Tập đoàn Phiên Hoàn công bố hình ảnh chủ nhân của chi nhánh Bắc Kinh, con trai cả của chủ tịch tập đoàn từ Trùng Khánh cũng quay về thủ đô, thư mời đến các tập đoàn và công ty lớn nhở ở các khu vực trọng điểm cũng đã bắt đầu.
Sứ Vũ Khanh nhận được thiệp mời, trong lòng cũng hiểu rõ lần đến Bắc Kinh này chắc chắn phải ăn được Chu thị.
Phía bên cháu trai trưởng của chủ tịch Tôn cũng không nắm chắc được, chỉ lo là với tính cách dở dở ương ương của Dương Sung, nói muốn mua cổ phiếu từ tay cậu ta cũng không phải chuyện dễ dàng gì. Còn về phần tập tài liệu bằng chứng buộc tội Chu Lân, Sứ Vũ Khanh tự tin mình có thể giữ được.
Hiện giờ Chu thị vẫn chưa nhận được thiệp mời, nếu trong vòng ba ngày mà vẫn chưa có, vậy thì khẳng định là Chu thị đã bị loại ra khỏi cả vòng đỏ của giới doanh nhân.
Mấy năm trước chuyện Khắc Hưng bị Chu thị làm cho phá sản, hơn nữa trực tiếp từ vòng tròn bạch kim xuống dưới đáy của Thượng Hải, lần này nếu như không làm cho Chu thị phá sản, Sứ Vũ Khanh thật sự cũng không muốn nhận là mình họ Sứ.
Lại nói lần này chủ nhân của buổi tiệc vốn dĩ là một giáo sư, không biết có bản lĩnh gì lại được tiếp quản cả một chi nhánh lớn của tập đoàn Phiên Hoàn. Phía giới truyền thông cho biết cậu hai họ Tôn tốt nghiệp một trường đại học nổi tiếng ở Anh, không những thế còn từng là thành viên trong tổ chức giáo dục quốc gia. Sứ Vũ Khanh nghĩ những điều này có liên quan gì đến việc kinh doanh?
Anh ta đọc cái bài viết trên mạng, hiện giờ thông tin đăng tải cũng đã được một tuần, các bộ phận công tác của Phiên Hoàn cũng đang từng bước xâm nhập vào thị trường chính của Bắc Kinh. Dự đoán chủ nhân vòng bạch kim năm nay có lẽ sẽ phải đổi chủ, không chừng chủ nhân mới lại là người của tập đoàn Phiên Hoàn.
Sứ Vũ Khanh lướt sơ các trang báo điện tử, lại thấy vài dòng tin và hình ảnh của Thôi Kiệu Hôn.
Hình ảnh của cô ngày càng nhiều, các trang mạng cũng luân phiên khen ngợi người đẹp này. Mới lúc sáng Sứ Vũ Khanh còn thấy hình ảnh Thôi Kiệu Hôn làm người mẫu quảng cáo cho một hãng mỹ phẩm có tiếng, ở các trạm xe buýt cũng có cả gương mặt của cô.
Quả nhiên, từ lúc đến Bắc Kinh thì giống như có đất diễn, càng ngày càng thăng tiến.
Thôi Kiệu Hôn nhận được một vài quảng cáo mỹ phẩm và thời trang, các sàn diễn catwalk cũng có ý định mời cô tham gia, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, số lượng người yêu thích cũng tăng lên đáng kể.
HIển nhiên là chuyện này Chu Lân thấy rất rõ. Thậm chí những bài đăng trong vòng bạn bè của Thôi Kiệu Hôn còn có dấu thích của các nghệ sĩ nổi tiếng, hơn hết là những dòng bình luận ngọt ngào của cô và Tôn Dịch.
Chu Lân ngồi trong quán rượu với Đổng Thần Toại, ánh mắt anh ta nhìn chằm chằm màn hình điện thoại. Thôi Kiệu Hôn đang là nhân vật nữ phụ của hai bộ phim ăn khách, là người mẫu quảng cáo cho hai hãng mỹ phẩm nổi tiếng, mọi người nói cô thật là đẹp, có vài đoạn clip ngắn quay lại cô lúc đi ngoài đường, cô không cần cười, chỉ cần đứng đó ngẩn ngơ một chút thì người khác đã muốn đến yêu.
Chu Lân tua đi tua lại mấy lần, sau đó lại nhìn các quảng cáo mà cô đóng, anh ta cảm giác như nhìn mãi vẫn không đủ.
