Editor: PNam Tiểu Thư
Nguồn: Diễn đàn
Lúc Tôn Dịch vào nhà, đèn đóm đều đã tắt, chỉ chừa lại tivi còn đang sáng chiếu bộ phim truyền hình nào đó.
Nghe tiếng mở cửa, Thôi Kiệu Hôn ló đầu ra khỏi ghế salon, hô lên: “Đừng mở đèn.” Xem phim trong bóng tối mới thích.
Nhưng mà xem như vậy sẽ rất hại mắt, Tôn Dịch trực tiếp bỏ qua lời cô, vươn tay mở công tắc.
Thôi Kiệu Hôn:… Quỷ tha ma bắt anh đi!
Tôn Dịch cười cười, “Đã ăn gì chưa?”
Thôi Kiệu Hôn hừ mũi, “Chưa ăn.”
“Sao lại không ăn?” Tôn Dịch không vui, “Đi ăn, mau lên.” Cô có biết bây giờ là mấy giờ rồi không, đã qua giờ ăn rất lâu rồi, vậy mà còn chưa ăn tối nữa.
Có phải là rất muốn bị đòn không đây?
Thôi Kiệu Hôn nằm ôm gối, cô lười biếng quay mặt qua chỗ khác, tỏ thái độ giận dỗi rõ ràng. Trên người Tôn Dịch vẫn một bộ sơ mi sáng màu nghiêm chỉnh, toàn thân toát ra vẻ mệt mỏi, tuy vậy anh vẫn cố ý lấy lòng cô gái nhỏ kia.
Dù cho cô có trẻ con dỗi hờn lặt vặt như vậy.
Tôn Dịch nửa quỳ nửa ngồi trước ghế sofa, bên tay trái khoác áo vest ngoài, tay phải vươn lên xoa nhẹ tóc cô, “Đi thay đồ đi, anh đưa em đi ăn ngon, ăn xong chúng ta đi dạo mua sắm một chút, được không?”
Thôi Kiệu Hôn cũng không có ý định quấy người, cô đáp một tiếng, sau đó lật đật ngồi dậy.
Cả hai cùng nhau lên phòng, Tôn Dịch lấy đồ mới thay ra, trong lúc đợi Thôi Kiệu Hôn tắm rửa trang điểm, anh tranh thủ mở máy tính xem mấy hạng mục công ty tổng bộ đang tiếp nhận.
Một lúc lâu sau, Thôi Kiệu Hôn mới xong xuôi. Hai người đến nhà hàng Tôn thị, ban đầu Thôi Kiệu Hôn cũng rất là nghi hoặc, Tôn thị không phải trùng hợp là nhà Tôn Dịch chứ?
Nhà hàng này nghe nói giá cả rất cao, mặc dù biết Tôn Dịch là người có tiền, nhưng mà tốn quá nhiều vào bữa ăn tối như vậy thì Thôi Kiệu Hôn thật sự không nỡ.
Cô có chút chần chừ, hỏi: “Anh có chắc là ăn ở đây không?”
Tôn Dịch hỏi ngược: “Tại sao lại không chắc?”
Nói ra mấy lời giá cả ở đây thì thật sự làm mất mặt Tôn Dịch quá, Thôi Kiệu Hôn nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn là nói đi, “Em cũng có thể ăn ở nơi giá thành thấp một chút.”
Ngày trước Chu Lân đưa cô ăn ở nhiều nhà hàng sang trọng, nhưng mà hình như vẫn chưa bao giờ ghé qua nhà hàng Tôn thị này.
Tôn Dịch nghe qua liền hiểu cô sợ anh không đủ tiền. Nhưng mà Tôn nhị thiếu anh là ai chứ, sao lại có thể lo lắng chuyện không đâu như vậy.
Tôn Dịch cười một tiếng, anh kéo tay cô vào, “Đi thôi, ở đây ăn uống no nê cũng không sợ phải ở lại rửa chén.”
Thôi Kiệu Hôn nghe không hiểu, đến khi nhân viên của nhà hàng đứng trước hai người, vô cùng kính cẩn chào một câu ông chủ, cô lập tức biết được vì sao Tôn Dịch lại nói câu kia.
Cũng không nhiều người họ Tôn. Anh họ Tôn, tên một chữ Dịch.
Quản lý Phương nghe nói ông chủ đến đây, anh ta nhanh chóng chạy ra chào. Vừa nhìn thấy bên cạnh ông chủ là một cô gái xinh đẹp, bộ váy hồng nhạt làm tỏa sáng làn da trắng nõn, tóc xõa dài ngang eo, trán bóng mày dài, mắt to mũi thanh thoát, nụ cười treo bên đôi môi ngọt ngào làm người khác say đắm, quản lý Phương chớp mắt đã ngẩng ngơ.
