Sa Ngã Vô Tội

Chương 1: Chương 1: Nghề nghiệp mờ ám




Sau khi gửi đơn từ chức, cô mang theo phiền muộn và oán giận trở về nhà, mệt mỏi nằm dài trên sô pha.

Làm thư ký, cô tự thấy mình không có chỗ nào không đáp ứng được yêu cầu của sếp. Sếp muốn tin tức cô tìm tin tức, đã vậy còn vì ông ấy mà phân loại ra từng mục rất rõ ràng. Sếp muốn cô chuẩn bị tư liệu, cô luôn cẩn thận sắp xếp mọi thứ thật hoàn chỉnh, căn đoán ý sếp mà lo cho chu toàn. Sếp muốn cô cùng đi xã giao gặp gỡ khách hàng, dẫu khách có ép cô uống bao nhiêu rượu cô cũng chưa bao giờ dám thốt ra một chữ “không”. Rồi ngay cả khi sếp tâm tình không tốt, vô lý la mắng cô thậm tệ, cô đều nuốt tất cả mọi ấm ức vào lòng, im lặng cho sếp mắng chán chê đến khi ông hả giận mới thôi…

Nhưng, dẫu cô đã hết lòng nhịn nhục hơn một năm, nhưng chỉ vì cái mưu toan đi cửa sau tạo quan hệ với lão thuế quan thất bại mà sếp vô tình thẳng tay tống cô ra khỏi công ty.

Là do cô nhìn nhận sai hay là do cô chọn sai công việc?

Có lẽ chẳng cái nào sai cả, mà sai chính là ở tính tình của cô mà thôi.

"Không có một lão sếp nào nguyện ý ngày ngày đối mặt với một thư ký có bề ngoài hấp dẫn và quyến rũ mà lại luôn tỏ vẻ thanh cao cả”. Đây là lời người bạn tốt nhất của cô – Liễu Dương, đã nói với cô, sự thật chứng minh lời cô ấy rất thuyết phục.

Không thể phủ nhận, thư ký được xã hội hiện giờ coi trọng được chia làm hai loại: một loại là các cô có thâm niên công tác, kinh nghiệm phong phú, cư xử khéo léo, giỏi đẩy giỏi đưa. Còn loại còn lại chính là trẻ tuổi, xinh đẹp, năng lực cũng chẳng cần nhiều, chỉ cần biết làm cho ông chủ vui là đủ rồi.

Thật không may, cả hai loại ấy cô đều không phải. Chỉ mới làm thư ký được bốn năm, thời gian chưa dài, kinh nghiệm còn ít, đã vậy còn không thể khiến cho sếp được vui vẻ, nếu như không bị tống cổ khỏi công ty thì thật xin lỗi cho cái danh “nữ thư ký” này. Nhưng dẫu sau mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm cũng chỉ là tình nhân của kẻ khác thì lại càng muốn xin lỗi bản thân mình hơn…

Hai mươi mốt tuổi, khi cô hiểu được kiểu đối xử bất công, hèn mọn kia mà căm hận tận xương tủy, để lại đơn từ chức rồi bỏ đi. Bây giờ cô đã hai mươi lăm, đối với những lời yêu cầu vô lễ như thế đã trở thành quen thuộc. Cô đã học được cách cự tuyệt khéo léo, học được cách đối phó với lão sếp, nhẫn nhịn chu toàn công việc, nhẫn nhịn đến mức không thể nhịn hơn được nữa mới thôi…

Lần này thất nghiệp khiến cho cô hoàn toàn nhìn thấu một việc, không chỉ có lòng người dễ thay đổi, mà mối quan hệ giữa người với người trong công việc này cũng rất dễ thay đổi. Không bằng cô đổi sang một nghề khác không còn vẻ “ái muội” như này thử coi sao.

Quẳng đi sự mất mát trong lòng, cũng quẳng luôn những muộn phiền oán giận hoàn toàn vô nghĩa, cô rót một ly đầy nước trái cây mát lạnh, ngồi ngã lưng thoải mái trên sô pha chăm chú xem vài tin tức tuyển dụng trên tờ báo mới mua.

Làm phiên dịch viên chuyên nghiệp? Nếu chỉ giao tiếp bình thường với khách nước ngoài thì cô hoàn toàn có thể nhưng là phiên dịch viên chuyên nghiệp thì e là không được.

