CHƯƠNG 4
Huyền tiêu cung.
Cung ấy giấu sâu trong nền đất ở gần một ốc đảo lớn, nếu không tận mắt nhìn thấy, Dung Phi Dương thừa nhận bản thân tuyệt đối không tưởng tượng nổi dưới sa mạc mênh mông bát ngát lại tồn tại một tòa cung điện thần bí còn cực kỳ đồ sộ như thế.
Vốn từ Hàm Dương qua Lan Châu xuất quan quay về Huyền tiêu cung chí ít cần một hành trình một tháng, nhưng cũng không biết Tây Môn Dục Tú là uống lộn thuốc gì, hay là đem thời gian tổn thất lúc trước bù lại, một đường đi mặc nhanh mặc chậm thế nào, căn bản không thèm để ý Dung đại thiếu gia là lần đầu tới sa mạc không chịu nổi cái loại khí hậu ban ngày thì nóng muốn chết, buổi tối cũng một kiểu lạnh muốn chết mà đi liên tiếp, đến thở cũng không kịp, rốt cuộc ngày thứ hai mươi bảy thì về tới Huyền tiêu cung. Vừa đến nơi, Dung đại thiếu gia liền ngã quỵ lên cái giường lạ hoắc bất tỉnh nhân sự, ngay cả Đinh Thứ quanh năm sống tại sa mạc sắc mặt cũng trắng bệnh, thở hổn hển, nghỉ ngơi nửa ngày mới chậm rãi khỏe lên.
Tháng năm ngày hai lăm.
Giờ thìn.
Dung Phi Dương bị một trận tiếng chuông du dương làm cho tỉnh lại. Hắn mở mắt, biếng nhác ngồi dậy, mới phát hiện một mình ở trong một ngọa thất màu trắng mộc mạc. Trong phòng bày một bàn, một ghế tựa, một giường và một tủ, tất cả đều làm từ gỗ đàn hương tốt nhất, một màu nâu đỏ. Trên bàn tròn thật to có một ấm trà tử sa kiểu dáng cổ, mấy cái chén trà khắc hoa cùng chất liệu đặt lẻ tẻ quanh khay trà. Trên vách tường trắng toát hoàn mỹ treo một bức tranh chữ thể thảo rồng bay phượng múa cùng một thanh kiếm gỗ trang trí, còn lại cái gì cũng không có, xem ra chủ nhân gian nhà là một người sinh hoạt giản đơn tùy tính.
Dung Phi Dương đứng dậy đẩy cửa sổ ra nhìn, trong tia nắng ban mai nhỏ bé nhìn thấy một mảnh cây xanh ngọc bích, nhẹ nhàng khoan thai, hoàn toàn không giống mấy ngày trước gió cuốn liên miên, cát bụi đầy trời. Huyền tiêu cung này như một vùng thung lũng trong sơn cốc, được rừng rậm của ốc đảo xung quanh bảo hộ tới chặt chẽ, dường như không hề bị ảnh hưởng bởi khí hậu sa mạc thay đổi thất thường, một mình sinh tồn tới yên lặng thản nhiên.
“Dung thiếu hiệp.” Một tiếng nói ôn hòa đột ngột vang lên ở sau lưng, sợ đến mức Dung Phi Dương thiếu chút nữa là nhảy dựng lên. Nhìn lại, quả nhiên ngoài cửa phòng ngủ có một thân ảnh quen thuộc đang đứng lặng.
“Tây Môn cung chủ.” Nếu đã sớm bị đối phương nhìn thấu ý đồ, đương nhiên không giống như trước đây một câu một tiếng ‘Dục Tú’ khiến mình cả người nổi da gà.
“Từ ngày hôm qua đến bây giờ ngươi ngủ tròn mười hai canh giờ.” Tây Môn Dục Tú lẳng lặng nói “Nếu như ngươi nghỉ ngơi đủ rồi, vậy chúng ta đi thôi.”
“Đi?” Dung Phi Dương hỏi “Đi đâu?”
“Ta đã sai người quét dọn một gian phòng trống.” Tây Môn Dục Tú nói “Từ nay trở đi trong vòng một năm mời thiếp hiệp ở tại nơi đó.”
