Rơi Vào Ngân Hà

Chương 8: Chương 8: Thu dọn đồ ĐẠC ĐẾN ĐỘI CHỐNG MẠI DÂM ĐI




Edit+beta: LQNN203

Tô Dao đi vào tòa nhà thị Cục, giống như thường lệ, công việc trong văn phòng được tiến hành đâu vào đó, ngoại trừ đội phó Trần đang ngồi đối diện cô.

Bàn làm việc của đội phó Trần rực rỡ hẳn lên, tại văn phòng xám xịt này có vẻ không hợp nhau.

Bàn làm việc của anh được dán giấy dán tường màu hồng nhạt, máy tính do thị Cục phân phát không thể đổi, anh đem bàn phím đổi thành màu trắng ngà voi cao cấp ưu nhã, các loại thư mục, văn phòng phẩm hoàn toàn thay đổi một lượt.

Bên cạnh có một bình hoa, trong bình cắm một bó hoa hồng nhạt, một vài loại kem dưỡng tay nhận không ra nhãn hiệu, son môi, ba chai nước rửa tay mỗi loại khác nhau, khăn giấy tiệt trùng.

Một làn sương nhẹ nhàng và mỏng manh đang tỏa ra từ chiếc máy phun sương màu trắng, khiến người ta có cảm giác như lạc vào trong tiên cảnh.

Tô Dao ôm cánh tay đứng một bên: “Đội phó Trần, Trần tiểu tiên nam, ngài là tới chơi xuân hay là tới đi làm?”

Không có án mới, Trần Ngân Hà đang xem tư liệu các vụ án trong thành phố Vân Giang gần hai mươi năm qua, nghe vậy đầu cũng không ngẩng lên: “Đi làm.”

Thấy anh giúp cô truy đuổi tình yêu, Tô Dao quyết định không truy cứu thái độ không lễ phép của anh đối với cấp trên, chỉ một lần này.

Tô Dao từ bên ngoài trở về, vừa nóng vừa khát, đi đến bên tường mở tủ lạnh.

Tủ lạnh luôn luôn chỉ có nước khoáng và dưa hấu, nay bị nhét đầy các loại điểm tâm tinh xảo, trái cây nhập khẩu, chocolate, kem, nước trái cây, Coca, v.v, rực rỡ muôn màu, cái gì cần có đều có.

Tô Dao cầm chai nước đào ướp lạnh uống mấy ngụm, nước trái cây thanh ngọt lành lạnh lăn vào cổ họng nóng hổi.

Giờ khắc này, Tô Dao cảm nhận sự hạnh phúc vui sướng khi được làm đồng nghiệp cùng thổ hào, quyết định mở một mắt nhắm một mắt cho giai cấp tư sản là anh.

Tô Dao trở lại chỗ ngồi: “Giang Bất Phàm, đưa tờ giấy cầu cứu cho tôi một chút.”

Giang Bất Phàm đem túi vật chứng cầm lại: “Sao thế chị Tô, vừa rồi ở đồn công an chị có thấy Tưởng Chân Chân không?”

Tô Dao lắc đầu: “Không.”

Tô Dao mở WeChat, tìm được tên Dương Sơ Mẫn, click mở vòng bạn bè của cô gái.

Động thái mới nhất của Dương Sơ Mẫn là đăng một bức ảnh chụp chung một lớp trên sân thể dục, lớp 2 (3) đại đa số học sinh đều đã có mặt.

“Xem giày của bọn chúng đi.”

Giang Bất Phàm nhìn kỹ: “Không ai mang đôi giày thể thao màu trắng đó cả.”

Tô Dao: “Đôi giày này được mua cho các hoạt động tập thể, được làm trong xưởng nhỏ, giá lại rẻ, ăn mặc không thoải mái, bây giờ học sinh rất có điều kiện, loại hàng rẻ tiền này phần lớn mang xong một lần liền ném đi.”

Giang Bất Phàm cân nhắc một chút: “Trên sông Vân Giang vớt ra chiếc giày kia có thể là bị một học sinh ném đi.”

“Có thể không phải là Tưởng Chân Chân, đêm qua cô bé đều phát sóng trực tiếp, thấy được tinh thần cô bé rất tốt, tâm tình thoạt nhìn không tệ, không giống như dáng vẻ xảy ra chuyện.”

Tô Dao lấy di động gọi vào số Tưởng Chân Chân, vẫn tắt máy như cũ.

