Rốt Cuộc Là Ai Cắn Tôi

Chương 87: Chương 87: Hứa Tinh Nhiên Và Hứa Trọng Sương




Giờ An Lan mới biết tại sao Hứa Tinh Nhiên có thể thản nhiên lên xe của Tiêu Vân như vậy.

“Vậy chị thì sao? Chị vẫn muốn nhận cành ô liu Eden đưa ra với mình à?” Hứa Tinh Nhiên hỏi.

Hứa Tinh Nhiên hỏi thẳng thắn dứt khoát như vậy, khiến An Lan cũng cảm thấy nóng ruột.

Xe của bọn họ nhanh chóng đi ra khỏi hầm, ánh mặt trời chiếu rọi khiến trong xe sáng bừng lên.

Tiêu Vân thành thục đánh tay lái, cười nói: “Để báo đáp ân tình của cậu, cho nên tôi tự mình tới. Nếu là những người khác, các cậu đã mất mạng lâu rồi.”

Vừa dứt lời đã có hai chiếc SUV áp sát hai bên trái phải của họ, cửa sổ xe hạ xuống, người trên xe đồng loạt giờ súng nhắm thẳng vào Hứa Tinh Nhiên và An Lan.

An Lan lạnh gáy, nhìn về Hứa Tinh Nhiên ở bên cạnh.

“Các người muốn gì?” Hứa Tinh Nhiên bình tĩnh hỏi.

“Đồ vật Cố Vân Lễ giao cho Cố Lệ Vũ.” Tiêu Vân trả lời.

Hứa Tinh Nhiên lại nói: “Vật này hẳn phải nằm trong tay Cố Lệ Vũ mới đúng chứ? Chị tới ban quản lý alpha với chúng tôi một chuyến đi, hỏi xem cậu ta có đồng ý giao nó cho chị không?”

Tiêu Vân gõ gõ ngón tay lên vô lăng, trong hai chiếc xe đang áp sát bên cạnh vang lên tiếng đạn lên nòng.

“Đừng có đóng kịch nữa. Cố Lệ Vũ nhất định sẽ để đồ lại, cậu ta thích bạn trai nhỏ của mình như vậy, hẳn là đã giao nó cho đối phương.” Thanh âm Tiêu Vân lạnh như băng, “Để báo ơn, tôi có thể không giết cậu, nhưng thế không có nghĩa là tôi sẽ bỏ qua cho cậu ta.”

Biểu tình trên mặt Hứa Tinh Nhiên cũng lạnh xuống, mỉa mai nói: “Chị như vậy mà cũng gọi là báo ơn sao? Đúng là lòng dạ đàn bà như mò kim đáy bể, không tài nào hiểu nổi.”

Cách đó không xa vang lên tiếng còi hụ xe cảnh sát, có mấy chiếc đang đuổi theo phía sau bọn họ.

“Các cậu gọi cảnh sát?” Nét mặt Tiêu Vân trở nên vặn vẹo.

“Chúng tôi không gọi cảnh sát, phải nói là ngay từ đầu bọn họ vẫn luôn đi theo bảo vệ chúng tôi.” Hứa Tinh Nhiên đáp lại chị ta.

Chỉ nghe “Đoàng ——” một tiếng, cửa kính xe đã bị bắn nát, có người nổ súng, viên đạn sạt qua trước mặt An Lan và Hứa Tinh Nhiên.

“Hoặc là giao đồ ra đây, hoặc là cá chết lưới rách. Tôi sẽ giết hai người rồi mang xác về.” Tiêu Vân nghiến răng nghiến lợi nói.

Người này đang nói nghiêm túc.

“An Lan, vật kia cậu có đồng ý đưa cho bọn họ hay không?” Hứa Tinh Nhiên nghiêng đầu qua hỏi cậu.

Giọng An Lan run run, nói: “Cố Lệ vũ chỉ đưa cho tôi một chiếc đồng hồ bỏ túi... Tôi cũng không biết nó dùng để làm gì nữa.”

“Giao nó ra đây!”