“Vậy…” Dung Phi Dương đưa mắt nhìn quanh “Nơi này là…”
“Nơi này là phòng của ta.” Tây Môn Dục Tú thần sắc bất động “Ngày hôm qua ngươi vừa vào cửa đã gục trên giường gọi thế nào cũng không tỉnh, vậy nên đành cho ngươi ở tạm đây một đêm —— dù sao quét tước cũng cần thời gian.” Hắn xoay người bước chân đi ra ngoài “Nơi ngươi ở cách đây một đoạn đường, ta mang ngươi tới trước, còn có hai người muốn giới thiệu cho ngươi biết.”
“… Được.” Dung Phi Dương yên lặng nhìn lướt qua nơi vừa mới bị mình nằm qua, lúc này giường nệm rộng lớn đã hơi bừa bộn, không nhanh không chậm theo sát đi tới. Đến lúc ra khỏi thính môn, thấy chữ trên biển đỏ, mới phát hiện nơi Tây Môn Dục Tú ở có một cái tên rất buồn cười —— Tầm sa các. Trên sa mạc cát vàng khắp nơi, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, còn cố ý đi tìm sao? Dung Phi Dương nghĩ, khóe miệng không nhịn được hiện lên một tia tiếu ý hơi châm biếm.
Thạch uyển.
Uyển đứng giữa thạch thụ lâm, có vẻ kỳ thú khác thường.
Dọc theo đường đi song cửa thấp thoáng, đường đi gấp khúc âm u, Dung Phi Dương đi theo Tây Môn Dục Tú gần một nén hương rốt cuộc cũng đến nơi.
Tây Môn Dục Tú muốn giới thiệu cho Dung Phi Dương biết hai người một nam một nữ. Nam tử năm sáu, năm bảy, khuôn mặt gầy guộc, ánh mắt lợi hại, là tổng quản Huyền tiêu cung, họ Dư tên Duyệt; nữ tử mười lăm mười sáu tuổi, niên kỷ như hoa, dung mạo như hoa, chính là tỳ nữ phụ trách sinh hoạt ăn uống hàng ngày, tên gọi Nguyệt Mai. Lúc Dung Phi Dương vào Thạch uyển, bọn họ đang ở phòng khách chờ. Hai bên gặp nhau chào hỏi xong, Dư Duyệt vì có việc phải làm, lập tức xin cáo lui rời đi, còn Nguyệt Mai dâng hai chén trà xong cũng nhẹ nhàng rời khỏi phòng khách.
“Nguyệt Mai là một hài tử lanh lợi.” Tây Môn Dục Tú lo lắng nói “Dung thiếu hiệp nếu có chuyện gì, có thể phân phó nàng đi làm. Về phần Dư bá, chỉ cần Dung thiếu hiệp có thể tuân thủ quy củ Huyền tiêu cung, ông tuyệt đối sẽ không tìm ngươi phiền phức.”
“Ta hiểu rồi.” Dung Phi Dương nghiêng mắt nhìn Tây Môn Dục Tú “Nhưng không biết Huyền tiêu cung rốt cuộc có bao nhiêu quy củ?”
“Không nhiều lắm.” Tây Môn Dục Tú chậm rãi nói “Thứ nhất, mỗi ngày sáng sớm giờ dần canh ba nghe tiếng chuông phải lập tức rời giường.”
“Giờ dần rời giường?!” Việc này đối với Dung đại thiếu gia dĩ vàng ngày ngày say nằm trên giường, vũ phong lộng nguyệt mà nói là một loại cực hình “Sớm như vậy rời giường làm cái gì?”
“Luyện công.” Tây Môn Dục Tú trả lời ngắn gọn “Lẽ nào Dung thiếu hiệp thường ngày không luyện công sao?”
“Ách… cái này…” Dung Phi Dương nhất thời nghẹn lời “Ta quen buổi chiều mới luyện công.” —— buổi sáng còn bận cùng người khác xuân phong nhị độ, buổi tối còn phải bắt đầu một vòng mới tầm hoa vấn liễu, thời gian trống duy nhất cũng chỉ có lúc ở giữa, là buổi chiều.
