Về tới nhà, tôi kiệt sức ngã phịch lên giường, mắt trừng nhìn trần nhà màu trắng, buông rơi những giọt nước mắt bị giam cầm trong hốc mắt…
Tôi cũng muốn có được một người đàn ông có thể yêu thương quý trọng tôi, người đó sẽ bảo vệ tôi, cho tôi một bến đỗ an toàn và có thời gian chuyên tâm chăm sóc con gái của tôi.
Tôi cũng không muốn sống dưới những ánh mắt nhòm ngó, mỗi khi bị người ta nhìn tới đều cảm giác xấu hổ..
Tôi cực ghét những lời khiêu khích hôm nay, chúng ghê tởm tới mức buồn nôn.
Chỉ là tôi… Tôi không có quyền lựa chọn…
Đi vào phòng để đồ, tôi lục tìm một chiếc hộp đầy bụi bặm, khẽ mở nắp hộp ra, tro bụi bay tán loạn, ký ức trong tôi cũng được khuấy lên..
Bức ảnh chụp khi tốt nghiệp trung học bị bụi bám đầy, mấy đầu ngón tay tái nhợt của tôi run run khe khẽ chạm khuôn mặt của Trần Lăng. Mặc dù ảnh chụp đã muốn phai màu nhưng hình ảnh của anh vẫn còn rõ ràng.
Anh thật sự rất nổi bật, mỗi khi có trận bóng đá nào đó, dù trời có nắng chói gay gắt, nhiều nữ sinh bên cạnh tôi vẫn vì anh mà điên cuống kêu gào ủng hộ.
Kỳ thực, lúc đó, tôi cũng rất muốn kêu lên rằng: Em yêu anh!… Nhưng tôi không có cái dũng cảm đó.
Cảm xúc của các cô gái bình thường rất là thơ mộng lãng mạn, trong nhật ký của tôi đầy dãy những chữ “kiếp này…”. Tôi kiên quyết: Cả đời này chỉ yêu thương mình anh mà thôi.
Cảm xúc của con gái chính là thứ không thực tế nhất, luôn cho rằng tình yêu là vĩnh cửu, nhưng vẫn không chịu được sóng gió khó khăn..
“Chia tay”, khi hai từ này từ miệng tôi nói ra thì hình ảnh anh trong tâm trí tôi cùng lời thề ước… đã phai mờ dần…
Tôi nhất quyết gạt anh ra khỏi cuộc sống của mình nhưng không phải vì tôi không còn yêu anh…
Aizzz! Trần Lăng, em yêu anh…
Nhưng anh không nên cùng em thề non hẹn biển, lúc anh nói yêu em đời đời kiếp kiếp… sao lại vụng trộm với người phụ nữ khác.
Nhìn xem đồng hồ đã là 5:30, đã tới giờ đón Tư Tư, tôi không còn thời gian để suy nghĩ nữa. Tôi bỏ bức ảnh vào trong hộp rồi lại thả nó vào vị trí cũ, một góc nhỏ bình thường để tôi không thể lưu ý đến.
Thực tế không phải là một câu chuyện cổ tích, sau tất cả, đó chỉ là một phần của câu chuyện tình yêu sâu sắc, là cái “kết tinh” của cuốn tiểu thuyết lãng mạn. Một bà mẹ độc thân có kinh nghiệm trải qua những thăng trầm, một chữ “khổ” đâu thể hình dung được hết.
Nhưng tôi chưa bao giờ hối hận, ít nhất tôi đã từng yêu thương thật sự, ít nhất tôi còn có Tư Tư để chống đỡ từng ngày.
Vốn tưởng rằng cuộc sống trắng màu đau khổ của tôi cứ thế tiếp tục kéo dài, không nghĩ là công việc mới này đã làm thay đổi nó hoàn toàn…
* * *
Ngày đi làm đầu tiên, tranh thủ lúc nghỉ trưa, tôi tới phòng tài chính để cảm ơn Uyển Uyển.
Uyển Uyển đang nói chuyện phiếm với cộng sự, cô ấy là một cô gái có đôi mắt tròn to hồn nhiên trên khuôn mặt cũng tròn đầy, tóc nhuộm vàng, cùng một chiếc váy hoa viền, nhìn đáng yêu như búp bê vậy.
