Edit+beta: LQNN203
*Trà trong trà: Từ thông dụng trên mạng, ý chỉ người con trai có vẻ ngoài trong sáng, cử chỉ toát ra khí chất phi thường, luôn hiện ra vẻ đáng thương khiến người ta nhìn vào cảm thấy muốn che chở, nhưng thực ra bản chất cũng lắm mưu mô.
“Đinh đoong đinh đoong” tiếng chuông cửa vang lên, Trần Ngân Hà mở cửa, nhận cái túi đóng gói người giao hàng đưa, “Cảm ơn.”
Hứa Gia Hải đang nằm trên sô pha tán tỉnh cô em nào không rõ của anh ta, quay đầu lại hỏi: “Là nguyên liệu nấu bữa tối à, hôm nay cậu định nấu món gì cho tôi?”
Trần Ngân Hà phớt lờ anh ta, lấy cá phi lê trong túi ra rửa sạch dưới vòi nước.
Hứa Gia Hải bước đến, vui mừng: “Cá ớt đằng, hôm nay tôi có lộc ăn rồi.”
“Không đúng, sao đột nhiên cậu lại nấu một món có khẩu vị nặng như vậy?”
Chưa kể hiện tại sức khỏe của Trần Ngân Hà không được tốt, trước đây dù sức khỏe của anh tốt thì khẩu vị cũng rất thanh đạm, giống như loại cá ớt đằng này, một miếng cũng không chạm vào, huống chi là tự mình làm.
Hứa Gia Hải hợp lý hoài nghi nói: “Cậu muốn nấu cho đội trưởng Tô ăn?”
Trần Ngân Hà rửa cá xong lau tay: “Không.”
Nói rồi mở gói nước cốt ra, chỉ đổ một nửa dự phòng trong chén, đó đã là một sự thỏa hiệp, khẩu vị không quá nặng, hai người có khẩu vị khác nhau có thể ăn một miếng.
Hứa Gia Hải cong môi: “Trưa nay tôi nhìn thấy, cậu thấy đội trưởng Tô thích ăn.”
“Nếu không tôi nói là tôi thích ăn cá chua ngọt, sao cậu không làm cho tôi, khẩu vị không nặng bằng cá ớt đằng?!”
Trần Ngân Hà liếc nhìn Hứa Gia Hải một cái: “Không nói một câu là cậu chết à?”
“Ở nhà cậu có thể duy trì dáng vẻ văn nhã cấm dục được không?”
“Không thể,“ Hứa Gia Hải tiếp tục, “Còn nói đội trưởng Tô người ta theo đuổi cậu, cậu nhìn xem cậu làm những việc này, nào giống với không phải đang theo đuổi người ta.”
Trần Ngân Hà: “Trong vòng ba giây, cút ra khỏi bếp ngay.”
Vì có thể có cơm tối ăn, Hứa Gia Hải quyết định khuất phục, trước khi cút ra còn nhón một miếng thịt bữa trưa trên bếp nhét vào miệng.
Một lúc sau, điện thoại di động của Trần Ngân Hà vang lên, anh liếc mắt nhìn, cởi tạp dề rồi đi ra ban công.
...
Ở phía bên kia, Đại học Công nghệ Vân Giang.
Tô Nghiêu giả vờ cúi đầu nghịch điện thoại di động, chỉ ngẩng đầu lên khi nghe thấy động tĩnh ở cửa văn phòng: “Họp xong rồi?”
Lý Thư Bân cười nói: “Phải, cuộc họp kết thúc sớm.”
Sau đó anh ta nhìn ly trà xanh không động đậy trên bàn: “Sao em không uống, em không thích Long Tỉnh sao?”
Tô Dao cất điện thoại di động đi: “Cảm ơn lòng tốt của anh, tôi rất ít khi uống trà.”
Lý Thư Bân mở tủ lạnh sát vách, lấy ra một chai nước khoáng đưa cho Tô Dao: “Vậy uống chút nước đi.”
Tô Dao cầm trong tay không uống.
Cô liếc nhìn con búp bê Tây Dương trên kệ trang trí, nhớ ra cảm giác từng quen biết này đến từ chỗ nào rồi.
Cô đã nhìn thấy nó, là Lương Tiểu Ninh trong tờ giấy thông báo mất tích trên tay bố mẹ cô ấy.
Con búp bê này giống như một phiên bản thu nhỏ của Lương Tiểu Ninh, kiểu tóc, cách trang điểm, quần áo gần như giống hệt nhau, thậm chí khuôn mặt cũng giống hệt.