Kế toán? Bán hàng?…

Những công việc đó cô căn bản không làm được, vì cô mới tốt nghiệp đại học được bốn năm, kinh nghiệm làm việc cũng chỉ giới hạn ở chức vụ thư ký mà thôi.

Nghe được tiếng chìa khóa lách cách ở cửa, cô biết Liễu Dương đã về, xoa xoa cánh tay mỏi rụng rời đứng lên giúp cô ấy mở cửa.

Nhìn thấy Liễu Dương tươi cười như xuân sớm, những lo lắng trong lòng cô cũng nhanh chóng tan biến hết.

Liễu Dương nhìn thấy cô ở nhà liền có chút ngạc nhiên: “Băng Vũ, hôm nay tan ca sớm thế?”

“Tớ bỏ việc!” Cô bình thản nói, đơn giản cứ như là việc ăn một bữa cơm vậy.

“Ừ!”

Liễu Dương dường như chẳng có chút phản ứng gì, trong vòng bốn năm cô đã thất nghiệp mười lần, nếu cô ấy còn có chút phản ứng khoa trương nào thì mới thực là không bình thường.

Liễu Dương với cô là bạn đã nhiều năm, cô ấy có dáng người dong dỏng, làn da ngăm ngăm khỏe khoắn và một mái tóc ngắn gọn gàng cùng với ngũ quan tương xứng có vẻ thiếu một chút ít sự quyến rũ nhưng lại tăng thêm phần khôn khéo, giỏi giang.

Còn nhớ năm ngoái, khi Liễu Dương cắt phăng đi mái tóc dài bao nhiêu năm của cô ấy, cô cũng vuốt vuốt mái tóc dài của mình, thật muốn tống tiễn những phiền não đi theo ba ngàn sợi tóc trên đầu mình luôn.

Liễu Dương nói: “Cậu tha cho mái tóc đi, nó vô tội mà … huống chi cậu có một dáng người mê hồn, thêm làm da bóng loáng non mềm, lại còn thêm đôi mắt trong suốt như nước ấy nữa. Chỉ cần cậu gầy đi một chút thôi là đã đủ đắm say lòng người lắm rồi… Hơn nữa, cậu định làm một bà cô già sao? Lại còn là một bà cô già trinh tiết nữa chứ. Cứ như thế thì lão sếp nào dám mang cậu ra ngoài khoe với người ta chứ hả?

Cô không nói gì, sao cứ nhất định phải cho rằng vận mệnh thê lương của người phụ nữ thì thường gắn liền với nhan sắc mê hoặc người cơ chứ, vậy nên với mái tóc quăn dài này càng không có chút quan hệ nào. Muốn thay đổi hết thảy, thì trước tiên phải thay đổi công việc thôi.

Thư ký? Cô lúc trước như thế nào lại lựa chọn cái nghề nghiệp đáng buồn này chứ!

Lúc cô đang ngây người suy nghĩ thì Liễu Dương đã ngồi xuống sô pha, cầm lấy ly nước trái cây của cô mà uống từng ngụm.

Hai người các cô đều thích hương vị ngọt ngọt chua chua của nước trái cây, mỗi lần cùng nhau ngồi thưởng thức, cô đều cảm nhận được: vị chua thanh thanh, vị ngọt đậm đà.

“Không muốn làm thư ký nữa sao?” Liễu Dương thấy cô lần lượt gạch bỏ các vị trí tuyển dụng thư ký trên báo theo mỗi đầu bút luớt qua, liền thân thiết hỏi.

“Đúng vậy, cậu không phải nói tớ thường ngày thích ra vẻ thanh cao nên không thích hợp làm công việc này sao?”

“Cậu là quá thanh cao.”

Cô đáp lại Liễu Dương bằng một tiếng cười khẽ khàng, cô đặc biệt thích cách nói chuyện thẳng thắn của Liễu Dương, khi ở chung với nhau cách nói chuyện này làm cho cô có cảm giác chân thật, gần gũi.