“Có lẽ Dung thiếu hiệp thích buổi chiều mới luyện công,” Tây Môn Dục Tú thản nhiên nói “Nhưng Huyền tiêu cung có quy củ của Huyền tiêu cung, vẫn thỉnh Dung thiếu hiệp tuân theo, mỗi sáng A Thứ sẽ tới các nơi để tuần thị đốc thúc.” Hắn dừng một chút, cười như không cười nhìn Dung Phi Dương đang hơi nhíu mày “Nếu như Dung thiếu hiệp sợ không rời giường được, có thể để Nguyệt Mai…”
“Không cần, ta có thể tự rời giường.” Cái nhãn nhần khinh miệt kia là có ý gì —— Dung đại thiếu gia sống đến giờ chưa từng bị người ta coi khinh như vậy “Ngươi nói quy củ thứ hai đi.”
“Thứ hai.” Đối mặt với Dung Phi Dương đang bắn ra ánh mắt tàn bạo, Tây Môn Dục Tú không hề quan tâm “Huyền tiêu cung có một cấm địa, ngoài các đời cung chủ ra, thường ngày môn hạ đệ tử không được phép vào.”
“Nga?” Dung Phi Dương nhướn mày “Chỗ đó là ở đâu?”
“Ngay phía sau Tầm sa các có một rừng rậm, ngoài rừng có một tấm bia đá, trên đó ghi hai chữ ‘cấm địa’.”
“Ta đã biết,” Dung Phi Dương thờ ơ gật đầu “Ta sẽ không vào.” —— còn không ngẫm xem Tầm sa các là cái chỗ nào? Hắn Dung đại thiếu gia ăn no chán đời cũng không có hứng thú chạy tới đó tìm chỗ chịu tội, người quái dị đương nhiên là có thể càng ít nhìn thấy càng tốt.
“Tốt.” Trong mắt Tây Môn Dục Tú đột nhiên hiện ra một tia buồn bã mà người ngoài rất khó phát hiện, như nước qua không vết tích, nhanh chóng biến mất “Chỉ cần Dung thiếu hiệp không vào cấm địa, những chỗ khác có thể tùy ý tham quan.”
“Ngô… như vậy điều thứ ba là gì?” Dung Phi Dương hỏi
“Không có điều thứ ba.” Tây Môn Dục Tú chậm rãi đứng dậy “Có điều còn một việc khác hy vọng Dung thiếu hiệp mỗi ngày đều làm, cấp thiết không thể quên.”
“Chuyện gì?”
“Mời Dung thiếu hiệp ra ngoài phòng xem một chút.” Tây Môn Dục Tú đi ra khỏi phòng khách, dẫn Dung Phi Dương đi tới một gốc cây dáng vẻ cong cong gồ ghề ở trước phòng, rất có màu xanh lục đặc biệt của thực vật “Đây là cây thanh lân quả, mười năm mới kết quả một lần, không biết Dung thiếu hiệp đã gặp qua loại thực vật kỳ lạ này bao giờ chưa?”
“Chưa từng.” Dung Phi Dương đánh giá cái cây kỳ quái trước mặt, thấy mặt trên của lá cây quả thực như lời Tây Môn Dục Tú nói giống lân phiến (hình vảy cá) vây quanh cái cây, chi chít, cũng không thấy một quả nào, chắc là cách thời kỳ ra quả còn xa.
“Dung thiếu hiệp, mời.” Tây Môn Dục Tú vươn tay nhẹ nhàng hái xuống một phiến lá thanh sắc đưa tới trước mặt Dung Phi Dương.
“Tây Môn Dục Tú, ngươi đừng khinh người quá đáng!” Dung Phi Dương giận dữ —— tự nhiên lại bảo ta đường đường thiếu gia Giang Nam Phong Kiếm môn đi ăn lá cây, coi ta là súc vật phải không?!
“Dung thiếu hiệp đừng hiểu lầm.” Nhìn dáng vẻ Dung Phi Dương nổi trận lôi đình, thở hổn hển, Tây Môn Dục Tú bất giác mỉm cười nói “Cây thanh lân quả này chỉ ở nơi khí hậu ấm áp mới có thể sinh trưởng, Dung thiếu hiệp vừa tới sa mạc, nhất thời không thể thích ứng, mỗi ngày ăn một lá, đối thân thể có lợi lớn.”
“Có thật không?” Dung Phi Dương nửa tin nửa ngờ nói.
