Phượng Trác Quân lời còn chưa dứt, một nắm phấn từ trên trời ném tới, bay thẳng vào mặt của Phượng Trữ, cùng lúc đó, một tiếng xé gió vang lên, trên ngọn cây đối diện phóng tới một mũi tên nhọn, xuyên qua màn phấn kia đánh úp về phía Phượng Trữ:
Phượng Trữ chuẩn bị không kịp, chấn động, vội vàng bế khí nín thở, vung tay phất tay áo, xua đi màn phấn kia, đáng tiếc chỉ trong nháy mắt vẫn hút vào không ít: Giờ phút nàng này không kịp trốn tránh, theo bản năng vươn tay nắm chặt, mạnh mẽ bắt lấy mũi tên đang bay tới:
Phượng Trữ phản ứng cực nhanh, thân thủ nhanh nhẹn, làm cho Phượng Trác Quân trừng mắt cứng lưỡi, ông sửng sốt không kịp phản ứng, lại thấy Phượng Trữ quăng đi mũi tên, lắc mình bay nhanh đem ván cửa khép lại, hai mũi tên phía sau “phập” “phập” hai tiếng cắm thẳng vào ván cửa, xuyên qua ván cửa hơn nửa tên:
“Cha, mang theo này nọ, chúng ta mau bỏ đi:” Phản ứng đầu tiên của Phượng Trữ chính là nghĩ lại có người đến đoạt bảo vật, nàng hướng về phía Phượng Trác Quân lớn tiếng hô, chính mình xoay người đem xiêm y làm cho Long Tam hoả tốc nhét trong bao quần áo: Phượng Trác Quân như ở trong mộng mới tỉnh, không nghĩ đến việc nữ nhi khi nào trở nên cường hãn như thế nữa, vội vàng cầm lấy kiếm, xác nhận con dấu vẫn ở trên người: Còn chưa kịp mở miệng, lại ngửi được một mùi khói đặc hương vị:
“Bọn họ dùng lửa:” Phượng Trác Quân kinh hãi, Phượng Trữ bình tĩnh gật đầu một cái, hướng Phượng Trác Quân nói: “Ta mở đường, cha, mau đi theo:” Nàng đem hành lý cột lên lưng, buộc chặt, sau đó lấy đoản kiếm Long Tam mua cho nàng, vận khí phi chân, đem ghế dựa đá thẳng vào cửa:
Ghế dựa mang theo nội lực, nhanh chóng phá nát cánh cửa, Phượng Trữ lại thừa dịp này phá cửa sổ mà ra: Vừa hành động, nàng hoảng sợ, không ngờ mỗi lần vận khí dụng công lại cảm thấy ngực rất đau, nghĩ chắc là do bột phấn bí ẩn vừa mới hút vào tác quái: Phượng Trữ bất động thanh sắc, cắn răng toàn lực nhảy ra ngoài: Trong lòng nghĩ cũng không biết đột kích là đám người nào, Long Tam bên kia có an toàn không? Nàng cùng cha chạy mất, phải lưu lại ám hiệu cho hắn mới tốt:
Quả nhiên có ba người áo xám bị hấp dẫn lực chú ý vào động tĩnh của cửa phòng bên kia, tất cả đều nhìn qua hướng đó, lại không phòng bị Phượng Trữ theo cửa sổ nhảy ra: Phượng Trữ huy kiếm chém liền, thừa dịp chúng không chú ý, làm bị thương hai tên, nhưng tên còn lại đã kịp phục hồi tinh thần lại, nâng đao hướng Phượng Trữ tấn công: Cùng lúc đó, người ẩn thân ở chỗ ngọn cây cao, nâng cung kéo tên, chỉ thẳng vào tim Phượng Trữ:
Phượng Trữ phản thủ lập kiếm, chắn một kiếm người áo xám đâm tới, toàn thân xoay người đá một cái, đá văng người nọ ra, đang muốn huy kiếm chém mũi tên nhọn đang bay tới, nhưng ngực lại cảm thấy đau, không có lực giơ kiếm, nàng mạnh mẽ ngồi xổm xuống, chật vật lăn qua một bên: Rồi sau đó hai tay chống trên mặt đất dục bò lên, “oa” một tiếng phun ra toàn máu tươi:
