công.

Tô Dao đứng ở trên mũi thuyền nhìn biển tối: “Anh định dẫn tôi đi đâu?”

“Một hòn đảo khác cách đây năm mươi kilomet,“ Jesseni nhìn Tô Dao, “Hôm nay tôi không ở lâu đài chỉ để đi ra ngoài mua một hòn đảo.”

Jesseni rời mắt khỏi khuôn mặt Tô Dao, nhìn bờ biển càng ngày càng xa: “Ông chủ nhất định sẽ không buông tha cho tôi khi mang cô ra ngoài. Tôi không thể trở lại hòn đảo kia nữa, chúng ta có thể bắt đầu lại.”

Tô Dao cau mày: “Anh muốn xây lâu đài khác tiếp tục buôn người sao?”

Jesseni dịu dàng nhìn Tô Dao: “Em yêu, em đừng nói bậy, đây không phải buôn người mà là đế quốc mới của chúng ta, và em sẽ là Queen duy nhất ở đó vĩnh viễn.”

Tô Dao giễu cợt: “Không cần phải nói khoa trương như vậy, chẳng phải là muốn để tôi làm con buôn với anh sao?”

“Tôi biết em không thích,“ Jesseni mỉm cười hối lỗi như một quý ông, “Nhưng tôi không biết mình sẽ làm gì khác ngoài công việc này.”

“Từ khi bắt đầu có ký ức tôi đã bị bọn buôn người bán đi, tôi thậm chí không nhớ bố mẹ mình trông như thế nào. Tất cả những ký ức của tôi đều liên quan đến buôn người.”

Tô Dao không muốn nghe lời thú tội và tiền án của Jesseni, cô chỉ quan tâm đến việc khi nào cô có thể lên bờ để có thể hợp lực với Trần Ngân Hà tóm gọn bọn chúng.

Tô Dao ôm lấy cánh tay cô: “Ở đây lạnh quá, tôi về khoang thuyền đây, khi nào tới nơi thì gọi tôi.”

Jesseni dịu dàng cười: “Được, thưa Queen thân yêu của tôi.”

Trước khi giọng nói của Jesseni rơi xuống, Tô Dao đã nghe thấy tiếng cốc vỡ cách đó không xa, quay lại thì thấy Trần Ngân Hà và một người bảo vệ khác đang đứng ở đằng xa.

Cô liếc nhìn khi đi ngang qua, quả nhiên cô thấy chính Trần Ngân Hà đã làm vỡ cốc nước, không biết là bóp vỡ hay là ném vỡ.

Có thể thấy anh đã tức giận như thế nào khi nghe hai chữ “thân yêu” của Jesseni.

May mắn thay tay của anh không bị thương, cũng không bại lộ mình.

Jessini và ba bảo vệ khác thường đi ra đảo ngoài biển, nếu đánh nhau trên biển thì cô và Trần Ngân Hà sẽ gặp bất lợi, phải đợi thuyền cập bến rồi mới hành động.

Tô Dao bước vào phòng, đứng ở cửa lắng nghe âm thanh bên ngoài, không lâu sau liền nghe thấy tiếng bước chân của Jesseni đi vào phòng bên cạnh.

Cô lặng lẽ mở cửa như một con mèo trong bóng tối, nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng.

Cô đi tới chỗ Trần Ngân Hà vừa rồi, từ xa nhìn thấy chỉ còn lại một người bảo vệ, những người khác đều không có ở đó.

Cô đang định tìm anh ở một nơi khác, thì bị một bàn tay nắm lấy cổ tay kéo vào nhà kho.

Tô Dao nhìn thấy Trần Ngân Hà, xoay người đóng cửa nhà kho, khóa lại, không nói gì, bắt đầu sờ soạng vào anh.

Trần Ngân Hà nhướng mày nhìn Tô Dao: “Em gấp không chờ nổi nữa à, muốn động phòng với anh ở đây?”

Anh liếc nhìn, trong nhà kho có vài chiếc rương gỗ cũ kĩ, một số dụng cụ vệ sinh, thậm chí còn có vài chiếc áo khoác mà anh không biết đã giặt hay chưa. Chóp mũi đầy bụi và vị mặn của nước biển.

Tô Dao giương mắt trừng Trần Ngân Hà: “Động phòng, động phòng, trong lòng anh chỉ có động phòng.”

Cô lấy ra một con dao găm từ thắt lưng anh, được nạm kim cương màu hồng dành riêng cho tiểu tiên nam. Lưỡi dao sắc bén và ánh lên một tia lạnh lùng.