“Đương nhiên.” Tây Môn Dục Tú cực kỳ thành khẩn bảo chứng.
Dung Phi Dương theo dõi hắn một lát, mới chần chờ tiếp nhận lá thanh lân quả, thử thăm dò cắn một miếng nhỏ —— “Phi!! Đắng quá…” đắng tới mức làm cả miệng tê rần, hắn ném ngay lá cây, trợn mắt hét lớn “Tây Môn Dục Tú —— “
“Phụt… xin lỗi ta không biết ngươi sợ đắng.” Tây Môn Dục Tú nhịn cười nói “Có điều lá cây này phải mỗi ngày nhai một lá mới có thể…”
“Ngươi đừng mơ trêu đùa ta!!” Dung Phi Dương nổi giận đùng đùng nói “Ta biết, ngươi bất quá là muốn trả thù chuyện trước đây ta lừa ngươi mà thôi! Ta tuyệt đối sẽ không trúng mưu của ngươi!!”
“Ta nói tất cả đều là thật,” Tây Môn Dục Tú bình tĩnh nói “Tuyệt đối không có ý trêu đùa ngươi.”
“Ta vẫn không ăn.” Dung Phi Dương dứt khoát “Dù sao hiện tại thân thể ta rất khỏe mạnh, không đau không nhức, ăn hay không ăn cũng không quan trọng. Hơn nữa,” hắn liếc mắt về phía Tây Môn Dục Tú, giảo hoạt nói “lúc trước ngươi chỉ cần ta đáp ứng tuân thủ quy củ của Huyền tiêu cung là được —— cái này hẳn là không tính trong đó nhỉ?”
“… Tùy ngươi thôi.” Tây Môn Dục Tú lặng im trong chốc lát, lại nhẹ nhàng ngắt xuống một phiến lá, tiện tay cho vào miệng chậm rãi nhấm nuốt “Là ta sai rồi, một tiểu hài tử đến thuốc còn sợ uống thì làm sao nuốt trôi được lá thanh lân quả so với thuốc còn đắng hơn vạn lần?”
“Ngươi!” vừa phải chịu ngữ khí khinh thị lại còn cả nhãn thần lãnh đạm —— Dung Phi Dương ngay tức khắc không nói hai lời, ngắt phiến lá tiếp theo nhét vào miệng “Tây Môn Dục Tú, ngươi nói kích ta vừa thôi! Mỗi ngày ăn một cái lá quỷ quái này có gì khó?! Ta đáp ứng ngươi, thế nào?!”
“Lời ấy có thật không?” Trong đôi mắt u buồn của Tây Môn Dục Tú bỗng nhiên xẹt qua một tia mừng thầm.
“Hừ.” Dung Phi Dương cố sức nuốt lá thanh lân quả xuống họng, cười lạnh nói “Dung Phi Dương ta nói là giữ lời. Có điều, ta có một điều kiện, lúc ta ăn ngươi cũng phải ăn một lá theo ta.” —— phải chịu khổ đương nhiên mọi người cùng chịu, làm gì có cái đạo lý ngươi đứng một bên tiêu tiêu dao dao nhìn bản thiếu gia làm trò cười.
“Được.” Tây Môn Dục Tú đáp ứng ngay “Một lời đã định.” Dứt lời, liền vội vã cáo từ quay về Tầm sa các.
Kể cũng kỳ quái, không biết là đi nhanh quá hay là không tập trung, Tây Môn Dục Tú đi ra khỏi cửa uyển lại bị một khối đá nhỏ gồ lên làm cho hơi vấp một chút, khiến Dung Phi Dương nhìn thấy trong lòng sung sướng, đứng ở phía sau lớn giọng xấu xa nói “Đi thong thả, cẩn thận té a!” Nếu như người này có thể thực sự té ngã thì tuyệt vời —— tuy rằng biết rõ đây là chuyện không có khả năng, Dung đại thiếu gia nhìn vẫn là có chút hả hê mà mặc niệm. Còn đến lúc Dung đại thiếu gia rốt cuộc tỉnh ngộ rằng không nên dại dột đáp ứng mỗi ngày gặp mặt người quái dị kia còn cùng ăn cái gì, sau đó hối không kịp, thì đã là chuyện của một canh giờ sau đó.
