“Bản đồ kia tại sao lại là chứng cớ?” Đây là câu nói đầu tiên của Long Đại từ khi nhìn thấy vợ chồng Phượng gia:
Kiều Lỵ cùng Phượng Trác Quân liếc nhau, Phượng Trác Quân nói: “Năm đó cha ta cùng tổ phụ các ngươi cùng nhau xông pha thiên hạ, cùng nhập quân doanh, vì nước quên mình lập công huân, chuyện này chắc các ngươi đều biết: Bọn họ chẳng những cùng nhau trải qua sinh tử, còn cùng nhau phát hiện một bảo tàng kinh người, bọn họ cùng nhau đem bảo tàng chôn dấu, ước định đây là bí mật của hai người, vẽ thành bản đồ, đem phần quan trọng nhất trên bản đồ phân ra khắc vào hai con dấu, mỗi người giữ một con:”
Ba huynh đệ Long gia giấu giếm thanh sắc, nhưng trong đầu đều hiểu, đồn đãi thần bí của các lão nhân trong kinh thành, sợ là Phượng gia cũng nghĩ như thế: Quả nhiên Phượng Trác Quân nói tiếp: “Bảo vật này vốn nên là hai huynh đệ cùng sở hữu, đáng tiếc một người trong đó sinh lòng tham, dựng độc kế vu hãm người còn lại:”
Hắn nói tới đây ngừng lại một chút, giống đang áp chế tức giận, sau đó lại nói: “Từ sự kiện kia, cha ta thoát được một mạng, mang theo nương ta cùng ta chật vật chạy trốn tới nơi sơn dã, cái gì cũng không kịp mang: Ngày đó nhà chúng ta trải qua mọi cực khổ, cha ta là một hán tử mạnh mẽ như vậy, lại bị oan khuất bi thống đến mỏi mòn: Măc dù ta cùng với nương ta hỏi người như thế nào, người cũng không nguyện nói đã xảy ra chuyện gì:”
Phượng Trữ nhịn không được hỏi: “Gia gia cũng là chưa nói nguyên do sự tình, vì sao cha lại khẳng định gia gia là bị Long gia hại chết?”
Phượng Trác Quân nói: “Lúc ấy ta thật không hiểu được sao lại ra thế này, trước khi cha ta lâm chung gọi ta đến trước giường, nói với ta chớ để oán hận trong lòng: Phượng gia chúng ta không hiểu vì sao lại xuống dốc đến thế này, phụ thân lại vì thế mà chết, tại sao ta có thể không hận? Vì thế ta thật sự hỏi người, hết thảy chuyện này là do đâu? Vĩnh viễn ta luôn nhớ rõ, người lúc hấp hối cố gắng đem con dấu giao cho ta, nói cho ta biết: hết thảy đều là vì sự kiện hi thế trân bảo kia, đáp án là ở chỗ này:”
Trong phòng im ắng, Phượng Trữ có chút hiểu được : “Cho nên cha mẹ mới có thể ép ta gả đến Long gia, hy vọng có thể thám thính chân tướng việc này? Hoặc là tìm được bản đồ bảo vật kia, tra ra sự thật?”
