Rượu Yêu

Chương 62: Chương 62: Chuẩn bị đến Bắc Kinh




Sau khi đạo diễn Thắng đi khoảng một giờ đồng hồ, thông tin nhân vật Uyên Thư trong bộ “Gót Đỏ” ở bản điện ảnh đã được nữ diễn viên Thôi Kiệu Hôn đảm nhiệm đăng lên các trang mạng, cả trường Lưu Sơ gần như là bùng nổ.

Tôn Dịch vẫn chưa nhận được thông tin từ Thôi Kiệu Hôn, chẳng qua là cả lớp đang học thì đột ngột hò hét, sau một lúc ổn định thì sinh viên mới đưa điện thoại cho anh xem.

Tôn Dịch vui mừng thay Thôi Kiệu Hôn, tâm trạng dạy học cũng tốt hơn mấy phần.

Bên phía ba người Lý Nhĩ Vy, hiển nhiên cũng vui không kém. Lục Phiến Nhu nhắn tin cho Vũ Khôi, nói cậu ta mua giúp mình một chút đồ, ý định muốn cùng hai người còn lại tổ chức một buổi tiệc chúc mừng Thôi Kiệu Hôn.

Đây là một tác phẩm lớn, tuy là lần thứ hai thử vai nhưng như vậy cũng đủ chứng tỏ được mấy phần con đường phía trước của Thôi Kiệu Hôn sẽ như thế nào.

Lúc Thôi Kiệu Hôn đang đứng đợi Tôn Dịch đến đón sau giờ quay, chiếc xe của Vương Triệu Anh đột ngột dừng lại trước mặt cô.

Thôi Kiệu Hôn hơi nhìn xuống, Vương Triệu Anh ngồi trong xe nói ra: “Chúc mừng em đã đậu vai diễn trong “Gót Đỏ”, tôi vừa đọc được tin tức trên mạng rồi, chúc mừng chúc mừng.”

Thôi Kiệu Hôn không biết chuyện này lại được nhanh chóng đăng lên mạng như vậy, cô khách sáo mỉm cười: “Cảm ơn anh Vương, em chỉ là may mắn thôi.”

Vương Triệu Anh cười hỏi: “Đang đợi người đón về sao?”

“Vâng.”

“Không bằng để tôi đưa em về.” Vương Triệu Anh ra vẻ muốn xuống xe, lại bị Thôi Kiệu Hôn ngăn lại. “Anh về trước đi, bạn trai em sắp đến rồi.”

Gương mặt anh tuấn của Triệu Anh làm như bừng tỉnh, anh ta cười cười mấy tiếng, “Vậy tôi đi trước, hẹn gặp sau.”

Thôi Kiệu Hôn mỉm cười.

Cô có ngu mới không nhìn ra ý định của Vương Triệu Anh. Còn tưởng anh ta tốt lắm, nghĩ rằng muốn dụ dỗ bạn gái của Tôn Dịch dễ dàng lắm sao.

Cô đẹp nhưng không có ngu!

Đứng khoảng gần năm phút sau, xe của Tôn Dịch cũng đến.

“Trên đường kẹt xe quá, anh xin lỗi.” Tôn Dịch vừa nói vừa mở cửa xe cho Thôi Kiệu Hôn.

Cô cũng không để ý lắm, đợi anh vào xe rồi mới hỏi: “Anh có đọc tin em được nhận vai diễn trong phim “Gót Đỏ” chưa?”

Tôn Dịch khởi động xe, cười đáp: “Bọn học trò có cho anh xem rồi, để chúc mừng em, hôm nay anh đưa em đi ăn một bữa thật hoành tráng, chịu không?”

“Chịu.” Thôi Kiệu Hôn cười toét miệng, vươn người hôn lên má Tôn Dịch một cái, lại bị anh mắng yêu mấy câu ngồi cho đàng hoàng.

***

Ngày cuối tuần được nghỉ, ba người Lý Nhĩ Vy tổ chức một buổi tiệc tại nhà của Vũ Khôi.

Bởi vì Vũ Khôi chỉ ở một mình, chìa khóa thì Lục Phiến Nhu giữ, đương nhiên căn nhà này trở thành nơi phù hợp nhất để tổ chức tiệc rồi.

