Rơi Vào Tay Ác Nam

Chương 16: Chương 16: chương 16




Hạ Ngạn Quân trở lại tướng quân phủ đã là sáng sớm ngày hôm sau, mà cha hắn hiển nhiên cũng đã đợi hắn cả đêm.

“Cả đêm con đi nơi nào ?” Hạ Quan Đình nổi trận lôi đình phát ra rống giận.

Hắn nhíu mi, cả người ngồi phịch ở ghế dựa,“Cha,chuyện đó không quan trọng!”

“Vậy chuyện gì mới quan trọng? Huynh muội Hạ Thành Hữu đều nói con có một Tụ Hoa Quán chuyên nuôi kỹ nữ, mà đám hắc y nhân kia đã chết, ai biết sau này sẽ có đám hắc y nhân nào nửa?”

Hắn nhướng môi,đứng lên nói“Cha à, cha hãy nghe con nói……”

“Không cần nói,cha ra lệnh con đem tất cả nữ nhân trong Tụ Hoa Quán, đương nhiên là có nữ tử chôn cùng kia luôn, cho các nàng một khoảng tiền, bảo các nàng cút khỏi Tụ Hoa Quán, hơn nữa cách Nam Xương càng xa càng tốt.”

“Con sẽ không làm như vậy !”

“Được,con không làm, cha sẽ làm!”

“Không!”

“Việc này không có thương lượng, cha muốn để cho Ái Lâm biết con nạp thiếp , hơn nữa cũng là vì chuyện thành thân của con.”

“Qủa thực là chuyện thiên hạ chê cười.” Hắn tức giận đáp lại.

Hạ Quan Nình nghiêm khuôn mặt già nua,“Cha mặc kệ con nói như thế nào, tóm lại, vì an toàn và thanh danh của con và Hạ gia,tất cả nữ nhân kia đều phải biến mất.”

Mặt Hạ Ngạn Quân có chút hờn giận, nhưng mà hắn thông minh không hề cãi lại, bởi vì nhiều lời cũng chỉ là uổng phí mà thôi.

“Bây giờ ta sẽ đi ngay,cha muốn trước khi huynh muội Hạ Thành Hữu lại đây mọi chuyện phải giải quyết thật tốt.”

“Nhưng mà cha một đêm chưa ngủ……”

“Đi!” Hắn gầm lên một tiếng.

Hạ Ngạn Quân bĩu môi sừng, quay đầu lại đi ra khỏi phủ, kêu kiệu phu nâng kiệu, cho dù ở trong kiệu tiểu ngủ một lát cũng tốt.

Nhưng mà hắn thật vất vả nghĩ đến phương pháp làm cho huynh muội Hạ Thành Hữu đuổi theo tung tích khác,để cho bọn họ cách xa Hạ Vũ Lâm nhưng cha hắn lại……

Lão thiên gia, hắn đến ngày nào mới có thể ôm mỹ nhân về!

※※※

Giản Nhữ ngồi kiệu đi đến trước Tụ Hoa Quán, vốn định đến đây dung lời khiêu khích với mấy nữ nhân kia,để các nàng ra tay với nữ tử chon cùng kia,nhưng vừa đến cửa Tụ Hoa Quán, đã thấy hơn mười kỹ nữ hốc mắt phiếm hồng, trong đó còn có người thấp giọng khóc nức nở.

“Dừng kiệu!” Nàng hướng kiệu phu hỏi một tiếng, đợi cỗ kiệu dừng lại liền đi xuống, nhẹ nhàng tiến bước đến gần các nàng.

“Xảy ra chuyện gì ?”

Lâm Doanh Quân,Vương Ý Như, Hoàng Phương Y còn có nhiều tỷ muội tâm tình không được tốt,cho nên khi nhìn thấy nàng sắc mặt bọn họ cũng không hoà nhã, tức giận hừ một tiếng rồi đi sang hướng khác.

