Rơi Vào Tay Ác Nam

Chương 3: Chương 3




Hạ Ngạn Quân từ trong nhà đưa nha hoàn Uyển Lăng đi thẳng đến Tụ Hoa Quán.

Mà tiểu mỹ nhân ban nãy vừa kinh sợ giờ nhìn thấy Uyển Lăng, hai chủ tớ lại ôm nhau khóc rống, còn lạnh nhạt đặt ân nhân cứu mạng sang một bên.

“Muội tại sao trốn được đến nơi này nha ?” Khuôn mặt của Hạ Vũ Lâm đầy nước mắt dịu dàng nhìn nhiều vết thương trên người Uyển Lăng.Nếu không phải những vết thương này đều được băng bó , nàng tin tưởng chính mình nhất định lại ngất vì nàng rất sợ máu .

“Muội bị tú bà sai người nhốt trong nhà củi, nhưng muội ở bên trong tìm được một cây sắt,sau khi cắt đứt dây thừng muội mới từ cửa sau lén đi ra ngoài, không nghĩ tới tiểu thư đã bị bắt lên cỗ kiệu,đi cùng đội ngũ đưa tang .” Uyển Lăng cũng rơi nước mắt như suối.

Lần này cùng tiểu thư rời khỏi vương phủ, quả thực là tai họa, hai người có thể gặp lại giống như cách một thế hệ.

Hạ Ngạn Quân không kiên nhẫn nhìn hai người thút tha thút thít trả lời không ngừng, hai tay hoàn ngực, tức giận nói:“Khóc xong rồi phải không? Đừng để thiếu gia ta cũng khóc như vậy .”

Nghe vậy, chủ tớ hai người lúc này mới nghĩ đến hắn, Uyển Lăng “Rần” một tiếng, quỳ trên mặt đất, không ngừng dập đầu,“Uyển Lăng thay tiểu thư dập đầu cám ơn công tử cứu mạng.”

Những việc này không quan trọng lắm, bất quá, hắn nở nụ cười, nhìn thiên kim tiểu thư kia đang lui vào một góc, nàng thật đúng là yếu ớt mảnh mai, thật tiếc cho một đại mỹ nhân.

“Đừng dập đầu, Uyển Lăng, đổi lại tiểu thư nhà ngươi cám ơn ta đi.”

“Này –” Nàng ngẩn người, kinh ngạc nhìn vẻ mặt Hạ Ngạn Quân đang lộ nụ cười tà.

Còn Hạ Vũ Lâm lại sợ tới mức nhắm thẳng góc giường mà lui, cả người nàng như gió thu cuốn hết lá vàng run rẩy không ngừng.

Làm cái gì nha? Hắn đáng sợ như vậy sao? Hạ Ngạn Quân vung ống tay áo lên, một cước giẫm lên mép giường, hai tròng mắt phát sáng ngưng lại nhìn nàng,“Nàng cảm tạ ta như thế nào? Tiểu mỹ nhân?”

“Ta…… Ta…… Cám ơn…… Cám ơn……” Nàng lâm vào tê liệt cố gắng nặng ra vài chữ.

Hắn nhướng hai mày kiếm lên,“Chỉ có như vậy?”

“Ack — công tử, tiểu thư nhà ta lá gan rất nhỏ, đối nam tử xa lạ cũng rất sợ hãi.”

“Ta làm sao có thể tính là nam tử xa lạ nha, ta đã cứu nàng một mạng.” Hắn không vui liếc mắt về phía Uyển Lăng đang nói chuyện.

“Nhưng mà tiểu thư nhà ta từ nhỏ cũng rất ít lui tới với người ngoài–”

“Ta đang nói chuyện với tiểu thư nà ngươi, nếu ngươi không câm miệng, ta lập tức bảo ngươi cút đi.” Hắn lạnh lùng cắt đứt lời của nàng.

Mặt Hạ Vũ Lâm tái mét, nhếch nhác không chịu nổi từ bên giường quay cuồng rơi xuống đất, sau đó đôi mắt kinh hoàng nhìm chằm chằm vào Uyển Lăng,“Đừng — đừng đi ra ngoài, ta sợ lắm.”

Uyển Lăng vội vàng gật gật đầu, nhưng cổ họng không dám thốt lên một tiếng.

Hạ Ngạn Quân vỗ về cằm dưới, liếc tiểu mỹ nhân ngồi dưới đất một cái,nhìn con mắt trong suốt của nàng mọng nước lại tụ đầy nước mắt, xem ra thật đúng là đáng thương.