Kiều Lỵ gật gật đầu: “Phượng gia chúng ta không thể bị hàm oan không minh bạch như vậy, công công bà bà của ta không thể đến đến chết lưng vẫn đeo tội danh như vậy: Ta cùng với cha con vài năm trước âm thầm dò hỏi, cân nhắc mọi đường, cuối cùng hiểu được, đây đều là có người gặp tài quên nghĩa, hết thảy đều là cái tham tự chọc mầm tai vạ, chúng ta thử Long gia một chút, quả nhiên bọn họ nghe được Phượng gia chúng ta liền dị thường cảnh giác…”
Long Nhị nghe thế thanh thanh đáp: “Lời này của Phượng phu nhân sai rồi, Long gia chúng ta lúc nào cũng luôn có người hăm he hãm hại, người ngoài ai cũng đều trưng ra vẻ mặt thiện lương hiền lành nhưng sau lưng lại thủ sẵn dao nhỏ, chỉ là ba huynh đệ Long gia chúng ta có chút vận khí tốt, lại nói, Phượng phu nhân này bảo chúng ta dị thường cảnh giác, tại sao không nói chính các ngươi vừa đến liền không có hảo ý, bị chúng ta phát hiện:”
“Không có hảo ý?” Kiều Lỵ lạnh lùng cười: “Phượng gia chúng ta chịu bao nhiêu khổ, trốn bao nhiêu tội mới có thể tồn tại cho tới hôm nay, chúng ta cũng không có vận khí tốt như ba huynh đệ Long gia các ngươi:”
Phượng Trữ khoanh tay, cau mày thực không kiên nhẫn: “Hiện tại là muốn so xem nhà ai đáng thương hơn sao? Nhà nào đáng thương hơn thì chính là đúng, phải không? Kế tiếp có phải lại muốn nói đến ai bị ép hôn ai bị cường thú, ai chịu vắng vẻ ai chịu ủy khuất hay không? Mọi người có thể trở về vấn đề chính được không? Ta thấy mọi người ai cũng tươi roi rói, giả bộ đáng thương có thấy nghe rất kì không?”
Lời này của Phượng Trữ nói ra làm cho Long Nhị cùng Kiều Lỵ nhất tề trừng mắt nhìn nàng một cái: Phượng Trữ làm như không phát hiện, đối Phượng Trác Quân nói: “Cha, hai người phán định Long gia khả nghi, vì thế phái ta đến, cuối cùng cái gì cũng không tra được: Vậy hiện tại hai người tới đây tính làm gì?”
Phượng Trác Quân liếc nhìn Kiều Lỵ một cái, há miệng thở dốc, không nói chuyện: Phượng Trữ thấy thế, liền hiểu được ở Phượng gia kỳ thật người quyết định chính là Kiều Lỵ, vì thế nàng chuyển hướng Kiều Lỵ nói: “Nương, việc đã đến nước này, không bằng nói thẳng ra, chúng ta cùng nhau thương nghị, nghĩ biện pháp giải quyết:”
“Thương nghị?” Kiều Lỵ nói: “Con cứ hỏi thẳng Long gia bọn hắn có nguyện ý thương nghị hay không? Hiện tại rất đơn giản, chúng ta cũng đem mọi chuyện ra làm rõ, chỉ cần Long gia đem bản đồ cùng con dấu giao ra đây, chúng ta lấy được bảo vật, việc này mới có khả năng chấm dứt, ít nhất cũng phải cho chúng ta hiểu được, Phượng gia chúng ta đến tột cùng là vì cái gì mới bị người ta làm hại:”
Lời này vừa ra, Long Nhị hừ lạnh: “Nghĩ hay quá nhỉ:” Long Đại cũng hừ: “Có bản lĩnh thì tự mình lấy:” Long Tam giận dữ nói: “Phượng phu nhân, ngài biết kia là bảo vật gia truyền của Long gia chúng ta, đề ra yêu cầu như vậy, chẳng lẽ không cảm thấy quá đáng?”
Kiều Lỵ không để ý tới bọn họ, chỉ đối Phượng Trữ nói: “Nhìn đi, người nhà Long gia bọn họ thật sự là dễ thương nghị:”
Phượng Trữ cau mày nhịn xuống phiền chán trong lòng, nàng không trả lời, Long Nhị lúc này cũng là nhợt nhạt cười, nói: “Phượng phu nhân, Long gia chúng ta thật cũng dễ thương nghị lắm, không bằng như vậy đi, hai người đem con dấu trên tay Phượng gia giao ra đây, chúng ta Long gia cật điểm khuy, cử người ra tiền xuất lực đi tìm bảo vật, đợi điều tra ra chân tướng thật chuyện không may kia, lại chuyển cáo Phượng gia: Phượng gia cái gì cũng không phải làm, chỉ cần an an ổn ổn ngồi chờ tin tức của chúng ta là được, như thế được không?”