Những động tác này liên tiếp phát sinh cực nhanh, Phượng Trác Quân theo sau Phượng Trữ thấy rõ ràng, Phượng Trữ nôn ra máu, thực khiến hắn sợ tới mức chân tay luống cuống, ông hô to một tiếng: “Phượng Phượng…” Sốt ruột hốt hoảng huy kiếm ngăn trở người áo xám đang hướng Phượng Trữ đánh tới:
Người nọ trên ngọn cây lại hướng về phía Phượng Trữ bắn hai tên, Phượng Trữ miễn cưỡng nâng kiếm chém gãy một tên, hiểm hiểm né qua một tên, nhưng lúc này lại có hai người áo lam gia nhập, song song hướng Phượng Trữ đánh tới: Phượng Trác Quân bức lui người áo xám, chạy tới che ở trước người Phượng Trữ, nhưng hai người áo lam võ nghệ cao cường, người áo xám lúc trước cũng tấn công lại đây, Phượng Trác Quân tất nhiên là không địch lại:
Mấy người kia dường như đối Phượng Trác Quân hứng thú không lớn, vòng qua ông lại công kích Phượng Trữ: Phượng Trữ dùng một chút lực liền thấy ngực rất đau, nhưng hôm nay sống chết trước mắt, nàng cũng chỉ cắn răng đánh bừa: Liều mạng tiếp chiêu, tứ chi các đốt ngón tay cũng bắt đầu đau đến lợi hại, toàn thân dĩ nhiên vô lực, rốt cục bị người chém một đao bị thương, vết đao từ đầu vai đến lưng, nhất thời máu phun ra như suối:
Phượng Trác Quân trong mắt nảy lửa, hét lớn một tiếng, hướng lại đây huy kiếm một trận chém lung tung, Phượng Trữ té trên mặt đất, cảm thấy thân thể dần dần rét run, nhìn bóng dáng Phượng Trác Quân, nàng tựa hồ cảm thấy tình cảnh giờ phút này có chút nhìn quen mắt, tựa hồ, từng, có người cũng từng như thế này bảo hộ ở trước người của nàng, bất quá dường như trẻ tuổi hơn rất nhiều:
Thân ảnh trong đầu chợt lóe qua, “Long Tam:” Phượng Trữ thì thào gọi, trong lòng đối hắn vô cùng tưởng niệm, hắn khi nào thì bảo hộ ở trước người nàng như vậy, nàng lại không nhớ rõ: Lúc này hắn bên ngoài làm việc, có thể cũng gặp nguy hiểm hay không? Nàng thật sự rất lo lắng:
“Tẩu tử!” Đang lúc Phượng Trữ đầu óc choáng váng hồ hồ nhìn Phượng Trác Quân bị một tên đánh lui, ba tên thích khách lại hướng nàng bức tử cũng là lúc ở cửa viện truyền đến một tiếng rống to: Chủ nhân của tiếng rống kia lo lắng vạn phần, thanh âm rền vang, toàn bộ tiểu viện tựa hồ đều chấn động:
“Tẩu tử!” Bên này mọi người bị rống đến sửng sốt, người bên kia lại lớn giọng rống thêm một tiếng, vừa rống vừa rút đại đao hướng lại đây, đúng là mãng hán Chung Bác kia:
Đại đao của Chung Bác múa uy vũ sinh phong, khí thế mười phần, phía sau hắn là một nam tử nhỏ gầy có hai phiết ria mép, cũng tấn công lại đây, rút binh khí là ngọc cốt phiến ra: Này hai người gia nhập lập tức xoay chiến cuộc: Phượng Trác Quân mặc dù không biết hai người này, nhưng thấy là giúp đỡ, lại giống như có quen biết Phượng Trữ, cũng nhẹ nhàng thở ra:
