Tim Thôi Kiệu Hôn rơi lộp bộp xuống khi nhìn thấy kẻ đến. Đoàn thanh niên đến dường như đã quá quen thuộc với Thôi Kiệu Hôn. Bọn hắn nhìn thấy cô thì cười khẩy châm chọc: “Hoa hậu của tôi, nhìn thấy tôi có vui không em?”
Kẻ nói tất nhiên là Trùng Khánh Tư, người được mệnh danh là “nấm đấm Tái Thượng”. Hai năm trước, hắn từng là một trong số những người theo đuổi Thôi Kiệu Hôn. Gia thế tuy rằng cũng lớn, nhưng mà so với Chu Lân thì có mấy phần kém cạnh. Vả lại, Trùng Khánh Tư là một tên bạo lực không biết nương tay với phụ nữ, lúc trước cũng vì đã nhìn thấy cảnh tượng hắn đánh nữ sinh trong trường, cho nên Thôi Kiệu Hôn mới mất hết ấn tượng tốt đối với hắn.
Lúc Thôi Kiệu Hôn và Chu Lân mới bắt đầu yêu, Trùng Khánh Tư đã từng tìm đến Chu Lân kiếm chuyện đánh nhau. Khi ấy cô nhớ không lầm Chu Lân đã bị ăn mấy cú của hắn, nhưng bù lại thì Trùng Khánh Tư cũng bị Chu Lân giánh cho một trận nhớ đời.
Lúc trước Trùng Khánh Tư học ở ban kinh tế trường Lưu Sơ, nhưng mà kể từ lúc hết lần này tới lần khác bị người của Chu Lân trả đòn thì chuyển trường. Hiện giờ thì hắn lại sang Tái Thượng, trường học dành cho con nhà giàu và hẳn hoi trở thành “đại ca” của trường rồi.
Hồi trước Thôi Kiệu Hôn cũng không phải là đối xấu với Trùng Khánh Tư, chỉ là do chính hắn tự biên tự diễn, nghĩ rằng cô xấu tính kiêu căng mới không chịu đồng ý lời đề nghị của hắn.
Trùng Khánh Tư mặc bộ đồ thể thao rộng thùng thình, cực kỳ phù hợp với dáng người to lớn vạm vỡ của hắn. Đám thanh niên đi theo sau hắn hình như cũng là tay quyền anh, trông ai cũng lưng hùm vai hổ bặm trợn đáng sợ.
“Chà, đã lâu không gặp, em lại đẹp ra rồi đấy Hôn Hôn của tôi.” Trùng Khánh Tư bước lại gần, đầu gật gù dùng ánh mắt trêu đùa dừng lại ở ngực Thôi Kiệu Hôn, “Xem hai bác vỗ béo em như thế nào, đẹp đấy.”
Trùng Khánh Tư là đồng hương với Thôi Kiệu Hôn. Lúc trước khi cô trở về nhà mới phát hiện ra điều này, khi đó Chu Lân biết được đã có bao nhiêu tức giận nói muốn đi cùng cô, nhưng kết quả vẫn là không được đi cùng. Đơn giản là lúc đó Thôi Kiệu Hôn có anh họ đi cùng, cho nên dù Trùng Khánh Tư có muốn cũng không thể làm gì được cô.
Nhưng mà dù trước hay sau thì Thôi Kiệu Hôn vẫn là một người của công chúng*, mặc cho trong lòng có ghét Trùng Khánh Tư, cô cũng không tỏ thái độ quá đáng, chỉ là trong lòng thầm nhạo báng hắn mà thôi.
“Đã lâu không gặp, anh vẫn chẳng khác gì lúc xưa.” Thôi Kiệu Hôn nhẹ nhàng kéo tay Lý Nhĩ Vy qua một bên, cô bước lên đứng đối diện với Trùng Khánh Tư.
Hắn cười ha hả, ngược lại lại đi đến bên cạnh cô gái vừa rồi bị Lý Nhĩ Vy bắt giữ tay, “Đúng vậy, chẳng khác gì ngoại trừ cách xa em mấy mét.”
