Rong Biển Bị Mèo Ăn

Chương 33: Chương 33




CHƯƠNG 33

Người ta có câu : Người đang sống, lại không sống cho tốt.

Nguỵ Dương kéo mẹ về, dứt khoát khoá cửa phòng lại, mặc kệ bà có gõ cửa thế nào cũng không mở, phiền muộn ngã xuống sofa suy nghĩ, nghĩ nghĩ rồi ngủ thiếp đi mất .

Đến nửa đêm y tỉnh lại, bị điện thoại đặt bên cạnh đánh thức, cửa phòng đã sớm im lặng, thực ra những cặp vợ chồng sống bên nhau lâu năm đều như vậy, nếu một người trong hai đi rồi, người kia không đi theo thì tính tình chắc chắn sẽ thay đổi hoàn toàn, Thần Ca đã khuyên nhủ VV, nói qua một thời gian nữa sẽ ổn, nhưng thực hiển nhiên, mẹ y không những không ổn, còn trở nên nghiện cờ bạc.

VV không ngủ được nửa, rón rén mở hé cửa ra nhìn, quả nhiên bà đã ngủ, đắp chăn ngáy rung trời, y thở dài, đóng cửa lại, gọi điện cho bạn gái.

Kỳ thực không cần hỏi hắn cũng biết đối phương định nói gì, mấy tuần nay hai người đã đi xem rất nhiều căn hộ, cuối cùng chọn được một căn hơn ba mươi sáu mét vuông, giá mười một vạn, VV tính lấy giấy tờ nhà đất vay ngân hàng mười vạn, hơn nữa dạo này còn tích cóp được mấy ngàn, cũng đủ để mua, nhưng ba mẹ nhà gái có vẻ không ưng ý với cách bày trí của căn hộ, VV nghĩ tới, chỉ có thể cười khổ.

Lấy đâu ra tiền đây?

“Alo, Nguỵ Dương à, haiz… Đến bây giờ em vẫn chưa ngủ được, em nói với anh nhé, nhất định chúng ta phải mua nhà, em đã hai mươi bảy tuổi rồi, qua thêm vài năm nữa là thành bà cô có tuổi, anh cũng biết hoàn cảnh nhà em rồi đấy… Em không ép anh, không thì chúng ta trước cứ thuê nhà ở, sau đó cùng nhau tích cóp tiền sửa sang lại nhà, anh thấy được không?”

Điện thoại vừa được kết nối, bên kia đã nói một tràng.

Nguỵ Dương lẳng lặng nghe, chờ cô nói xong, mới nói, “Chuyện kết hôn này em để cho anh một thời gian được không? Bên anh…Xảy ra chút phiền toái, hơn nữa dù chúng ta thuê nhà cũng không tiết kiệm được tiền sửa nhà, lấy đâu ra tiền thuê nhà đây? Làm lễ cưới cũng cần tiền, không cái gì là không cần tiền cả.”

Bên kia trầm mặc một lúc lâu, hỏi, “Anh có phiền toái gì?”

Phút chốc khoé mắt VV cay cay, ba y mất, y tuy buồn khổ nhưng vẫn kiên cường chống đỡ, hành động của mẹ y hôm nay đã hoàn toàn lảm tổn thương y, không ngờ cuối cùng bạn gái y lại đau lòng thương y nhất, VV lau mắt, đột nhiên cảm thấy dù giờ mình khó khăn khổ sở, nhưng chỉ cần có người ở bên y, không có gì là không vượt qua được.

“Mẹ anh…Dạo này mê bài bạc, nợ ít tiền, anh tính trả tiền nợ trước, sau đó chuẩn bị chuyện kết hôn của chúng ta, anh hứa với em, muộn nhất là nửa năm sau, anh sẽ cưới em.”

“Nợ bao nhiêu?”

“Bảy vạn.” Nguỵ Dương sợ bạn gái nghĩ nhiều, lập tức bổ sung, “Tiền này anh có thể trả, em không cần lo cho anh đâu, anh cũng biết nhà em không khá giả gì.”

“Nguỵ Dương, tôi thấy hai chúng ta là bạn học cũ, cho nên mới chấp nhận hẹn hò với anh…” Bên kia nói rất thấp, cũng rất chậm, Nguỵ Dương biết cô đang giận, tim căng lên, nhỏ giọng tiếp lời, “Anh biết, cho nên khi em đồng ý đến bệnh viện với anh, anh đã rất cảm động.”

Bạn gái cắt lời y, nói một câu, “Nhưng qua nửa năm rồi, lại thêm nửa năm nữa, tôi còn có bao nhiêu nửa năm để chờ anh đây?”

“Anh không phải…” Nguỵ Dương bị cô nói mặt lúc đỏ lúc trắng, ấp úng nửa này, ‘cụp’ một tiếng, bên kia cúp máy.

Thần Ca nghiêm túc nghe VV như học sinh trả bài kể lại toàn bộ câu chuyện cho mình, vài lần suýt nữa định cầm ly nước trong tay đập vào đầu y, nói, “Cậu không biết nói với mình à? Mình có thể vay tiền cho cậu mà!”