Cô dùng điện thoại bàn gọi cho Tưởng Đại Lâm, nói mình tới từ đồn công an, cần hỏi chuyện Tưởng Chân Chân về việc phát sóng trực tiếp của trẻ vị thành niên.

Tô Dao ấn loa, giọng Tưởng Đại Lâm vang lên: “Chân Chân.”

Dường như là đang gọi người.

Trả lời ông ta chính là Triệu Vân: “Chân Chân cảm thấy trong nhà buồn chán, đi ra ngoài rồi.”

Tưởng Đại Lâm nói vào ống nghe: “Chân Chân đi ra ngoài rồi.”

Không nghe được giọng Tưởng Chân Chân, Tô Dao chưa từ bỏ ý định: “Mấy giờ cô bé về?”

Tưởng Đại Lâm: “Tôi không biết, chờ con bé về tôi sẽ gọi lại cho cô.” Nói xong cúp điện thoại.

Tô Dao cùng Giang Bất Phàm liếc nhìn nhau: “Tưởng Đại Lâm tám phần là đang diễn kịch, Tưởng Chân Chân đã xảy ra chuyện.”

Giang Bất Phàm gãi gãi đầu, càng thêm nghi hoặc: “Nhưng tối hôm qua Tưởng Chân Chân thật sự xuất hiện.”

Tô Dao nghiêm túc cân nhắc một chút: “Chuyện gì sẽ xảy ra nếu nó được ghi sẵn và phát sóng?”

Rất nhiều người xem phát sóng trực tiếp sẽ nghĩ chủ phòng thật sự đang phát sóng trực tiếp, kỳ thật chưa chắc là như vậy.

Giang Bất Phàm nhíu mày: “Nhưng đêm qua thời điểm Tưởng Chân Chân phát sóng trực tiếp có nói qua một câu như này, cô bé nói 'Hôm nay có《người đọc diễn cảm 》,tôi muốn đi xem.'”

《Người đọc diễn cảm》là một chương trình đọc sách, mỗi tuần phát sóng một lần vào mỗi tối thứ ba.

Tô Dao đương nhiên hiểu ý Giang Bất Phàm, Tưởng Chân Chân nói những lời này khiến người ta cho rằng cô bé quả thực đang phát sóng trực tiếp.

Nếu được ghi hình từ trước, có nghĩa có người cố tình yêu cầu cô bé nói những lời này để gây hiểu lầm cho người khác về buổi phát sóng trực tiếp của cô bé.

Nhưng Tưởng Chân Chân trong buổi phát sóng trực tiếp lại quá tự nhiên, cơ mặt thả lỏng tự nhiên, nụ cười trong trẻo, như không bị ai ép buộc.

Tô Dao: “Tiểu Giang, đem đoạn video phát sóng trực tiếp kia cầm đi cho người trong đội điều tra kỹ thuật xem.”

Là phát sóng trực tiếp hay là ghi hình trước, bằng phân tích kỹ thuật là có thể biết được.

Tô Dao cúi đầu nhìn tờ giấy cầu cứu trên tay: “Người viết tờ giấy này khẳng định biết chút gì đó, ít nhất là một nửa người trong cuộc.”

Cô nghi ngờ đó là Dương Sơ Mẫn.

Tô Dao đang muốn liên hệ với Dương Sơ Mẫn, thì đối phương bên kia đã gọi điện trước.

Dương Sơ mẫn: “Cảnh sát Tô, Chân Chân hôm nay vẫn không đi học, một số bạn học lớp em định hôm nay tan học buổi tối sẽ đi mua chút trái cây và sữa đến nhà bạn ấy xem thử, nhưng bố mẹ bạn ấy không cho.”

Giọng nói cô gái mang theo một chút nức nở: “Trước kia bạn ấy chưa bao giờ mất liên lạc lâu như vậy, gọi điện thoại cho bạn ấy không thông, gửi tin nhắn cũng không trả lời, chúng em đều rất lo lắng cho bạn ấy.”

Tô Dao: “Các em hãy tập trung đi học, không cần đến nhà Tưởng Chân Chân, chúng tôi sẽ tìm hiểu xem Chân Chân có chuyện gì.”

Dương Sơ Mẫn ngừng khóc, ấp úng mà nói: “Vậy các anh chị cẩn thận một chút.”

Tô Dao nhạy bén cảm thấy được cái gì: “Có ý gì?”

Đầu kia điện thoại trầm mặc vài giây, như là không dám nói thêm chút nữa, rốt cuộc vẫn là lấy hết can đảm: “Bố của Tưởng Chân Chân sẽ đánh người.”

