Rung Động Đầu Đời

Chương 47: Chương 47: Mạc Tiểu KIều




Tôi lúc ấy cảm thấy rất khó thở và ngất đi từ lúc nào không hay biết...

Khi tỉnh dậy đã thấy mình nằm trên một chiếc giường màu hồng phấn, trên đầu giường được trang trí những con gấu bông trông rất dễ thương. Ngạc nhiên nhất là tại sao chiếc đầm thủy thủ tôi đang mặc lúc sáng giờ lại trở thành chiếc váy công chúa màu hường thế này!

Chợt --Cạch-- tiếng cửa mở ra

Một khuôn mặt quen thuộc hiện ra, không ai khác chính là Thất Lục.

-Hello!Chào buổi sáng! Hắn tươi cười nói với tôi

-Hứ! Đứa nào thèm xin chào buổi sáng với anh chứ! À mà khoan vừa nãy anh nói gì? Tôi hỏi

-Hello! Xin chào buổi sáng! Hắn vẫn cái khuôn mặt tươi cười ấy nhìn tôi

-Tại sao lại là buổi sáng chứ! Em nhớ lúc mình về chung là buổi chiều mà!

-Em đã ngủ nguyên một ngày đấy!

-Nhưng tại sao chứ! Tôi thắc mắc

-Là do em bị strees với lại thiếu ngủ. Mà tại sao em lại bị strees với mất ngủ vậy!

-Là do đứa nào mà còn hỏi!

-À à...Xin lỗi! Hắn gãi đầu

-Còn một chuyện nữa đó là bộ đồ này là đứa nào thay cho em! Tôi lên giọng

-Nếu anh nói là do anh thay cho thì sao! Hắn nhếch mép

Sau câu nói đấy nhiều đồ vật xung quanh Tiểu Kiều đã bị cô ném bay tứ tung nào là kéo, cốc nước, cái gối... nhằm vào mục tiêu đó là anh hốt bom đứng đằng kia đồng theo tiếng la hét thất thanh của cô nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.