“Đây căn bản không phải là chuyện tiền nong.” VV vừa mếu máo vừa nói.

Ôn Uyển Nhu bưng một đĩa hoa quả tỉa hình động vật đáng yêu đặt lên bàn, gật đầu, “Anh thấy cậu ta nói đúng, đây không phải là chuyện tiền, nếu lúc ấy mẹ cậu ta không nợ tiền, nhất định cậu ta sẽ không thấy rõ bộ mặt thật của bạn gái cậu ta.”

“Đúng đúng! Chính xác!” VV cụng nắm tay với Ôn Uyển Nhu, nghĩ nghĩ lại thở dài, “Nhưng tôi không trách cô ấy, nếu là tôi, tôi cũng không chắc có thể tin tưởng —”

“Ngừng ngừng.” Thần Ca không chịu nổi nhất là mấy cái câu ngu xuẩn mà VV đột nhiên thốt ra thế này, cậu hỏi, “Vậy rất cuộc giờ cậu muốn trốn ai? Đang êm đẹp muốn đi thuê căn hộ hồi trước mình thuê làm gì?”

VV vẻ mặt buồn bực nhai cam trên đĩa, một lúc sau mới nói, “Sau khi mình chia tay cô ấy… Mình bị một tên đàn ông thượng.”

Ông chủ quán mạt chược của khu nhà bạn họ là bạn của mẹ Nguỵ Dương, sau khi biết chuyện lập tức nói cho VV biết, trước kia ông không cho bà vào quán nữa, bà liền ngồi chồm hỗm không chịu đi, thật sự không có cách nào mới cho bà vào, bà chơi bài với hết người này tới người khác, thua lại chửi người ta, như vậy không được, sớm muộn cũng gây ra chuyện.

Nguỵ Dương không liên lạc được với bạn gái, tiền ngân hàng cho vay còn chưa cầm vào tay, vay nặng lãi mỗi ngày đều tăng gấp đôi, y bận rộn không có thời gian trông nom bà cụ, liền nghe theo lời đối phương, đưa bà vào viện dưỡng lão mấy hôm, tính để một thời gian sau lại đón bà về.

Chuyện sau đó VV không nói Thần Ca cũng biết.

Tiền nợ phải trả gấp, VV không thế chấp nhà nữa mà bán đi luôn, dùng số tiền còn lại đi thuê một cửa tiệm thú cưng như bây giờ, ngày ngày giao tiếp với động vật.

Điện thoại bạn gái y không liên lạc được, mẹ y ở trong viện dưỡng lão tán gẫu với mấy ông bà bằng tuổi, ở đó không thiết về nhà.

Tối đó đi làm về, VV nằm trên sofa, nghĩ đến một đống chuyện rắc rối ập đến sau khi ba y mất, đột nhiên thấu rõ hồng trần.

Hệt như đã ngộ ‘đạo’.

Y cảm thấy mình lúc ấy thực sự đã quá nóng vội, chuyện của y lẫn không phải chuyện của y y đều phải gánh, đã vậy còn một lòng một dạ tính toán sống cùng một người phụ nữ!

Dựa vào cái gì chứ!

Y gọi điện cho Thần Ca, muốn nói cho cậu biết mình đã thay đổi.

Thần Ca không nghe máy, điện thoại kêu ba lần liền đổi thành trả lời tự động.

Y biết giờ Thần Ca đang bận viết kịch bản gì đó, không có thời gian trả lời mình, vì vậy liền mặc quần áo đi đến quán bar.

Y bố không có, mẹ không thèm, có gì mà phải sợ!

Y nổi giận đùng đùng chạy đến làng chơi khu tây, không chút suy nghĩ chi vào quán bar đồng tính tên ‘Bóng đêm’ mà hồi trước y lượn lờ bao nhiêu lần không dám vào.

Tối đó có rất nhiều khách, mấy tên gay đội tóc giả đứng trên sân khấu uốn éo, VV vào chưa được bao lâu liền bắt đầu sợ hãi, lủi đến một góc đẩy ly rượu cocktail đi, uống nước soda của mình, suy nghĩ lát tuỳ tiện tìm một người đàn ông hay là lái xe về nhà luôn cho rồi.

VV ngồi ở góc sofa tròn dài, đầu sofa tối thui bên kia cũng có người ngồi, VV không nhìn rõ hắn, hắn lại nhìn thấy VV, đưa mắt nhìn cocktail được đẩy tới, nghiêng đầu nhìn y, đột nhiên mở miệng nói, “Bao nhiêu tiền?”

Trong bóng tối tự nhiên lòi ra một người, VV sợ suýt bắn tim ra ngoài, thấy người nọ đeo kính đen, thân hình cao gầy nhã nhặn sạch sẽ, trái tim mới tụt lại xuống ngực.

Người nọ mất kiên nhẫn nhìn VV, hỏi lại, “Bao nhiêu tiền?”

VV bị hắn hỏi ngẩn ra, “Tiền gì cơ?”