Tô Dao: “Làm sao em biết bố của Tưởng Chân Chân sẽ đánh người?”

Tô Dao có thể đoán được, nhưng cô một câu cũng không nói thêm, so với phỏng đoán, lời khai của nhân chứng mới là mấu chốt nhất.

Dương Sơ Mẫn lại lần nữa khóc ra: “Em đã nhìn thấy rất nhiều vết thương trên người Chân Chân, còn cùng bạn ấy đi đến phòng y tế của trường.”

“Chân Chân quá đáng thương, xin anh chị nhất định phải giúp cậu ấy.”

Cuối cùng, Dương Sơ Mẫn thấp giọng nói: “Tờ giấy cầu cứu kia là em viết, em sợ bố mẹ nuôi bạn ấy tìm em gây phiền toái, không dám để tên của mình.”

Tô Dao ở trong điện thoại trấn an Dương Sơ Mẫn vài câu: “Em rất dũng cảm, em đã làm rất tốt.”

Treo điện thoại, Tô Dao gọi điện thoại cho nữ cảnh sát nhân dân ở đồn cảnh sát kia, nói cô ấy lập tức dẫn người đến nhà Tưởng Chân Chân: “Nếu không thấy được Tưởng Chân Chân liền giải bố mẹ Tưởng đi, đừng để bọn họ chạy.”

Tô Dao đứng trước cửa sổ văn phòng, hướng nhà của Tưởng Chân Chân nhìn qua, giống như cô có thể thấy cái gì.

Trần Ngân Hà bưng một ly cà phê đi qua, dựa vào bên cửa sổ nhìn cô: “Gấp cái gì.”

Tính tình Tô Dao nôn nóng, thật sự không thể lý giải sự thong thả ung dung của Trần Ngân Hà: “Có thể không gấp sao, vạn nhất Tưởng Chân Chân đã xảy ra chuyện, đó chính là một mạng người.”

Trần Ngân Hà nhấp một ngụm cà phê, cảm thấy đắng, nhíu mày lại, hướng cái ly thả vào hai viên đường: “Đưa WeChat của cô cho tôi xem.”

Tô Dao nắm di động, cảnh giác nhìn Trần Ngân Hà: “Anh muốn làm gì? Dựa vào cái gì xem WeChat của tôi, có lệnh khám xét không?”

Trần Ngân Hà: “Vòng bạn bè của Dương Sơ Mẫn.”

Tô Dao mở đưa qua: “Không được mở sang chỗ khác.”

Trần Ngân Hà không cầm, trở lại vị trí ngồi lấy khăn giấy tiệt trùng, dùng khăn giấy lót lên mới cầm di động.

Tô Dao bĩu môi: “Có ý gì, chê di động tôi dơ, không xứng với đôi tay tôn quý của ngài?”

Trần Ngân Hà dùng khăn giấy tiệt trùng đem di động Tô Dao xoa xoa, khăn giấy trắng như tuyết tức khắc trở nên xám xịt một mảnh, có thể thấy được là có chút dơ.

Tô Dao: “...” Muốn mắng người, lại không có tự tin.

Trần Ngân Hà lau điện thoại, một bên cúi đầu lướt vòng bạn bè của Dương Sơ Mẫn: “Tôi sợ có vi khuẩn.”

“Bị vi khuẩn vướng vào tôi sẽ chết.”

Tô Dao cảm thấy buồn cười: “Tiểu tiên nam các anh đều như vậy không dính khói lửa phàm tục sao? Anh còn làm cảnh sát làm gì, tu tiên đi thôi, nhìn xem có thể đem mình tu thành một bình hoa tinh không.”

Tô Dao nhìn gương mặt Trần Ngân Hà, cảm thấy so với làm cảnh sát anh càng thích hợp làm bình hoa hơn.

Trần Ngân Hà ngước mắt nhìn Tô Dao một cái, đột nhiên nói một câu: “Son môi của cô trôi rồi kìa.”

Tô Dao mặt đỏ lên, vội vàng quay đầu nhìn xung quanh, thấy không ai chú ý bên này, hạ giọng nói: “Đừng nói lung tung.”

Trần Ngân Hà: “Về sau đừng tô son môi, Hứa Gia Hải không thích phụ nữ tô son.”

Tô Dao bán tín bán nghi: “Thật hay giả, sao anh biết cái này?”

Trần Ngân Hà cong môi dưới, không nói chuyện.