Tô Dao đặt lại con dao găm cho Trần Ngân Hà, không yên tâm dặn dò anh: “Hãy tự bảo vệ mình.”

Trần Ngân Hà ôm lấy Tô Dao: “Đừng lo lắng, bọn chúng không giết được anh đâu.”

Tô Dao không chỉ lo lắng về điều này, cô sợ Trần Ngân Hà sẽ giết chết người khác. Đúng là không có gì đáng tiếc cho những kẻ tội ác tày trời như vậy chết, không có vấn đề gì lớn khi anh giết chúng để tự bảo vệ mình.

Nhưng cô hy vọng rằng anh sẽ nhân danh công lý mà không phải vì hận thù cá nhân trả thù riêng.

Tuy đều là giết người nhưng kết quả của hai thái cực lại hoàn toàn khác nhau, một khi một người nếm trải khoái cảm giết người thì người này sẽ phát điên.

Tô Dao kể chi tiết về những tội ác khác nhau của Jesseni với Trần Ngân Hà: “Hắn là một kẻ buôn người, hàng nghìn người đã bị bán. Những người này đến từ khắp nơi trên thế giới, một số thậm chí là trẻ em dưới bốn, năm tuổi. Vốn dĩ họ đã có cuộc sống tốt hơn, nhưng những kẻ buôn người đã kéo họ vào địa ngục, bắt cóc, bán và giết họ. Cái khác không nói, như Tô Tư Ngôn chẳng hạn, đáng lẽ phải trở thành một nhà khoa học, đôi tay của cậu ấy phải được sử dụng cho các thí nghiệm khoa học để phục vụ đất nước, không phải để bọn buôn người sai đi pha trà rót nước, cũng không phải là đồ chơi trên giường của bọn chúng. Bà nội sống nương tựa với cậu ấy vẫn đang đợi ở nhà, có lẽ cho đến chết cũng không đợi được cậu ấy.”

Tô Dao nhìn Trần Ngân Hà, trong mắt cô là ánh sáng của chủ nghĩa xã hội, ý thức về công lý và sứ mệnh trong trái tim cô đang bùng cháy.

Cô vỗ vai anh, nói một cách nghiêm túc: “Trần Ngân Hà, anh là cảnh sát, anh sẽ chấm dứt tội ác của tập đoàn này, nhiệm vụ này vinh quang mà gian khổ, là sự tin tưởng và thử thách của tổ chức và lãnh đạo, anh hiểu không?”

Trần Ngân Hà ôm lấy eo Tô Dao, ôm cô vào lòng, khiến cơ thể cô dính chặt vào anh.

Anh nhìn cô bằng đôi mắt đẹp như hoa đào kia, giọng nói khàn khàn: “Vượt qua bài kiểm tra của tổ chức và lãnh đạo là có thể động phòng phải không?”

Vừa nói anh vừa di chuyển cơ thể thúc nhẹ vào người cô, giọng điệu lười biếng kèm theo âm cuối gợi cảm: “Hưm?”

Tô Dao: “...”

Sau khi cô nói cả buổi trời, trong lòng anh vẫn chỉ nghĩ đến động phòng.

Cô đã cố gắng hết sức để kéo anh theo tuyến hành động, mà anh chỉ một lòng một dạ trầm mê trong tuyến tình cảm của mình.

Tô Dao nói đến nỗi miệng lưỡi khô khốc: “Nói với anh chính sự, anh có thể đừng luôn nghĩ tới những thứ hạ lưu kia được không?”

Trần Ngân Hà đè Tô Dao vào cửa, đè chặt cô, vùi đầu vào hõm cổ cô: “Em gọi loại chuyện này là hạ lưu?”

Anh hôn lên tai và môi cô, khiến cho đôi chân của cô mềm nhũn, khẽ cười bên tai cô: “Đến lúc em quấn lấy anh.”

Tô Dao tê dại nửa người bởi tiếng cười khẽ đầy mê hoặc của anh, cô không thể chịu được anh thở hổn hển, cắn vào tai cô cười nói.

Nghĩ rằng họ vẫn còn ở trong đầm lầy hang hổ, Tô Dao nhanh chóng lấy lại tinh thần xua đi những gợn sóng trong lòng mà anh đã trêu chọc nên: “Còn sống về nhà trước đã rồi nói.”

