Rơi Vào Ngân Hà

Chương 50: Chương 50: Xem phim




Edit+beta: LQNN203

Tô Dao nhìn thấy vẻ mặt đằng đằng sát khí của Trần Ngân Hà, không biết tại sao, cô cảm thấy chột dạ không lý do, vội vàng ném điện thoại cho Ngô Thanh Đào, giả vờ dạy một bài học: “Tiểu Ngô, chúng ta là cảnh sát nhân dân, chúng ta nhất định phải công chính, sao có thể nhìn thấy soái ca liền muốn ngủ được, không phải là không cho em theo đuổi thần tượng, nhưng phải tự mình kiềm chế, con gái đó, nhất định phải quản nửa người của mình.”

“Lần sau đừng như vậy nữa, nếu không để đội trưởng Hoàng đến đây bắt em đấy.”

Ngô Thanh Đào: “...”

Ngô Thanh Đào nhìn lên thấy Trần Ngân Hà, hét lên ngạc nhiên: “Đội phó Trần!”

Cô ấy quyết định tha thứ cho Tô Dao vừa rồi đã trở mặt qua cầu rút ván không biết ai, để CP của cô ấy sớm ngày viên mãn, cô ấy nên hy sinh một chút.

“Đội phó Trần, đừng hiểu lầm, vừa rồi là em, em mới làm vậy, chị Tô tuyệt đối không hề cười he he he với anh chàng đẹp trai trên poster phim, cũng không khen chân người ta dài miên man gợi cảm, càng không muốn ngủ với người ta.”

Tô Dao kéo cổ tay áo của Ngô Thanh Đào, nói với cô ấy bằng ánh mắt, nếu không thể nói có thể im lặng, không cần đổ thêm dầu vào lửa.

Trần Ngân Hà nhìn Tô Dao, khóe môi nhếch lên một vòng cung giễu cợt: “Đàn ông bên ngoài hoang dã đẹp trai như vậy sao?”

Anh tiến lên một bước, đến gần cô, giam cô trước bàn làm việc, giống như trước cà lơ phất phơ: “Hóa ra là em thích loại cao to thô kệch này.”

Tô Dao dùng chân chạm vào chân Trần Ngân Hà, thấp giọng nói: “Văn phòng có người, đừng ở gần như vậy.”

Trần Ngân Hà như là không nghe thấy, tiếp tục từ tốn nói: “Không thích loại như tôi sao?”

Tô Dao ngẩng đầu nhìn Trần Ngân Hà: “Anh là loại nào?”

Cô vẫn muốn biết vị trí của anh đối với bản thân.

Trần Ngân Hà đặt đầu gối lên chân Tô Dao, xoa nhẹ cô rồi lại dùng sức ấn cô vào bàn: “Một người đàn ông xinh đẹp.”

Tô Dao đặt tay lên ngực Trần Ngân Hà đẩy mạnh anh, anh thực sự không cử động chút nào, đè xuống cô như một ngọn núi.

Hơn bốn tháng qua Đường Chu chăm sóc anh rất tốt, hôm nay anh không còn như trước nữa, ba năm Hà Đông ba năm Hà Tây, cô không còn có thể đè anh ra cửa được hay đá bay anh vào tường được nữa.

Tô Dao không còn cách nào khác, đành phải dán vào lỗ tai Trần Ngân Hà, nói: “Có người ở đây, anh có thể cho tôi chút mặt mũi không, giả vờ bị tôi đuổi ra ngoài được không? Nếu không làm sao tôi có thể làm đội trưởng, về sau làm sao tôi có thể thuyết phục được công chúng nữa.”

Họ gần đến mức cơ thể gần như chạm vào nhau, hơi thở thơm tho ấm áp mà cô thở ra khi nói bên tai anh phả vào cổ anh rồi leo lên người anh như một con rắn, quấn chặt lấy anh, khiêu khích nửa cơ thể anh tê liệt.

Lợi dụng sự phân tâm của Trần Ngân Hà, Tô Dao dùng một chút lực đẩy anh ra khỏi cô.

Cô đã tìm ra một cách mới để khuất phục Trần Ngân Hà.

