Rốt Cuộc Là Ai Cắn Tôi

Chương 57: Chương 57: Tôi Ở Đây, Đừng Sợ




Lúc này, vụ án An Lan mất tích đã bước sang ngày thứ năm, bọn họ đã tra ra được rất nhiều thông tin gây sốc, nhưng dường như vẫn chỉ đang lang thang bên ngoài rìa những bí mật của “Eden”, mà không chạm được đến cốt lõi của vấn đề.

An Lan ngủ rất lâu, mí mắt cậu hơi run lên, xung quanh hình như đang có người đi qua đi lại, hơn nữa không chỉ có một người.

Bọn họ đang nói chuyện?

Trên cánh tay có cảm giác đau nhói, An Lan giật mình bừng tỉnh, cậu liều mạng giãy dụa, phát hiện có ba người mặc áo khoác trắng đang đứng cạnh giường, hai người trong đó đang chăm chú nhìn vào số liệu trên máy móc, người còn lại thì không biết đang tiêm cái gì cho cậu.

“Thả tôi ra! Các người tiêm cái gì cho tôi!” An Lan giãy dụa mạnh hơn.

Cánh tay lại truyền đến cảm giác đau nhói, An Lan chỉ có thể bất lực nhìn thứ thuốc màu hồng nhạt kia được tiêm vào trong cơ thể mình.

Nó mang theo một loại lực lượng nào đó, không thể hòa nhập với máu của An Lan, mà không ngừng va đập, sục sôi, hồng cầu không ngừng vỡ ra, đồng thời trong cơ thể cậu lại có một nguồn sức mạnh khác đang chống đỡ lại sự xâm lấn này, liên tục chữa trị cùng cung cấp hồng cầu mới.

Giống như hủy diệt và tái sinh đang so kè, bao nhiêu lần vỡ toang là bấy nhiêu lần được chữa lành, toàn thân An Lan run rẩy kịch liệt, cậu há to miệng nhưng vẫn không cách nào hô hấp được.

Máy kiểm tra bên tai phát ra tâm thanh cảnh báo, một tiếng lại một tiếng.

Mạch máu trên cổ An Lan căng ra, cằm cậu nhếch lên cao, trong đầu một mảnh trắng xóa, người cậu rất nóng, lục phủ ngũ tạng như bị quấn chung một chỗ mà thiêu đốt.

Toàn bộ không gian xung quanh cũng trở nên vặn vẹo.

Chỉ có mấy người đang mặc áo khoác trắng vô cùng sốt ruột.

“Cậu ta xuất hiện phản ứng sốc phòng vệ! Phải làm gì bây giờ?”

“Thân nhiệt đã lên đến 39ᴼC rồi! Phải hạ nhiệt ngay!”

“Nồng độ pheromone A trong cơ thể cậu ta tăng gấp 2 lần mức bình thường!”

“Sao lại như vậy được? Không phải aplus của alpha cấp cao sẽ khiến cậu ta phân hóa thành omega sao?”

“Lập tức tiến hành hạ nhiệt vật lý!”

Trói buộc ở chân tay An Lan được cởi bỏ, bọn họ nâng An Lan tiến vào phòng tắm, đặt cậu trong bồn, từng thùng nước đá không ngừng được đổ xuống.

Thế nhưng thần trí An Lan vẫn không thể tỉnh táo lại, cậu thậm chí còn không cảm giác được nước đá lạnh băng dội trên người mình.

Cảm giác nóng đến cực hạn này... Quen quá.

Thời gian như đảo ngược, không gian trùng điệp lên nhau, An Lan phát hiện cậu đã quay trở lại phòng vệ sinh trong KTV ngày hôm đó, lúc lần đầu tiên cậu bị tiêm eves apple, ý thức hỗn loạn, sâu trong nội tâm là khát vọng muốn được giải thoát đến điên cuồng.

Bầu không khí dày đặc từ bốn phương tám hướng ép tới, thân thể của cậu bị nghiền nát tới mức muốn tan ra.

“An Lan...”

Có người đang gọi tên cậu, rồi mở cánh cửa chắn trước mặt cậu ra.

