Editor: PNam Tiểu Thư
Hiện giờ chỉ hơn tám giờ, trời tối như mực, ánh đèn nêon ngoài đường đan xen màn cửa vào phòng trong, hắt lên chiếc giường rộng lớn dưới ánh đèn ngủ màu vàng mờ ám.
Cả người Thôi Kiệu Hôn nằm gọn trong trước ngực Tôn Dịch, lưng cô áp vào ngực anh, đầu nằm lên cánh tay chắc khỏe.
Hơi thở cô nhẹ tênh, đôi môi thỉnh thoảng hé ra thở phù phù vài tiếng.
Bộ ngực căng của cô bị ép hiện lên rãnh ngực sâu thẳm, bàn tay rộng lớn ấm áp đang đặt trên đó liên tục xoa nắn. Chân trái của cô bị Tôn Dịch nâng lên để trên chân anh, thân hình quyến rũ của cô ẩm ẩm dinh dính, mềm mại uốn lượn như một con rắn.
Đầu ngửa ra sau, ngực bụng ưỡn ra phía trước, cặp mông dính chặt vào cơ thể nóng bỏng phía sau, uốn thành một đường sóng nước dẻo dai. Thân hình cô cứ liên tục như vậy, hùa theo những lần đẩy mông của Tôn Dịch phía sau.
Hai người làm chuyện này không biết là bao lâu rồi. Từ những đợt công kích từ trên giường lớn, rồi đến cửa phòng, sau đó lại một vòng loạn lạc ở mép giường. Cái bụng trướng căng vì tinh dịch đầy ấp khiến cho Thôi Kiệu Hôn mệt mỏi, nhưng cơ thể quyến rũ của cô lại làm cho không thể nào ngừng lại được.
Anh chỉ biết muốn cô, đâm xuyên vào cơ thể cô như vậy. Những lần rót tình yêu vào lòng cô, Tôn Dịch như hận không thể tặng cho cô hết những ấm áp của mình. Những tiếng gọi yêu kiều phát ra từ môi cô, những âm thanh vang vọng khắp phòng càng khiến cho máu nóng của anh sôi trào.
Vì đó mà hiện giờ, Tôn Dịch sợ rằng cô sẽ ngất vì kiệt sức, cho nên mới đổi thành tư thế này. Anh ôm chặt lấy cô, bàn tay bóp nắn bộ ngực căng đầy, dương vật nằm hết vào trong cơ thể cô.
Anh chỉ để nó vào trong yên lặng như vậy, thi thoảng sẽ động eo nhích thân sâu vào bên trong hơn nữa.
Tôn Dịch hôn lên gáy cô, mái tóc đen dài thơ mát của cô thả dài lên người anh. Tay cô đặt trên tay anh, những móng tay thon dài nhẹ nhàng gãi lên mu tay anh, “Kiệu Hôn?”
“Ừm...”
“Em đã muốn ngủ rồi à?” Giọng anh nhẹ nhàng truyền vào tai cô. Thôi Kiệu Hôn khẽ cười, hơi thở anh phả lên vành tai cô nhột nhạt.
“Vẫn chưa...” Cô lèm nhèm đáp, đỉnh đầu nũng nịu cọ cọ vào mặt anh.
Tôn Dịch bật cười, mũi anh hít một hơi, đáp lại cọ cọ vào tóc cô, “Có phải em thích anh rồi không?” Chẳng lẽ thật sự là cô phải lòng anh, cho nên mới dịu dàng với anh như thế?
Anh đợi câu trả lời của cô, nhưng mà đáp trả lại anh là một hồi trầm mặc. Cơ thể cô cứng đờ, nụ hoa phía dưới đột nhiên co rút lại.
“Em căng thẳng?” Tay anh lại xoa xoa ngực cô, “Đừng sợ, anh không có ý gì cả.”
“Không, em... a.” Bỗng nhiên nụ hoa bị anh hung hăng đâm mạnh vào trong.
Môi anh áp xuống bả vai cô, vừa hôn vừa cắn mà giày xéo. Đột ngột bị công kích như vậy khiến cho Thôi Kiệu Hôn như bị giật điện, cơ thể run rẩy liên tục, bộ ngực vì những cơn thúc thân của anh mà nảy lên nảy xuống.
“A a... chậm chút... Tôn Dịch... Tôn Dịch...” Cô hoảng sợ nhiều hơn là sung sướng.
Dường như lần này anh đâm cô mạnh hơn, hung bạo hơn là những lần trước. Dương vật cắm sâu vào tử cung, không hiểu vì sao đột nhiên anh lại mạnh mẽ như vậy, nhưng sức lực không đủ, Thôi Kiệu Hôn đành phải nức nở van xin anh.