– Uyển Uyển… – tôi gõ cửa văn phòng để gây sự chú ý của họ.
Uyển Uyển quay đầu lại phía cửa, vừa nhìn thấy liền kéo tôi lại, thân thiết nói:
– Băng Vũ, lại đây ngồi đi.
Tôi bị cô nắm tay kéo đi vào trong phòng, một bên đối với mọi người gật đầu mỉm cười, một bên lịch sự nói:
– Xin chào tất cả mọi người!
– Tôi nói là cô ấy rất xinh đẹp mà, bây giờ các cô đã tin chưa? – cô chớp chớp đôi mắt ngây thơ vô tội khiến cho tôi như rơi vào vực sâu vậy. Lúc này tôi cũng hiểu được một chuyện rằng, mọi nhân viên trong công ty này đều rất tò mò về cô trợ lý thư ký mới của ông chủ này. Về sau tôi phải cẩn thận hơn mới được, tuyệt đối không thể có những hành động đi quá xa hoặc bất cẩn, dù là rất nhỏ, tránh để các cô đoán mò bàn tán.
Âm thầm kéo kéo áo Uyển Uyển, qua ánh mắt như quan tòa của mấy cô gái, tôi cảm nhận được rõ ràng tốc độ lan truyền của tin đồn thật kinh khủng.
Uyển Uyển giới thiệu với tôi từng người một, nào là chị Trần, chị Vương,…
Tôi rất cố gắng để ghi nhớ những gương mặt xa lạ này, nhất định phải lấy được danh sách nhân viên công ty mới có hy vọng viết cho đúng tên họ..
Giới thiệu xong, Uyển Uyển quay sang tôi hỏi:
– Băng Vũ, tìm mình có chuyện gì vậy?
– Mình tới là muốn cảm ơn bạn đã giới thiệu cho mình một công việc rất tốt. Buổi tối có rảnh thì tới nhà mình dùng cơm đi.
– Được! Đã lâu chưa được thưởng thức món ngon bạn làm. – Uyển Uyển vui vẻ ôm lấy tôi, sau đó làm một bộ khẩu khí chị cả hỏi. – Thế nào, công việc dễ ứng phó chứ?
– Cũng được… – sáng nay tôi đã đọc hết toàn bộ tư liệu một lần và đã hiểu được dụng ý Lâm Quân Dật khi vội vã tuyển trợ lý thư ký như vậy.
Hắn về từ Mỹ, có xu hướng quản lý theo phong cách Mỹ, hắn chuyên tâm tập trung vào công việc của mình, hợp đồng hậu cần trong công ty đều giao cho thư ký chính trở xuống, còn mấy công việc xã giao thì chỉ để cho Triệu Thi Ngữ chịu trách nhiệm.
Các thư ký chỉ biết làm tốt công việc được phân công của mình, không có cái gọi là “hình thức xã giao” và các cuộc thảo luận làm hài lòng ông chủ… Những chuyện này hắn không làm.
– Ông Lâm đối với chuyện gì cũng yêu cầu rất cao, cô phải cẩn thận. – chị Trần, hơn tuổi tôi một chút lên tiếng nhắc nhở. – Mấy ngày trước, Lâm tiên sinh yêu cầu Triệu Thi Ngữ cung cấp thông tin về phòng nhân sự, sau khi xem xong lại không hài lòng nên kêu trưởng phòng Lý đi. Ngài ấy nói ngài phải biết được tất cả trình độ của nhân viên trong công ty là như thế nào, kinh nghiệm quản lý, dữ liệu về hiệu suất và rất nhiều các thông tin khác… nhưng chỉ trên các thông tin cơ bản không có giá trị. Ngài yêu cầu Lý trưởng phòng mau chóng thu thập thông tin càng sớm càng tốt, và ngay lập tức tìm một trợ lý cho thư lý của ngài ấy.
– A! Lợi hại như vậy sao? – tự đáy lòng mình tôi cảm thán mà nói. – Khó trách công ty vừa mới thành lập ba năm mà hết thảy mọi thứ đều sắp xếp thứ tự hoàn hảo.
Chị Vương nhiệt tình trả lời:
– Ngài ấy không chỉ được học kinh tế ở Mỹ mười năm mà mấy năm này còn phụ giúp ông nội quản ký doanh nghiệp..
