Rơi Vào Tay Ác Nam

Chương 20: Chương 20: chương 20




Hoàng hôn, ánh sáng mờ rọi vào trong căn phòng trang nhã yên lặng, mà Hạ Ngạn Quân phải mất hết một nén nhang thời gian, mới nói tất cả chuyện xảy ra trong lúc đó của hắn và Hạ Vũ Lâm, về phần bên trong người nhà họ Hạ, mỗi người trong lòng đều buộc chặt, Hạ Ái Lâm lại khổ sở lau nước mắt.

Đối với người nhà họ Hạ mà nói, hành vi Hạ Ngạn Quân giam lỏng Lâm Nhi xác thật rất đáng giận, nhưng hắn lại là người cứu con bé ra khỏi đội ngũ đưa tang có thể nói là ân nhân cứu mạng, một thiện một ác,bảo bọn họ hận hắn cũng không phải, cảm ơn cũng không phải!

Mà trải qua lời hắn vừa nói như vậy, người nhà họ Hạ lúc này mới hiểu được Lâm Nhi nhát gan e lệ trong mắt bọn họ làm sao trong thời gian mấy tháng ngắn ngủn có thể thoát thai hoán cốt.

Bên trong không khí ngưng trệ,lúc Hạ Ngạn Quân nói xong tất cả thì lại càng nặng nề làm cho người ta không thở nổi, bốn phía yên lặng đến cả tiếng cây kim rơi xuống trên mặt đất cũng nghe thấy.

Hạ Thừa Viễn cảm thấy được vấn đề thực khó giải quyết, thê tử cũng sốt ruột, cho nên bọn họ tạm thời bàn bạc.Khi Chu Triết Nho đến vương phủ bọn họ báo cáo nói bọn họ phải đến Hàng Châu trước để thăm hỏi Lâm Nhi, vợ chồng bọn họ liền xuất môn , cho nên tính thời gian phụ tử Chu gia hẳn là sáng sớm hôm sau sẽ tới lấy người, mà lúc này Hạ Ngạn Quân lại ném vấn đề này ra, cái này bảo ông làm sao giải thích với phụ tử Chu gia?

Ngoài ra, còn có Ái Lâm, mặt con bé khó nén bi thương, thực hiển nhiên con bé đối với Hạ Ngạn Quân cũng động chân tình, mà Lâm Nhi……

Suy nghĩ trăm chuyển Hạ Thừa Viễn đem ánh mắt phóng tới trên người Hạ Vũ Lâm, mày rậm tức nhất túc, ông thấy đứa con nhu nhược nhát gan mình yêu thương trên người như toát ra một cỗ lửa giận?

Hạ Ngạn Quân cũng chú ý tới nhưng thật không để ý, nàng trải qua hắn huấn luyện đã thay đổi rất lớn nha, hắn cũng rất ngạc nhiên nàng đang tức cái gì?

“Làm sao vậy? Vũ Lâm?” Ngữ điệu của hắn cực dịu dàng.

Nàng trước nhìn tỷ tỷ mình yêu giờ đang đau khổ,lúc này mới nhìn thẳng vào người đáng giận nói:“Ta sẽ không thành thân với chàng,chàng và tỷ tỷ là một đôi , mà ta và Chu công tử mới là một đôi.”

Hắn nhướng cao mày rậm,“Nàng đang nói bậy bạ gì đó?”

“Tỷ tỷ yêu chàng nha!”

“Nàng không yêu ta sao?” Hắn hỏi trực tiếp.

Nàng sửng sốt, mặt đỏ lên, nhưng lửa giận trong con ngươi lại càng mãnh liệt,“Chàng không để ý tới ý nguyện của ta, cường thế đem ta nhốt tại Tụ Hoa Quán của chàng,chàng cho rằng ta nên yêu chàng sao?”

“Nàng chính là yêu ta! Hơn nữa cũng đã muốn yêu ta đến không kiềm nén được.” Hắn tự hào đưa mắt sang nàng.

Trong lòng cô kêu thảm thiết, nuốt xuống ngạnh ở yết hầu, lại nhìn hốc mắt doanh tụ nước mắt của tỷ tỷ. Không được, thái độ của nàng nhất phải cứng rắn thêm chút, bằng không Hạ Ngạn Quân nhất định không chịu thành thân với tỷ tỷ, nàng không muốn tỷ tỷ thương tâm, nàng vẫn thương tỷ tỷ tốt của nàng nhất, ngay cả chính mình có thể sẽ bởi vậy mà tan nát cõi lòng mà chết……

“Ta không có yêu chàng! Trên thực tế ta vô cùng vô cùng vô cùng vô cùng chán ghét chàng nha!”

Hắn gợi lên khóe miệng cười một tiếng,“Tại sao bộ dáng của nàng một chút cũng không phục được người nha.”