Nhưng mà trong lòng Tôn Dịch đang rất giận, anh làm sao có thể nghe lọt tai những lời van xin đó của cô cơ chứ?
Tôn Dịch kéo eo cô dậy, để cho hai chân cô dang rộng ra, tay cô chống xuống giường, cái mông vểnh cao hướng về phía anh. Tư thế này khiến cho dương vật ra vào dễ dàng lại sâu hơn, sức khít khao bó ép của nụ hoa cũng lớn hơn, làm cho cơn giận của Tôn Dịch cũng vơi đi mấy phần.
Ngực cô rung lắc điên cuồng, cơ thể đung đưa theo từng nhịp nẩy mông. Môi cô mím chặt lại, cố gắng để cho bản thân không phát ra những tiếng khóc thút thít. Thật sự sâu quá, sâu đến mức đau đớn.
Cô không dám thét lên khi anh thô lỗ như vậy. Dường như dưới những cái đâm tàn nhẫn của anh chính là sự tức giận mà cô không rõ lý do. Đó chính là hình phạt cường bạo mà anh dành cho sự chần chừ khi trả lời câu hỏi mà anh mong muốn.
Tôn Dịch đâm mạnh liên tục vào nụ hoa. Anh không thèm để tâm những dòng mật ào ào chảy xuống, cũng chẳng buồn để ý những cánh hoa không ngừng co thắt. Lý trí anh như hoàn toàn biến mất, hiện giờ hành động chỉ muốn thỏa mãn dục vọng bản thân, giống như đang “cưỡng bức” cô, anh liên tục thô lỗ như vậy rất nhiều cái. Móng tay anh ghim vào da thịt non mềm của cô, hơi thở trầm đục phát ra ái muội.
Không cảm nhận được tử cung nhận bao nhiêu tinh dịch của anh, đến khi cơ thể anh đột nhiên phủ xuống lưng cô, nụ hoa chật hẹp ướt đẫm trở về cảm giác trống rỗng, Thôi Kiệu Hôn mới biết mình có thể nghỉ ngơi được rồi.
Tôn Dịch rút dương vật đã thỏa mãn mà mềm xuống của mình ra. Anh cúi đầu nhìn thẳng vào nơi nhụy hoa đang ồ ạt tràn ra những chất nhờn màu trắng. Nụ hoa đỏ ửng, dòng nước che khuất đi cảnh tượng kích thích bên trong.
Hai ngón tay anh tách nụ hoa ra, Tôn Dịch híp mắt thổi một hơi khí thật mạnh vào đó.
“A.” Cái lạnh khiến cho Thôi Kiệu Hôn khó chịu đến mức thẳng chân đạp anh một cái.
Nghe điệu cười thập phần trêu đùa của Tôn Dịch phía dưới, biết mình vừa bị anh phá rối, Thôi Kiệu Hôn giận dữ với tay bắt lấy cái gối trên đầu, không lưu tình ném về phía anh, “Khốn kiếp, cút ngay cho bà!”
“Ha ha.” Tôn Dịch ôm lấy cái gối, bật cười thành tiếng nói: “Hung dữ cái gì. Coi chừng anh lôi em vào phòng tắm bây giờ.” Nói rồi còn giả vờ vứt cái gối sang một bên, bộ dạng tiến đến muốn ôm lấy cô.
Thôi Kiệu Hôn mệt đến lả người, hơi sức bị anh rút hết, nước trong người cũng muốn hút cạn. Cô sợ anh làm thật, vội vàng lấy chăn quấn chặt lấy mình, thân thể lùi lại cách xa anh.
“Còn né.” Tôn Dịch nhìn điệu bộ cô mà cười ha hả. Anh nhảy đến, một phen đè lên người cô ôm chặt cả cô lẫn cái chăn.
“Kiệu Hôn.” Không để cho cô kịp hét lên, Tôn Dịch đã cúi xuống tặng cho cô một cái hôn chuồn chuồn lướt cánh.
Mắt cô mở to, đôi môi run run tỏ vẻ không dám tin. Nhìn rõ dòng cảm xúc ngọt ngào tận đáy mắt anh, giống như bị thôi miên, Thôi Kiệu Hôn không đành chớp mắt mà bỏ lỡ.
Tôn Dịch mỉm cười, tay anh vuốt nhẹ lên gương mặt ửng đỏ của cô. Anh cúi đầu, lại áp môi mình lên môi cô một lần nữa. Nụ hôn nhẹ nhàng, chỉ mà cái mút môi ngoài yêu chiều.