Đây là kiểu nói chuyện ngu ngốc gì vậy? Tường Lệ phỉ nhổ trong lòng, không phải là cô ấy không biết cái tên Trùng Khánh Tư này, lúc trước bạn trai cũ cô ấy là bạn qua lại với hắn, nhưng mà đó cũng không có nghĩa là cô ấy có thiện cảm với tên này.
Hôn Hôn là cái danh của riêng những người thân thuộc mới có thể gọi Thôi Kiệu Hôn, Trùng Khánh Tư lấy cái tư cách gì mà gọi Kiệu Hôn như vậy? Tường Lệ giận trong lòng dữ lắm, nhưng mà nhìn thấy thái độ của Thôi Kiệu Hôn đối với hắn thì chẳng thể làm gì là im lặng đứng một bên. Nhưng chỉ khi tên khốn này dám làm gì Thôi Kiệu Hôn, Tường Lệ dám cam đoan mình sẽ xông lên “tẩn” hắn ra trò.
Ngược lại Lý Nhĩ Vy thì không như vậy. Tính cô ấy vốn đã nóng nảy, tuy rằng chuyện buồn cũ đã giải tỏa, nhưng mà cơn giận vẫn cứ âm ỉ trong ngực, hiện giờ có chuyện như vậy, đúng là trùng hợp kiếm chuyện đã phóng sinh cơn tức của mình.
Lúc trước Trùng Khánh Tư đã từng đánh nhau với Chu Lân, đương nhiên người chịu đòn cũng không thiếu đàn em của anh ta. Mà một trong số những người bị đánh và đánh hắn nhiều nhất cũng có mặt Đổng Thần Toại.
Trùng Khánh Tư nhớ khi đi học quân sự, hắn đã từng nhìn thấy hình của một cô gái trẻ nằm trong ví Đổng Thần Toại và Chu Lân. Hiển nhiên người trong ví Chu Lân thì Trùng Khánh Tư biết, còn người trong ví Đổng Thần Toại thì lại không. Hiện giờ nhìn thấy Lý Nhĩ Vy đứng sau Thôi Kiệu Hôn, Trùng Khánh Tư không khỏi nhớ lại hình ảnh trong ký ức của mình.
Hắn cười khẩy, “Xem này, chẳng phải là cô người yêu xinh đẹp của Đổng thiếu đây sao?”
Lý Nhĩ Vy không ngờ tới Trùng Khánh Tư lại nói mình là người yêu của Đổng thiếu như vậy, bất giác lại ngẩn người ra mấy giây. Lúc sau Lý Nhĩ Vy mới có thể nhận biết được Đổng thiếu trong lời Trùng Khánh Tư là Đổng Thần Toại, người mà mình đã nhắc đến trong câu chuyện buổi chiều.
Bấy giờ câu đó của hắn giống như chọc trúng chỗ đau của cô ấy, Lý Nhĩ Vy trừng mắt, không kiêng nể dẩu môi lên mắng: “Người yêu em gái anh! Bà đây là mẹ của tên khốn đó, không biết gì thì câm cái miệng chó của anh lại đi.”
Trùng Khánh Tư bị dọa giật mình. Thôi Kiệu Hôn cũng không đoán được Lý Nhĩ Vy sẽ chửi hắn như vậy, cô muốn cản cô ấy lại, nhưng mà lại trễ hơn lời nói của cô gái đứng cạnh Trùng Khánh Tư bên kia: “Mày câm miệng! Mày có biết đây là ai không hả?”
Lý Nhĩ Vy đẩy mạnh Thôi Kiệu Hôn ra, một phen chỉ tay vào mặt cô ta nói: “Bà đây biết cả mười đời nhà hắn, còn mày là cái quái gì? Khôn hồn thì xéo đi, chỗ này không chứa những loại gái bẩn như mày!”
Dù chưa biết cô ta là người như thế nào, nhưng mà chỉ dựa qua mấy lời nói ban đầu và phong cách ăn mặc thôi là Lý Nhĩ Vy đã liệt cô ta vào danh sách “gái bẩn”. Điều này đối với một đứa con gái chỉ mới học năm hai như cô ta thật sự đúng là điều không thể chấp nhận nổi.
Vì một câu này của Lý Nhĩ Vy, đám người Thôi Kiệu Hôn và bọn Trùng Khánh Tư còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý thì đã thấy cô gái đó lao đến tát thẳng vào mặt Lý Nhĩ Vy một cái.
