Rơi Vào Ngân Hà

Chương 77: Chương 77: Thi thể




Edit+beta: LQNN203

Trong quán bar có đủ loại người, Trần Ngân Hà và Hứa Gia Hải đều rất đẹp trai, cho dù họ chỉ ngồi trong góc xa khán đài, thỉnh thoảng vẫn có phụ nữ tiến đến bắt chuyện.

Khí tức xung quanh Trần Ngân Hà quá thấp, không ai dám nói chuyện với anh, cuối cùng tất cả đều đi về phía Hứa Gia Hải.

Nếu là ngày thường Hứa Gia Hải sẽ không ngại tán tỉnh họ, nhưng bây giờ anh ta không có tâm trạng, đuổi hết người đi.

Hứa Gia Hải nhìn Trần Ngân Hà: “Cậu định làm gì, cứ ngồi ở chỗ này?”

Trần Ngân Hà: “Đừng nóng vội, sẽ có người chủ động tìm tới.”

Hứa Gia Hải lấy điện thoại di động ra gọi cho Chu Tiểu Nghiên: “Alô, cô ở đâu, sao tôi không thấy cô ở quán bar, ra tiếp rượu đi, ở đây có người giàu này, không vơ vét thì phí quá.”

Chu Tiểu Nghiên: “Anh Hứa, anh đang ở quán bar trước đây em làm à?”

Hứa Gia Hải tinh tường nhận ra: “Trước đây, cô không còn làm ở quán bar này nữa?”

Chu Tiểu Nghiên: “Không còn, em đổi chỗ khác rồi.”

Hứa Gia Hải nghĩ đến kế hoạch sống của Chu Tiểu Nghiên: “Làm nhân viên bán hàng trong trung tâm mua sắm hay nhà hàng?”

Giọng Chu Tiểu Nghiên mơ hồ: “Không khác nhau lắm, bên này em còn đang bận, không nói chuyện nữa, nói sau nhé.”

Hứa Gia Hải nhìn điện thoại đã bị ngắt máy: “Nha đầu này làm cái trò gì vậy, gần đây Chu Tiểu Nghiên có liên lạc với cậu không?”

Không cần Trần Ngân Hà trả lời Hứa Gia Hải cũng biết, Tô Dao bị bắt cóc, sinh tử còn chưa chắc chắn, Trần Ngân Hà có thể giữ mình sống đã là tốt rồi, làm sao có thể quan tâm người khác.

Có một buổi biểu diễn trong quán bar, khi đến giờ, hầu hết mọi người đổ về bàn tròn ở giữa sàn nhảy.

Tiết mục biểu diễn là một màn múa cột.

Người phụ nữ mặc một chiếc váy ngắn hai dây màu đen, mái tóc đen buông xõa, môi đỏ mọng. Cơ thể cô ta rất uyển chuyển, vòng quanh ống thép múa cột, động tác nóng bỏng, có thể thực hiện nhiều động tác khó trong một lần.

Người phụ nữ nhìn về phía khán giả với ánh mắt quyến rũ, nhẹ nhàng dùng đầu lưỡi liếm môi, làm hết sức gợi cảm.

Mọi người liên tục la ó và huýt sáo, thu hút những người không hứng thú với múa cột lại đây.

Hứa Gia Hải chạm vào cánh tay Trần Ngân Hà, thì thầm: “Ngô Nguyệt Oánh.”

Trần Ngân Hà thậm chí không nhìn Ngô Nguyệt Oánh, một tay cầm ly cocktail, nhìn chất lỏng màu xanh lam bên trong.

“Chú của Ngô Nguyệt Oánh bị bỏ tù vì tội buôn người, bị kết án 15 năm tù tội buôn bán lao động xuyên quốc gia,“ Hứa Gia Hải tháo kính, lấy gấu áo lau tròng kính, “Nếu như Ngô Nguyệt Oánh tiếp tục sự nghiệp của chú mình, có thể đã đưa đội trưởng Tô xuất ngoại rồi hay không. Rõ ràng là không thể bắt cóc một cảnh sát bán đi làm lao động, có thể liên quan đến các giao dịch khác. Cậu đã kiểm tra web đen chưa?”

Tất nhiên Trần Ngân Hà không thể không nghĩ đến điều này, anh liếc nhìn sân khấu hình tròn được bao quanh bởi đám đông: “Vẫn luôn cho người theo dõi.”