Phượng Trữ chỉ cảm thấy trên người càng ngày càng lạnh, tứ chi các đốt ngón tay đều đau, ngay cả hô hấp cũng phải cố gắng, ngực cũng rất đau: Ý thức của nàng có chút mê tán, cũng biết Chung Bác đến đây: Phượng Trác Quân chạy tới nâng nàng dậy, thấy nàng cả người nhuốm máu, đau lòng đỏ hốc mắt:
Phượng Trữ cố gắng quên đi cái đau cười một tiếng: “Cha, đừng lo lắng, ta không sao, không đau:”
Phượng Trác Quân gật gật đầu, nhận lấy hành lý trên lưng nàng, đưa tay vì nàng điểm huyệt mấy chỗ: Chung Bác lúc này lại quay đầu hét lớn một câu: “Đi mau:” Phượng Trác Quân xoay người nhấc Phượng Trữ lên lưng, nhanh chóng hướng tới bên ngoài viện ngoại chạy ra: Hai người kia vừa đánh vừa lui, hộ ở phía sau bọn họ:
Phượng Trác Quân cõng Phượng Trữ một hơi chạy vài dặm, quay đầu nhìn ra phía sau cũng không thấy truy binh, ông nhìn trái nhìn phải, liền tìm một cái miếu hoang sạch sẽ ẩn thân:
Phượng Trữ được thả xuống trên mấy cái bồ đoàn sạch sẽ, mặt nàng trắng bệch, lộ ra cổ lại màu xanh, Phượng Trác Quân gấp đến độ không được, cầm túi nước lại gần, lấy ra hành lý được Phượng Trữ đeo bị đánh phá, mở ra tìm kiếm kim sang dược và giải độc đan: Trong bao quần áo có hai cái hộp nhỏ, Phượng Trác Quân không biết là cái gì, liền thuận tay mở ra nhìn một cái, đúng là phần bản đồ cùng con dấu, Phượng Trác Quân trong lòng nhảy dựng, nhớ tới Kiều Lỵ lúc trước dặn dò: “Nếu có cơ hội, liền trộm lấy mấy thứ đó, chúng ta tự mình đi tìm bảo tàng: Long gia không đáng tin cậy, lời nói bọn họ không thể tin hoàn toàn: Phượng Phượng bị Long Tam mê hoặc, tất nhiên là thiên về giúp bọn hắn nhiều hơn, chúng ta không thể không phòng:” Phượng Trác Quân nhìn hộp kia, trong lòng hiểu được nếu là muốn lấy con dấu cùng bản đồ, hiện tại là cơ hội tốt nhất:
Cũng không chờ trong lòng ông cân nhắc xong, Phượng Trữ ở một bên gọi: “Cha:” Phượng Trác Quân trong lòng lo lắng, nhanh đặt cái hòm xuống, đáp: “Phượng Phượng, con cố gắng chịu đựng, cha lập tức liền tìm thuốc:” Vừa nói chuyện, vừa đem cái hộp khác mở ra, quả nhiên là làm ra vẻ lấy ra mấy thứ viên thuốc thuốc bột hay dùng:
Ông đem thuốc qua cho Phượng Trữ uống, lại rắc kim sang dược lên miệng vết thương của nàng, băng bó đơn giản một chút: Phượng Trữ mặt cũng không nhăn, cũng không hỏi vừa rồi cho nàng uống cái gì, đem thuốc nuốt xong liền hữu khí vô lực la hét: “Mau đưa hành lý cho ta:”