Hơi thở trong trẻo của đại dương tràn tới, thân thể căng chặt của An Lan trong nháy mắt thả lỏng, tiến vào một nơi vô cùng rộng lớn, mênh mông.

Cậu cố tập trung nhìn, rốt cuộc thấy rõ được đôi mắt của người kia, đầu lông mày thoạt nhìn nghiêm nghị, lạnh lùng cấm dục, nhưng ánh mắt lại vô cùng ấm áp mềm mại. Tất cả ký ức trong đầu cậu dường như đều phai màu, cũng không thể suy nghĩ được gì thêm nữa, nhưng tại thoáng chốc nhìn thấy đối phương, cậu lại muốn họa thêm một đám mây rực rỡ, bồng bềnh trong nắng sớm vì người này.

An Lan trước giờ không hề biết trong lòng cậu cũng có một mặt điên cuồng như vậy, nháy mắt bộc phát, khoảnh khắc đối mặt cùng người kia trôi nhanh như một cơn gió, nước lũ cuồn cuộn trong lòng cậu lao ra.

Cậu hôn lên, cọ xát, trằn trọc, siết chặt lấy cổ tay người kia, cố gắng dùng hết sức mình mà hôn.

... Muốn để mình chìm đắm trong đại dương sâu thẳm kia.

Lúc này Hứa Tinh Nhiên đang truyền dịch, cậu ta nhắm mắt nghỉ ngơi nhưng bả vai lại bị một người dùng sức lay.

Cậu ngẩng đầu nhìn lên, trước mặt là một alpha cao lớn, anh ta ấn bộ đàm lên bên tai Hứa Tinh Nhiên.

“Cậu lừa tôi.” Giọng K vang lên.

Lạnh lẽo và u ám, có thể tưởng tượng ra người này đang ngồi trong một căn phòng nhỏ, vừa nhìn vô số màn hình theo dõi, vừa tức giận cắn ngón tay.

“Không phải là anh đã lừa tôi trước sao?” Hứa Tinh Nhiên cười nhạt.

“An Lan sốt cao không hạ, còn tiếp tục như vậy, cục cưng nhỏ của cậu sợ là mạng cũng không còn đâu.” K lạnh lùng nói, “Alpha cắn cậu ta trong KTV rốt cuộc có phải là cậu không?”

“Vậy cậu có biết cậu ta xảy ra phản ứng sốc phòng vệ đối với aplus của cậu không? Hệ miễn dịch của cậu ta thúc đẩy bản thân tiết ra càng nhiều Pheromone alpha hơn để duy trì sự cân bằng! Chuyện này nghĩa là...”

“Nghĩa là cậu ấy cách việc phân hóa hoàn toàn thành alpha càng gần hơn.” Hứa Tinh Nhiên đáp lời.

Giọng nói của K lúc này lập tức đầy tức giận: “Đây mới là mục đích thật sự của cậu.”

“Ai nói anh không chịu tuân theo thỏa thuận ban đầu?” Hứa Tinh Nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía camera giám sát trong phòng, “ Hợp tác, hợp tác chính là muốn cả hai bên tuân thủ giao ước. Tôi đã đáp ứng sẽ cung cấp aplus cho anh, mà anh lại không chịu thả An Lan ra.”

“Hứa Tinh Nhiên, cậu thật sự nghĩ mình có đủ vốn liếng để đàm phán với tôi sao? Vậy để tôi nói cho cậu biết — nếu An Lan thực sự phân hóa thành alpha, đó sẽ là sự mỉa mai lớn nhất đối với tôi. Vậy thì tôi sẽ để cậu ta chết trước mặt cậu.”

Lông mày Hứa Tinh Nhiên cau lại.

“Hoặc là cũng không nhất thiết cần tôi phải động thủ, chức năng của các cơ quan nội tạng của cậu ta sẽ vì sốt cao mà bị suy giảm, cuối cùng cũng chết thôi.”

“Các người có phải bị điên rồi không?” Sắc mặt Hứa Tinh Nhiên thay đổi, “Các người rốt cuộc tiêm cho cậu ấy bao nhiêu aplus? Gấp ba lần cậu ấy vẫn có thể chịu được!”

