Rơi Vào Ngân Hà

Chương 23: Chương 23: Vinh dự của tôi




Edit+beta: LQNN203

Cuối cùng, Tô Dao không nhớ cô đã nhìn thấy Trần Ngân Hà ở đâu, phớt lờ hành vi làm nũng của anh, xoay người đi.

Trần Ngân Hà đuổi theo vài bước, nhưng bị Tô Dao quay đầu trừng mắt nhìn lại.

Trần Ngân Hà ý thức được Tô Dao là nói thật, anh phải dỗ dành cô trước khi cô đến gặp Khương cục, nếu không cô sẽ thực sự báo cáo với Khương cục và chuyển anh đi.

Anh biết mình đuối lý, nghĩ anh phải dỗ cô trước khi Khương cục trở về, anh phải cho cô thứ mà cô thích.

Xe của anh đã được gửi đi bảo dưỡng nên bây giờ anh không thể đưa cho cô được.

Trước khi Trần Ngân Hà tìm ra cách dỗ dành, anh đã theo Tô Dao đến phòng pháp y.

Trợ lý pháp y Tiểu Kỳ đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị tan làm: “Chị Tô, đội phó Trần, hai người tới có chuyện gì không?”

Thời gian này, khám nghiệm tử thi không có gì quan trọng.

Tô Dao: “Đến xem báo cáo thương tích.”

Tiêu Kỳ: “Không phải đã đưa cho mọi người rồi sao? Của Ôn Lương và Dương Sơ Mẫn đều đã đưa rồi ạ.”

Tô Dao ừ một tiếng, quay người định rời đi, nhưng bị Tiểu Kỳ kéo sang một bên: “Đội trưởng Tô, chị muốn đến gặp chủ nhiệm Hứa phải không?”

“Không phải,“ Tô Dao giải thích, “Thực sự không phải, chị biết báo cáo thương tích của Ôn Lương rồi, của Dương Sơ Mẫn chị chưa xem.”

“Dương Sơ Mẫn không sao, chỉ có một vòng quanh cổ tay, xương sụn có một vết bầm rất nhỏ, bị dây thừng thít chặt mà ra,“ Tiểu Kỳ hỏi, “Chị thật sự không phải tới đây tìm chủ nhiệm Hứa?”

Tô Dao: “Không phải!”

Giọng của Tiểu Kỳ không nhỏ, Trần Ngân Hà nghe thấy được, anh đột nhiên nghĩ ra cách làm sao cho cô vui.

Trần Ngân Hà trở lại văn phòng, bận rộn cả đêm, đã hai giờ sáng, người nên bắt đã bắt, nên thẩm vấn cũng đã xong rồi, mọi người chuẩn bị tan làm.

Ngô Thanh Đào duỗi người ngáp một cái: “Lúc này cũng không có xe buýt hay tàu điện ngầm, ai tiện đường cho tôi đi chung xe với?”

Triệu Dương giơ tay, nhanh chóng dọn bàn: “Chị Đào, em.”

Đại Vu: “Tôi lái xe, chở theo Tiểu Vu, phía sau còn có thể ngồi ba người nữa, muốn đi nhờ xe thì nhanh lên.”

Tiểu Vu thuận miệng hỏi một câu: “Chị Tô đâu, nhà chị ấy xa lắm, làm sao về?”

Đại Vu: “Tôi sẽ đưa mọi người về nhà trước, sau đó đưa đội trưởng Tô về.”

Trần Ngân Hà: “Mọi người về trước đi.”

Tiểu Vu đột nhiên trở nên hào hứng: “Đúng đúng đúng, chị Tô có đội phó Trần đưa về rồi.” Chuyện bát quái gì từ trong miệng cậu không chừng ngày mai sẽ trở thành buổi tối đội phó Trần qua đêm ở nhà chị Tô.

Thấy sắc mặt của Trần Ngân Hà không tốt lắm, Tiểu Vu không dám trốn mà kéo anh trai mình đi.

Trần Ngân Hà cho rằng điện thoại di động của mình bị rò điện nên không dám sử dụng, vì vậy anh gọi điện từ máy bàn cố định: “Ở đâu?”

Hứa Gia Hải: “Giọng điệu này của cậu, là muốn giết người?”

“Vừa đến quán bar, sao vậy?”

Trần Ngân Hà: “Uống rượu à?”

Hứa Gia Hải: “Tôi gọi một ly cocktail, người pha chế đang pha.”

Trần Ngân Hà: “Về nhà, rửa sạch mùi hỗn độn trên người cậu rồi đến thị Cục, lái xe tới, trên xe mang theo thứ gì đó thuận tiện ăn khuya, cũng đem chăn đặt ở trên tủ quần áo của tôi mang tới đây.”

Hứa Gia Hải kinh hãi: “Muốn ăn, còn muốn một cái chăn, thật chu đáo. Có phải rốt cuộc cậu muốn xuống tay với tôi rồi không, cậu muốn mang tôi bỏ trốn?”

“Ghê tởm,“ microphone của máy bàn cứng đến mức làm đau lỗ tai anh, Trần Ngân Hà cảm thấy không thoải mái, áp suất không khí quanh thân giảm đi vài phần, “Cho cậu 30 phút, nếu cậu không đến liền thu thập chăn nệm trong nhà tôi rồi cút đi.”

Hứa Gia Hải đẩy cô gái đang dán chặt vào người mình, bước ra ngoài quán bar: “Cuộc sống hàng ngày của cậu rốt cuộc sao lại thế này, cọc cằn như vậy, kinh nguyệt không đều hay là thời kỳ mãn kinh, cho cậu một số ở phụ khoa được không?”

Trần Ngân Hà cúp điện thoại.

Ba mươi phút sau, Hứa Gia Hải đến thị Cục, gặp phải Trần Ngân Hà, ném chìa khóa xe cho anh: “Xe ở dưới lầu, đồ ăn, chăn màn đều đã chuẩn bị xong, muốn đưa ai đi thì tự đưa.”

Nói đến chăn, Hứa Gia Hải đột nhiên nhớ tới, lần trước anh ta có ngồi trên giường của Trần Ngân Hà một chút, Trần Ngân Hà liền đem chăn, ga trải giường cùng với nệm ném hết đi, khiến anh ta bị xúc phạm nặng nề.