Người đàn ông ưa nhìn kia trực tiếp đứng dậy, khí thế toàn thân lập tức bùng phát, hắn cúi đầu nhìn VV như phượng hoàng nhìn gà con, nói, “Cho anh ba giây, đứng lên đi theo tôi, hoặc là tôi lôi anh đi.”

Lúc VV nói đến đây, Thần Ca và Ôn Uyển Nhu đều im lặng.

Thần Ca nói, “Người này… Khí thế mạnh thật.”

VV rơi lệ, “Không không, nào chỉ khí thế mạnh, cậu ta cái gì cũng mạnh hết, cậu biết không, lần đầu tiên của mình bị giày vò suýt nữa phải vô viện, một mình cậu ta dùng hết một nửa số bao bán trong cửa tiệm! Cậu nói xem cậu ta có phải biến thái không?!”

Thần Ca liếc xéo Ôn Uyển Nhu, miệng an ủi VV, “Không, biến thái không như thế đâu, cậu yên tâm.”

“Quên đi, không nói nữa.” VV hít hít mũi, “Dù sao giờ mình đang trốn cậu ta, nhà mình không ở được nữa, cậu xem giờ cậu cũng đang sống ở đây rồi, chẳng thà mình bảo chủ thuê nhà chuyển phòng đó cho mình, đỡ mất công mình tìm chỗ.”

“Đương nhiên được rồi, vừa khéo mình còn dư nửa tháng,” Thần Ca nói xong, chợt thấy có gì không đúng, cậu nói sẽ sống ở đây khi nào? Không phải nói hôm nay sẽ chuyển đồ về sao? Thần Ca vội vàng nói, “VV —”

Ôn Uyển Nhu ở bên cạnh nhảy vào, “Tốt lắm, lát nữa tôi bảo người chuyển đồ giùm cậu, người kia bây giờ còn theo cậu à?”

“Tạm thời là thế.” VV nhún vai, “Nhưng tôi đoán chắc cũng chỉ hứng khởi vài hôm thôi, một thời gian nữa sẽ ổn.”

Thần Ca nửa buổi không chen vào được, hô, “Đợi đã! Hai người không ai được nói nữa! Ôn Uyển Nhu, tôi bảo sống chung với anh khi nào?”

Ôn Uyển Nhu đáp, “Nhưng mà giờ em đang ở trong nhà của anh, còn VV thì không có chỗ ở.”

VV không hiểu gì nhìn hai người, sáng nay y nhận được ảnh Ôn Uyển Nhu gửi qua điện thoại, trong ảnh là cảnh hai người bọn họ ngủ chung trên giường, dưới đó viết ‘Chúng tôi ở chung rồi’, y nghĩ mình đang cần chỗ nghĩ tạm nên mới chạy tới đây ăn ké.

“Hai người…Còn chưa sống chung?” VV hỏi.

“Đúng.”

“Không phải!”

Hai người đồng thời trả lời, nhưng ý tứ nói ra lại hoàn toàn khác nhau.

Ôn Uyển Nhu kéo tay Thần Ca, trầm mặc không nói lời nào, dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn cậu.

Thần Ca bất đắc dĩ nhìn hắn, “Anh nhất định phải sống chung với tôi sao?”

Ôn Uyển Nhu dùng khuôn mặt thâm tình chân thành mà kì thực là cứng đơ không biểu cảm nói, “Sống chung một tháng là chúng ta có thể kết hôn rồi, em nói nên di dân, hay đi du lịch để đăng kí kết hôn đây?”

Thần Ca xấu hổ, “Ai chỉ cho anh cái lý luận này?”

“Trong 《Sổ tay tình yêu》với 《Một trăm chiêu dạy bạn yêu》và cả 《Nhật ký của ba Ôn》(?) nữa.” Ôn Uyển Nhu thành thật nói.

Thần Ca, “Về sau đừng xem mấy thứ vớ vẩn ấy nữa, hai người dù đã xác định yêu nhau, cũng không nhất thiết phải sống chung, mỗi người đều cần một khoảng không gian riêng, đúng không?”

Ôn Uyển Nhu không biết nghĩ tới cái gì, tự dưng tai đỏ hồng lên, “Anh chỉ là muốn, về sau mỗi sáng mai tỉnh dậy có thể nhìn thấy khuôn mặt say ngủ của em.”

Thần Ca biểu, “Tôi có thể gửi cho anh ảnh chụp tôi lúc mới tỉnh ngủ.”

“Được rồi,” Ôn Uyển Nhu đáp, “Anh cho rằng mai sau khi anh sống cùng em, mỗi ngày đều có thể 【 bíp –】, cùng với 【 bíp –】, em biết không, anh là một người rất chú trọng【 bíp –】, xác định quan hệ chỉ là một phần thôi, quan trọng nhất vẫn là 【 bíp –】…”

Thần Ca, “…”

VV, “…”

—————————–

Chuyện của VV sẽ không kể theo thứ tự thời gian mà cứ loạn sị ngậu lên, đến đoạn nào mình sẽ chú thích đoạn đó nghen.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.