“Được thế nào mà được:” Kiều Lỵ nói: “Long Nhị gia quả thật tính toán rất sâu xa, chuyện này nọ đều giao cho ngươi, chúng ta một chút lợi thế cũng không có, các ngươi tìm bảo vật, rồi hủy chứng cớ, chúng ta biết đến nơi nào mà giải oan chứ?”
Long Nhị cười lạnh: “Tâm tư Phượng phu nhân cũng thật nhiều, ngài băn khoăn cái này băn khoăn cái nọ, người khác ai cũng có ý xấu chắc: Nếu theo lời ngài nói, ta có phải cũng nên nghi ngờ Phượng gia vốn không phải muốn báo thù tìm chân tướng gì đó, mà là căn bản vì lừa tiền mà đến: Về phần nhà chúng ta, ngài cũng nên nghĩ lại đi, chúng ta nếu có hứng thú với cái gọi là bảo tàng này, tại sao cho tới hôm nay cũng không động thủ đi tìm? Đây là bảo vật gia gia lưu cho hậu nhân Long gia chúng ta, người nói đây là thứ trân quý nhất trong đời này của người…”
“Cha ta cũng nói, đó là thứ trân quý nhất trong đời này của người:” Phượng Trác Quân kích động chen vào nói, trong lòng đại hận, thứ trân quý nhất trong lòng phụ thân, lại bị bạn thân vì lòng tham mà độc chiếm, phụ thân từ quan bỏ mạng, người một nhà từ nay về sau chia cách âm dương, tất cả đều là vì Long gia:
Kiều Lỵ cũng nói: “Thứ này vốn là hai nhà cùng sở hữu, Long gia các ngươi nếu không thèm để ý bảo vật này, vì sao lúc trước Long lão nhân hạ độc thủ với Phượng gia chúng ta? Nếu đã không thèm để ý, vậy Long gia đem con dấu giao ra đây, để cho chúng ta đi tìm bảo vật, tại sao lại không được?”
Vẫn lưu tâm Phượng Trữ mà không nói gì Long Tam lúc này đột nhiên nói: “Ta không quan tâm có bảo vật hay không bảo vật, ta chỉ muốn nói một việc, ông nội của ta làm người trung can nghĩa đảm, thiết huyết lòng son, tuyệt không làm việc bội bạc:”
“Hừ, ngươi không khẩu bạch nha, nói như thế nào mà chẳng được: Nhưng cha ta lại bởi vậy mà bị hại, chúng ta bỏ nhà đi trốn cũng là sự thật:” Phượng Trác Quân biểu hiện ra ít có nghiêm khắc ngữ khí:
Long Nhị nghiêm túc nói: “Phượng lão gia tử năm đó bị Triệu đại nhân vu cáo, là ông nội của ta lấy mệnh tướng bảo, Phượng gia mới có cơ hội bỏ nhà đi trốn: Ông nội của ta đối việc này canh cánh trong lòng, sau này truy tìm nhược điểm của Triệu đại nhân, đưa hắn ra xử trảm, cũng coi như trả lại công đạo cho Phượng gia, ông nội của ta dặn, bảo tàng này thứ truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác, tuyệt không được làm hư hao hay thất lạc, đến lúc chết người không hề có một chút ý niệm lấy bảo vật trong đầu, làm sao lại có khả năng nổi lòng tham?”
“Việc đó là tìm người chịu tội thay, Long lão gia tử giả nhân giả nghĩa làm người tốt, sau còn giết người diệt khẩu, có cái gì có thể coi là anh hùng: Hắn không thực hiện lòng tham trong đầu, còn là vì một con dấu khác ở Phượng gia chúng ta, cho dù có muốn cũng không được chuyện gì, không đúng sao?” Kiều Lỵ mồm miệng lanh lợi phản bác:
“Vốn con dấu là do hai người cùng nhau khắc, tại sao lại không biết nội dung bên trong? Huống hồ nếu là thật có lòng muốn lấy bảo vật, lúc đuổi Phượng gia đi rồi, muốn cướp luôn con dấu thì cũng có gì khó đâu?”