Anh đã thuê những hacker hàng đầu, chỉ cần có động tĩnh trên Internet, dù chúng có che giấu sâu đến đâu, anh cũng có thể nhận được tin tức ngay lập tức.

Hứa Gia Hải đeo kính vào: “Cậu cho rằng khả năng Ngô Nguyệt Oánh đứng phía sau lớn bao nhiêu?”

Trần Ngân Hà: “Rất khó nói, mọi chuyện đều có thể xảy ra. Là cô ta hoặc cũng có thể không phải cô ta.” Đối với bất kỳ ai, chỉ cần có một phần vạn nghi vấn, anh sẽ không buông bỏ cho đến khi tìm được Tô Dao.

Hứa Gia Hải nhìn thấy Ngô Nguyệt Oánh nắm tay một khán giả nam nhảy khỏi sân khấu, liếc nhìn họ.

Hứa Gia Hải uống hết nửa ly cocktail trên bàn, vỗ vỗ vai Trần Ngân Hà: “Không quấy rầy cậu phá án nữa, chú ý an toàn.”

Sau khi Hứa Gia Hải rời đi, Ngô Nguyệt Oánh thực sự đi về phía Trần Ngân Hà.

Cô ta ngồi trên chiếc ghế đẩu cao trước mặt anh, bắt chéo chân một cách quyến rũ mê hoặc, nhướng mày cười: “Anh đẹp trai, một mình à?”

“Nếu là tới đây chơi, hà tất xụ mặt chứ, thật đáng sợ,“ Nói rồi vỗ ngực giả tạo, như thể cô ta thực sự sợ hãi, “Tôi đã nói những gì nên nói, cũng đã cung cấp bằng chứng không có mặt ở hiện trường, các khoản chi tiêu tài chính cá nhân cũng không có vấn đề gì, sao phải cắn tôi mãi không buông.”

Trần Ngân Hà không nâng mắt, như thể anh khinh thường trả lời câu hỏi của cô ta.

Ngô Nguyệt Oánh ghét nhất là bị phớt lờ, cô ta đã đưa tình với người đàn ông này nhiều lần, khi cô ta nhảy múa, tất cả mọi người trong quán bar đều nhìn cô ta, chỉ có anh là thờ ơ với cô ta.

Người đàn ông này trong mắt chỉ có Tô Dao, đáng tiếc cô sẽ không bao giờ quay lại.

Nghĩ đến đây, tâm trạng của Ngô Nguyệt Oánh đã khá lên rất nhiều, cô ta nhếch môi cười: “Trên đời có nhiều phụ nữ như vậy, sao anh cứ nghĩ đến cô ta? Thứ cho sự vụng về của tôi, nhưng tôi thật sự không nhìn ra được cô ta tốt thế nào. Xinh đẹp thì xinh đẹp đấy, dù sao cũng là hoa khôi của lớp, cô ta là cô gái được thảo luận nhiều nhất trong ký túc xá nam của lớp chúng tôi hồi đó, hẳn cũng là đối tượng trong tưởng tượng của họ... “

Cô ta chưa kịp nói hết lời thì bên tai đã có tiếng xé gió, sau đó là cảm giác ớn lạnh ở cổ, một con dao nhỏ sắc bén đang áp vào động mạch huyết quản của cô ta.

Ngô Nguyệt Oánh ngẩng đầu, lo lắng nuốt nước bọt: “Anh, anh là cảnh sát, tùy tiện dùng dao như thế này là phạm pháp.”

Người đàn ông ngồi trong bóng tối, ngước mắt lên, ánh mắt hung ác nham hiểm, Ngô Nguyệt Oánh chưa từng thấy cảnh sát nào như vậy, sự tà ác trên mặt anh còn xấu xa hơn đồng bọn hung ác của cô ta.

Ngô Nguyệt Oánh dời mắt xuống, nhìn con dao đang chĩa vào cổ mình, cười nói: “Chỉ là hù dọa người ta thôi, anh căn bản không dám làm tôi bị thương, nếu không tôi sẽ khiếu nại lên trên, khiến anh không còn làm cảnh...”

Xương quai xanh râm ran đau khiến cô ta không nói được nữa, cô ta cảm thấy một giọt máu ấm đang chảy xuống từ mũi dao của anh và trên da mình.

