Dịch giả: Tiểu Băng
Cô bé Đàm Tam không khác với tưởng tượng của Cảnh Trừng là bao. Một đôi mắt to, một mái tóc dài, một cô gái rất đẹp và hoạt bát. Có điều ngũ quan không giống với Nhạn tổng lắm, hẳn là một người giống bố, một người giống mẹ.
Lúc trước nghe Nhạn tổng nói Đàm Tam là fan của mình, Cảnh Trừng còn tưởng là lời khách sáo, bây giờ trông thấy mặt mới phát hiện lời này không hề sai.
Vừa gặp mặt, Đàm Tam đã nhiệt tình dào dạt, ngọt ngào gọi ngay một tiếng “chị dâu”, làm Cảnh Trừng sợ tới mức không biết nên đáp lại hay không.
Cô cười ngây ngô mấy tiếng, lôi ra một món quà nhỏ. Đó là một đôi hoa tai, mới vừa mua trong một tiệm trang sức trên đường đi.
Cảnh Trừng đưa cho Đàm Tam.
- Lễ gặp mặt, một chút tâm ý nho nhỏ của chị.
- Quao.
Đàm Tam vô cùng vui vẻ nhận lấy, lớn tiếng nói:
- Có cả quà nữa, chị dâu, chị thật khách sáo quá!
Rồi cô bé vội vàng mở ra, không ngừng kinh hô:
- Ôi, dễ thương quá, hình cá heo, em thích lắm! Cảm ơn chị dâu!
Cảnh Trừng gật đầu cười phụ họa, nghĩ thầm cái giọng điệu đầy phấn khích này của Đàm Tam thật là ngược hẳn với phong cách của Đàm Dật. Có lẽ trong nhà mà có nhiều con thì sẽ như thế này, tính cách hoàn toàn khác biệt nhau, lại bổ sung cho nhau.
Suốt bữa ăn, Đàm Tam cứ mở miệng ra ngậm miệng lại đều gọi “chị dâu” và nickname của Cảnh Trừng lúc live stream, miệng mồm ngọt xớt, khen Cảnh Trừng tới tận trời. Nào là đẹp người, tốt tính, tiếng nói êm tai, giọng hát ngọt ngào, còn bảo anh trai cô rất thích nghe Cảnh Trừng đọc Đông Chu Liệt Quốc Chí.
Câu cuối cùng làm Cảnh Trừng ngẩn ra, len lén liếc qua Đàm Dật, thấy anh rất thản nhiên gắp rau vào bát.
Nói chung, cô nhất định đã qua được ải của Đàm Tam, sau này có ở chung cũng sẽ chẳng có gì trắc trở lắm. Cảnh Trừng thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Ăn xong, Đàm Dật đưa Cảnh Trừng về khách sạn. Trên đường, anh hỏi:
- Ở lại thêm một đêm được không?
Ý trong lời nói ấy làm lòng Cảnh Trừng mềm nhũn. Cô cũng cảm thấy chỉ ở có một ngày là quá ít, cũng muốn kéo dài ra thêm một chút, nhưng mà không được.
- Em chưa xin phép mẹ...
Nhà Cảnh Trừng gia giáo nghiêm, ngày hôm qua cho phép cô ở bên ngoài một đêm đã là đặc cách rồi.
Đàm Dật cũng không làm khó.
- Ừ, vậy để lần sau.
Cảnh Trừng gật đầu.
- Vâng.
Dọn đồ rồi trả phòng, Đàm Dật tự mình chở Cảnh Trừng trở về thành phố Y.
Đi buổi tối không bị kẹt xe, bọn họ thuận buồm xuôi gió mà về.
Đàm Dật chở Cảnh Trừng tới tận khu chung cư, đỗ xe trong ga ra tầng ngầm.
Đã đến nơi rồi mà Cảnh Trừng lại luyến tiếc không nỡ xuống xe, hai người ngồi ở trong yên tĩnh không nói gì.
Đàm Dật đột nhiên nói:
- Lần sau anh về, em ăn một bữa cơm với ba mẹ anh đi.
Cảnh Trừng giật nảy mình, mở to hai mắt nhìn anh.
Cái này, sao nhanh vậy?!
Đàm Dật thản nhiên cười.
- Ba mẹ đang giục anh.
Cảnh Trừng đỏ mặt, gật đầu, nói nhỏ:
- Được ạ...
Hai người lại ngồi một hồi, điện thoại của Cảnh Trừng vang lên, là mẹ của cô gọi, hỏi cô sao vẫn chưa về tới nhà. Cảnh Trừng vội đáp con đã về tới dưới lầu rồi.