Từ khi Dung Phi Dương giao ước với Tây Môn Dục Tú, ngày qua ngày nhanh chóng hơn một tháng trôi đi, nhưng chuyện Dung Phi Dương muốn làm vẫn như cũ một chút tiến triển cũng không có.
Trên cơ bản, Dung đại thiếu gia ở trong Huyền tiêu cung là một người cực kỳ rảnh rỗi, mỗi buổi sáng giờ dần rời giường luyện kiếm một canh giờ, từ lúc ban đầu còn buồn ngủ đến bây giờ tinh thần đã sung mãn, coi như có một tiến bộ nhất định. Tây Môn Dục Tú mỗi ngày giờ mão canh ba sẽ đúng giờ xuất hiện tại Thạch uyển, tự ăn một phiến lá thanh lân quả đồng thời thuận tiện giám thị Dung Phi Dương cũng phải ăn. Cũng may hắn không nói nhiều, mỗi lần ăn xong là đi, lại đi vội vàng, nhìn cũng ngại nhìn Dung đại thiếu gia một cái. Về phần một ngày ba bữa, sớm tối tắm rửa các loại hoàn toàn không cần Dung đại thiếu gia để tâm, Nguyệt Mai sẽ an bài thỏa đáng, vậy nên điều duy nhất Dung Phi Dương còn thấp thỏm chỉ còn là làm sao để thực hiện điều đã hứa hẹn với Tề Tuấn. Bởi vì Dung đại thiếu gia rất nhàn rỗi, cả ngày ngoại trừ đi lại chung quanh một cách nhàm chán xem xét các phòng Huyền tiêu cung cùng phong cảnh bên ngoài, thời gian còn lại đều dùng để quấy rầy Đinh Thứ: bám trước theo sau, quấn chặt không rời, vừa đấm vừa xoa, đa quản tề hạ… Các loại phương pháp toàn thể xông ra, phiền tới mức Đinh Thứ tuy sức chịu đựng phi thường, ít khi phiền, giờ chỉ cần nghe tới Dung đại thiếu gia có bất cứ biến động nhỏ nào là liền trốn ngay lập tức, rất có vẻ kinh cung chi điểu (chim từng thấy cung rồi thì gặp cành cong cũng sợ). May mà Đinh Thứ là người thừa kế tương lai của Huyền tiêu cung, muốn ở trong một cung điện lớn như vậy tránh không gặp một người đối với hắn mà nói rất dễ dàng, dễ như trở bàn tay, bằng không chỉ sợ hắn còn chưa bước lên chức cung chủ đã bị tên nào đó làm phiền chết.
Mùng ba đầu tháng bảy.
Buổi sáng.
Trong sa mạc ngày nóng đêm lạnh, Huyền tiêu cung tuy có rừng che đậy, nguồn nước phong phú, nhưng so với Giang nam khí hậu bốn mùa phân minh thì không hề giống. Những ngày sáng sớm mặc áo mỏng, buổi tối quấn chăn bông lúc đầu còn khiến Dung Phi Dương thấy mới mẻ, chỉ là chuyện có mới mẻ cỡ nào, một ngày rồi đến một tháng, Dung đại thiếu gia cũng không hứng thú nổi nữa.
Một hôm, Dung Phi Dương cực nhàn cực chán, lại không tóm được Đinh Thứ, một mình ở trong phòng nửa ngày đọc sách, cuối cùng hết kiên trì, đành ra khỏi Thạch uyển đi dạo lung tung, ngẫu nhiên đi tới một nơi chưa từng thấy trông hơi giống từ đường. Xung quanh vắng vẻ, Dung Phi Dương hiếu kỳ đẩy cửa đi vào, mới phát hiện nơi đây cũng không phải từ đường mà là một tĩnh thất treo không ít tranh. Trên tường mỗi bức họa lớn nhỏ kích cỡ giống nhau, từ đông sang tây kín ba mặt tường, còn sót lại một mặt tường trống không. Những bức họa này tuy rằng mỗi bức đều là vẽ toàn thân, nhưng người trong tranh thì không giống nhau, có nam có nữ, có dương cương tuyển tú, có tiêm nhược nhu mỹ, nhìn qua mỗi người đều là tuấn nam mỹ nữ. Hội họa thủ pháp trong mỗi bức cũng một trời một vực, có tả ý có công bút, có hào hiệp có nghiêm cẩn, có điều tất cả đều có thể xem là một bức tranh đẹp —— kỳ quái, Huyền tiêu cung này làm gì phải treo nhiều tranh mỗi bức lại một người khác nhau thế này?