Các nàng cũng rất muốn hỏi xảy ra chuyện gì ? Hạ Ngạn Quân sáng sớm trở về Tụ Hoa Quán,cho các nàng không ít ngân phiếu,muốn các nàng rời đi sống cuộc sống của riêng mình.

Các nàng đương nhiên luyến tiếc, nhưng hắn cũng không để ý lời thỉnh cầu của các nàng, cố ý bảo các người làm đưa các người ra bên ngoài.

“Các cô bị đuổi ra ngoài?” Giản Nhữ vẫn đuổi kịp tiến đến, vừa thấy vẻ mặt mọi người thẹn quá thành giận thì biết chính mình cũng không đoán sai, trong lòng âm thầm vui vẻ, chuyện này càng dễ châm ngòi thổi gió nha!

Nàng nhìn xung quanh nhưng không có nhìn thấy nữ tử chôn cùng kia, lúc này gương mặt mới giả bộ có chút tiếc hận,“Hạ thiếu gia thật là, hôm qua hắn đến nha môn nói chuyện phải đuổi các cô đi, ta còn không thể nào tin được, cho nên sáng sớm tới đây nhìn xem, không nghĩ tới thật sự……

Lâm Doanh Quân nhíu lại mày, đột nhiên dừng lại, quay đầu lại nhìn thẳng vào nàng,“Tỷ nói là tỷ tối hôm qua biết được việc này ?”

“Đúng vậy, hôm qua nơi này không phải gây chiến sao,Hạ thiếu gia đi đến phủ tìm đại nhân, ta vừa vặn đã ở lại nên biết, tán gẫu xong chuyện hắc y nhân , Hạ thiếu gia nói tới nữ tử chôn cùng nữ kia thỉnh cầu hắn trong Tụ Hoa Quán chỉ có một đóa hoa là nàng,một mình nàng cũng có thể hầu hạ hắn……”

“Thật không? Nữ nhân nhát gan kia dám nói như vậy?” Lâm Doanh Quân theo trực giác bác bỏ.

“Đại tỷ,tỷ nghĩ có thể cô ta hận chuyện tỷ muội mình đánh nha hoàn kia không? Nàng vì tự bảo vệ mình mới năn nỉ Hạ thiếu gia đuổi chúng ta đi?”Mặt Vương Ý Như lộ vẻ suy tư hỏi.

“Đúng, nhất định là như vậy , cho nên tất cả chúng ta đều phải đi,mà chỉ có một mình cô ta và nha hoàn kia có thể ở lại.” Hoàng Phương Y cũng đồng ý lời của nàng.

“Đúng vậy, như vậy chúng ta có năng lực gì hại cô ta? Cô ta đương nhiên có thể yên tâm sống .” Vương Ý Như oán hận nói.

Lâm Doanh Quân gật gật đầu,“Nói có lý, chẳng qua tỷ không nghĩ tới nàng có lá gan lớn đi cầu cứu Hạ thiếu gia!”

“Vậy Hạ thiếu gia còn nói cái gì? Hắn không phải cùng tiểu thư quan gia kia thành thân ?” LâmDoanh Quân nhìn thẳng Giản Nhữ nói.

“Đúng vậy, bất quá hắn còn luyến tiếc vị nữ tử chôn cùng kia, nói nói phải tiếp tục để cô ta ở lại nơi này,Hiazzzzzzzz” Nàng cố ý thở dài một tiếng,“Ta cảm thấy được các tỷ muội cô rất đáng thương , nếu không phải nữ tử chôn cùng liều mình ở trước mặt Hạ thiếu gia tranh thủ giành tình cảm, nói tỷ muội cô sao có thể bị đuổi ra nha!”

“Nàng thật sự là rất đáng ghét !”

Nghe vậy,chúng nữ cảm xúc sôi trào, nếu không phải biết Hạ ngạn quân nhân còn ở trong Tụ hoa quán, các nàng nhất định vọt vào, trói cô ta lại hung hăng quất nhục nhã một phen!