“Nếu là gấp năm lần thì sao?”

Hứa Tinh nhiên bật dậy khỏi ghế, nhưng dây trói khiến cậu ta ngã ngồi trở lại, cậu ta vốn như một con sư tử trẻ tuổi đầy khí phách, giờ phút này lại cúi đầu tuyệt vọng.

“Ngoài aplus... Còn cần thuốc dung hòa nữa.”

“Thuốc dung hòa? Đó là cái gì? Thời gian của An Lan không còn nhiều lắm đâu, Hứa Tinh Nhiên, cậu tốt nhất đừng có giở trò.”

“Aplus mang theo gen của tôi, đối với An Lan chính là vật thể ngoại lai. Trước đây khi tôi cắn cậu ấy, cậu ấy không có phản ứng mãnh liệt như vậy là bởi vì nồng độ aplus không cao đến như vậy, thứ hai cậu ấy cần Pheromone của tôi để chống lại tác động của eves apple. Các người tinh chế aplus nồng độ cao gấp năm lần... Không có thuốc dung hòa... Thì căn bản không có khả năng dung hợp lại với nhau...”

“Thuốc dung hòa kia ở đâu?” K hỏi.

“Ở viện nghiên cứu của Cố Thanh Xuyên.” Hứa Tinh Nhiên đáp.

“Cậu muốn dụ tôi phái người đến sở nghiên cứu? An ninh ở đó rất nghiêm ngặt, hơn nữa còn có người chờ sẵn, giăng lưới muốn bắt chúng ta, phải không?” K chế giễu nói.

Hứa Tinh Nhiên nhắm hai mắt lại, trầm mặc một hai giây mới mở miệng nói: “Ở ủy ban quản lý alpha cũng có. Thế nhưng... Các người phải đưa An Lan vào bệnh viện. Thuốc dung hòa của họ chỉ có tác dụng với An lan.”

“Hứa Tinh Nhiên, cậu đúng là một đứa trẻ hư hỏng. Mọi khả năng đều bị cậu tính hết rồi, có đúng không?” K cười phá lên.

Hứa Tinh Nhiên chậm rãi ngẩng đầu, cũng cười: “Ồ? Tôi tính toán cái gì cơ?”

“Mục đích của cậu chỉ có một, muốn chúng ta đưa An Lan trở về. Cậu dùng chính mình làm lợi thế, cung cấp aplus cho chúng ta. Nếu chúng ta chịu thả An Lan về, đối với cậu là một chuyện rất đáng vui mừng, còn nếu chúng ta không chịu, thiếu thuốc dung hòa cũng không thể làm An Lan phân hóa thành omega được, vì để thí nghiệm lần này không thất bại, cậu nghĩ tôi nhất định sẽ đưa An Lan tới bệnh viện có phải không?” K hỏi.

Hứa Tinh Nhiên không đáp lời.

“Nhưng chúng ta cũng không cần đưa An Lan về mới có thể lấy được thuốc dung hòa.” K cười.

Hứa Tinh Nhiên rốt cuộc lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: “Lẽ nào... Trong ủy ban quản lý alpha cũng có tay chân của các người?”

“Bí mật.”

Nói đến đây, cuộc trò chuyện của Hứa Tinh Nhiên và K cũng kết thúc.

Hứa Tinh Nhiên ngửa đầu về phía sau, dựa vào lưng ghế, nhắm hai mắt lại. Cậu ta cắn chặt môi dưới, hai ba giây sau muốn đá ra một cước để phát tiết ảo não trong lòng bởi tính toán sai lầm của mình, mà vì bị trói lại không thể làm được gì.

Tuyệt vọng và chán nản bao trùm lấy cậu.

Alpha trẻ tuổi lần đầu tiên nếm trải mùi vị thất bại.

...

Lúc này, có một học sinh được đưa tới khoa cấp cứu bệnh viện số ba, toàn thân phát nhiệt, mồ hôi chảy không ngừng, thậm chí đang có dấu hiệu suy hô hấp.

Hơn nữa người đưa cậu ta đến, vừa tới cửa bệnh viện đã lập tức rời đi.