Cô ta hét lên, mở to mắt nhìn anh không thể tin: “Anh... anh có thể làm điều này vì người phụ nữ đó, anh dùng dao làm tổn thương công dân vô tội, anh có biết điều này có nghĩa là gì không?!”

Trần Ngân Hà thu lại con dao, không thích trên đó dính máu liền ném lên sân khấu: “Cứ việc kiện đi.”

Nói xong liền đứng dậy rời đi.

Ngô Nguyệt Oánh lấy khăn ăn ra ấn vào xương quai xanh của mình, sợ để lại sẹo sẽ không đẹp, cô ta còn không kịp thay quần áo đã vội vàng lái xe ra ngoài.

Trần Ngân Hà ngồi trong một chiếc ô tô màu đen: “Lái xe, đi theo cô ta.”

Anh không có thời gian để đấu võ mồm với Ngô Nguyệt Oánh, mục đích của anh là chọc giận cô ta, nhân cơ hội làm cô ta bị thương, đi theo cô ta, xem cô ta sẽ đi đâu để xử lý vết thương.

Giả thiết Ngô Nguyệt Oánh là chủ mưu phía sau, Tô Dao trước khi bị bắt cóc đã bị thương rất nặng, nếu không xử lý kịp thời, tính mạng của cô sẽ gặp nguy hiểm, bọn chúng không thể để cô chết, tất nhiên phải đưa cô đến xử lý vết thương.

Các bệnh viện thông thường chắc chắn không thể đi, các phòng khám cũng không dám đi, chứng tỏ bọn chúng có một nơi đặc biệt chịu trách nhiệm xử lý thương tích do bắt cóc.

Chúng sẽ không để lại sẹo trên cơ thể cô, điều trị thông thường là chưa đủ mà phải là nơi có điều kiện tốt, tay nghề bác sĩ phải cực cao.

Ngô Nguyệt Oánh coi mình như báu vật, sẽ không bao giờ để lại sẹo trên cơ thể mình, đặc biệt là xương quai xanh, bộ phận gợi cảm nhất của người phụ nữ.

Cô ta sẽ dồn những nguồn y tế tốt nhất lên người mình, rất có thể cô ta sẽ đến địa điểm y tế bí mật đó.

Đại Vu lái xe đi theo Ngô Nguyệt Oánh đến một bệnh viện: “Đội phó Trần, là bệnh viện công.”

Triệu Dương nói: “Cho dù Ngô Nguyệt Oánh có tài bao nhiêu, cũng không thể mua được bệnh viện công.” Chứng minh căn bản không có căn cứ y tế kia, Ngô Nguyệt Oánh không có quan hệ với bọn bắt cóc.

Đại Vu: “Cũng có thể là ngay cả Ngô Nguyệt Oánh cũng không đủ tư cách biết vị trí của căn cứ y tế đó.”

Nếu vậy, nghĩa là đằng sau bức màn có một tổ chức lớn hơn, và Ngô Nguyệt Oánh nhiều nhất chỉ là một trung gian nhỏ, không tính là gì.

Điều này cũng đồng nghĩa với việc họ sẽ phải đối mặt với một nhóm tội phạm xảo quyệt và hùng mạnh hơn trong tương lai.

Trần Ngân Hà trầm giọng hỏi: “Tiểu Lâm bên kia thế nào?”

Đại Vu gọi điện thoại cho Tiểu Lâm, người đang theo dõi chủ quán bar, báo cáo lại với Trần Ngân Hà: “Tiền Binh và cô gái được đưa đến hẳn chỉ là quan hệ khách làng chơi và gái điếm. Vẫn theo dõi hắn chứ?”

Trần Ngân Hà: “Theo dõi.”

...

Một giờ ba mươi phút sáng, Trần Ngân Hà trở về nhà, Hứa Gia Hải đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách đợi anh: “Tôi đã vứt hết thuốc ngủ và thuốc an thần trên tủ đầu giường của cậu, nếu cậu thật sự mất ngủ có thể đến chỗ tôi lấy một viên thuốc ngủ, cái khác nghĩ cũng đừng nghĩ tới.”

Trần Ngân Hà không nói, thay giày đi về phòng ngủ.

“Đứng lại!” Hứa Gia Hải trầm mặc xuống, hiếm khi nghiêm túc nói với Trần Ngân Hà, “Giải thích đi, mấy thứ này là thế nào?”

