Rốt Cuộc Là Ai Cắn Tôi

Chương 15: Chương 15: Hứa Tinh Nhiên VS Tiêu Thần




*VS: Viết tắt từ Versus có nghĩa là so tài với, đối đầu với, đấu với...

An Lan sửng sốt một hồi, nguy rồi, mình mới đăng có mấy chữ lên vòng bạn bè mà đã bán đứng không biết bao nhiêu người như vậy?

An Lan quay đầu nhìn chai mật ong trân quý nằm ngay ngắn trên chiếc tủ đầu giường, luôn cảm thấy trong lòng hổ thẹn.

Nhưng vẫn phải công nhận nó thật sự rất ngon, hàng ngày mà không uống nước mật ong, cậu sẽ cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó.

An Lan hỏi mượn chị y tá trực ban giấy ghi chú cùng bút marker, viết ba chữ “cảm ơn cậu” rồi dán vào bên cạnh chiếc chai, chụp một bức ảnh, sau đó đăng lên vòng bạn bè.

Có lẽ bài đăng trước đó đã làm quá nhiều người bại lộ việc sử dụng điện thoại trong giờ học cho nên bài đăng này không có ai tương tác nữa.

An Lan lướt xem video, chờ đến khi tan học mới quay lại mở Wechat xem thông báo. Hai phần ba bạn học trong lớp đều like ảnh của cậu, còn có mười mấy cái bình luận, nhưng lại chẳng có ai nhận chai mật ong này là mình tặng.

“Đã tặng đồ đắt như vậy cho mình mà lại không muốn để mình biết ư?” An Lan gãi gãi đầu khó hiểu.

Rốt cuộc cũng được xuất viện rồi, An Lan lại quay trở lại với những tháng ngày ngụp lặn trong biển tri thức bao la.

Thế nhưng sau khi xảy ra sự cố kia, ba má An phải liên tục dặn dò cậu tan học cái là phải về nhà ngay, không được la cà ở bên ngoài, khiến cho An Lan cảm thấy mình giống như học sinh tiểu học ngày đầu tiên tới trường.

Cậu đạp xe đi học, những thứ nghe được, ngửi được còn có nhìn thấy được ở trên đường chẳng có gì khác so với lúc trước.

Hàng sữa đậu nành cách đây ba con phố vẫn tinh khiết thơm nồng, hương bánh vừng ngây ngấy và cả mùi khói xe buýt gay mũi,... Dòng chữ “hoạt động này do công ty phụ trách giải trình” nho nhỏ nằm trên tấm biển quảng cáo cách đấy mười mét vẫn vô cùng rõ ràng, nói cách khác thì giác quan của An Lan vẫn nhạy bén như cũ, chứng tỏ kích thích tố trong cơ thể đã khôi phục ổn định rồi.

Cậu tới lớp học, vừa nhét cặp sách vào trong ngăn bàn, Kiều Sơ Lạc ngồi ở bên cạnh lập tức tặng cho cậu một cái ôm thắm thiết.

“Công Cẩn chàng ơi, cuối cùng chàng cũng trở lại rồi. Tiểu Kiều nhớ chàng quá đi mất.”

An Lan rùng mình, dí ngón tay vào trán Kiều Sơ Lạc mà đẩy cậu ta ra.

“Mày uống lộn thuốc đấy à? Nếu bị rối loạn nội tiết thì tao mời mày uống nước mật ong nhé.”

“Mày có mời tao uống nước mật ong cũng vô dụng thôi.” Vẻ mặt Kiều Sơ Lạc khóc không ra nước mắt

“Rốt cuộc là bị làm sao?”

Kiều Sơ Lạc chưa quên An Lan từng nói thính lực của Alpha rất tốt, vì thế liền móc điện thoại ra gửi tin nhắn cho cậu.

Tiểu Kiều: [ Chẳng biết thằng Lý Chấn Nam lớp mình đập đá chơi đồ gì mà ngày nào cũng chạy tới nhà muốn đón tao đi học, tan học lại chặn đường đòi mời ăn cơm.]

An Lan: [ Điều này chứng tỏ nó thích mày. ]

Tiểu Kiều: [ Nhưng tao không thích nó. ]

An Lan buông điện thoại xuống, bình tĩnh nhìn về phía Lý Chấn Nam, phát hiện gã ta cũng đang dùng ánh mắt cảnh cáo mà nhìn chòng chọc mình. An Lan biết tính của Lý Chấn Nam, gia cảnh gã khá giả, còn có người thân làm trong ban quản trị nhà trường. Mà bản thân gã cũng là một Alpha có giá trị A rất cao, mặc dù báo cáo đánh giá tin tức tố trong đợt kiểm tra sức thể chất năm ngoái còn đạt tới mức chất lượng cao.

