Editor: PNam Tiểu Thư
Lúc Thôi Kiệu Hôn chạy về lớp lại, bên trong đã kha khá đông đủ người. Điện thoại trong túi lại rung lên bần bật, nhưng mà cô nhất quyết không nhận máy. Từ bé đến lớn đây là lần đầu tiên cô thấy người nào khó chịu như lão già Tôn Dịch này.
Hai mươi mốt năm trời chưa có ai gây khó cô như vậy đâu, đã năn nỉ lôi kéo như vậy còn không chịu thỏa hiệp. Nếu thích giận dỗi thì Thôi Kiệu Hôn cô cho anh giận luôn. Cứ giận đi, giận đến già luôn đi cũng được nữa!
Liếc mắt một vòng không nhìn thấy Lục Phiến Nhu, Thôi Kiệu Hôn lười lấy điện thoại, bèn mượn điện thoại của Phùng Lộc gọi cho cô ấy.
Phiến Nhu nói cô ấy đang ở khu vườn sau hội trường chính của ban, một chút nữa mới trở về lớp. Tính ra thì hiện giờ cách thời gian vào lớp cũng còn khá sớm, mà lớp đông đủ đại đa số cũng vì lười ra ngoài, cho nên Thôi Kiệu Hôn bèn nhắn Lục Phiến Nhu rằng mình sẽ đến chỗ của các cô ấy.
Gửi hết đồ lại cho Phùng Lộc, Thôi Kiệu Hôn sẵn tay tắt nguồn điện thoại, sau đó mới chạy ra ngoài.
Nếu đi từ cửa thông dãy học ngoài đến chỗ bọn Lục Phiến Nhu sẽ nhanh hơn. Tuy rằng đi dãy học ngoài có thể sẽ phải giáp mặt với người của ban triết học, nhưng mà Thôi Kiệu Hôn cũng chẳng e ngại. Vốn dĩ cô là người bình thường không làm chuyện xấu, việc gì mà phải cần chột dạ kia chứ?
Nhưng mà lòng vòng một lúc, Thôi Kiệu Hôn lại phát hiện dãy học ngoài lại chẳng có bóng ai.
Cô có chút tò mò nhìn chung quanh, lạ thật. Bình thường vào giờ này, ắt hẳn sinh viên ban triết đều tụ tập hết ngoài đây. Tất nhiên là trong số đó cũng không thiếu bọn người Á Giáng Lận. Tuy rằng hiện giờ thật sự là Thôi Kiệu Hôn chẳng muốn gặp cô ta, nhưng mà sâu trong lòng cô vẫn có cảm giác muốn làm xấu mặt cô ta một chút.
Xem ra hôm nay không phải là tốt đẹp để đi gây chuyện. Thôi Kiệu Hôn bĩu môi, thả chậm bước chân lại ngắm nhìn phong cảnh.
Trường Lưu Sơ phải nói rất là rộng. Bởi vì đây là trường đại học tổng hợp, cho nên nói không ngoa là có thể dành cả ngày trời để tham quan hết ngôi trường này cũng không đủ. Cũng là vì diện tích trường lớn, cho nên trong trường trồng cũng khá nhiều cây xanh.
Mỗi tòa ban sẽ có ít nhất là ba cây cao trồng quanh. Sau thì có vườn rộng, trước thì có cây phượng già. Hiện giờ chỉ mới qua hè thôi, cho nên trước ban chính trị, cây phượng tàn còn chưa có hết. Thôi Kiệu Hôn đi ngang qua dãy học ngoài, trùng hợp là lúc gió thổi mạnh làm hoa rơi thẳng xuống đất.
Trời trưa chói, nắng buông xuống làm in bóng Thôi Kiệu Hôn lên đất. Gió mạnh làm mái tóc dài mượt của cô tung lên, cánh hoa đỏ rực đua nhau phủ xuống, như một cơn mưa ướt đẫm bước chân cô.
Thôi Kiệu Hôn bị cơn gió làm giật mình, cô hơi nhướng mày, bất chợt không chú ý lại để cho một hạt bụi bay vào mắt.
Vốn gió đã làm cay, nay lại bị bụi đính, Thôi Kiệu Hôn không nhịn được nâng tay dụi dụi, cặp mắt to tròn nhắm lại thoáng chốc đã ửng đỏ.
Lòng Tôn Dịch khó chịu chạy một mạch đến ban chính trị. Anh không hiểu vì sao mình lại nóng nảy như vậy. Sở dĩ ban đầu làm mặt lạnh với cô cũng là do phút chốc tức giận vì mới làm bạn gái anh chưa đến bốn mươi tám giờ đồng hồ, Thôi Kiệu Hôn đã nghĩ đến việc chia tay anh rồi suy ra chuyện quen người khác.
Cho nên đến lúc cô bảo anh dừng xe, không muốn anh đưa vào trường, bấy giờ Tôn Dịch mới thật sự nổi nóng. Chỉ là đưa vào trong, cô cứ như vậy mà từ chối anh?