Trên bàn trà là một dãy dao, thậm chí có một khẩu súng đang nằm cạnh nhau.

Không phải súng của anh, mà là ở chợ đen.

Hứa Gia Hải cầm súng trên bàn “cạch cạch”, xả đạn ném xuống bàn: “Cậu rốt cuộc định làm cái gì, muốn một phát súng bắn chết những người đó sao, cậu còn nhớ rõ mình là cảnh sát không?”

Trần Ngân Hà: “Không sao cả, đều giống nhau.”

Hứa Gia Hải tháo súng trước mặt Trần Ngân Hà: “Có bao giờ cậu nghĩ đến đội trưởng Tô, nếu cậu thật sự phạm pháp, cậu nói cô ấy phải làm gì, tự tay bắt cậu sao?”

Trần Ngân Hà không nói, cũng không đòi Hứa Gia Hải khẩu súng, mặc định để anh ta xử lý.

Anh về phòng khóa cửa lại, vào phòng tắm tắm rửa, mặc bộ đồ ngủ mà cô mua cho anh.

Bộ đồ ngủ mà cô mua cho anh vào mùa đông năm ngoái là quần áo dài tay, không còn thích hợp cho mùa hè nữa.

Nằm trên giường, anh nhớ lại lần gặp cuối cùng của họ trước khi cô bị bắt cóc.

Cô ngủ trên giường của anh vào đêm đó, anh cũng không thay mền, ga và gối mà cô đã ngủ.

Mùi hương cơ thể cô dường như vẫn còn vương vấn trên giường.

Anh nằm ở một bên trên giường, quay đầu nhìn phần trống không bên kia, cảm thấy cô cách anh vừa gần vừa xa, gần đến mức mũi anh tràn đầy mùi hương của cô, xa đến mức anh chỉ có thể chạm vào một mảnh không khí khi anh duỗi tay ra.

Đã qua bốn mươi sáu ngày hai giờ, anh đột nhiên có chút sợ hãi, sợ rằng một ngày nào đó anh sẽ không thể nhớ được cô trông như thế nào.

Ảnh của cô có rất nhiều, trong điện thoại anh có không ít, nhưng anh cảm thấy những hình ảnh đó không phải là cô.

Cô nên sống động, mỉm cười với anh một cách ngọt ngào, đánh anh bằng nắm đấm của mình, gọi anh là tiểu tiên nam, hoặc mắng anh là đồ lưu manh.

Mà không phải bị đóng băng trong một tấm ảnh.

Tưởng tượng cô sẽ càng ngày càng xa trong trí nhớ của mình, anh lại rơi vào một nỗi sợ hãi vô hình cực lớn, thân thể bắt đầu hơi run rẩy không tự chủ được.

Sẽ không có nơi nào để anh trở về, linh hồn anh không có được sự yên nghỉ.

Anh cố gắng hết sức kiềm chế, nhưng vẫn không thể ngừng run rẩy, thuốc an thần trên tủ đầu giường đã bị Hứa Gia Hải lấy mất. Anh không biết làm thế nào để bình tĩnh lại và ngừng sợ hãi.

Bố, mẹ, bố nuôi của anh, tất cả những người yêu thương anh đã chết, ngay cả cô cũng không biết tung tích.

Anh khom người cuộn tròn trên giường, móng tay cắm sâu vào da thịt mình, cố gắng dùng cơn đau trên cơ thể xua đuổi những suy nghĩ và nỗi sợ hãi trong lòng.

Hứa Gia Hải gõ cửa một hồi không có ai trả lời, cửa bị khóa từ bên trong, chìa khóa dự phòng từ bên ngoài không mở được.

Anh ta bắt đầu gọi điện thoại, phải một lúc sau mới trả lời: “Mở cửa.”

Không bao lâu, cửa phòng ngủ đã bị mở ra, Hứa Gia Hải nhìn Trần Ngân Hà, đưa cho anh một viên thuốc ngủ: “Uống xong đi ngủ đi, đừng nghĩ lung tung.”

Trần Ngân Hà tiếp nhận: “Một viên không đủ.”

Hứa Gia Hải: “Cậu mẹ nó...”

Thuốc ngủ này có tính phụ thuộc và dung nạp, những người đã uống hai viên sẽ không có tác dụng nếu chỉ uống một viên.