Nhưng họ lại hoàn toàn khác nhau.
Cùng một khuôn mặt, có một sự tương phản rất lớn về khí chất và nụ cười.
Trên tờ giấy thông báo mất tích, Lương Tiểu Ninh không tự chủ nở nụ cười, trong mắt hiện lên vẻ tự tin và tao nhã, giống như ánh mặt trời ấm áp giữa ban ngày.
Nụ cười của con búp bê dịu dàng, ngoan ngoãn và rất phục tùng, giống như ánh trăng rơi trên cửa sổ trong đêm.
Đó là lý do lần đầu tiên Tô Dao không kết nối con búp bê với Lương Tiểu Ninh.
Lý Thư Bân không để ý đến sự khác thường của Dao, dọn trà trên bàn rồi nói: “Nhà hàng cách cổng trường không xa, rẽ trái 200m là đến.”
Lý Thư Bân rửa ly và đặt bộ ấm trà có vẻ ngoài đắt tiền trên kệ trang trí.
Đường Vạn Sơn, đường Ngũ Nguyên, giáo viên, hơn nữa con búp bê Tây Dương gần như giống hệt Lương Tiểu Ninh, tất cả các dấu hiệu đều khiến Tô Dao nghi ngờ rằng Lý Thư Bân chính là hung thủ của vụ án giết người hàng loạt.
Tô Dao đã quan sát Lý Thư Bân khi anh ta đang làm mọi việc.
Lý Thư Bân hôm nay mặc một chiếc áo sơ mi màu vàng cam, kiểu Trung Quốc, có cổ trước, đường chỉ ở giữa rất đơn giản và tao nhã, giống như chiếc áo sơ mi màu vàng anh ta mặc lần trước, trông thanh lịch và sạch sẽ.
Hơn nữa anh ta rất tinh tế và săn sóc, cả người có vẻ rất có mị lực.
Quanh thân trên dưới anh ta nhìn không ra chút dấu vết xuất thân từ một tiểu nông thôn nghèo. Giống như Trần Ngân Hà nói vậy, anh ta càng giống như một người ảo.
Lý Thư Bân cúi đầu nhìn vệt nước trên sàn, đi ra ngoài cầm cây lau nhà đi vào, để Tô Dao ngồi ở vị trí bên cạnh: “Chờ tôi một chút, lập tức xong ngay đây.”
Tô Dao lui lại một bước, dựa vào bàn làm việc khác.
Đột nhiên, một bức ảnh chụp chung trên bàn giáo viên khác khiến cô chú ý.
Ảnh chụp chụp năm giáo viên bao gồm Lý Thư Bân, bối cảnh là một nơi giống như một phòng họp, đằng sau có sân khấu nhỏ, phía trên treo một biểu ngữ có chữ màu trắng trên nền đỏ: “Hội thảo học thuật lần thứ tám dành cho giáo viên hóa học trẻ tuổi.”
Dưới cùng của bức ảnh là ngày chụp khi camera chụp lại, ngày 29 tháng 8 năm XXXX.
Đúng là thời điểm xảy ra vụ án giết người liên hoàn năm năm trước.
Vụ án đó có tên là 4.27 vì nạn nhân đều bị giết vào ngày 27 tháng 4.
Trong ba tháng sau đó, lần lượt xuất hiện nạn nhân thứ hai, thứ ba và thứ tư, người cuối cùng là Lương Tiểu Ninh, biến mất vào ngày 28 tháng 8.
Lý Thư Bân cất cây lau nhà đi, thấy Tô Dao đang nhìn ảnh nhóm trên bàn, cầm bức ảnh lên nói: “Đó là buổi gặp mặt trao đổi học thuật với thầy Triệu và những người khác ở thủ đô.”
Tô Dao bình tĩnh nhìn Lý Thư Bân: “Cuộc gặp mặt này trông rất chuyên nghiệp.”
Lý Thư Bân gật đầu nói khiêm tốn, “Tôi cũng rất may mắn mới được chọn.”
“Phụ trách giảng giải đều là những giáo viên đầy kinh nghiệm trong nước, một tháng đó so với những gì tôi học được trong một năm còn nhiều hơn.”
Tô Dao: “Một tháng, lâu như vậy sao?”
Lý Thư Bân: “Ừ, cả tháng tám đều ở đó.”