Tôn Dịch biết tuy rằng trong trường có kha khá cặp đôi thầy trò rồi cô trò, bọn họ cũng đều như anh và Thôi Kiệu Hôn, chỉ khác rằng bọn họ là trong mối quan hệ vụng trộm lén lút. Lưu Sơ vốn dĩ là trường cao điểm, việc thầy trò yêu nhau không cấm nhưng cũng không tán thành. Nhưng mà chỉ cần Thôi Kiệu Hôn nói một câu cho anh rõ, anh chỉ có thể vứt xe một bên đưa cô vào trong.
Cái danh của anh, chẳng lẽ một người thầy không được đi cùng với sinh viên lớp mình vào trường. Ngay cả hiệu trưởng còn không dám nhiều lời với anh, vậy thì ai lấy cái gan ra để thảo luận với anh vấn đề anh qua lại với học trò của mình.
Đồng thời vì vậy mà nói, khi Thôi Kiệu Hôn tỏ vẻ như vậy, trong lòng Tôn Dịch tự dưng dâng lên cảm giác tự ti. Cực kỳ cực kỳ tự ti.
Tuy nhiên, tự ti thì tự ti. Tôn Dịch vẫn là không thể để cho Thôi Kiệu Hôn giận mình được. Ban đầu là anh cảm thấy thích cô trước, cũng là anh đồng ý lời đề nghị của cô. Cho nên suy cho cùng, Tôn Dịch anh nhất định không thể để cho mối quan hệ của cả hai chuyển biến xấu.
Tôn Dịch đến ban chính trị, gió bên ngoài dãy hành lang làm những sợi tóc trên trán của anh rũ xuống.
Bất chợt Tôn Dịch nhìn thấy bóng người nhỏ nhắn của cô gái đứng cách anh không xa. Bóng dáng quen thuộc, mái tóc dài quen thuộc, cả bộ quần áo quen thuộc mà rời khỏi anh chỉ mới mấy phút. Cô hơi nghiêng người, hai tay đang dụi mạnh lên mặt.
Hành động này khiến cho Tôn Dịch nghi ngờ. Anh bước chậm đến chỗ cô, bấy giờ mới nhìn kĩ hóa ra cô đang dụi mắt.
“Kiệu Hôn, em làm sao vậy?” Tôn Dịch vội sải bước đến, kéo vai Thôi Kiệu Hôn lại lo lắng hỏi.
Hai mắt Thôi Kiệu Hôn đỏ bừng, đôi mắt lóng lánh ngập nước nhìn Tôn Dịch. Anh nhìn thấy màn này mà sợ hết hồn. Vội vàng dùng mu bàn tay lau đi vệt nước ở khóe mắt cô, trong lòng khó chịu lại dâng lên cảm giác áy náy.
“Sao thế này? Sao em lại khóc?” Tôn Dịch vuốt má Thôi Kiệu Hôn, chân mày nhíu chặt lại. Giọng nói anh trầm thấp, ý nhị thương xót vô vàn khiến cô không khỏi ngượng ngùng.
Nhìn vẻ mặt ửng đỏ muốn nói lại thôi của Thôi Kiệu Hôn, Tôn Dịch nghĩ rằng cô giận anh ghê lắm. Tôn Dịch thở dài, tản đá trong lòng thoáng chốc rời khỏi, hóa ra cô cũng còn chút nghĩ ngợi về anh.
Anh ôm lấy vai Thôi Kiệu Hôn, một phen muốn ôm cô vào lòng, “Được rồi, đừng khóc nữa.”
“Tôn Dịch...” Mắt Thôi Kiệu Hôn đã cay đến mức sắp chảy nước mắt rồi, cô không thể không nói anh được, “Em không có khóc, thật ra là có hạt bụi bay vào mắt em.”
Bàn tay vuốt tóc Thôi Kiệu Hôn thoáng khựng lại. Tôn Dịch thả vai cô ra, đôi mắt sâu thẳm như không đáy xoáy vào đôi mắt cô, “Em không khóc?”
Thôi Kiệu Hôn rưng rưng nước mắt, đưa sát mắt mình đến anh rồi lấy ngón tay chỉ chỉ, “Anh nhìn xem nhìn xem, có phải đỏ hết lên rồi đúng không?”
Tôn Dịch nhíu mày, hai tay ôm mặt cô nhìn kĩ. Đúng là mắt cô đã bị đỏ lên rồi, nước mắt dâng ngập đôi mắt tròn, Tôn Dịch híp mắt cố nhìn rõ ra hạt cát nhỏ bên trong tròng trắng.
Anh hỏi: “Em có khăn giấy khô không?”
“Không có.” Ban nãy để túi trên lớp rồi, hiện giờ làm sao mà lấy được đây.
Tôn Dịch không nói nữa, anh thả mặt cô ra rồi nhanh chóng thả ống tay áo sơ mi mình xuống.
Thôi Kiệu Hôn mở to mắt nhìn theo từng động tác tay của Tôn Dịch, giống như là quên hết những giận hờn vừa rồi giữa anh và cô vậy. Mắt lại bắt đầu cay lên, Thôi Kiệu Hôn hít mũi, nâng tay muốn dụi tiếp. Nào đâu ngón tay chỉ mới chạm tới hàng mi, Tôn Dịch đã bắt chặt cổ tay cô, anh nhỏ giọng nói: “Đừng làm vậy, sẽ bị nhiễm trùng.”