Mọi người tại đây đều đồng ý lời của Hạ Ngạn Quân, bởi vì Hạ Vũ Lâm xem ra đang để ý phản ứng của Hạ Ái Lâm, mới nói ra lời trái với lòng mình!

Hạ Vũ Lâm ngại ngùng cắn môi dưới, nàng xác thực không thể gạt người nha, thậm chí không biết như thế nào chọc giận Hạ Ngạn Quân, hắn như là liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu tất cả cảm xúc cập tâm sự của nàng.

“Từ xưa đến nay, một nữ không thể có hai phu, mà cháu và Vũ Lâm đã có hành vi thân mật, tuy rằng còn chưa có động phòng, nhưng chỗ không nên đụng, không nên nhìn, cháu đại khái cũng đều nhìn đến, đụng đến , cho nên……” Hạ Ngạn Quân cười cười nhìn thẳng vẻ mặt ngưng trọng của Hạ Thừa Viễn,“Hạ Vương gia,ngài hẳn là sẽ không cự tuyệt vị con rễ này chứ?”

“Chuyện này……” Hắn nói có lý, Hạ Thừa Viễn ngược lại không biết nên trả lời ra sao?

“Cha,con sẽ không gả cho hắn,cha đã đồng ý với Chu Vương gia rồi, cũng không thể thất tín với ngài ấy, huống chi con còn trong sạch,những thứ ôm hôn kia,hay là hắn nhìn thấy con tắm, đều là hắn cường thế nha,con……”

“Vũ Lâm, nàng dùng hai chữ ‘Cường thế’ để hình dung chuyện này không đúng nha, ta thấy nàng cũng rất vui vẻ.” Hạ Ngạn Quân có chút khó chịu cắt đứt lời của nàng.

Mặt nàng đỏ bừng, sốt ruột bác bỏ,“Ta, ta nào có vui vẻ, rõ ràng là chàng chủ động, ta căn bản không có cơ hội cự tuyệt, tay trói gà không chặt ta có thể thoát khỏi vòng ôm của chàng sao?”

“Cho nên như thế nào? Tất cả đều là ta bức nàng, ngay cả chuyện yêu ta cũng là ta bức nàng?” Hắn càng nghe càng cảm thấy chói tai.

“Ta……” Nàng nên dũng cảm, kiên trì không phải sao? Nàng nên thành toàn cho tỷ tỷ !“Ta không có yêu chàng, một chút cũng không yêu chàng, trên thực tế……” Nàng lại nuốt một chút nước miếng, thì ra muốn nói lời trái với lòng mình lại khó khăn như thế,“Ta thực chờ mong ngày mai nhìn thấy Chu công tử, ta nghĩ hắn nhất định là công tử nho nhã……”

“Hạ Vũ Lâm, nàng tốt nhất hiểu rõ chính mình đang nói cái gì, nàng đang thương tổn cảm tình ta đối với nàng, còn chuyện nàng yêu ta nửa.” Khuôn mặt tuấn tú của hắn lạnh nhạt.

“Ta……” Nàng nháy mắt mấy cái, đột nhiên cảm thấy được tầm mắt trở nên có chút mơ hồ.

“Vũ Lâm,muội đừng vì tỷ mà phủ nhận cảm tình của hai người trong lúc đó,tỷ thấy được .” Hạ Ái Lâm yên lặng chon tình cảm của mình xuống, đã có thể bình tĩnh nhìn thẳng vào chuyện của muội muội và Hạ Ngạn Quân, đương nhiên thương tâm là khó tránh khỏi.

“Không phải, tỷ tỷ, chuyện thật sự……” Nàng nhíu lại mày, trước mắt đột nhiên trở nên một mảnh tối đen, nàng hít một ngụm khí, sợ tới mức nháy mắt thử mấy cái.

“Vũ Lâm,nàng làm sao vậy?” Hạ Ngạn Quân đầu tiên nhận thấy nàng khác thường, vội vàng đến gần nàng,thực tự nhiên đem nàng ôm nàng vào trong ngực, thân thiết nhìn nàng.

“A, thật kỳ quái, đôi mắt của ta đột nhiên nhìn không thấy đồ vật này nọ.” Nàng sợ hãi ra tiếng, hai tay múa may ở không trung.

“Nhìn không thấy?” Hắn hít một ngụm khí, trừng nhìn nàng,lòng cũng lâm vào khủng hoảng,“Đừng dọa ta, chết tiệt, tại sao có thể như vậy?”

Vợ chồng Hạ Thừa Viễn, Hạ Thành Hữu, Hạ Ái Lâm và Uyển Lăng đến gần hai người,khi nhìn thấy đôi mắt mờ mịt kia của nàng,tất cả đều sợ hãi.