Ồ! Thì ra là biết cách áp dụng kiến thức lý thuyết với thực tế, khó trách khí độ của hắn hoàn toàn bất đồng với ông chủ cũ của tôi.
– Vậy tại sao ngài ấy lại về nước để mở công ty riêng của mình?
– Đầu năm nay, con đường bất động sản lên ngôi, kiếm tiền rất nhanh. – Uyển Uyển nói. – Không chỉ như vậy, một người có năng lực lại thêm vẻ ngoài đẹp trai thu hút, ít dính dáng tới tin đồn như ngài ấy thật sự là không nhiều lắm.
Đề cập tới tin đồn, không một nữ nhân nào có thể cự tuyệt được, các cô không thể dừng lại, càng nói càng thái quá.
Không biết là cố ý hay vô ý, một cô gái quét mắt về phía tôi, hỏi nhóm đồng nghiệp:
– Các cô nói xem có phải ngài ấy thật sự yêu thương vị hôn thê của mình không? Đến Triệu Thi Vũ là một phụ nữ hấp dẫn như vậy nhưng cũng không thể làm cho ngài đi vào khuôn khổ.(khuôn khổ: giám đốc + thư kí a, chậc nó trở thành khuôn khổ từ bao giờ thế nhỉ?)
– Khó mà nói. – một vị lắc đầu nói.
– Nghe nói có một lần, Triệu Thi Vũ bị say rồi đối với ngài nói những lời yêu đương nhung nhớ, cuối cùng vẫn bị ngài bỏ lại trên đường lớn… – Uyển Uyển làm bộ thần bí hạ giọng nói.
– Không thể nào. Có phải là một người đàn ông không vậy?
Tốc độ truyền bá thông tin của một người phụ nữ luôn luôn có hiệu suất tốt hơn so với tin tức của một vị Thủ tướng nào đó ban ra, còn về phần chính xác thì còn phải nghiên cứu thêm.
Nhưng tôi thực sự tin rằng, Lâm Quân Dật có khả năng thân với một người đàn ông chứ tuyệt đối sẽ không cưới một người phụ nữ chỉ có cái vẻ đẹp bên ngoài.
Một người thành công từng cho biết: Theo góc độ của một doanh nhân, anh có được tiền tức là tăng thêm giá trị tài sản, còn vẻ đẹp của người phụ nữ là khấu hao; đối với những gì dễ bị giảm giá trị, thuê đương nhiên so với mua có lời hơn nhiều.
Bất cứ một người kinh doanh khôn ngoan nào thì đều chỉ biết kết giao với người đẹp chứ không bao giờ kết hôn với họ. Có nghĩa là những người phụ nữ mưu toan dựa vào tư sắc của mình để gả vào nhà giàu sang, cuối cùng lại rơi vào cảnh hồng nhan bạc mệnh, kết cục nhất định rất thê lương.
Chúng tôi bắt đầu làm bạn, người này một câu, người kia một lời, đem chuyện xưa của Lâm Quân Dật ra mà nói, ngay cả vị hôn thê của hắn cũng được lôi vào miêu tả thực ấn tượng , sinh động cục kì. Mọi người nói chuyện liên miên, nói nào là từng thấy hai người từng đau khổ triền miên như nhau…
Tôi lẳng lặng nghe, kỳ thực, tôi rất muốn nghe về gia đình của Lâm Quân Dật…
Lâm Quân Dật và Trần Lăng trông rất giống nhau, thật sự là không có một chút quan hệ nào sao? Liệu có thể giống tình tiết trong tiểu thuyết, viết về anh em sinh đôi hoặc là con cái bất hợp pháp bên ngoài, phải che dấu bí mật?
Loại tình huống này, đối với một gia đình giàu có, không phải là chuyện hiếm thấy…
* * *
Sau hai tuần làm việc, tôi chắc chắn một điều rằng, tôi chưa gặp qua một người nào nghiện làm việc như Lâm Quân Dật.
Mỗi ngày, khi tôi đi làm thì thấy hắn đã ngồi trong văn phòng làm việc; đến giờ nghỉ, hắn vẫn còn ngồi lại làm việc.