Tiêu Vân vừa dứt lời, xe bên cạnh lại bắn thêm một phát súng nữa, nếu không phải Hứa Tinh Nhiên nhanh tay nhanh mắt ấn An Lan dựa sát lại vào trên ghế, đầu cậu đã nở hoa rồi!

Cảm giác sợ hãi xông thẳng lên đỉnh đầu.

Những kẻ này rất nghiêm túc, xem ra đồ vật Cố Vân Lễ để lại đối với bọn chúng rất quan trọng, có giết chết Hứa Tinh Nhiên và An Lan cũng nhất định phải cướp nó vào tay.

Hứa Tinh Nhiên tháo chiếc đồng hồ quả quýt đang đeo trên cổ An Lan ra, cầm nó trong tay: “Tôi giao chiếc đồng hồ này cho chị, chị làm sao đảm bảo sẽ thả chúng tôi đi?”

“Cảnh sát đã đuổi tới nơi rồi, giết các cậu đối với tôi không có lợi lộc gì! Tôi thả các cậu đi, áp lực bị truy đuổi từ phía cảnh sát sẽ nhỏ hơn. Cậu đưa nó cho tôi, tôi sẽ để các cậu nhảy xe, hoặc là sẽ lập tức bị bắn chết, Hứa Tinh Nhiên —— Cậu hẳn là biết mình nên chọn phương án nào?” Tiêu Vân nói.

Hứa Tinh nhiên nói khẽ với An Lan: “Đưa cho chị ta đi. Chết ở đây mới thực sự là chấm hết.”

An Lan gật đầu.

Hứa Tinh Nhiên ném chiếc đồng hồ cho đối phương, Tiêu Vân mở nắp đồng hồ, thấy bức ảnh bên trong, lập tức muốn tháo mặt sau của nó ra, nhưng Hứa Tinh Nhiên đã mở miệng nói: “Đừng có phí công, mặt sau đồng hồ được hàn kín rồi, phải có dụng cụ chuyên dụng mới có thể mở ra được. Chúng tôi mới cầm nó đến tay được có mấy tiếng mà thôi, căn bản chưa kịp mở nó ra.”

Tiêu Vân tỉ mỉ xem xét một chút, chiếc ốc nối phía sau mặt đồng hồ không có dấu vết gì, quả thực chưa bị người mở ra.

Chị ta nhỏ giọng nói: “Một, hai, ba!”

Hai chiếc Suv đang kèm hai bên vọt lên phía trước, chừa cho bọn họ có không gian để mở cửa xe.

Chốt khóa cửa xe trong nháy mắt đã được bật lên, Hứa Tinh Nhiên ôm An Lan, mở cửa xe nhảy ra ngoài, bọn họ lăn trên mặt đất hai vòng, thiếu chút nữa đã bị xe cảnh sát đuổi theo ở phía sau đụng phải.

Đội trưởng Hồng vội vàng đạp thắng, chửi ầm lên, trên lưng toàn là mồ hôi lạnh, anh ta nhanh chóng xuống xe, đỡ Hứa Tinh Nhiên và An Lan lên.

“Hai người xem phim Mỹ nhiều quá rồi có đúng không? Lại còn dám chơi nhảy xe!”

Hai má Hứa Tinh Nhiên cùng khuỷu tay đều bị cà cho trầy xước, cậu ta cười một cái, nói: “Chỉ cần có thể sống sót, đừng nói là nhảy xe, có phải nhảy lầu tôi cũng dám.”

Đội trưởng Hồng cạn lời với cậu ta: “Cậu nhảy thì cứ việc nhảy, nhưng mà đừng có lôi An Lan theo!”

Hứa Tinh Nhiên vỗ lên vai đội trưởng Hồng một cái: “Việc còn lại thì giao cho anh vậy. Chúng tôi còn có việc?”

“Còn có việc? Việc gì? Không phải nên đi gặp bác sĩ sao? Nhìn khuôn mặt trắng trẻo nhỏ nhắn của cậu đi, sắp bị hủy dung đến nơi rồi!” Đội trưởng Hồng gào thét, nửa đùa nửa thật.