Ban đầu trong trường cũng có khá nhiều Omega thích gã, nhưng con người gã hống hách ngang ngược, là kiểu người có mệnh công tử, đồng thời cũng mắc bệnh công tử. Omega nào muốn yêu đương với gã thì ăn gì, mặc gì, làm gì, đi đâu đều phải nghe theo gã hết.

Đây có lẽ chính là chứng cuồng khống chế mà trên TV hay nói nhỉ?

An Lan chẳng sợ gã chút nào, Lý Chấn Nam trừng cậu, vậy cậu cũng trừng lại gã. Ai mà chẳng biết chơi cái trò nhìn nhau không chớp mắt này cơ chứ.

Lý Chấn Nam làm một động tác cắt cổ với An Lan, sau đó liền xoay người đi chỗ khác.

Tiểu Kiều: [ Đó, mày thấy không? Thằng chó này có bệnh. ]

An Lan: [ Sao mày lại bị nó ngắm trúng vậy? ]

An Lan cứ tưởng Lý Chấn Nam chỉ thích kiểu Omega nữ nhỏ nhỏ xinh xinh thôi, tuy Kiều Sơ Lạc cũng rất thanh tú xinh đẹp, nhưng vừa nhìn đã biết là kiểu người có chủ kiến, có cách nghĩ riêng, hơn nữa còn không chịu quản thúc, hoàn toàn không phải là gu của Lý Chấn Nam.

Tiểu Kiều: [ Từ cái lần thuốc ức chế của tao bị mất hiệu lực đó, nó ngửi được tin tố của tao. ]

An Lan: [ Vậy chắc nó phải thích hoa kim quế lắm. ]

Tiểu Kiều: [ Biến con mẹ nó đi, tao còn đang rầu thúi cả ruột đây này. Mày cũng phải cẩn thận một chút, nó tự động coi mày là tình địch rồi đó. ]

An Lan: [ Quan hệ của tụi mình rất thuần khiết. ]

Tiểu Kiều: [ Mày coi lại vòng bạn bè của mình đi. Ai mà tin nổi hai đứa mình thuần khiết chứ?]

An Lan cạn lời.

Cả một buổi sáng đều sóng yên biển lặng, cho đến một tiết thể dục cuối cùng vào buổi chiều kia.

Nếu không phải do Bộ Giáo Dục yêu cầu thì có lẽ môn thể dục cũng bị đổi thành toán, lý, hóa rồi.

Đám học sinh ùa ra sân thể dục như một bầy ong vỡ tổ, ngoại trừ yêu cầu tất cả mọi người khởi động làm nóng người thì thầy thể dục cũng không bắt bọn họ phải tập luyện gì cả.

Có vài người vừa ngồi bên sân thể dục đọc sách vừa phơi nắng, cũng có mấy người le te chạy sang sân bóng rổ, bởi vì đây là thời điểm duy nhất mà nhóm Alpha có thể phát tiết hết mình sau những tháng ngày học tập đầy căng thẳng.

Bất kể là nhóm Omega cả ngày mơ mộng vẩn vơ hay là Beta thì đều đứng chật kín cả sân bóng, không ngừng mà hò hét khản cổ.

Ngay cả Hứa Tinh Nhiên luôn luôn khiêm tốn nhã nhặn cũng cởi bỏ chiếc áo khoác đồng phục rộng thùng thình, cuốn tay áo phông đến tận vai, khoe ra đôi chân dài khỏe khoắn, chạy ra sân chơi bóng.

Tuy Hoa Mập ghét vận động, nhưng cậu ta lại rất thích xem thi đấu thể thao, đặc biệt là trận đấu giữa các Alpha.

Tựa như bản thân không thể trở thành người đàn ông đứng trên đỉnh chuỗi thức ăn, nhưng có thể đứng nhìn đám đàn ông kia tranh đấu xâu xé lẫn nhau, rồi ngã từ trên cao xuống vẫn khiến cho cậu ta khoái trí cực kỳ.

Hoa Mập dựa vào trọng lượng cơ thể người thường khó có thể chống đỡ nổi mà chiếm được mấy vị trí rất tốt cho đám An Lan.