Thôi Kiệu Hôn muốn cản sự cố lại, nhưng mà chân chỉ vừa mới nhấc lên, Lý Nhĩ Vy đã chớp mắt nắm tóc cô ta, một phen vung nấm đấm giáng thẳng xuống mặt cô ta. Hệt như là một người “đàn ông” đánh nhau, những cú đấm như trời giáng của Lý Nhĩ Vy liên tục hạ xuống, chỉ mới một phút thôi mà tay cô ấy đã dính máu từ mũi và miệng cô gái xấu số nằm dưới đất.
Lúc là sinh viên năm nhất, Tường Lệ và Lý Nhĩ Vy đã cùng nhau tham gia lớp học võ nâng cao, tuy rằng đã quá tuổi để học môn nghệ thuật này, nhưng mà không thể không nói hai cô ấy là người giỏi trong những người giỏi. Dù cuối năm ngoái hai người đã dừng học, nhưng mà nấm đấm của Lý Nhĩ Vy vẫn mạnh như vậy, chẳng khác gì khi còn đi học.
Thôi Kiệu Hôn bị một màn này làm cho nín thở trừng mắt. Cô vội vàng bắt lấy tay Lý Nhĩ Vy lại, muốn ngăn cho cô ấy đánh người ta đến thảm, nhưng mà Tường Lệ lại không cho phép điều đó xảy ra.
Tường Lệ vừa học võ, lại từng là người yêu của lão đại Thư Ngạn, không biết là đã nhìn thấy bao nhiêu trận đánh nhau đến chết đi sống lại của đàn ông con trai rồi. Mưa dầm thấm lâu, dường như Tường Lệ đã bị nhiễm chút máu của bọn lưu manh côn đồ. Cô ấy kéo Thôi Kiệu Hôn ra sau, ném đến chỗ Lục Phiến Nhu đang tái mặt một bên hét lên: “Hai người tự lo đi!”
Nói rồi Tường Lệ chạy đến trước mặt Trùng Khánh Tư, khuôn mặt khả ái hung dữ nói: “Chuyện của phụ nữ thì đừng rảnh mà xen vào. Bà đây nói trước cho anh biết, muốn vung tay với bà thì đến Thư Ngạn mà tìm Dương Sung!”
Trùng Khánh Tư giật mình. Trước đến nay không phải là hắn chưa từng nhìn thấy cảnh phụ nữ con gái đánh nhau, nhưng mà cảnh tượng trước mắt thật sự là khác xa với ký ức hắn từng có rồi.
Động tĩnh ở chỗ Thôi Kiệu Hôn vốn đã lớn, hiện giờ lại vì cuộc ẩu đả bất ngờ của Lý Nhĩ Vy lại khiến cho nhiều người vây quanh nhiều hơn. Những người bên ngoài nửa háo nửa sợ đưa máy ảnh lên quay phim, màn hình điện thoại mờ mờ ảo ảo qua ánh đèn của con đường làm cho hình ảnh đám người Lý Nhĩ Vy đánh nhau nhòe đi.
Cô gái mạnh miệng lúc đầu bị Lý Nhĩ Vy đánh cho bất tỉnh, nhìn thấy “chị cả” của mình bị như vậy, hiển nhiên là bọn con gái kia cũng không thể nào đứng yên. Bọn họ giận dữ mắng chửi, cùng nhau xông lên kéo tóc nắm áo Lý Nhĩ Vy ra. Tường Lệ vừa đánh vừa giúp Lý Nhĩ Vy, bên này vừa bị kéo tóc đã nhanh tay vặn ngược tay kẻ kia, bên kia vừa bị cào ở cổ đã thô lỗ đấm vào mặt kẻ đó.
Thôi Kiệu Hôn nhìn màn này mà hai mắt loạn hết cả lên. Đám người bên kia đông dữ lắm, chỉ có hai người Lý Nhĩ Vy và Tường Lệ thôi thì làm sao có thể đánh nổi. Cô muốn xông vào giúp hai người họ, nhưng mà tay một bên đã bị Lục Phiến Nhu giữ chặt.