“Này, không phải cậu không bao giờ để người khác chạm vào chăn nệm trên giường của mình sao? Nói cái gì mà người động đến chỉ có thể là vợ của cậu.”

Trần Ngân Hà: “Cậu đưa đội trưởng Tô về nhà đi, nhà cô ấy xa.”

Điện thoại của Hứa Gia Hải vang lên không ngừng, cô gái trong quán bar gọi điện giục anh ta về, Hứa Gia Hải liếc nhìn Trần Ngân Hà: “Sao cậu không đi?”

Trần Ngân Hà: “Tôi không muốn đi.”

Hứa Gia Hải: “Vậy thì bắt taxi, rất tiện.”

Trần Ngân Hà: “Cô ấy cả ngày đã mệt mỏi rồi, ngồi taxi có thoải mái không?”

Hứa Gia Hải vỗ vai Trần Ngân Hà: “Trần, trên đời này không phải ai sinh ra cũng ngậm chìa khóa vàng đâu, không phải ai cũng kén chọn như vậy, xe taxi đã rất tốt.”

Trần Ngân Hà cau mày: “Không muốn giúp đỡ thì trực tiếp nói thẳng.”

Hứa Gia Hải: “Nào dám.”

“Đúng rồi, cậu nói với đội trưởng Tô chưa, tôi không có ý đó với cô ấy.”

Trần Ngân Hà tức giận nói: “Không.” Anh nói cô sẽ không tin, cô sẽ chỉ nghĩ rằng anh đang châm ngòi ly gián, rốt cuộc trong mắt cô anh không phải là người tốt.

Hứa Gia Hải quay đầu nhìn Trần Ngân Hà: “Chưa nói thì chưa nói, sao cậu phải ủy khuất như vậy.”

Trần Ngân Hà: “Không có.”

“Cậu ở chỗ này chờ, đừng nói là tôi gọi cậu tới.”

Hứa Gia Hải: “Không nói.” Mới là lạ.

Khi Trần Ngân Hà bước vào văn phòng, các thành viên trong đội đã đi hết, chỉ còn lại Tô Dao.

Anh về chỗ ngồi xuống, vừa giả vờ sắp xếp tài liệu vừa ngẩng đầu nhìn cô.

Máy tính đang bật, cô đang gõ bàn phím, ánh sáng từ màn hình chiếu vào mặt cô, khiến cô trông có chút lạnh lùng, không có nhiệt độ.

Dư quang của Tô Dao chú ý đến ánh mắt của đối phương, ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt kia nhanh chóng ẩn đi.

Cô không nói lời nào tiếp tục nhìn vào màn hình máy tính đánh chữ.

Ánh mắt đó lại xuất hiện lần nữa, so với lần trước càng thêm không kiêng nể gì, cô lại ngẩng đầu lên, anh lại đưa mắt đi chỗ khác.

Tô Dao: “Hai giờ rưỡi anh không về nhà à?”

Giọng cô cứng ngắc, không có vẻ gì là quan tâm đến người khác, giống như cô không vừa lòng, đuổi người đi.

Trần Ngân Hà: “Đi nè.”

Anh đứng dậy đi ra cửa: “Tôi vừa nhìn thấy chủ nhiệm Hứa, anh ta nói có thể đưa cô về nhà.” Nói xong anh đi ra ngoài mà không quay đầu lại.

Anh không đi xa, đứng bên cửa sổ hành lang nhìn xuống lầu, Tô Dao đi theo Hứa Gia Hải ra khỏi cổng thị Cục, đi đến bãi đậu xe sân bên cạnh.

Cô giống như một cô bé nhút nhát, không dám đến quá gần Hứa Gia Hải, lại miễn cưỡng cách quá xa anh, thậm chí không dám nhìn anh khi anh quay sang nói chuyện với cô.

Nhưng thực ra bước chân nhẹ nhàng, toàn bộ bóng dáng rất vui vẻ.

Không vô ích.

Trần Ngân Hà lấy trong túi ra một điếu thuốc, vừa mới hút một hơi đã bị sặc đến ho khan vài tiếng.

Anh đã không hút thuốc trong hơn một năm kể từ khi anh trở thành một người thực vật, phải mất thêm một vài lần hút thuốc mới quen với nó.

Ngồi ở ghế lái phụ, Tô Dao có chút ngượng ngùng nói với Hứa Gia Hải: “Nhà tôi rất xa, phiền anh rồi.”

Hứa Gia Hải nắm vô lăng, giọng nói và hành động rất nhẹ nhàng: “Không sao đâu, không phiền.” Anh ta bị cưỡng chế, nếu không sẽ phải ngủ ngoài đường.

Hứa Gia Hải hất cằm: “Chỗ đó có điểm tâm, ăn một chút đi.”

Bữa ăn cuối cùng của Tô Dao là vào giữa trưa, bận đến mức chưa ăn tối, sau đó giải cứu, bắt giữ và thẩm vấn cho đến hiện tại.

Trong hộp đóng gói có món sushi tinh xảo, Tô Dao đói đến mức không khách khí.

Hứa Gia Hải: “Ngon không?”

Tô Dao gật đầu: “Ngon, đây là lần đầu tiên tôi ăn sushi ngon như vậy.”

Hứa Gia Hải mỉm cười, dĩ nhiên có người nào đó gọi điện thoại trước cho khách sạn năm sao để đặt, có thể không ngon sao?

Hứa Gia Hải: “Có lạnh không? Tôi có chăn đây.”

Điều hòa trong xe hơi lạnh, Tô Dao xấu hổ làm phiền người khác như vậy: “Không lạnh, cảm ơn anh.”

Hứa Gia Hải đưa chăn cho Tô Dao: “Không sao, cứ đắp đi.”

Tô Dao cầm lấy, sờ lên cái chăn mềm mại sạch sẽ, người cô dính đầy bùn trên núi Linh Vân, không muốn làm bẩn chăn của người khác, bỏ sang một bên không đắp.

Hứa Gia Hải: “Đặc biệt chuẩn bị cho cô đấy.”