Công ty anh ta đang có dấu hiện không tốt, các công ty liên kết khác đang dần quay đầu, trở thành đối thủ cạnh tranh. Mà đối thủ cạnh tranh hiện tại lại càng thêm gay gắt, lấy những điểm yếu từ chỗ công ty liên kết ra để đối phó, từ lúc Khắc Hưng đi lên, Chu thị chưa bao giờ bình ổn được.
Cuối tháng này Phiên Hoàn tổ chức một buổi tiệc lớn, dự tính một năm sau có thể vòng bạch kim sẽ không còn nằm trong tay tập đoàn Kim Khánh nữa, nếu như buổi tiệc này Chu thị không được tham gia, chắc chắn anh ta cũng sẽ không thể tiếp tục đứng vững.
Tinh thần Chu Lân vô cùng suy sụp, Đổng Thần Toại ngồi bên cạnh cũng chẳng tốt hơn là bao.
Dạo gần đây Chu Lân cứ rủ bạn bè đi uống rượu, cả đám người Đổng Thần Toại cũng coi như vì tình nghĩa mà đi, rốt cuộc đến nơi rồi, Chu Lân lại chỉ biết cắm mặt vào điện thoại để xem hình Thôi Kiệu Hôn, cả đám bọn anh cũng khó chịu lắm chứ.
Đổng Thần Toại vỗ vai Chu Lân nói: “Cậu mau thôi cái biểu cảm đó đi, bây giờ là lúc nào rồi, đừng cứ trông ngóng vào Thôi Kiệu Hôn nữa.”
Mấy người bạn kia cũng nói mấy câu, Chu Lân thở dài: “Cô ấy đến Bắc Kinh rồi các cậu có biết không, tớ không phải trông ngóng, chỉ là muốn nhìn một chút thôi.”
Đổng Thần Toại biết có nói cũng vô ích, ngồi một chút thì Chu Lân muốn đi vệ sinh, coi như để Chu Lân một mình một lát cũng tốt.
***
Bảy ngày liền Lưu Đào nhận được các lời mời từ các hãng thời trang và mỹ phẩm đến chỗ Thôi Kiệu Hôn. Anh ta đồng ý mỏi tay, một bên vội vàng thay cô gửi lời cảm ơn, một bên lại giúp cô đẩy tiến trình các buổi học ngắn hạn về diễn xuất.
Thôi Kiệu Hôn bị xoay đến chóng mặt, cả tuần trôi qua không có một ngày rỗi, Giang Hoa nói người mới vào nghề lại được như cô thật sự không có nhiều, đến cả Trần Diễn Tông ngày trước còn không như thế. Thôi Kiệu Hôn cũng không biết có nên vui mừng hay không, cô chỉ cảm thấy mệt đến mức đến tối cũng không thể cùng Tôn Dịch nói chuyện được mấy câu.
Tôn Dịch đau lòng vô cùng, tuy ngày nào cũng được nhìn cô ngủ, cảm giác cô đơn cũng vơi đi một ít, nhưng ngược lại nhìn vẻ mệt mỏi của cô như vậy thì không đành lòng một chút nào.
Thiệp mời đã gửi đến chỗ Thôi Kiệu Hôn, cô nói đã nhắc trước Lưu Đào là phải đồng ý, ngày hôm đó nhất định phải để lịch trống. Đối với chuyện này Tôn Dịch cảm thấy rất vui, cũng tự mình dặn lòng phải sớm nhập Phiên Hoàn vào làng giải trí thật nhanh.
Tối trước ngày Tường Lệ đến Bắc Kinh, Thôi Kiệu Hôn nói nhớ mua giúp cô một vài món ăn vặt, đến khi rảnh rỗi có thể đến chỗ cô chơi. Mấy ngày trước Lưu Đào cũng đã tìm cho cô một căn hộ cao cấp ở trung tâm, cho nên bây giờ cô cũng thoải mái hơn lúc trước.
Tường Lệ biết bạn thân của mình đã đổi thời gian và sức lực để có khoảng thời gian nổi tiếng nhanh chóng, cô ở một mình như vậy cũng không biết có tốt hay không, đám người Lý Nhĩ Vy cũng thấy lo lắng, Thôi Kiệu Hôn lại nói: “Lưu Đào nói tớ không thể đến nhà Tôn Dịch ở được, thời gian này phía truyền thông đang tìm hết mọi thông tin cá nhân của tớ, ngay cả các hình ảnh lúc trước của tớ trên Weibo cũng đều bị xóa.”
Lý Nhĩ Vy không vui hỏi: “Chẳng phải Triệu Gia Như cũng có thể công khai bạn trai của mình sao, cậu hẹn hò với thầy Tôn trước khi làm diễn viên, Lưu Đào lấy lý do gì mà không cho cậu đến nhà thầy Tôn.”