Suốt tháng tám, Tô Dao nhớ lại vụ án giết người hàng loạt, trong đó hai nạn nhân cuối cùng bị hại vào tháng tám, Lý Thư Bân dường như không có thời gian để gây án.
Lý Thư Bân đặt bức ảnh xuống: “Đi thôi, đưa em đi ăn cơm.”
Tô Dao muốn xác nhận một chút sự tình: “Chờ tôi một chút, tôi đi vệ sinh chút đã.”
Lý Thư Bân rất chu đáo muốn dẫn đường cho Tô Dao, bị Tô Dao từ chối: “Lúc tới tôi có thấy rồi, ra cửa rẽ phải, tôi tự đi là được.”
Tô Nghiêu đi vào nhà vệ sinh, lấy điện thoại di động ra gọi cho Lục Hải Minh.
Mặc dù năm đó Lục Hải Minh không phải là thành viên của tổ chuyên án, nhưng không ai hiểu rõ vụ việc hơn anh ấy.
Tô Dao cầm điện thoại di động, trong ống nghe truyền đến một tiếng gầm giận dữ: “Con viết hay không, viết hay không, trước chín giờ viết không xong lão tử sẽ đánh chết con!”
“Đội trưởng Lục, kiên nhẫn với con một chút.”
Lục Hải Minh: “Sao em lại gọi cho anh vào lúc này, có chuyện gì vậy?”
Tô Dao: “Vẫn là vụ án 4.27, năm đó không phải đã tiến hành một cuộc điều tra toàn diện về cư dân trong khu vực đường Ngũ Nguyên sao, mọi hiềm nghi đã được rửa sạch?”
Lục Hải Minh: “Phải, đặc biệt là những người hành nghề trọng điểm bị nghi ngờ như tài xế taxi, tình nguyện viên thành phố, giáo viên, bác sĩ, v.v, đã được điều tra nhiều lần cả trong và ngoài, không thể có con cá nào lọt qua lưới.”
Tô Dao suy nghĩ một chút: “Anh thường đến kho lưu trữ khi không có việc gì, chắc anh đã đọc hồ sơ điều tra, anh đã điều tra về các giáo viên của Đại học Công nghệ Vân Giang chưa?”
Lục Hải Minh: “Tất nhiên đó là những đối tượng điều tra quan trọng.”
Tô Dao: “Anh có còn nhớ một giáo viên hóa học tên là Lý Thư Bân không?”
Lý Thư Bân: “Nhớ rõ, những giáo viên hóa học trong nhóm của họ đều có bằng chứng ngoại phạm, họ không ở thành phố Vân Giang khi vụ án xảy ra, đang tổ chức một số cuộc họp.”
Tô Dao: “Có khả năng sẽ lén lút quay lại phạm tội trong lúc họp không?”
Lục Hải Minh: “Không có khả năng, từ thành phố Vân Giang đến thành phố bọn họ tổ chức cuộc họp, cần phải dùng phương tiện giao thông, tổ chuyên án đã tra qua rồi, trong lúc mở họp không có ai trở về Vân Giang. Để thận trọng, tổ chuyên án đã kiểm tra máy giám sát cuộc họp, những giáo viên đó mỗi ngày đều ở chỗ họp, không thể sai được.”
Tô Dao suy nghĩ một chút, lại hỏi: “Vụ án giết người hàng loạt đó có liên quan đến búp bê Tây Dương không?”
Lục Hải Minh nghe không hiểu, lớn tiếng hỏi lại: “Búp bê Tây Dương gì?”
Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng trẻ em: “Ba ba, con không thích búp bê Tây Dương, búp bê Tây Dương là đồ chơi của con gái, con muốn transformers cơ.”
Lục Hải Minh gầm lên: “Lăn đi làm bài tập đi.”
Lục Hải Minh suy nghĩ một chút: “Nếu phải nói về mối quan hệ giữa vụ án và con búp bê Tây Dương, nạn nhân cuối cùng và duy nhất là Lương Tiểu Ninh, cô ấy thích cái gì mà búp bê Tây Dương, tiếng Anh gọi là gì thì anh quên rồi, khá đắt.”
Tô Dao: “Búp bê BJD.”
Lục Hải Minh: “Làm sao em biết được?”
“Gần đây không phải em đang hẹn hò sao, là một giáo viên hóa học của Đại học Vân Giang, chính là Lý Thư Bân mà em đã đề cập với anh vừa rồi. Em có nhìn thấy một con búp bê Tây Dương trông giống Lương Tiểu Ninh trong văn phòng của anh ta,“ Tô Dao rùng mình, tiếp tục cầm điện thoại nói, “Nếu Lý Thư Bân không phải là kẻ giết người hàng loạt, anh ta cất giữ con búp bê giống Lương Tiểu Ninh làm gì chứ, quá kỳ lạ.”