Hứa Gia Hải chỉ có thể đưa cho Trần Ngân Hà một viên nữa: “Ngày mai cậu đến bệnh viện với tôi, bỏ thuốc ngủ, đổi sang thuốc Đông y.”

Thuốc bắc vừa đắng vừa nồng, đối với một người nghiện ngọt như Trần Ngân Hà, không bằng giết anh còn hơn uống thuốc bắc. Hứa Gia Hải nghĩ Trần Ngân Hà sẽ cố gắng hết sức từ chối, nhưng anh thậm chí không có một chút phản đối, chỉ ậm ừ cho qua.

Trần Ngân Hà nhìn Hứa Gia Hải: “Trong lòng tôi hiểu rõ, tôi sẽ không tự sát cho đến khi tìm được cô ấy.”

Hứa Gia Hải nghĩ thầm, bộ dạng của cậu bây giờ không khác gì chết.

Trần Ngân Hà phối hợp điều trị rất tốt, thay thuốc ngủ bằng thuốc bắc, theo hướng dẫn của bác sĩ, ngày uống hai lần, không sót một giọt.

Thuốc rất đắng, Trần Ngân Hà cũng không cho thêm đường, Hứa Gia Hải còn tưởng rằng anh đã lén đổ thuốc, mấy ngày nay nhìn chằm chằm anh, thấy anh thật sự uống hết nên rất yên tâm.

Dưới sự điều chỉnh của thuốc bắc, giấc ngủ của Trần Ngân Hà đã tốt hơn nhiều, anh có thể ngủ yên trong bốn năm giờ mà không cần dùng đến thuốc ngủ.

Hứa Gia Hải không ngừng quan sát anh, gọi cho bác sĩ, nói rằng thuốc có hiệu quả tốt, bày tỏ lòng biết ơn của anh ta.

Ngày hôm sau, Trần Ngân Hà uống hết thuốc, thuốc cổ truyền làm dịu thần kinh và giảm trầm cảm. Sau khi uống thuốc anh đã hai ngày không mơ thấy Tô Dao.

Từ đó anh suy ra đó không phải là thuốc tốt mà là thuốc độc, nó đang làm hại anh, ngay cả cách anh nhìn Hứa Gia Hải cũng thay đổi.

Một lần khi Hứa Gia Hải đi làm về, anh ta vô tình nhìn thấy Trần Ngân Hà đang nhìn mình với ánh mắt căm thù và hằn học, như thể anh ta chính là hung thủ đã bắt cóc Tô Dao.

Hứa Gia Hải nhận ra có điều gì đó không ổn, mời một người bạn là bác sĩ tâm lý đến Cục để trò chuyện với Trần Ngân Hà một lúc.

Anh bạn từ trong văn phòng bước ra, bất lực xua tay: “Không chữa được. Tôi đã cố nói chuyện tâm lý với cậu ấy, cậu ấy luôn kể cho tôi nghe về vụ án, hoàn toàn coi tôi như một công cụ để phân tích vụ án.”

Người bạn vỗ vai Hứa Gia Hải: “Cậu đừng lo, mọi chuyện không tệ như cậu nghĩ đâu, nửa đêm cậu ta sẽ không đột nhiên xông vào phòng giết cậu đâu.”

Sau khi xác nhận tính mạng của mình đã an toàn, Hứa Gia Hải cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm.

Người bạn nói tiếp: “Cậu ấy có tâm lý chống đỡ mãnh liệt, nhất thời sẽ không có chuyện gì xảy ra. Sau khi nghe cậu ấy kể về vụ án, đầu óc cậu ấy rất tỉnh táo, logic rõ ràng, bình tĩnh hơn người thường.”

Hứa Gia Hải cau mày: “Nếu tâm lý này chống lại ở trên giường thì sao?”

Đã năm mươi ngày kể từ khi Tô Dao bị bắt cóc, số tiền thưởng đã lên tới hơn tám nghìn vạn, hắc bạch đạo, cảnh sát cả nước đang vào cuộc, vẫn chưa có tin tức gì về cô.

Chỉ cần một người còn sống, nhất định phải có tin tức, trừ khi cô đã trở thành một thi thể.

