Tiếp tục cuộc nói chuyện giữa Thất Lục và tôi.
-A... ừm thật ra chuyện này là... Thất Lục nói vẻ ấp úng
-Thật ra là cái gì mà cứ ấp a ấp úng thế kia! Có tin là vợ yêu này ném chồng yêu vô sọt rác ngay và luôn không hả!
-Thôi, thôi cho anh xin! Nghe em xưng hô như vậy làm anh sởn hết cả gai óc rồi đây này, có thể đêm nay còn mơ thấy ác mộng cũng không chừng.
-Thế thì mau nói nhanh đi!
-Okie, Okie! Bắt đầu từ đâu nhỉ...
-Từ đầu... Tôi nói
-Hây, em thiệt là! Anh đang nói kiểu ảo mộng như truyện cổ tích mà sao em lại chen vào thế!
-Lắm chuyện! Mau trả lời câu hỏi của em trước đi!
-Được rồi! À... từ lúc anh anh còn ở trong bụng mẹ, mặc dù chưa nhận thức được gì nhưng...
-Khoan! Đừng có nói là anh định kể từ lúc anh sinh ra rồi lên 1 tuổi, 2 tuổi gì đó nha!
-Hoàn toàn chính xác! Nhưng chả phải em nói anh phải kể từ đầu là gì.
-Anh !?! Được, cho em vô cùng vô cùng xin lỗi anh!
-Lè! Cho đáng đời! Hắn nhếch mép
-Hì! Cuối cùng tụi mình cũng có thể nói chuyện bình thường với nhau nhỉ! Tôi cười tươi
-Ừ! Đúng vậy nhỉ! Hắn cũng cười rất tươi
-E...hèm... Em còn chưa nghe được câu trả lời đấy! Đừng có mà lảng tránh chuyện này qua chuyện khác.
-À, tưởng em quên rồi chứ
-Tiểu thư Kiều này việc gì cũng có thể quên trừ người nợ tiền và những việc cực kì quan trọng.
-Được rồi, trong hôm nay anh nhất định sẽ trả lời mà! Nhưng trước khi anh trả lời câu hỏi đó thì chúng ta có thể đi chơi vài vòng siêu thị trước được không chứ anh chán quá?
-Được! Nhưng anh phải hứa là sẽ trả lời câu hỏi của em.
-Được rồi, để anh hứa! Xin hứa với trời đất là tôi sẽ trả lời câu hỏi của tiểu thư Kiều đây nội trong hôm nay!
-Được rồi! Chúng ta cùng đi chơi nào anh chàng ngoan!