Rượu Yêu

Chương 50: Chương 50: Ăn giấm quả thật không ngon




Editor: PNam Tiểu Thư

Nguồn: Diễn đàn

Người có nhan sắc, tự nhiên sẽ được chú ý hơn. Lúc nào cũng vậy, ai ai cũng cần cái mặt trước. Thời đại hiện giờ mà nói muốn xem tấm lòng bên trong trước, quả thật rất khó. Nhất thiết phải xem bề ngoài có gây thiện cảm, sau đó mới biết được sâu khảm bên trong.

Thôi Kiệu Hôn cười nhẹ, cũng không đáp lại lời này của Vương Triệu Anh mà nói: “Tôi họ Thôi, tên hai chữ Kiệu Hôn.”

Vương Triệu Anh đánh giá một chút, hỏi: “Năm nay em vẫn còn là sinh viên đúng không?”

Thôi Kiệu Hôn kinh ngạc: “Sao anh biết?”

“Nhìn em rất quen.” Vương Triệu Anh nói rồi lấy điện thoại ra, lướt lướt gì đó đưa trước mặt cô, “Hoa hậu Lưu Sơ ba năm, đúng không?”

Thôi Kiệu Hôn thụ sủng nhược kinh(1), được một ca sĩ nổi tiếng biết đến, có phải cô nên vui mừng hay không đây.

(1) Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ.

Vương Triệu Anh nhìn dáng vẻ kinh ngạc mà kiều diễm của cô gái đối diện, nụ cười anh ta càng tươi hơn, “Lúc trước tôi có theo dõi em, chỉ là một thời gian sau thì không còn nữa. Bây giờ dù gì em cũng là đồng nghiệp của tôi, kết bạn đi.”

Thôi Kiệu Hôn muốn nói gì đó, lại thấy Vương Triệu Anh chỉ tay vào màn hình điện thoại nói: “Nhớ về chấp nhận lời mời kết bạn đó. Hiện giờ tôi có chút việc, hẹn gặp em sau.”

Anh ta nói xong liền vươn tay ra nắm lấy tay cô ra vẻ bắt tay, miệng lầm bầm gì đó mà Thôi Kiệu Hôn không nghe rõ. Xong xuôi thì cũng đi luôn, như vẻ có việc đang gấp lắm.

Thôi Kiệu Hôn nghĩ bụng, chẳng lẽ người nổi tiếng ai cũng vội vội vàng vàng vậy sao?

Cô nhìn đồng hồ, thấy bây giờ cũng sắp tới giờ ăn trưa. Cô nhớ khi nãy trợ lý Trương có chỉ cô chỗ thay đồ ra, Thôi Kiệu Hôn vội đi đổi lại bộ đồ cũ, lúc đi ra ngoài lại có mấy người ghé mắt nhìn qua. Thôi Kiệu Hôn chỉ cúi đầu mỉm cười, không tỏ ra kiêu ngạo cũng không quá hèn mọn.

Thôi Kiệu Hôn gọi cho Tôn Dịch, anh nói chờ anh, khoảng gần hai mươi phút sau, Tôn Dịch đã lái chiếc Vivere sang trọng đến.

***

Trùng Khánh.

Nghe tin Tôn Dịch sắp ra tổng bộ công ty, Tôn Sâm tỏ vẻ rất là kinh ngạc.

Trong điện thoại trợ lý có nói Tôn Dịch muốn cắt băng cho Chu thị, còn có muốn hủy các hạng mục hợp đồng của một vài công ty có tiếng ở Thượng Hải. Tôn Sâm suy nghĩ một chút, trước nay Tôn Dịch rất ít khi quản lý chuyện tập đoàn. Nếu có thì cũng là quản một số chuyện điều động nhân viên từ nhánh này sang nhánh khác, hoặc là một số công tác quản lý đơn giản trên bàn thầu.

Tôn Dịch chưa từng nhúng tay vào những bản hợp đồng cũng như các hạng mục công tác.

Mà nay không chỉ muốn tham gia vào đó, Tôn Dịch còn muốn hủy hợp đồng. Này ngoại trừ người khác chọc giận anh ra, thì bình thường anh sẽ không bao giờ làm việc mà thiếu suy nghĩ như thế này.

Tôn Sâm hơn Tôn Dịch bốn tuổi, nói thân thì cũng rất thân, cho nên đối với tâm tình tính cách của anh thì Tôn Sâm hiểu khá rõ.

Nhưng mà Tôn Dịch làm giáo sư cũng hơn năm năm rồi, có chuyện gì mà khiến anh lên cơn như vậy chứ?

Chẳng lẽ là do cô bạn gái nhỏ mà mấy tuần trước Tôn Sâm nghe được?

Cái này cũng bảy tám phần là như vậy đi. Tuổi trẻ mà, hơn nữa người có gia thế một chút liền có thể động chạm lẫn nhau.