“Tớ không biết, công ty không cho phép, tớ cũng không có cách.” Thôi Kiệu Hôn cũng rất muốn ở gần Tôn Dịch, ngày nào anh cũng hỏi cô có thể chuyển đến chỗ anh không, mỗi đêm ngủ anh rất nhớ cô.
Nhưng mà Lưu Đào lại nói nếu muốn tăng sức nóng bản thân, Thôi Kiệu Hôn không thể công khai bạn trai trong lúc này được. Hơn nữa “Gót Đỏ” còn chưa công chiếu bản điện ảnh, Thôi Kiệu Hôn cần phải chăm chút hơn.
“Nhưng mà buổi tiệc khánh thành của công ty anh ấy tớ sẽ đến, lúc đó muốn công khai thì liền công khai, tớ cũng lo Tôn Dịch không vui.” Các nhân vật trong phim đều đã đầy đủ, chỉ còn mười hai phân cảnh nữa là hoàn thành bộ phim, dự đoán sẽ trong tháng sáu năm tới công chiếu.
Còn việc Lưu Đào có đồng ý hay công ty có phản đối hay không, Thôi Kiệu Hôn cũng không quan tâm. Tôn Dịch nói muốn đưa cô đến gặp mặt bố mẹ anh, Thôi Kiệu Hôn liền chấp nhận.
***
Đi theo gia đình Dương Sung không chỉ có một mình Tường Lệ, mà còn có cả bảy người trong số những đàn em của anh ta.
Bố Dương Sung là quân nhân, quân hàm đại tá, đối với đứa con trai duy nhất này của mình, ông ra vẻ mặc kệ anh, muốn làm gì thì làm, đừng có mang tội giết người về nhà là được.
Còn về phần đứa con dâu, ngày trước gia đình Dương Sung và gia đình Tường Lệ là hàng xóm, cho nên không những thân thiết với nhau mà bố mẹ anh cũng rất thích cô. Lần này Dương Sung dắt thêm mấy tên nhóc bặm trợn theo, còn mượn danh có gì sẽ giúp đỡ Tường Lệ lúc Dương Sung không có mặt, mẹ Dương còn nghĩ, chỉ sợ là vừa về đến nhà Dương Sung đã bám lấy Tường Lệ từ bữa ăn đến giấc ngủ, lúc anh không có mặt là lúc nào?
Gia đình chủ tịch Tôn biết nhà cháu đến, vội vàng nói Tôn Sâm ra sân bay đón. Tường Lệ biết mình sắp phải đến nhà Tôn Dịch, lại nổi điên nhắn cho Thôi Kiệu Hôn mấy tin. Bấy giờ Thôi Kiệu Hôn còn trong trường quay ở phân cảnh thứ tư, cho nên không biết là bạn mình đã đến Bắc Kinh rồi.
Biệt thự nhà họ Tôn cách trung tâm không xa, bạn bè Dương Sung đã đến khách sạn trước, lúc nhìn qua Tường Lệ, thấy mặt cô không như bình thường, Dương Sung còn muốn quan tâm một chút, lại bị cô mắng nhiều chuyện.
Bố anh ngồi phía trước, nhắm mắt bịt tai giả vờ không biết, đến khi chiếc xe của Tôn Sâm đã vào trong sân gia đình họ, bấy giờ Tường Lệ mới kéo tay Dương Sung hỏi: “Tôi phải xưng hô với mọi người như thế nào?”
“Em thích xưng cái gì thì xưng.”
“Bậy bạ!” Mẹ Dương đứng một bên mắng: “Lệ Lệ cứ xưng theo như thằng Sung, chủ tịch Tôn là ông, phu nhân là bà, ba anh em nhà Tôn là chú.”
Dương Sung hừ một tiếng, “Ai chọc giận em thì cứ thẳng thắn mà mắng, những chuyện còn lại thì đừng quan tâm.”
Lần này bố Dương nghe cũng không chịu nổi, toan vỗ đầu Dương Sung một cái, “Là ai dạy con hách dịch như vậy!”
Tường Lệ yên lặng, không cần ai dạy thì anh ta cũng tự như vậy.
Chủ tịch Tôn có một người em trai, bố Dương Sung là con trai duy nhất của ông ấy, nhánh thứ nhất của chủ tịch là Tôn Sâm, nhỏ hơn bố Dương Sung gần mười lăm tuổi, theo vai vế Tôn Sâm gọi Dương Sung là anh, cả Tôn Dịch và Tôn Thiệu cũng vậy.
Hôm nay Tôn Dịch ở nhà, thấy Tôn Sâm về thì cũng ra ngoài chào đón.
Mắt Tường Lệ nhìn thấy Tôn Dịch, trong lòng không khỏi khẩn trương. Đứng trước mặt thầy giáo, cho dù ở trong hoàn cảnh nào cũng không thể thoải mái được.