Trong mắt lộ ra một chút ánh sang hứng thú, xoay người đến gần nàng, đại mỹ nhân nhân sợ tới mức nghiêng người, chạy đến bên người nha hoàn, gắt gao ở trong ngực Uyển Lăng.

Hắn nhướng mày rậm lên,“Uyển Lăng, đi ra ngoài!”

“A –” Nàng luống cuống nhìn tiểu thư xong lại cúi đầu nhìn hắn cầu xin “Công tử –”

Hắn bĩu môi.“Đi ra ngoài!”

“Không…… Không được……” Hạ Vũ Lâm lại là nước mắt lưng tròng lắc đầu.

“Đi ra ngoài!” Khuôn mặt tuấn mỹ của hắn chỉ qua đang che kín thách thức.

“Công — công tử, thứ Uyển Lăng cả gan xin hỏi, công tử muốn đối với tiểu thư nhà ta như thế nào?”

Hắn giương mày rậm lên,“Cô nam quả nữ chung một phòng, có thể làm cái gì nha?”

Hạ Vũ Lâm lập tức cứng lại, toàn thân giống như bị vùi lấp bên trong băng, trên mặt không thấy huyết sắc, không! Nàng không cần, nàng không cần, nàng chính là sợ việc động phòng kia cho nên nàng mới cố lấy dũng khí chạy trốn khỏi nhà .

Uyển Lăng ôm toàn thân phát run của tiểu thư, nghiêm mặt tái nhợt nhìn Hạ Ngạn Quân nói:“Công tử là con của tướng quân, làm sao có thể làm chuyện không hợp lễ nghi này? Huống chi tiểu thư nhà ta –”

“Xem ra lai lịch các ngươi không nhỏ, ngay cả một nha hoàn nho nhỏ mà dám nói như vậy.” Hạ Ngạn Quân hai tay hoàn ngực ngồi xuống trên ghế, lạnh lùng cắt đứt lời của nàng.

Uyển Lăng cắn môi dưới, cúi đầu nhìn Hạ Vũ Lâm khóc điềm đạm đáng yêu,“Tiểu thư, chúng ta về nhà được không?”

Nàng lắc đầu,“Không…… Không…… Trở về cha mẹ nhất định rất tức giận…… Ta sợ……”

“Nhưng mà trên đời này có nhiều người xấu lắm, chúng ta nếu là lại đụng phải thì làm sao nha?” Bọn họ đều là thiếu nữ, tay trói gà không chặt, gặp được nguy hiểm chỉ có thể để người ta chem. Giết.

Hạ Vũ Lâm cũng biết nhưng mà nàng không có dũng khí trở về đối mặt lửa giận của người nhà, còn nữa nàng cũng không muốn thành than.Còn nửa nếu phải động phòng làm việc dơ bẩn kia, nàng thà rằng lưu lạc bên ngoài……

Hạ Ngạn Quân vừa thấy bản thân lại thành người tàng hình,hắn bĩu môi quét mắt sang hai người một cái,“Trước hãy xưng tên ra đi, dù sao các nàng sẽ ở đây một thời gian ngắn, sẽ có cơ hội nói chuyện phiếm.”

“Công tử nói như vậy là có ý gì?” Khuôn mặt thanh tú của Uyển Lăng tràn đầy lo lắng.

Hắn liếc mắt nàng một cái, đột nhiên đứng dậy, một bước xa tiến về phía trước thô bạo kéo Hạ Vũ Lâm vào trong ngực mình,nhìn Uyển Lăng kinh ngạc tim đập mạnh loạn nhịp hắn nói:“Ta chỉ muốn nói chuyện với chủ nhân ngươi, ngươi mau đi ra ngoài.”

“Nhưng mà tiểu thư nhà ta …nàng ấy –” Nàng nhìn thấy tiểu thư bị dọa đến mặt tái mét.

“Đừng để cho ta hối hận đã cứu nàng, phải biết rằng cánh cửa mộ của Tào phú hào ta có thể ra vào, nếu các ngươi làm ta không vui ta có thể đem tiểu thư nhà ngươi ném vào đó để làm bạn với người chết.”

“Nhưng nàng –”

“Đi ra ngoài!”

“Tiểu thư nhà ta ngất xỉu rồi nha!”

Hắn vừa nhíu mày rậm, cúi đầu liền thấy, quả nhiên đại mỹ nhân lại ngất xỉu trong ngực hắn, khó trách hắn còn đang suy nghĩ nàng tại sao ngay cả cái giãy dụa cũng không có?

“Công tử, tiểu thư nhà ta rất nhát gan .”