Nếu trong câu này có chủ ngữ hẳn là, “Trần Ngân Hà đặc biệt chuẩn bị cho cô đấy.” Hứa Gia Hải cố ý không nói ra, trong lòng có chút hả hê khi người khác gặp họa.

Có người nào đó nói, ai đụng chăn gối trên giường cậu ta thì phải làm vợ cậu ta.

Hứa Gia Hải và Trần Ngân Hà quen nhau hơn mười năm, quen nhau từ ngày đầu cấp hai, anh ta đổi bạn gái như cưỡi ngựa xem hoa, còn Trần Ngân Hà vẫn lẻ bóng một mình.

Có rất nhiều cô gái thích Trần Ngân Hà, khi anh còn đi học, cứ hai ba ngày lại có người gửi thư tình cho anh, rất nhiều cô gái xinh đẹp, anh ta chưa từng thấy anh để tâm đến ai.

Trong khi lái xe, Hứa Gia Hải tiếp tục tìm hiểu tình cảm của Tô Dao dành cho anh ta. Không nghi ngờ gì nữa, Tô Dao thích anh ta, cũng như những cô gái nhỏ khác trong Cục, cô coi anh ta như một nam thần.

Hứa Gia Hải đã tính toán khả năng thúc đẩy Tô Dao và Trần Ngân Hà lại với nhau, cuối cùng nhận ra, ngài Trần có thể sẽ bị ngược bằng máu.

Điều hòa trong xe được bật ở mức thấp, Tô Dao cảm thấy hơi lạnh nên nhặt chiếc chăn đang cầm trên tay lên, đắp lên đùi.

Hứa Gia Hải quay đầu lại liếc nhìn Tô Dao, sau đó nhìn đến tấm chăn thuộc về Trần Ngân Hà bị cô đắp ở trên đùi, buồn bã nói: “Cô xong rồi, cô bị đóng dấu thành vợ người ta rồi.”

Hứa Gia Hải nói rất khẽ, Tô Dao nghe không rõ: “Cái gì?”

Hứa Gia Hải khẽ ho một tiếng: “không có gì.”

Hứa Gia Hải quay đầu nhìn Tô Dao, phát hiện đối phương đang nhìn trộm mình, vừa thấy anh ta đang nhìn mình, cô liền vội quay mặt đi, tránh đi ánh mắt của anh ta.

Cảnh tượng này sao lại có chút quen thuộc, Hứa Gia Hải nhớ lại, cuối cùng cũng nhớ ra.

Khi còn là học sinh năm nhất cao trung, anh ta đặc biệt thích mỹ nữ lớp bên cạnh, mỗi ngày đều mua đồ ăn sáng, nước uống, mua chuộc bạn thân người ta, hỏi thăm mọi người sở thích, trải qua kiên trì không ngừng nỗ lực, cuối cùng có một ngày, mỹ nữ yêu cầu gặp anh ta ở sân thể dục sau giờ học.

Anh ta ăn mặc đặc biệt vào ngày hôm đó, sớm đợi cô gái ở sân thể dục.

Mỹ nữ bước đến bên anh ta, đưa cho anh ta một bức thư tình với khuôn mặt ửng hồng, chưa kịp vui mừng thì anh đã nghe cô gái mình yêu ngượng ngùng nói: “Cậu có thể giúp mình gửi bức thư tình này cho bạn tốt Trần Ngân Hà của cậu được không? Mình thích cậu ấy rất lâu rồi.”

Đó là lần đầu tiên Hứa Gia Hải thích một cô gái đến vậy, cuối cùng trái tim anh ta đã tan nát thành một trăm lẻ tám khối.

Hứa Gia Hải nhìn Tô Dao, nghĩ thầm, đây có lẽ là thiên đạo luân hồi, anh ta phải để Trần Ngân Hà trải nghiệm một chút cảm giác tan nát cõi lòng của anh ta.

Anh ta là một người có nguyên tắc, Tô Dao là một cô gái tốt, anh ta không làm hại những cô gái ngoan, nhưng anh ta có thể làm hại Trần Ngân Hà.

Hứa Gia Hải nâng kính gọng vàng trên sống mũi lên, giọng nói như lúc bình thường trong Cục, văn nhã đoan trang, rất đứng đắn: “Tôi gọi điện thoại chút.”

Tô Dao gật đầu: “Chủ nhiệm Hứa cứ tự nhiên.”

Hứa Gia Hải gọi vào điện thoại của Trần Ngân Hà, anh ta nhấn loa ngoài: “Alo, đội phó Trần.”

Giọng của Trần Ngân Hà vang lên: “Ừ.” Nghe có vẻ như áp suất không khí rất thấp.

Hứa Gia Hải: “Cậu ngủ chưa?”

Trần Ngân Hà: “Nói tiếng người.”

Ngừng một chút, anh nói: “Đưa người về rồi à?”

Hứa Gia Hải liếc nhìn Tô Dao một cái rồi nói với điện thoại, “Không, vẫn đang trên đường.”

“Đội trưởng Tô, cô có lạnh không? Ghế sau có áo khoác.”

Tô Dao đột nhiên bị sờ gáy, giật mình một lúc, kéo chăn trên chân cô lên: “Tôi không lạnh.” Nói xong cô quay đầu liếc nhìn băng ghế sau, rõ ràng là không có gì.

Hứa Gia Hải hỏi Tô Dao: “Hương vị sushi có ngon không? Tôi đặc biệt gọi, chỉ vì sợ cô đói đó.”

Trần Ngân Hà nghe rõ qua điện thoại: “Hứa Gia Hải, cậu...”

Hứa Gia Hải: “Tôi đang bật loa ngoài.” Hàm ý là chú ý lời nói văn minh, dù có thẹn quá hóa giận cũng không được chửi người.

Trần Ngân Hà: “Cúp máy đây.”

Tô Dao không ngờ món sushi là được Hứa Gia Hải đặc biệt gọi: “Cảm ơn chủ nhiệm Hứa, lần sau tôi sẽ mời anh ăn tối.”

Hứa Gia Hải: “Không cần đâu.”