Trước đây, khi anh yếu đến mức không mở được chai nước khoáng cô có thể dùng vũ lực để khuất phục anh, bây giờ anh đã trở nên mạnh mẽ hơn, cô sẽ mềm mỏng khi không thể đánh bại anh.

Cô chỉ cần nói một lời bên tai anh đã dễ dàng đánh bại anh.

Cơ thể của Trần Ngân Hà kỳ thật vẫn chưa hồi phục như bề ngoài, việc khôi phục hệ thống miễn dịch không thể được cải thiện trong một sớm một chiều.

Mọi người vừa rồi không thể nhìn nỗi hai người dán vào bàn gần như vậy nữa, đều đi ra ngoài.

Tô Dao quay đầu lại quát: “Trốn ra ngoài làm gì, đi vào đón đội phó Trần về đội.”

Sau đó mọi người từ cửa đi vào, Ngô Thanh Đào đi phía trước, nhìn Tô Dao rồi nhìn Trần Ngân Hà: “Nhanh như vậy đã kết thúc rồi?”

Tiểu Vu túm lấy Ngô Thanh Đào, thì thầm nói: “Làm sao có thể nói như vậy được.”

Ngô Thanh Đào che miệng thì thầm nói: “Ồ, chị quên mất, đàn ông không thể nói nhanh.”

Giang Bất Phàm vỗ nhẹ vào sau đầu Ngô Thanh Đào: “Đồ ngốc.”

Ngô Thanh Đào trừng mắt nhìn Giang Bất Phàm: “Dám sờ đầu tôi, anh chờ đó cho tôi!”

Hôm nay là ngày tốt để Phó Trần trở lại đội, Ngô Thanh Đào là người dẫn đầu vỗ tay, mọi người vỗ tay hoan nghênh đội phó Trần về đội.

Tô Dao nhặt cành đào mà Triệu Dương vừa đưa cho cô, vẫy vẫy trên người Trần Ngân Hà, đồng thời nhẩm lại bản ca dao mà cô vừa sáng tác: “Thứ nhất thoát khỏi bệnh tật, thứ hai xua đuổi tà khí, thứ ba thứ tư ăn nhiều, thứ năm thứ sáu chạy nhanh, thứ bảy thứ tám bay lên trời, thứ chín...”

Trần Ngân Hà: “Em muốn quất chết tôi rồi kế thừa tài sản của tôi để nuôi tên đàn ông hoang dã bên ngoài sao?”

Tô Dao rút tay về: “Làm sao có thể.”

Trần Ngân Hà ậm ừ, cô vẫn còn lương tâm.

Tô Dao: “Một người làm sao đủ, có phải anh đã quên mất giấc mơ có bảy tám tình nhân của tôi rồi không?”

Trần Ngân Hà: “...”

Mọi người tập trung quanh bàn của Trần Ngân Hà nói chuyện với anh. Sau một lúc, văn phòng trở lại trạng thái ban đầu.

Tô Dao không giao việc nặng cho Trần Ngân Hà, mà giao tất cả bản thảo, bản tổng kết hàng quý và báo cáo kết án đã tích lũy trong vài tháng cho Trần Ngân Hà.

Bàn trước mặt cô đã bị bỏ trống bốn tháng, Tô Dao có chút không quen đột nhiên xuất hiện một người, nhất là khi ngẩng đầu, mười lần thì cô có thể thấy Trần Ngân Hà nhìn mình tám lần.

Tô Dao gõ vào vách ngăn giữa hai người: “Bản thảo đã hoàn thành chưa?”

Trần Ngân Hà: “Gửi vào hòm thư em rồi.”

Tô Dao: “...” Nhanh quá.

Trần Ngân Hà đưa cho Tô Dao một chai nước.

Tô Dao: “Bây giờ tôi không khát.”

Trần Ngân Hà: “Giúp tôi mở nắp chai.”

Tô Dao muốn đánh người: “Anh đè được người ta lên bàn mà vẫn không vặn được nắp chai?”

Trần Ngân Hà mở máy làm ẩm ra thay nước, không trung được bao phủ trong một làn khói sương mù tiên khí: “Xinh đẹp, đó là phẩm chất, không liên quan gì đến thể lực.”

