Rồng Bay Phượng Múa Long Vương Thật Xấu Xa

Chương 152: Q.3 - Chương 152: Hỏa hoa




lưu luyến không rời nắm chặt lấy tay của Tử Tô, không muốn buông ra, từ bên ngoài vẫn nắm chặt đến nội cung, mới không thể không buông ra tay nàng, cùng nhau ngồi xuống bàn.

Tử Tô mệt mỏi ngồi xuống, nhìn trông mong chờ thức ăn, sau một chút kinh hách nàng cảm thấy vừa đói vừa mệt.

Chỉ chốc lát sau, các cung nữ đem đồ ăn, điểm tâm, nước trà hoa quả nhất nhất đưa lên, còn chưa kịp lui xuống, Tử Tô liền nhịn không được, nắm lên chiếc đũa không để ý mọi việc đã khởi động tay.

Long Duệ ôn nhu nhìn nàng, khóe miệng hàm chứa nụ cười, đối với hành vi thô lỗ của nàng một chút cũng không có phản cảm, ngược lại cảm thấy nàng vô cùng đáng yêu.

“Chậm một chút, chậm một chút, không có người tranh với em đâu.” Hắn nhìn bộ dáng nàng lang thôn hổ yết, sợ nàng sẽ sặc, vội vàng dặn dò nói. Chính mình một bên còn không yên tâm mang trà múc canh, đem thêm thức ăn đến cho nàng.

Tử Tô làm sao có rảnh để ý tới hắn? Nàng lúc này đã bị thức ăn đầy trên bàn hấp dẫn, trong mắt trong lòng chỉ có mấy thứ này, ăn bất diệc nhạc hồ.

“Ăn ngon, ăn ngon.” Nàng miệng đầy thức ăn, giọng nói không rõ, lại là một trận càn quét.

Long Duệ mặt mày hớn hở, yêu thương không thôi. Đột nhiên phát giác, hắn thích cuộc sống như vậy, hắn cảm thấy thực hạnh phúc, tốt lắm. Nếu có thể vĩnh viễn như vậy, thì thật tốt a.

“Ăn ngon thì ăn nhiều một chút.” Hắn cẩn thận giúp nàng lau đi hạt cơm nơi khóe miệng, cứ như vậy nhìn nàng.

Ăn một hồi lâu sau, dần dần bụng của nàng gần như đã được lấp đầy, nàng thế này mới có khí lực cũng tâm tư chú ý mọi chuyện.

“Di, anh tại sao lại không ăn a? Không đói bụng sao?” Nàng kỳ quái phát hiện hắn đang nhìn chính mình nhìn không chuyển mắt, ngượng ngùng, nàng che dấu hỏi.

Long Duệ mỉm cười nhìn nàng, lắc đầu, nhìn nàng đã thỏa mãn, hoàn toàn là không cần ăn.

Nhìn bộ dáng hắn, lại làm cho nàng đỏ bừng mặt, thấy hắn cứ chăm chú nhìn mình, nàng đành phải cầm đủa lên tiếp cố gắng chú ý đến thức ăn trước mắt, không hiểu tại sao mình lại bối rối như thế. Và tại sao tim của mình lại đập nhanh đến như vậy? Dồn dập như muốn nhảy thoát ra, ngay cả chính nàng cũng không biết là làm sao vậy.

Đang lúc không khí giữa hai người ái muội vạn phần, Tiểu Long Nhi cùng tiểu hải kình bước vào, hai tiểu tử kia dao động xông tới, vọt tới trước mặt bọn họ.

“Mẫu hậu, Long thúc thúc.” Tiểu Long Nhi nhìn về phía hai người bọn họ nũng nịu kêu to, sau đó bắt lấy những hoa quả trên bàn bỏ vào trong miệng tiểu hải kình bên cạnh.

Tiểu hải kình khoái hoạt phe phẩy cái đuôi, thỏa mãn ăn hoa quả Tiểu Long Nhi đút cho mình, bộ dáng hưởng thụ vô cùng, tựa hồ vô cùng thích.

Tử Tô nhìn bộ dáng hai bọn họ, dở khóc dở cười, xem ra nàng thật đúng là giúp Tiểu Long Nhi tìm đúng bạn để chơi cùng rồi, tiểu tử này sẽ không đeo sát theo nàng nữa.

“Đói bụng chưa, không đủ ăn ta sẽ bảo cung nữ mang lên thêm.” Nàng cười tủm tỉm nhìn tiểu hải kình nói.

Tiểu hải kình dường như là nghe hiểu lời của nàng, lúc lắc cái đầu cồng kềnh, ăn bất diệc nhạc hồ, hơn nữa có Tiểu Long Nhi ở bên, nó hoàn toàn không có cảm giác xa lạ.

Nhìn hai cái tiểu tử kia bộ dáng vui vẻ, bất giác tâm tình nàng thật tốt, thích cảm giác như vậy, thích mọi người như vậy, thậm chí ngay cả đối với Long Duệ bên cạnh, nàng cũng có cảm giác khác thường. Cho nên, nàng vụng trộm nhìn hắn liếc mắt một cái. Nhưng mà, nàng vừa liếc mắt nhìn hắn liền bị hắn phát giác, cũng thâm tình chân thành nhìn nàng.

Long Duệ rất vui vẻ và hạnh phúc, hiện tại cảm giác giống như người một nhà, con là của hắn, mẹ của đứa bé cũng là của hắn, đây là cảm giác một gia đình, Thì ra loại cảm giác này lại tốt đẹp như thế, làm cho người ta vui mừng như thế.

Nàng, nhất định là của hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.