Lục Hải Minh châm một điếu thuốc ngậm vào miệng: “Kỳ lạ cái rắm, đây không phải bình thường sao, Lương Tiểu Ninh là vợ trước của Lý Thư Bân, con búp bê đó có khả năng chính là Lương Tiểu Ninh tự làm theo hình mẫu mình, làm thành quà sinh nhật hoặc quà Lễ Tình Nhân tặng cho Lý Thư Bân.”
Tô Dao cả kinh lắp bắp: “Anh nói cái gì?!”
Lục Hải Minh tặc lưỡi một tiếng: “Lý Thư Bân này cũng là người trọng tình thật đấy, vợ trước đã mất năm năm rồi, còn giữ đồ của cô ấy.”
Tô Dao: “Ý em chính là Lý Thư Bân thế mà đã kết hôn thậm chí còn ly hôn.”
Không ai nói với cô thông tin quan trọng như vậy, người giới thiệu không nói, mẹ cô bà Triệu Hân Hoa không nói, bản thân Lý Thư Bân cũng không nói.
Lục Hải Minh cười vài tiếng: “Đến cái này cũng không biết em còn hẹn hò với người ta kiểu gì.”
Tô Dao: “Đây là lần thứ hai tụi em gặp mặt, lại không ai nói với em, ai có thể nghĩ đến việc này được.”
Lục Hải Minh: “Nói thật, tuy rằng Lý Thư Bân có tiền sử kết hôn, nhưng con người anh ta không tồi. Bố mẹ của Lương Tiểu Ninh em biết đấy, mấy năm nay vì tìm Lương Tiểu Ninh, nhà và xe đều bán cả đi, ở nhà cho thuê, cứ mỗi tháng Lý Thư Bân đều sẽ đến đưa ngũ cốc, gạo và mì, cũng coi như là người có tình có nghĩa.”
Cúp điện thoại, Tô Dao gọi cho Triệu Hân Hoa, Triệu Hân Hoa lại liên hệ với người giới thiệu xem mắt, lúc này mới biết rõ ràng, người giới thiệu nhớ lầm, cho rằng mình đã đem chuyện Lý Thư Bân từng kết hôn rồi lại ly hôn nói rồi, thực ra chưa nói, lúc này mới gây ra hiểu lầm.
Tô Dao trở lại văn phòng, thấy Lý Thư Bân đứng trước kệ trang trí, cô đi qua, phát hiện anh ta đang nhìn con búp bê Tây Dương.
Tô Dao muốn biết liệu Lý Thư Bân cố tình hay vô tình che giấu lịch sử hôn nhân của mình.
Nếu Lý Thư Bân cố tình che giấu, cô sẽ không bao giờ tiếp tục thân thiết với người đàn ông như vậy, làm bạn cũng không được.
Tô Dao thử nói: “Búp bê Tây Dương này trông thực xinh đẹp, nhìn qua hình như là được làm bằng thủ công.”
Lý Thư Bân gật đầu: “Nó được người vợ cũ tặng cho tôi nhân ngày sinh nhật của tôi lúc trước.”
Tô Dao quay đầu nhìn Lý Thư Bân, biểu tình trên mặt anh ta rất tự nhiên, hiển nhiên không phải cố ý lừa gạt, mặc định rằng người giới thiệu đã nói qua tình trạng hôn nhân của anh ta với cô.
Lý Thư Bân nghĩ đến cái gì, lấy con búp bê xuống khỏi kệ: “Vì tôi đã quyết định bắt đầu một cuộc sống mới, tôi nên cất con búp bê này đi mới phải. Xin lỗi, là tôi sơ suất.”
Lý Thư Bân đặt con búp bê vào một chiếc hộp nhỏ tinh xảo, khóa trong ngăn tủ dưới cùng bàn làm việc.
Tô Dao nhìn cửa tủ đóng lại, đột nhiên nhớ tới giấc mơ mẹ Lương nói vào trưa nay mà cô nghe được.
Lương Tiểu Ninh nói mình ở một nơi rất tối, không có ánh sáng, không thấy mặt trời, hít thở không thông, xương cốt và thịt đều đau.