(theo QT:
tả ý: vẽ chấm phá truyền thần – ảnh
công bút: vẽ tỉ mỉ – ảnh)
“Những bức tranh này đều là tự họa của các đời cung chủ.” Một ngữ thanh nhu hòa ưu nhã êm tai kể “Huyền tiêu cung chúng ta có một quy tắc bất định, mỗi một đời cung chủ đều phải tự họa cùng với khung cảnh cung phía sau.”
“Tự họa?” Dung Phi Dương quay đầu đi, không ngoài ý muốn nhìn về phía thân ảnh đang đứng thẳng ở cửa —— người này cứ như u hồn, bước đi không bao giờ có tiếng động, bị dọa vài ngày xong mãi cũng thành quen.
“Đúng vậy.” Tây Môn Dục Tú đáp “Huyền tiêu cung luôn yêu cầu văn võ song toàn, trong cung có hơn phân nửa đệ tử có thể vẽ một bức hảo họa hoặc viết một bức hảo tự.”
“Nói như vậy…” Dung Phi Dương bỗng nhớ lại thứ lúc trước từng thấy trong phòng Tây Môn Dục Tú “Bức tự ‘Xuân tâm mạc cộng hoa tranh phát, nhất thốn tương tư nhất thốn hôi’ cũng là chính ngươi viết?”
(Tấm lòng thương nhớ chớ tranh cùng hoa nở,
Một tấc lòng tương tư thì một tấc buồn đau.
Vô đề của Lý Thương Ẩn)
“… Cũng không phải.” Ánh mắt Tây Môn Dục Tú hơi buồn bã “Đó là của nhị sư huynh ta, cũng chính là cung chủ tiền nhiệm, hắn … đã rời cung nhiều năm.”
“Nga.” Đối với việc tiền nhiệm cung chủ của Huyền tiêu cung bỏ đi Dung Phi Dương cũng không có hứng thú mấy, chỉ là nhìn tỉ mỉ trên dưới trái phải bỗng thấy một bức họa, khuôn mặt quen thuộc đột nhiên đập vào mắt “Cái này có phải là Đinh Thứ hay không?” Hắn chỉ vào bức cuối cùng hỏi.
“Không sai.” Nói đến đệ tử yêu của mình, khóe môi Tây Môn Dục Tú không khỏi nổi lên một tia tiếu ý nhàn nhạt “Đây là đầu năm nay mới treo lên. A Thứ thế nhưng đã tốn mất sáu ngày, không biết lãng phí bao nhiêu trang giấy.”
“Hừ.” Chẳng hiểu vì sao, Dung Phi Dương đột nhiên nghĩ nụ cười trước mặt có chút gai mắt, hắn hừ nhẹ một tiếng, chuyển mắt nhìn bức tranh khác bên trái bức của Đinh Thứ. Thiếu niên trong tranh mi mục thanh lãng, nhãn thần sáng ngời, một chút tiếu ý nhẹ nhàng ôn nhu nơi đầu mày cuối mắt, làm cho có một loại cảm giác như mộc xuân phong. “Ai vậy?” Dung Phi Dương không nhịn được thốt ra.
“Người này… là ta.” Tây Môn Dục Tú trầm ngâm một lúc lâu, mới cho Dung Phi Dương đáp án.
“Phụt… Ha ha ha ha…” Dung Phi Dương tại chỗ ôm bụng cười điên cuồng “Tây Môn cũng chủ cũng… quá đề cao bản thân nha? Nếu ngươi ngày thường đẹp thế này, có khi ta sẽ thích ngươi thật cũng không biết chừng —— tướng mạo kiểu này chính là loại vừa ý ta nhất đó.”
“Được khen ngợi rồi.” Tây Môn Dục Tú nói bình thản “Tây Môn Dục Tú thực không dám nhận.”