Người đẹp bên cạnh Tôn Dịch lại khiến người ta “chết lâm sàng”.
Hiển nhiên Tôn Dịch rất không thích điều này, anh hơi nhích người, thân hình cao lớn lập tức chắn ngang tầm mắt quản lý Phương. Đàn ông ấy mà, thấy người đẹp thì không thể nào khống chế được.
“Quản lý, đây là hôn thê của tôi.” Tôn Dịch mỉm cười, trong giọng nói ẩn chứa ý người của tôi, tốt nhất là đừng có mà mơ mộng.
Thôi Kiệu Hôn: Từ bao giờ lại trở thành hôn thê vậy?
Quản lý Phương kinh ngạc, sau đó ngượng ngùng đỏ mặt, “Thật, thật xin lỗi. Hôm nay ông chủ đến dùng bữa với… phu nhân, chúng tôi nhất định sẽ tiếp các vị hơn cả chu đáo.” (Đoạn này edit không mượt cho lắm, mọi người bỏ qua cho PNam hé~)
Tôn Dịch nghe được hai chữ “phu nhân” kia, khó chịu trong lòng lập tức bay đi mất. Anh ừ một tiếng, quay lại khuôn mặt thập phần ý xuân dắt người đẹp vào thang máy.
Thôi Kiệu Hôn vẫn còn yên lặng ngẫm nghĩ, rốt cuộc là thân phận của cô như thế nào? Bạn gái thành hôn thê, hôn thê chưa cưới đã lập tức biến thành phu nhân.
Nếu như không nhận ra chút vị ghen trong giọng Tôn Dịch, Thôi Kiệu Hôn thậm chí nghĩ rằng mấy người này đang cố ý nâng địa vị cô lên trên, hừ!
Hai người lên tầng ba, cách bố trí tầng này khá nổi bật, mang phong cách tân thời khiến người khác rất dễ dàng nhập vào không khí nhẹ nhàng lại vô cùng lãng mạn.
Tôn Dịch dịch ghế giúp Thôi Kiệu Hôn, sau đó mới vòng qua đối diện ngồi xuống. Thôi Kiệu Hôn quen tay lau qua thìa, để xuống bàn xong thì nhìn anh cười một cái.
Tôn Dịch không hiểu được ý nghĩa nụ cười, chỉ thấy nó vô cùng bắt mắt.
“Em đừng cười, nhiều người nhìn em quá sẽ khiến anh ghen.” Tôn Dịch nói rồi rất tự nhiên véo cái má hồng hồng kia một cái, quả nhiên là như một cái bánh bao mềm mại.
Thôi Kiệu Hôn: “Anh thật là không biết xấu hổ!”
Tôn Dịch vui vẻ cười thành tiếng.
Món ăn thoáng chốc đã được mang lên, hầu như đây là những món ăn đặc biệt ngon của nhà hàng. Mỗi món một phần trung bình, nhiều món liền gộp thành một phần ăn lớn.
Thôi Kiệu Hôn đảo mắt một cái, hỏi: “Có phải vì anh là ông chủ, cho nên em mới có quyền được vinh nhờ chồng(1) đúng không?”
(1) Được vinh nhờ chồng: có câu Mẹ vinh nhờ con, tác giả mượn câu đó để nói TKH đc vinh nhờ TD, câu gốc là “phúc vinh nhờ phu”.
Tôn Dịch cười khẽ, “Cứ xem là vậy đi.” Chữ chồng kia nghe cũng rất thuận tai.
Suốt cả buổi ăn, Tôn Dịch luôn gắp đồ ăn vào chén Thôi Kiệu Hôn. Hai người thi thoảng trao đổi vài câu, cười đùa vài tiếng, không gian yên ắng xung quanh lại hài hòa đến lạ thường.
Cô gái xinh đẹp ngồi với anh chàng tuấn tú, hai người đều mặc đồ sáng màu, bật lên giữa ánh đèn hắt vàng, cảnh vật tối màu thật sự rất đẹp mắt.
Những thực khách xung quanh nhìn thấy cảnh này, không nhịn được nhiều lần liếc mắt nhìn rồi thì thầm to nhỏ, còn có người mạnh dạng lấy máy ánh chụp hình.
Bụng Thôi Kiệu Hôn no căng, vậy mà cái bụng nhỏ lại vẫn thon thả như cũ. Cô xoa xoa bụng, Tôn Dịch ngồi đối diện dùng khăn giấy lau miệng, hỏi: “Ăn ngon miệng không?”
Thôi Kiệu Hôn che miệng ợ nhỏ một tiếng, nghĩ bụng đây là nhà hàng của anh, nói ngon thì giống như nịnh nọt, nói không ngon thì lại làm mất mặt anh.
“Rất vừa miệng em, chỉ là có vài món em hơi lạ, cho nên không hợp khẩu vị cho lắm.”