Trần Ngân Hà cúi đầu sửa lại áo sơ mi và áo khoác, cầm dao đứng cạnh cửa, một tay giữ cằm Tô Dao hôn lên môi cô, dùng răng cắn nhẹ cô một cái: “Đợi thuyền cập bến, khi anh giết chết tên Jesseni đó, chúng ta sẽ...”

Tô Dao biết anh định nói gì, đỏ mặt, lấy ngón tay che môi của anh: “Về nước rồi nói!”

Trần Ngân Hà mở cửa đi ra ngoài, đối mặt với một người bảo vệ.

Bảo vệ nhìn thấy Trần Ngân Hà và Tô Dao cùng lúc, Tô Dao vươn tay lên eo cầm con dao găm giấu kín, sẵn sàng động thủ bất cứ lúc nào.

Không thể để người khác phát hiện ra danh tính và mối quan hệ của cô với Trần Ngân Hà.

Trần Ngân Hà nghiêng đầu nhìn người bảo vệ, lấy ngón tay lau khóe môi, nói tiếng Anh với giọng điệu lười biếng.

Tô Dao không hiểu, nhưng nhìn Trần Ngân Hà, có vẻ không phải là một lời hay ho.

Bảo vệ im lặng, cười mập mờ, bị Trần Ngân Hà đưa đi.

Tô Dao nhìn bóng lưng Trần Ngân Hà biến mất trong hành lang khoang thuyền, nhíu mày thật chặt.

Cô nghĩ đến trước khi bị bắt cóc và biến mất, lúc đó cô đã biết được chiến dịch bao vây của đội đặc nhiệm chống xã hội đen ở Nam An hai năm trước chính anh là người để Minh Nguyệt đi, kéo Chu Vũ Trần ra đỡ dao, giấu mọi người.

Thả chạy một tội phạm quan trọng là một vấn đề nghiêm trọng về lập trường, và người phụ nữ đã gặp anh trong tiệm bánh lần trước khi họ ở Nam An cùng nhau là ai?

Tô Dao đi về phía trước, đi đến cuối hành lang, nhìn thấy Trần Ngân Hà đang đứng trên boong tàu, trước mặt là biển đen vô tận, gió biển thổi tung vạt áo của anh, ánh đèn mờ ảo hắt bóng anh vào bóng tối xuống sàn gỗ.

Anh tan vào bóng tối nặng nề.

Đôi mắt Tô Dao khẽ nhúc nhích, cô đã nhìn thấy loại ánh sáng và bóng dáng này trong video trên điện thoại di động của Minh Nguyệt.

Tại nhà Minh Nguyệt, anh siết cổ mèo con như một con quái vật.

Mặc dù tỉnh dậy kịp thời sau đó, anh đã lợi dụng vị trí máy quay cắt tay mình để cứu chú mèo con và đánh lừa Minh Nguyệt. Nhưng lúc đầu anh đã vượt khỏi tầm kiểm soát của mình, sự giết chóc tàn bạo được thể hiện một cách sinh động trong anh.

Trần Ngân Hà nhìn gợn sóng đen kịt bị gió thổi trên biển, ánh mắt lạnh đến mức đông cứng lại.

Anh là một người có dã tâm trả thù rất mạnh, không màng đến hậu quả, nói anh là một kẻ mất trí anh cũng không phủ nhận.

Khi Minh Nguyệt làm rơi mất viên kẹo của anh, anh đã lên kế hoạch tiêu diệt toàn bộ gia tộc của cô ta, càng đừng nói Jesseni và những tên khác đã bắt cóc người phụ nữ anh yêu nhất.

Bọn chúng nhốt cô lại, chỉ cho cô ăn bò bít tết và salad dở tệ, để cô chạy đi rồi bắt lại cô, chơi đùa với cô như một con vật nhỏ, còn hành hạ cô, cơn giận này anh sao có thể nuốt xuống được.

Tô Dao nhìn theo bóng lưng của Trần Ngân Hà, mặc dù cô không thể nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt anh và bóng lưng anh không di chuyển, nhưng cô có thể biết rằng anh không vui.

Cô muốn bước tới ôm anh, nhưng lại nghe thấy tiếng bước chân phía sau nên đành phải quay đi.

Tô Dao đến phòng của Jesseni, quyết định theo dõi Jesseni mọi lúc và bắt hắn trước Trần Ngân Hà, để ngăn chặn mọi khả năng Trần Ngân Hà sẽ giết Jesseni.