“Ngươi…” Dung Phi Dương chậm rãi nhìn chăm chú vào hai tròng mắt của Tây Môn Dục Tú, nổi lên tiếu ý.
“Sư phụ!!” Một giọng nói trong trẻo từ xa tới, liên tục kêu gọi, trong thanh âm tràn ngập hưng phấn cùng vui sướng “Sư phụ sư phụ sư phụ!!!”
“A Thứ.” Tây Môn Dục Tú lớn tiếng gọi.
“Sư phụ!” Giọng vừa mới tới, một thiếu niên cao gầy đầy kích động khó hiểu đã nhào vào lòng hắn “Ta thành công rồi! Ta rốt cuộc luyện thành tầng thứ mười.”
“Thật tốt quá.” Tây Môn Dục Tú ít khi cười hài lòng như vậy (ít nhất Dung Phi Dương cũng là lần đầu nhìn thấy), đôi mắt hẹp dài chớp chớp như hai vầng trăng non mảnh tới không thể mảnh hơn “Chúc mừng ngươi, A Thứ.”
“Cảm tạ sư phụ!” Đinh Thứ vui vẻ ngẩng đầu lên.
“Oái!” Vừa nhấc đầu liền lập tức làm cho Dung đại thiếu gia vốn đang đứng ngây ra một bên bị hù cho thối lui ba bước “Ngươi… Mặt của ngươi…”
—— Làn da vốn như tuyết không tỳ vết bị che kín bởi một tầng nâu nhàn nhạt, đầu lông mày cũng hơi biến dị, dung mạo thiếu niên hoàn toàn không tuyệt lệ tuấn mỹ như trước nữa, như thể một món đồ sứ thượng hạng bỗng dưng bị thủng một lỗ, bằng với thêm một tì vết không thể xóa mờ.
“Dung Phi Dương?!” Thiếu niên lúc này mới phát hiện bên cạnh còn có người khác, nhớ lại người này mấy ngày nay cứ liên tục quấy rầy mình, lập tức hướng Tây Môn Dục Tú nói lời chào “Sư phụ, A Thứ có việc, cáo lui trước.” Sau đó liền nhanh chóng chuồn mất.
“… Ta hiểu rồi.” Một lát sau, Dung Phi Dương phục hồi lại tinh thần lẩm bẩm nói “Hóa ra mặt của các ngươi đều là do luyện công làm hại.” —— đây là công phu quỷ quái gì? Lại đem một người xinh đẹp luyện thành giống như yêu quái.
“Đây là ‘Ngọc cơ công’ chỉ truyền cho các đời cung chủ.” Dường như nhìn thấu tâm tư của Dung Phi Dương, Tây Môn Dục Tú giải thích “ ‘Cô thiên thập thất thức’ phải lấy ‘Ngọc cơ công’ làm cơ sở mới có thể phát huy tới mức tận cùng.”
“Ngọc cơ công?” Loại nội công này danh chấn giang hồ, trong chốn võ lâm có thể nói là mọi người đều biết, có điều chưa ai từng nghe qua luyện Ngọc cơ công lại có hiệu quả như vậy.
“Loại công phu này luyện tới tầng thứ mười sẽ khiến dung mạo thậm chí là da thịt toàn thân người luyện công sản sinh biến hóa,” Tây Môn Dục Tú bình tĩnh nói “Chính như Dung thiếu hiệp thấy trong tranh và ta hiện tại có khác biệt cực lớn. Nhưng Ngọc cơ công một khi có thể luyện đến tầng thứ mười thì coi như có chút thành tựu rồi, khó trách A Thứ lại vui vẻ như thế.”
“Vui vẻ?” Dung đại thiếu gia vẻ mặt không dám tán đồng “Đem bản thân luyện thành một người quái dị có gì đáng vui vẻ?”
“Dung thiếu hiệp liệu có biết nhìn bề ngoài với nhìn nhân tâm có gì khác biệt?” Miệng Tây Môn Dục Tú lại nói ra một câu cực lãnh đạm nhưng hết lần này tới lần khác có thể khiến Dung Phi Dương nghe được hàm ý trào phúng rõ ràng.
“Vậy thì sao?!” Dung Phi Dương trợn mắt nhìn “Ta chỉ thích đẹp thì có gì sai?”