Vẫn còn cách nhà Tô Dao một đoạn đường, Hứa Gia Hải đem chủ đề sang công việc: “Các cô giải cứu rất thành công, cả hai người đều được cứu sống, trở về trong Cục hẳn là sẽ có khen ngợi.”

Tô Dao nghĩ thời điểm cuối cùng Trần Ngân Hà ngăn chặn tay bắn tỉa bắn Ôn Lương, nếu không có anh, Ôn Lương bây giờ đã chết.

“Anh rất thân với với Trần Ngân Hà, anh nghĩ anh ta là người như thế nào?”

Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng Hứa Gia Hải vẫn nói: “Một người rất đáng tin cậy vào những thời điểm quan trọng, mặc dù đại đa số thời điểm cậu ta rất bỉ ổi.”

Tô Dao gật đầu, tỏ vẻ tán đồng: “Anh ta có thể tồn tại lớn lên kỳ thật rất không dễ dàng.”

Hứa Gia Hải: “Một vạn cái tán đồng.”

Xe rẽ vào một con đường hẹp, liền đến nhà Tô Dao, Hứa Gia Hải cuối cùng vẫn nói: “Món sushi cô vừa ăn, thực ra là do Trần Ngân Hà gọi.”

Tô Dao: “Anh ta có hạ độc ở bên trong không?”

Hứa Gia Hải cười nói, “Tôi vốn dĩ đang ở quán bar, bị cậu ta bắt qua đưa cô về nhà.”

Tô Dao lắp bắp sửng sốt: “Quán bar?”

Theo nhận thức của cô, những người như Hứa Gia Hải chắc chắn sẽ đọc sách ở nhà sau giờ làm việc, hoặc ra ngoài chơi bóng, về nhà tắm và đi ngủ đúng giờ lúc 10 giờ rưỡi tối.

Hứa Gia Hải không nói nhiều mà đậu xe dưới lầu nhà Tô Dao.

Tô Dao đem chăn trên đùi gấp lại: “Tôi đem về giặt sạch sẽ, sẽ đưa đến phòng pháp y cho anh.”

Hứa Gia Hải: “Không, chăn trên giường này không phải của tôi.”

Tô Dao cảm thấy lời nói của Hứa Gia Hải có chút kỳ lạ, cái chăn là cái chăn, thế nào cũng phải gọi thành chăn trên giường: “Không phải của anh?”

Hứa Gia Hải: “Cô giặt sạch rồi đưa cho Trần Ngân Hà đi.”

Tô Dao cầm lấy chăn, mở cửa xe đi xuống.

Xuất phát từ hảo tâm, Hứa Gia Hải nhắc nhở cô một câu: “Cẩn thận đừng để bị ăn vạ.”

Tô Dao không rõ lắm, trên chăn có thể đụng vào đồ sứ gì, anh sẽ không phải bắt cô bồi thường cho anh một cái mới chứ, cô chỉ che bên dưới, anh cũng quá ăn vạ rồi.

Khi Tô Dao về nhà, đem chăn đặt bên cửa sổ, lấy một bộ đồ ngủ đi vào phòng tắm tắm, trong lúc tắm vặn nước rất nhỏ.

Nhà cô cách âm không cao, lúc này người nhà đi ngủ sẽ gây ồn ào.

Có bốn thành viên trong gia đình cô, bố mẹ và một em trai đang ở trong ký túc xá của trường trung học.

“Dao Dao,“ Tô Nghiêu nghe thấy tiếng, đáp lại, “Mẹ.”

Triệu Hân Hoa từ trong phòng ngủ mặc đồ ngủ đi ra, vừa nói vừa ngáp một cái, “Sao con bận rộn đến bây giờ mới về, ăn cơm tối chưa, nếu không trong tủ lạnh có cháo, mẹ hâm nóng cho con.”

Tô Dao: “Con ăn rồi.” Cô ăn một hộp sushi lớn, bụng gần như căng phồng.

Nghe những lời của Triệu Hân Hoa, đôi khi chính Tô Dao cũng không phân biệt được mẹ có quan tâm đến mình hay không.

Nói quan tâm đến cô, nửa đêm cô mới về, họ không gọi cho cô một cuộc điện thoại nào, họ không lo lắng về việc liệu cô có hy sinh anh dũng khi thực hiện nhiệm vụ hay không.

Nói không quan tâm đến cô, còn nghĩ đến việc nấu cháo cho cô.

Tô Dao: “Muộn rồi mẹ ơi, mau ngủ đi, đói bụng con sẽ kiếm gì ăn.”

Triệu Hân Hoa đột nhiên nhớ ra điều gì đó: “Đã trễ thế này sao con về được, xe buýt và tàu điện ngầm đã dừng rồi, bắt taxi rất đắt, đến sáu bảy chục, lần sau lái xe cảnh sát, không cần tiền.”

“Sử dụng xe buýt cá nhân sẽ bị phạt,“ Tô Dao nói, “Con không đi taxi, là đồng nghiệp đưa con về.”

Triệu Hân Hoa không còn buồn ngủ: “Đồng nghiệp nam hay đồng nghiệp nữ? “

Tô Dao: “Nam.”

Triệu Hân Hoa: “Đưa con về nhà muộn như vậy, chắc là có ý với con, nói cho mẹ biết, người như thế nào, có nhà không?”

Nói đúng ra, Hứa Gia Hải bị Trần Ngân Hà kéo qua, đưa cô về nhà không phải Hứa Gia Hải, là Trần Ngân Hà.

Tô Dao: “Mẹ, mẹ nghĩ nhiều rồi, con không có gì với anh ấy cả, mệt mỏi cả ngày, con đi ngủ đây.”

Triệu Hân Hoa: “Con đã 30 rồi, sao con không biết lo lắng một chút gì, con gái không gả chồng thì làm gì, hôm qua mẹ nhìn thấy bạn cùng bàn ở trường tiểu học của con, người ta đã có ba đứa con, hai đứa con trai.”

Tô Dao: “Vậy thì cậu ấy khổ rồi, ít nhất cậu ấy phải chuẩn bị hai căn hộ, sau này còn phải hầu hạ hai con dâu ở cữ.”