Một lòng hứng thú tràn ngập tìm việc trên báo của cô tan thành mây khói, cô đem tờ báo quảng cáo sau khi đã nghiền đi ngẫm lại đến ba lần quăng qua một bên, thất vọng tràn trề: “Hình như chẳng có việc gì tớ làm được…”

Liễu Dương dường như nhớ ra việc gì đó mà đôi mắt chợt sáng lên, đặt ly nước trái cây lên bàn: “Đúng rồi, tớ nghe Uyển Uyển nói, công ty cậu ấy đang tuyển trợ lý thư ký, hay cậu tới thử xem.”

Phải không? Lẽ nào ông chủ của cậu ấy – ‘người đàn ông bất bình thường’ đó muốn tìm trợ lý thư ký ư?” Cô có chút động tâm, đương nhiên không phải vì người đàn ông bất bình thường đó, mà là vì chức vụ trợ lý kia rồi.

“Ừ, ngày hôm qua nói chuyện phiếm với Uyển Uyển, cô ấy nhắc đến.” Liễu Dương thấy cô có chút động lòng liền nói thêm: “Nếu không cậu đi xem thử, biết đâu chừng lần này sẽ đánh tan mấy cái ý niệm mục nát trong cái đầu heo của cậu đấy.”

Uyển Uyển tên đầy đủ là Đường Uyển, là đồng nghiệp trước đây của Liễu Dương, vừa mới chuyển qua chỗ làm mới không bao lâu nhưng luôn miệng khen ông chủ của cô ấy chính là một người đàn ông hoàn mỹ nhất thế giới.

Cô uống một ngụm nước trái cây chua chua ngọt ngọt, từ từ nhớ lại những lời ca ngợi của Uyển Uyển mấy ngày trước.

Anh ta là Lâm Quân Dật, là người Hoa lớn lên tại Mỹ, vừa mới lấy được bằng thạc sĩ kinh tế đại học Harvard liền trở về nước mở công ty. Anh ta ngoài gia cảnh vô cùng tốt, năng lực làm việc cực siêu, lại còn đẹp trai đến đòi mạng, nhưng cũng lạnh lùng đến chết người a.

Anh là người chính trực, công ra công tư ra tư, chưa bao giờ có mối quan hệ mập mờ với bất kỳ nhân viên nữ nào trong công ty, thậm chí cũng chưa ai gặp qua anh sánh đôi với một người phụ nữ nào.

Càng không thể tin được là… anh đối với tình yêu là nhất mực chung thủy, tuy rằng đã có vị hôn thê đính ước được tám năm tại Mỹ, nhưng anh vẫn giữ thân như ngọc, đối với những ánh mắt yêu thương, ngưỡng mộ, thèm muốn của các mỹ nữ ngay cả liếc mắt một cái anh cũng chẳng buồn…

Cô nghe Uyển Uyển huyên thuyên về Lâm Quân Dật, cứ ngỡ rằng cô ấy nói đùa. Sau đó, nhìn thấy biểu hiện của cô ấy thật sự nghiêm túc, cô mới miễn cưỡng tin rằng trong thế giới hiện đại muôn màu muôn sắc này lại tồn tại một ‘người đàn ông không bình thường’ như vậy.

Thời buổi bây giờ tìm việc rất khó khăn, nếu có bất cứ cơ hội nào thì nên nắm bất lấy.

Sáng sớm hôm sau, cô liền mang hồ sơ đưa cho Uyển Uyển, nhờ cô ấy nộp cho bộ phận nhân sự nhân tiện thay cô thám thính chút tin tức nội bộ. Cô vốn nghĩ rằng phải đợi vài ngày nữa mới có tin tức, không ngờ chỉ đến 3 giờ chiều cô đã nhận được điện thoại của phòng nhân sự công ty bất động sản Quân Dật mời cô đến phỏng vấn.

Lòng cô tràn đầy hưng phấn khi nghĩ tới công ty này làm việc rất hiệu quả, mới nhận hồ sơ qua nửa ngày đã gọi đến phỏng vấn. Không còn thời gian để nghĩ đến chuyện gì khác, cô ghi lại địa chỉ của họ, trang điểm sơ qua một chút, liền vội vàng đi.

Công ty bất động sản Quân Dật nằm nơi trung tâm phồn hoa nhất thành phố, kế bên quảng trường lớn, san sát nó lại là mấy khách sạn năm sao cao cấp, cho nên nó được thiết kế vô cùng sang trọng, hết mực sa hoa.

