Chúng tôi vừa đi vừa ăn kẹo bông trên làn đường dành cho người đi bộ của sông Hàn đẹp thơ mộng...
-Thất Lục, hoàn cảnh của bác ấy thế nào? Tôi hỏi
-Nói ra thì em không tin đâu chứ thật ra trước đây bác ấy từng là một doanh nhân thành đạt.
-Thế tại sao giờ bác ấy lại phải bán kẹo bông chứ? Tôi thầm nghĩ rằng do bác ham cờ bạc nên bị phá sản giống như mấy tên ăn chơi khác...
-Bác ấy từng có một gia đình hạnh phúc với người vợ hiền lành và một đứa con trai thông minh. Nhưng không may vào ba năm trước vợ bác bị chuẩn đoán là bị mắc bệnh tim... Bác vì muốn cứu vợ mình nên đã bán hết gia tài và dần trở nên nghèo khó như bây giờ.
-Còn vợ bác ấy sao rồi? Tôi thảng thốt
-Bệnh tim của vợ bác ấy tuy đã đỡ nhưng vẫn còn yếu nên không làm được những việc nặng!
-Còn cậu con trai của bác thì thế nào? Có ăn chơi không ?
-À... anh cũng không rõ nữa nhưng hình như cậu con trai đó hiện đang làm việc đâu đó trên Trung Quốc. Ngày em bị bắt cóc thật ra là anh đến đây để mua phụ bác những cây kẹo bông bị ế đó! Hì
-Nè Thất Lục... cây kẹo bông hình vịt xấu xí này là của vợ bác ấy làm đúng không?
-Đúng vậy! Cô ấy thực sự rất muốn phụ chồng mình làm kẹo bông bán cho những đứa trẻ đáng yêu nhỉ! Thất Lục nói với vẻ trìu mến
-Huhu, Thất Lục anh đáng yêu quá! híc híc. Tôi không kìm được nước mắt mà buột miệng nói linh tinh
-Hả!?! Tôi dễ thương á! Mà cô đừng khóc nữa người ta lại tưởng nhầm tôi bắt nạt cô đó! Hắn nói
Tôi vừa ăn kẹo bông vừa khóc trong nước mắt, trong lúc này tôi như cảm nhận được rằng vợ bác ấy đã dành cả tấm lòng của mình vào để làm ra cây kẹo bông này cho lũ trẻ. Mặc dù chúng không đẹp nhưng đây là tất cả tấm chân tình mà vợ bác đã gửi gắm vào...