Có một ông chủ như vậy cũng làm cho nhân viên như chúng tôi không có cách nào nhàn rỗi được, ngoại trừ hoàn thiện những việc phải làm mà hắn giao phó mà còn phải cố gắng thấu hiểu tính cách của hắn, lĩnh hội được từng từ từng câu từng ý định của hắn như thế nào để đáp ứng.
Áp lực rất lớn nhưng tôi thích công việc này, bởi vì tôi chỉ cần làm tốt những nhiệm vụ của một trợ lý thư ký, không cần tham gia vào những buổi giải trí xã giao vật chất.
Hơn nữa, Lâm Quân Dật quả thực là một ông chủ có phong cách châu Âu, biết tôn trọng, trừ bỏ những lời nói mạo phạm khi lần đầu gặp tôi thì sau đó rất tôn trọng tôi, không có bất kỳ một lời lẽ thất lễ thô tục nào. Xem ra, ngày hôm đó hắn là muốn thử tôi.
Hôm nay là cuộc họp thường kỳ nửa tháng một lần của công ty. Tôi sửa chữa lại cho tốt bản đề cương hội nghị rồi bỏ vào ngăn kéo nhưng lại quên không giao cho Lâm Quân Dật.
Thời gian làm việc là rất sớm, trên đường lớn chật như nêm cối, chiếc xe dường như không có một chút dấu hiệu di động. Để không chậm trễ thời gian, tôi bước xuống khỏi xe, chạy nhanh tới công ty.
Có thể là do vội vã, cũng có thể là đôi giày cao gót giá rẻ của tôi chất lượng quá kém, đang đi thì gót giầy đột nhiên bị gãy, tôi hụt chân, ngã phịch xuống thềm đá.
Tôi ngồi đông cứng trên đường, xoa xoa mắt cá chân đau nhức, đang muốn đứng lên cố gắng đi tới công ty cho kịp giờ thì phát hiện mới chỉ dùng một chút lực thôi, chân lại đau nhói lên giống như là bị nát vỡ vậy.
Nghỉ ngơi một lát, cơn đau dịu đi chút chút, tôi lại cố gắng muốn đứng lên một lần nữa, rồi phát hiện so với lần trước còn đau hơn…. Thử thêm vài lần, tôi hoàn toàn bỏ cuộc. Tôi lấy điện thoại gọi cho Triệu Thi Vũ. Điện thoại công ty không có người tiếp, điện thoại di động của cô ta cũng không liên lạc được.
Tôi tìm được số điện thoại của Lâm Quân Dật, nhìn dãy số, do dự hồi lâu, làm thế này thì có điểm đường đột quá, nhưng nghĩ cả ngày mà một lý do hợp lý để giải thích tôi cũng không có, tính cách của Lâm Quân Dật vốn lạnh lùng nghiêm khắc tôi cũng không xa lạ gì nữa, nói không chừng ngày mai tôi sẽ bị sa thải. Cuối cùng, tôi khẽ cắn môi, quyết định, bấm phím gọi.
Chưa đến hai giây thì đã thông máy, tốc độ của hắn… thậm chí không cho tôi một cơ hội để rút lui.
“A lô!” – thanh âm của hắn trên điện thoại rất thong thả, nếu không phải cái ngữ khí công thức hóa thì nhất định rất êm tai.
Tôi lờ mờ nghe được một trận tiếng động, là tiếng bước chân rất nhẹ.
Hắn không phải đang trong phòng họp, theo kinh nghiệm của tôi thì chưa bao giờ hắn nhận bất kỳ một cuộc điện thoại nào khi họp. Nhìn đồng hồ, hơn 9 rưỡi rồi, không có khả năng bắt đầu hội nghị.
– Lâm tiên sinh, tôi là Diêu Băng Vũ.
– Tôi biết.
Tôi sững người, hắn thế mà biết số điện thoại của tôi, tôi chưa bao giờ nói cho hắn biết… hình như nó chỉ được ghi qua trong hồ sơ lý lịch mà thôi.
– Bản đề cương hội nghị mà ngài cần được để trong ngăn kéo bàn của tôi. Làm chậm trễ cuộc họp là sai lầm của tôi.