Anh có thể giết người, nhưng vì nhân danh công lý và phòng vệ chính đáng, mà không phải vì hận thù cá nhân.

Khoảng một giờ sau, thuyền của họ dần dần tiếp cận mục tiêu hòn đảo kia, dừng lại ở một bến tàu.

Tô Dao và Jesseni xuống thuyền, cô luôn đứng phía sau bên người hắn một chút, đó là khoảng cách thích hợp nhất để tấn công.

Trần Ngân Hà và ba bảo vệ khác đi ra sau Tô Dao và Jesseni, cả sáu người đi bộ sâu vào hòn đảo.

Thấy Tô Dao vẫn luôn đi theo mình, Jesseni nghĩ cô đang dần chấp nhận hắn, trong lòng hắn rất hạnh phúc, vừa đi vừa nói: “Có một vài biệt thự không tệ lắm trên hòn đảo này, em có thể chọn một căn và sống ở đó trước, đợi đến khi sóng gió này kết thúc, tôi sẽ nhờ người xây cho em một lâu đài ở giữa hòn đảo.”

Tô Dao: “Anh sẽ phái người canh giữ tôi sao, có phải sợ tôi bỏ chạy không?”

Jesseni dịu dàng cười, lộ ra một hàm răng trắng: “Tôi biết em sẽ không.”

Tô Dao: “Rất khó nói.”

Jessini chính là thích tính cách kiên cường của cô, việc chinh phục một người phụ nữ như vậy thật thú vị: “Nếu em cảm thấy trên đảo ít người và cô đơn, tôi có thể mời bố mẹ và em trai của em đến để họ sống cùng với em.”

Tô Dao trong lòng cười lạnh, ý tứ của Jesseni quá rõ ràng, hắn muốn bắt cóc người nhà của cô để khống chế cô, để cô không dám chạy trốn.

Đến trước một biệt thự, Jesseni quay sang Tô Dao nói: “Hôm nay chúng ta sống ở đây.”

Jesseni gọi tên một trong số những bảo vệ, nhưng không có ai trả lời, hắn quay đầu lại thấy chỉ có một trong bốn bảo vệ ở phía sau mình.

Người bảo vệ cao lớn, hơi cúi đầu, đứng trong bóng tối, nửa khuôn mặt còn lại bị đèn đường chiếu vào, trông anh tái nhợt, lạnh lùng đến mức không giống người sống.

Những tên bảo vệ đó đã được Trần Ngân Hà âm thầm giải quyết, vào lúc Jesseni nhìn chằm chằm vào Trần Ngân Hà, Tô Dao nhắm chuẩn thời gian, nhanh chóng ra tay, nắm lấy cánh tay Jesseni cố gắng bắt lấy hắn ta.

Jesseni luôn phòng bị với Tô Dao. Cho dù hắn đang nhìn vào Trần Ngân Hà nhưng khóe mắt vẫn luôn cảnh giác với Tô Dao, cho nên khi Tô Dao ra tay hắn đã nhanh như một tia chớp thoát ra được.

Sống với tính mạng luôn treo trên sợi tóc, với cấp bậc của Jesseni cũng không ngoại lệ.

Trong nháy mắt, hắn rút khẩu súng trên thắt lưng ra và lên đạn, cùng lúc đó, hai bảo vệ trong biệt thự lao ra đồng loạt chĩa súng về phía Tô Dao và Trần Ngân Hà.

Lúc này, đầu Jesseni đang bị súng của Trần Ngân Hà chĩa vào.

Trần Ngân Hà bắt cóc Jessini, bắt hai người bảo vệ lùi lại và ném súng xuống đất.

Người bảo vệ ngập ngừng nhìn Jesseni, chờ đợi mệnh lệnh của hắn.

Jessini nhìn Trần Ngân Hà và Tô Dao một lần nữa, hiểu ra thân phận của Trần Ngân Hà. Từ lâu hắn đã nghi ngờ King và Queen biết nhau, nên đã điều tra lại các thông tin của King.

Người này là Chu Vũ Trần, một ông chủ ở Trung Quốc với một doanh nghiệp lớn. Tất cả những điều này đều ổn, điều đáng ngờ là anh ta có một người anh trai là cảnh sát, và hai người trông rất giống nhau.

Giờ Jesseni có thể chắc chắn rằng King chính là tên cảnh sát Trung Quốc kia, anh không đến đây để đấu giá mà là để cứu người.

Jessini nói với hai bảo vệ: “Bỏ súng xuống.”