Tô Dao: “...” Đây là lần đầu tiên cô nghe có người nói điều này, tươi mới và thoát tục.

Tô Dao giúp Trần Ngân Hà mở nắp chai rồi đưa cho anh: “Nếu không anh mang Thất Thượng và Bát Hạ đến văn phòng đi, dù sao chúng có thể làm mọi thứ và có thể chăm sóc tốt cho bông hoa mỏng manh là anh.”

Trần Ngân Hà: “Robot không có nhiệt độ, chúng không thể làm cho tôi cảm nhận được hơi ấm của thế giới.”

Tô Dao: “Không có hơi ấm của thế giới, anh nên trở về bầu trời của mình đi, tiên nam à.”

Trần Ngân Hà nhìn Tô Dao: “Bầu trời nào có tốt hơn nhân gian.”

Buổi tối tan sở, Tô Dao và Trần Ngân Hà rời đi cuối cùng, họ cùng nhau bước vào thang máy.

Tô Dao nhìn cành đào trong tay Trần Ngân Hà, cô muốn ném đi, nhưng anh không buông: “Anh muốn cái này làm gì, mang về nhà làm củi đốt ư?”

Trần Ngân Hà quay đầu nhìn Tô Dao: “Còn có công dụng khác.”

Tô Dao thật sự không nghĩ ra được mấy cành đào này có thể dùng làm gì.

“Hôm nay em quất tôi chín lần, bốn lần vào mông, ba lần vào eo, và hai lần ở vai,“ Trần Ngân Hà quét qua Tô Dao, nhìn vòng eo thon thả và cặp mông hơi nhô lên của cô, vừa luyến tiếc vừa hằng học, “Vốn dĩ tôi không phải là người thích ghi hận.”

Khi thang máy xuống đến tầng một, đèn trong đại sảnh đã tắt, chỉ còn một vài ngọn đèn cạnh tường, hơi lờ mờ, làm cho khuôn mặt người ta mờ mịt.

Trần Ngân Hà vừa đi vừa nói: “Nhưng hôm nay em đã chọc tôi khó chịu.”

Ngụ ý chính là những cành đào này cũng sẽ được dùng để đánh vào mông, eo và vai của cô trong tương lai. Tô Dao không phục: “Sao tôi lại chọc anh, tôi cưng chiều anh cũng giống như cưng chiều một đóa hoa vậy, tôi còn vặn nắp chai nước cho anh, không cam lòng để anh làm việc nặng đây.”

Khi nói chuyện họ đã bước xuống dưới lầu của Cục, đèn trong sân sáng hơn đèn trong đại sảnh, Tô Dao có thể nhìn rõ nét mặt của Trần Ngân Hà, hàm dưới anh hơi giật, tựa rồi muốn cắn rớt hàm răng dưới, nhìn qua rất không vui, trong mắt lại mang theo nét cười cà lơ phất phơ: “Em chưa bao giờ nói muốn ngủ với tôi.”

Tô Dao: “...”

Cuối cùng cô cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra với anh, anh vẫn luôn ăn giấm từ sáng đến giờ: “Tôi nói với Ngô Thanh Đào rằng tôi muốn ngủ với Kỳ Bác Nhiên, đó chỉ là nói giỡn, là một cách tán thành vẻ đẹp và sự quyến rũ của một minh tinh, nó rất phổ biến trên mạng.”

Lời giải thích này dường như không thể tiếp thu được đối với người đàn ông trước mặt, sắc mặt anh trông không tốt chút nào.

Người đàn ông này quá mức khó dỗ, Tô Dao tiếp tục giải thích: “Tôi không mê Kỳ Bác Nhiên chút nào, thậm chí còn không lưu một bức ảnh nào của anh ta trong điện thoại cả.”

Lúc này, điện thoại di động của cô vang lên, cô cúp máy khi thấy đó là một cuộc gọi bán hàng.

Một màn ảo diệu đã xảy ra, trên màn hình điện thoại của cô xuất hiện một tấm ảnh chụp Kỳ Bác Nhiên, dáng vẻ vẫn rất gợi cảm, chiếc áo sơ mi màu đen để mở, không cài cúc, lộ ra một mảng lớn vùng da ở cổ màu đồng, còn có cơ bắp.