“Ôi đệt! Trận đấu hôm nay đỉnh vãi nồi! Có trò hay để coi rồi!” Hoa Mập vừa cầm bánh quy vừa nói.

“Trò gì hay cơ?” An Lan thật vất vả mới chen được vào trong, các bạn học đứng chung quanh người nào người nấy cũng tinh thần phấn chấn mà giơ điện thoại quay video, chỉ có mấy người bọn họ là quần chúng hóng hớt thuần túy.

An Lan cảm thấy bản thân có chút lạc quẻ.

“Này, Hứa Tinh Nhiên đấu với Tiêu Thần! Mày nói ai sẽ thắng?” Trần Nhút Nhát hỏi.

“Tiêu Thần á? Sao cậu ta lại đi học thể dục?” An Lan khó hiểu, thông thường không phải cứ đến tiết thể dục thì Tiêu Thần đều sẽ ngủ trong lớp sao?

Theo như lời đám đàn em của Tiêu Thần nói thì —— Đại ca nhà tao vô địch vũ trụ, khinh thường chơi bóng với lũ Alpha dở dở ương ương ở trong lớp.

Trần Nhút Nhát hóng hớt tin tức cực kỳ nhanh lẹ: “Tao nghe nói là do đám đàn em của Tiêu Thần bắt nạt mấy đứa Beta trong quán net, đúng lúc đụng phải Hứa Tinh Nhiên cũng ở đó......”

“Hứa Tinh Nhiên đi quán net?” An Lan ngây ngẩn cả người, “Cậu ấy đến quán net làm gì?”

“Nghe giang hồ đồn thổi là đến quán net “bật tường” xem cái tư liệu lịch sử nước ngoài nào đó. Đàn em của Tiêu Thần bắt nạt mấy đứa Beta xong, lại có mắt như mù mà chọc phải Hứa Tinh Nhiên. Hứa Tinh Nhiên bèn dạy dỗ chúng nó một trận ra hồn, rồi đám đàn em chạy về mách lẻo với Tiêu Thần, cho nên hai người mới thách đấu một trận sống mái.”

“Hứa Tinh Nhiên mà cũng đánh nhau với người khác sao?” An Lan vô cùng ngạc nhiên.

Cậu mới nghỉ học có ba ngày mà đã biến thành người tối cổ rồi ư?

Kiều Sơ Lạc thở dài: “An Lan này, tao kiến nghị mày nên tìm hiểu về Alpha nhiều hơn một chút. Lát nữa tao tìm cho mày mấy quyển sách, mời mày nghiêm túc học tập, ok? Ai bảo với mày là Alpha dạy dỗ người khác thì nhất định phải động tay động chân mới được?”

“Lớp trưởng không đến mức niệm kinh như Đường Tăng để hành chết đám đàn em của Tiêu Thần đấy chứ?”

“Dùng tin tức tố áp chế đó ba. Lớp trưởng trực tiếp phóng thích tin tức tố có tính nghiền áp tuyệt đối, khiến hai tên đàn em của Tiêu Thần đến giờ vẫn phải thở bình oxy kia kìa.” Kiều Sơ Lạc hất cằm.

An Lan nhìn theo hướng cậu ta chỉ, chỉ thấy hai gã Alpha cao lớn, vẻ mặt tiều tụy như thể đã đến công trường bốc gạch cả một đêm, mỗi người ôm một chiếc bình oxy.

“Khoa trương dữ vậy?”

“Alpha bình thường đương nhiên không làm được, nhưng Hứa Tinh Nhiên lại là A chất lượng cao. Cường độ và nồng độ của tin tức tố phải đạt tới một cấp bậc nhất định mới được đánh giá là A chất lượng cao.” Kiều Sơ Lạc giải thích.

“Nếu Tiêu Thần muốn trút giận giúp đàn em nhà mình thì cứ PK tin tức tố với lớp trưởng là xong. Còn bày vẽ đấu bóng làm cái gì không biết.” Trần Nhút Nhát vươn tay móc khoai lát trong túi Hoa Mập, không những không móc được gì mà còn bị Hoa Mập trở tay nhét luôn cho cái túi rỗng.