Một chiếc xe khác đi tới chỗ bọn họ, dừng lại bên cạnh Hứa Tinh Nhiên, cửa xe mở ra, tài xế gật đầu với cậu ta.

“Đi thôi, lên xe đi. Tới ủy ban quản lý alpha gặp bạn trai nhỏ của cậu nào.”

Còn đội trưởng Hồng lại tiếp tục dẫn quân đuổi theo hướng Tiêu Vân bỏ chạy.

“Bây giờ chúng ta đi ban quản lý alpha, không sợ lại bị người của Eden bám theo nữa sao?” An Lan hỏi.

“Lúc này... hẳn là bọn họ còn đang bận nghiên cứu chiếc đồng hồ kia đi. Mà chúng ta tới ủy ban quản lý alpha chỉ là để nói cho Cố Lệ Vũ biết, cậu đánh mất chiếc đồng hồ cậu ta đưa cho rồi thôi.” Hứa Tinh Nhiên nháy mắt với An Lan.

An Lan đã hiểu Hứa Tinh Nhiên đang tính toán cái gì.

Cậu ta thay bức ảnh vốn ở trong đồng hồ thành một bức ảnh khác, người lấy được chiếc đồng hồ này sẽ tới địa chỉ mà Hứa Tinh Nhiên ghi ở phía sau bức ảnh, đội trưởng Hồng chỉ cần “Ôm cây đợi thỏ” là được.

Bọn họ giao đồng hồ ra coi như có bị Eden phái người tiếp tục theo dõi thì cũng không có vấn đề gì, làm mất đồ của Cố Lệ Vũ giao cho, bọn họ tới ủy ban quản lý alpha để gặp cậu ta là chuyện rất bình thường.

Cứ như vậy, một vòng tiếp một vòng, Hứa Tinh Nhiên thật sự rất giỏi tính toán.

“Cậu nhìn tôi như vậy... có phải vì thấy tôi đẹp trai lắm không?” Hứa Tinh Nhiên quay đầu lại cười với cậu.

An Lan tìm một chiếc ego dán lên vết thương trên gò má của Hứa Tinh Nhiên, “Tôi lần đầu tiên nhìn thấy cậu đã cảm thấy cậu thật là đẹp trai. Ánh mắt quyến rũ, nụ cười hoạt bát, cậu chính là...”

“Từ đã nào... Sao cái này nghe quen quen vậy?” Hứa Tinh Nhiên hỏi.

“Lời bài hát – You are so charming* đó.”

*cái này không biết có phải chị bí chém ra không, tên bài hát là /你那么迷人/, tra trên baidu thì nó ra bài “Teach you a lesson”, xem lời bài hát thì lại chả liên quan gì đến câu trên của chị ý cả, mà tra theo lời bài hát thì không ra, nên chỗ này tôi chém đó. Thím nào biết nó là bài gì thì hú tôi với.

Hứa Tinh Nhiên giơ tay cốc lên đầu An Lan một cái: “Biến.”

Lần đầu tiên gặp mặt một Cố Vân Lễ đang tỉnh táo, lần đầu tiên tới nhà của Hứa Tinh Nhiên, cũng là lần đầu tiên tới ủy ban quản lý alpha.

Tòa nhà này thoạt trông như một khối hình lập phương lớn, tường được sơn bằng màu xám đậm, chỉ nhìn thôi đã làm cho người ta có loại cảm giác ngột ngạt, âm trầm, tựa như là...

Hứa Tinh Nhiên dừng xe xong, ghé sát lại bên tai An Lan nhỏ giọng thầm thì: “Trông giống như một cái quan tài lớn đúng không?”

An Lan thúc cho đối phương một cái cùi chỏ: “Ở đây nhất định có rất nhiều alpha cao cấp, cậu có thể đừng ăn nói lung tung được không?”

“Trên đời ai rồi cũng phải đi vào quan tài cả thôi.”

Hứa Tinh Nhiên dẫn An Lan đi vào.