Thôi Kiệu Hôn không biết bạn của mình làm gì, ban đầu thấy Tường Lệ lái xe đến đón cũng thấy kỳ lạ, đến khi đường đi đến một nơi nào đó mà cô không biết thì mới hiểu hôm nay không phải là ngày đi ăn bình thường.

“Vào trong thôi!” Lục Phiến Nhu đóng cửa ngoài, vội vàng kéo Thôi Kiệu Hôn vào trong.

“Các cậu đang làm gì vậy?” Thôi Kiệu Hôn hồi hộp, bước chân đi cũng nhanh hơn một chút.

Lý Nhĩ Vy cười ha hả, đứng sau cô bịt hai mắt cô lại nói: “Nhắm mắt lại đi Hôn Hôn.”

Thôi Kiệu Hôn ngoan ngoãn mắt nhắm lại, để cho ba người kia dắt đường đi, đến khi giọng nói Lý Nhĩ Vy ngọt ngào nói mở mắt ra, khóe miệng của Thôi Kiệu Hôn cũng không thể nào hạ xuống được.

Trong căn phòng sáng bừng chỉ toàn là bong bóng bay, phía trên tường là dòng chữ “Chúc mừng công chúa của bọn tớ”, trước là hai cái bàn tròn nhỏ có hai cái bánh kem xinh xắn, trên đó cũng là dòng chữ chúc mừng cô.

Tường Lệ nói: “Vì không có nhiều thời gian, chỉ kịp chuẩn bị một chút, đó là tấm lòng của bọn tớ đó.”

“Hôn Hôn, chúc mừng cậu trở thành người vợ quốc dân.”

Thôi Kiệu Hôn bật cười, “Cái gì mà người vợ quốc dân?”

“Cậu chính là người vợ quốc dân của cả trường Lưu Sơ, không bằng nói các trường đại học lân cận cũng xem cậu là vậy rồi.” Lý Nhĩ Vy đẩy Thôi Kiệu Hôn vào bên trong, vừa nói vừa cười rất vui vẻ.

Lục Phiến Nhu lấy ra bốn cái đĩa, mắng: “Đừng quan tâm, hiện giờ cậu là công chúa của bọn tớ.” Nói xong cũng vội vàng muốn Thôi Kiệu Hôn cắt bánh.

Thôi Kiệu Hôn cũng không muốn bàn nhiều chuyện khác, cắt bánh xong cả ba cùng ăn thật nhanh, sau đó chạy sang phòng khác ăn đồ nướng đã có sẵn. Vừa ăn vừa uống, cồn cũng rót đầy bốn người, Thôi Kiệu Hôn vui đến nỗi không muốn về nhà, gọi cho Tôn Dịch một cuộc điện thoại rồi lại tiếp tục chơi bời với ba người bạn của mình. Bốn người chơi đến hăng say cả đêm, sáng hôm sau cả điện thoại của Tôn Dịch đến mấy cuộc Thôi Kiệu Hôn cũng nghe không nổi.

***

Sáng nay Dương Sung nhận được một cuộc điện thoại, bởi vì chú hai sắp khánh thành công ty ở Bắc Kinh, cho nên bố anh sẽ trở về một chuyến, dặn anh về nhà phụ giúp mẹ một số việc để tuần sau cả nhà cùng nhau đến chúc mừng, cũng không quên nói nhớ đưa con dâu của ông đi cùng.

Dương Sung nói con dâu ông dạo này đang bận, cho nên không muốn đi đâu cả.

Bố Dương mắng: “Đừng cho rằng bố không biết con chỉ lo con bé mệt mỏi, nếu không đưa con bé đi cùng, bố sẽ cắt tiền chi tiêu của con.”

Dương Sung hỏi: “Trước nay con có cần bố cho tiền chi tiêu sao?”

Bố Dương: “…” Thằng con bất hiếu!

Đàn em của Dương Sung cảm thấy hai cha con nhà này ngoài bới móc nhau ra thì chẳng có gì bất bình thường cả.

Bọn họ nói nhỏ: “Anh Sung, ngày hôm kia chị Lệ rút trong tài khoản đến gần một vạn tệ, không biết hiện giờ trong tài khoản của chúng ta còn bao nhiêu.”

Dương Sung cắt điện thoại, lại lên tinh thần chuẩn bị nhận điện thoại từ chỗ Tường Lệ.