Lên đến tầng 16, vừa ra khỏi thang máy, trước mắt cô bất ngờ sáng lóa. Nơi này không có những bức tường vàng sáng chói và ánh đèn rực rỡ thường thấy mà thay vào đó là màu trắng xanh thanh nhã, mát mẻ như có hương hoa nhài nhẹ nhàng phảng phất.

Một nữ tiếp tân xinh đẹp sau khi chào liền hỏi rõ mục đích cô đến đây, rồi nhanh chóng bấm số điện thoại của phòng nhân sự bằng một tốc độ khiến cô cảm thấy xấu hổ.

“Cô Diêu, mời cô trở ra, rẽ phải phòng thứ ba là phòng Nhân sự.”

“Cảm ơn!” Cô lịch sự mỉm cười. Cô thích cười duyên dáng trước mặt mọi người vì cô cảm thấy điều này sẽ dễ dàng có được thiện chí của người khác. Mặc dù cuộc sống của cô không có gì đáng để cười, thậm chí có khóc ba ngày ba đêm cũng không gọi là quá nữa là.

Bước vào phòng Nhân sự, không gian làm việc gọn gàng của mỗi người được ngăn cách bằng các tấm chắn thủy tinh màu xanh nước biển, tất cả mọi người đều bận rộn với công việc của mình, không gian thực im lặng. Cô còn đang hơi do dự sợ lên tiếng sẽ quấy nhiễu công việc của người khác, thì một phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi, ăn mặc trang nghiêm từ trong phòng đi ra, cười thật lịch sự với cô rồi hỏi: “Cô là Diêu Băng Vũ!”

“Vâng. Bà là bà Lý?” Cô đang muốn đáp lại bà bằng một nụ cười lịch sự thì bên người có những luồng ánh mắt sắc bén liếc về phía cô, làm cho cô thấy lạnh nơi xương sống, nụ cười hơi hơi cứng lại.

Cô vô thức cúi xuống kiểm tra bộ váy màu nâu có chút bảo thủ dài đến đầu gối, đôi vớ bọc kín hết hai chân không một kẽ hở, hẳn là không có vấn đề gì?

Cô nhớ mình đã để ý qua mái tóc quăn dài của mình rồi mà, cho dù có chút rối thì cũng không đến mức hỗn độn chứ.

Hay chẳng lẽ do cô ăn mặc đơn giản quá nên nhìn có vẻ không ra dáng người có năng lực làm việc…

Có lẽ là cô đã quá nhạy cảm thôi. Cô tự mình an ủi.

“Đi theo tôi, tổng giám đốc muốn gặp cô.” Giọng nói của bà ta lộ rõ vẻ uy nghiêm khiến cho người khác không thể phản bác.

Cô nhìn xung quanh cảm thấy ngạc nhiên, dường như không có ai đến phỏng vấn cả.

Một công ty lớn như vậy mà chẳng lẽ không có một hệ thống thông báo tuyển dụng sao? Không theo một nguyên tắc làm việc có trình tự nào hết mà đã trực tiếp gặp ngay tổng giám đốc, và cô lại là người duy nhất đến phỏng vấn, dựa vào kinh nghiệm bao nhiêu năm của mình, điều này tuyệt đối không phải là một điều may mắn.

Đi theo bà Lý vào trong thang máy, cô không nhịn được liền hỏi: “Chỉ có một mình tôi thôi sao?”

“Tổng giám đốc sau khi đọc hồ sơ của cô thì bảo tôi thông báo cho cô, còn những người khác ông ấy không nhắc đến.” Bà ta cẩn thận nhìn cô rồi đánh giá. Ánh mắt của bà và những người ở phòng nhân sự đều sắc bén như nhau, tràn ngập vẻ nghiên cứu, kỹ lưỡng dò xét người phụ nữ được chính tay tổng giám đốc chọn.

Ngoài mặt cô còn có thể cố gắng duy trì một nụ cười hết sức bình tĩnh nhưng trong lòng đã bắt đầu có chút bối rối.

Xem ra không phải cô nhạy cảm.

Điều này tuyệt tối không theo trình tự bình thường, nếu không phải cô đến nhầm công ty, hoặc công ty đổi chủ, vậy chính là cô có điểm nào đó thu hút anh ta.