Triệu Hân Hoa không đồng ý: “Con thì biết cái gì, đó là phúc khí của người ta, tuy vất vả nhưng cũng rất ngọt.”

Tô Dao không muốn cãi nhau với Triệu Hân Hoa về vấn đề này: “Nói đi, có phải mẹ lại sắp xếp buổi xem mặt cho con phải không?”

“Không phải bạn học của dượng con đang làm việc trong thư viện của Đại học Khoa học và Công nghệ Vân Giang sao, ông ấy nói muốn giới thiệu đối tượng cho con, là giáo viên của trường đại học, tháng sau con dành ra một ngày để gặp mặt xem.”

“Không phải con thích người đẹp trai, cao ráo, lại có mực trong bụng, lần này nhất định có thể thành.”

Tô Dao: “Không xem.” Nói xong đóng cửa phòng lại, đem Triệu Hân Hoa đang lải nhải nhốt ngoài cửa.

Cái khác khưng nói, Triệu Hân Hoa vẫn rất hiểu cô, kiểu đàn ông này rất có sức hấp dẫn tự nhiên đối với cô.

Cao ráo đẹp trai, trong bụng có mực, Tô Dao trở mình trên giường, đó không phải là nói tới Trần Ngân Hà sao.

Ngoại hình của Trần Ngân Hà có thể nói là rất hoàn mỹ, có thể dẫm lên mặt thẩm mỹ của cô.

Tiếc là trên người có quá nhiều bí mật, quá nguy hiểm, cơ thể quá yếu, lên giường có khi còn bị cô áp chế, không nam tính, không gượng dậy được.

Tô Dao từ trên giường ngồi dậy, vỗ mạnh vào đầu mình, những gì cô đang nghĩ vừa rồi, nhất định vì hai ngày nay cô quá mệt mỏi nên có vấn đề về thần kinh.

Sáng sớm hôm sau, Tô Dao mơ mơ màng màng mở mắt ra, chóp mũi ngửi thấy một cỗ ám hương nhàn nhạt, giống như mùi cam đào xen lẫn một chút hương gỗ mun, rất dễ chịu.

Không chỉ có mùi thơm mà còn rất nhẹ nhàng và ấm áp, Tô Dao cúi đầu xuống, nhìn thấy cô đang ôm chăn Trần Ngân Hà kêu Hứa Gia Hải mang cho cô, mùi hương từ trong chăn truyền ra.

Người đàn ông này sống còn tinh tế hơn một người phụ nữ như cô, Tô Dao ném chăn sang một bên giường, định giặt chăn trả lại cho anh.

Ngay khi cô định ném nó vào máy giặt, Tô Dao liếc nhìn danh sách thành phần, 60% tơ tằm, 40% lông dê, quá mỏng manh, phải giặt khô, giặt bằng tay trong nước lạnh cũng không được.

Tô Dao sợ giặt hỏng bị Trần Ngân Hà mắng, không dám dùng máy giặt nữa, đành hì hục giặt bằng tay rồi phơi lên ban công.

*****

Khi đến thị Cục, Tô Dao gọi mọi người họp: “Đào, gọi điện thoại cho đội phó Trần, sao anh ta còn chưa tới?”

Ngô Thanh Đào nhanh chóng gọi điện: “Đội phó Trần bị bệnh, xin nghỉ bệnh.”

Tô Nghiêu nhíu mày: “Bệnh gì?”

Ngô Thanh Đào: “Không nói ạ.”

Tô Dao bây giờ không có thời gian quản Trần Ngân Hà, thẩm vấn Ôn Lương và Dương Sơ Mẫn lần nữa, dường như có được manh mối giống ngày hôm qua.

Ôn Lương khăng khăng Dương Sơ Mẫn đã giết Tưởng Chân Chân, nhưng Dương Sơ Mẫn từ chối thừa nhận điều đó và nói rằng Tưởng Chân Chân đang gài bẫy cô ta.

Tô Dao dẫn mọi người điều tra lần nữa, từ nhà họ Tưởng đến trường Trung học số 4, rồi đến hiện trường vụ án đầu tiên bên sông Vân Giang, bao gồm cả căn nhà gỗ nơi Ôn Lương bắt cóc Dương Sơ Mẫn.

Không có bằng chứng nào được tìm thấy cho thấy Tưởng Chân Chân cố tình hãm hại Dương Sơ Mẫn.

Giang Bất Phàm vừa nói vừa nhìn vào vật chứng trong tay: “Chính là Dương Sơ Mẫn giết Tưởng Chân Chân, cô ta không thừa nhận chỉ là một cuộc giãy giụa hấp hối thôi.”

Tất nhiên Tô Dao cũng hy vọng như vậy, nhưng làm thế nào Tưởng Chân Chân dự đoán được Dương Sơ Mẫn sẽ giết mình, thực sự không có bẫy hay hãm hại gì sao?

Mục đích của Tưởng Chân Chân là rất rõ ràng, sử dụng cái chết của chính mình để gây sự chú ý.

Rốt cuộc, không có gì bắt mắt hơn sự xuất hiện đột ngột của một người đã bị cảnh sát tuyên bố là đã chết.

Cô gái đã thành công kể về nỗi đau của mình khi bị bắt nạt trước hơn 100 triệu người, đồng thời đóng đinh tội giết người cho Dương Sơ Mẫn, giải cứu Ôn Lương bằng một con dao.

Tưởng Chân Chân quả thật là một cô gái thông minh, hẳn là cô đã đoán được sau một loạt chuỗi sự việc này, Ôn Lương nhất định sẽ vì cô mà nhận hết lỗi về mình.

Đây quả thật là như vậy, Ôn Lương một mực cho rằng mình là thủ phạm chính, rất bênh vực Tưởng Chân Chân.

Tưởng Chân Chân đã dùng chính cái chết của mình để sắp đặt tình huống, từ đầu đến cuối người cô gái ấy muốn cứu đều là Ôn Lương, cô ấy sẽ bảo vệ Ôn Lương như Ôn Lương bảo vệ cô, cô gái ấy nhất định đã để lại điều gì đó.