“Có khó hay không cũng không phải do ngươi định đoạt, cha chồng của ta cũng không phải là đồ ngốc, chẳng lẽ không biết cất giấu con dấu sao?” Kiều Lỵ cùng Long Nhị đối chọi gay gắt, làm ầm ỹ cả lên:
Trong lúc nhất thời, hai nhà ngươi một câu ta một câu, lôi nợ cũ ra hết tỉ mỉ tính, Phượng Trữ ở một bên càng nghe càng nhíu mày, cuối cùng nhịn không được rống lớn một tiếng: “Toàn bộ câm miệng cho ta:”
Nàng vận khí rống vang, đúng là vang vọng khắp nhà, thiếu chút nữa văng cả nóc nhà, tự nhiên cũng khiến tất cả mọi người trấn tĩnh, mọi người tất cả đều nhìn về hướng nàng, không nói nữa:
Phượng Trữ hướng về phía Kiều Lỵ nói: “Nương, ý tứ của người, là muốn Long gia đem bản đồ cùng con dấu giao ra đây, để Phượng gia đi tìm bảo vật, nhìn xem đến tột cùng đó là thứ gì, điều tra rõ chân tướng, có phải thế không?”
Kiều Lỵ gật đầu: “Đây là tất nhiên, Long gia phải đem tất cả những thứ đó giao ra đây:”
Phượng Trữ lại hỏi Phượng Trác Quân: “Cha cũng nghĩ như vậy mới thích hợp, có phải thế không?”
Phượng Trác Quân cũng gật đầu: “Ý của mẹ con, cũng là ý của ta:”
Phượng Trữ nghe xong, chuyển hướng Long Nhị: “Nhị bá, vậy ý của Long gia là muốn cha nương ta đem con dấu của bọn họ giao ra, để Long gia đi tìm bảo vật, đúng không?”
“Đương nhiên:” Long Nhị theo lý thường đáp:
Phượng Trữ lại hỏi: “Đó là vì sao?”
“Này còn hỏi?” Ngữ khí Long Nhị trào phúng, ánh mắt còn nhìn hướng vợ chồng Phượng gia:
Phượng Trữ vẫy vẫy tay, khiển trách Long Nhị: “Nhị bá, đến lúc này sao ngươi còn không sảng khoái một chút, câu hỏi đó là làm sao? Ướt át bẩn thỉu rất không đàn ông: Ta chính là muốn xác định, Long gia là sợ cha mẹ ta dùng kế đoạt bảo, có phải thế không?”
Long Nhị bị nàng nói sắc mặt khó coi, cư nhiên dám nói hắn không đàn ông? Nếu không vì mặt mũi lão Tam, nữ nhân này liên tiếp trêu chọc khiến hắn không thoải mái, hắn chắc chắn đã xử lý nàng ta rồi: Phượng Trữ cau mày, mắt thấy Long Nhị nửa ngày không nói, nàng không kiên nhẫn lại vẫy vẫy tay: “Được, được, ta hiểu được ngươi chính là ý tứ này, trong lòng đại bá cùng tướng công cũng nghĩ như thế, đúng không?”
Long Đại cùng Long Tam vì mặt mũi của Long Nhị nên không có trực tiếp trả lời, nhưng ý tứ trong mắt rất rõ ràng: Vì thế Phượng Trữ chuyển hướng Phượng Trác Quân cùng Kiều Lỵ: “Cha mẹ cũng giống như vậy, lo lắng con dấu giao ra bị người khác chiếm tiện nghi, đúng vậy không?”
Hai người gật gật đầu, Kiều Lỵ trừng mắt nhìn ba huynh đệ Long gia một cái, Phượng Trữ lớn tiếng nói: “Nếu không tín nhiệm lẫn nhau như vậy, vì sao không cùng nhau đi tìm?”