“Đại tỷ, chúng ta để nàng khi dễ chúng ta như vậy sao?” Hoàng Phương Y tức giận nhìn Lâm Doanh Quân.

“Sẽ không ! Chúng ta không tốt,tỷ sẽ làm cho nàng so với chúng ta còn không tốt hơn!” Lâm Doanh Quân lạnh lùng trả lời.

Giản Nhữ có chút đắc ý nhìn chúng nữ hận thấu xương lộ vẻ mặt xúc động phẫn nộ,mặc dù tình hình so với lúc trước có chút thay đổi,nhưng trải qua một phen châm ngòi, hẳn là cũng không sống khá giả .

“Chúng ta cũng muốn đi!” Hạ Vũ Lâm lúc này đang đứng thẳng nhìn khuôn mặt mệt mỏi của Hạ Ngạn Quân nằm trên giường.

Nàng thật sự không hiểu hắn đang làm cái gì? Hắn đuổi tất cả đám kỹ nữ đó đi,chỉ lưu lại duy nhất chủ tớ các nàng ở Tụ Hoa Quán.

“Vũ Lâm, nếu nàng để cho ta ngủ một hồi chút nửa nói, ta sẽ thực cảm kích nàng nha.” Hắn đang mệt muốn chết,kiên nhẫn cũng không có!

“Chàng để cho chúng ta đi,lúc đó chàng muốn ngủ bao lâu cũng không có ai làm phiền!” Nàng thở hổn hển nói, mà trên thực tế khi nhìn thấy đám kỹ nữ kia thu thập hành lý chào tạm biệt hắn, nàng tưởng hắn sẽ cho mình rời đi, nhưng hắn chẳng qua không chịu!

“Vũ Lâm, ta biết nàng chán ghét bị điểm huyệt,nhưng nàng còn nói nửa ta sẽ động thủ .” Hắn thật sự mệt chết nha, đêm qua đánh nhau với hắc y nhân,lại một đêm đến phủ nha, về nhà, sau đó lại phân phát đuổi đám mỹ nhân kia, hắn thật sự muốn ngã đầu ngủ một giấc nha.

Hạ Vũ Lâm cũng nhìn ra hắn mỏi mệt, nhưng lúc này không nói thì đợi đến khi nào nha,“Xin chàng để cho chúng ta rời đi!”

Hắn khẽ cắn môi, hít một tiếng, ngồi dậy đến,“Ta mệt chết ,nàng không thể im lặng một chút sao?”

“Chúng ta đi là chàng có thể im lặng .”

Nữ nhân phiền phức này! Hắn xuống giường ôm chặt eo nàng,ôm nàng vào lòng,“Đừng giãy dụa, ta sẽ không thả nàng ra!”

“Ta muốn rời đi!”

“Không thể, trước khi ta đem mọi việc giải quyết rõ ràng, ta sẽ không để cho nàng rời rời khỏi ta nửa bước.”

“Hạ Ngạn Quân, ta xin chàng –” Trong con ngươi nàng lộ vẻ thỉnh cầu.

Hắn than thở một tiếng, nhếch khóe miệng lên cười,“Ta đây cũng cầu nàng đừng nói nửa,để cho bên tai của ta thanh tĩnh một chút,để cho đầu óc của ta nghỉ ngơi một chút.”

“Ta không muốn!”

“Vậy ta liền điểm huyệt đạo của nàng .” Nụ cười trên mặt hắn lập tức đình chỉ, không vui nhìn nàng.

Nàng cắn trắng môi dưới, không thể không câm miệng, bằng không nhất bị điểm huyệt, ai biết hắn sẽ làm ra chuyện gì với nàng?

Thấy nàng không hề giãy dụa, khuôn mặt tuấn mỹ tươi của hắn tái hiện nụ cười,“Tốt hơn nhiều, ngủ chung với ta một chút.” Hắn ôm lấy nàng nằm trên giường.