Phượng Trác Quân trong lòng nhất thời cảm thấy tư vị thực không phải, hắn lo lắng trong lòng, mà nữ nhi trọng thương xong còn đề phòng hắn, hai người cha và con gái bọn họ quả nhiên không hề thân cận được như trước đây: Ông không biết bây giờ nên cảm thấy là may mắn hay là tức giận, cũng may chính mình vừa rồi không lấy, bằng không muốn nói cũng không được, nhưng Phượng Trữ trong tình huống như vậy còn biểu hiện đề phòng ông, làm cho ông có chút thẹn quá thành giận:
Ông đem hành lý nhét vào trong lòng Phượng Trữ, miệng nói: “Yên tâm, cái gì cũng chưa thiếu:”
Phượng Trữ lắc đầu, suy yếu nói: “Cha, ta không còn sức, cha giúp ta lấy ra nhìn một cái:”
Phượng Trác Quân lấy cái hộp, mở ra đưa tới trước mặt Phượng Trữ: “Con xem, hoàn hảo không tổn hao gì, không bị mất thứ gì có phải không? Con bị thương rất nặng, vẫn nên nghỉ ngơi đi: Một hồi nữa, cha lại đi tìm đại phu cho con:”
Phượng Trữ vẫn lắc đầu: “Không phải thứ này:” Nàng vẻ mặt sốt ruột, chỉ vào hành lý nói: “Xiêm y:” Phượng Trác Quân khó hiểu: “Con muốn thay quần áo sao? Nhưng vẫn không nên cử động, đừng tùy hứng:”
Phượng Trữ lắc đầu, lại cố gắng nói chuyện, lại một trận khụ, thiếu chút nữa lại nôn ra một búng máu, Phượng Trác Quân gấp đến độ nhìn vết thương của nàng, máu đã gần như ngừng, sợ là độc phấn kia quá lợi hại, cũng không biết là độc tính gì, giải độc đan kia có dùng được không? Ôngđang nghĩ tới làm sao bây giờ, lại có người xông vào:
Phượng Trác Quân cả kinh, cầm kiếm hộ ở trước người Phượng Trữ, lại thấy là hai người mới vừa rồi đến giúp đỡ kia, lúc này mới thoáng thả tâm:
Chung Bác kia vừa tiến đến liền lớn tiếng hỏi: “Tẩu tử, tẩu tử thế nào rồi?”
Phượng Trữ không nói chuyện, Phượng Trác Quân thay nàng đáp : “Ngoại thương thì tốt, chỉ là trúng độc, mau chút tìm đại phu mới tốt:” Chung Bác nghe xong lời này, lúc này mới nhìn về phía Phượng Trác Quân, nói: “Tại hạ là Chung Bác, Long Tam gia là đại ca của ta, xin hỏi vị hiệp sĩ này xưng hô như thế nào?”
“Ông ấy là nhạc phụ của đại ca ngươi:” Phượng Trữ tuy suy yếu, lại thay Phượng Trác Quân đáp:
“Nguyên lai là nhạc phụ đại nhân:” Chung Bác ôm quyền hành lễ, rồi sau đó phát hiện lời này nói ra không thích hợp: “Không đúng, không đúng, không phải là nhạc phụ đại nhân, không phải là của ta: Tẩu tử, ta không phải là ý tứ kia, ta nói sai rồi, là nhạc phụ đại nhân của đại ca:”
“Ngươi ngu thêm một chút cũng không quan hệ:” Phượng Trữ tức giận:
“Ta không ngu ngốc:” Chung Bác lớn giọng vì chính mình biện giải: “Ta cùng với Sử đại ca cùng nhau uống rượu, nghe được mấy người kia nghị luận nói muốn đối phó với người tên Phượng Trữ gì đó, ta đã nghĩ đến tẩu tử, nếu không vì lạc mất bọn họ, muộn một hồi, khiến tẩu tử bị thương: Ta không hề không ngu ngốc, ta còn nhớ rõ tên của tẩu tử:”
Phượng Trác Quân nghe xong, nâng tay thi lễ nói lời cảm tạ, Phượng Trữ lại trừng mắt nhìn Chung Bác: “Nguyên lai ngươi có biết tên của ta không phải là tẩu tử a?”
