Một cái roi điện quất thẳng vào người ả làm ả đau điếng người
-Các ngừời.... -Chưa nói hết câu, muỗng cơm thứ hai đã đút thẳng vào miệng ả, lần này đau hơn, răng ả chảy máu.
Khuôn mặt nhỏ vẫn vô cùng bình thản như chưa có chuyện gì xảy ra và nhỏ chưa làm gì cả, nhìn thấy biểu hiện của nhỏ ả càng cảm thấy bực mình hơn.
-Sao? Nếu ngươi không ăn thì cây roi điện tiếp theo sẽ quất ngay vào bụng ngươi đang mang đứa con của Chấn Hàn đấy. -Nhỏ uy hiếp, mạnh miệng vậy thôi chứ khó khăn lắm nhỏ mới nói được câu này, lòng đau thắt lại.
Ả Duy đành cắn răng, há miệng cho nhỏ đút, lần này là một cú thẳng họng, đau hơn những lần trước rất nhiều.
-Đau.... đau quá -Ả rên rỉ.
Nhỏ vẫn bình thản, khuôn mắt không có bất kì một cảm xúc nào cả, cứ lành lạnh đến đáng sợ.
Lần thứ 4 nhỏ tính sẽ làm ả đau hơn nhiều nhưng ả cắn chặt răng, không cho nó đút.
-Mày muốn roi điện quất trúng đứa con của mày và Hàn sao? -Nhỏ hơi cau mày.
-Mày quất đi, đây dù sao đây cũng chẳng là con của Hàn và tao, mày quất đi chứ tao không thèm ăn nữa -Ả Duy bị dồn vào đường cùng, lỡ lời thốt lên câu nói không nên nói ra.
-Hử? -Nhỏ hơi cau mày khó hiểu nhưng vẫn ra lệnh quất mạnh vào bụng ả, làm ả đau điếng.
-Mày mày -Ả bực mình.
-Đưa qua căn phòng cuối cùng -Câu nói lạnh như băng của nhỏ làm ả sợ hãi, phải đối mặt với căn phòng cúôi rồi.
Ả bị bưng đi nhưng lần này được cởi trói và ném vào một căn phòng tối om và khóa cửa lại.