Ngắt cuộc gọi, Cảnh Trừng nói:
- Em phải về, mẹ em sốt ruột rồi.
- Ừ.
Đàm Dật lấy hành lý ra khỏi xe rồi đưa cho cô.
- Kiểm tra xem có để quên cái gì không.
Cảnh Trừng mở khóa kéo ra, nhìn nhìn quần áo và đồ dùng của mình trong đó, lại không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà trả lời một câu:
- Chỉ quên tim thôi.
Vừa dứt lời, mặt cô lại nóng hực.
Ngay cả chính cô cũng hết hồn, sao lại quẫn trí mà toát ra một câu đáng xấu hổ như thế?!
Đàm Dật nở nụ cười, hiếm thấy chính là anh lại cười khẽ ra tiếng.
Nghe ra được tâm trạng của anh đang vui vẻ thế nào.
A a a a mắc cỡ chết đi được!
Cảnh Trừng cắm mặt vào đầu gối, không dám nhìn anh.
- Được rồi, em nhanh lên đi, đừng làm cho mẹ em lo lắng.
May là Đàm Dật không cười lâu, đã giải vây cho cô.
Cảnh Trừng ậm ừ:
- Vâng.
Nhưng cả người cô như ngốc ra, cứ ngơ ngáo ngồi im.
Người bên cạnh phải nhoài qua, cởi đai an toàn ra cho cô.
Khoảng cách hai người đột nhiên bị rút lại, làm trái tim Cảnh Trừng đập thình thịch, một chút cử động cũng không dám.
Quả nhiên, Đàm Dật cởi dây an toàn ra cho cô xong thì vẫn giữ nguyên tư thế ấy, một tay chống ngay cạnh cô, duy trì tư thế áp đảo.
Cảnh Trừng ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh, anh không chút e dè nhìn cô.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, nhích tới thêm tí nữa là chạm vào mặt cô.
Cảnh Trừng có một dự cảm mãnh liệt, sắp xảy ra cái gì đó chăng?
Cô còn căng thẳng hơn là đi phỏng vấn, tim đập rất nhanh.
Nếu quả thật xảy ra cái gì đó, cô sẽ phải phản ứng ra sao? Nhắm mắt lại, mặc kệ chuyện gì sắp xảy ra?
A a a, cô rốt cuộc đang mong đợi cái gì chứ, lỡ đó chỉ là cô tự tưởng tượng thì sao, Nhạn tổng căn bản không có ý muốn hôn cô mà.
Bầu không khí gần đạt tới điểm tới hạn thì Đàm Dật thình lình hỏi một câu:
- Em có mang theo khăn tay không?
Hửm? Cảnh Trừng ngây ra một lúc, không hiểu ra sao.
Cô lúng túng moi trong túi ra cái khăn tay đưa cho Đàm Dật, trong lòng rầu rĩ.
Đàm Dật lại khẽ nâng cằm cô lên, chiếc khăn nhẹ nhàng lau qua môi cô.
Màu son diễm lệ dần bị chùi đi.
...
Động tác thế này mà cô không hiểu nữa thì nên gọi là thiểu năng rồi.
Trái tim vừa nguội của Cảnh Trừng lại bắt đầu bốc cháy, nhanh chóng thiêu đốt tới khuôn mặt. Cô không kìm được mà cúi đầu xuống, nhưng tay của Đàm Dật đã giữ chặt cằm cô.
Lau sạch son xong, khi môi Đàm Dật chạm vào môi cô, cô quả nhiên nhắm mắt lại.
Không có gì quanh co lòng vòng hay lạt mềm buộc chặt, lưỡi anh đưa tới, cô xấu hổ hơi hé miệng, để lưỡi anh đi qua, ngượng ngùng hưởng ứng với anh.
Đàm Dật chuyên chú hôn cô. Cả năm phút liền, cô mới cố lấy dũng khí đưa lưỡi ra đáp lại anh, nhưng rất khẽ, sợ bị anh phát hiện được.
Thỉnh thoảng cô lại không nén được tò mò hé mắt ra nhìn, đập vào mắt chính là vầng trán và sống mũi anh, trong lòng lại càng thêm dâng trào.
Được hôn môi với một người điển trai như vậy, cô thật là may mắn làm sao.
Không biết người khác bình thường hôn môi thì hôn bao lâu, nhưng cô cảm thấy cô với anh như đã hôn nhau rất lâu, lại không hề muốn dừng lại...
Trong lúc mông lung, cô cảm giác được ghế tựa sau lưng cô hình như đang được hạ dần xuống...
A a a cứu mạng. _(:з” ∠)_
-----oo0oo-----
Truyện được dịch và biên bởi cộng đồng dịch giả diễn đàn Bạch Ngọc Sách.