Tô Dao: “...”

Trần Ngân Hà: “...” Không lưu ảnh của hắn ta trong điện thoại sao?

Tô Dao giải thích: “Cái này sẽ tự động thay đổi bởi lập trình bảo vệ màn hình điện thoại. Nếu anh không tin, lát nữa nó sẽ đổi một bức ảnh khác.”

Sau đó, cô đưa màn hình điện thoại đến trước mặt Trần Ngân Hà: “Anh chờ xem, sẽ đổi ngay lập tức.”

Hai người đứng trong sân nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại không chớp mắt, một người là để chứng minh mình vô tội, một người là ghen đến tẩu hỏa nhập ma.

Hai phút sau, màn hình điện thoại tự động lướt qua, Tô Dao thở phào nhẹ nhõm: “Tôi nói mà, tôi không dùng ảnh của Kỳ Bác Nhiên làm màn hình khóa, là những bức ảnh đẹp ngẫu nhiên đi kèm chủ đề trên điện thoại tự động nhảy ra.”

Trần Ngân Hà ngước mắt lên nhìn chằm chằm vào Tô Dao: “Em nhìn lại lần nữa xem.”

Tô Dao thấy hình ảnh bảo vệ màn hình thực sự đã thay đổi, nhưng nó trở thành một hình ảnh đẹp và tinh tế khác của Kỳ Bác Nhiên. Lần này lại càng làm càn hơn, trên người không mặc gì, khóe môi mang theo ý cười mê ly nhìn cô.

Trần Ngân Hà: “Em có lời cuối cùng trước khi chết không?”

Tô Dao: “Anh có tin trên đời có những án oan, án sai không?”

Tô Dao nhìn về phía sau Trần Ngân và tỏ vẻ ngạc nhiên: “Khương cục, sao giờ này chú mới tan ca?”

Tô Dao chạy biến đi trong khi Trần Ngân Hà quay đầu lại, nhanh chóng lái xe của Trần Ngân Hà đi mất.

Đương nhiên không có Khương cục, nếu có người sau lưng, anh không thể không biết, Trần Ngân Hà biết Tô Dao đang lừa mình, nhưng anh vẫn bị lừa như ý muốn của cô.

Lúc Trần Ngân Hà trở về nhà, Hứa Gia Hải đang nằm trên ghế sô pha chơi game thì nghe thấy tiếng động, quay đầu lại: “Cậu chuyển nghề làm đạo sĩ rồi à, sao lại cầm cành đào?”

Trần Ngân Hà đổi giày, cởi áo khoác lên treo lên móc áo: “Đạo sĩ gì, chỉ là chút tình thú nhỏ giữa nam nữ.”

Hứa Gia Hải đặt điện thoại xuống, cười ái muội: “Nhìn không ra đấy, chơi lớn thật.”

“Cùng với đội trưởng Tô nhà cậu?”

Trần Ngân Hà cắt tỉa cành đào và đặt chúng vào một chiếc bình lớn: “Không phải việc của cậu.”

Hứa Gia Hải vừa nghe liền biết, đây là không thể nào tốt hơn nữa, bằng không gia hỏa này khẳng định sẽ không nói như vậy, sớm khoe khoang đến tận trời cao rồi.

“Sao cậu không hẹn hò với đội trưởng Tô vào một ngày lạnh giá như thế này?”

Trần Ngân Hà: “Cậu cũng biết trời lạnh đấy, trời lạnh còn ở bên ngoài lượn lờ.”

Hứa Gia Hải không ngại chia sẻ kinh nghiệm tán gái của mình với Trần Ngân Hà: “Vừa thấy là biết cậu chưa yêu bao giờ, trời lạnh cũng tốt, cậu có thể khoác áo khoác cho cô ấy, để chiếc áo khoác còn nhiệt độ cơ thể giữ ấm cho cô ấy, để cô ấy nhìn cậu run rẩy trong gió lạnh và nói rằng không không lạnh, vào thời điểm này con gái rất dễ bị rung động.”