Hai người bảo vệ đặt khẩu súng xuống đất, Tô Dao bước tới lấy một khẩu, ném khẩu súng còn lại cùng với súng của Jessini xuống biển để đảm bảo chúng không lấy được.

Tô Dao trói chặt hai tên bảo vệ vào gốc cây, dùng quần áo chặn miệng chúng lại, quay người đi gặp Trần Ngân Hà: “Bước tiếp theo thông báo cho đội trưởng Lục.”

Tô Dao lục soát trên người Jesseni: “Anh đã giấu điện thoại vệ tinh ở đâu?” Ở đây không có trạm gốc, vì vậy chỉ có thể sử dụng tín hiệu vệ tinh để liên lạc với thế giới bên ngoài.

Jesseni nhìn Tô Dao: “Queen, tôi đối với cô thật lòng, nhưng cô lại lừa gạt tôi. Cô làm cho tôi rất buồn đấy.”

Giống như hắn bị lừa bởi một viên kẹo của một kẻ buôn người khi còn nhỏ.

Trần Ngân Hà dùng súng hướng về phía thái dương của Jesseni, giọng nói lạnh lùng: “Điện thoại vệ tinh đâu?”

Jesseni cười: “Ngay cả khi tao không nói với tụi mày thì tụi mày cũng không dám bắn tao. Tụi mày là cảnh sát, luật pháp ở Trung Quốc rất nghiêm khắc. Khi tao không đe dọa đến tính mạng của tụi mày, tụi mày không thể bắn...”

Chỉ nghe thấy một tiếng “đoàng”, tiếng súng vang lên, Jesseni hét lên một tiếng.

Hắn bị bắn vào đùi phải, máu chảy ra từ bắp chân.

Jessini nghiến răng chịu đựng cơn đau buốt từ chân: “Ở trên thuyền.”

Trần Ngân Hà chĩa súng vào Jesseni: “Đi.”

Tiếng súng kia cho Jesseni biết rằng nếu hắn không hợp tác, người đàn ông trước mặt sẽ giết hắn bất cứ lúc nào.

Tô Dao đi theo sau Trần Ngân Hà, nhìn xuống vết thương trên chân của Jesseni, nhíu mày thật chặt.

Giống như Jesseni, cô không ngờ Trần Ngân Hà lại bắn một người đã bị khống chế.

Khẩu súng của Trần Ngân Hà đang chống vào thái dương của Jesseni, ngón tay của anh đặt trên cò súng, chỉ cần anh ấn nhẹ vào nó, Jesseni sẽ chết.

Tô Dao lại không thể hiểu Trần Ngân Hà, cô sợ rằng anh thực sự vì chuyện tư mà bắn chết Jesseni.

Cô không dám nói chuyện với anh, vì sợ anh sẽ bị phân tâm và để Jesseni thừa cơ hội trốn thoát.

Tô Dao đành phải nói với Jesseni: “Anh là một kẻ buôn người, một kẻ buôn người độc ác, đã giết nhiều người và rất nhiều gia đình. Anh sẽ bị đưa ra trước công lý, khóc lóc thảm thiết trước mặt gia đình nạn nhân, cầu xin họ tha thứ. Nhưng họ sẽ không tha cho anh, pháp luật sẽ trừng phạt anh, anh sẽ bị kết án tử hình, sau khi chết sẽ xuống địa ngục gặp những kẻ bị anh bắt cóc buôn bán hại chết, thừa nhận oán hận và tra tấn của họ.”

Cô đang nhắc nhở Trần Ngân Hà cả bên trong lẫn bên ngoài lời nói, dặn anh không được bốc đồng, không được giết người, giao Jesseni cho pháp luật.

Lên thuyền, Jesseni dừng ở cửa phòng của hắn: “Điện thoại vệ tinh ở bên trong.”

Tô Dao đẩy cửa, tìm kiếm trong phòng, sau khi xác nhận an toàn mới nhìn Trần Ngân Hà gật đầu.

Trần Ngân Hà áp giải Jesseni vào phòng.

Jesseni nhấc tấm ván giường lên, lấy điện thoại vệ tinh ra đưa cho Tô Dao.

Tô Dao liên lạc với đội trưởng Lục xong thì thở phào nhẹ nhõm, tiếp theo chỉ cần khống chế được Jesseni đợi đội trưởng Lục đến giải cứu những người trong lâu đài.

Tô Dao tìm một mớ giẻ rách nhét vào miệng Jesseni, để hắn không nói nhảm chọc tức Trần Ngân Hà.