Nghe đối phương nói vậy, Kiều Sơ Lạc dứt khoát gõ một phát vào đầu Trần Nhút Nhát: “Trần Nhút Nhát mày muốn hại chết bọn tao đấy à? Beta tụi mày không cảm nhận được gì, đương nhiên là thấy thiên hạ thái bình. Nếu Hứa Tinh Nhiên với Tiêu Thần mà so tin tức tố thì chẳng có Alpha nào trong trường đứng vững nổi đâu, ngoại trừ Cố Lệ Vũ. Hơn nữa tin tức tố của bọn họ lại mạnh như vậy, nói không chừng sẽ khiến toàn bộ Omega trong trường tiến vào kỳ phát tình mất.”

Đây là điều cấm kỵ trong nội quy của nhà trường.

Dùng tin tức tố áp chế lẫn nhau trong phạm vi nhỏ thì không nói làm gì, nhưng nếu bị lãnh đạo nhà trường phát hiện thì chắc chắn sẽ phải viết kiểm điểm, cấm túc hoặc là buộc thôi học.

Hơn nữa bản thân Alpha đã không dễ tự chủ rồi, lỡ như bị mất khống chế trong lúc áp chế lẫn nhau thì hậu quả sẽ vô cùng khó lường.

Đây chính là lý do vì sao Tiêu Thần – một người vẫn luôn thích dùng nắm đấm để nói chuyện lại lựa chọn đấu bóng với Hứa Tinh Nhiên.

Đường nét cơ bắp của Hứa Tinh Nhiên vô cùng tinh tế, vừa nhìn đã biết không phải là “sản phẩm” chỉ có tác dụng trưng cho đẹp của phòng tập thể hình, mà là loại dẻo dai khỏe khoắn, tràn ngập sức mạnh kia.

Cho nên hắn mới có thể giữ súng vững vàng trong hạng mục mười mét bia di động như vậy.

Mỗi lần thi đấu, đối phương đều sẽ mặc áo da chuyên dụng, có thể thấy được dáng người của hắn rất đẹp. Chẳng qua có thể trực tiếp nhìn thấy những đường nét cơ bắp tinh tế này thì đây vẫn là lần đầu tiên.

Không biết Tiêu Thần kiếm ở đâu được một sợi dây thun, cột một túm tóc nho nhỏ ngay sau đầu, để lộ ra một vầng trán trơn bóng. Vẻ đẹp hoang dã cùng đôi mắt sâu thăm thẳm khiến toàn bộ Omega tại hiện trường không ngừng bổ não ra những cảnh cấm thiếu niên, nhi đồng.

Cơ bắp trên người đối phương vừa căng chặt vừa dẻo dai, có thể đá bay người khác bằng một chân chứng tỏ tính công kích của hắn rất mạnh mẽ.

An Lan nhìn Hứa Tinh Nhiên rồi lại nhìn Tiêu Thần, thấp giọng nói một câu: “Tiêu Thần thuộc trường phái dã thú thì thôi đi, sao đến cả lớp trưởng cũng có vẻ ghê gớm khó chọc như vậy?”

Bỗng nhiên cảm giác có hai ánh mắt nhìn qua đây, An Lan vừa ngẩng đầu lên thì phát hiện Tiêu Thần đang nhướng mày nhìn mình, dùng khẩu hình nói: Ai thuộc trường phái dã thú?

An Lan sửng sốt, cậu không ngờ thính lực của Alpha chất lượng tốt lại nhạy bén đến vậy. Xung quanh có biết bao nhiêu người đang sổi nổi trò chuyện, mình chỉ nói thầm có một câu mà cũng bị nghe được?

Hứa Tinh Nhiên đưa nắm tay lên che miệng, rõ ràng là đang cười rất tươi, nháy mắt đã thu hoạch được vô vàn trái tim thiếu nữ ở trong sân.

Trận đấu bóng rổ này, nói thật là bên Hứa Tinh Nhiên không có lợi thế lắm, ngoại trừ lớp trưởng thì bốn người còn lại đều là con ngoan trò giỏi.

Mà sau lưng Tiêu Thần đều là mấy thiếu niên bất lương, thích nổi loạn ở trong lớp, trong đó còn có cả cái tên Lý Chấn Nam thích hương hoa kim quế kia nữa.

“Được rồi, không cần phải dông dài! Còn nói nhảm nữa thì hết tiết thể dục con mẹ nó luôn rồi đấy.” Tiêu Thần vỗ vỗ tay, nhìn về phía thầy giáo thể dục, ý gọi thầy tới phát bóng.

Tiêu Thần ngay cả nói cũng lười, dứt khoát đấu một trận để phân thắng bại, cực kỳ có phong thái của một vị lão đại chân chính.

- -

Nhiên Nhiên với Thần Thần ngon quá, mlem mlem

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.