Sảnh tiếp khách rộng lớn khiến An Lan kinh ngạc vô cùng, cửa sổ làm việc được khoét thành hình vòng cung, trước mỗi cửa sổ đều có dán hạng mục công việc mà họ sẽ tiếp nhận.

Tỷ như ở cửa số một đến cửa số năm, nghiệp vụ tiếp nhận giải quyết nhiều nhất chính là việc cách ly alpha mất khống chế, cửa số sáu hình như là nơi tiếp nhận khiếu nại về các alpha có hành vi quá khích, có một omega đứng ngay đó, đang vừa gào khóc vừa nói.

Hứa Tinh Nhiên đánh chữ trên điện thoại rồi đưa cho An Lan xem: Đã làm thì làm cho chót, cậu đi làm thủ tục vào thăm đi.

An Lan gật đầu, đi tới trước cửa số bảy, cầm theo chứng mình thư điền vào tờ khai.

Nơi này thoạt nhìn khá trống trải, bảy tám giờ, người trong sảnh không còn quá đông nữa, nhưng bảo vệ vẫn canh gác hết sức nghiêm ngặt.

Hứa Tinh Nhiên đi đến quầy tiếp tân, cùng nhân viên ở đó nói hai câu, biểu tình đối phương lập tức trở nên nghiêm túc, sau khi gọi điện xác nhận lại những gì Hứa Tinh Nhiên nói, đối phương lập tức dẫn cậu ta đi qua một cánh cửa khác.

An Lan vội vã đi theo.

Bọn họ đi qua một hành lang dài và yên tĩnh, cánh của phía sau đóng lại, chỉ còn ngọn đèn phía trên đầu là đang chiếu sáng, cùng với sàn nhà lát gạch men sáng bóng như gương soi. Phía trước chính là cửa phòng đặt két bảo mật.

Trái tim An Lan đập liên hồi, két bảo hiểm của Cố Vân Lễ đang ở ngay sau cánh của đó, đồ vật ông ta giấu bên trong là thứ vô cùng quan trọng, có thể giúp họ hiểu rõ được bộ mặt thật của “Eden“.

Két bảo mật của ủy ban quản lý alpha rất đặc biệt, chỉ cần cậu có thể nói ra mã số két sắt cùng mật mã là có thể lấy được đồ vật bên trong, không cần đưa giấy chứng nhận, cũng không yêu cầu người ký gửi và người mở két lấy đồ nhất định phải cùng một người.

Người quản lý dẫn họ vào đây chỉ cho hai người biết vị trí của két bảo hiểm, sau đó nhắc nhở thêm: “Hai người có mười phút để mở két an toàn, đồng thời chỉ có một cơ hội duy nhất để nhập mật mã, một khi nhập sai, hai cậu nhất định sẽ phải rời đi.”

Sau khi nói xong, ông ta lập tức dời đi, trong phòng bảo hiểm chỉ còn lại Hứa Tinh Nhiên và An Lan.

“Cậu còn nhớ mật mã không?” An Lan có hơi lo lắng.

Người quản lý kia vừa nãy đã nói họ chỉ có một cơ hội duy nhất để nhập mật mã.

“Cậu có nhớ mật mã không?” Hứa Tinh Nhiên nửa đùa nửa thật hỏi ngược lại.

“Tôi nhớ. Nhưng mà bị người quản lý kia nói thế, tôi lại thấy không chắc chắn lắm.”

Hứa Tinh Nhiên hất cằm, ra hiệu để An Lan nhập mật mã.

“Cậu không sợ tôi nhớ lộn hả?”

“Đừng tự nghi ngờ bản thân. Đây là thứ ba chồng cậu lưu lại, để một người ngoài như tôi mở thì không được thích hợp lắm.” Hứa Tinh Nhiên nghiêm trang nói.

An Lan biết cậu ta đang trêu mình, nhưng trong lòng lại có cảm giác đây là một việc rất trang trọng vậy.

Cậu hít sâu một hơi, nhập mật khẩu, sau đó nhìn về phía Hứa Tinh Nhiên.