Hứa Gia Hải đã nhìn thấy đủ loại tử thi, sớm đã phai nhạt với sinh tử. Nghĩ đến Tô Dao có thể đã đối mặt với chuyện gì, lại nghĩ đến Trần Ngân Hà sớm muộn cũng sẽ đối mặt với kết quả này, anh ta không khỏi rùng mình một cái.

Người bạn thở dài: “Nếu tâm lý này chống lại ở trên giường, tôi đề nghị cho cậu ấy một chén canh Mạnh Bà.”

Điều này là lời vô nghĩa, có nghĩa không có thuốc chữa nữa.

Hứa Gia Hải đưa người bạn đến bãi đậu xe của Cục Cảnh sát, thấy đối phương muốn nói lại thôi: “Có chuyện thì nói, có rắm thì thả.”

Người bạn: “Lần trước có một cô gái xinh đẹp đến dự tiệc sinh nhật của cậu, họ Chu, cho tôi WeChat của cô ấy đi. Lúc đó tôi đã đưa danh thiếp cho cô ấy, cô ấy cũng không liên lạc với tôi.”

Chính là Chu Tiểu Nghiên, Hứa Gia Hải đuổi bạn của mình đi: “Người ta trong lòng có người mình thích rồi.”

Người bạn thở dài ngao ngán: “Thật tiếc khi tôi không có được vinh dự với một người phụ nữ xinh đẹp như vậy.”

Hứa Gia Hải nặng nề đóng cửa xe của bạn mình: “Cút đi.”

Sau khi người bạn đi khỏi, Hứa Gia Hải lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị gọi điện cho Chu Tiểu Nghiên.

Từ khi Tô Dao bị bắt cóc, anh ta đã ở bên cạnh Trần Ngân Hà phòng ngừa anh đòi chết, không có thời gian quan tâm Chu Tiểu Nghiên làm gì gần đây.

Chu Tiểu Nghiên có mối quan hệ tốt với Tô Dao, theo lý Chu Tiểu Nghiên nên thường xuyên xuất hiện ở Cục để hỏi về vụ án, hoặc đến nhà của Tô Dao để thăm bố mẹ và em trai của cô. Đây là điều mà chị em nên làm.

Chu Tiểu Nghiên cũng cùng biến mất giống nhau, Hứa Gia Hải chưa từng nhìn thấy cô ấy, ngoại trừ cô ấy đã từ chức ở quán bar ra, anh ta không biết gì khác.

Hứa Gia Hải gọi điện thoại cho Chu Tiểu Nghiên: “Gần đây cô làm gì vậy, anh Ngân của cô sắp chết rồi mà không thấy cô đâu, không phải cô là chó săn số một của cậu ấy sao?”

Bên Chu Tiểu Nghiên rất ồn ào, có giọng nam nữ nói chuyện rất lớn, lộn xộn, cô ấy đi tới một nơi yên tĩnh: “Anh Hải, em có việc làm mới nên bận.”

Hứa Gia Hải: “Loại công việc gì?”

Chu Tiểu Nghiên ngập ngừng: “Chỉ là... phục vụ, aiya, em không nói chuyện này nữa, ông chủ gọi em rồi, nói chuyện sau nhé anh Hải.”

Hứa Gia Hải nhìn chiếc điện thoại đã bị treo, cảm thấy không có ai bình thường xung quanh mình ngoại trừ mình.

Không ngờ Hứa Gia Hải đã gặp Chu Tiểu Nghiên tại Cục vào đêm hôm đó.

Hứa Gia Hải chỉnh lại kính, dùng cánh tay khều Trần Ngân Hà: “Người phụ nữ đó sao tôi thấy quen mắt thế nhỉ?”

Trần Ngân Hà giương mắt nhìn sang: “Chu Tiểu Nghiên.”

Trong sân của Cục Cảnh sát, hai người phụ nữ trang điểm đậm và mặc quần áo xuề xòa bước ra từ tòa nhà màu vàng.

Vì đội phòng chống mại dâm làm việc trong tòa nhà đó, nên được những người trong Cục mệnh danh là tòa nhà màu vàng.

Hứa Gia Hải gọi điện thoại cho Chu Tiểu Nghiên, Chu Tiểu Nghiên nghe thấy, liền nói vài câu với cô gái bên cạnh, cô ta rời khỏi Cục, Chu Tiểu Nghiên đi đến trước mặt Hứa Gia Hải và Trần Ngân Hà: “Anh Ngân, anh Hải.”