– Triệu Thi Vũ đã tìm thấy cho tôi rồi. – giọng hắn không lạnh lùng như bình thường, dường như hơi lạnh truyền qua đường điện thoại bao trùm không khí quanh tôi.
Không hiểu vì sao mỗi lần nói chuyện với hắn, trong lòng tôi đều run sợ. Tôi không phải là một người nhát gan nhưng luôn luôn cảm thấy trên người hắn có một hơi thở khủng khiếp khiến người ta sợ hãi, thậm chí thanh âm nhiều khi như muốn giết người vậy.
Tôi sợ hãi giải thích:
– Thực xin lỗi, trên đường đi thì chân tôi bị bong gân. Tôi sẽ đến càng sớm càng tốt…
– Cô không cần đến nữa! – sự thờ ơ lạnh lùng đúng như tôi dự đoán.
Đương nhiên tôi không kỳ vọng rằng hắn quan tâm đến chấn thương chân của tôi, nhưng tôi nghĩ, hắn ít nhất sẽ hỏi han một chút lấy làm tượng trưng… Có lẽ là tôi nghĩ quá nhiều rồi.
– Cám ơn!
Tôi vừa định tắt máy thì hắn đột nhiên hỏi:
– Bây giờ cô đang ngồi trên đường sao?
– Ah.. Vâng! – một trận lại một trận âm thanh kèn xe chói tai vang lên, đoán chừng hắn có ngốc mấy cũng phải nghe được.
Điện thoại bên kia đã im bặt.
Tôi “A lô?” một tiếng, hắn không có trả lời, không giống như là bị ngắt máy nhưng cũng không giống như có người đang nghe.
Người đàn ông này… nhất định là đã đạt tới cảnh giới của cao ngạo nhất rồi.
Tôi bất đắc dĩ tắt máy, một mình ngồi trên thềm đá lạnh như băng, lặng nhìn cành liễu xa xa trong gió.
Giờ phút này tôi mong có được một bờ vai để dựa vào, dù cho chỉ trong khoảnh khắc này thôi. Đáng tiếc, tôi lại giống như cành liễu kia, vô lực mà chống đỡ mưa gió, lại chẳng có chỗ dựa, chỉ có thể một mình đối mặt với mưa to gió lạnh, phiêu diên đơn độc trong thế giới này.
Những khi người ta yếu ớt dễ bị tổn thương thì lại nhớ tới những người không nên nhớ.
Nhìn người người đi lại trên đường, bỗng nhiên tôi nhớ tới Trần Lăng.
Không biết hiện tại anh có tốt không? Có phải anh đã cưới người con gái kia, đã có một cuộc sống bình thản ngọt ngào? Trong đêm tối tịch mịch, anh có nhớ tới tôi?
Tôi tự giễu cười cười. Đương nhiên là không!
Một người khốn cùng nói ghét bỏ anh, làm anh thất vọng, không thèm để ý tới lời khẩn cầu kiên quyết vứt bỏ vị trí người phụ nữ của anh… còn gì đáng giá mà lưu luyến…?
* * *
Một chiếc taxi dừng lại bên cạnh tôi, tài xế hỏi tôi có muốn lên xe hay không.
Tôi vội vàng nói “Cám ơn!” rồi anh ta mở cửa ra, giúp tôi ngồi vào xe.
Tại bệnh viện, bác sĩ xem bàn chân bị thương của tôi xong và nói rằng không có thương tổn đến xương, không có gì nghiêm trọng, chỉ cần ở nhà nghỉ ngơi hai ngày là được.
May mắn thay, hôm đó là thứ 6, vậy là tôi được nghỉ ngơi ở nhà hai ngày. Đến thứ hai, mặc dù chân còn chút đau nhưng tôi còn có thể chịu được cố đi tới công ty. Lúc vừa đến, Lâm Quân Dật đã ở trong văn phòng, hắn nghe thấy tiếng động phía cửa thì ngẩng đầu nhìn lên một cái rồi lại cúi đầu làm việc.
Theo lệ thường, tôi pha một ly café đưa vào cho hắn.
– Lâm tiên sinh, café đây!
Tôi đem café đặt trên bàn, thì ra hắn đang xem qua hồ sơ về tình hình bất động sản gần đây, bên cạnh còn bản đồ địa hình của thành phố.