Hứa Tinh Nhiên cười nói: “Đừng hoài nghi bản thân, mở ra đi.”

An Lan nhấn nút “Open”, két bảo hiểm phát ra một tiếng vang khẽ sau đó bật cửa ra.

Bên trong khá trống, không có đồ vật quý giá gì mà chỉ có một chiếc phong bì, phía trên mặt bì thư viết mấy chữ: Đọc xong đốt ngay.

An Lan mở phong thư ra, bên trong có một tờ giấy, phía trên ghi đầy những cái tên.

Đúng như dự đoán, ở hàng thứ nhất, An Lan nhìn thấy ba chữ “Hứa Trọng Sương“.

Có thể nói, năm đó Hứa Trọng Sương đầu tư không ít tài chính vào đây. Lúc đó cái tổ chức này không phải tên là “Eden” gì gì đó như bây giờ mà có một cái tên khác, bình thường hơn rất nhiều “Quỹ Vân Sương“.

An Lan vô thức nhìn về phía Hứa Tinh Nhiên.

Vẻ mặt Hứa tinh Nhiên vô cùng bình tĩnh nói một câu: “Đọc xong đốt ngay, nhanh ghi nhớ hết đi.”

Trong danh sách có tên của không ít nhân vật nổi tiếng, hiện tại bọn họ đều đạt được không ít thành tựu trong lĩnh vực của mình.

Khi bọn họ nhìn xuống phía dưới, một cái tên quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn xuất hiện, khiến bọn họ không hẹn mà cùng ngây người.

“Đừng kinh ngạc quá sớm. Đây chỉ là danh sách những người mà quỹ Vân Sương đã bồi dưỡng, không có nghĩa tất cả bọn họ đều là thành viên của Eden.”

Hứa Tinh Nhiên nhắc nhở giúp cho An Lan lấy thái độ khách quan nhất để xem hết phần danh sách này.

“Nhớ kỹ chưa?” Hứa Tinh Nhiên hỏi.

“Nhớ rồi.” An Lan gật đầu với đối phương.

Hứa Tinh Nhiên lấy ra một chiếc usb đeo lên cổ An Lan.

An Lan lập tức hiểu, đây là bước bảo vệ thứ hai mà Hứa Tinh Nhiên dành cho cậu, nếu thực sự có người của “Eden” đang theo dõi bọn họ, cái usb này có thể đánh lạc hướng “Eden” thêm một lần nữa.

Sau khi bọn họ đi ra khỏi phòng chứa két bảo hiểm, Hứa Tinh Nhiên đã cầm bản danh sách kia vào nhà vệ sinh thiêu hủy.

Lúc này, An Lan nhận được câu trả lời của ủy ban quản lý alpha cho phiếu xin vào thăm người thân của cậu, thời gian ghé thăm Cố Lệ Vũ của họ được sắp xếp vào ngày hôm sau.

Cùng với cuộc gọi nhỡ của Cố Thanh Xuyên, có khoảng mười mấy cuộc.

An Lan vội gọi lại cho đối phương: “Anh Thanh Xuyên, anh tỉnh rồi à? Không sao chứ?”

“Anh không sao. Cậu đang ở đâu? Tiểu Vũ bị ban quản lý alpha đưa đi rồi, nói là phải tiếp thu điều tra. Đáng lý sau khi phỏng vấn ở quỹ từ thiện ngày hôm nay của dì kết thúc, dì phải đến chỗ của chú mới đúng, những dì ấy không tới. Người bên phía ủy ban quản lý alpha đã báo cảnh sát rồi, khả năng là dì đã bị Eden bắt đi...”

Cố Thanh Xuyên nói tình huống hiện tại cho An Lan biết.

An Lan đáp lời: “Anh, anh xem anh có thể thay mặt Cố gia nói chuyện với ban quản lý alpha một chút, để họ nhanh nhanh thả Cố Lệ Vũ ra không? Về phần bác gái, em nghĩ bác trai rời đi chính là để đi tìm bà ấy. Phía cảnh sát cũng đang truy tìm tung tích hai người họ... Hai người đang sống sờ sờ ra đó, không thể vô duyên vô cớ biến mất mà không có bất cứ dấu vết gì được.”