Lúc này nghe bọn họ hỏi, không thèm nghĩ cũng đáp: “Một lát nữa tôi sẽ chuyển lại tiền vào trong tài khoản, không cần gấp.”

Dương Sung cho kinh doanh một quán bar ở đoạn đường Ông cống số 4, thu nhập rất tốt, bởi vì không chỉ danh tiếng, phong cách quán bar cũng rất khác người. Gần đây Dương Sung có ý định sẽ mở thêm chi nhánh cho quán đến đoạn đường số 7 và số 12, cho nên cần không ít vốn. Hiện giờ chị dâu lại rút một khoản tiền lớn như vậy, hiển nhiên là đàn em của anh cũng ít nhiều có thấy lo lắng.

Bọn họ yên lặng hít vào một hơi thật sau, trong lòng thầm thán quả nhiên chỉ có chị Lệ mới làm cho anh Sung cái gì cũng thấy tiếc.

Mấy phút ngồi tính toán sau, bọn họ lại nghe thấy tiếng chuông điện thoại của anh Sung, mấy giây sau đã thấy anh bắt máy, tốc độ còn nhanh hơn là khi bố anh gọi đến.

Giọng Dương Sung cũng đặc biệt dịu dàng, còn mang theo một chút… nũng nịu?

“Tường Lệ, tại sao bây giờ mới gọi cho anh?”

Tường Lệ bên kia mắng: “Ông nội nhà anh, chú anh khánh thành có liên quan gì đến tôi chứ?”

“Không phải anh đã nói rồi sao, gia đình anh rất mong em sẽ trở thành thiếu phu nhân.”

“Thiếu phu nhân cái đầu anh!” Giọng Tường Lệ lớn đến nỗi đàn em của Dương Sung ngồi bên đây cũng nghe thấy. Bọn họ nhìn thấy mặt của Dương Sung đen đi, vội vàng muốn đi chỗ khác ngồi, không biết anh lại bình tĩnh nói: “Vậy em có đi cùng anh không?”

“Bố anh đã nói sẽ gửi vé máy bay đến cho tôi, chẳng lẽ tôi còn từ chối được sao.”

“Nếu em đi cùng anh, mọi người sẽ biết hai chúng ta quay lại với nhau.”

“Nếu biết nghĩ thì hãy mong rằng bố mẹ tôi sẽ để yên cho anh.” Nói xong Tường Lệ cũng dập máy.

Dương Sung cảm thấy dù cho Tường Lệ có mắng anh như vậy thì cô ấy cũng thật là đáng yêu.

Đàn em cũng Dương Sung cảm thấy anh Sung quả thật là bị chị Lệ làm cho ngu ngốc rồi.

***

Lý Nhĩ Vy đang ăn nho ở nhà Vũ Khôi, thấy Tường Lệ đi vào thì hỏi: “Là ai gọi vậy?”

“Anh hai tớ.” Tường Lệ đáp qua loa, hỏi sang Thôi Kiệu Hôn: “Nói vậy nếu mọi việc theo đúng trình tự thì tuần tới cậu sẽ cùng thầy Tôn đến Bắc Kinh sao?”

Hôm nay đoàn phim không tiếp tục quay cảnh mới, cho nên Thôi Kiệu Hôn tranh thủ cùng đám bạn tụ lại một chỗ, đồng thời cũng nói Tôn Dịch hôm nay mình sẽ ở lại đến tối.

“Ừm, nếu biết tớ sẽ đến Bắc Kinh, Tôn Dịch chắc chắn sẽ không để tớ đi một mình.”

Lục Phiến Nhu tỏ vẻ ghen tị: “Thầy Tôn thật sự rất thích cậu.”

“Thương yêu cưng chiều vô đối.” Lý Nhĩ Vy ăn thêm một quả nho, “Câu chồng già vợ trẻ là tiên đúng là không sai chút nào.”

Mặt Thôi Kiệu Hôn chậm rãi đỏ lên.

Tường Lệ thấy mọi người thoải mái như vậy, bỗng nhiên cũng muốn nói ra tâm sự của mình.

“Các cậu…” Tường Lệ ngập ngừng, “Tớ có chuyện muốn nói.”