Thấy hắn hết sức chăm chú, tôi cũng im lặng không di chuyển tầm mắt.
Hắn giống như là một kiệt tác nghệ thuật đỉnh cao, tràn đầy hương vị cương nghị nam tính nhưng không hề cứng ngắc, vô cảm. Lông mi thật dài hơi hơi rũ xuống chặn ngang đôi mắt sắc bén, đồng thời che khuất ánh mắt khinh bỉ mà tôi ghét nhất…
Bất giác, tôi không tự chủ mà tìm kiếm hình bóng Trần Lăng trên khuôn mặt hắn…
Càng nhìn thì càng phát hiện ra bọn họ không hề giống nhau, chính xác hơn là, so với Trần Lăng thì hắn có hương vị nam tính và có lực hấp dẫn hơn!
– Còn có việc gì sao? – ánh mắt của hắn dừng lại trên mặt tôi không vượt qua hai giây, sau đó lại chuyển sang nhìn màn hình máy tính, ý tứ đuổi khách cực kỳ rõ ràng, không chút nào che dấu.
– Không có việc gì! – tôi vốn định nói một câu “Uống nhiều café không có tốt cho sức khỏe của ngài!”, vừa thấy thái độ của hắn, đành nuốt những lời này vào trong.
Xoay người, nơi bàn chân nhói lên một cơn đau, tôi cắn răng đi thêm hai bước thăm dò rồi mới thích ứng được cảm giác đau đớn này.
– Ngày mai không cần đi làm nữa. – giọng hắn từ phía sau truyền đến. Tôi bị sốc, định quay lại lên tiếng thì nghe thấy hắn bổ sung thêm một câu: – Về nhà chăm sóc vết thương cho tốt rồi quay lại làm việc, tiền lương vẫn như cũ, chi phí chữa bệnh thì thuộc trách nhiệm của công ty.
Tim tôi như đột nhiên bị vật gì đó đánh trúng, một cảm giác xúc động vắng mặt đã lâu. Đã rất lâu rồi, tôi không bị sự quan tâm của bất kỳ người đàn ông nào làm cảm động.
Tôi nhẹ nhàng xoay người, đón nhận ánh mắt tràn ngập quan tâm của hắn, xem ra người này tuy rằng lạnh lùng nhưng cũng không phải dạng vô tình tàn nhẫn.
Bởi vì bình thường hắn rất lạnh lùng, lúc này tôi lại có chút hãnh diện, lộ một nụ cười cảm kích, cung kính cúi người:
– Cám ơn Lâm tiên sinh! Chân của tôi bị thương không nặng, sẽ không ảnh hướng đến công việc..
– Uh ! – hắn lại cúi đầu xuống xem văn kiện, không nói thêm gì. Tôi im lặng đi ra ngoài.
…
Tôi mới từ văn phòng tổng giám đốc đi ra đã nghe thấy thanh âm châm chọc khiêu khích của thiên kiều bá mị thư ký tiểu thư – Triệu Thi Vũ:
– Chuyện đưa café có cần thiết phải nhất nhất thời gian như vậy không?
– Là Lâm tiên sinh nói tôi mỗi giờ thì mang cho ngài một ly.
Tôi biết phụ nữ là hay ghen tỵ, nhưng vì cái chuyện đưa café nhỏ nhặt như vậy mà cũng tính toán chi li, thì tôi thật sự không thể hiểu nổi.
Huống chi Lâm Quân Dật cũng không phải vị hôn phu của cô ta, bận tâm làm gì chứ?
Triệu Thi Vũ bĩu môi, dùng đôi mắt mị nhãn được trang điểm bằng lớp phấn nền nâu bóng, tà tà nhìn tôi:
– Vậy sao? Trước khi cô tới thì mỗi ngày anh ấy chỉ uống có một ly café mà thôi.
Vì đề tránh những phiền toái không cần thiết, tôi lộ ra một nụ cười đẹp nhất, rất lịch sự giải thích:
– Có lẽ là gần đây ngài ấy bị áp lực quá nhiều, phần lại nghỉ ngơi không đủ.
Phụ nữ thực đáng sợ, mà phụ nữ khi ghen tuông lại càng đáng sợ hơn, nhưng đáng sợ nhất vẫn là một phụ nữ xinh đẹp lại thích ghen tuông.
