Rơi Vào Tay Ác Nam

Chương 14: Chương 14: chương 14




Ban đêm Tào Tông Lệ một thân hắc y từ cửa hông của phủ nha thoát ra, nhìn trước sau hai người Hạ Ngạn Quân phái tới giám sát nhà của hắn, bọn họ lúc này đã buồn ngủ.

Hắn cười lạnh một tiếng, thi triển khinh công rời đi.

Hai tháng qua hắn đã an phận thủ thường, hai người giám sát nhà của hắn cũng càng lúc càng lơi lỏng,Hạ Ngạn Quân muốn bắt nhược điểm của hắn,còn lâu nha!

Rồi hãy nói,Hạ Ngạn Quân những ngày gần đây đều ở tướng quân phủ, mà vào ra đều có một huynh muội quý tộc đi chung.

Thoáng cái hắn đã đến nơi mình muốn đến

Tụ Hoa Quán mặc dù có hai mươi người ở võ quán vào đây canh giữ, nhưng mấy người này cũng không phải nhân vật gì lớn, huống chi Hạ Ngạn Quân không có ở đây, muốn giết nữ tử kia thật sự đơn giản, không cần hắn phải ra tay.

Trong chốc lát sau,có hơn mười tên sát thủ lại cải trang thành Hắc y nhân, rất nhanh thi triển khinh công rời đi khách điếm.

“Kỳ quái, không nghĩ tới này khách điếm này lại có ngọa hổ tàng long, không giờ trong đây ẩn giấu nhiều người luyện võ như vậy?” Ở một hành lang khác, Hạ Thành Hữu nội lực hùng hậu, mày rậm vừa nhíu liền mở miệng nói.

Mà bên trong đồng thời còn có Hạ Ngạn Quân và Hạ Ái Lâm.

Thật ra khi nãy có một bóng đen lướt qua mái hiên,trong lòng của Hạ Ngạn Quân cảnh giác cũng nhất thời đề cao, thời gian đã đến gần nửa đêm, hơn mười người kia chọn hành động vào thời điểm này, chỉ sợ không phải làm việc thiện gì nha!

“Chúng ta đi theo nhìn một cái!” Hạ Ái Lâm trực tiếp lên tiếng đề nghị.

“Được!” Hạ Ngạn Quân và Hạ Thành Hữu cũng không dị nghị.

Dù sao trong khoảng thời gian này, huynh muội Hạ Thành Hữu đang tìm tung tích Hạ Vũ Lâm cũng không có tiến triển,cho nên đối với nơi này bọn họ đã không ôm hy vọng gì .

Cho nên lúc này có việc lạ phát sinh,lòng mọi người sinh tò mò, tự nhiên nghĩ muốn ra ngoài xem một chút .

Ba người tay trong tay thi triển khinh công đuổi theo……

※※※

Khi Hạ Ngạn Quân nhìn đám hắc y nhân càng lúc càng tiếp cận Tụ Hoa Quán,hai hàng mày kiếm trên khuôn mặt tuấn tú nhíu lại càng chặt, trong lòng kinh hoảng.

ba người Khi bọn họ vừa ra khỏi khách điếm nhìn thấy hơn mười hắc y nhân kia lén lút mờ ám, hắn liền nhận ra bọn họ là đám người lần trước áp sát hắn và Hạ Vũ Lâm, mà bọn họ ẩn núp gần hai tháng mới hành động, nhất định bọn họ biết hắn ở Tụ Hoa Quán, mà mấ ngày này hắn không có quay về ,cho nên bọn họ thừa cơ ra tay!

Chết tiệt, lần này lại là huynh muội Hạ Thành Hữu dẫn đường?

Đến lúc đó tất cả “Chuyện tốt” hắn làm đều lộ ra,Hạ Thành Hữu nhất định đưa Hạ Vũ Lâm đến Hàng Châu để gặp mặt vị hôn phu tương lai Chu Triết Nho rồi thành thân, vậy hắn mới hận nha!

Hắn lo lắng đồng thời cũng rất muốn trực tiếp đánh bất tỉnh đám hắc y nhân kia, nhưng hành động đột ngột như vậy huynh muội Hạ Thành Hữu nhất định sẽ hỏi hắn, thậm chí còn hoài nghi.