Tô Dao đem vật chứng là điện thoại di động của Tưởng Chân Chân ra kiểm tra, bao gồm tất cả các tài khoản xã hội, trực tuyến và tài khoản email dưới tên cô gái.

Tô Dao đứng phía sau kỹ thuật viên Cung Dương, quan sát anh ta vận hành máy tính: “Nếu không phải do Tưởng Chân Chân đứng tên cũng kiểm tra, nhưng nếu điện thoại di động hoặc máy tính của cô bé đã được sử dụng và có dấu vết sử dụng, ngay cả khi nó đã bị xóa, một cái cũng không được bỏ qua.”

Cuộc điều tra này thực sự tra ra được, một email có thêm một chương trình cụ thể.

Tô Dao nhìn nhìn: “Nó có phải là loại email sẽ được gửi tự động miễn là không nhập mật khẩu sau một thời gian nhất định?”

Cung Dương gật đầu: “Người nhận là hộp thư công cộng của Cục Cảnh sát thành phố, thời gian thư được gửi mặc định là bảy ngày, ngày mai sẽ là ngày thứ 7.”

Tô Dao nhìn trên màn hình máy tính, Tưởng Chân Chân đã chết, đương nhiên là không thể nhập lại mật khẩu, ngay cả khi họ không tìm ra, email sẽ tự động được gửi vào ngày mai.

Tô Dao: “Mở đi.”

Cung Dương thao tác tốt và mở email ra.

“Xin chào, các chú cảnh sát. Cháu đã chết khi các chú nhận được email này, tất nhiên, tốt nhất là các chú đừng bao giờ nhận nó, suy cho cùng, không ai muốn chết cả.”

“Cháu sợ rằng kẻ sát nhân sẽ không bị trừng phạt sau khi cháu chết, nên đã viết email này trước, cháu hy vọng nó sẽ giúp ích cho các chú phá án.”

Có một số tệp video được đính kèm theo.

Yô Dao yêu cầu Cung Dương tạo một bản sao lưu và nhấp vào nó, Tưởng Chân Chân đã xuất hiện trong màn hình video.

Cô gái vẫn mặc đồng phục học sinh của mình, nhưng phông nền không phải là phòng phát sóng trực tiếp màu xanh phấn, mà là một rừng cây nhỏ bên cạnh cửa sau của trường Trung học số 4.

Vị trí này rất hẻo lánh nên hầu như không thể nhìn thấy bất cứ ai đi qua.

Tưởng Chân Chân nói với máy ảnh: “Là cháu chủ đạo tất cả các kế hoạch này, không liên quan gì đến Ôn Lương cả. Cháu là người đã phá hủy camera của con sông, là người làm chủ đạo.”

Khuôn mặt cô gái cho thấy một cái nhìn sợ hãi: “Sớm hay muộn Dương Sơ Mẫn sẽ giết cháu, cậu ta là người như vậy, không, cậu ta không phải là một con người, cậu ấy là một con quỷ. Nếu cháu hoặc Ôn Lương chết, chắc chắn là cậu ta giết.”

Cuối cùng, cô gái trong video nhìn sâu vào máy quay, giọng nói nhỏ nhẹ kiên định: “Ôn Lương vô tội, xin hãy bảo vệ tốt cậu ấy, làm ơn.”

Sau khi xem video, Giang Bất Phàm đoán: “Tưởng Chân Chân và Ôn Lương có phải là một cặp không?”

Tô Dao: “Không có bằng chứng nào cho thấy chúng là một cặp.”

Giang Bất Phàm khó hiểu: “Vậy tại sao Tưởng Chân Chân lại tốt với Ôn Lương như vậy?” Cô gái nghĩ ra mọi cách để bảo vệ Ôn Lương.

Bảo vệ cậu ngay cả sau khi cô ấy chết.

Tô Dao quay đầu nhìn thoáng qua cửa sổ, ánh mặt trời xuyên qua lá cây phóng ra tia sáng nhỏ vụn trên mặt đất.

Khi Dương Sơ Mẫn bắt nạt Tưởng Chân Chân, bố mẹ, bạn học, giáo viên và cả thế giới đều thờ ơ với cô ấy, chỉ có Ôn Lương bước tới và mang lại cho cô ấy sự ấm áp và hy vọng.

Tô Dao hỏi Cung Dương: “Kỹ thuật kiểm soát việc gửi email đúng giờ bằng cách nhập mật khẩu có khó không?”

“Về mặt kỹ thuật thì không khó, nhưng người bình thường không thể nghĩ đến việc sử dụng thủ thuật này,“ Cung Dương xem email với vẻ hứng thú, “Cô gái nhỏ này thật thú vị, vẫn còn chưa thành niên, vậy đã có thể nghĩ ra điều này.”

Tô Dao như suy tư gì, con dao gấp màu hồng của Tưởng Chân Chân và thanh công tắc khảm trên kim cương thật cũng rất thú vị.

Ngoài ra còn có công nghệ mã hóa địa chỉ của hacker trong quá trình phát sóng trực tiếp núi Linh Vân, đây không phải là những tài nguyên mà Tưởng Chân Chân có được.

Tô Dao lại điều tra lại quan hệ xã hội của Tưởng Chân Chân một lần nữa, điều tra Tưởng Chân Chân đến tận đáy trời, những người kiểm tra camera, đều hoa cả mắt nhưng không phát hiện ra điều gì bất thường.

Tô Dao thức cả đêm, đến năm giờ sáng hôm sau vẫn chưa ra khỏi văn phòng, cô đến phòng nghỉ bên cạnh ngủ bù, tỉnh dậy lại kiểm tra lại.

Người bí ẩn đã giúp Tưởng Chân Chân giống như một người vô hình, không thể tìm thấy bất kỳ manh mối nào cho thấy Tưởng Chân Chân đang ở cùng anh / cô ta.

Thậm chí, cho đến nay, không có bằng chứng xác thực nào cho thấy một người như vậy tồn tại.

Ngay cả bản thân Tô Dao cũng không khỏi tự hỏi liệu người này có thực sự tồn tại hay không.

May mắn thay, chứng cứ chỉ ra Dương Sơ Mẫn bắt nạt và giết chết Tưởng Chân Chân đã đầy đủ, chuỗi chứng cứ hoàn chỉnh, cơ bản có thể được giao cho tòa án.