Hai bên đều sửng sốt, nhưng Long Nhị rất nhanh nói: “Cho dù cùng đi, cũng phải có con dấu của bên đó, ta cũng không ý kiến, nhưng mà không biết bọn họ cuối cùng có chịu giao con dấu ra không?”
Kiều Lỵ lớn tiếng nói: “Long Nhị gia nghĩ hay thật nhỉ, thật ra ta cảm thấy, cho dù là cùng một đường đi tìm bảo vật, Long gia mới không muốn đem bản đồ cùng con dấu giao ra đó:”
Lời này nói đến nói đi, lại vòng trở về nguyên điểm, Phượng Trữ trong lòng phun lửa, lớn tiếng kêu lên: “Ngừng, ngừng, đều miễn bàn đến chuyện giao con dấu đi:”
Ánh mắt mọi người lại gom lại trên người nàng, Long Nhị tà tà liếc nàng, rất có vẻ “nhìn ngươi xem ngươi xoay xở ra sao bây giờ”: Phượng Trữ cắn cắn môi, lâm vào suy nghĩ sâu xa: Long Đại trầm mặc không lên tiếng lại uống ngụm trà, Long Tam đau lòng nương tử, đi đến bên người nàng kéo tay, ôn nhu gọi nàng một tiếng: “Phượng Nhi…”
Phượng Trữ nhìn nhìn hắn, đầu óc đột nhiên thông suốt, nàng nói: “Làm như vậy đi, bản đồ giao cho ta, Long Tam cầm con dấu Long gia, cha ta cầm con dấu Phượng gia, chúng ta cùng đi nhìn xem bảo vật đến tột cùng là cái gì:”
Long Nhị cùng Kiều Lỵ sửng sốt, đồng thời nói: “Không được:”
“Tại sao lại không được?” Phượng Trữ hỏi, nàng cảm thấy chủ ý này là tuyệt nhất: “Cha đi tìm bảo vật, nương canh giữ ở đây, lúc nào cũng có thể nhìn chằm chằm động tĩnh của Long gia, không sợ bọn họ phá rối, mà Long Tam bên ngoài, Nhị bá ngươi cũng có thể nhìn chằm chằm nương ta, không sợ bà ấy có cái gì trong ruột, như vậy kiềm chế cân bằng lẫn nhau, lại có ta ở đây làm trung gian, rất công bằng thỏa đáng, tại sao lại không được?”
Kiều Lỵ nói: “Con chỉ một lòng thiên vị Long gia:” Long Nhị cũng nói: “Ngươi vẫn nói chính mình là nữ nhi Phượng gia, vạn nhất ngươi cảm thấy nên nghe theo lời cha mẹ, lão Tam lại đối với ngươi mềm lòng, việc này không thực hiện được:”
Nói đến cuối cùng, kỳ thật mọi người đều không nắm chắc cánh tay Phượng Trữ đến tột cùng là hướng vào bên trong hay hướng ra bên ngoài:
Phượng Trữ dậm chân một cái, nóng nảy: “Sao mọi người không nghĩ đến chuyện tốt chứ? Không nên nhiều tâm tư như vậy? Này cũng không được, kia cũng không được, khó trách có chút chuyện như vậy mà vướng mắc vài năm, rõ ràng mọi người đem con dấu đi giấu, nuốt vào trong bụng, tra được chân tướng cái rắm ấy:”
“Phượng Nhi…” Long Tam ôm vai của nàng trấn an: “Đừng có gấp, hảo hảo nói chuyện:”
Phượng Trữ nhìn bên này, lại nhìn bên kia, tâm nhất hoành, chỉ vào Long Nhị cùng Kiều Lỵ nói: “Ta đưa Bảo Nhi cho các ngươi, thế là được rồi chứ? Bảo Nhi là bảo bối quan trọng nhất của ta, lần này đi tìm bảo vật rất nguy hiểm, ta dù sao cũng không thể mang Bảo Nhi theo, để cho Bảo Nhi ở lại nơi này chờ ta trở lại, nếu ta đối việc này không công bằng, hoặc là bên ngoài có cái gì lừa đảo, các ngươi có Bảo Nhi trong tay, tất nhiên là không cần lo lắng:”
Long Nhị vừa nghe đến muốn đem Bảo Nhi giao cho hắn, trong lòng kinh hãi, tiểu khắc tinh kia làm sao có thề là con tin, nếu thực giao cho hắn, chẳng lẽ lại nâng nó lên làm tiểu cô nãi nãi mà cung phụng? Vạn nhất Bảo Nhi mà có cái gì không tốt, nữ nhân Phượng Trữ này cùng lão Tam có khi nào đem hắn oán chết không?