Tô Dao cùng Trần Ngân Hà thảo luận qua, nghi ngờ Lương Tiểu Ninh trong giấc mơ của mẹ Lương đã bị phanh thây và bị chứa trong một vật chứa nào đó.
Cô ấy có thể bị đưa vào bên trong con búp bê Tây Dương này hay không?
Nhưng con búp bê này nhỏ như vậy, chỉ bằng lòng bàn tay, sao có thể chứa được người.
Lại nói, Lý Thư Bân không phải là hung thủ của vụ án giết người hàng loạt, đây là một sự thật chắc chắn đã được tổ chuyên án năm đó nhận định.
Tô Dao lắc đầu cười, cô đã làm cảnh sát lâu rồi, cái gì cũng đều dám nghĩ tới.
Tô Dao: “Tôi có thể hỏi một chút tại sao hai người ly hôn không?”
Lý Thư Bân bày tỏ ra mười phần thành ý với Tô Dao: “Trước tiên đi ăn cơm trước đi, vừa ăn vừa nói, em có cái gì muốn biết, tôi nhất định sẽ biết gì nói nấy.”
...
Trong phòng bếp mùi cá ớt đằng bay ra thoang thoảng, Hứa Gia Hải ngồi ở bàn ăn gọi điện thoại: “Không sao đâu em không cần quan tâm anh, em mau đi dỗ anh ta đi, bằng không anh ta lại tức giận với em, anh không giống vậy, em thật sự không cần lo lắng cho anh.”
Ai nghe xong đều muốn nói một câu, trà trong trà.
Hứa Gia Hải cầm di động đi ra ban công, lại hàn huyên vài câu trong điện thoại. Sau khi cúp máy, trở lại phòng bếp nhìn vào: “Tôi vừa ngửi thấy mùi này liền biết, so với đầu bếp của nhà ăn còn ngon hơn, không, so với nhà hàng xa hoa càng ngon hơn.”
Trần Ngân Hà từ trong tủ bát lấy ra hộp giữ nhiệt màu hồng nhạt.
Hứa Gia Hải: “Sao cậu còn lấy hộp giữ nhiệt, cứ dùng đĩa sứ trắng là được, trời hôm nay không lạnh.”
Trần Ngân Hà không để ý đến anh ta, tiếp tục bỏ cá ớt đằng vào hộp giữ nhiệt, làm xong đem nắp đóng lại, lại lấy một hộp giữ nhiệt khác, cho cơm vào.
Hứa Gia Hải phát hiện có điều không đúng, đứng dậy đi qua nhìn đáy nồi, nói: “Sao cậu đến một giọt canh cũng không chừa cho tôi, quá tàn nhẫn.”
Trần Ngân Hà thu thập đồ ăn xong, rửa tay sạch sẽ rồi đi vào phòng ngủ thay quần áo đi ra, xách hộp giữ nhiệt trên bàn lên.
Trước khi đi còn mở ra nhìn thoáng qua, kiểm tra lại một chút, thấy một miếng cá phi lê cũng không thiếu, lúc này mới yên lòng.
Hứa Gia Hải dựa vào bên cạnh bàn nhướng mày nhìn Trần Ngân Hà: “Này, cậu đang xúc phạm ai vậy hả?”
Anh ta chính là pháp y Hứa cao quý và hào hoa nhất trong Cục Cảnh sát thành phố Vân Giang, còn có thể trộm đồ ăn của người khác sao, thực nực cười phải không?
Trần Ngân Hà xắn cổ tay áo, xách theo hộp giữ nhiệt đi đến huyền quan: “Tôi đi ra ngoài một chuyến.”
Hứa Gia Hải nhìn thoáng qua cơm tẻ khô cằn trên bàn ăn: “Chờ tôi một chút, tôi cũng đi ra ngoài, cùng bạn gái ăn cơm.”
Trần Ngân Hà: “Bạn gái?”
Hai mươi phút trước không phải gạ gẫm với một đối tượng sao, đây là đã theo đuổi được rồi?
Hứa Gia Hải sửa sang lại cổ áo một chút, đem cúc áo cài kín mít, đỡ mắt kính gọng vàng của mình lên, lại biến thành một tên cặn bã ôn nhu: “Cậu cũng nhìn xem tôi là ai.”
Hứa Gia Hải huýt bả vai Trần Ngân Hà: “Có muốn tôi dạy cho cậu không, đảm bảo cậu sẽ rất nhanh thoát kiếp độc thân.”