Trần Ngân Hà bước vào bếp, đeo tạp dề, bắt đầu làm bữa khuya: “Trời lạnh như vậy sao cậu không ra ngoài phóng túng đi?”

Hứa Gia Hải dựa vào ghế sô pha, hai tay đan sau đầu sầu muộn nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ: “Thất tình.”

“Đột nhiên không kịp phòng ngừa mà thất tình, vé xem phim định ngày mai đi xem cũng chưa dùng tới, này đôi tình lữ, cậu có cần không, cậu có thể rủ đội trưởng Tô đi cùng.”

Trần Ngân Hà chưa từng đi xem phim với Tô Dao: “Phim gì?”

Hứa Gia Hải lấy điện thoại di động ra xem: “《 Đường Khang Dân số 44 》, là một bộ phim kinh dị, đặc biệt thích hợp cho các đôi tình lữ.”

Trần Ngân Hà: “Tại sao?”

Hứa Gia Hải cảm thấy Trần Ngân Hà ở phương diện tình cảm đơn giản đến mức đáng sợ: “Chuyện này mà cậu cũng không hiểu à, thời niên thiếu của cậu trải qua như thế nào vậy?”

“Ồ, đúng rồi, khi tôi bắt đầu rủ các cô em đi xem phim thì cậu đang ở nhà giải đề và ngủ,“ Hứa Gia Hải giải thích với Trần Ngân Hà, “Cậu nghĩ xem, cậu bước vào rạp chiếu phim với một cô gái, ánh đèn tối xuống, màn hình bắt đầu xuất hiện nhạc kinh dị, đủ loại hình ảnh kinh dị hiện ra, và khi một cô gái sợ hãi, cô ấy sẽ phải nhào vào vòng tay của cậu.”

Trần Ngân Hà đặt hai bát sủi cảo xuống, đưa cho Hứa Gia Hải một bát: “Nếu cô ấy không sợ thì sao?”

Hứa Gia Hải suy nghĩ một chút, nếu là Tô Dao, có thể không sợ thật: “Cho dù cô ấy có dũng cảm, cũng sẽ sợ hãi trước một vài cảnh kinh dị thôi.”

Hứa Gia Hải đổi mã đưa vé xem phim cho Trần Ngân Hà: “Ngày mai lúc tám giờ, đừng nhớ nhầm.”

*****

Tô Dao đang chuẩn bị về nhà sau giờ làm việc, thấy Trần Ngân Hà đang nhìn cô: “Có chuyện gì vậy?”

Trần Ngân Hà: “Tôi muốn đi xem phim.”

Tô Dao đã nhiều năm rồi không đến rạp chiếu phim, nghĩ rằng hai người họ vẫn đang gặp rắc rối với một Kỳ Bác Nhiên ở giữa không thể giải thích được, vì vậy cô gật đầu đồng ý: “Được.”

Trần Ngân Hà mặc một chiếc áo len màu hồng nhạt kết hợp với áo khoác cashmere màu xám nhạt, làn da anh trắng, khuôn mặt thanh tú, vóc dáng cao và đôi chân dài, đi trên đường giống như đang biểu diễn trên sàn diễn T.

Áo khoác cashmere rất ấm, nhưng tiếc là dọc đường anh không tìm được cơ hội mặc áo cho Tô Dao.

Cô dường như không cảm thấy lạnh chút nào, còn cảm thấy nóng sau khi đi vài bước, đem áo khoác kéo ra mới cảm thấy thoải mái.

Nhìn thấy Trần Ngân Hà sắc mặt đông lạnh, môi có chút tái xanh, Tô Dao: “Tôi cởi áo cho anh mặc nhé?”

Trần Ngân Hà không muốn áo của Tô Dao, cho rằng bí kíp tán gái của Hứa Gia Hải đều là nhảm nhí.

Ở rạp chiếu phim lúc này khá đông người, đa số là các cặp đôi.

Có rất nhiều poster phim, có nhiều loại phim khác nhau, chẳng hạn như phim tình cảm, phim văn học, phim hoạt hình, phim hành động, phim hồi hộp và phim kinh dị.

Một đôi tình lữ trẻ bên cạnh đang chọn phim, cô gái do dự không biết nên chọn phim nào.