“Lâm Nhi, tại sao có thể như vậy ?” Trần Ngọc Phượng khóc ngay ở đó.Sau đó,Hạ Ái Lâm và Uyển Lăng cũng nhất nhất c khóc đi ra, vẻ mặt vô thố kinh hoảng.

“Mau mời sư thái, bà có học y thuật, nhanh lên.” Hạ Thừa Viễn vội vàng chỉ thị đứa con đi mời Vân Trần sư thái.

“Dạ!” Hạ Thành Hữu vội vàng đi ra phòng khách.

“Em sợ,em sợ, em nhìn không thấy, nhìn không thấy !” Hạ Vũ Lâm rơi lệ đầy mặt, thế giới của nàng trong nháy mắt biến thành một mảnh tối đen, thật đáng sợ!

“Đừng sợ, ta ở trong này, ta ở cùng nàng, Vũ Lâm, không có việc gì , ta ở bên cạnh nàng.” Hạ Ngạn Quân mặc dù nói như vậy, nhưng toàn thân cũng đổ mồ hôi lạnh.

Một người không tự nhiên bị mù, nhưng nguyên nhân gì nha? Nàng vì sao đột nhiên mù?

“Ta sợ, sợ lắm,Ngạn Quân!”

“Ta sẽ ở cùng nàn.” Hắn ôm nàng thật chặt , mà Hạ Vũ Lâm cũng gắt gao ôm lấy hắn, bị vây trong bóng đêm nàng chỉ có thể gắt gao leo lên người hắn.

Nước mắt lưng tròng Trần Ngọc Phượng đưa mắt nhìn hai người ôm nhau, mặc cho ai nhìn cũng không hoài nghi bọn họ đích thật là vừa gặp đã yêu.

Bà xoay người nhìn Hạ Ái Lâm cũng rơi đầy nước mắt,“Ái Lâm,con……”

Nàng lắc đầu,“Con không sao, thật sự ngay từ lúc đầu con đã biết là con chỉ theo ý mình, Hạ thiếu gia cho tới bây giờ chưa bao giờ đem tầm mắt đặt trên người con, cho nên……” Nàng nghẹn ngào một tiếng,“Con chỉ là cần thời gian điều chỉnh, nhưng thật ra Vũ Lâm vì sao đột nhiên nhìn không thấy ?”

“Mẹ hy vọng đây là nhất thời , bằng không Lâm Nhi phải của mẹ phải vĩnh viễn ở vào trong bóng đêm, mẹ chỉ nghĩ thôi đã đau lòng……”

Trần Ngọc Phượng nhìn hai người vẫn thâm tình ôm nhau, tâm tính thiện lương nặng nề, bọn họ hai người gặp nhau, hiểu nhau là do lão thiên gia thiện ý an bài, đã như thế tại sao lại cho Lâm Nhi gặp kiếp nạn này nha?

Phụ tử Chu Phẩm Hào và Chu Triết Nho ngoài ý muốn vào buổi tối đã đến am ni cô Thanh Y, thì ra bọn họ ở biết vợ chồng Hạ Thừa Viễu so với bọn họ đã sớm đến Hàng Châu, cũng rời đi Kim Lăng trước bọn họ, cho nên tính theo thời gian cũng chỉ chênh lệch vài canh giờ mà thôi.

Nhưng phụ tử bọn họ kinh ngạc chính là thì ra Hạ Vũ Lâm ở chỗ này cũng không phải là dưỡng bệnh gì, mà là bị mù! Bọn họ vừa mới tới thấy con ngươi của nàng không có tiêu cự làm hoảng sợ!

Khó trách,nếu muốn thanh tĩnh dưỡng bệnh thì ở Kim Lăng cũng được, hà tất gì chạy xa đến mấy trăm dặm vùng ngoại thành Hàng Châu?

“Hạ Vương gia,ông không có suy nghĩ sao , nếu lệnh ái bị mù làm sao có thể nào xứng đôi với con ta?” Mái tóc muối tiêu, vẻ mặt chững chạc Chu Phẩm Hào khó nén không vui nhìn thẳng Hạ Thừa Viễn ngồi ở đối diện hắn.

“Thực xin lỗi, Chu Vương gia.” Hạ Thừa Viễn tâm tình nặng nề, cũng không muốn giải thích nhiều làm gì, Vân Trần sư thái sau khi nhìn qua Lâm Nhi, lại tra không ra nguyên nhân gì làm cho nàng đột nhiên bị mù, hơn nữa mạch tượng nàng ổn định, Lâm Nhi cũng không có nói mình không khỏe ở đâu, nàng cũng chưa từng ngã hay đụng qua ở đâu.

“Hạ bá bá, xin thứ cho Triết Nho nói thẳng, lúc chúng tôi đến quý phủ nói là sẽ xuất phát đi Hàng Châu, lúc ấy Hạ bá bá nên đem bệnh tình của Vũ Lâm tiểu thư nói cho ta biết, để tránh cho phụ tử chúng ta đi mấy ngày đường, tránh cho một chuyến oan uổng!” Khẩu khí của Chu Triết Nho có phần hờn giận.

