Chương 6:
Ngày 21 tháng 8 năm 2017. Rước heo về nhà!
Hôm nay là buổi học đầu tiên ở trường mới nhưng tâm trạng tôi cũng bình thường chả phấn khởi lắm. Cả buổi có 5 tiết với 4 thầy cô khác nhau thì mỗi người đều để lại một ấn tượng riêng, một chính sách cai trị riêng như quy lại thì đều có một điểm chung là đều cho học sinh cảm giác bế tắc, hoàng mang và tuyệt vọng. Theo tôi dự đoán thì những ngày tháng sau sẽ đầy rẫy những trông gai và nguy hiểm đây. Hazzz!
Tiết 5: đây là giờ văn của cô Hiền, cô tên Hiền nhưng cũng chả hiền như tên. Từ trước chưa học trường này đã nghe danh của cô nổi tiếng lẫy lừng nhất huyện giờ học mới biết thiên hạ nói về cô chả sai tý nào! Bước vào lớp cô đã toả mùi nguy hiểm rồi từng ánh mặt như ty la re xuyên thấu tâm học sinh chư kể ngay đầu tiết cô đã giới thiệu sơ qua nhưng thành tích của mình về việc áp dụng những hình phạt nghiêm khắc nhất anh chị khoá trước và hứa hẹn sẽ còn nghiêm khắc hơn với khoá sau. Ui rồi mới nghe thôi mà thấy lòng mình cay! Cay! Cay! Đúng là đoạn đường sinh sống mà! Ay da...!
Cả một tiết bốn năm phút mà tôi có cả giác mỗi một phút trôi qua bằng một thiên niên kỷ. Trong giờ ngoài tiếng giảng của cô ra thì một tiếng động nhỏ xíu từ phía học sinh cũng không có, cả lớp im phăng phắc nhìn mặt đứa nào cũng mắt nhìn thẳng, tai nghe, đầu gật gù mặc dù tôi biết bọn nó chả hiểu đếch gì (chủ yếu tỏ vẻ tri thức để cô giáo biết mình là người có học ấy mà!).
Tội cho tôi vốn đã ngu văn bẩm sinh mà cô dạy văn lại cục thì e là những buổi sau chỉ có chép phạt với dọn vệ sinh thôi. Tự dưng mình thấy tương lại mù mịt thế không biết (T.T). Cũng hên tôi ngồi bàn cuối sau mấy bọn cao đột biến nên cô giáo cũng không mấy ưu ái gọi tên hay ngó tới chứ nếu chả may có gọi thì chắc chả nói được gì đâu chỉ đứng run thôi, mà nếu có chuẩn bị sẵn thì nhìn mặt cô thì chữ nó cũng trôi tuột đi đâu hết. Cả một tiết tôi chỉ có ngồi ngắm đồng hồ và chờ đợi trong vô vọng.
Còn 2 phút nữa...
1 phút nữa...
30 giây...
10 giây...
0 giây...
Vểnh tai lên nghe tôi chờ đợi một tiếng trống hoà bình kết thúc ách thống trị phong kiến nhưng đáp lại chỉ có sự im lặng mà cô giáo vẫn giảng đều.
1 phút trôi qua...thật thắc trách mà! Muộn bố 1 thiên niên kỷ rồi! Làm ăn trậm trễ thế này chết con người ta chứ còn!
1 phút 30 giây... Giờ ơi trống đâu! Mày kêu lên dùm tao không thì ho một cái đi! Que a diu nao? (where are you now?)!
2 phút... Vô vọng! Chưa bao giờ thấy mình khao khát trống như hôm nay. Mẹ ơi! Tết này con không về được rồi! Mi an đề (con xin lỗi-Tiếng hàn nhé!)!
Cắc cắc! Tùng tùng tùng ...!- tiếng trống rồn rã làm lòng tôi xao xuyến đã vang lên rồi. Hoà bình rồi! Xúc động quá!
Các em cho cô xin 5 phút nhé! Ta ghi nốt phần tổng kết!- giọng cô Hiền vàng lên như dập tắt niềm hy vọng và thế ta lại phải đợi chờ.