Bác sĩ cấp cứu lấy chứng minh thư từ trong ví của cậu ra, trên đó viết tên “An Lan“.

Ngoài chứng minh thư còn có một tờ giấy nhỏ, trên đó viết một dòng chữ: Cậu ta bị tiêm aplus nồng độ cao gấp năm lần, cần thuốc dung hòa.

Bác sĩ trực cấp cứu cầm tờ giấy xem mà choáng váng: “Cái gì? Nồng độ cao gấp năm... Aplus?”

Một vị bác sĩ khác cũng mơ màng không hiểu: “Thuốc dung hòa là cái gì?”

“Nhanh — lập tức thông báo cho bác sĩ Triệu*!”

*Mấy chương trước chị bí ghi bác sĩ điều trị cho An Lan là chủ nhiệm Triệu, giờ qua đây lại thành Trình. Tôi để là Triệu cho giống các trương trước nhé.

“Sao lại báo cho bác sĩ Triệu?”

“Bệnh án lưu trên hệ thống ghi bác sĩ Triệu là bác sĩ điều trị chính của cậu ta! Hơn nữa ông ấy là chuyên gia về pheromone!”

Bác sĩ Triệu lúc này đang ở nhà đi ngủ, vừa nhận được điện thoại đã lập tức ngồi bật dậy.

“Cậu nói gì? An Lan? Có chắc chắn đó là An Lan không?”

“Chứng minh thư của cậu ấy là An Lan!”

“Tôi lập tức tới ngay!”

Bác sĩ Triệu nhanh chóng lái xe tới bệnh viện, dọc theo đường đi đều vội vã chỉ đạo công tác cấp cứu.

“Nhất định phải hạ huyết áp cho thằng bé!”

“Hạ nhiệt vật lý có các dụng không?”

“Lập tức liên lạc với ủy ban quản lý alpha, báo cho họ biết tình huống bên này!”

Vài phút sau, điện thoại từ bệnh viện lại gọi tới: “Bác sĩ Triệu! Ủy ban quản lý alpha báo họ sẽ lập tức cử người mang thuốc tới!”

Bác sĩ Triệu hỏi lại: “Thuốc gì?”

“Không biết! Bọn họ nói muốn chúng ta xác nhận với An Lan xem cậu ta có biết aplus trong người mình là của ai không!”

“An Lan nói thế nào?”

“Chỉ nghe cậu ấy nói Tinh gì đó thôi... Người bên ủy ban quản lý alpha nói là đã biết.”

“Được, trước khi tôi và người bên đó tới, nhất định phải giữ tình trạng của An Lan ổn định!”

“Chúng tôi sẽ cố hết sức!”

Sau khi cúp điện thoại, bác sĩ Triệu tấp xe đậu vào lề đường, hai tay ôm vô lăng, cúi đầu, một chiếc xe khác từ phía đối diện đi tới, ánh đèn xẹt qua, trên khóe miệng ông ta là nụ cười lạnh, khiến người ta không rét mà run.

Xe giao hàng của ủy ban quản lý alpha được phái đi khẩn cấp, đường phố lúc hai giờ sáng vắng tanh không một bóng người, bọn họ thuận lợi đi tới bệnh viện, hầu như là đến cùng một lúc với bác sĩ Triệu.

Bác sĩ Triệu vừa khoác áo blouse vừa chạy vào phòng cấp cứu, nhận lấy thuốc được ban quản lý alpha đưa tới.

Ngay khi ông cúi đầu chuẩn bị tiêm cho An Lan thì lại ngây người: “Đây không phải là An Lan!”

“Bác sĩ Triệu, ông đang nói gì vậy? Vậy đây là ai?”

Đúng lúc đó, toàn bệnh viện bỗng nhiên bị cắt điện.

Trong phòng cấp cứu tối thui.

“Nhanh, bật điện dự phòng lên! Nhanh!”

Khi đèn được bật trở lại, bác sĩ Triệu kinh ngạc nhìn tủ cấp đông mini trong tay mình, “Không thấy thuốc dung hòa! Không thấy thuốc dung hòa!”

“Sao lại không thấy được? Có phải vừa rồi bị cắt điện đã làm rơi rồi không?”