Tôn Dịch nghe xong gật gật đầu. Anh hỏi cô có muốn đi đâu không.
Thôi Kiệu Hôn nhớ tới mĩ phẩm của mình cũng sắp hết, hiện giờ mua phòng hờ vẫn là hơn. Vậy là cả hai quyết định lái xe tới cửa hàng mĩ phẩm thân thuộc của cô.
Lúc xuống bãi xe, Thôi Kiệu Hôn cảm thấy ăn mà không cần thanh toán tiền như vậy thật là thích. Hơn nữa còn được người ta cung kính gọi hai tiếng “phu nhân”. Mặc dù đơn thuần cô chỉ là bạn gái, nhưng mà lòng hư vinh của người phụ nữ không khiến cô cảm thấy khó chịu, ngược lại còn vô cùng vui vẻ.
Đối với vấn đề này hiển nhiên Tôn Dịch là người hài lòng nhất, sau này nhất định anh sẽ tăng thêm lương cho bọn họ.
***
Cửa hàng này nằm gần trung tâm Thượng Hải, lúc trước bọn người Thôi Kiệu Hôn thường mua mĩ phẩm ở đây, hàng ở đây hoàn toàn là hàng nhập khẩu, cho nên dùng rất là an tâm.
Nhân viên cửa hàng nhìn thấy Thôi Kiệu Hôn thì lập tức tiếp đón nồng nhiệt, “Kiệu Hôn, lâu rồi không thấy em tới.”
Nhân viên ở đây khá quen thuộc với bốn người Thôi Kiệu Hôn, lúc trước mức độ các cô đến đây là một tuần một lần, có khi một tuần hai ba lần. Mà đối với cô gái xinh đẹp như Kiệu Hôn, tất nhiên mọi người sẽ càng quý mến hơn, cũng không gọi danh hô khách khí.
Hơn nửa tháng qua Thôi Kiệu Hôn với ba người kia do nhiều chuyện xảy ra, cho nên cũng quên mất phải đi mua mĩ phẩm. Lúc này nhân viên hỏi như vậy cũng có chút quan tâm.
Thôi Kiệu Hôn đi phía trước, ngượng ngùng cười hai tiếng, “Thời gian qua bọn em có việc bận, đến giờ mới nhớ tới việc chăm sóc nhan sắc của mình.”
Nhân viên cười khen: “Da em đẹp như vậy, có hay không chăm sóc cũng cảm thấy hoàn hảo.”
Thôi Kiệu Hôn một phen ngượng ngùng, sau đó chậm rãi xem các loại mặt hàng mới. Bấy giờ cô nhân viên mới thấy người phía sau Thôi Kiệu Hôn không phải các cô gái kia, ngược lại là một người đàn ông khoảng tuổi ba mươi, tóc vuốt ngược thời thượng, bộ sơ mi trên người tôn lên vóc dáng cao lớn của anh. Người đàn ông này có thần thái rất là ấm áp, mặc dù từng đường nét trên khuôn mặt điển trai kia rất là nghiêm túc, nhưng mà nụ cười ánh mắt của anh đều tỏa ra một kiểu nho nhã khiến người khác rất là dễ chịu.
Cô nhân viên nhìn anh đến ngẩn người.
Thôi Kiệu Hôn nhập tâm vào mĩ phẩm, đến cả người đi theo mình cũng quên bén đi. Tôn Dịch bị người khác nhìn quen, nhưng mà hiện giờ anh lại vô cùng không muốn.
Tôn Dịch xách giỏ xách của cô, bước hai bước cúi đầu nói nhỏ bên tai Thôi Kiệu Hôn: “Anh đang bị phụ nữ khác dòm ngó.”
Thôi Kiệu Hôn: … Cho nên?
Tôn Dịch thở dài, tung ra một chiêu khiến Thôi Kiệu Hôn ngã ngựa: “Thẻ hoàng kim của anh còn vài cái, em cũng không muốn anh để người khác dùng chung đâu đúng không?”
Được rồi, Thôi Kiệu Hôn chết cũng không thừa nhận mình bị mấy con số không kia mê hoặc đâu.
Mặc dù cô cũng có tiền, nhưng mà người trên đời ai lại chê tiền ít.
Thôi Kiệu Hôn hắng giọng một cái, sau đó thản nhiên khoác tay lên Tôn Dịch, giọng cô cực kỳ mềm mại nói: “Anh có nhớ ở nhà em dùng loại sữa rửa mặt nào không, sáng nay anh mới mang lên phòng giúp em đó. Không hiểu sao em lại quên mất nhãn tên của nó rồi.”
Tôn Dịch: Em diễn rất tốt.
---
Editor: Hôm qua bận việc nhà, cho nên hôm nay cố bù mọi người nhiều nhiều~