Rung Động

Chương 7: Chương 7: Chương 5




“Không biết nói gì còn phải tìm chuyện để nói, như thế mà còn không gọi là thích sao?”

Chỉ một câu nói của Dương Dịch đã khiến Cảnh Trừng mất ngủ vài đêm.

Thằng nhóc nói cũng không phải hoàn toàn không có lý.

Giữa ngưỡng mộ và ái mộ vốn không có ranh giới rõ ràng... Lẽ nào trong lúc vô tình, cô thật sự đã nảy sinh tình cảm với Quảng Lăng Chỉ Tức?

Cảnh Trừng càng ngày càng không hiểu nổi chính mình. Cô vẫn luôn cho rằng mình có thể phân rõ giữa thực tế với mạng ảo. Thế nhưng... đối tượng lần này lại chính là người mình thần tượng nhiều năm, lập trường của cô bỗng không vững chắc như ban đầu.

Nhưng mà, thích một người chưa từng gặp mặt, cũng không biết tuổi tác hay thân phận gì cả, tình cảm như vậy có mông lung quá không?

Hay giống như lời Quảng Lăng Chỉ Tức nói, chỉ cần gặp đúng người thì những thứ khác đều không quan trọng?

Cảnh Trừng không muốn để cho sự tình trở nên quá rối ren. Vả lại dưới cái nhìn của cô hiện giờ, hết thảy đều chỉ là cô yêu đơn phương. Tốt nhất là nên ngăn chặn cảm xúc này trước khi nó còn không nảy mầm hoàn toàn.

Cảnh Trừng bắt đầu có ý thức khống chế tần suất chơi game của mình, tài khoản Bé Ngoan kia bị cô đặt sang một bên, bình thường chỉ online tài khoản chính, làm chút nhiệm vụ rồi logout.

Quảng Lăng Chỉ Tức làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật, thường thì login sau mười giờ tối chắc chắn sẽ không chạm mặt anh. Điều này càng khẳng định suy đoán anh đã có gia đình.

Cảnh Trừng bắt đầu dùng thời gian sau tiết học để live stream nhiều hơn. Cổ họng cô bị nhiễm trùng ngiêm trọng, nhưng vì phải làm đủ ngày công để hưởng tiền chuyên cần mỗi tháng, nên không thể không cắn răng kiên trì.

Qua ba, bốn ngày như thế, Liên Hoa bất chợt tìm cô, nói là gần đây bang hội muốn quay video tuyên truyền, nhờ cô lồng tiếng cho một nhân vật nữ.

Chuyện của bang hội thì đương nhiên Cảnh Trừng phải góp một phần công sức, thế nên đồng ý ngay.

Ngày diễn tập chính thức, trong YY có đến mấy chục người vây xem, đều là người trong bang, các “bộ phận cơ thể” lại hội hợp, sung sướng ồn ào liên tục.

Liên Hoa cấp quyền micro cho Cảnh Trừng và vài người khác. Mọi người đối đáp kịch bản một lần nữa rồi mới bắt đầu diễn tập.

Ngoại trừ Cảnh Trừng, những người lên micro đều là diễn viên lồng tiếng trong xã đoàn, kinh nghiệm phong phú. Hôm đó, giọng của Cảnh Trừng vẫn chưa ổn lắm, thỉnh thoảng lại ho không ngừng, nhưng vẫn không thua kém ai, hoàn thành phần thu âm của mình.

Sau khi kết thúc, cô được diễn viên lòng tiếng thâm niên Liên Hoa khen ngợi:

- Không tệ nha Bé Ngoan, trước đây em từng làm lồng tiếng à? Cảm giác rất chuyên nghiệp!

Cảnh Trừng cười nói:

- Dạ không, em học khoa phát thanh, có lẽ vì thế nên có chút nền tảng.

Các “bộ phận cơ thể” lập tức spam cổ vũ: Học khoa phát thanh nhất định rất xinh! Bé Ngoan nhanh nhanh đăng hình lên nào! Không đăng hình là thiên lý khó tha nha!!

Liên Hoa thuận miệng hỏi:

- Học phát thanh cũng coi như đúng chuyên môn rồi, bây giờ em còn đang đi học sao?

- Vâng, em vẫn đang học đại học.

- Học ở đâu vậy?

Cảnh Trừng do dự một lúc, trả lời:

- Đại học sư phạm, thành phố X.

Liên Hoa kinh ngạc, vỗ mạnh vào đùi.

- Không phải chứ! Anh cũng học đại học sư phạm đây! Trùng hợp thế?

Cảnh Trừng hơi sửng sốt, lập tức cũng cười:

- Chúng ta học chung trường sao?

Liên Hoa nói:

- Đúng đấy, có điều anh tốt nghiệp mấy năm rồi, em nên gọi anh là sư ca.