“Phong trần đấy, cô mẹ nó đầu óc có bệnh rồi à, còn giao du với loại người không đứng đắn đó?” Hứa Gia Hải nhìn Chu Tiểu Nghiên vài lần, tức giận muốn rớt con mắt ra ngoài, “Có chuyện gì, bị bắt vì tội mại dâm à?”

Chu Tiểu Nghiên nhìn xuống ngón chân: “Em không có, em đến đây để bảo lãnh bạn.”

Hứa Gia Hải liếc nhìn người phụ nữ đứng ngoài cổng Cục Cảnh sát đang hút thuốc, nhếch môi dưới trào phúng: “Có chị em mới khi nào vậy?”

Chu Tiểu Nghiên thấp giọng nói: “Tháng trước.”

Hứa Gia Hải: “Trước kia không phải cô thích đi theo đội trưởng Tô lắm sao, cả ngày chị trưởng với chị dâu, nhanh như vậy liền quên người ta rồi.”

Chu Tiểu Nghiên không nói gì, dừng lại trước khi nói: “Còn có chuyện gì không? Nếu không có việc gì thì em đi trước. Một lát nữa còn có hoạt động khác.”

“Loại hoạt động gì?” Giọng nói của Trần Ngân Hà lạnh lẽo trong bóng đêm, “Tụ tập mại dâm, hay tụ tập hút ma túy?”

Hứa Gia Hải kéo tay Trần Ngân Hà, mặc dù Chu Tiểu Nghiên đã đắm mình trong trụy lạc nhưng lời nói của anh quá khó nghe rồi.

Chu Tiểu Nghiên ngước mắt lên liếc nhìn Trần Ngân Hà, sau đó nhanh chóng cúi đầu xuống, giống như đang cố gắng kiềm chế điều gì đó, cô ấy im lặng một lúc rồi mới trả lời:

“Không có.”

Trần Ngân Hà: “Cô đã hứa với cô ấy như thế nào?”

Điều mà Tô Dao muốn thấy nhất là Chu Tiểu Nghiên có thể vui lên, thoát khỏi những bất hạnh trong quá khứ và có một cuộc sống mới tích cực.

Nghĩ đến Tô Dao, Chu Tiểu Nghiên cắn chặt môi dưới, cố gắng không để nước mắt rơi xuống.

Hứa Gia Hải: “Đi nhuộm lại đầu tóc màu vàng này đi, trên người đang mặc cái gì, trở về thay quần áo sạch sẽ rồi tới đây, nhận lỗi với anh Ngân của cô.”

“Nhà đã mua chưa?”

Chu Tiểu Nghiên: “Em không mua nữa, tiền cho người khác mượn rồi.”

Trần Ngân Hà liếc nhìn Chu Tiểu Nghiên, ánh mắt như đang nhìn một tên ngốc hết thuốc chữa.

Anh không nói gì, nhấc chân bỏ đi.

Hứa Gia Hải không biết nói gì với Chu Tiểu Nghiên mới được: “Lần trước cô bị Viên Viên đó lừa gạt bốn mươi vạn, nhưng đội trưởng Tô đã giúp cô lấy lại. Bây giờ lại làm chuyện này, cô có xứng với cô ấy không?”

“Không trách anh Ngân của cô tức giận, ngay cả tôi cũng tức giận đến mức muốn đánh người đây này.”

Hứa Gia Hải đuổi kịp Trần Ngân Hà, cân nhắc: “Chu Tiểu Nghiên không phải là loại người như vậy. Cô ấy có phải nghĩ đến việc nằm vùng giúp tìm manh mối của Tô Dao không?”

Trần Ngân Hà không nói, ngoại trừ Tô Dao, hiện tại anh không có thời gian quan tâm ai, dù người khác sống hay chết cũng không liên quan gì đến anh, dù là tích cực tiến về phía trước hay đắm mình trong trụy lạc, đều không liên quan đến anh.

Hứa Gia Hải thở dài: “Sau này tôi sẽ nói chuyện với cô ấy, để đứa ngốc đó đừng gây phiền toái nữa.”

*****

Hai ngày sau, Trần Ngân Hà nhận được một cuộc gọi, đây là nụ cười đầu tiên Hứa Gia Hải nhìn thấy trên khuôn mặt Trần Ngân Hà kể từ sau tai nạn của Tô Dao: “Có tin tức gì từ đội trưởng Tô à?”