Cô cố gắng suy nghĩ xem hồ sơ của mình có điều gì đặc biệt. Kinh nghiệm làm việc bình thường đến không thể bình thường hơn, chỉ là công việc thư ký, còn ảnh là ảnh chụp từ hồi cô mới tốt nghiệp đại học, nhìn rất trong sáng, thanh thuần.

Cô bắt đầu nghi ngờ lời nói của Uyển Uyển có bao nhiêu phần là thật, bao nhiêu phần là giả.

“Anh ấy coi trọng năng lực cá nhân, còn đối với vẻ ngoài của phụ nữ không bao giờ quan tâm đến!”

Diêu Băng Vũ lạc quan tin tưởng, có lẽ anh ta thực sự đánh giá cao năng lực của cô!

……………………………

Lên đến tầng 19, qua một hành lang dài đầy mùi sơn và các cánh cửa màu trắng, bà Lý dừng lại trước một căn phòng bên ngoài trang trí đơn giản mà thanh nhã. Bên ngoài trống trơn không có gì, bên trong phòng là một cô gái tuổi chừng hơn hai mươi, khuôn mặt trái xoan, đôi môi tô son đỏ mọng, làm sáng bừng lên vẻ kiều diễm mà ướt át, mắt đánh một lớp phấn màu tím nhẹ càng nổi bật vẻ mê hoặc quyến rũ của cô gái. Cô ấy mặc một bộ váy ngắn màu đỏ, cổ khoét sâu, tôn lên dáng hình đầy gợi cảm. Nhìn lại chính mình là một nữ thư ký mang phong cách cổ điển, muốn cho người ta mơ mộng còn khó hơn lên trời.

Cô ấy vừa thấy hai người bước vào cửa, ngay lập tức thuần thục nhấc điện thoại gọi vào phòng tổng giám đốc, giọng nói ngọt ngào khiến Băng Vũ cũng có chút mềm lòng: “Lâm tổng, trưởng phòng Lý và cô Diêu đã đến, ngài có muốn gặp không?”

Băng Vũ mơ hồ nghe thấy thanh âm bên trong điện thoại vang lên “ừ” một tiếng liền dập máy.

Rất lạnh lùng! Hoàn toàn đúng với mô tả của Uyển Uyển.

“Cô Diêu, cô có thể vào.” Ánh mắt khinh thường không đồng nhất với lời nói lịch sự của cô ấy, xem ra đây là một yếu tố được luyện tập khá bài bản đối với một thư ký.

Cô thầm nghĩ trong bụng: Nếu phỏng vấn đạt rồi sau đó làm trợ lý cho cô ta, kết cục nhất định rất bi thảm a.

Haizzz! Có thể trúng tuyển hay không còn chưa chắc chắn, xem ra cô suy nghĩ quá nhiều rồi!

Thu hồi ảo tưởng, cô gõ nhẹ hai tiếng vào cửa, nghe thấy giọng nói tinh tế từ bên trong truyền đến: “Mời vào!”, cô đẩy cửa đi vào.

Gian phòng rộng rãi, màu chủ đạo là màu trắng. Tường trắng, sô pha trắng, giá sách cũng trắng…

Chỉ có bàn làm việc và ghế bọc da là màu đen làm nổi bật tính cách chủ nhân căn phòng này.

Kế bên giá sách có một cánh cửa, chắc là phòng dùng để nghỉ ngơi.

Cách bày trí này thường được những ông chủ một là lười biếng, thích hưởng thụ, nhất là ở tại nơi làm việc che dấu chút chuyện mờ ám của bản thân. Hai là mẫu người cuồng công việc, thường xuyên làm việc qua đêm.

Loại thứ nhất thì Băng Vũ mỗi ngày đều thấy, loại thứ hai thì lại chưa bao giờ gặp qua, không biết trên thế giới này có còn tồn tại hay không.

Cô đảo mắt lên chiếc bàn làm việc màu đen có một chồng tài liệu sắp xếp gọn gàng, ngăn nắp và hai cái máy tính xách tay.

Người đàn ông ngồi trên ghế xoay mặc bộ tây âu được cắt may tỉ mỉ cùng với giày da, anh ta đang nhìn ra bầu trời xanh ngoài cửa sổ, lưu lại cho cô một hình bóng với khí chất phi phàm, tây trang vừa khít trên người anh làm nổi bật ra những đường cong cao ngất.