Uyển Lăng lo lắng nhìn tiểu thư bị khóa ở trong ngực hắn , thật ra Hạ công tử đẹp như quan ngọc cùng với tiểu thư nhỏ bé và yếu ớt cực kỳ hợp nha, nhưng hắn nhìn sao cũng vừa chính vừa tà làm người ta bất an.

Hắn yên lặng nhìn người trong lòng một lúc lâu, y phục không chịu nổi kiều diễm kinh người của nàng, hơn nữa một thân da thịt nõn nà lại càng hấp dẫn người……

“Công tử, tiểu thư nhà ta chính là con gái của Hạ vương gia – Hạ Vũ Lâm, mời ngài tôn trọng…… Ack — nam nữ thụ thụ bất thân, mà tiểu thư nhà ta chính là kim chi ngọc diệp.”

Dưới tình thế cấp bách,Uyển Lăng đành phải thừa nhận thân phận của tiểu thư, đương nhiên là muốn hắn thả tiểu thư ra, nếu không để cho hắn phá hủy thân trong sạch tiểu thư, sự tình sẽ khó có thể sửa chửa.

Là con gái của Hạ Vương gia? Hắn khẽ nâng mí mắt liếc nàng một cái,“Hạ Thừa Viễn – Hạ Vương gia?”

Nàng gật gật đầu,“Dạ, đúng là Hạ Vương gia.”

Hắn cong khóe miệng nở nụ cười, lai lịch thật sự là không nhỏ, Hạ Vương gia này chính là một trong các thân tín của Hoàng Thượng, phụ tá quốc chính được mọi người kính trọng, mà tiểu mỹ nhân trong ngực hắn lại là nữ nhi của ông ấy?

Thú vị! Cuộc sống nhàm chán thường ngày xem ra đã qua.

“Công tử, có thể mời ngài liên lạc với Hạ Vương gia, phái người lại đây đưa chúng ta đi, hoặc là mời ngươi đưa chúng ta hồi phủ, Vương gia và phu nhân nhất định sẽ rất cảm kích công lao của ngài.”

Cảm kích thì có gì vui nhà ? Nhìn tiểu mỹ nhân trong lòng hắn động một chút liền sợ tới mức phát run, động một chút liền té xỉu, đối với khuôn mặt tuấn dật vạn người mê của hắn làm như không thấy, mỹ nhân thú vị như vậy không phải nên để mỗi ngày đều gặp mặt sao .

“Công tử?” Nàng lo sợ bất an nhìn trong ánh mắt hắn thêm phần mê muội khi nhìn đến tiểu thư.

“Chuyện này ta sẽ suy nghĩ thật kỹ, ngươi trước nên lui xuống.”

“A –” Nàng kinh ngạc trừng mắt nhìn hắn,“Còn tiểu thư nhà ta?”

“Nàng tạm thời để ta chăm sóc.”

“Không — không được, tiểu thư nhà ta băng thanh ngọc khiết, công tử ngài có thể thả nàng trước hay không?”

“Đó là tùy ta quyết định, còn có, ta không có quen cò kè mặc cả với nha hoàn, đi!” Hắn hé ra khuôn mặt tuấn tú trầm xuống.

Vẻ mặt Uyển Lăng có chút luống cuống, nàng nên làm cái gì bây giờ?

“Yên tâm, đối với một nữ nhân đang bất tỉnh, ta sẽ không làm chuyện gì hết, nhưng mà nếu ngươi không chịu xuống lầu, chọc giận ta, ta đây cũng không biết sẽ làm nên chuyện gì nha.”

Nghe vậy,Uyển Lăng biết chính mình không đi là không được, nhưng nếu tiểu thư tỉnh lại khi nhìn thấy công tử nhất định sẽ bị dọa ngất xỉu nửa nha.

Tiểu thư thật vất vả mới tránh thoát một kiếp, tại sao không phải đại nạn không chết, tất có hạnh phúc cuối đời đâu?

Hạ Ngạn Quân nhìn nàng lo lắng xoay người xuống lầu các, lúc này mới đem ánh mắt dời đến tiểu mỹ nhân trong ngực,“Hạ Vũ Lâm sao? Tên rất đẹp……”

Hắn đem nàng ôm ở trong ngực, xoay người nằm trên giường,để cho nàng tựa vào trong ngực mình, sau đó kéo mền tơ đắp lên cho nàng.

Hắn đang đợi,đợi nàng tỉnh lại, vừa thấy cảnh hai người mập mờ như vậy sẽ phản ứng như thế nào nha ?

Một là thét chói tai, hai là run rẩy,ba là ngất xỉu mà thôi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.