“…Dung thiếu hiệp cũng không sai, sai chính là ta.” Tây Môn Dục Tú thở dài một tiếng cực nhẹ cực nhỏ “Kỳ thực, luyện Ngọc cơ công nếu muốn khôi phục dung mạo vốn có cũng không phải hoàn toàn không có khả năng.”
“Có thể khôi phục sao?” Dung Phi Dương mắt sáng ngời, trong đầu nhanh chóng hiện lên dáng vẻ khôi phục nguyên trạng của Tây Môn Dục Tú “Phải như thế nào mới có thể phục hồi?”
“Chỉ có hai phương pháp.” Tây Môn Dục Tú mặt không có biểu cảm “Thứ nhất, tự phế võ công. Đã không có Ngọc cơ công, đương nhiên cũng không có những biến hoa do Ngọc cơ công tạo ra.”
“Cái này khẳng định là không được.” Dung Phi Dương lập tức bác bỏ. Người luyện võ sao lại chịu làm ra những chuyện ngu xuẩn như kiểu tự phế võ công? Đem nội công mấy chục năm khổ sở luyện thành vứt bỏ hết thảy, chẳng thà bị người khác một đao giết chết còn đỡ hơn “Phương pháp thứ hai là gì?”
“Thứ hai, gọi ‘Ngọc cơ công’ vốn là ngụ ý da thịt như ngọc, chỉ cần luyện thành tầng thứ mười ba của Ngọc cơ công, cũng chính là tầng cuối cùng, tự nhiên sẽ trở lại nguyên trạng, chẳng những dung mạo trước đây có thể trở về, đến cảnh giới của võ công cũng đạt tới đỉnh cao, trên đời không ai có thể sánh bằng.” Hồi ức xa xăm mang theo một dòng ưu thương thật sâu chảy qua đôi mắt trong vắt như nước của Tây Môn Dục Tú “Nhị sư huynh ta nhiều năm trước đã luyện thành tầng thứ mười ba của Ngọc cơ công, rời cung bỏ đi không biết tung tích, bằng không hôm nay danh hiệu thiên hạ đệ nhất này nào đến lượt ta?” Hắn lẳng lặng bước đi thong thả tới bức họa treo bên trái bức của mình, trong tranh thiếu niên linh dật xuất trần, phiêu sái bất phàm, chỉ có điều toàn thân bao phủ một tầng mỏng sầu bi “Vị này chính là nhị sư huynh của ta.”
“Nói như thế, ngươi còn chưa luyện tới tầng thứ mười ba?” Dung Phi Dương đối với vị ‘nhị sư huynh’ mất tích đã lâu này không hề quan tâm, hắn quan tâm chính là dung mạo của Tây Môn Dục Tú rốt cuộc có thể khôi phục được không —— nếu như dung mạo quả thật có thể khôi phục trở lại thanh lãng tuấn tú, ôn nhuận như ngọc giống trong bức họa kia, vậy thì một năm này mình cùng chủ nhân Huyền tiêu cung một lần nữa lại chơi trò tình cảm cũng không tệ, ít nhất có thể tiêu trừ một chút cảm giác buồn nôn lúc trước.
“Ta chỉ luyện mười hai tầng.” Tây Môn Dục Tú thản nhiên nói “Tuy rằng Dung thiếu hiệp rất vừa ý với tướng mạo trước đây của ta, có điều ta cũng không có dự định luyện tiếp, chỉ sợ làm Dung thiếu hiệp thất vọng rồi.”
“Vì… vì sao?” Đối mặt với lời cự tuyệt gọn gàng dứt khoát như vậy, Dung đại thiếu gia hiển nhiên chịu phải đả kích rất lớn —— chẳng lẽ hắn rốt cuộc đã từ bỏ ý định với mình rồi? Một cảm giác khó chịu dâng lên trong lòng Dung Phi Dương, rồi lại biến mất ngay không kịp nắm bắt.
“Bởi vì ta không muốn khiến A Thứ khóc thêm một lần nữa.” Tây Môn Dục Tú thuận miệng thêm một câu khiến Dung Phi Dương nghĩ mãi cũng không lý giải được vấn đề thâm ảo này, sau đó thản nhiên mà bước ra khỏi cửa phòng.