“Hửm?” Ba người Thôi Kiệu Hôn quay lại, thấy Tường Lệ không biết mở lời thế nào, vội nói: “Cậu có gì cần giúp đỡ thì cứ nói ra, bọn tớ sẽ cố giúp, đừng ngại.”

Hiếm có dịp Tường Lệ bị nghẹn họng, cuối cùng cô ấy cũng không thể mở miệng được, chỉ có thể lấy điện thoại nhắn vào tin nhắn riêng của bốn người: “Tớ và Dương Sung đã quay lại rồi, tuần tơi chú của anh ấy ở Bắc Kinh mở tiệc khánh thành công ty, gia đình anh ấy muốn tớ đến dự.”

Vốn dĩ mọi người cũng đã sớm nghi ngờ Tường Lệ và Dương lão đại đã quay lại với nhau, ở các bài đăng trên Weibo của Tường Lệ đôi lúc sẽ có một vài sinh viên của Thư Ngạn vào bình luận.

Hơn nữa dạo gần đây các quán hàng xung quanh Lưu Sơ cũng thấy xuất hiện người của trường Thư Ngạn, không phải ai cũng rảnh rang để đi qua hai con đường để thường xuyên đến gần trường bọn cô ăn vặt.

Trường Thư Ngạn nổi tiếng là khu ăn uống của khu vực trường đại học, sinh viên trường cũng không có ngu đến mức không thấy lạ.

Hiện giờ Tường Lệ lại nói ra như vậy, ba người Thôi Kiệu Hôn cũng không quá ngạc nhiên, chỉ là cảm thấy có chút không vui. Bốn người bọn họ có chuyện gì cũng tâm sự với nhau, bỗng nhiên chuyện yêu đương của Tường Lệ lại bị biến thành bí mật của riêng cô ấy, mà vốn dĩ chuyện này cũng không phải là chuyện quá đáng, cho nên cần gì phải làm như thế.

Tường Lệ cũng biết mình sai, sau câu thú tội này thì vội hứa sẽ bảo Dương Sung đãi bọn họ một bữa thật tốt.

Ba người Thôi Kiệu Hôn cùng nghĩ, nói Dương Sung đãi, không bằng nói bọn họ ăn cùng thầy giáo khó tính nhất trường còn tốt hơn.

Nhìn bộ mặt lúc nào cũng bày ra vẻ muốn đánh người của anh ta, sợ là ăn cháo cũng nuốt không vô.

Lại nói đến chú của Dương Sung ở Bắc Kinh ở tiệc khánh thành công ty, trùng hợp Tôn Dịch cũng sẽ mở tiệc ở đó. Bốn người Thôi Kiệu Hôn lại suy nghĩ, khi nào lại trùng hợp đến vậy?

Trước nay Tường Lệ qua nhà Dương Sung không ít lần, nhưng cũng không biết anh ấy có quan hệ gì với tập đoàn Phiên Hoàn, chỉ biết anh ấy đầu tư một ít tiền vào việc chơi cổ phiếu, tiền tiêu dùng mọi việc của anh ấy ngoài kinh doanh ra thì cũng là từ đó.

Tường Lệ và Thôi Kiệu Hôn đột nhiên muốn gọi cho hai người đàn ông kia hỏi một chút, Lý Nhĩ Vy lại nói tình huống này thật là đặc sắc, chẳng khác gì trong phim, không bằng đợi đến lúc đó nếu như cả hai cùng gặp nhau trong buổi tiệc thì chắc chắn Tôn Dịch chính là chú của Dương Sung, không có việc gì phải rối rít.

Bốn người bàn luận một lúc, sau nổi hứng muốn đi mua sắm, Tường Lệ nói để cô ấy lấy tiền của Dương Sung mua cho mỗi người một bộ đầm. Lục Phiến Nhu lại nói mấy ngay nay Vũ Khôi đưa cô ấy không ít tiền, Thôi Kiệu Hôn lại bảo cô sắp làm người nổi tiếng, hơn nữa Tôn Dịch lại rất muốn cô mua quà cho ba người, cho nên cứ việc lấy tiền của cô đi.

Nói qua nói lại, cuối cùng vẫn là chia nhau mua đồ, người thì mua trang sức, người thì mua mĩ phẩm, người mua đầm, người còn lại thì mua váy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.