Anh dứt môi hôn, lại nâng đầu hôn lên mắt cô, mũi cô, má cô, rồi xuống đến cổ cô. Nụ hôn mềm mại ngưa ngứa, hơi thở nồng đậm và hàng lông mi dài của anh cọ vào da cô, khiến cô không kiềm được mà bật cười khúc khích.
“Nhột quá.” Cô giãy nhẹ dưới chăn, lại làm cho người anh đè nặng xuống cô.
Tôn Dịch không hôn nữa, mặt anh chôn xuống cần cổ thon trắng của cô. Bên tai Thôi Kiệu Hôn vang lên tiếng thở dài, cô muốn hỏi anh có chuyện gì không, chưa kịp nói ra đã nghe anh nói: “Kiệu Hôn, em có thích anh không?”
“Anh cố chấp thật.” Thôi Kiệu Hôn cười cười, hai tay cô đưa ra ngoài ôm cổ anh, “Không thích anh làm sao cùng anh làm chuyện này?”
“Chẳng phải là anh ép em?”
“Em không đồng ý, thì dù anh có như thế nào em cũng sẽ không thỏa hiệp dễ dàng như vậy.”
Tôn Dịch mím môi, trầm mặc một lúc lâu mới hôn nhẹ cổ cô một cái, sau đó buông tay toan tính đứng dậy.
“Anh đi tắm trước.”
“Được, em đợi anh.” Cô nhoẻn miệng, vội hôn cái “chóc” lên má anh một phát.
Tôn Dịch véo má cô mà cười, anh nhanh chóng rời giường, rất tự nhiên trần truồng đi đến phòng tắm.
Cửa phòng tắm khép lại không tới mấy giây thì vang ra tiếng nước chảy ào ào. Thôi Kiệu Hôn ôm chăn trên giường, mắt nhìn lên trần nhà nhăn mày suy nghĩ.
Hiện giờ, có phải là cô làm chuyện này với Tôn Dịch quá sớm rồi không?
Nhưng mà giây phút anh ôm cô, thật sự là cô không thể khống chế được. Nhất là lúc anh rong đuổi trên người cô, nhiệt tình đốt cháy từng tế bào trong cơ thể cô, đôi mắt ẩn chứa điều gì đó cứ lay láy nhìn cô mãi.
Chết tiệt! Hai người chỉ mới quen nhau có một ngày, làm sao cô lại như thế này được chứ!
Không ổn rồi, ngày mai chắc chắn phải nói rõ với anh mới được. Thôi Kiệu Hôn thầm quyết định trong lòng, cuối cùng lại miên mang suy nghĩ không đâu.
Khi Tôn Dịch quấn khăn ngang hông rời phòng tắm, tầm mắt phóng đến người bên giường đã ngủ từ lúc nào không hay. Anh mặc xong đồ ngủ, bước đến nhìn dáng vẻ ngủ say của cô, Tôn Dịch không đành lòng đánh thức, chỉ có thể bế cô vào phòng tắm, châm nước rồi thay cô tắm rửa.
Mọi hành động anh đều làm rất nhẹ nhàng, đến nỗi con sâu ngủ Thôi Kiệu Hôn như chết mà không chịu thức giấc.
Khổ sở thay drap giường và chăn mềm xong, đặt cô lại trên chiếc giường sạch sẽ. Tôn Dịch mỉm cười nhìn dung nhan xinh đẹp của Thôi Kiệu Hôn.
Cô ngủ thật là say, điệu bộ ngủ hệt như một cô công chúa dịu hiền ngoan ngoãn, dường như mất hết vẻ phóng đãng quyến rũ thường ngày.
Tôn Dịch ôm cô vào lòng, anh hôn lên trán cô mấy cái. Trong lòng thật là ấm áp quá, vui sướng chết đi mất.
Hai mắt anh nhắm lại, trong đầu bất chợt nhớ đến có người từng nói với anh; khi một cô gái chìm vào giấc mộng say trên một chiếc giường lạ mà không có nề hà gì, đó cũng đồng nghĩa với việc cô gái đó cảm thấy chiếc giường này an toàn, nơi mà cô ấy đang ở an toàn... và cả người bên cạnh cô ấy cũng cảm thấy an toàn...
“Cục cưng, ngủ ngon.”
---
Hai người chậm rãi bước đến hạnh phúc, khởi xướng sắc tình xin được khép lại, chào mừng toàn thể mọi người đến với những pha ngọt ngào của cặp tình nhân.
Khởi! Tôn Dịch không an toàn! Cút xéo!