Dương Sung nói: “Có muốn hút điếu thuốc cho thư giãn chút không?”
Tường Lệ nhìn sang, Dương Sung cười cười: “Đùa em chút thôi.”
Tường Lệ: Anh đùa không vui.
Tôn Dịch mở cửa xe cho bố mẹ Dương Sung trước, sau đó mới mở cửa xe cho hai người Tường Lệ. Nụ cười bên môi anh vẫn lịch sự ấm áp, trên gương mặt điển trai không hề có bất kì sự ngạc nhiên nào khi thấy cô bạn thân của vợ mình.
Thôi Kiệu Hôn đã nói trước với anh, nếu có gặp Tường Lệ thì không được tạo áp lực khiến cô ấy căng thẳng. Trước nay Tôn Dịch tự nhận mình chưa bao giờ gây áp lực cho ai, nhưng vợ yêu đã nói, cho nên Tôn Dịch rất nghiêm chỉnh làm tròn nhiệm vụ.
“Lâu ngày không gặp, Tôn Dịch không những không già mà còn trẻ ra thì phải.” Bố Dương Sung mặc quân phục, dáng vẻ cứng cáp đầy sức uy nghiêm.
Tôn Dịch mỉm cười, vừa đưa bốn người vào trong vừa nói: “Em cũng ba mươi bốn tuổi rồi, không thấy già nhưng sức cũng đã yếu.”
Tường Lệ thầm phỉ nhổ, không phải lúc nào cũng muốn ăn thịt Hôn Hôn, sức yếu ở chỗ nào.
Chủ tịch Tôn cũng đã lớn tuổi, ông vừa nhìn thấy bố Dương vào đã cười thành tiếng, hỏi han đủ điều, xong xuôi rồi mới tới lượt Dương Sung.
Đến phần chào hỏi, Dương Sung rất thản nhiên xưng hô với từng người, tới phiên Tường Lệ, đột nhiên đến lúc chào Tôn Dịch thì lại không biết như thế nào.
Tường Lệ lắp bắp: “Chào, chào, chào chú hai.”
Bố Dương không hiểu, đưa ánh mắt nhìn sang, Tôn Dịch lại tiếp tục đóng vai người đan ông dịu dàng, mỉm cười giải thích: “À, Lệ Lệ là bạn thân của bạn gái em.”
Tường Lệ chỉ mới hai mươi ba tuổi. Bố Dương đen mặt.
Chủ tịch Tôn nghe thấy không khỏi vuốt trán, “À, vẫn chưa nói cho mọi người biết, thằng hai có bạn gái rồi, hơn nữa con bé ấy là diễn viên, đến tiệc khánh thành sẽ mời đến.”
Bố mẹ Dương cũng không thể để người khác mất mặt, lập tức nở nụ cười nhưng lại có chút gượng gạo: “Nói vậy Tôn Dịch muốn tổ chức đính hôn luôn sao?”
Tôn Dịch lắc đầu: “Chỉ là muốn cho mọi người biết mặt, việc đính hôn còn phải hỏi ý kiến của cô ấy.”
Tường Lệ nắm tay Dương Sung, anh ấy liếc mắt, không mặn không nhạt hỏi: “Thím ấy chắc chắn sẽ đến chứ?”
“Còn tùy thuộc vào lịch trình của cô ấy.” Tôn Dịch nghiêng đầu nhìn Tường Lệ, “Nếu như Lệ Lệ có thể thì đến nói cô ấy một tiếng, không chừng phần trăm khả năng lại tăng thêm.”
Dương Sung: “Vợ của chú thì chú tự đi mà nói, việc gì phải giao cho Lệ Lệ.”
“Thằng ranh này!” Bố Dương lại muốn mắng, mọi người thấy vậy thì bật cười ha hả. Dường như ai cũng đã quen thuộc với cái cách ở chung của cái gia đình này, hơn nữa tuy Dương Sung phát ngôn rất đáng đánh, nhưng mà thái độ cũng không phải là vô lễ.
Tôn Thiệu nói đến chuyện công việc, lại giúp mọi người chuyển sang đề tài khác. Lúc này Tường Lệ mới có thời gian rảnh, lại nhắn vài tin vào nhóm.
Đến lúc trở về khách sạn, tin nhắn của cô ấy mới được Thôi Kiệu Hôn phản hồi, cô nói: “Tớ sẽ gọi đến công ty, tập đoàn Phiên Hoàn cũng không phải nhỏ, muốn từ chối thiệp mời của bọn họ nói ra còn sợ công ty Vương Thắng sẽ bị phá sản.”