Nàng hoảng sợ vội vàng giãy,“Không, không được, như vậy không tốt.”

Không để ý tới giãy dụa của nàng, hắn ôm nàng càng chặt,“Nàng còn \ nói !”

“Ta……”

“Đừng nói nửa, cũng đừng nghĩ muốn rời khỏi ngực ta, bởi vì ta có khinh công, có võ công,nàng chạy không thắng ta cũng trốn không khỏi ta, hiểu chưa?” Ngữ khí của hắn ôn hòa nhưng ôm chặt nàng uy hiếp.

Nàng cúi đầu nhưng mà nàng sẽ không khuất phục như vậy, nàng phải đi, nàng nhất định phải đi……

Mỏi mệt không chịu nổi Hạ Ngạn Quân ôm lấy nữ nhân mình yêu, chỉ chốc lát sau liền chìm vào trong giấc ngủ.

“Tiểu thư, bây giờ làm sao?” Khi các nàng nhìn thấy mấy nữ nhân kia rời đi, nghĩ đến các nàng cũng có thể đi, cho nên Uyển Lăng sớm chuẩn bị tốt mọi việc , kết quả lại bị Hạ Ngạn Quân cản không cho đi.

Bây giờ làm sao bây giờ? Nàng nhìn gương mặt tuấn mỹ gần trong gang tấc, lúc này hắn xem ra không có tính uy hiếp, ngủ ngon giống như một tiểu hài tử bình thường……

Nàng nhìn hắn đã lâu thời gian dường như là nửa nén hương.

Ngày sau hắn thành thân, nữ nhân hạnh phúc nằm trong ngực nhìn tuấn nhan của hắn, mà nữ nhân kia sẽ không phải là nàng……

Nàng trong lòng chua xót, nước mắt doanh tròng.

Không được, nàng nhất định phải rời đi, nàng không thể ở lại nhìn hắn và nữ tử khác thành thân, nàng chịu không nổi!

Ánh mắt của nàng chuyển qua bình hoa lỗi thời bên cạnh phòng khác, nàng nuốt một chút nước miếng, nghĩ đến phải đả thương hắn, lòng của nàng liền đau lên, nhưng mà nàng không còn lựa chọn khác.

Nàng lấy ánh mắt ý bảo Uyển Lăng đi lấy bình hoa kia đến đây.

Uyển Lăng đi lấy đến, lại lộ vẻ mặt bối rối, bình hoa này rất nặng nha! Nàng đứng ở mép giường nhìn Hạ Vũ Lâm lắc đầu, thanh âm khàn khàn nói:“Có lẽ đầu sẽ nở hoa nha, tiểu thư!”

Nhưng hôm nay là một cơ hội a, đám nữ nhân kia vừa rời khỏi, mà người mới ngăn cản các nàng là Hạ Ngạn Quân, có lẽ các người trong võ quán không biết các nàng là người duy nhất được lưu lại , nói sao đi nửa nàng cũng phải đánh cuộc một lần!

Nàng nhìn sang Uyển Lăng nháy mắt mấy cái, ý bảo nàng động thủ,tại vì nàng bị hắn ôm chặc vào trong ngực cho dù muốn động cũng không dám động.

“Không được, nếu bị thương thì làm sao bây giờ?” Uyển Lăng rất lo lắng.

Nàng nhẹ nhàng nhíu mày, ý bảo không cần, trong con ngươi truyền lại chính là muốn nàng động thủ nhanh lên!

Thấy thế Uyển Lăng biết bản thân không động thủ là không được, nàng giơ cao bình hoa lên,nhắm thẳng vào cái trán của hắn, buông tay ra,“Rầm” một tiếng, lực đạo này cũng thật không nhẹ nha!

Bình hoa vỡ nhưng trên đầu của Hạ Ngạn Quân chỉ có vết trầy da rất nhỏ, bất quá nơi bị đánh sưng phồng lên, mà hắn tức thì cũng từ trong giấc mơ bừng tỉnh.