Tôn Sâm nghĩ một chút, bắt điện thoại gọi một cuộc cho quản lý ở tổng bộ Bắc Kinh. Dù sao thì lão nhị cũng là ông chủ, hiện giờ ông chủ bắt đầu tiếp quản công việc gia đình, cho nên ít nhiều làm anh cả cũng nên giúp em trai mình chuẩn bị một chút.

Tổng bộ chính của Phiên Hoàn ở Bắc Kinh thuộc quyền sở hữu của Tôn nhị thiếu, bởi vì anh ta vẫn chưa chính thức nhận chức và cắt băng cho nên người trong giới chỉ biết bấy nhiêu, còn việc anh ta lên đài để mọi người một lần gặp mặt hình như vẫn chưa có.

Điều này hiển nhiên cũng giải thích vì sao bấy lâu nay ở Bắc Kinh vẫn chưa thấy Phiên Hoàn chính thức hoạt động.

Lần này Tôn Dịch quyết tâm lấy danh nghĩa tổng giám đốc điều hành Phiên Hoàn ra chặn đường sống nhà người ta, tất nhiên Tôn lão gia cũng biết chuyện.

Vì vậy chỉ trong chốc lát, từ lời của Tôn Sâm, Tôn lão gia lập tức cho người tung tin chuyện này cho giới truyền thông: Trong thời gian sắp tới, tổng bộ chính tập đoàn Phiên Hoàn sẽ chính thức đi vào hoạt động và tất nhiên, giám đốc điều hành là Tôn nhị thiếu, Tôn Dịch.

Tin này vừa được đưa lên, phía bên Chu Lân lập tức nhìn thấy.

Vẻ mặt đầu tiên khi đọc thấy tin của anh ta chính là kinh hoàng.

Phía dưới tin còn có để ảnh chân dung của Tôn Dịch, bức hình này chụp nghiêng, giống như chụp lúc Tôn Dịch không để ý.

Chu Lân nhìn kĩ một chút, khung cảnh này trông rất quen mắt, mặc dù hình ảnh xung quanh đều bị làm mờ, nổi bật lên dáng vẻ điển trai đầy sức hút của nhân vật chính, nhưng mà túi xách đeo trên vai Tôn Dịch lúc này, không khó để nhận ra không phải của anh.

Đây là túi xách của phụ nữ.

Chu Lân không để tâm nữa, anh ta đọc bài tin tức này. Hóa ra thầy Tôn là con trai thứ hai của chủ tịch Phiên Hoàn.

Cũng bởi vậy mới nói, chiếc Vivere đắt giá kia so ra một người làm giáo sư lâu năm cũng không dễ mua được trong lúc nó mới ra mắt.

Bỗng nhiên Chu Lân nghĩ, không biết Thôi Kiệu Hôn có biết thầy Tôn là ông chủ tương lai của Phiên Hoàn hay không.

Nhưng mà nghĩ bụng như vậy, anh ta cũng không muốn hỏi cô, cũng chưa kịp nghĩ tới vấn đề khác thì trợ lý từ bên ngoài gõ cửa bước vào.

Trợ lý báo cáo: “Phía bên Khắc Hưng đang có biến động tăng trên thị trường chứng khoán, dự tính trong thời gian ngắn nhất sẽ chiếm lợi thế rất cao.” Anh ta thăm dò sắc mặt của giám đốc mình một chút, sau đó mới nói tiếp: “Các cổ đông đang có ý định rút một số vốn ra để nhập vào Khắc Hưng. Sếp, anh có muốn thêm phần trăm không?”

(Editor: Chỗ này PNam cũng không hiểu lắm, nhưng mà mình đã dịch sát lắm rồi, cho nên các bạn thông cảm nha ><)

Chu Lân bỏ điện thoại xuống, anh ta yên lặng suy nghĩ.

Trước kia do ba Chu Lân để lại một số vốn rất lớn, vì anh ta muốn tự mở công ty, cho nên nhờ tên tuổi của Chu lão gia mà công ty ngày một phát triển rất nhanh. Vốn bên trong tự động sinh lãi, càng ngày có nhiều cổ đông tham gia, biến một công ty nhỏ trở thành một công ty khá vững ở Thượng Hải.

Thời gian đó Khắc Hưng cũng đã phát triển, cùng kinh doanh một lĩnh vực, cho nên sức cạnh tranh cực kỳ cao. Mà Chu Lân thì nhờ tiếng tăm trước của ba mình, thêm nữa có sự chung sức của Chu phu nhân, vì vậy mà một bức chèn ép Khắc Hưng đến mức đi đến con đường phá sản.

Cũng không hiểu vì sao mà trong gần hai năm vừa qua, Khắc Hưng ngược lại lại đi lên. Tuy rằng phát triển không nhanh bằng Chu thị, nhưng đi bước nào lại chắc chắn bước đó.

Nghe nói giám đốc đương nhiệm vừa mới về nước, mặc cho kiến thức phương Tây và phương Đông khác nhau, nhưng lại khiến cho công ty đi lên như vậy, cũng làm cho nhiều nhà đầu tư đặt niềm tin vào trong.