Hết rồi! Thế là hết!- con Vy mặt bơ phờ lắc đầu như vừa nghe tin sốc dữ lắm, mà không phải mỗi mình nó mấy đứa khác cũng vậy.
Tôi không nói gì chỉ nhìn ra cửa thầm ước ao! Huhu! Chúng nó ra về rồi! Chúng nó ra về rồi! Chúng nó ra về bỏ rơi lại em rất đáng thương!
Sau thời gian chờ đợi cuối cùng buổi học cũng kết thúc, cô giáo vừa bước ra khỏi cửa cái tô lao như bay chạy xuống nhà xe bởi vì hôm nay tôi có một phi vụ bí mật, hehe! Vừa xuống nhà xe thì học sinh lớp khác đã về hết vắng không một bóng người chỉ còn lại vài xe của lớp tôi. Đâu rồi xe cào cào dáng thể thao màu xanh nước biển! Kia rồi! xe ông Dũng kia rồi! Tôi nhanh chóng tiến tới thực hiện hành vi tháo hơi xe của mình. Thật ra không phải tôi ác đâu, tại ông Dũng hồi cấp 2 tháo xe tôi không dưới 5 lần nên bây giờ tôi giả cái nợ to lớn này cho ổng. Ăn miếng chả miếng thôi!
Bỗng... có gì đó sai sai...sao tự yên xe ông Dũng hôm nay mới lạ lùng vậy nhỉ???
Bà làm gì đấy?- một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau và tất nhiên tôi bị lộ.
Tôi từ từ quay ra, ngẩng lên thì thấy tên hàng xóm đứng cao sừng sững trước mặt tôi. Mà phải công nhận tên này cao kinh khủng, tôi đứng chỉ đến vai hắn thôi. Bây giờ trông mặt hắn rất nguy hiểm.
Xe của ông hả? Vậy...- tôi thủ thỉ rồi nhìn lại nhà xe một lượt. Ở đâu ra lại xuất hiện thêm cái xe cào cào màu xanh nữa giống hệt xe này ở góc kia. Thôi chết tháo nhầm xe rồi. Hic hic!
Nhận thấy tình hình nguy hiểm tôi cười ruồi đáp lại khuôn mặt tức giận kia:
Xin lỗi nhé! Tôi tưởng xe ông Dũng nên tháo nhầm! Như vậy đi tôi lai ông về! Hihi!- tôi có nặn ra một nụ cười miễn cưỡng làm xuôi lòng tên kia.
Tên Bảo dù tay vuốt cằm suy nghĩ rồi trả lời:
Được rồi coi như bà biết lỗi! Tôi cũng không chấp còn nít!- tên Bảo nguôi giận và bắt đầu khoanh tay ra dáng ta đây có quyền.
Nói thật không phải tôi có lỗi thì tôi sẽ không tha cho tên này cái tội nói tôi còn nít. Và thế là tôi phải lai tên này từ trường về nhà tận 4 km và kéo theo 1 chiếc xe đạp của tên Bảo nữa. Quả thật nặng đến chết đã thế còn ông Dũng với cái Ly bên cạnh thì cứ cười trêu tôi hoài luôn.
Nặng quá! Ông ăn gì mà nặng vậy!- tôi thở hổn hển nói.
Bà còn nói! Tại ai? Tôi đây nhẹ chán có 47 cân chứ mấy!
Ờ nhẹ! Ông hơn tôi 7 cân đấy! Đúng là heo! Mà sao mọi lần tôi thấy ông đi xe cup mà sao giờ đi xe đạp!
Xe hết xăng mà bà nói ai heo hả?- tên Bảo nói lại có vẻ tức tối xong lại còn lắc lư người rung hết cả xe nữa.
Này!!! Tôi mệt lắm! Ngồi yên đi!- tôi mồ hôi chảy nhễ nhại nhưng cũng cố mà quát lại.
Giời thì nắng trang trang tên này thì nặng như heo bảo giờ tôi mới về đến nhà đây. Nhất định lần sau tôi phải hành động kỹ càng hơn mới được. Cũng may về đến nhà cái Vy có bơm nên tôi cũng đỡ một đoạn đường không đảm bảo tôi ngất chết mất.
THE END
Cảm ơn đã đọc!!!