Rồng Bay Phượng Múa Long Vương Thật Xấu Xa

Chương 67: Q.2 - Chương 67: Thổ lộ




“Cô đã về rồi.” Nàng mới vừa đi tới cửa, cửa liền mở ra, Long Triệt tươi cười xuất hiện ở phía sau cánh cửa, thân thiết đối nàng ân cần thăm hỏi.

Nàng trợn tròn mắt, ngây ngốc nhìn hắn mỉm cười, hoảng hốt vào cửa, mãi đến khi Tiểu Long Nhi chạy vội tiến trong lòng của nàng, nàng mới thanh tỉnh lại.

“Mẫu hậu, mẫu hậu đã về, Bảo Bối nhớ mẫu hậu muốn chết.” Tiểu Long Nhi miệng ngọt như mật, ngọt chết người, còn đối với nàng cười tủm tỉm.

“Bảo Bối, mẹ cũng nhớ con a.” Chưa từng có con, nên nàng còn không biết tiểu hài tử có thể đáng yêu đến mức độ này, cho tới bây giờ chính mình có tiểu bảo bảo, nàng mới biết được, Bảo Bối so với lão công còn trọng yếu hơn. Nàng mạnh mẽ hôn thằng bé, yêu thật là yêu loại cảm giác này.

Tiểu Long Nhi mặt mày hớn hở, vui vẻ, chỉ cần có mẫu hậu yêu mình, là đủ rồi. Bé mới không cần phụ vương đâu, phụ vương sẽ cướp đi mẫu hậu, bé sẽ không có mẫu hậu yêu nữa.

“Long Nhi, mẫu hậu của con mệt mỏi một ngày, con nên để cho cô ấy ăn cơm trước, lát sau hãy nói tiếp.” Long Triệt tiếp nhận Tiểu Long Nhi từ tay nàng, thân thiết nói.

Tiểu Long Nhi nhìn hắn cười, bé chỉ biết, nhưng mà khi nhìn đến hắn thích mẫu hậu, đối xử tốt với mẫu hậu, bé cũng cao hứng lắm. “Mẫu hậu, ăn cơm nhanh đi.” bé nãi thanh nãi khí nói.

Tử Tô nhìn bọn họ cười, liền buông này nọ, buớc ra ngoài ăn cơm, Tiểu Long Nhi đã ở một bên nhìn, đương nhiên bao gồm Long Trạch cùng Long Dịch, bọn họ tựa như hai đứa ngốc, ánh mắt cứ đảo quanh ở trên người ba người bọn họ.

“Ai nha, Long Triệt xong rồi.” Long Dịch oa oa kêu to, ngạc nhiên vạn phần, hầu hạ nữ nhân a, đường đường một vị Long Vương, đây chính là chuyện trước nay chưa từng có a.

Long Trạch cũng thực giật mình, Long Triệt thích Tử Tô, hắn cũng có nghe thấy, chính là không nghĩ tới Long Triệt lại thân tự theo đuổi, giống như một nam nhân bình thường, nấu cơm, giữa trưa còn đi đưa cơm? Buổi tối thì ở nhà giống như một lão công đang chờ lão bà trở về, hắn nhìn xem choáng váng.

“Đúng vậy, Long Triệt thật sự… còn thật sự.” Long Trạch ngốc hồ hồ phụ họa nói, nhìn ba người xum họp giống như một gia đình, vô cùng hòa thuận ấm áp và vui vẻ.

Long Triệt đưong nhiên nghe thấy hai người bọn họ nói gì, nhưng hắn bỏ mặc qua một bên, vẫn như cũ tự tay đem canh rau đến hầu hạ nàng.

Tử Tô cũng là để mặc sự che chở một người nam nhân, nói thầm trong lòng, nàng thích hắn hòa nhã, đối hắn cũng là phi thường có hảo cảm, tự nhiên thích ở cùng một chỗ với hắn.

Sau khi ăn xong, nàng ôm Tiểu Long Nhi trở về phòng, Long Triệt để cho lính tôm tướng cua dọn dẹp, chính mình cũng đi theo vào phòng, hắn có rất nhiều chuyện muốn nói với nàng.

“Tử Tô, tôi có một chút chuyện muốn nói với cô.” Hắn vừa vào cửa, thì nói với nàng, nhưng hắn bất chợt thấy nàng đang cho Tiểu Long Nhi uống sữa, không khỏi đỏ mặt, vội vàng lui đi ra ngoài.

Mặt của Tử Tô cũng xoát đỏ, thật không ngờ hắn lại đột nhiên tiến vào, cho nên vội vàng cho Tiểu Long Nhi uống sữa xong. Thật vất vả đem Tiểu Long Nhi uống no rồi, nàng lúc này mới chỉnh sữa lại quần áo, vỗ vỗ mông Tiểu Long Nhi nói: “Con đi kêu Long thúc thúc, hỏi chú ấy muốn tìm mẫu hậu có chuyện gì?”

Tiểu Long Nhi lả lướt nha nha bay lên, cười tủm tỉm nói: “Dạ, mẫu hậu, Bảo Bối đi ngay.” Nói xong, hi hi ha ha bay đi.

Chỉ chốc lát sau, Long Triệt buớc vào, vừa thấy nàng lại mặt đỏ, đứng cách xa nàng vài buớc vội dừng lại, “Tử Tô, tôi, tôi có lời muốn nói với cô.”

Tử Tô nhìn hắn một cái, cúi đầu nhẹ giọng nói: “Chuyện gì, anh nói đi.”

“Tôi, tôi thích em, tôi muốn chăm sóc cho em, chăm sóc Bảo Bối, em, em đồng ý không?” Long Triệt lắp bắp nói, có chút không yên bất an, có chút sợ hãi, có chút chờ mong.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.