Lúc trước chèn ép Khắc Hưng, hiện giờ người ta cố ý muốn vứt mình sau lưng. Hạng mục công tác nào cũng bị Khắc Hưng chen chân, buộc Chu thị phải dừng bước. Việc này khiến cho khá nhiều cổ đông lớn trong Chu thị bất mãn, kèm theo cười nhạo nữa.

Chu Lân nhiều lần bỏ qua vấn đề này, vốn nghĩ là Khắc Hưng sẽ không dám làm gì Chu thị, dù sao thì Chu thị cũng có tiếng tăm lớn ở Thượng Hải, muốn động vào cũng không dễ dàng gì. Nhưng mà xem ra hiện giờ anh ta không thể nào bỏ qua được nữa, việc cổ đông chuyển vốn này không thể nào xem nhẹ được.

Chu Lân xem bảng thống kê của trợ lý đưa tới, sau đó nói: “Tạm thời không tăng thêm phần trăm, giữ vững mức phần trăm hiện tại.” Trước tiên phải đề cao tâm lý không được để cho Khắc Hưng làm cho lung lay, trợ lý hiểu được vấn đề này, cho nên vừa nghe sếp nói lập tức gật đầu.

“Ngược lại tăng lãi cổ phiếu thêm năm phần trăm, mười ngày sau tăng thêm năm nữa, chúng ta không cần cố giữ lại những người muốn đi.” Chu Lân kéo nhẹ cà vạt, “Đợi đến khi tiến lên vài bước, tự nhiên không cần thì bọn họ cũng muốn bám theo.”

Kéo thêm cổ đông vào công ty, các hạng mục tiếp theo cứ tiếp tục đẩy nhanh bước triển, Chu Lân không tin là chỗ đứng của Chu thị trên thị trường sẽ bị giảm sút dễ dàng như vậy.

Mặc dù chỉ mới hai ba tuổi, nhưng Chu Lân không thiếu kinh nghiệm trong những lúc như thế này.

Trợ lý nghe rõ, dạ vâng rồi bước ra ngoài.

Lúc này Chu Lân mở ngăn tủ muốn lấy tài liệu ra, cúi người xuống không cẩn thận làm rơi một tấm hình.

Đôi mắt Chu Lân hơi sẫm màu, anh ta cầm bức hình lên, đây là bức hình được thám tử chụp lại. Khung cảnh khá giống với bức hình chân dung trên tin tức của Tôn Dịch.

Chu Lân khẽ híp mắt, cái túi xách kia, hình như là hơn một năm trước Thôi Kiệu Hôn khoe với anh ta, đó là cái túi xách mẹ cô mua tặng sinh nhật.

Bức hình trên tin tức đương nhiên chỉ là gần đây mà thôi.

***

Thôi Kiệu Hôn được đón đúng lúc bụng cồn cào kêu lên.

Tôn Dịch đưa cô đến nhà hàng phương Tây, gọi món xong xuôi hai người cùng lên trên ngồi đợi.

Tôn Dịch giúp cô dịch ghế, ngồi xuống chỗ mình hỏi: “Như thế nào? Thử vai có tốt không?”

Thôi Kiệu Hôn nhoẻn miệng, “Rất tốt! Em được nhận vai rồi, ngày mai sẽ quay lại ký hợp đồng.”

Tôn Dịch bị nụ cười kia lây sang, vui vẻ chúc mừng: “Vậy là tốt rồi, ban đầu anh đã đoán chắc em sẽ được nhận.”

“Sao vậy?”

“Em đẹp như vậy, tất nhiên sẽ được ưu ái.” Tôn Dịch cười cười, trong giọng nói không khống chế được có chút phiền muộn, “Cũng sẽ rất được để mắt.”

Thôi Kiệu Hôn nhận ra khác lạ trong lời anh, nhưng vừa nghe anh nhắc tới đẹp sẽ được ưu ái, cô không giấu giếm kể: “Ban nãy ngoài gặp Giang Hoa, em còn gặp được nam ca sĩ rất là nổi tiếng, anh ta là Vương Triệu Anh, là nam thần weibo đó, anh ta cũng nói vào ngành này chỉ cần có nhan sắc là được.”

Tôn Dịch vốn đã không muốn “vợ” mình lên sân khấu, hiện giờ nghe cô nói về người con trai khác, đã vậy còn nói thêm vấn đề sắc đẹp. Cuối cùng Tôn Dịch không nhịn được, giọng nói đậm vị chua hỏi: “Em có biết ngoài việc khen đàn ông khác trước mặt bạn trai mình, những chuyện liên quan đến vẻ ngoài của người yêu bị mang ra nói cũng sẽ khiến đàn ông bọn anh không vui không?”

Thôi Kiệu Hôn: …

Đã lớn tuổi rồi, còn ăn giấm chua với người qua đường làm cái gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.