Chung Bác vò đầu hỏi: “Tẩu tử, tẩu không nói với ta lời hay nào cả, là ta trêu chọc tẩu cái gì?”
“Ta nguyên bản toàn thân cũng chỉ có lỗ tai không đau, ngươi lại lại gần ta la hét, lỗ tai ta lại đau gần chết:”
Chung Bác há mồm muốn biện minh, ngẫm lại vẫn là thu thanh, ria mép một bên nở nụ cười, đối cha và con gái Phượng Trữ ôm quyền nói: “Tại hạ Ngọc phiến công tử Sử Ngọc Lang, có biết chút y thuật, có thể cho tại hạ vì Long phu nhân bắt mạch?”
“Biết thì đừng lãng phí thời gian, nếu biết nhiều thì hẵng giúp ta trị, ta vẫn chưa muốn chết, ta có tướng công có nữ nhi, có cha mẹ có bá thẩm:”
Sử Ngọc Lang sửng sốt, ngượng ngùng đáp: “Ách, y thuật của tại hạ cũng chắc chắn vài phần:”
Chung Bác nhịn không được, lớn tiếng nói: “Tẩu tử, Sử đại ca là thần y nổi danh giang hồ:”
Phượng Trữ tức giận: “Thần y thì nói là thần y đi, nói đi nói lại còn bày đặt khiêm tốn cái gì?” Chung Bác vò đầu: “Tẩu tử, thương thế của tẩu rất đau có phải hay không? Tính tình thật nóng nảy:”
“Ta sắp chết, thực có khả năng không gặp được Long Tam của nhà ta, ta còn giả bộ tính tình tốt làm cái quái gì:” Phượng Trữ chống chịu thân thể không khoẻ cùng nôn nóng trong lòng, rõ ràng nói xong không thoải mái của nàng:
Sử Ngọc Lang nhanh tiến lên vì nàng bắt mạch, Chung Bác cũng đáp: “Nguyên lai đại ca đã ở đây a, ta đi tìm hắn đây, tẩu tử đừng vội, gấp cũng vô dụng:”
“Đa tạ, ngươi thực biết cách an ủi người:” Phượng Trữ cùng hắn đáp lời, có vẻ lên tinh thần một chút: Chung Bác cùng Phượng Trác Quân nhìn nhau, xoay người phi nước đại mà ra: Lúc này Sử Ngọc Lang kinh ngạc nói: “Đây là trất tâm thảo chi độc, độc này độc tính mạnh mẽ, Long phu nhân chịu đựng đến bây giờ vẫn chưa mất mạng, là đã uống kỳ dược giải độc gì?”
Phượng Trác Quân kỳ lạ, đưa cái chai thuốc qua: “Chính là loại đan được bình thường phòng giải bách độc:”
Sử Ngọc Lang cầm đan hoàn ra nhìn kỹ, lắc đầu: “Thuốc này không có khả năng có thể giải trất tâm thảo chi độc: Hoặc là Long phu nhân lúc trước đã uống qua kỳ dược gì?”