Cô nhẹ nhàng chào: “Tổng giám đốc Lâm”.

Anh ta xoay người lại, cô vừa trông thấy gương mặt anh…

Gương mặt giống Trần Lăng như đúc!

Ngay lúc đó, trong đầu cô vang lên một tiếng nổ lớn, nếu hai chân cô không phải là bủn rủn, tê dại, không còn một chút sức lực nào thì trong nháy mắt Băng Vũ đã sớm chạy ra khỏi cửa.

“Mời ngồi!” Giọng nói lãnh đạm vang lên làm nguội dần dòng máu đang sục sôi trong cô và tiếng vang trong đầu cô cũng tạm thời lắng xuống.

Cô bình tĩnh lại, cố gắng nhớ lại những lời miêu tả của Uyển Uyển: Lâm Quân Dật, người Mỹ gốc Hoa, sinh ra trong một gia đình quý tộc, học kinh tế ở Mỹ mười năm, vừa về nước liền bỏ ra một số tiền lớn thành lập công ty bất động sản…

Mà Trần Lăng là một đứa trẻ mồ côi sống cùng cô trong cô nhi viện, học cùng trường sơ trung với cô, ngay cả cao trung (*) anh cũng chưa được học tiếp, hơn nữa cô và anh mới chia tay được bốn năm… Quan trọng nhất là, Trần Lăng khi nhìn thấy cô tuyệt đối sẽ không bình tĩnh như vậy, anh hẳn sẽ cho cô một bạt tai, ngay sau đó sẽ mắng cô một trận rồi tống cổ cô ra khỏi công ty ngay lập tức!

(*) Sơ trung: tương đương THCS ở Việt Nam, Cao trung: tương đương THPT ở Việt Nam

Anh ta dường như là chờ đợi cô nói chuyện, nhưng bắt gặp cô đã sửng sốt ước chừng cũng đã một phút đồng hồ rồi, anh không thể không dùng thanh âm lạnh như băng để gọi thần trí cô quay về.

“Ngồi!” Anh hướng tay về chiếc ghế dựa đối diện, ra hiệu cho cô ngồi xuống.

“Ah!” Cô ý thức được mình đang thất thố, liền cố nén sự kinh ngạc trong lòng và ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.

Không thể phủ nhận gương mặt người đàn ông này và Trần Lăng có đến mười phần tương tự, nhưng càng nhìn kỹ cô càng phát hiện ra bọn họ không giống nhau.

Anh ta và Trần Lăng khác nhau về khí chất và thần thái.

Trần Lăng là cô nhi, luôn mang theo một chút mặc cảm thân phận hèn kém không dễ phát hiện, nên tính cách của anh rất ôn hòa và dễ gần gũi. Mà người đàn ông trước mặt cô đây lại là một đại thiếu gia con nhà giàu có khả năng ‘cả vú lập miệng em’(*), toàn thân đều thể hiện ra vẻ ưu việt hơn người. Những điều này thì chỉ trong vòng bốn năm ngắn ngủi Trần Lăng không thể nào có được.

(*) Cả vú lấp miệng em: nhằm hàm chỉ một thói xấu của người đời là hay ỷ vào thế lực, sức mạnh để chèn ép, lấn át người kém mình về thế lực và địa vị trong cuộc sống.

Nhìn kỹ lại thì gương mặt của anh ta so với Trần Lăng có phần trội hơn một chút, đường nét góc cạnh rõ ràng nhìn qua rất lạnh lùng. Mà nét mặt Trần Lăng thì luôn luôn ôn hòa khi tươi cười lại rất nhẹ nhàng.

Lâm Quân Dật có làn da màu đồng rất nam tính còn Trần Lăng thì trắng hơn anh ta một chút.

Đôi mắt của bọn họ trông qua cũng rất giống nhau, nhưng ánh mắt Lâm Quân Dật là kiểu sắc bén, khôn khéo có thể nhìn thấu tâm hồn người khác; ngược lại ánh mắt của Trần Lăng lại nhẹ nhàng lóe sáng như tia nắng mặt trời ấm áp.

