Sa Chi Hoa

Chương 30: Chương 30




Sa Chi Hoa

Tác giả: Mẫn Mẫn Đặc Ngân Nhĩ

Trans: Thính Vũ Miên

[29]

Hai người dán chặt vào nhau, không ai lên tiếng, không ai cử động.

Không biết trải qua bao lâu, trong mùi tanh bùn đất, Cố Tích Triều cất tiếng: “Người Liêu chắc chết hết rồi.”

Thích Thiếu Thương hô hấp nặng nề, hồi lâu, nghiến răng nói: “Ngươi rốt cuộc chôn ở đây bao nhiêu thuốc nổ? Mật đạo của Liên Vân Trại bị ngươi làm nổ sập rồi!”

Cố Tích Triều nói: “Không chôn nhiều một chút, làm sao đảm bảo nổ chết hết toàn bộ người Liêu?”

Thích Thiếu Thương nói: “Ngươi quá thủ đoạn quá độc địa, không sợ làm liên lụy đến mình?”

Cố Tích Triều nói: “Ngươi không độc địa, sao thương tích trên người còn nhiều hơn ta?”

Trong bóng tối đen đặc nhìn không thấy Thích Thiếu Thương, nhưng có thể ngửi được mùi máu tanh nồng trên người hắn, nghe được hơi thở hỗn loạn của hắn.

Y lần theo vai hắn mà chạm đến tay, tay Thích Thiếu Thương trước giờ rất ấm áp, lúc này lại lạnh như nước.

“Tay của ngươi cũng có lúc lạnh như vậy, xem ra ngươi cũng không phải là tấm thân bất tử.”

Thích Thiếu Thương mệt mỏi nói: “Sao? Ngươi rất thất vọng?”

Cố Tích Triều nói: “Không, chỉ là cảm thấy ngươi không nên chết chung với ta.”

Thích Thiếu Thương hỏi: “Tại sao?”

Cố Tích Triều bật ra một tiếng cười khô khan, “Không tại sao cả. Đại đương gia, ta có thể hỏi ngươi một câu?”

Thích Thiếu Thương nói: “Có phải ngươi định hỏi ta tại sao lại không giết ngươi?”

Cố Tích Triều đáp: “Không sai. Từ khi chúng ta trùng phùng đến nay đã hơn ba tháng, ta biết ngươi không phải không động sát ý với ta, tại sao ngươi lại cứ không hành động?”

Thích Thiếu Thương nói: “Ngươi yên tâm, ta không để mạng ngươi lại cho kẻ khác đâu. Trước khi ta chết, nhất định sẽ giết ngươi.”

Cố Tích Triều nhịn không được cười khổ: “Đại đương gia, tới lúc này ngươi còn nói với ta mấy lời vô nghĩa đó làm gì? Bây giờ hai đầu mật đạo đều bị sập rồi, trong vòng một canh giờ, khi không khí trong mật đạo cạn sạch, chúng ta đều sẽ chết. Không lẽ ngươi nghĩ rằng chúng ta còn cơ hội sống sót? —-Lão Bát đần độn của ngươi chịu đến cứu ngươi sao?”

Thích Thiếu Thương nói: “Hắn nhất định đến.”

Cố Tích Triều nói: “Sao ngươi biết?”

Thích Thiếu Thương trầm mặc một hồi, nói: “Ta không phải là biết, mà là tin tưởng. Ta tin tưởng vào huynh đệ của mình.”

Cố Tích Triều thở dài, nói: “Người không vì mình, trời tru đất diệt. Lòng người khó lường, dù cho là huynh đệ ruột thịt cũng có lúc trở mặt không nhận nhau. Ngươi ba lần bốn lượt ngăn cản Mục Cưu Bình giết ta, ngươi tưởng rằng hắn không hận ngươi? Tại sao ngươi cứ đối với người khác ôm nhiều hy vọng hão huyền như vậy? Ta không hiểu ngươi.”

Thích Thiếu Thương cũng thở dài, “Không hiểu thì không hiểu, có lúc ta cũng không hiểu ngươi, không hiểu ngươi rốt cuộc là có tình hay vô tình. Ta nếu mà hoàn toàn hiểu được, cũng không phải nhiều năm như vậy, ngày ngày tháng tháng, thời thời khắc khắc đều không thể đuổi ngươi ra khỏi tim ta.”

Giọng hắn rất trầm, trầm đến mức ôn nhu ám muội.

Tay Cố Tích Triều run lên, Thích Thiếu Thương lập tức nắm chặt lấy tay y, “Ngươi sợ sao? Ta còn tưởng ngươi dám làm dám chịu.”

Thanh âm của hắn có một tơ chế giễu, Cố Tích Triều nghiến răng: “Ta có cái gì mà không dám chịu!”

Thích Thiếu Thương nói rất nhẹ: “Vậy thì được”.

Cố Tích Triều thở nặng nề, nói: “Nhưng mà ngươi đừng có quên, nếu có một ngày ngươi cản đường ta—-”

Lời nói phía sau không thốt ra được, trong bóng tối y cảm nhận được một cảm giác nghẹn thở kỳ diệu đến không nói nên lời.

Qua một hồi, Thích Thiếu Thương nói: “Ta biết.”

Giọng hắn mệt mỏi yếu ớt đến vậy, chừng như động tác ban nãy đã hao kiệt hết chút sức lực cuối cùng còn sót lại.

Cố Tích Triều liếm liếm môi, nếm được vị máu tanh đắng chát, trái tim đang đập dồn của y lại càng đập nhanh hơn, “Đại đương gia!”

Thích Thiếu Thương gắng gượng đáp: “Ngươi đừng sợ…”

Hắn cười một tiếng nhẹ như gió thoảng, “…ta không chết đâu…”

Thanh âm của hắn tan biến trong bóng tối, hơi thở phả vào bên mặt Cố Tích Triều dần dần mơ hồ đến không thể cảm nhận.

Cố Tích Triều biết hắn mất máu quá nhiều, thân thể theo bản năng chìm vào hôn mê, y bất giác thốt lên: “Ta trước giờ chỉ tin vào chính mình, bây giờ lại muốn tin tưởng ngươi, tin tưởng huynh đệ ngươi có thể đến cứu ngươi. Đại đương gia, ta rốt cuộc có nên tin ngươi hay không?”

Y nằm trong đáy sâu tăm tối, giống như bị chôn trong mộ, không nhìn thấy gì, không nghe thấy gì, chỉ ngửi được mùi đất tanh và máu tanh đè nén khủng bố.

Y bất giác nhớ đến thê tử đã mất của mình, nghĩ thầm: Vãn Tình, e rằng ta lại thất hứa rồi, chúng ta sống không thể thành đôi, chết không thể cùng huyệt, giữa đôi ta, lại vô duyên như vậy.

Trong tim y dâng lên một trận thương cảm, định đưa tay lau đi vết nước ở khóe mắt, lại phát hiện tay đã bị một bàn tay khác nắm chặt lấy.

Y không còn sức vùng ra, cũng không muốn vùng ra.

Y ở trong vực sâu tăm tối đó minh bạch vận mệnh của mình với người bên cạnh: nếu không phải ngươi chết ta sống, thì chính là đồng sinh cộng tử.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.