Phượng Trác Quân lắc đầu: “Không rõ ràng lắm:” Phượng Trữ cũng lắc đầu: “Không nhớ rõ:” Động tác cha và con gái thống nhất đồng dạng lắc đầu làm cho Sử Ngọc Lang ngẩn người, nói: “Ta đây lại đi kê thêm chút dược nữa, đem độc thanh sạch sẽ là được, Long phu nhân phúc thiên mệnh đại, độc này mặc dù độc, lại không ảnh hưởng đến tính mạng phu nhân, đừng lo lắng:”
Phượng Trác Quân cảm tạ, để Sử Ngọc Lang đi mua thuốc: Đợi hắn vừa đi, Phượng Trữ lại nói: “Cha, mau lấy xiêm y cho ta:”
Phượng Trác Quân nhíu mày: “Đợi thêm chút nữa rồi hãy đổi xiêm y:”
“Là xiêm y ta làm cho Long Tam:” Phượng Trữ cố ý muốn xem, Phượng Trác Quân liền giúp nàng lấy, khi ông cầm lấy xiêm y kia lại thấy cái hộp đựng con dấu và bản đồ, không khỏi thở dài trong lòng, thứ mà ông để ý giằng xé, người khác lại không hề quan tâm: Ông đem xiêm y đưa cho Phượng Trữ, Phượng Trữ lại có khí lực đi lật xem, nhìn vài lần, đột nhiên nghiến răng nghiến lợi mắng: “Đúng là đám hỗn đản, ta thiếu chút nữa là hoàn thành rồi, bọn họ cư nhiên chém cho hỏng luôn: Đợi khi nào vết thương lành, ta nhất định đi tìm đám đó, nhất định phải đánh cho chúng kêu cha gọi mẹ:” Nàng sờ sờ vài lỗ thủng kia, càng nhìn càng tức giận : “Làm sao bây giờ? Phá hư thành như vậy, không có cách nào sửa được: Đây là xiêm y người ta thực vất vả làm ra, là lần đầu tiên làm xiêm y, cứ như vậy chém cho hỏng rồi, làm sao bây giờ?”
Phượng Trác Quân đứng ở một bên không nói gì, bảo tàng Long gia kia, Long Tam xuất môn không mang theo bên người, mà Phượng Trữ càng coi trọng kiện xiêm y bị phá so với bảo vật hơn, chỉ có ông thật cẩn thận, tâm tâm niệm niệm không quên: Phượng Trác Quân nghĩ, việc này nếu là nói cho Kiều Lỵ, thật không biết bà ấy có cảm tưởng gì, dù sao bây giờ ông cảm thấy chính mình thực ngu đần:
Phượng Trữ thật rất tức giận, nhịn đau mắng một hồi lâu, rốt cục đến khi hết hơi, nàng an tĩnh lại ôm kiện xiêm y kia nhắm mắt dưỡng thần, Phượng Trác Quân điều tra hoàn cảnh chung quanh xong, liền thủ ở một bên:
Cũng không biết trải qua bao lâu, Sử Ngọc Lang đã trở lại, mang theo dược liệu cùng một chút đồ ăn, đầu tiên nhanh chóng cho Phượng Trữ dùng thuốc, sau đó cùng Phượng Trác Quân cùng nhau ăn cơm: Phượng Trữ tỉnh lại, giật giật cái mũi, hỏi: “Cơm của ta đâu?”
Sử Ngọc Lang nói: “Phu nhân phải để bụng rỗng uống thuốc hai ngày, không thể ăn cơm:”
Phượng Trữ im lặng một hồi, cắn răng hướng Phượng Trác Quân nói: “Cha, nhớ nhắc ta nếu lại gặp đám người kia, nhất định phải đánh chúng đến mức cha mẹ không nhận được:”
Biểu tình của nàng hung ác, ngữ khí dữ tợn ngoan tuyệt, vừa mới dứt lời, Chung Bác dẫn Long Tam đã trở lại: Hắn còn chưa có vào cửa đã ồn ào: “Tẩu tử, tẩu tử, ta mang đại ca đến:”
Phượng Trữ cố một chút ngồi dậy, Long Tam vẻ mặt lo lắng chạy vào, ai cũng không xem, thẳng tắp chạy vội tới trước mặt Phượng Trữ, thật cẩn thận xem kỹ thương thế của nàng, vội vàng hỏi: “Nàng có khỏe không? Cảm thấy thế nào? Bị thương ra sao?”