Anh ấy dừng một lát, tiếp tục hỏi:

- À đúng rồi, em biết quán net Thời Đại không?

Nghe được một chỗ cực kỳ quen thuộc ngoài đời thực, tiếng nói của Cảnh Trừng bất giác phấn khởi hẳn.

- Biết ạ, ngay ở đối diện trường học. Mỗi lần ký túc xá bị ngắt mạng, em thường hay đi quán net đó lắm.

Liên Hoa đắc ý cười to:

- Ha ha ha, anh là ông chủ của quán Thời Đại đó đấy.

Cảnh Trừng giật mình.

- Thật á?

Hai người vội vàng nhận người quen. Trên khung bình luận đã sớm nổ tung, cả đám “bộ phận cơ thể” nhốn nháo cả lên.

“”Thần linh ơi, một vote offline gặp mặt!””

“”Bé Ngoan tiến lên! Nhanh tay xốc lên bộ mặt thực của Liên Hoa! Nếu là trai đẹp thì nói nhớ cho mọi người biết nhé!””

“”Sao ta ngửi thấy mùi gian tình đâu đây? Không lẽ ta sẽ phải chứng kiến một chuyện tình sắp sửa nảy sinh?””

Cảnh Trừng không phải người thích đùa kiểu này, bị ghép đôi như thế chỉ còn biết cười gượng thôi.

- Nói mò gì đấy, đang nổi tiếng trên mạng mà lộ mặt là xong phim đó biết không? Ca ứ đi off đâu.

Liên Hoa dùng giọng điệu bông đùa giúp cô giải quyết cái chút lúng túng đó.

Cảnh Trừng vẫn chỉ cười không nói. Ầm ĩ một lát, mọi người cũng thông cảm vì cổ họng cô không được thoải mái, tha cho cô đi nghỉ sớm.

Buổi trưa ngày kế tiếp, sau khi tan lớp, Cảnh Trừng tới căn tin mua một phần bún Quế Lâm mang về ký túc xá, rồi lên mạng live stream như thường lệ.

Khoảng nửa tiếng sau, những người bạn cùng phòng ăn xong cơm trưa cũng cùng nhau trở về.

Cô bạn giường trên đặt một gói hàng cạnh bàn Cảnh Trừng, nói:

- Tớ tới phòng thu phát lấy đồ thì nhìn thấy tên cậu, tiện tay cầm về luôn nè.

Cảnh Trừng nghiêng đầu liếc nhìn, nghĩ thầm dạo này cô không mua đồ gì, chuyển phát nhanh ở đâu ra?

- Có cần tớ mở ra giùm cậu không?

Bạn giường trên hỏi.

Cảnh Trừng lắc đầu:

- No, để lát nữa tớ mở.

Mới vừa nói xong, cô cũng cảm thấy cuống họng ngưa ngứa, lớn tiếng ho khan, vội vã uống ngụm nước thấm giọng.

Bạn giường trên ngồi lên giường Cảnh Trừng, nhìn cô mang tai nghe, micro đủ cả, không khỏi cảm khái:

- Cậu nói xem, một đại mỹ nữ như cậu, thời gian quý báu không đi yêu đương, suốt ngày ru rú trong ký túc xá, không phải chơi game thì là đối mặt với một đám otaku quái gở. Sao cậu lại phung phí của trời như vậy chứ?

Cảnh Trừng thờ ơ bĩu môi.

- Yêu ai đây? Nam sinh trong ngành của chúng ta hoặc ẻo lả hoặc miệng lưỡi trơn tru, không có hứng thú.

Giường trên nói:

- Là do ánh mắt cậu quá cao thôi.

Cảnh Trừng cười nhún vai, không nói nữa.

Mãi cho đến sau bữa cơm chiều, Cảnh Trừng mới dừng live stream. Cô vào tài khoản của mình hoàn thành nhiệm vụ, sau đó mới lên tài khoản Bé Ngoan xem một chút.

Cô vừa login đã nhận được một tin nhắn riêng từ Liên Hoa.

[Liên Hoa]: Bé Ngoan, lúc nào rảnh thì em đến phòng thu phát lấy gói hàng nhé.

Cảnh Trừng ngẩn người, quay đầu nhìn gói hàng nằm một bên mà mình quên mở.

Là Liên Hoa đưa tới sao?

[Bé Ngoan Bướng Bỉnh]: Đồ gì vậy ạ?

[Liên Hoa]: Anh cũng không biết, là sư phụ em bảo anh đưa giùm đó.

Cho dù cố gắng không muốn nghĩ nữa, nhưng vừa nhắc tới người kia, trong nháy mắt đó Cảnh Trừng cảm giác tim mình lại loạn nhịp.

-----oo0oo-----

Truyện được dịch và biên bởi cộng đồng dịch giả diễn đàn Bạch Ngọc Sách.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.