Uống café của tôi có thể dẫn đến một mối quan hệ nào đó, thực sự phù hợp với tư duy logic của cô nàng.
Lẽ nào tôi hấp dẫn đến mức làm cho hắn muốn nhìn thấy tôi mỗi giờ, sau đó uống một tách café?
Tôi còn không tự kỷ tới mức này nha. Vấn đề là hắn không hề liếc tôi đến quá vài lần, là tầm mắt của tôi cứ quẩn quanh trên người hắn nhìn qua nhìn lại, mà hắn không phải là của riêng ai!
Ồ! Nói lại, đối với sở thích uống café mỗi giờ của hắn thì tôi cũng có chút khó hiểu, được trồng và sinh sôi trên cao nguyên ở độ cao 750-1500m so với mực nước biển, café đậm đặc nguyên chất lại càng đắt tiền, thế mà mỗi ly hắn chỉ uống vài ngụm, có khi chỉ có một ngụm.
Nhìn thấy tôi chuyên tâm gõ bàn phím, hoàn thành kế hoạch công tác cho Lâm Quân Dật nên cô nàng cũng không nói thêm gì, quay sang ngắm mình trong gương. Này là mái tóc được chăm sóc tạo kiểu rất nghệ thuật, chiếc áo cổ rộng kéo thấp xuống dưới làm lộ gần nửa bộ ngực đầy đặn.
Vẻ đẹp của cô nàng là hiển nhiên, không phải vì để cho tôi thường thức đánh giá.. Chính là không biết người mà cô ấy muốn hấp dẫn có hiểu và bị thu hút hay không?
Tôi lướt qua mấy bảng dữ liệu mà không tìm thấy bản ghi chép của cuộc hội nghị hôm đó nên lịch sự hỏi cô nàng:
– Bản ghi chép hội nghị lần trước có cần tôi sửa lại không?
– Hội nghị? Không cần. Hội nghị hôm đó bị hủy bỏ.
– Tại sao?
– Tôi không biết. Khi hội nghị vừa mới bắt đầu, Lâm tiên sinh nhận được cuộc điện thoại, sau khi ra ngoài trở về thì đã nói là hủy bỏ hội nghị.
Điện thoại? Có phải hay không là nhận điện thoại của tôi?
Tôi mơ hồ… Điện thoại ngoại tuyến của công ty vang lên, với tốc độ nhanh nhất, tôi nhấc máy:
– Xin chào! Công ty bất động sản Quân Dật xin nghe.
– Xin chào! Tôi là người bên ngân hàng phát triển. Tôi muốn gặp Tổng giám đốc của quý công ty.
– Chào ngài! Xin hỏi ngài tìm Lâm tiên sinh là có chuyện gì?
– Một số đơn xin vay của quý công ty có chút vấn đề, chúng tôi tạm thời không thể phê duyệt..
– Vâng! Ngài vui lòng đợi một chút, tôi sẽ chuyển cuộc gọi này tới Lâm tiên sinh.
Tôi rất nhanh kết nối sang điện thoại nội tuyến với Lâm Quân Dật:
– Lâm tiên sinh, ngân hàng phát triển có gọi tới, họ muốn nói chuyện với ngài về chuyện cho vay.
– Chuyển máy đi!
Tôi đi vào, kết nối hai bên đầu điện thoại. Đèn flash của cuộc nói chuyện gần 30 phút mới tắt.
Khi tôi lần nữa đưa café vào thì thấy Lâm Quân Dật đang đứng ngẩn người đối diện với cửa sổ, ánh mắt u u, khuôn mặt trầm lại.
Cũng khó trách, công trình đã gần khởi công, các khoản tiền đã được tập trung hết vào đó; bây giờ phía ngân hàng lại từ chối cho vay, không thể nghi ngờ là đã ép chúng tôi vào thế tiến thoái lưỡng nan.
Tôi không muốn quấy rầy hắn, lặng lẽ đặt ly café xuống rồi đi ra ngoài.
Đột nhiên hắn lên tiếng hỏi:
– Triệu Thi Ngữ đâu?
– Cô ấy và bên phòng kỹ thuật đã tới khu xây dựng văn phòng đô thị rồi.