“Cháu nói rất đúng, thật sự là rất có lỗi!” Hạ Thừa Viễn giải thích như vậy, mà xem ra chuyện mắt của Vũ Lâm bị mù ngoài ý muốn có thể giải quyết vấn đề này, ông dường như cũng không cần suy nghĩ làm sao muốn hủy hôn với gia đình Chu Phẩm Hào, bọn họ hiển nhiên đã đánh trống lui quân.

Chu Phẩm Hào mím môi,“Ta cho rằng hôn sự của con ta và lệnh ái không cần bàn lại .”

“Ta hiểu được, thật sự là có lỗi.”

“Chúng ta quay về Kim Lăng đi, ở lại chỗ này cũng không có ý nghĩa gì.” Một thân tơ lụa màu vàng, diện mạo tuấn dật Chu Triết Nho một khắc cũng không đợi nổi nữa.

Chu Phẩm Hào hé miệng đứng dậy, gận đầu với Hạ Thừa Viễn một cái, phụ tử hai người lập tức đi ra khỏi thiện phòng, hai người cũng đồng thời nhìn thấy Hạ Vũ Lâm bên đình, ngoài nha hoàn Uyển Lăng còn có một nam tử tuấn mỹ cao ngất, thấy hắn nhìn nàng vẻ mặt thâm tình, phụ tử hai người đồng thời nhíu lại mày rậm,“Đó là ai?”

“Người ấy là con của Hạ lão tướng quân _Hạ Ngạn Quân.” Hạ Thừa Viễn cũng không kiêng dè, hắn biết ai yêu con gái của mình.

“Hắn xem ra rất quan tâm nữ nhân mù kia!” Chu Triết Nho thốt ra, lập tức đưa tới Hạ Thừa Viễn một cái nhìn không vui.

“Triết Nho, không được nói như thế!” Chu Phẩm Hào giả vờ giáo huấn đứa con một câu, nhưng hắn cảm thấy được lời con mình nói không có sai.

“Hạ thiếu gia đích thực là yêu Lâm Nhi, ta vốn không biết tìm nguyên nhân nào để hủy hôn ước giữa hai nhà, nhưng cháu đã nói không đồng ý, ta nghĩ mấy ngày sắp tới sẽ cho hai người bọn họ thành thân, Chu Vương gia và Chu thiếu gia hẳn là cũng sẽ không có gì dị nghị gì nha.” Hạ Thừa Viễn thấy phụ tử bọn họ đối với Lâm Nhi không hề có một tia thương hại, ngữ khí còn mang khinh miệt đứa con ông yêu thương nhất cho nên trong lòng ông khó nén lửa giận, buổi nói chuyện lạnh đến như băng .

“Không dị nghị, nàng lấy là chuyện của nàng.” Chu Triết Nho nhún nhún vai, còn vẻ mặt giống như hai người không có liên quan thì tốt nhất.

“Hạ Vương gia, trong lời nói của tiểu nhi mặc dù không lễ phép một chút, nhưng mà theo ý của ta, bất quá Hạ lão tướng quân có phải nên lo lắng một chút? hay không Một một người vợ mù cho dù bộ dạng xinh đẹp thiên tiên, thì cũng giống như tàn phế……”

“Đủ rồi! Chu Vương gia, ta nghĩ các ngươi vẫn là rời đi trước đi.” Hạ Thừa Viễn lạnh lùng cắt đứt lời nói của hắn.

Phụ tử Chu gia sau khi liếc mắt nhau, vẻ mặt không thú vị cùng tôi tớ lên kiệu rời đi.

※※※

Trong đình nghỉ mát,Hạ Ngạn Quân dịu dàng nhìn Hạ Vũ Lâm đã không hề khóc nửa, nhẹ nhàng ôm nàng vào trong ngực.

“Nàng rất dũng cảm, Vũ Lâm.”

Nàng chua sót cười, theo bản năng đ ngẩng đầu nhìn người đang cười kia, nhưng đưa mắt nhìn lại vẫn là một mảnh tối đen……

“Nàng yên tâm, đêm nay ở am lý nghỉ ngơi một đêm, ngày mai chúng ta liền một đường chạy về Kim Lăng, cha nàng thỉnh cầu Hoàng Thượng cho vài thái y đến khám và chữa bệnh mắt cho nàng, mắt của nàng rất nhanh có thể thấy được .”

“Thật không?” Nàng không thế nào có tin tưởng.

“Nàng phải có lòng tin,Vũ Lâm.”

Nàng lắc đầu, nói lại:“Ta đã không xứng với chàng,Ngạn Quân.”

“Nàng đang nói bậy bạ gì đó?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.