Chàng trai chỉ vào bộ phim kinh dị: “《 Đường Khang Dân số 44 》, nghe nói nó được chuyển thể từ một sự kiện có thật, chắc sẽ rất hay đấy.”

Cô gái nhìn vào tấm poster, đó là một tòa nhà cổ kính, trên tường bò đầy dây thường xuân, chỗ nào cũng có máu, còn có dấu tay bằng máu, cánh cửa u ám, một đôi mắt ở sau cửa sổ nhìn chằm chằm vào người xem poster.

Bảy nhân vật chính với trang phục và tính tình khác nhau đứng trước ngôi nhà, với những biểu cảm khác nhau, mỗi người đều có cảm giác như có quỷ trong lòng, khiến người xem kinh hãi.

Bên dưới tấm poster là dòng giới thiệu: Bảy người với danh tính khác nhau đến bệnh viện tâm thần bỏ hoang này, những sự kiện kỳ ​​quái lần lượt xảy ra, bảy người lần lượt chết thảm thương, đến tột cùng là ma quỷ quấy nhiễu, hay là lòng dạ con người xấu xa...

Cô gái sợ tới mức rụt người lại vào người chàng trai, ôm cánh tay chàng trai: “Đáng sợ quá, em không dám xem đâu.”

Chàng trai đứng thẳng lưng, ôm cô gái vào lòng, vỗ nhẹ vào vai cô gái: “Bảo bảo đừng sợ, có anh ở đây, anh sẽ bảo vệ em!”

Đôi tình lữ trẻ đi mua vé, Tô Dao hỏi Trần Ngân Hà: “Vé của anh là vé có thể tự chọn hay vé được chỉ định?”

“Chỉ định,“ Trần Ngân Hà nhìn vào mặt Kỳ Bác Nhiên trên tấm poster, cảm thấy Hứa Gia Hải không giúp anh, mà là lừa dối anh, “Phim kinh dị, có muốn xem không?”

Tô Dao: “Xem, tôi muốn xem.”

Nếu không vé xem phim không phải là lãng phí quá sao, điều này tuyệt đối không thể chịu đựng đối với một người nghèo cần kiệm và tiết kiệm, dù khó coi đến đâu cũng phải căng da đầu ra xem.

Trần Ngân Hà mua bỏng ngô và đồ uống, bước vào phòng chiếu với Tô Dao, ngồi ở phía sau đôi tình lữ.

Đánh giá phim này trên mạng không tốt lắm, tỷ lệ người xem không cao, thậm chí không đến 10%, ngồi rải rác vài người, đều là một đôi.

Ánh đèn tối xuống, bộ phim bắt đầu với bản nhạc nền kỳ quái đang phát, đôi tình lữ trẻ đồng loạt các động tác.

Khi cô gái co người lại vì sợ hãi, chàng trai sẽ ôm chặt cô gái vào lòng và nói chuyện với cô gái bằng giọng dịu dàng nhất, trái một câu bảo bảo phải một câu bối bối mà dỗ dành cô gái.

Trong cử động và giọng nói nhất quán đáng ngạc nhiên này, Trần Ngân Hà quay đầu lại nhìn cô gái nhà mình, cô đang nhìn chằm chằm vào màn hình phim một cách thích thú, trông cô không hề sợ hãi chút nào.

Tô Dao ăn bỏng ngô và uống đồ uống, xem đến vui vẻ vô cùng, cảm thấy con ma bên trong khá dễ thương.

Ngay sau đó, nhóm nhân vật chính xuất hiện, Kỳ Bác Nhiên ăn mặc như một người đàn ông trưởng thành xuất hiện trên màn hình lớn.

Tô Dao đột nhiên cảm thấy cánh tay của mình bị đè xuống, người đàn ông bên cạnh nhích vào cô nói: “Tôi sợ.”

Tô Dao: “...”

Chỉ cần anh giả bộ biểu hiện một chút sợ hãi trên mặt cô cũng liền tin, nhưng khi nói anh vẫn giữ vẻ mặt ủ rũ và vẻ mặt sát khí, cho dù anh đang làm nũng thì cũng như giết người.

