Rồng Bay Phượng Múa Long Vương Thật Xấu Xa

Chương 88: Q.2 - Chương 88: Cầu hôn




Tử Tô một trận á khẩu không trả lời được, lòng nàng bây giờ sau khi nghe được những lời nói của hắn trong, ngược lại đại loạn, không thể đáp lại, không thể cân bằng.

“Trân Châu là nữ tử tốt, nàng rất tốt, không cầu không tranh, ta thực sự cảm thấy đau lòng cho nàng. Anh cũng đừng làm khó nàng, được không?” Tử Tô nghĩ nghĩ, không khỏi nói, nàng không phải nói chuyện thay Trân Châu, chính là cảm thấy như vậy không được công bình.

Long Triệt rất là bất đắc dĩ, nàng tại sao chỉ nghĩ đến Trân Châu, chẳng lẽ nàng không thể bỏ chuyện Trân Châu sang một bên sao mặc kệ người khác, ích kỷ một chút, cũng chỉ vì chính mình?

“Ta sẽ không làm khó nàng, ta chỉ là không thích nàng xuất hiện ở giữa ba người chúng ta, tuy rằng lúc trước ta có thích nàng ấy, ta không thể phủ nhận, ta từng thích qua nàng ấy, nhưng chỉ là ta thương hại mà thôi, bởi vì hơi thở u buồn kia trên người nàng, làm cho người ta tâm sinh trìu mến. Nhưng ta biết mình chính là đồng tình, mà không phải yêu. Ta không phải một quân tử thủ thân như ngọc, ta có thất tình lục dục, ta cũng có dục vọng chính mình, nơi này ta có thị tẩm nàng, ta không thể khống chế, bởi vì ta là một nam nhn. Cho nên, ta thực xin lỗi em, không thể cho em những gì tốt nhất tròn vẹn nhất như buổi ban đầu.” Hắn thâm tình chân thành, đồng thời cũng là vẻ mặt hối hận, vì chính mình không đủ kiên nhẫn, chờ đợi cùng kiên trì với người mình yêu nhất.

Tử Tô vì lời nói của hắn mà vô cùng chấn động, đúng vậy, nàng để ý, nàng khổ sở, nàng nghĩ tới lùi bước, nàng nghĩ tới đưa hắn trả lại cho Trân Châu, tình yêu như vậy nàng không thể chịu đựng được, nàng không muốn làm một vật nhỏ chắn đường, không nghĩ trở thành bên thứ ba, lại càng không muốn phá hư tình cảm của bọn họ, cho dù bọn họ không có cảm tình gì, nhưng bọn họ đã từng ở cùng một chỗ, sự thật như thế làm sao nàng có thể nào lại không cảm thấy khó xử?

“Tôi, thực xin lỗi.” Nàng không nghĩ đến cảm nhận của hắn, chỉ nghỉ đến cảm nghĩ của bản thân, lo lắng là chính mình, nàng lại càng không muốn cho hắn trở thành người phụ tình người khác. Trân Châu u buồn khổ sở của nàng, nàng đều nhìn thấy tất cả. Nàng cũng từng có ý nghĩ muốn cho mọi việc trở nên sáng sủa nàng không có cách nào chấp nhận chế độ một chồng hai vợ, hoặc là hai người nữ thờ chung một chồng.

Long Triệt bối rối, cuồng loạn, hắn muốn không phải là câu xin lỗi của nàng, mà là sự tin tưởng của nàng, tình yêu của nàng, đồng ý của nàng, hắn chỉ cần nàng, chỉ cần một mình nàng, chẳng sợ bỏ qua Long Cung, hay chức vị Long Vương, hắn nguyện ý.

“Tử Tô, không được rời khỏi ta, không được không yêu ta, ta biết hiện tại đối với em thương tổn rất lớn, trong tâm của ta chỉ có một mình em, không bao giờ có những người khác.” Hắn sợ hãi ôm lấy nàng, run run hai vai đã chứng tỏ cho tất cả, thuyết minh tất cả, nội tâm hắn thấp thỏm lo âu, hắn vô cùng sợ hãi, gắt gao giữ chặt lấy nàng.

Nàng có thể cảm nhận được sự bất an trong nội tâm hắn, sợ hãi, không xác định. Điều này làm cho nàng đau lòng, nàng làm sao không biết người nam nhân trước mặt này yêu mình đến cực hạn như thế nào? Hắn đối với nàng vô cùng tốt, làm sao nàng có khả năng xem nhẹ tình cảm của hắn? Nếu không, ngay lúc phát giác ra Trân Châu, nàng đã sớm xoay người bỏ đi.

“Tôi không nghĩ tới phải rời khỏi anh a, Long Triệt, tôi đã đến đây, sẽ không đi.” Nàng không chút nghĩ ngợi, thốt ra, cho hắn hứa hẹn.

Long Triệt thân mình cứng một chút, căng thẳng trong chốc lát, liền cảm thấy vui sướng tự đáy lòng phát ra, hắn kinh hỉ vô cùng, ngơ ngác nhìn nàng, không dám tin nói: “Thật vậy chăng? Tô nhi, em thật sự sẽ không rời khỏi ta?”

Câu hỏi của hắn, làm cho nàng kìm lòng không đậu dùng sức gật gật đầu.

“Thật tốt quá, Tô nhi, chúng ta mau nhanh chóng kết hôn đi, ta rốt cuộc chờ không được, ta sợ hãi đến mức nào nếu ta lại mất đi em. Không, ta không thể mất đi em được, không thể.” Ánh mắt hắn cuồng loạn, nóng cháy nhìn nàng, bức thiết cần đáp án của nàng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.