– Cô giúp tôi liên lạc với ông Trương. Có một số chuyện tôi muốn bàn với ông ấy.
– Dạ!
* * *
Dàn xếp cuộc gặp với Trương Hành Trưởng thông qua thư ký chính của ông ta tốn khá nhiều thời gian, cuối cùng tôi cũng hẹn được.
Buổi chiều hôm đó, đúng hẹn, tôi cùng Lâm Quân Dật tới ngân hàng phát triển để gặp ông Trương nhưng lúc chúng tôi vừa đến thì ông Trương lại nói có việc, mời chúng tôi về.
Là thư ký mà nói, đây là sự thất trách của tôi, không thể lường trước được biến cố của mọi chuyện; đáng lẽ trước khi đi phải gọi điện cho thư ký của ông Trương xác nhận một chút.
Cứ nghĩ Lâm Quân Dật sẽ mắng tôi một trận rồi giận dữ rời đi, nhưng… hắn không có làm như vậy.
Hắn ngồi trên ghế sofa ở phòng khách, châm một điếu thuốc.
Tư thế của hắn thực tao nhã, thân thể hơi hơi gầy, một cánh tay nhẹ khoát lên tay vịn ghế sofa, tay kia thì lượn lờ bên trong khói thuốc lá, mười ngón tay thon dài trắng nõn mờ ảo trông không giống bàn tay của một người đàn ông.
– Lâm tiên sinh, thực xin lỗi. Là tôi làm việc không chu toàn.
– Chuyện này không phải lỗi của mình cô. Có một số người thích đặt mình ngồi trên một cái giá đỡ cao, bằng không không thể hiện được sự tôn quý của họ… – thanh âm của hắn không giống căm tức cũng không giống trách cứ, rất thấp trầm và rất… lạnh!
Bình thường, hẳn là hắn ta sẽ thể hiện cảm giác bị xúc phạm trên mặt; nhưng lúc này, tôi không thấy bất cứ một cảm xúc nào. Không thể tưởng tượng được hắn tuổi còn rất trẻ lại dày dạn kinh nghiệm, hiểu được lòng người; đoán chừng chỉ trong một thời gian ngắn, nhất định sẽ làm nên chuyện lớn.
Làm việc bên cạnh hắn gần một tháng, công việc bên ngoài của chúng tôi rất ít, có nói chuyện thì cũng rất kiệm lời, cho nên tôi không biết hắn thích nói về vấn đề gì, mà chỉ biết im lặng chờ đợi cùng hắn.
Nhìn khuôn mặt hắn trong khói thuốc lượn lờ lại làm tôi nghĩ tới Trần Lăng.
Tôi chỉ thấy Trần Lăng hút thuốc có một lần, khi đó chúng tôi còn học trung học. Lúc nhìn thấy anh để mình ngập trong làn khói thuốc, không hiểu sao tôi đau lòng nên bảo anh: “Hút thuốc có hại cho cơ thể. Không tốt!”
Kể từ đó, tôi chưa bao giờ thấy anh hút thuốc nữa.
Chiếc gạt tàn trước mặt Lâm Quân Dật dường như đã bỏ đầy tàn thuốc, hắn vẫn không có vẻ muốn dừng lại.
Thông thường, nếu đàn ông có trầm mê nữ sắc tôi còn có thể hiểu; nếu là trầm mê rượu và thuốc là thì tôi không thể nào lý giải được. Tôi nghĩ rằng, chỉ khi nào buồn bực thất bại thì đàn ông mới dùng rượu tiêu sầu, trốn tránh sự thật. Lâm Quân Dật lại không phải là kiểu người phiền phức nhu nhược…
Tôi thật sự nhìn không được nữa, bèn lên tiếng khuyên:
– Lâm tiên sinh, hút thuốc lá nhiều vậy không tốt cho sức khỏe đâu.
Đầu ngón tay hắn kẹp giữ điếu thuốc run nhẹ, một ít tàn thuốc rơi xuống đất.
Hắn thoáng chần chờ một lát rồi dụi tắt nửa điếu thuốc còn lại, nhìn tôi nói:
– Cám ơn!
Đó là một đôi mắt dị thường sáng ngời lóe lên, một sự hiếm thấy.