Chẳng qua trong lúc trầm tư suy nghĩ, hơn mười hắc y nhân đã tới đông sương của Tụ Hoa Quán,Hạ Ngạn Quân nhìn trong phòng còn có ánh sáng – nến –

Chẳng lẽ Hạ Vũ Lâm còn chưa có ngủ?

“Bây giờ làm sao?” Hạ Ái Lâm thì thào ra tiếng.

Hạ Thành Hữu cũng cảm thấy hoang mang, bởi vì đoạn thời gian này Hạ Ngạn Quân thẳng hắn nói đưa bọn họ đến mỗi tất đất của Nam Xương, nhưng vùng ngoại thành này bọn họ vì sao chưa từng tới nha?

Hạ Ngạn Quân không có trả lời vấn đề của Hạ Ái Lâm, hắn trực tiếp tung người đi vào trong lầu các.

Huynh muội Hạ Thành Hữu không ngờ hắn không lên tiếng đã tung người vào, sửng sốt trong chốc lát, liếc mắt nhau một cái, sau đó hai người ẩn thân trên cây cũng nhảy xuống.

Mười Hắc y nhân đi trước Hạ Ngạn Quân một bước xâm nhập trong phòng,ngơ ngác một chút sau đó phục hồi lại tinh thần, thân ảnh huynh muội Hạ Thành Hữu lại tiến tới, hai bên vừa chạm mặt nhau sau đó lập tức triển khai giao đấu……

Mà bên trong phòng khác,Hạ Ngạn Quân nhìn thấy Hạ Vũ Lâm tựa ở mép giường, hắn mỉm cười còn nàng thì kinh ngạc, nhưng ngay sau đó hắn lập tức ra tay điểm vào huyệt hôn mê của nàng, ôm nàng lên giường sau đó đắp kín mềm,sau đó lấy một ngón tay tung ra nội công làm tắt tất cả nến trong trong phòng, nháy mắt bên trong lâm vào một mảnh tối đen, mà bên ngoài là một mảnh đao quang kiếm ảnh.

Thân hình Hạ Ngạn Quân chợt lóe lên thoát ra khỏi phòng, thế mới biết bên ngoài đã đánh thành một đống, chẳng qua là hai mươi người ở các võ quán cũng đã vào trận, tiếng giết ù ù.

Về phần trong quán hơn mười danh hoa khôi nghe thấy tiếng chém giết,các nàng sợ tới mức đi ra tìm tòi, quần áo mỗi người đều không chỉnh tề, cảnh xuân tiết ra ngoài……

Huynh muội Hạ thành hữu thuở nhỏ đã được phụ thân dạy dỗ võ công đệ nhất, hơn nữa Hạ Ngạn Quân võ nghệ phi phàm với hai mươi người hộ vệ,đám hắc y nhân bị đánh cho lien tiếp bại trận,chỉ còn ba bốn kéo dài hơi đánh chiến.

“Ta muốn người sống!” Hạ Ngạn Quân hét lớn một tiếng, lúc này đây hắn nhất định phải tìm ra chủ mưu phía sau màn.

Huynh muội Hạ Thành Hữu đối với lời hắn hỏi có chút hoài nghi, nhưng không khỏi buông sắc bén thế công, đổi công làm thủ, dần dần vây ba người còn sống kia lại, cũng không nghĩ đến mấy tên hắc y nhân đột nhiên ngã xuống đất.

Hạ Ngạn Quân đi nhanh về phía trước, thân mình ngồi xổm xuống xem xét hơi thở của bọn họ, phát hiện toàn bộ bọn họ không còn thở, hắn kéo khăn đen trên mặt bọn họ, sắc mặt mỗi người bọn họ đều nhiễm đen, rõ ràng là uống thuốc độc tự tử.

Hắn đánh giá máu đen khóe môi bọn họ, không bài trừ đó là loại độc nhậm sẵn trong miệng.

“Hạ thiếu gia,nơi này không có một người sống.” Giọng của Hạ Thành Hữu vang lên ở sau lưng hắn, hắn vừa quay đầu lại, nhìn thấy một hắc y nhân bị thương nặng cũng ngã xuống .