Nhìn thấy dáng vẻ Trần Ngân Hà không hề sợ hãi chút nào, Tô Dao còn có thể làm gì đây, đương nhiên là ôm anh vào lòng dỗ dành, ai bảo cô dở giọng cười he he he với Kỳ Bác Nhiên trước đó?

Tô Dao ôm lấy vai Trần Ngân Hà, nhẹ vỗ về anh, nhẹ giọng dỗ dành: “Đừng sợ đừng sợ, tiểu mỹ nhân không phải sợ.”

Sắc mặt của Trần Ngân Hà trông khá hơn, anh nhích vào Tô Dao, khẽ cong môi.

Tô Dao vội vàng ăn bỏng ngô, lại mở miệng vội vàng đút ống hút đồ uống vào.

Toàn bộ rạp chiếu phim không có mấy người xem phim nghiêm túc, một mặt cốt truyện thực sự ở mức trung bình, quá trình sản xuất quá thô, đạo cụ mang hơi hướm đồ nhựa. Mặt khác, có quá nhiều bảo bảo bối bối cần sự chăm sóc của sứ giả hoa.

Bên cạnh Tô Dao và Trần Ngân Hà cũng là một đôi nam nữ mua ghế tình lữ, xem ra không phải là bạn trai bạn gái, trong không khí ái muội vẫn chưa chọc thủng tầng giấy cửa sổ.

Cô gái trông rất rụt rè, cả buổi không dám mở mắt, nấp sau vai chàng trai không dám nhúc nhích: “Nếu biết trước sợ hãi như vậy thì em đã không đến đây rồi, hu hu hu.”

Chàng trai cưng chiều xoa xoa mái tóc của cô gái, anh ta nhẹ giọng trấn an cô gái: “Đừng sợ, anh ở đây.”

Tô Dao đang mãi xem phim, khi cô để ý lại họ, cô đã bị thu hút bởi một màn hôn môi ái muội.

Đây là lần đầu tiên Tô Dao nhìn thấy ai đó hôn nhau trong rạp chiếu phim, cơ thể cô cứng đờ và xấu hổ khi nhìn bọn họ.

Trần Ngân Hà rõ ràng cũng nhận thấy điều đó, vì vậy anh bắt đầu trở thành một con quỷ.

Trần Ngân Hà quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào môi Tô Dao, sốt sắng nói: “Nếu biết đáng sợ như vậy, tôi đã không đến.”

Anh thật sự khóc không ra, nên đành phải bỏ qua bước này.

Tô Dao xoa tóc Trần Ngân Hà và nhẹ nhàng an ủi: “Đừng sợ, tôi ở đây.”

Cốt truyện và diễn biến tình cảm giống vừa rồi, chẳng mấy chốc anh cũng có thể nhận được nụ hôn kéo dài và ái muội như cặp đôi bên cạnh.

Tô Dao: “Anh và diều không khác gì khi gặp gió, bay vút lên trời chín vạn dặm.” Sao anh không lên trời luôn đi.

Trần Ngân Hà mỉm cười, ngả người ra ghế, lắng nghe âm thanh hôn nhau của cặp đôi bên cạnh, nhìn dáng vẻ của Tô Dao trong ánh đèn mờ ảo.

Cô thực sự rất đẹp, với khuôn mặt trái xoan tiêu chuẩn, đôi môi anh đào, sống mũi cao, mái tóc dài chấm vai và chiếc cổ thanh mảnh.

Chỉ có anh mới có thể ngửi thấy mùi hương của cô.

Nhìn thấy chỗ vui, Tô Dao quay đầu lại muốn thấp giọng thảo luận cốt truyện với Trần Ngân Hà, nhưng lại phát hiện anh đang nhìn cô chằm chằm: “Xem phim đi, nhìn tôi làm gì.”

“Tên nam thứ đó anh thấy sao, kẻ ngược đãi mèo đó, không ít tên sát nhân biến thái đều thích ngược đãi động vật.”

Trần Ngân Hà rời mắt khỏi Tô Dao quay lại nhìn màn hình. Một người đàn ông trung niên cầm một con dao trên tay và nhắm nó vào bụng con mèo, hình ảnh xẹt qua, con mèo kêu vô cùng thảm thiết.