Đôi môi của hai người giống nhau nhất, mỏng nhưng rất đẹp. Lâm Quân Dật sở hữu một làn môi mỏng khi nhếch lên toát ra hương vị nhạo báng đầy thách thức; xong môi Trần Lăng lại luôn luôn có một nụ cười tỏa nắng…

Thấy nét trào phúng trên khóe môi Lâm Quân Dật ngày càng đậm, cô vội vàng thu lại ánh nhìn.

Thật là, người ta chỉ là nhìn lướt qua thôi, cái nhìn ấy cũng chỉ dừng lại trên người cô không đến vài giây nữa, còn cô lại giống như một đứa con gái háo sắc cứ chằm chằm nhìn anh ta không rời.

“Tôi…” cô xấu hổ nhìn lên, thấy nụ cười cợt nhả trên môi anh ta, tim liền loạn nhịp. Hít sâu hai lần liền, cô run run nói: “Tôi tên là… Diêu Băng Vũ”

Anh ta nhếch khóe miệng một cách lạnh lùng, rời ánh mắt khinh thường khỏi người cô, dường như chỉ liếc nhìn cô một cái cũng không muốn.

Nhất thiết phải biểu hiện rõ ràng như vậy không! Băng Vũ tuy có chút thất thố nhưng anh ta cũng không cần mang hết thái độ phản cảm cùng khinh miệt trưng bày rõ ràng trên mặt như vậy chứ. Không ai nói cho anh ta biết vẻ mặt như thế nào mới được gọi là phong độ hay sao?

Tuy nhiên, sự cao ngạo của anh ta làm cho cô phát run, tâm tình bị kích động mới dần bình tĩnh hơn, và tin chắc rằng người đàn ông trước mặt không phải là Trần Lăng, và rất nhanh cô cũng đem những hoài niệm trong đầu cuốn trôi sạch sẽ.

Trần Lăng, cô đã không còn muốn nhớ tới người đó, cô và anh đã chấm dứt hoàn toàn, không bao giờ có thể gặp lại!

Đối mặt với một cuộc phỏng vấn thất thố như thế này, lời tự giới thiệu cô vốn đã chuẩn bị rất tốt lúc này lại có chút không thể mở lời: “Lâm tiên sinh… tôi đến theo lời mời…”

Anh ta không kiên nhẫn ngắt lời cô: “Vì sao bỏ công việc trước kia?”

Đây là câu hỏi quá quen thuộc trong các buổi phỏng vấn nhưng là câu mà cô khó trả lời nhất.

Cô cười miễn cưỡng: “Vì vấn đề cá nhân”.

“Tôi không muốn cô rời khỏi công ty của tôi cũng là vì vấn đề cá nhân.”

Lời nói của anh ta càng sắc bén, lại vô cùng rõ ràng càng làm cho cô khó trả lời hơn. Cô suy nghĩ mơ hồ rồi giải thích thêm: “Tình hình chung thường là do tôi bị từ chối…”

Anh ta dường như hiểu ra ý của Băng Vũ, nở một nụ cười ý vị sâu xa, gõ gõ mấy ngón tay lên hồ sơ của cô, tầm mắt cũng dừng lại thật lâu trên gương mặt…

Cô nhìn vào vị trí ngón tay anh ta đang gõ, đó là dòng ‘tình trạng hôn nhân’.

Cô nhớ cô điền là: ‘Đã kết hôn’.

Băng Vũ hay dùng cái cách này với mấy ông chủ trước đây nhưng dường như không có tác dụng nhiều lắm, căn bản là không thể ngăn được những suy nghĩ xấu xa đang nảy sinh trong đầu của họ. Cô có thói quen viết như vậy, hy vọng các ông chủ đối với phụ nữ có gia đình sẽ dập tắt đi dục niệm, nhưng thực tế chứng minh, cô đã sai.

Băng Vũ còn đang đoán xem chút mẹo vặt lần này có phải hay không đã có chút phát huy tác dụng, thì chợt nghe anh ta nói: “Cô là người phụ nữ đầy quyến rũ và hấp dẫn, nên để đàn ông cất giấu trong nhà, ra đời làm một thư ký, muốn không phát sinh những chuyện riêng tư cũng khó.”