Ở đầu dây bên kia Cố Thanh Xuyên thở dài một hơi: “Cậu bình tĩnh hơn nhiều so với anh nghĩ. Hay cậu và Cố Lệ Vũ đã có kế hoạch riêng của mình rồi.”

“Anh, anh đừng nghĩ nhiều. Anh có loại thuốc nào có thể giúp em nhanh chóng hoàn thành quá trình phân hóa không?” An Lan hỏi.

Cố Thanh Xuyên dừng một chút rồi mới trả lời: “Cái này cần một lượng pheromone rất lớn, hơn nữa còn phải là pheromone của Cố Lệ Vũ, sau khi phân tách hết lượng aplus bên trong thì còn phải bảo quản thật tốt để giúp nó duy trì nồng độ, đồng thời phương pháp này cũng sẽ khiến cơ thể em có những tổn thương không đáng có.”

“Không có sự trưởng thành nào mà không phải trả giá, đúng không?” An Lan khẽ cười.

Cố Thanh Xuyên không hỏi thêm gì nữa, chỉ nói rằng e là chính mình ở trong phòng nghiên cứu làm thực nghiệm mới có thể cung cấp nhiều sự trợ giúp hơn cho bọn họ.

An Lan ngồi trên xe của Hứa Tinh Nhiên, nửa đùa nửa thật nói: “Tôi thấy mình như là đứa trẻ vô gia cư không nhà để về vậy, cọ ăn cọ uống rồi còn xin ở lại nhà của mấy vị đại ca alpha nữa.”

Hứa Tinh Nhiên bật cười: “Thôi đi người. Người ta muốn cọ ăn cọ uống là phải trả giá thật lớn, cậu thì hay rồi, mấy đại ca alpha như bọn tôi còn đang phải xe đưa xe đón cho cậu đây.”

Bụng An Lan sôi lên “Ùng ục”, nhìn thử đồng hồ, đã hơn tám giờ tối rồi.

Hứa Tinh Nhiên gọi điện về nhà, nói buổi tối dẫn bạn học về chơi, để dì giúp việ trong nhà chuẩn bị đồ ăn.

Chờ lúc họ về đến nhà Hứa Tinh Nhiên, thì thấy Hứa Trọng Sương đã đang ngồi trên ghế salon, trên tay cầm một tờ báo, ông đeo một cặp kính, vẻ mặt có chút nghiêm trọng.

“Về rồi à.” Hứa Trọng Sương ngước mắt lên, trên mặt ông vốn không có biểu cảm gì những thấy An Lan đang đứng ở phía sau Hứa Tinh Nhiên thì rất tự nhiên mà lộ ra ý cười, ông đặt tờ báo xuống, đứng lên, “Đây là... An Lan đúng không?”

“Chào chú! Cháu là An Lan ạ!” An Lan ngoan ngoãn trả lời.

“Ba, hôm nay nhà họ Cố có chút chuyện, con đưa An Lan về. Để cậu ấy ở nhà mình mấy ngày, chắc là an toàn đúng không?”

Câu nói cuối cùng kia là có dụng ý khác.

Hứa Trọng Sương nhìn con trai mình, đáp: “Nhà chúng ta đương nhiên là an toàn.”

Hứa Tinh Nhiên nở nụ cười: “Vậy là tốt rồi.”

Hiển nhiên, Hứa Trọng Sương ở nhà là vì chờ Hứa Tinh Nhiên về, hơn nữa còn có chuyện quan trọng muốn nói với cậu ta. Nhưng An Lan tới, khiến ông không thể mở lời được.

Nếu An Lan đoán không sai, Hứa Trọng Sương chắc chắn không muốn Hứa Tinh Nhiên lún sâu vào trong chuyện có liên quan đến “Eden“.

