Sau khi chơi đùa thỏa ga, cả hai đứa chúng tôi ngồi nghỉ chân tại một tiệm kem trước siêu thị.
-Hôm nay vui thật nhỉ! Hắn nói
-Đúng là vui thật nhưng do cười nhiều quá nên giờ em soái hết cả quai hàm rồi nè! Tôi trả lời
-Cười càng nhiều càng có lợi cho sức khỏe mà!
-Thế khi ngã đau cũng phải cười cho thật tươi à! Tôi bĩu môi
-Đúng vậy! Cái gì cũng phải cười mới kéo dài tuổi thọ được!
-Bị đụng xe xong mà còn đứng lại lên cười hì hì trông không khác gì bệnh nhân tâm thần trốn trại.
-Cũng đúng! Coi như trận này anh thua!
Trong lúc này tôi bỗng nhớ ra lần đi công viên trước với Hàn Nghi. Trong lần đó đã tra hỏi được không nhiều lắm các thông tin về Thất Lục!...Nhưng miễn sao có là được...
-Tiểu... Bảo... ới ời! Tôi lên giọng ủy mị
-Ối, nói nhỏ thôi! Sao em biết anh có tên thân mật là Tiểu Bảo!
-Anh đoán thử xem là ai nói cho em biết!
-Á à...là con bé Hàn Nghi!?! Nếu chính chuyện này là do nó nói, ông này mà về đến nhà sẽ kí lủng sọ!
-Bình tĩnh nào ông anh! Cả nhà ông anh biết hết trơn rồi, giờ thêm một người nữa cũng có sao đâu!
-Nhưng người đó tuyệt đối không được là em!
-Tại sao chứ!
-Vì... anh biết rất là nhiều bí mật của em đóa!
-Hứ nói thử xem! Em không tin anh dám thuê FBI điều tra thông tin của em!
-Được! Đấy là do em thách thức anh trước đó nha!
-Lêu...lêu! Tôi lè lưỡi trêu hắn
-Phù...-Hắn hít một hơi thật dài rồi nói to- Lên lớp 3 vẫn còn đái dầm! 99 lần bị từ chối, hiện nay đây vẫn còn là một kỷ lục không ai phá vỡ được và...a
-Bộ anh thêu FBI thiệt hay sao mà biết nhiều thế! Tôi dùng tay chặn họng hắn lại
-Tôi không thuê FPI! Chỉ là đoán bừa thôi mà cũng trúng chứ nhỉ!
-Anh...!?! Không đúng, không trúng cái gì hết trơn á!
-Tiểu nha đầu! Cho cô biết tay!