Trong bóng đêm mập mờ, bóng người ngày càng rõ dưới bóng đèn vàng kia, nó nheo mắt nhìn, là.... là hắn mà.... nó sựng người, mắt nhìn chăm chăm như thể muốn chắc chắn lại cái hình ảnh trước mặt mình, hai đứa bạn biết chuyện, vội lay người.
-Thôi, ta về đi -Nhỏ lay mạnh nó
-......... Ừ -Tiếng nói rất nhỏ, nó không thể cất thành tiếng được nữa, lòng đau thắt lại.
-Về thôi -Cô cố gắng vui vẻ hết sức.
Nhỏ và cô dắt nó về nhà, sau khi nó đã yên vị trong phòng, cô và nhỏ dắt nhau ra ngoài.
-Ta phải giúp Nhi -Cô quyết tâm.
-Okay, trước tiên ta hãy theo dõi chuyện này -Nhỏ cứng rắn
-----------------*------
-Anh ơi, ta đi ăn ở đâu đi -Ả Duy lắc lắc cánh tay hắn.
Lúc nãy, nó ở đó, hắn đã nhìn thấy, nhìn thấy mọi thứ, thấy nó, thấy nhỏ và thấy cả cô nữa.
Tại vì sao hai người họ ở đây nhá:
*Flashback
-Điều tra ra sao? -Một giọng nói nữ, chính xác là của Tiểu Duy.
-Tối nay, khoảng 6h, bọn chúng sẽ tập trung tại bãi biển gần nhà cô -Một giọng nói nam bên đầu dây kia chậm rãi nói.
-Okay -Sau tiếng nói đó là một tiếng tút dài vang lên
*End Flashback
Vậy là ả Duy đã biết tối nay bọn chúng tập hợp ở đây, muốn nhân cơ hội này cho nó thấy tình cảm của ả và hắn như nào, nói chung chỉ muốn phá hoại hai người họ.
-Tôi bận lắm, tạm biệt -Hắn gỡ cánh tay của ả Duy ra rồi chạy nhanh lên xe.
Ả Duy đứng tại đó, nhếch mép cười. “Uyên Nhi và Chấn Hàn, hai người sắp có cuộc cãi lộn lãng mạn đấy, tôi muốn xem lắm rồi”
-Sắp tới Uyên Nhi và Chấn Hàn sắp có trò vui với nhau, tôi muốn ông quay lại tất cả -Ả Duy nhấc máy.
Đầu dây chỉ trả lời vỏn vẹn chữ “Ừ” rồi dập máy ngay.
Trên đôi môi của ả khẽ nhếch lên đường cong, tạo thành một nụ cười nham hiểm và đầy gian tà.
-----------------*------
-Uyên Nhi, nghe anh nói nè -Hắn đập cửa rầm rầm.
Trong phòng vẫn im lặng, không một lời hồi âm từ nó, hắn đã đập muốn gãy cửa rồi nhưng vẫn không ăn thua.
-Em hiểu lầm rồi, anh với ả Duy không có quan hệ gì cả -Hắn ngưng đập cửa mà hét to lên.
-Anh im đi, anh với ả Duy mà không có gì ư? Nếu anh thích ả thì ngay từ đầu anh đi theo ả luôn đi, cưới tôi về làm gì? -Cuối cùng nó cũng nói được một câu.
-Em mở cửa ra ngay để anh giải thích -Hắn dần mất kiên nhẫn.
Nó chọn cách im lặng là vàng.
-Nếu em không mở anh sẽ lấy chìa khóa và tự mở đấy, anh mà tự mở là em chỉ có chết. -Hắn uy hiếp, mà cũng không phải vì đúng là có chìa khóa sơ cua thật.
Nó sợ hãi, lặng lẽ mở cửa ra trong miễn cưỡng.
Hắn thấy cửa mở liền đạp mạnh một phát, cửa đập vào tường cái rầm làm nó khẽ giật mình.
Đôi vợ chồng nhìn nhau, người vợ hơi rụt rè, sợ hãi còn người chồng thì hoàn toàn trái lại, cứ như lửa với nước