Trần Ngân Hà: “Trên thuyền không an toàn, chúng ta vào bờ đi.”

Tô Dao không chút nghi ngờ: “Được.” Sau đó cô bước ra khỏi phòng.

Chỉ nghe “rầm” một tiếng, cửa phòng từ bên trong đóng lại, cùng lúc đó một khẩu súng từ khe cửa bay ra, va vào sàn gỗ vang lên một tiếng “cạch“.

Trong lòng Tô Dao căng thẳng, dùng tay đập cửa: “Trần Ngân Hà, mở cửa!”

Bên trong không có ai trả lời, Tô Dao dùng chân đá vào cửa, cánh cửa đóng sầm lại, khung cửa bắt đầu rung chuyển, lòng bàn tay đổ mồ hôi, cô hét lên: “Trần Ngân Hà, mở cửa cho bà đây!”

Anh đã đóng cửa với Jessini, thậm chí không cần súng.

Cô sợ Jesseni gây bất lợi với Trần Ngân Hà, cô càng sợ Trần Ngân Hà sẽ đánh Jesseni đến chết.

Trong phòng, Trần Ngân Hà nhìn Jesseni, đưa tay trái về phía sau: “Tao là người công bằng, chân của mày bị thương, tao thay tay của mình.”

Một bàn tay đổi một chân, đó là điểm yếu của anh, nhưng anh không quan tâm, anh chỉ muốn đánh Jesseni đến hộc máu.

Jesseni ngồi xổm xuống, lấy ra một con dao găm từ thắt lưng hắn, không do dự cắm nó vào bắp chân của mình nơi đã bị bắn, móc viên đạn ra khỏi máu thịt, không kêu một tiếng, sau đó ném con dao găm từ khe cửa ra ngoài.

Jesseni băng bó vết thương, đứng dậy, xắn cổ tay áo lên, ngẩng đầu nhìn Trần Ngân Hà: “Mày đã quyết định sai lầm, mày sẽ bị tao đánh chết, chết rất thảm cho xem.”

Jesseni là người Mỹ da đen, cao hơn 1m9, vóc dáng vạm vỡ, dưới áo có cơ bắp cuồn cuộn, cả người to khỏe như trâu.

Jesseni dùng hết sức vung nắm đấm về phía Trần Ngân Hà, Trần Ngân Hà né được, giơ tay giữ vai Jesseni rồi đá vào đầu gối hắn.

Jesseni nắm lấy cánh tay của Trần Ngân Hà, cúi xuống quay lưng lại, chuẩn bị quật ngã anh qua vai.

Trần Ngân Hà giữa không trung giẫm lên tủ quần áo bên cạnh, ngón tay bóp chặt cổ họng Jesseni, Jesseni đau đớn, buông cánh tay Trần Ngân Hà ra, dùng chân đá vào bụng anh.

“Rầm” Hai người xô xát đập vào một chiếc gương soi toàn thân, “choang” mặt kính vỡ tan tành ngay lập tức. Khuôn mặt và cổ của Jesseni bị mảnh gương cắt, Trần Ngân Hà cũng không may mắn thoát khỏi, máu từ cánh tay chảy ròng ròng xuống.

Không ai có thời gian quan tâm đến vết cắt này, hai người lại lao vào đánh nhau, Jesseni bị Trần Ngân Hà đánh vào đầu, trước mặt choáng váng, máu me be bét.

Trần Ngân Hà đứng dậy, túm tóc Jesseni, bắt hắn phải nhìn vào mắt mình, từ trên cao nhìn xuống hắn chất vấn: “Suốt sáu mươi sáu ngày qua, tại sao chỉ cho cô ấy ăn bít tết, khoai tây và salad, cô ấy không thích nó!”

“Rầm” một tiếng, Trần Ngân Hà ấn đầu Jesseni vào tường, giọng nói như lệ quỷ đòi mạng: “Nuôi sói ngoài hàng rào, nhốt rắn trong xe chở hàng, cô ấy sẽ sợ đấy!”

Trần Ngân Hà giống như đem hết bất bình của Tô Dao đã chịu nói ra một lần, đứng dậy đá vào lưng Jesseni, đè trên người hắn nghiền nghiền: “Đáng chết!”

Jesseni nằm trên mặt đất, phun ra một ngụm máu, lấy mu bàn tay lau vết máu trên môi, chật vật đứng dậy khỏi mặt đất, cầm lấy cái ghế bên cạnh với vẻ mặt âm u, đập vào người Trần Ngân Hà.