“Tất cả bọn họ đều cắn thuốc độc tự sát , xem ra Hạ thiếu gia dường như biết bọn họ.”

“Ack –” Hắn dừng một chút, vẻ mặt có chút không được tự nhiên.

“Huynh, huynh xem nơi đây, có thiệt nhiều nữ nhân xinh đẹp.” Hạ Ái Lâm nhẹ giọng nói nhỏ ở bên tai huynh mình.

Ánh mắt hắn chuyển qua, nhìn hơn mười người mặt lụa mỏng kia, thậm chí còn thấy cả cái yếm , mày rậm nhíu lại.

Trên đường đi hắn thấy không ít nữ nhân phong trần, nhưng nơi này xa hoa như vậy không giống như thanh lâu nha.

Hạ Ngạn Quân phiền não phất tay một cái,“Đi, đi, đừng lắm miệng !”

Hạ Ái Lâm thấy một màn như vậy,liền trao đổi ánh mắt với ca ca của mình.

Xem ra Hạ Ngạn Quân có việc gạt huynh muội bọn họ.

Mà Hạ Ngạn Quân cũng hiểu được có một số việc không nói không được, nhưng chuyện này cũng bao gồm việc Hạ Vũ Lâm ở Tụ Hoa Quán…

“Đây chỗ của tôi, các ngươi có thể nói là quán của tôi, hay cũng có thể nói là nơi ta nhận những nữ nhân ở các nơi khác.” Hạ Ngạn Quân thẳng thắn như thế,đương nhiên là hy vọng hôn sự của hắn và Hạ Ái Lâm có thể thất bại.

“Nơi thu nhận nữ nhân?” Mặt của Hạ Ái Lâm hơi đổi.

Mà Hạ Thành Hữu nhìn quanh căn phòng xa hoa.

“Hạ huynh –”

“Vừa rồi ở đình viện thấy một ít nữ tử,trong lòng ta đã hiểu, bất quá ta [khó hiểu chính là Hạ thiếu gia vì sao lại che giấu chúng ta nơi đây? Hắn thẳng thắng nhìn vào Hạ Ngạn Quân tuấn lãng.

“Đó là mệnh lệnh của cha ta,ông ấy sợ có tổn hại đến ấn tượng của ta đối với hai người, gián tiếp ảnh hưởng đến hôn sự của ta và Hạ Ái Lâm.“Lời này của hắn chỉ có một nửa là lời nói thật.

Hạ Thành Hữu hiểu được gật đầu,“Nam nhân chỉ cần phong lưu không hạ lưu,chuyện này ta thật không ngại, về phần Ái Lâm –” Ánh mắt của hắn chuyển qua trên người muội muội,“Muội để ý không?”

Nàng nhấp môi có vẻ do dự, nàng một lòng mến hắn nhưng thấy được hắn quen với nhiều nữ tử phong trần như vậy,trong lòng có chút không thoải mái, cũng có một ít ghen tỵ.

“Ta nghĩ lệnh muội thực để ý,hay là hôn sự này hủy bỏ đi.” Hắn hé miệng nói, nhưng trong lòng lại nghĩ khác.

“Không…… Không,ta ack — ta nghĩ ta không ngại , chỉ cần sau này Hạ thiếu gia không lui tới với các nàng, ta sẽ không để ý .” Mặt Hạ Ái Lâm ửng hồng nói xong một mạch.

“Nhưng –” Nghe vậy Hạ Ngạn Quân trợn tròn mắt.

“Một khi đã như vậy chuyện cứ quyết định như ban đầu, mặt khác, ta nghĩ muốn hỏi Hạ thiếu gia chính là đám hắc y nhân kia đi thẳng đến đông sương,hẳn là nơi đó là mục tiêu của bọn họ, nhưng không biết là cái gì?”

“Ack – chổ đó là chổ của ta ở, bên trong có rất nhiều vàng bạc châu báo vô giá, bọn trộm cướp kia nhất định biết điểm ấy cho nên mới đi đến.” Hắn vội vàng tìm lại một cái cớ qua loa.

“Phải không?” Mắt của Hạ Thành Hữu lộ ra nghi hoặc, cũng không hoàn toàn tin tưởng lời nói này.