Tô Dao nhìn Trần Ngân Hà, ánh mắt anh có chút không đúng.

Ánh sáng trong rạp chiếu mờ ảo đến mức cô không nhìn thấy mắt anh, mà chỉ cảm thấy trong mắt anh là màu đen, đen tuyền, không có một chút tia sáng, không giống như ngày thường long lanh sáng.

Tô Dao tự tay chạm vào mu bàn tay của Trần Ngân Hà, nhẹ giọng gọi anh: “Trần Ngân Hà.”

Khoảnh khắc chạm vào làn da anh, lông tơ khắp cơ thể anh dựng đứng, như thể vừa tỉnh dậy từ một cơn ác mộng kinh hoàng, cái lạnh băng trong mắt thậm chí không có thời gian để tiêu tan.

Ánh mắt tươi đẹp của người đàn ông luôn cố gắng trêu chọc và chiếm tiện nghi của cô vừa rồi đã không còn nữa.

Cô chợt nhận ra mình dường như không hề quen biết anh.

Đây không phải là lần đầu tiên xuất hiện cảm giác này, từ vụ án của Tưởng Chân Chân, từ con dao gấp màu hồng khảm kim cương vụn, anh vẫn luôn đứng trong sương mù.

Đôi khi cô cảm thấy anh ở gần cô đến nỗi bất cứ khi nào cô vui hay buồn, cô có thể nhìn thấy anh ngay khi ngẩng đầu lên.

Đôi khi cô cảm thấy anh ở rất xa cô, như thể cô không hề quen biết anh.

Tô Dao rụt tay lại từ mu bàn tay Trần Ngân Hà, giả bộ thoải mái cười nhạo anh: “Anh bị dọa đến ngốc luôn rồi kìa, tất cả đều là giả, anh xem đạo cụ đó đi, con dao đó căn bản không bén chút nào, nó đâm vào bụng con mèo cũng là đâm trật và tạo hiệu quả hậu kỳ chứ không hẳn giết chết con mèo.”

Phim đã chiếu được hai phần ba và nhiều cặp đôi từng trải qua không khí lãng mạn của phim kinh dị đã bỏ dở phim trước kế hoạch.

Tô Dao đút bắp rang cuối cùng cho Trần Ngân Hà: “Nếu không chúng ta cũng đi thôi.”

Trần Ngân Hà nhìn màn hình phim: “Xem xong đi, tôi chưa thấy Kỳ Bác Nhiên chết như thế nào.”

Vừa lúc Tô Dao cũng muốn xem, hai người ở lại xem cùng nhau.

Khi bộ phim còn lại hai mươi phút cuối cùng, toàn bộ rạp chỉ còn lại chưa đến mười người.

Tô Dao đột nhiên không còn hứng thú với phim ảnh, cô bắt đầu chú ý đến hành động của Trần Ngân Hà.

Người diễn viên thứ bạo hành con mèo khi trước, cuối cùng tinh thần xuất hiện vấn đề, bắt đầu xuất hiện ảo giác trước mắt, rồi biến thành bệnh tâm thần thực sự, gục đầu vào tường gào thét, máu và óc bắn tung tóe trên ống kính phim.

Sau cái chết của nam thứ, đoạn sau là mấu chốt, tình tiết cao trào là nam chính và boss cùng nhau đồng quy vu tận.

Nhưng Trần Ngân Hà không buồn nhìn lại màn hình phim, có vẻ tình tiết như vậy nhạt nhẽo không bằng một cốc nước sôi.

Anh nói rằng anh muốn ở lại để xem anh hùng Kỳ Bác Nhiên chết như thế nào, nhưng không phải thế, điều anh thực sự muốn xem là số phận của nam thứ đã bạo hành mèo.

Sau khi xem phim xong, Tô Dao đứng dậy, Trần Ngân Hà cầm hộp bỏng ngô rỗng và cốc nước uống, đi theo Tô Dao ra khỏi rạp.

Tô Dao quay lại nhìn Trần Ngân Hà, ngập ngừng hỏi: “Nam thứ đó có phải làm anh nhớ đến ai đó không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.