Đối với lời thú tội của Dương Sơ Mẫn, cô ta không thừa nhận hành vi giết người, có thái độ không thành khẩn khai nhận tội lỗi của mình.

“Đội trưởng Tô, Dương Sơ Mẫn đổi lời khai,“ cảnh sát hình sự Triệu Dương chạy vào văn phòng. “Cô ta thừa nhận mình đã đẩy Tưởng Chân Chân xuống sông.”

Tô Dao đứng dậy đi đến phòng thẩm vấn, gặp bố mẹ của Dương Sơ Mẫn ở trong hành lang, theo sau lưng họ là một luật sư mặc tây trang giày da.

Lúc này, mẹ Dương trông chẳng giống một người phụ nữ mạnh mẽ trong truyền thuyết ở nơi làm việc chút nào, đang lấy khăn tay lụa mỏng manh lau nước mắt: “Đồng chí cảnh sát, Tiểu Mẫn, con bé không hiểu gì cả, con bé vẫn còn là một đứa trẻ, nó đã biết là sai rồi, đừng ép nó nữa.”

Vẻ mặt của bố Dương không còn hoảng hốt khi biết tin Dương Sơ Mẫn bị bắt cóc vào ngày hôm kia, ông ta chỉ giới thiệu luật sư bên mình cho Tô Dao.

Luật sư này Tô Dao biết, nổi tiếng, thu phí cao ngất ngưởng, đã giúp nhiều kẻ tình nghi phạm tội giảm hình phạt.

Dương Sơ Mẫn đổi lời khai sau khi gặp luật sư.

Chứng cứ như núi, thà đánh chết không nhận tội, không bằng tích cực hợp tác, giành lấy sự sống ở một góc độ khác.

Tô Dao đến phòng thẩm vấn, đứng ở bên ngoài kính một chiều nhìn vào trong.

Trong phòng thẩm vấn, Dương Sơ Mẫn khóc và nói: “Em thừa nhận rằng em đã đẩy cậu ta, nhưng em không cố ý, em không ngờ rằng rào gỗ không chắc, không ngờ cậu ta rơi xuống sông.”

“Em thực sự không cố ý.”

Dĩ nhiên, vị luật sư có bản lĩnh kia muốn lấy góc độ ngộ sát tiến hành biện hộ.

Dương Sơ Mẫn cầm một gói khăn giấy trong tay, thỉnh thoảng cô ta rút khăn giấy ra lau nước mắt, giọng Giang Bất Phàm lớn hơn một chút, cô ta run lên như một con thỏ sợ hãi, nhìn qua giống như đã chịu oan khuất.

“Tất cả là lỗi của em, em không nên bắt nạt Tưởng Chân Chân, không nên đánh và đâm bạn ấy, không nên viết chữ lên bàn bạn ấy, càng không nên đẩy bạn ấy.”

“Thi thể Chân Chân đã được hỏa táng rồi ư? Em, em muốn đốt vàng mã cho bạn ấy, mộ bạn ấy ở đâu, nếu nhà bạn ấy không muốn mua cho bạn ấy một phần mộ, em có thể nhờ bố mẹ tìm cho bạn ấy một mảnh đất phong thủy, mong kiếp sau bạn ấy có thể đầu thai tốt.”

“Gia đình em sẵn sàng bồi thường, nhiều hay ít đều được, bố nuôi luôn đánh bạn ấy, còn quấy rối bạn ấy, bạn ấy không thích bố mẹ nuôi của mình, gia đình em có thể tìm cách để cung cấp số tiền này cho Ôn Lương.”

“Về chuyện Ôn Lương bắt cóc em, em nguyện ý tha thứ cho cậu ta, em sẽ gửi đơn thông cảm lên tòa án, như vậy cậu ta có thể nhận được một mức án nhẹ.”

...

Cô ta không thú nhận tội lỗi của mình, cô ta đang cố gắng minh oan cho bản thân.

Tô Dao đang định quay trở lại phòng làm việc, vừa quay đầu lại suýt nữa đụng phải lòng ngực của người nào đó, cô lùi lại một bước, nhìn người trước mặt: “Dựa gần như vậy làm gì chứ?”

Trần Ngân Hà đeo một chiếc khẩu trang màu hồng nhạt trên mặt, rất hợp với áo sơ mi hồng nhạt anh đang mặc.

Tô Dao: “Anh sao vậy? Bệnh gì mà mang khẩu trang?”

Trần Ngân Hà kéo khẩu trang lên một chút: “Cảm lạnh.”

Tô Dao: “Sao anh thiếu thuyết phục vậy, làm sao mà cảm lạnh được trong thời tiết này?”

Trần Ngân Hà: “Tắm nước lạnh.”

Tô Dao: “Ngữ khí này nghe ra còn rất tự hào.”

Trần Ngân Hà: “Đàn ông đích thực đều tắm nước lạnh.”

Tô Dao nhìn chằm chằm vào cổ áo sơ mi của Trần Ngân Hà, ngày thường tùy tiện cởi bỏ hai cúc áo, thế nhưng hôm nay lài cài kín mít.

Trần Ngân Hà rũ mắt nhìn Tô Dao, ánh mắt rơi trên môi cô, giọng điệu lười biếng, có vẻ rất không đứng đắn: “Cô có biết nhìn chằm chằm vào yết hầu của đàn ông được xem là một loại ám chỉ không?”

Tô Dao khống chế xúc động bản thân muốn đánh người: “Anh không bị cảm, mà là trên người nổi mẩn.”

Trần Ngân Hà kéo khẩu trang, hôm qua ở trong núi Linh Vân chui tới chui lui, thời tiết lại oi bức, hệ miễn dịch của anh không thể chống cự được.

“Không có, chỉ bị cảm trong lúc tắm.”

Tô Dao có chút buồn cười: “Anh là kiểu tự phụ kỳ kỳ quái quái gì vậy, đúng là đàn ông đích thực đều tắm nước lạnh.”