Hắn đang muốn cự tuyệt, lại thấy Kiều Lỵ lộ sắc mặt vui mừng, mà Phượng Trữ hung tợn trừng hắn, Long Nhị lời nói đến bên miệng cũng không nói ra được, Phượng Trữ hướng bọn họ vung tay lên: “Việc này liền định như vậy đi, đại bá thân có chức quan, cứ lo việc của bá đi, Nhị bá nhàn rỗi, liền giúp ta chiếu cố Bảo Nhi, nương canh giữ ở này chờ chúng ta trở về, cha đại diện cho Phượng gia, Long Tam đại diện cho Long gia, ta là người trung gian, cùng đi đem thứ thần thần bí bí gọi là bảo vật này tìm ra: Nếu ai dám có ý kiến khác, thì đề ra biện pháp khác ra, bằng không ta thực sẽ trở mặt:”
Long Nhị xoa xoa thái dương, không nói, nữ nhân điên này không trở mặt thì đã rất phiền toái rồi, nếu thực sự trở mặt không biết lão Tam có xoa dịu được không, việc này hắn với đệ đệ thực không dám tin tưởng, hơn nữa, đề nghị này của Phượng Trữ thật là biện pháp tốt nhất trước mắt:
Kiều Lỵ cùng Phượng Trác Quân cũng không nói cái gì, kỳ thật trong lòng bọn họ cũng hiểu được, muốn đào ra này nọ trong tay Long gia vắt cổ chày ra nước, quá khó khăn, nay Phượng Trữ đề ra phương pháp làm cho Long gia buông lỏng, là chuyện tốt khó gặp a:
Vì thế không có ý kiến khác, việc này chính thức định ra: Nhưng Phượng Trữ còn nói: “Qua hai ngày nữa là sinh nhật của Bảo Nhi, vô luận như thế nào, phải làm cho Bảo Nhi một sinh nhật vui vẻ mới xuất phát:” Điểm ấy mọi người càng không dị nghị, dù sao cũng chỉ là hai ngày, huống hồ Bảo Nhi cũng có một phần tham dự vào việc trên, nán lại chờ cũng có thể:
Ngày hôm sau, Phượng Trữ ôm Bảo Nhi ra ngoài mua mấy thứ đồ chơi cho nàng chơi, cùng đi có Kiều Lỵ cùng An Nhược Thần, Long Khánh Sinh nói muốn làm bảo tiêu cho nương, cũng đi theo: Một đám phụ nữ cùng trẻ con đi trên đường rất vui vẻ:
Kiều Lỵ không nhắc lại nửa câu không vui, một đường dỗ Bảo Nhi cao hứng, bà kéo Bảo Nhi vào quầy hàng Linh Đang chọn đồ, Phượng Trữ cùng An Nhược Thần ở một bên trò chuyện việc nhà:
An Nhược Thần nói Long Đại kể những chuyện hôm qua phát sinh cho nàng nghe, Phượng Trữ ngẫm lại biểu hiện bưu hãn của mình, có chút đỏ mặt, bộ dáng đại tẩu này vĩnh viễn dịu dàng hiền thục, chính mình cùng nàng so thật sự là kém xa, nhưng An Nhược Thần lại nói: “Ta nói chuyện với tướng công, Tam đệ thật sự tìm được một nương tử tốt:” Phượng Trữ vừa nghe, mặt càng đỏ hơn:
An Nhược Thần cười nói: “Hiện tại Long gia chúng ta chỉ còn lại Long Nhị gia, ta làm tẩu tử, kỳ thật cũng nên thay hắn thu xếp:”
Phượng Trữ trả lời: “Tẩu tử không cần thay Nhị bá lo lắng:”
“Tại sao? Chẳng lẽ hắn đã có quyết định gì sao?”