Không phải là Lục Phiến Nhu không muốn cản, chỉ là cô ấy không muốn Thôi Kiệu Hôn xảy ra chuyện gì. Vả lại Lục Phiến Nhu biết Tường Lệ rất khá, cô ấy từng đánh cho một đám thanh niên sống dở chết dở, vậy thì đám con gái này có là gì đối với cô ấy đâu.
“Hôn Hôn, đừng lo, hiện giờ chúng ta mau tìm cách, nếu không sẽ có chuyện lớn.” Mặt Lục Phiến Nhu đã tái, nhưng mà cô ấy vẫn cố an ủi Thôi Kiệu Hôn.
Thôi Kiệu Hôn sợ chết rồi. Cô bắt tay Lục Phiến Nhu, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên sự lo lắng cực độ, “Làm sao đây, hay là cậu gọi cho Vũ Khôi đi.” Thôi Kiệu Hôn nhìn quanh một vòng, mắt hết nhìn đằng này đằng kia nhưng cuối cùng chẳng thấy được bóng dáng bọn người Trùng Khánh Tư đâu hết.
Bấy giờ Lục Phiến Nhu mới nhớ được việc này, cô ấy nhanh chóng gọi cho Vũ Khôi, nhưng mà gọi mãi mấy cuộc Vũ Khôi vẫn không bắt máy. Hai người Thôi Kiệu Hôn đã nóng hết ruột hết gan, hiện giờ cả hai đều không biết phải làm sao. Bất chợt, Lục Phiến Nhu nhớ đến lúc trước Chu Lân đã từng đánh nhau với bọn người Trùng Khánh Tư như thế nào, cô ấy không suy nghĩ nhiều, lập tức lên tiếng: “Cậu gọi cho Chu Lân đi, biết đâu anh ta có thể gọi theo Đổng Thần Toại đến, như vậy thì mọi chuyện sẽ ổn thôi.” Tuy rằng không hiểu vì sao mình lại có ý nghĩ này, nhưng Lục Phiến Nhu lại không cho rằng đây là chuyện sai.
Quen nhau thời gian lâu, hiển nhiên Thôi Kiệu Hôn đã thuộc nằm lòng số điện thoại của Chu Lân rồi. Nhưng cô hoàn toàn không đoán được bạn thân của mình lại đề nghị chuyện này.
Nhìn thấy Thôi Kiệu Hôn tỏ vẻ khó xử, Lục Phiến Nhu khó có lúc giận dữ nói: “Cậu xem tình hình đã là lúc nào, cậu có nhớ số thầy Tôn không? Nếu không nhớ thì mau gọi cho Chu Lân đi, chỉ một lần thôi, cùng lắm sau này trả anh ta một bữa ăn, tớ lo cho mạng sống của hai người kia lắm rồi.”
Thôi Kiệu Hôn nhìn quanh, quả thật tình huống bây giờ rất là kinh khủng. Đám người Trùng Khánh Tư thì im hơi lặng tiếng biến mất, Lý Nhĩ Vy và Tường Lệ đánh người đến mức tay cũng dính máu tươi. Xung quanh rất nhiều người vây lại, có một số thì đánh chung, có một số thì ngăn cản. Con đường số 8 này hỗn tạp đủ chuyện, biết là nguy hiểm cho bạn thân mình nhưng Thôi Kiệu Hôn và Lục Phiến Nhu lại chọn cách xử lý khác.
Thôi Kiệu Hôn cầm điện thoại, cuối cùng hạ quyết tâm nhấn một dãy số thật dài. Cô ấn gọi, chỉ mất mấy phút thôi, đầu dây bên kia đã truyền đến giọng nói gấp gáp của Chu Lân.
---
Bản gốc Trùng Khánh Tư tên là Trùng Khánh Tứ, nhưng mà bởi vì nghe tên không hay lắm cho nên editor đã đổi “Tứ” thành “Tư” :-P .
*Ở đây Thôi Kiệu Hôn đã là Hoa hậu giảng đường ba năm ở Lưu Sơ, tuy không phải là người nổi tiếng (hoặc trong showbiz) nhưng cô được đông đảo người ủng hộ, yêu mến hay nói cách khác là người hâm mộ, cho nên trong trường hợp này có thể nói Thôi Kiệu Hôn là nhân vật của công chúng.