Mọi người lục tung phòng cấp cứu lên tìm, nhưng vẫn không thấy bóng dáng lọ thuốc đâu cả.

“Có người... Trộm thuốc đi sao?”

“Ông trời ạ, đây rốt cuộc là có chuyện gì?”

“An Lan cũng không thấy đâu cả!”

Tất cả mọi người lúc này mới phát hiện “An Lan” vốn đang sốt cao nằm trên giường bệnh vậy mà đã biến mất.

“Báo cảnh sát!”

Mấy bác sĩ trong phòng cấp cứu luống cuống tay chân bấm điện thoại gọi cho cảnh sát.

Đội trưởng tổ chuyên án gào vào trong điện thoại: “Ngay lúc các người nhận được An Lan thì phải gọi cảnh sát ngay chứ! Tại sao giờ này mới báo!”

Vị bác sĩ đang gọi điện ngẩn người: “Nhưng chúng tôi không biết cậu học sinh An Lan này đã bị bắt cóc từ trước đó rồi! Với cả bác sĩ Triệu cũng nói... đó không phải là An Lan thật!”

Chờ cảnh sát đến được bệnh viện, ở đó đã sớm vườn không nhà trống.

Đội trưởng cầm tấm thẻ chứng minh thư kia lên xem, rồi thở dài một hơi nói: “Đây là chứng minh thư giả, con chip bên trong có thể là của chứng minh thư gốc, nhưng... ảnh là giả.”

Tất cả các bác sĩ nghe xong đều chết lặng.

“Tại sao phải làm chuyện phức tạp như vậy để làm gì?”

Đội trưởng cau mày, lập tức chỉ huy những người khác đi xem video ghi hình của camera giám sát tại bệnh viện

“Để lừa ban quản lý alpha gửi thuốc tới!”

...

Lúc này, người thanh niên đóng giả An Lan đã đi tới cổng sau của bệnh viện, lên một chiếc SUV màu đen đang chờ sẵn.

Hắn lên xe, đưa ống thuốc trong tay cho đồng bọn, tên kia nhanh chóng cất thuốc vào trong tủ cấp đông mini.

Chiếc xe lao nhanh trong màn đêm, nhanh chóng ra khỏi khu nội thành, lên đường cao tốc, đèn xe chiếu rọi xuyên qua bóng tối, ven đường càng lúc càng trở nên hoang vắng, mãi đến khi lái vào một khu nhà xưởng xe mới dừng lại.

Biển hiệu nhà xưởng ghi – xưởng quần áo XX.

Cánh cổng khu nhà từ tử mở ra, bảo vệ nhìn người ngồi trong xe một cái rồi mới ra hiệu cho họ đi vào.

Vài phút sau, Hứa Tinh Nhiên đang nóng ruột chờ đợi rốt cục nghe thấy giọng nói của K một lần nữa.

“Đoán xem bây giờ tôi đang cầm gì trong tay nào?”

Con ngươi Hứa Tinh Nhiên run lên, vội ngẩng đầu.

Màn hình trước mặt mà một tủ cấp đông mini, bên trong còn có một ống thuốc.

“Các người... Lấy được thuốc dung hòa rồi?” Trên mặt Hứa Tinh Nhiên lộ ra biểu tình không thể tin nổi.

“Ủy ban quản lý alpha tuy là rất nghiêm ngặt, khó mà cài tai mắt vào được, nhưng mà để bọn họ tự đưa đồ vật ra thì lại rất dễ. Cảm ơn tôi đi, nếu không cục cưng nhỏ của cậu chỉ có thể chờ chết thôi.”

Trên màn hình, An Lan đang nằm trong bồn tắm đổ đầy nước đá, sắc mặt ửng đỏ, ánh mắt mờ mịt tan rã.

Một người mặc áo khoác trắng đứng ở bên cạnh, nâng cánh tay của An Lan lên, tiêm thuốc vào.

Hô hấp vốn nặng nề của cậu từng chút hòa hoãn lại, An Lan đang chìm trong ảo giác dần dần thả lỏng.

K nói: “Qua nhiên là cần thuốc dung hòa.”