“Đêm nay đi lại nhiều các ngươi cũng mệt mỏi , ta sẽ gọi một cỗ kiệu đưa các ngươi quay về khách điếm.”

“Vậy Hạ thiếu gia sẽ ở đâu?” Hạ Ái Lâm chú ý hỏi.

“Nơi này có nhiều hắc y nhân chết như vậy, ta đã kêu tổng quản đến nha môn báo án, chút nửa sẽ có phủ dịch lại đây, đương nhiên ta phải ở lại đây, Tri phủ đại nhân có thể cũng sẽ đến, mà các người không phải là không muốn tiết lộ thân phận sao?”

“Chúng ta hiểu được, vậy làm phiền đến Hạ công tử chuẩn bị kiệu .” Hạ Thành Hữu gật gật đầu.

Nghe vậy,trong lòng Hạ Ngạn Quân âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi…..

Bất quá hắn cũng nhìn ra Hạ Thành Hữu dường như khôn tin lời nói của hắn, xem ra hắn phải nghĩ biện pháp dời đi lực chú ý của hắn, bất quá trước đó hắn phải đi xem mỹ nhân của hắn đã.

※※※

“Hạ thiếu gia, ngài đã đến nô tỳ xém bị hù chết, vừa rồi bên ngoài một mảnh chém giết, ta vội vả vào gọi tiểu thư nhà ta, kết quả nàng không nhúc nhích!”

Hạ Ngạn Quân vừa vào lầu các đông sương, liền nhìn thấy Uyển Lăng ở mép giường liều mình lay động Hạ Vũ Lâm, nàng vừa nhìn thấy hắn như nhìn thấy Phật thích ca, vội vàng kéo hắn đi đến mép giường.

“Mời ngài nhanh đến một chút, Hạ thiếu gia.”

Hắn gật gật đầu,trong lòng lại thầm hô A di đà phật, hắn vừa rồi đã quên nha hoàn này, cũng tốt nàng không có để cho huynh muội Hạ Thành Nữu nhìn thấy, bằng không tất cả đều xong rồi.

Suy nghĩ xong, hắn ra tay gở bỏ huyệt đạo của Hạ Vũ Lâm, nhìn nàng chớp chớp lông mi từ từ thức tỉnh lại.

“Tiểu thư, thật tốt quá, thật tốt quá, thật sự là làm ta sợ muốn chết.” Uyển Lăng nói xong nói xong liền khóc.

“Làm sao vậy?”

“Tiểu thư vừa rồi không nhúc nhích , em còn nghĩ tiểu thư……” Nàng nuốt chữ “chết” đó xuống bụng, nàng thật sự sợ hãi.

“Uyển Lăng,cô trở về phòng đi, ta có lời nói với tiểu thư nhà cô.” Hạ Ngạn Quân nhìn sang nàng nháy mắt một cái.

“Không,em đừng đi,đừng đi, chúng ta cùng nhau đi.” Hạ Vũ Lâm từ trên giường ngồi dậy,mở miệng nói.

“Cái gì các ngươi cùng nhau đi?” Hắn nhướng cao mày rậm, cẩn thận nhìn tiểu mỹ nhân mới vài ngày không gặp dường như thành thục không ít.

Hơn nữa trong con ngươi không chút nào che dấu hai đám lửa giận làm cho hắn nhìn thấy, khóe miệng hắn giương lên nụ cười, liếc ánh trăng ngoài cửa sổ một cái,“Quái, đêm nay cũng không phải trăng tròn, nàng tại sao lại đổi tính ?”

“Ngươi không phải phải cùng cô nương xinh đẹp thành thân sao?” Nàng không để ý tới hắn ngôn ngữ khiêu khích, nhìn thẳng hắn nói.

Hắn nhíu lại mày rậm,“Nàng tại sao lại biết?”

Đó là thật sự ! Cổ họng của nàng đau như dao cắt, nhưng mấy ngày này làm cho cô học được làm sao có thể khống chế tình cảm chính mình, nàng nuốt đi chua xót, cố gắng đè nén nước mắt nhẹ giọng nói:“Ngươi đã kết hôn, tại sao còn đem chủ tớ chúng ta nhốt ở nơi này, như vậy có điểm không thỏa đáng nha?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.