Hai người ngồi trước bàn ăn, ba món một canh, đồ ăn còn đang nóng hổi, có thể thấy sinh hoạt ở nhà họ bình thường đều không quá xa xỉ, chỉ cần vừa đủ là được.

Da bụng An Lan đã sắp dính vào da lưng rồi, nếu Hứa Trọng Sương không cùng ăn, cậu cũng không khách khí nữa.

“Cậu đói đến vậy cơ à?” Hứa Tinh Nhiên rũ mắt xuống, cười xấu xa nhìn bụng dưới của cậu, “Đừng nói là trong bụng đang có em bé nhé?”

“Cái tên alpha nhà cậu thử mang thai được một lần cho tôi coi xem nào.” An Lan cục súc nói.

“Được chứ, tối nay chúng ta thử một chút xem.” Hứa Tinh Nhiên chống cằm, một bộ hứng thứ dạt dào.

“Lo mà ăn cơm của cậu đi, ba cậu còn ngồi ở ngoài kia kia kìa.” An Lan thấp giọng cảnh cáo Hứa Tinh Nhiên.

Hai người chỉ tán gẫu một chút chuyện râu ria, bầu không khí vô cùng thoải mái, thỉnh thoảng còn có tiếng cười truyền ra, một chút cũng không nhìn ra được hôm nay bọn họ đã trải qua bao nhiêu chuyện nguy hiểm.

Chỉ có Hứa Trọng Sương cẫn đang ngồi trên ghế salon đọc báo, lông mày càng lúc càng nhíu chặt.

Ăn tối xong, Hứa Tinh Nhiên hất cằm ra hiệu về phía cầu thang, “Đi, tôi dẫn cậu lên phòng khách đã chuẩn bị trước cho cậu.”

“Ừ.” An Lan vô thức quay đầu lại, nhìn về phía Hứa Trọng Sương đang ngồi.

Lúc này, ông lại mở miệng lên tiếng.

“Hai đứa lại đây ngồi một chút, ba có chuyện muốn nói.”

Hứa Tinh Nhiên gật đầu, cùng An Lan đi tới rồi ngồi xuống phía đối diện Hứa Trọng Sương.

Hứa Trọng Sương đặt báo xuống, từ tốn tra một ấm trà.

“Hai đứa có phải vẫn đang điều tra chuyện của Eden không?”

“Đúng vậy. Tiếu Thần bị bọn họ bắt đi, mẹ của Cố Lệ Vũ cũng mất tích, chúng con không thể không điều tra.”

“Giao lại cho đội trưởng Hồng không được sao?” Hứa Trọng Sương lại hỏi.

Ánh mắt của ông rất lạnh, mang theo cảm giác áp bách, cho dù đang có khách là An Lan ở đây cũng không có chút khách sáo nào. Ông đang cảnh cáo Hứa Tinh Nhiên không được đi quá giới hạn, bởi vì một khi làm quá mức, là ba, ông cũng không giúp được cậu ta.

“Không được. Ba hỏi thử đội trưởng Hồng đi, nếu không có bọn con, anh ta một chút manh mối cũng không tìm được.” Hứa Tinh Nhiên cúi người, để mắt mình đối diện với ánh mắt của ông, “Mục tiêu của Eden là những gia tộc alpha giống như nhà họ Hứa chúng ta, có đúng không? Nếu chúng ta không có chút động thái nào, làm sao có thể kéo Eden ra khỏi mặt nước? Ba biết rõ chuyện này mà, nếu chúng ta ngầm đồng ý cho sự tồn tại của họ, dần dần bọn họ sẽ cắm rễ càng sâu, chờ đến lúc ba thấy không ổn, muốn nhổ cỏ tận gốc bọn họ, thì đã không làm được nữa rồi.”

“Cho nên ba nói, chuyện này hãy để cho ba. Mấy đứa hiện tại không phải nên chăm chỉ tới trường, giống như những học sinh khác, làm đề cương, thi đại học sao?” Hứa Trọng Sương lại nói.

