- Em nói gì với tên tiểu tử đó vậy? - Hắn vẫn đứng chờ nó trước cổng trường.
- Ừm... Ko có gì đâu mà! - Nó bước lên xe hắn.
- Vợ... em đừng giận anh nữa nhé! - Hắn xin nó
- Em ko còn giận anh đâu! - Nó cười.
- Thế sao... mặt em nó...
- Ko sao! Hơi mệt à... Tại nãy anh bắt em viết bản kiểm điểm đó a!
- Xin lỗi mà! Tối nay muốn ăn chi nào?
- Chi cũng được. Miễn hem phải mì gói nha.
- Rồi rồi! Mì nữa cho em đập nốt những cái bát cuối cùng ra à?
- Cái gì? Tin em về đập nốt ko?
- Xin lỗi mà! - Hắn véo nhẹ má nó.
- Ê ê, tập trung lái xe đi, em chưa muốn chết đâu a!
- Ừ!
~~~~~~~~~~~~~~~~~
*Cửa nhà nó
Hắn đang mở cửa và nó đứng cạnh hắn, đột nhiên có 1 chiếc xe moto dừng trước cửa nhà nó. 1 người đàn ông bước xuống. Anh ta bỏ chiếc mũ bảo hiểm ra. Nó nhìn thấy người đó, cười tươi. Mặc kệ thằng chồng đang ở ngay bên cạnh, nó nhẩy lên ôm lấy người kia.
- AAAAAAA, Vỹ Khang! Anh đã về! Người ta nhớ anh chết luôn!
- Hể? Nhớ anh đến chết? Thế nếu chết rồi thì ai đang ôm cổ anh đây?
- Hi hi, hồn ma đó! Mà nè, đi mấy năm về vác mỗi cái xác và cái xe cũ về à?
- Xe cũ? Em ăn nói cho cẩn thận a! Xe mới của anh đó!
- Thấy nó giống cái xe hồi trước quá trời! Em trưởng cái xe cùi bắp đó.
- giống chứ có đúng đâu? Em thì nữa... mua về chở gấu đi chơi đó.
- Ừm... Hay nha! Được đó.
- Mà nè!
- Cái gì?
- Em buông anh ra được ko? Người ta nhìn kìa!
- Ơ... em xin lỗi... - Nó cười rồi buông anh chàng kia ra.
Hắn đứng nhìn... ko nói gì... kìm nén hết mức rồi... Thấy nó ôm người ta mãi ko buông, hắn cũng nhịn... Hắn thật ko ngờ trong bao năm hắn đi du học, nó lại có người khác.
- Khang ca ca, quà! - Nó trưng cái bộ mặt cún con rồi xòe tay ra trước mặt Vỹ Khang.
- Rồi rồi! Biết rồi! Ủa? Mà... Ai đây? - giờ 2 người họ mới để ý đến hắn.
- Tôi là ch... - Hắn bị nó ngắt lời.
- Kỳ ca ca, muộn rồi, về nấu cơm ăn đi nhé! Khang ca! Đi mua quà!
- Rồi! Chào anh! Đi! - 2 người bọn họ đi để lại cho hắn 1 làn khói đen đen. Hắn ức chế! Đi vào trong nhà. Thôi thì cứ cho qua, lỡ đâu lại là anh em họ hàng của nó thì sao? Nhưng mà nhớ lại cái cảnh nó ôm người ta ban nãy, hắn cũng cảm thấy bực bội. Chi chứ anh em mà cần thân quá vậy ko? Hơn nữa... bộ nó ko ý thức được rằng nó là GÁI ĐÃ CÓ CHỒNG hay sao? Hắn nghĩ mà cái củ cà rốt đang thái, hắn băm ra thành trăm mảnh.
Hôm nay hắn giác ngộ nha! Làm 1 bữa ăn thịnh soạn luôn. Ngồi ngoài phòng khách chờ nó. Hắn mong nó về sớm. Chắc chắn hôm nay thì nó sẽ ko thể nào mà ca cẩm bữa ăn này nha! Chờ lâu, hắn dần thiếp đi...
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
*Nhân vật mới!:
Ngạc Vỹ Khang: 19 tuổi. Sau khi hắn đi du học, Vỹ Khang xuất hiện. Với tư cách là anh họ, anh và nó sống chung ngay tại nơi đây đến năm nó học cấp III thì anh cũng đi du học. Anh rất yêu quý nó, tất nhiên, sau cái hành động vừa giờ cũng đủ hiểu nó cũng rất thích anh. Một thời gian dài... học cũng từng là... couple. Nhưng khi du học, có 1 số vấn đề nên anh và nó hoàn toàn mất liên lạc. Thế nên hội ngộ mới ôm người ta hoài ko chịu buông. Có lẽ... sau này... mà ko, từ giờ trở đi, nó, hắn, anh sẽ có 1 chuyện tềnh tay 3 gay go phức tạp đây!