Tô Dao suy nghĩ một chút, Trần Ngân Hà là từ thành phố Nam An điều tới đây, Hứa Gia Hải quê cũng ở thành phố Nam An, hai người có thể biết nhau.

Ngoài ra, Trần Ngân Hà hoàn toàn không cần thiết lừa cô, anh không có động cơ.

Tô Dao lấy khăn giấy trộm đem son còn lưu lại trên môi lau đi, quyết định về sau không bao giờ ở trước mặt Hứa Gia Hải tô son nữa.

Trần Ngân Hà quen Hứa Gia Hải, cô phải đối xử với anh tốt một chút, cô còn phải trông cậy tin tình báo về Hứa Gia Hải từ miệng Trần Ngân Hà.

Ví dụ như Hứa Gia Hải thích dạng con gái như thế nào, thích ăn món gì, hứng thú hay yêu thích với cái gì, cô nên làm như thế nào mới có thể nắm bắt được trái tim nam thần.

Trần Ngân Hà xem xong vòng bạn bè của Dương Sơ Mẫn, đem điện thoại ném cho Tô Dao.

Không biết có phải không được ăn bánh quy hay không, sức lực của anh có chút lớn, di động ở giữa không trung tạo thành một đường parabol, Tô Dao thiếu chút nữa không tiếp được: “Anh nhẹ chút.”

Cô nghĩ phải đối xử với anh tốt một chút, nên giọng nói ôn nhu vài phần, hiện ra một chút nũng nịu.

Trần Ngân Hà ngoáy lỗ tai, đôi mắt hẹp dài cong cong: “Làm đau cô?”

“Không.” Tô Dao ngay từ đầu không để ý, hai câu nói trước sau liên tiếp vang lên.

“?”

“!”

Tô Dao nhìn người đàn ông trước mắt, cười như không cười: “Anh mẹ nó cũng thật tuyệt vời, anh còn ở đây giả ngốc gì, đi qua bên kia thu dọn đồ đạc đến đội chống mại dâm đi, đừng lãng phí đầu óc đầy chất thải màu vàng của anh.”

Trần Ngân Hà: “Tôi nói cái gì sao?”

Tô Dao: “...” Anh xác thật cái gì cũng chưa nói.

Tô Dao mắng người xong, sự lo lắng trong lòng cô đã vơi bớt đi không ít.

Tô Dao lo lắng về chuyện của Tưởng Chân Chân, ước tính thời gian lúc này cảnh sát nhân dân hẳn là đã đến nhà Tưởng Chân Chân.

Cô tìm tên nữ cảnh sát nhân dân kia gọi đi.

Nữ cảnh sát nhân dân ở trong điện thoại nói, bố mẹ Tưởng không ở nhà, cửa nhà họ Tưởng đóng chặt, bọn họ ở dưới lầu nhặt được một một nửa tờ tiền giấy bị cháy dở ở trên mặt đất.

Tô Dao nhanh chóng quyết định: “Hiện tại đi tìm người mở khóa, để họ mở cửa, mặt khác chú ý bảo vệ hiện trường.”

Thực mau nữ cảnh sát nhân dân đã gọi lại: “Tưởng Đại Lâm và Triệu Vân đã chạy mất, chưa thấy được Tưởng Chân Chân, trong phòng của Tưởng Chân Chân đều là tiền giấy chưa được dọn dẹp.”

Sau khi lập án, Tô Dao tiếp nhận vụ án này một cách hợp lý.

Nhờ cuộc điều tra lén lút lúc trước, họ có thể triển khai hành động ngay lập tức.

Tô Dao nhìn lướt qua mọi người, nhanh chóng lập ra một kế hoạch hành động.

“Trần Ngân Hà, mang hai người truy tìm dấu vết Tưởng Đại Lâm và Triệu Vân, camera bên đường, nhà ga, sân bay, các lối ra vào đường cao tốc, đừng để người chạy khỏi thành phố Vân Giang.”

“Tiểu Vu, đưa người tới đồn công an lấy chiếc giày thể thao màu trắng đã được vớt trên sông Vân Giang đi kiểm tra nhãn hiệu.”

“Giang Bất Phàm, bất kể buổi phát sóng trực tiếp đêm qua của Tưởng Chân Chân là trực tuyến hay được ghi lại, hãy để đội kỹ thuật chứng minh lại.”

“Đại Vu, tra thời gian và địa điểm cuối cùng Tưởng Chân Chân xuất hiện.”

“Ngô Thanh Đào, kiểm tra tình hình tài chính Tưởng gia.”

“Những người khác đi theo tôi, hành động!”