Hắn nhíu mi nhìn Hạ Vũ Lâm kinh hoàng giãy muốn thoát khỏi lòng ngực hắn, trực giác hắn vươn tay kéo nàng quay về trong ngực.

“Không, buông! Buông –” Nàng tự dọa mình nuốt nước miếng, nhưng vẫn bị hắn ôm chặt không thể động đậy.

“Ta sẽ không thả ra–” Hắn vừa nhíu mày rậm,đột nhiên có một lực thật mạnh đánh đến, hắn lung lay một chút, hai mắt choáng váng nhất thời bất tỉnh đi.

“Tiểu thư, hắn sẽ không chết chứ?”Mặt của Uyển lăng tái nhợt, sợ tới mức động cũng không dám động.

Hạ Vũ Lâm bị hắn ôm trong ngực nuốt một chút nước miếng, vội vàng từ trong ngực hắn đứng dậy, mặt cũng là không có huyết sắc,“Không có, ta vừa rồi nằm trong ngực hắn,còn nghe thấy tiếng tim đập của hắn.”

“Chúng ta phải đi thật nhanh, bằng không đến lúc hắn tỉnh, chúng ta sẽ đi không được.”

Đúng vậy , mặc dù nghĩ như vậy nhưng chân nàng lại như bị định ghim trên mặt đất không nhúc nhích , nàng kìm lòng không được đưa mắt nhìn gương mặt của hắn,lần từ biệt này có thể không bao giờ gặp lại?

“Tiểu thư, nếu không đi thật sự không kịp……” Uyển Lăng sửng sốt một chút, nghe được phủ ngoại truyền đến một ít thanh âm,“Tiểu thư, giống như lại có người đến , chúng ta đi nhanh đi.”

“Ừm!” Không đi là không được, nàng lại nhìn hắn thêm một lần,sau đó đi theo Uyển Lăng giống như chạy nạn vội chạy xuống lầu, không nghĩ tới còn có ba người ngăn cản đường đi của nàng.

“Các cô– có thể đi sao?”

“Đúng, là Hạ thiếu gia muốn chúng ta đi .” Nàng tìm đại một cái cớ.

“Nhưng mà ngài ấy không có bảo chúng ta rời khỏi đông sương phòng.”

“Tất cả nữ nhân đều đi hết không phải sao? Tụ Hoa Quán bị niêm phong, làm sao chúng ta có thể lại nha?” Nàng tự nói bản thân phải bình tĩnh.

Lúc này tổng quản Hoàng Canh Dật theo hành lang dài đi tới, vừa thấy các nàng còn ở đây không khỏi cả kinh,“Mau mau mau, mau để cho các nàng đi, đừng để cho lão tướng quân thấy được.”

“Lão tướng quân?”

“Đúng vậy, bọn họ đang ở phía trước sảnh viện, còn có hai khách quý hình như là cậu cả và thê tử tương lai của Hạ thiếu gia, lão gia còn gọi bọn họ lại đây xem quán của Hạ thiếu gia đã không còn bóng nữ nhân nào.” Hắn dừng một chút,“Đi, đi mau đi mau, các ngươi đi nhanh từ cửa sao để tránh đụng phải, thiếu gia cũng không bị lão tướng quân mắng .”

Nghe vậy ba gã đó lập tức tránh ra,để cho chủ tớ các nàng đi từ của sau,nhưng mà Hạ Vũ Lâm lại liên tiếp quay đầu lại.

“Tiểu thư, luyến tiếc sao?”

Nàng cười khổ một tiếng sau đó lắc đầu, đi theo nha hoàn rời khỏi Tụ Hoa Quán, nàng là luyến tiếc Hạ Ngạn Quân, hơn nữa nàng cũng muốn nhìn mặt vị thê tử tương lai của hắn, nàng muốn biết diện mạo nữ tử có thể sống chung cả đời với hắn như thế nào? Có xinh đẹp có thanh tao lịch sự hay không……


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.