Lời nói của anh ta thật là chói tai, nếu không phải tại thời điểm này tìm kiếm công việc rất khó khăn, nếu không phải cô đã sớm bị cuộc sống rèn giũa đi những nét góc cạnh trong tính cách, Băng Vũ hẳn sẽ lập tức xoay người bỏ đi.

“Tôi nghĩ…” Cô kìm nén cảm giác nhục nhã lại trong lòng, cố tìm lời khen anh ta: “Không phải người đàn ông nào cũng may mắn như Lâm tiên sinh có sự nghiệp thành công như vậy.”

“Câu nói này tôi có thể hiểu là: chồng cô so với tôi kém rất xa không?”

Ngay khi nói ra những lời này, ánh mắt anh ta dao động từ trên khuôn mặt lướt xuống cơ thể cô mang theo ý niệm chiếm hữu.

Băng Vũ cố gắng đè nén phẫn nộ bởi nhục nhã trong lòng lại, cười nói: “Thật xin lỗi, tôi đã lỡ lời, tôi không có ý này.”

“Phải không?” Anh ta tỏ vẻ nghiền ngẫm, vuốt vuốt cằm lộ ra điệu bộ của một kẻ đào hoa, tươi cười nói: “Tôi xác thực so với chồng cô biết thương hoa tiếc ngọc hơn nhiều.”

Đây là người đàn ông được Uyển Uyển chỉ dùng một lời khen đã đưa anh ta đến tận mây xanh sao? Kinh nghiệm câu dẫn phụ nữ của anh ta tuyệt đối không hề thua kém với lão sếp cũ của cô mà.

Cô đứng phắt lên, đè nén cảm xúc muốn cho anh ta một bạt ta, cố gắng duy trì vẻ lịch sự nói: “Tôi nghĩ tôi không phù hợp làm trợ lý thư ký của ngài, so với tiêu chuẩn ngài đang lựa chọn tôi nhất định có khoảng cách rất lớn.”

Lâm Quân Dật ngả lưng vào ghế một cách tao nhã. “Tôi luôn không thích có quan hệ không rõ ràng với nữ nhân viên của mình, không lẽ cô cho rằng ngay cả điều này cô cũng không làm được?”

“…” Cô không nói nên lời. Tính cách của người đàn ông này thực là quái lạ, là cái kiểu người Băng Vũ ghét nhất, rõ ràng là vô sỉ mà còn tỏ ra là một chính nhân quân tử, vì sao vừa rồi cô còn nghĩ anh ta là Trần Lăng kia chứ?

Nhất định là Băng Vũ quá nhớ Trần Lăng và rất muốn gặp lại người đàn ông từng bị cô ruồng bỏ.

Không. Cô không muốn gặp lại anh, lại càng không muốn nhìn thấy người đàn ông ngay trước mặt này!

Cô điều chỉnh lại hơi thở: “Lâm tiên sinh, tôi xin lỗi vì làm phiền ngài lâu như vậy, tôi nghĩ tôi khó có thể làm việc cùng ngài.”

Vừa đi đến cửa, cô nghe thấy giọng Lâm Quân Dật vang lên một cách nghiêm túc: “Phản ứng của cô khiến tôi rất hài lòng… Tôi hy vọng cô có thể đảm nhiệm công việc trợ lý thư ký này thật tốt, và lọai bỏ những ảo tưởng không thực tế đi. Nhớ kỹ, tôi luôn không thích tình công sở, nhất là những giao dịch mờ ám… Tiền lương bốn ngàn rưỡi, cô có hài lòng không?”

Cô rất muốn thản nhiên bước đến trước mặt anh ta nói: “Tôi đối với thái độ của ngài quả thật không hài lòng một chút nào.”

Nhưng Băng Vũ đã không nói, bởi vì cô rất vừa lòng với mức lương anh ta đưa ra.

Làm người có thể có khí chất riêng của mình, nhưng làm một thư ký thì cần phải biết bỏ qua một chút tôn nghiêm!

Vì vậy Băng Vũ hít một hơi thật sâu, nén chặt bất mãn trong lòng, bỏ đi chút tôn nghiêm, quay đầu lại, nở một nụ cười vô cùng khiêm tốn, diễn ra một bộ dạng hết mực động lòng người trong mắt anh ta, nhẹ nhàng nói: “Tôi rất hài lòng, cảm ơn ngài”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.