Trần Ngân Hà nghiêng đầu né đi, “oành” chiếc ghế gỗ đập vào cây cột, ngay lập tức vỡ tan thành một đống gỗ mục nát.

Jesseni giống như một con thú sắp chết, cơ thể hắn bùng phát sức mạnh vô hạn, chiến đấu và vật lộn với Trần Ngân Hà một lần nữa.

Trần Ngân Hà có vẻ đã mệt, Jessini chiếm thế thượng phong, anh nhận nhiều cú đấm trời giáng từ đối thủ. Khoé miệng chảy ra tia máu, người cũng không thể đứng vững.

Jesseni nhặt một bình hoa đập vào đầu Trần Ngân Hà, Trần Ngân Hà không né tránh, máu chảy ra từ đầu. Anh nhặt một mảnh vỡ của chiếc bình trên mặt đất lên chém vào mặt Jesseni.

Hầu như tất cả đồ đạc trong phòng đều bị bọn họ đập phá, mặt đất bê bết máu, không thể phân biệt được là của ai.

Cuối cùng, Jesseni nửa quỳ trên mặt đất, đè Trần Ngân Hà ở dưới, túm cổ anh nhấc lên khỏi mặt đất.

Jesseni nhổ chiếc răng gãy trong miệng ra, chiếc răng trắng dính đầy máu, trông rất kỳ dị.

Jesseni cúi xuống, nói với Trần Ngân Hà đang thoi thóp: “Mày đã thua, ha ha ha, mày đã thua!”

Hắn đã thắng, tiếp theo chỉ cần dùng Trần Ngân Hà uy hiếp Tô Dao phục tùng, sau đó giết Trần Ngân Hà rồi ném xác xuống biển là hắn có thể đưa Queen của mình lên thuyền rời đi.

Hai hòn đảo này có lẽ đã bị phá hủy, nhưng điều đó không quan trọng, hắn có thể đến một nơi khác và xây dựng một vương quốc mới!

Jesseni cười điên cuồng, hắn sắp chạy thoát rồi!

Vào lúc này, người đàn ông trông như đã chết trong tay hắn từ từ mở mắt ra, dí một con dao găm nạm kim cương màu hồng vào cổ họng hắn khi hắn đang tràn đầy hy vọng.

Lưỡi dao sắc bén cọ xát vào da hắn, Jesseni ngay lập tức khựng lại tại chỗ. Hắn biết mình đã xong, hy vọng của hắn đã hoàn toàn tan tành.

Trần Ngân Hà mặt đầy máu, mắt đỏ hoe, lạnh lùng nhìn hắn, nói từng chữ: “Sao mày lại cố tình để cô ấy trốn thoát rồi bắt cô ấy về, hết lần này đến lần khác đập tan hy vọng của cô ấy, khiến cô ấy tuyệt vọng, khiến cô ấy đau khổ hả!”

Đánh Jesseni mạnh tay và khiến hắn rơi vào tuyệt vọng giống như Tô Dao mới là sự trả thù của anh.

Trần Ngân Hà cắt một vết dài trên cổ Jesseni, không chỉ để đảm bảo rằng hắn có thể cảm thấy đau đớn và sợ hãi cái chết, mà còn để đảm bảo anh sẽ không thực sự giết hắn.

Jesseni rên rỉ trong đau đớn và tuyệt vọng khi chạm vào dòng máu chảy dọc cổ mình.

Trần Ngân Hà lau con dao găm dính máu trên quần áo, dùng một chân đá Jesseni xuống sàn, chịu đựng cơn đau, xoay người mở cửa.

Tô Dao ở bên ngoài nghe tiếng đánh nhau ở bên trong, nghe thấy Trần Ngân Hà chất vấn Jesseni, nghe thấy tiếng mở cửa, nhìn thấy anh mặt đầy máu đứng ở trước mặt mình.

Cô đau lòng run rẩy, đưa tay lau vết máu trên mặt anh, giọng nói khàn khàn, nghẹn ngào: “Anh tội gì phải để cho mình bị đánh không ra gì thế này?”

Trần Ngân Hà phun ra một ngụm máu, lau khóe môi, ánh mắt u ám: “Suốt sáu mươi sáu ngày, mấy ngày nay anh sống như thế nào, em sống như thế nào, anh không quan tâm mình ra sao, đau đớn thế nào đều không quan trọng. Em là người anh yêu nhất, phải có người chịu trách nhiệm cho những khổ sở mà em đã phải chịu đựng.”