“Rõ, đội trưởng Tô!”

Tuy thường xuyên đi theo Tô Dao, Ngô Thanh Đào vẫn bị dáng vẻ cực soái của đội trưởng nhà mình thu hút, về sau cô có tìm chồng, đội trưởng chính là chồng của cô.

Tô Dao mặc một chiếc áo phông màu đen, quần jean màu xanh biển, vạt áo phông được giấu trong quần. Eo cô rất nhỏ, lại không phải vòng eo thon thả như con gái bình thường, có cảm giác vô cùng mềm dẻo đầy sức lực.

Mái tóc đen thẳng được buộc thành đuôi ngựa đơn giản, ánh mắt đen nhánh sáng trong, dù môi không thoa chút son, vẫn tươi sáng giống quả anh đào chín tháng sáu, kiều diễm ướt át.

Trần Ngân Hà thu hồi tầm mắt từ trên mặt Tô Dao, nói với hai người: “Tiểu Lâm kết nối với bộ phận kỹ thuật, kiểm tra thông tin căn cước của hai người Tưởng Triệu, Tiểu Trương đi theo tôi.”

Không giống Tô Dao, nếu như Tưởng Chân Chân đã chết, anh cho rằng hung thủ chưa chắc là bố mẹ Tưởng. Đương nhiên, bố mẹ Tưởng cũng không hoàn toàn vô tội.

Tô Dao mang theo vài cảnh sát, và vài đồng nghiệp đã lần ra dấu vết, thực mau tới nhà Tưởng Chân Chân.

Hai cảnh sát nhân dân canh giữ ở cửa nhà Tưởng Chân Chân, thấy Tô Dao: “Đội trưởng Tô.”

Tô Dao gật đầu, mang giày bảo hộ và bao tay đi vào.

Căn hộ của Tưởng gia được xây dựng vào thập niên 90, nhiều năm qua vẫn luôn không được sửa sang lại.

Mặt tường dính đầy tro bụi, gạch men sứ trên sàn nhà gồ ghề lồi lõm, trên bàn cơm dính dầu mỡ loang lỗ dù lau thế nào cũng không sạch, trên sô pha cũ nát bày tứ tung mì gói, hộp sữa.

Tô Dao đi vào phòng ngủ của Tưởng Chân Chân, diện tích phòng rất nhỏ, nhìn qua là dùng phòng chứa đồ cải tạo lại.

Cửa sổ quay về hướng bắc, một năm bốn mùa ánh mặt trời chiếu không tới, nếu là ban ngày cũng có vẻ rất u ám.

Trên trần nhà treo đèn pha lê lấp lánh, mặt tường được sơn màu hồng nhạt.

Trên chiếc giường công chúa màu trắng, màn ngủ bằng sợi mảnh màu hồng rũ xuống chân giường, chăn và khăn trải giường màu hồng trắng, gối được trang trí bằng một vòng tròn ren màu trắng.

Cách giường ngủ không xa là chiếc bàn làm việc theo phong cách Châu Âu màu trắng, chạm khắc từng đóa hoa và chim muông. Bên cạnh là một giá đỡ ba chân đã có chút gỉ, căn nhà này là nơi Tưởng Chân Chân phát sóng trực tiếp.

Tưởng Đại Lâm đã đem gian phòng nhỏ cũ nát ban đầu chế tạo thành một phòng ngủ công chúa, dùng để phát sóng trực tiếp nhằm thu hút lưu lượng.

Tô Dao cầm lấy một khung ảnh trên tủ đầu giường, cô gái trong ảnh mặc một chiếc áo sơ mi trắng có cổ búp bê và chiếc váy xếp ly màu xanh nhạt, mỉm cười trước ống kính.

Cô gái mỉm cười rất xinh đẹp, tạo nên một sự tương phản rõ rệt với đống tiền giấy xám vàng trên mặt đất.

Sau một phen tìm kiếm và kiểm tra, trong lòng Tô Dao biết nhà họ Tưởng không phải là nơi đầu tiên xảy ra vụ án.

Đi xuống lầu, Tô Dao lệnh cho hai người ở lại hỏi thăm hàng xóm, quản lý khu nhà và bảo vệ, nếu Tưởng Chân Chân không chết, cô bé có thể đi đâu.

Xe cảnh sát vừa mới lái ra tiểu khu, điện thoại Tô Dao liền vang lên.

“Đội trưởng Tô, trên sông Vân Giang phát hiện một thi thể nữ, trên người mặc đồng phục trường Trung học số 4.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.