Trần Ngân Hà sợ hãi nơi Hứa Gia Hải chạm vào: “Không cần, tôi sẽ không học những chiêu trò đường ngang ngõ tắt đó của cậu.”
Sau khi khóa cửa hai người cùng đi vào thang máy, xuống dưới bãi đậu xe dưới tầng hầm.
Hứa Gia Hải nhìn cá ớt đằng trên tay Trần Ngân Hà mà anh ta không thể ăn được: “Đi đưa cơm cho đội trưởng Tô?”
Trần Ngân Hà gật đầu: “Tìm cô ấy có chút việc.”
Anh nhận được một cuộc gọi, biết được vợ cũ của Lý Thư Bân, Lương Tiểu Ninh, là nạn nhân cuối cùng của vụ án giết người hàng loạt 4.27, nếu nói ở giữa không có chút vấn đề gì, anh hoàn toàn không tin.
Hứa Gia Hải: “Nhà của đội trưởng Tô khá xa, ở ngoại ô lận.” Phỏng chừng nửa đêm sau khi Trần Ngân Hà đưa đồ ăn trở về cũng đã muộn, càng phải chú ý an toàn.
Trần Ngân Hà: “Vậy cậu còn không mau dọn ra khỏi nhà tôi.”
Để tiện đi làm, anh đặc biệt mua một căn nhà gần Cục Cảnh sát thành phố, nếu cô muốn, anh có thể cho cô mượn một nửa căn nhà.
Hứa Gia Hải gần như tức giận đến bật cười: “Tôi rất lo lắng cho an toàn cá nhân của cậu, cậu lại đuổi tôi đi, cậu có lương tâm không hả?”
Trần Ngân Hà: “Không.”
Trần Ngân Hà lên xe, nhanh chóng đến Đại học Công nghệ Vân Giang, vừa lúc nhìn thấy Tô Dao và Lý Thư Bân bước ra từ cổng trường đại học.
Xe của Trần Ngân Hà quá chói mắt, Tô Dao liếc mắt một cái liền nhìn thấy, cô đi qua gõ cửa sổ xe: “Sao anh lại tới đây?”
Trần Ngân Hà nhìn thoáng qua Lý Thư Bân đứng bên cạnh Tô Dao, lại nhìn Tô Dao, từ trong xe lấy túi đồ ăn ra đưa cho cô: “Tôi đi ngang qua.”
Tô Dao đem túi đồ ăn trả lại cho Trần Ngân Hà: “Không cần đâu, chúng tôi đang định đi ăn.”
Trần Ngân Hà: “Cá ớt đằng.”
Tô Dao vừa nghe, vội vàng lấy lại túi đồ ăn, cười cười: “Cảm ơn tiểu tiên nam.”
“Anh ăn chưa?”
Sắc mặt Trần Ngân Hà tái nhợt, rất giống với ba ngày chưa ăn cơm, giọng nói trầm xuống vài phần: “Tôi ăn hay không ăn đều không sao, cô không cần quan tâm tôi.”
Lông mi của anh rũ xuống, yếu ớt đến mức kinh động, bộ dáng của anh khiến người ta phải đau lòng.
Tô Dao chịu không nổi, cô nâng con cá ớt đằng trong tay lên, đoán là Trần Ngân Hà đặc biệt mang đến cho cô.
Bản thân anh còn đói bụng, cô hơi xấu hổ: “Anh muốn ăn chung không?”
“Cô đừng lo lắng cho tôi, các cô đi ăn đi,“ Trần Ngân Hà liếc nhìn Lý Thư Bân một cái, nói nhỏ với Tô Dao, “Cô nhanh đi ăn cùng anh ta đi, nếu không anh ta sẽ tức giận.”
Trần Ngân Hà rũ mắt, như là đang cố gắng che giấu vẻ ủy khuất của mình: “Thực sự không cần quan tâm đến tôi đâu.”
Tô Dao cảm thấy trước đây mình có thể đã có chút hiểu lầm với Trần Ngân Hà, lần đầu tiên cô phát hiện, trên thế giới này thế nhưng còn có cậu bé đáng yêu đến vậy.
Anh tốt bụng và hiểu chuyện làm sao.
Đối mặt với một gương mặt tuấn tú, yếu ớt và đáng thương như vậy, thật khó để một người phụ nữ không bị mê hoặc.
Đứng phía sau Tô Dao, Lý Thư Bân có thể nghe rõ lời nói của Trần Ngân Hà, sắc mặt anh ta rốt cuộc không kìm được, ý cười treo bên môi trước sau giảm đi vài phần.