Rõ ràng là khắp người anh đều bị thương, khi nhìn cô, ánh mắt đầy xót xa: “Để em chịu khổ là anh không đúng, nhưng anh không thể tự giết chính mình, đành phải giận chó đánh mèo lên người khác, phải đòi lại những gì em đã gánh chịu gấp ngàn gấp vạn lần.”

Tô Dao nhìn những mảnh vỡ của gương găm vào cánh tay của Trần Ngân Hà, cô đau lòng đến mức bật khóc: “Anh không đau sao?!”

Trần Ngân Hà giúp Tô Dao lau nước mắt: “Đừng khóc, anh không thấy đau nữa.”

Anh ước chừng thời gian, nắm lấy tay Tô Dao: “Trước khi đội trưởng Lục tới, đi, chúng ta đến biệt thự không tệ kia để động phòng nào.”

Tô Dao bị Trần Ngân Hà làm cho dở khóc dở cười: “Bộ dạng anh dính đầy máu như vậy rồi, còn nghĩ đến động phòng.”

Tô Dao không yên tâm, xoay người đi tới bên cạnh Jesseni, hắn nhắm mắt, trên người toàn là máu, vết máu trên cổ do dao găm đặc biệt rõ ràng, máu không ngừng rỉ ra.

Tô Dao vươn tay ra không dám thăm dò hơi thở của Jesseni, sợ rằng Trần Ngân Hà thực sự đánh chết hắn.

“Yên tâm, anh có chừng mực,“ Trần Ngân Hà kéo Tô Dao lên khỏi mặt đất, “Anh sẽ không giết người, huống chi là tra tấn, không phải là mèo, càng sẽ không là người.”

Anh nhìn cô, thấy môi cô trắng bệch, anh ngẩng đầu xoa tóc cô, an ủi cô: “Xem em sợ bao nhiêu kìa, không tin tưởng anh?”

Tô Dao ôm eo Trần Ngân Hà: “Không phải là em không tin tưởng anh, em lo lắng cho anh.”

Trần Ngân Hà: “Em có yêu anh không?”

Tô Dao ngẩng đầu hỏi: “Anh nói xem?”

Trần Ngân Hà: “Anh cho rằng em không yêu anh.”

Tô Dao tưởng anh hiểu lầm cô không tin tưởng anh, vừa mở miệng vội vàng muốn giải thích, chỉ nghe anh nói: “Nếu em yêu anh, tại sao em không muốn cùng anh đến biệt thự đẹp đẽ kia để động phòng?”

Anh oán hận nhìn cô: “Em không yêu anh chút nào!”

Tô Dao: “...”

Xa xa, một con thuyền lớn hơn chạy tới, Tô Dao nắm tay Trần Ngân Hà rời đi: “Mau trốn đi, là tàu của Kane, hắn tới đây để giết chúng ta!”

Jesseni là một kẻ buôn người nham hiểm và xảo quyệt, cũng như Kane đầy tham vọng, hắn không tốt bụng như vậy giúp đỡ họ.

Hắn muốn mượn tay bọn họ giết chết Jesseni, rồi lấy cớ bọn họ giết Jessini đến đây giết họ, nhằm ghi công trước mặt ông trùm, đồng thời hợp lý thay thế chỗ của Jesseni trong băng nhóm buôn người.

Tô Dao nhìn xung quanh: “Xong rồi, thuyền của bọn chúng chạy nhanh quá, trong tay nhất định có súng. Chúng ta không thể chạy xa được.”

Tô Dao nhìn Trần Ngân Hà: “Chúng ta sợ rằng sẽ chết ở đây. Anh có lời cuối cùng muốn nói với em không, ngoại trừ động phòng.”

Trần Ngân Hà mỉm cười: “Nhìn lên.”

Tô Dao không hiểu ý của anh, vì vậy cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy bầu trời đầy sao và các dải ngân hà sáng rực rỡ.

Trần Ngân Hà ôm mặt Tô Dao, quay đầu sang chỗ khác: “Chúng ta không chết được.”

Tô Dao nhìn mặt biển đen nhánh, một con tàu lớn hơn xé màn đêm với tốc độ rất nhanh lao đến từ xa. Con tàu được thắp sáng rực rỡ, trên mũi tàu có treo phù hiệu cảnh sát Trung Quốc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.