Nói rồi Tôn Dịch dùng ống tay áo lau sạch nước mắt còn đọng lại, sau đó anh mở to bên mắt trái cô ra, nhẹ thổi một hơi, “Nhịn một chút.”
Một câu nói như thế, lại giống như một lời thôi miên khiến cho Thôi Kiệu Hôn không còn chớp mắt nữa. Cô ngoan ngoãn đứng yên mở to mắt, Tôn Dịch hết thổi một bên trái rồi thổi cả bên phải. Để cô cảm giác dễ chịu một chút rồi lấy tay áo lau sạch mắt.
Hành động này thoải mái đến mức kỳ lạ, giống như là đã quen thuộc cũng như mối quan hệ của cả hai chưa từng bị gì cả. Thôi Kiệu Hôn để mặc cho Tôn Dịch giúp mình, cả một lúc cũng chưa từng lên tiếng.
Tôn Dịch đứng trước mặt cô, chiếc áo sơ mi trắng bị ướt mồ hôi. Bên ống tay áo một tay phải đã bị anh thả xuống, bên còn lại vẫn giữ nguyên trạng thái được xắn ngang khuỷu khi cô xuống xe. Anh cao hơn cô, lúc giúp cô làm sạch mắt chỉ có thể cúi người xuống, bộ dáng anh trông rất buồn cười, nhưng mà ngược lại khuôn mặt anh thì cực kỳ nghiêm túc.
Vầng trán cao bị phủ một tầng mồ hôi, tóc mái hơi rũ xuống không còn được vuốt cao như cũ. Tay anh đặt trên mặt cô, trong đôi mắt tối đen sâu thẳm chỉ có một mình bóng dáng của cô. Ánh nắng bên ngoài đẩy lá chạy vào trong, chiếu xuống gương mặt góc cạnh rõ ràng càng làm vẻ đẹp điển trai của anh như là ngọc thạch tinh xảo.
Mày rậm, mắt dài, lông mi đậm, mũi cao, môi mỏng... Từng chi tiết rõ ràng thể hiện sự cương nghị nghiêm khắc, nhưng lại khác hẳn nội tâm mềm mại dịu dàng của Tôn Dịch đối với người ngoài.
Giống như hiện giờ, chứng thực là khi sáng anh còn giận cô lắm. Nhưng mà khi cô bị đau mắt, Tôn Dịch đã không ngại áo bẩn lau mắt cho cô. Không những thế còn nhẹ nhàng nói với cô mấy câu an ủi. Tuy rằng trong giọng còn ẩn ẩn chút không vui, nhưng mà sự lo lắng lại thể hiện cực kỳ rõ.
Thôi Kiệu Hôn nhìn bóng mình trong cặp ngươi đen của Tôn Dịch, lòng cô dâng lên một trận rối rắm.
Vì sao chỉ là người yêu có mấy mươi giờ đồng hồ, người đề nghị quen nhau là cô, người làm anh giận là cô... Nhưng mà anh lại làm những việc hệt như hai người đã yêu nhau từ lâu lắm.
Kể là chuyện đó, tuy rằng biết đây không phải là lần đầu tiên, nhưng mà trong lòng Thôi Kiệu Hôn ít nhiều có chút nặng nề. Hay là chuyện tỏ ra tình cảm với cô, rồi lại tạo cho cô cảm giác như anh là một màng bọc che chở cho cô vậy.
Thôi Kiệu Hôn không nhịn được nâng tay ôm lấy eo anh. Tôn Dịch đang xem xét mắt cô bị hành động này của cô làm cho giật mình.
Bấy giờ vẻ mặt Thôi Kiệu Hôn như ăn phải khổ qua, Tôn Dịch thấy thế thì nhướn mày. Anh tưởng cô còn đau mắt, vội đưa mặt sát đến nữa, “Sao vậy? Em còn khó chịu mắt sao? Anh đã thổi bụi ra rồi.”
Trước khi Tôn Dịch tiếp tục dùng tay áo lau mắt cô, Thôi Kiệu Hôn đã kịp ngăn anh lại, “Không có, em ổn rồi.”
Tôn Dịch lại nhìn nhìn, xác định thật sự là tốt rồi mới thả tay ra, “Ừ, sau này cẩn thận.” Nói xong còn không quên thở phào.
Anh thẳng người lên, nhưng mà không biết từ lúc nào thì tay Thôi Kiệu Hôn đã ôm chặt lấy eo anh rồi. Thôi Kiệu Hôn bám cứng lấy, lúc này Tôn Dịch muốn lùi về phía sau, Thôi Kiệu Hôn lại không may bị quán tính kéo theo.
Vậy là không rõ cố tình hay vô ý, cả người trên của Thôi Kiệu Hôn bị đổ vào lòng Tôn Dịch. Vòng tay anh rất rộng, cánh tay dài vững chắc vừa mở ra đã ôm trọn lấy cô gái nhỏ vào trong.