Trần Ngân Hà cởi bỏ chiếc áo sơ mi nhàu nhĩ, mặc một chiếc áo mới, cạo bộ râu đã mấy ngày không cạo: “Tôi đi lấy một thứ.”

Một tháng trước, anh đặt một cặp nhẫn ở một cửa hàng thiết kế riêng, nhà thiết kế thông báo chiếc nhẫn đã hoàn thành và yêu cầu anh đến lấy.

Trần Ngân Hà mang chiếc nhẫn ra khỏi cửa hàng, đứng cạnh cửa hàng, mở hộp, cầm lấy chiếc nhẫn nữ nạm kim cương trong đó.

Bàn tay của cô đẹp, những ngón tay trắng nõn và thẳng tắp, mang lên sẽ rất đẹp.

Trần Ngân Hà cất chiếc nhẫn vào túi, chuẩn bị quay lại Cục.

Đúng lúc này, điện thoại di động của anh vang lên, anh nhìn lướt qua rồi kết nối.

Giọng của Giang Bất Phàm có vẻ rất khó khăn: “Đội phó Trần, nhận được tin báo có một thi thể phụ nữ được tìm thấy ở một con sông gần huyện Lý Trang ở ngoại ô phía Nam.”

Năm mươi phút sau, năm chiếc xe cảnh sát dừng lại bên sông ở vùng ngoại ô phía Nam.

Thi thể đã được trục vớt trên sông, phủ một tấm vải trắng, từ xa đã ngửi thấy mùi hôi thối.

Hứa Gia Hải xuống xe mang theo thùng dụng cụ pháp y, quay đầu nhìn Trần Ngân Hà: “Đừng tới đó, chờ tin tức của tôi.”

Băng qua đám đông và dây cảnh giới có các ký tự màu đen trên nền vàng, Trần Ngân Hà nhìn người đang nằm trên mặt đất lầy lội bên sông, bước tới với đôi chân của mình.

Hứa Gia Hải đi tới bên thi thể, mở thùng dụng cụ, đeo găng tay, dùng ngón tay cầm mép vải trắng, ngẩng đầu nhìn Đại Vu và Giang Bất Phàm đang đứng bên cạnh: “Đưa đội phó Trần đi.”

Hứa Gia Hải đã giải phẫu vô số tử thi, không cần nhìn tử thi chỉ cần ngửi mùi, nhìn giòi bò ra khỏi xác cũng có thể suy ra. Thời gian nạn nhân tử vong là hơn một tháng trước, cùng thời gian Tô Dao bị bắt đi không khác nhau lắm.

Đại Vu và Giang Bất Phàm đến đưa Trần Ngân Hà đi, nhưng bị anh đẩy ra.

Thấy Trần Ngân Hà không chịu rời đi, Hứa Gia Hải không chịu vén tấm vải trắng che thi thể lên.

Anh ta biết cơ thể và khuôn mặt của một xác chết trương phình lên trông như thế nào, mục nát, biến chất, sưng tấy và xấu xí không thể nói thành lời.

Nếu cái xác này thật sự là Tô Dao bị Trần Ngân Hà nhìn thấy, cả đời này anh sẽ không bao giờ quên, anh sẽ bị tra tấn đến chết.

Trần Ngân Hà liếc nhìn Hứa Gia Hải: “Nếu không nhấc lên tôi sẽ nhấc.”

Trần Ngân Hà tự tay vén tấm vải trắng lên, lộ ra một khuôn mặt nữ đã thối rữa và sưng tấy đến mức không còn thấy rõ các đường nét trên khuôn mặt.

Trần Ngân Hà thả tấm vải trắng xuống, từ trên mặt đất đứng lên, xoay người đi tới bãi cỏ cách đó không xa nôn mửa, anh chưa ăn gì, trong bụng không có gì, chỉ nôn ra nước chua.

Sau khi nôn xong anh lau khóe môi, bắt đầu ngồi dưới đất cười đến khi nước mắt lưng tròng.

Đó không phải là cô, không phải cô!

Cô nhất định còn sống, cô nhất định ở một nơi nào đó trên thế giới này, cố gắng hết sức để quay lại với anh.

...

Thành phố Vân Giang đầy nắng cách đó mười nghìn kilomet, Tô Dao mở mắt trong bóng tối

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.