“Có thể quăng mình vào bệnh viện khi leo núi, anh cũng được đó,“ Tô Dao vươn tay cởi bỏ khẩu trang của Trần Ngân Hà, “Trời nóng, càng ngột ngạt bệnh sởi càng lan lên nhiều.”

Ngón tay cô vô tình lướt nhẹ qua tai anh, rõ ràng là ngón tay mát lạnh, rơi xuống làn da anh, giống như một ngọn lửa, đốt cháy anh cực kỳ khó khăn, cả tai dường như không thuộc về anh nữa.

Yết hầu của anh nhẹ nhàng lăn một chút, giọng nói vô cùng mất tự nhiên: “Đừng động tay động chân.”

Tô Dao không để ý: “Xin lỗi, tôi không cố ý chạm vào anh đâu.”

Cô vươn ngón tay đặt lên vết mẩn nhỏ trên cằm anh, sờ soạng một chút: “Tôi còn tưởng chỉ có những đứa trẻ nhỏ mới bị phát ban như thế này, anh cũng quá yếu ớt đấy, bình hoa.”

Đầu tiên chạm vào tai anh rồi chạm vào mặt anh, Trần Ngân Hà đỏ mặt, cả người co rụt lại.

Mặc dù trong lòng đang bối rối, nhưng trên mặt anh rất bình tĩnh, vẫn có thể bày ra giọng điệu ăn chơi: “Cô mà chạm vào tôi lần nữa, tôi có thể muốn lấy thân báo đáp đấy.”

Tô Dao sợ tới mức lùi lại mấy bước, dừng lại một chút lại hỏi: “Anh nghĩ Dương Sơ Mẫn sẽ bị kết án như thế nào?”

Khi nói đến vụ án, vẻ mặt của Trần Ngân Hà rất nghiêm túc.

“Ngay cả khi Dương Sơ Mẫn có thể tái phạm, cô ta cũng sẽ không được kết án nhẹ, trước hơn 100 triệu người cô ta đã bắt nạt Tưởng Chân Chân, tính chất quá ác liệt.”

“Về phần Ôn Lương, Tưởng Chân Chân là chủ mưu vụ bắt cóc. Ngoài ra, bản thân Ôn Lương là nạn nhân của bạo lực học đường, là trẻ vị thành niên, đã được con tin Dương Sơ Mẫn tha thứ, bản án sẽ không nặng.”

Hai người nói chuyện, đi đến cuối hành lang không một bóng người.

Tô Dao đột nhiên nói: “Anh có nghĩ Dương Sơ Mẫn thật sự giết Tưởng Chân Chân không?”

Tô Dao nhìn chằm chằm vào Trần Ngân Hà, đảo qua đôi mắt phong lưu lang thang kia, nhớ tới vụ cá cược giữa họ.

Nếu Dương Sơ Mẫn giết Tưởng Chân Chân, cô sẽ gọi anh là “anh“. Nếu Dương Sơ Mẫn không sao, cô sẽ cắt anh.

Lúc đầu, anh luôn tìm cách trêu chọc cô, thậm chí còn đóng gói món canh tuyết lê cho cô để giúp cô dưỡng giọng, quá bỉ ổi.

Sau đó, anh không bao giờ đề cập đến việc yêu cầu cô gọi cho anh “anh” nữa, như thể anh đã quên vụ cá cược.

Có tiện nghi mà không chiếm, không phù hợp với tính cách của anh.

Trần Ngân Hà không trả lời trực tiếp câu hỏi của Tô Dao: “Tôi chỉ tin bằng chứng.”

Tô Dao nhìn ra ngoài cửa sổ không biết từ lúc nào thời tiết đã u ám, mặt trời mắc kẹt trong mây. Tuy nhiên, trời không hoàn toàn có nhiều mây, có ánh sáng xuyên qua các đám mây, đổ dốc xuống.

Trần Ngân Hà đứng bên cạnh Tô Dao, rũ mắt nhìn môi cô: “Nếu không cô vẫn gọi một tiếng đi, bằng không giống như là tôi thua, hung thủ dường như không phải Dương Sơ Mẫn.”

Tô Dao quay lại nhìn Trần Ngân Hà: “Bạn gái anh có biết anh ở bên ngoài đùa giỡn người khác không?”

Trần Ngân Hà không muốn giải thích rằng Chu Tiểu Nghiên chỉ là người cung cấp thông tin cho anh, không phải bạn gái của anh.

Cô có thể phải lòng Hứa Gia Hải, anh có bạn gái thì có gì sai.

Nhưng ngay khi anh mở miệng liền trở thành: “Cô ấy không phải là bạn gái của tôi.”

Tô Dao nghĩ đến cảnh lần đầu tiên gặp Trần Ngân Hà: “Vậy các người còn ở trong công viên nhỏ tán tỉnh?”

“Là cô mang theo thành kiến nhìn người ta,“ giọng Trần Ngân Hà có vẻ hơi ủy khuất, “Chỉ vì tôi đẹp trai, nhìn qua phong lưu phóng khoáng, anh tuấn đa tình, cô liền cho rằng tôi là kẻ tán tỉnh.”

Tô Dao: “Anh không tán tỉnh, anh không tán tỉnh vậy anh dùng giọng điệu cũ rích gạ gẫm tôi làm gì?”

Trần Ngân Hà: “Tôi đây cũng không gạ gẫm người khác.”

Tô Dao: “Nên đây có phải là vinh dự của tôi?”

Trần Ngân Hà: “Vinh dự của tôi.”

Anh đột nhiên nói một cách nghiêm túc như vậy, Tô Dao cũng vô pháp tiếp lời.

Bầu không khí đột nhiên trầm xuống, trong không khí mơ hồ có một tia ái muội.

Trần Ngân Hà mò mẫm trong túi một lúc lâu, nắm lấy một nắm kẹo trái cây, giấy gói kẹo màu hồng phấn giống nhau như đúc, đó là anh lấy ra từ một túi kẹo trái cây lớn.

“Tôi cho cô hết kẹo vị đào, cô đừng báo Khương cục chuyển tôi đi nhé,“ Trần Ngân Hà đưa nắm kẹo lên trước mắt Tô Dao, giọng nói kéo dài nhỏ nhẹ, “Được không, lãnh đạo?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.