“Vậy thì ba, ba có thể giúp gì cho bọn con?” Hứa Tinh Nhiên cười hỏi, “Hiện giờ ba muốn thương lượng với bọn con thì cũng phải đưa ra điều kiện gì khiến bọn con cảm thấy hứng thú chứ, đúng không?”

“Ba sẽ nghĩ cách để bọn họ thả Tiếu Thần ra.”

Câu này vừa nói ra, Hứa Tinh Nhiên và An Lan đều ngây dại.

“Vậy ba mẹ Cố Lệ Vũ thì sao?” Hứa Tinh Nhiên lại hỏi.

“Năng lực của hai vợ chồng họ hơn xa những gì mấy đứa có thể tưởng tượng.” Hứa Trọng Sương nói xong, bèn dùng kẹp, kẹp lấy chén trà đặt trước mặt hai người họ, “Chậm rãi thưởng thức, hương vị của lá trà, hai đứa phải bình tâm lại thì mới có thể cảm nhận hết được. Cuộc đời này cũng là như vậy. Khi năng lực của bản thân còn chưa đủ, muốn hái sao trên trời là một chuyện vô cùng nguy hiểm.”

Lúc này, điện thoại di động của Hứa Trọng Sương vang lên, trên màn hình là tên của đội trưởng Hồng đang nhấp nháy.

Tuy đã sớm biết đội trưởng Hồng là người của Hứa Trọng Sương, nhưng rõ ràng manh mối là do Hứa Tinh Nhiên cung cấp, anh ta chưa nói tiếng nào với Hứa Tinh Nhiên đã trực tiếp báo cho Hứa Trọng Sương vẫn khiến người ta cảm thấy khó chịu trong lòng.

Hứa Trọng Sương nhìn hai người, trực tiếp mở loa ngoài.

“Anh Hứa, có phải bọn Tinh Nhiên cho người của Eden thông tin két bảo hiểm giả không?” Đội trưởng Hồng nói.

“Phải, có người đến tủ bảo hiểm đó lấy đồ sao?” Hứa Trọng Sương hỏi.

“Có, là một người trẻ tuổi chúng tôi chưa gặp bao giờ. Nhưng cậu ta khẳng định mình chỉ được thuê tới để lấy đồ, chúng tôi đang theo dõi, cậu ta vừa đi vào một quán net.”

Hứa Trọng Sương nở nụ cười: “Lần theo lịch sử hoạt động trên internet của cậu ta. Nếu tôi đoán không sai, chủ thuê của cậu ta muốn cậu ta gửi nội dung trong két bảo hiểm qua mạng. Nếu nội dung lấy được thoạt nhìn là thật, vậy hắn sẽ lộ diện. Còn nếu là giả, vậy không thể dụ rắn ra khỏi hang rồi.”

Nói xong, Hứa Trọng Sương liếc mắt nhìn về phía Hứa Tinh Nhiên ở đối diện.

Sau khi đội trưởng Hồng dập máy, Hứa Tinh Nhiên mới mở miệng nói: “Ba đã sớm biết con thuê một két bảo hiểm giả.”

“Phải.”

“Ba thay đổi nội dung mà con đặt ở bên trong?” Hứa Tinh Nhiên lại hỏi.

“Phải. Con lúc đó chuẩn bị quá vội vàng, đồ vật để bên trong có trăm ngàn sơ hở, rất dễ bị người khác phát hiện. Con muốn câu cá to, vậy phải dùng nồi thật.” Hứa Trọng Sương cầm chén trà lên uống một hớp nhỏ, “Cho nên ba mới nói với con, chuyện này cứ giao cho người lớn giải quyết.”

“Con thuê là quỹ bảo hiểm tư nhân của nhà họ Cố, mật mã là con tự mình đặt, ba làm sao thay được đồ vật con đặt bên trong?” Hứa Tinh Nhiên hỏi.

An Lan nhớ tên của Hứa Trọng Sương cũng nằm bên trong danh sách, hiện tại ông ấy là người của “Eden” hay là sau khi “Quỹ Vân Sương” biến chất, ông ấy đã rời khỏi nó?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.