Phượng Trác Quân ở một bên đem tình huống nói hết, Phượng Trữ bổ nhào vào trong lòng Long Tam oa oa khóc: “Long Tam, vết thương của ta đau quá a, độc kia cũng rất khó chịu, ta thế nào cũng đau, ta còn hộc máu, thở không ra hơi, còn không có thể ăn cơm, đến tận hai ngày không có được ăn cơm, ta thật thảm a…” Nàng khóc như đứa trẻ, Long Tam ôm nàng nhẹ nhàng dỗ, một bên quay đầu lấy ánh mắt hỏi Sử Ngọc Lang, Sử Ngọc Lang đáp: “Quả thật không ảnh hưởng đến tính mạng, nhưng thuốc vẫn phải uống, bằng không thanh độc không sạch sẽ: Ngoại thương miệng vết thương tuy lớn, nhưng đã ngừng chảy máu, Long phu nhân thân thể khoẻ mạnh, không quá đáng ngại:”
“Ai nói không đáng ngại?” Phượng Trữ một phen nước mũi một phen nước mắt hướng Long Tam kể khổ: “Ta đây toàn thân đều đau, vừa đổ máu vừa hộc máu, còn không được ăn cơm! Long Tam, ngươi có đau lòng không?”
“Đau lòng, đau lòng:” Long Tam liên thanh đáp: “Thân mình nàng khó chịu cũng đừng khóc, khóc càng không thoải mái: Sự tình ta đều đã biết, ta sẽ xử lý, đừng khóc, đừng khóc:” Long Tam thay nàng lau nước mắt:
Ba người kia ở một bên nhìn xem có chút há hốc mồm, rõ ràng thời điểm máu chảy nhiều nhất Phượng Trữ hừ cũng không hừ, trúng độc nàng cũng còn có tinh thần mắng chửi người, nhưng khi Long Tam trở lại, nàng lại biến thành thiếu nữ tử, khóc thành như vậy, so với vừa rồi hoàn toàn hai người: Chung Bác run đẩu, một thân nổi da gà, hắn thấy trên mặt đất có bánh nướng cùng thịt bò, gà quay trong giấy dầu, nhanh chóng cầm một ít đi ra ngoài ăn, trước khi đi ra ngoài thực tự nhiên chào hỏi Long Tam: “Đại ca, ta đi ra ngoài ăn một chút gì a:”
Phượng Trữ vừa nghe, ôm Long Tam oa oa khóc: “Ngươi xem, người ta đói bụng, Chung Bác còn cố ý chọc giận ta:”
“Ta không có, ta không có: Ta quả thật là muốn đi ra ngoài ăn chút đồ, không phải cố ý chọc tẩu tử:” Chung Bác một bên giải thích một bên lui lại, hắn nghe thấy Phượng Trữ lại nói: “Ta làm cho ngươi bộ đồ mới cũng bị những người đó làm hỏng rồi…” Chung Bác bên tai hồng toàn bộ, chạy ra thật xa:
Phượng Trác Quân cùng Sử Ngọc Lang cũng đi ra ngoài, Phượng Trác Quân nghe Long Tam cẩn thận hỏi Phượng Trữ đau làm sao, lại an ủi xiêm y có thể làm lại, đáp ứng lại bồi Phượng Trữ cùng đi mua vải vóc may lại, còn nói chờ thân thể nàng tốt hơn, nhất định cho nàng ăn nhiều thứ ngon: Hai người nói không ít, nhưng không hề có một câu xem bảo vật ra làm sao:
Phượng Trác Quân ở trong lòng thở dài, lui ra xa, ông cảm thấy chính mình thật sự có chút ngốc: Thứ mà ông mấy năm nay chấp nhất, đến tột cùng là cái gì? Bọn họ quanh co lòng vòng tra xét nhiều năm như vậy, cuối cùng lại để Phượng Trữ một hồi thống khoái nói toạc ra, ông làm phụ thân, lại không thấy nữ nhi như thời thơ ấu khi cha và con gái vô cùng thân thiết, lại hâm mộ con rể có thể được nữ nhi làm nũng:
Đúng vậy, nữ nhi ông sơ sót nhiều năm, nay chỉ biết đối ông nói: đừng lo lắng, không đau: Nhưng lại thực tự nhiên đối với con rể khóc nhè làm nũng rơi nước mắt: Ông làm phụ thân, đến tột cùng đã làm được cái gì?