“Không phải:” Phượng Trữ thật tình nói: “Ta nói không cần lo lắng, là vì Nhị bá chắc chắn là không có người muốn: Cũng là chuyện đã sớm có kết quả, lo lắng cũng vô dụng:”
An Nhược Thần nháy mắt mấy cái, nở nụ cười: “Vậy xem ra ta phải đi cầu tướng công thay Nhị gia tìm vài mối…” Hai nữ nhân mở miệng vui đùa, chợt nghe Kiều Lỵ kêu một tiếng sợ hãi, Phượng Trữ nhấc mắt, nhìn thấy một nam nhân trẻ tuổi nắm cồ tay của bà, tựa hồ đang định cướp Bảo Nhi trong lòng Kiều Lỵ:
Tóc gáy Phượng Trữ tất cả đều dựng thẳng lên, nàng nhấc chân liền vọt qua, Long Khánh Sinh phản ứng nhanh hơn, hắn đứng ở bên người Kiều Lỵ, thấy thế một chưởng liền hướng cánh tay nam tử kia đánh qua, nam tử kia không dự đoán được nam đồng này cư nhiên dám động thủ, đang sửng sốt, Bảo Nhi đã được Long Khánh Sinh đoạt lấy ôm vào trong ngực nhanh chóng lui ra phía sau:
Phượng Trữ lúc này đã đuổi tới, nam tử kia một chiêu không thể thủ liền biết không có cơ hội, hắn vội vàng không biết cùng Kiều Lỵ nói câu cái gì, Phượng Trữ dưới tình thế cấp bách không có nghe được, nhưng giọng nói của nam tử này nàng lại có ấn tượng, cùng với hai mắt của hắn, nàng lập tức xác định, đó là người ép nàng đoạt bảo vật, hắn cũng từng lừa nàng, nói nàng không phải Long gia phu nhân:
Phượng Trữ hét lớn một tiếng liền hướng hắn đánh tới, người nọ cũng không dây dưa, xoay người liền trốn, Phượng Trữ đang định đuổi theo, nhưng chợt nghĩ đến vạn nhất hắn có đồng lõa ở phụ cận, điệu hổ ly sơn, lại lựa thời cơ xuống tay với Bảo Nhi thì sao? Nàng ngừng lại, xoay người ôm lấy Bảo Nhi đang kinh hoảng khóc lớn trong lòng Long Khánh Sinh, miệng dỗ: “ Bảo Nhi chớ sợ, nương ở đây, có nương ở đây…”
Phượng Trữ ôm thân mình nhỏ nhắn của Bảo Nhi, càng nghĩ càng sợ, nếu không phải mới vừa rồi Long Khánh Sinh ra tay, từ khoảng cách của nàng, sợ là không kịp cứu Bảo Nhi, người nọ đến tột cùng là ai, vì sao muốn cướp Bảo Nhi?
Phượng Trữ ôm Bảo Nhi hôn nhẹ, trong lòng hốt hoảng, bỗng nhiên cổ tay bị bóp chặt, quay đầu thì thấy là Kiều Lỵ, sắc mặt bà quái dị, nhìn chằm chằm chính mình, Phượng Trữ nghĩ nương chắc là cũng đang sợ hãi, đang định mở miệng an ủi, lại nghe Kiều Lỵ lớn tiếng hỏi: “Nam tử kia là ai?”