“Lấy kỹ thuật của các người, không thể chế ra được thuốc dung hòa.” Hứa Tinh Nhiên nói.

“Làm không được thì vẫn có thể dùng hai người các cậu để trao đổi với ban quản lý alpha.” Giọng nói của K mang theo ý cười không thể che giấu.

Đúng lúc đó, người mặc áo khoác trắng đứng cạnh An Lan đột nhiên ngã xuống.

Tiếp theo là những alpha đang canh gác ngoài hành lang cũng lần lượt ngất đi.

K nhận thấy có điều gì đó không ổn, lập tức ra lệnh: “Đóng hệ thống thông hơi lại! Lập tức đóng lại!”

Nhưng hệ thống máy tính của bọn chúng đã bị xâm nhập, mọi liên lạc đều bị gián đoạn.

Nơi này được thiết kế ngầm phía dưới khu nhà xưởng, lối vào được mấy alpha canh gác, họ còn chưa kịp phát hiện ra có gì bất thường đã bị cảnh sát đặc nhiệm đánh ngất.

Cánh cửa bị cho nổ tung, “Ầm—” một tiếng, thành viên đội đặc nhiệm nhanh chóng tiến vào.

Thời điểm bọn họ nhìn thấy tầng hầm của nhà máy này vậy mà là một phòng nghiên cứu phi pháp thì không kìm được mà cảm thấy kinh ngạc.

Họ tìm kiếm từng gian phòng một, người đầu tiên được tìm thấy chính là Tiếu Thần, cậu ta bị trói tay trói chân trên ghế, vẫn đang mê man, ý thức chưa khôi phục lại.

Người tiếp theo là Hứa Tinh Nhiên, khi cảnh sát xông tới phun thuốc hồi sức cho Hứa Tinh Nhiên, cậu ta ho khan hai tiếng, cuối cùng cũng tỉnh lại.

“Các người tới quá chậm! An Lan đâu? Cố Lệ Vũ đâu?”

Vừa được cởi trói, Hứa Tinh Nhiên vội vã muốn đứng dậy, thế nhưng quá lâu không vận động, cậu ta lung lay một cái, thiếu chút nữa là ngã sấp xuống.

“Anh chàng đẹp trai, cậu bình tĩnh một chút! Cố Lệ Vũ cũng đến, cậu ta đã đi tìm An Lan rồi!”

Đến căn phòng cuối cùng trong viện nghiên cứu ngầm này, cảnh sát dùng thẻ của nhân viên bảo vệ để mở cửa, trong phòng không có ai, thế nhưng chỗ cửa buồng tắm có mấy nhân viên nghiên cứu mặc áo khoác trắng đang ngã ở đó.

Còn An Lan vẫn đang nghiêng đầu nằm trong bồn tắm, đá lạnh trên người cậu đã tan hết một nữa, thân thể cậu đang từng chút một trượt xuống, cằm và miệng đều đã chìm xuống dưới nước.

Trông thấy tình cảnh này, Cố Lệ Vũ đẩy mấy cảnh sát đứng chắn trước mặt mình ra, bước qua mấy nghiên cứu viên còn đang ngất xỉu, bế An Lan từ trong bồn tắm ra.

Nước trên người An Lan ào ào rớt xuống.

Cậu vô thức ngửa đầu về phía sau, đều đặn hô hô hấp.

Cố Lệ Vũ cúi đầu, siết chặt An Lan vào trong ngực.

Suýt chút nữa, chỉ cần chậm thêm một chút thôi là An Lan sẽ trượt xuống nước, có thể sẽ chết chìm.

An Lan cảm giác được ôm ấp quen thuộc, còn có một mùi trong veo lành lạnh.

Tựa như gió biển thổi tới, làm mặt biển nhấp nhô dậy sóng, mang theo rong biển cùng đàn cá nhỏ, tung tăng bơi về phía chân trời xa xa.

“Cố Lệ Vũ...”

An Lan khẽ gọi tên người kia.

“Tôi ở đây, đừng sợ.”

Cố Lệ Vũ hôn lên lông mày cậu, cởi áo khoác của mình quấn lên người An Lan.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.