Sa Trường Lỗ Ái

Chương 17: Chương 17




CHƯƠNG 16

 

 

 

“Nghe nói Nhị hoàng tử đã trở lại?” Hạ Trọng Đình nói, hắn tinh tế thưởng thức một ly trà thơm, giống như chỗ này vẫn đang là chốn kinh đô phồn hoa, đang cùng người ta phẩm trà tán chuyện bình thường vậy.

Dịch Trấn Phong bất động thanh sắc uống một ngụm trà, vân đạm phong khinh nói: “Có, đúng là có chuyện như vậy.”

“Hạ quan nghe nói Nhị điện hạ là được đích thân Sách Lôi chủ soái của Đan Mông hộ tống trở về?”

“Khâm sai nghe lời này từ đâu vậy?” Dịch Trấn Phong ra vẻ kinh ngạc nói: “Sách Lôi vốn giảo hoạt như hồ ly, tính tình lại lãnh khốc, trong mấy tháng không đánh đổ được thành lũy của Dịch quốc chúng ta, những lời đồn đại vô căn cứ trong quân như thế cũng chẳng biết từ đâu mà có, khâm sai …sẽ không coi những tin đồn này là thật chứ?”

“Cái này là lẽ tự nhiên, không có lửa làm sao có khói, Nhị hoàng tử mất tích lâu như vậy, vừa trở về đã lại có những tin đồn như thế, thật đúng là bất ổn.” Hạ Trọng Đình nói.

Hai người cứ thế nói chuyện qua lại, thưởng trà, ăn điểm tâm giống như là đang nói chuyện phiếm về mấy việc vặt vãnh bình thường nhưng Dịch Trấn Phong biết, Dịch Viễn Lưu lần này mất tích trở về đã nảy sinh ra vô số những lời đồn đại, tại hoàng thành cách xa ngàn dặm, bao nhiêu ánh mắt như  hổ đói rình mồi thông qua đủ loại hình thức mà quan sát nơi này—nếu có kẻ nào đó dụng tâm, kín đáo đổ vài tội danh gì đó lên trên đầu Dịch Viễn Lưu,  lấy mạng của Dịch Viễn Lưu, con đường thâu tóm vương vị, từ nay về sau đều thuận lợi vô cùng.

Thời gian dường như cứ thế lơ đãng mà trôi đi, tính mạng của Dịch Viễn Lưu dường như cũng chỉ có một con đường để bước.

“Khâm sai không biết đấy thôi, ở nơi xa xôi ngàn dặm này trấn thủ cô thành, binh sĩ trong lòng vốn đã có sợ hãi, trong thời điểm này Nhị ca lại xảy ra chuyện, có chút lời đồn nhảm là chuyện bình thường.” Dịch Trấn Phong thản nhiên nói: “Nhị ca trong lúc đùa giỡn với ta, tính tình nóng nảy bỗng nhiên làm nên chuyện mất tích náo loạn này, quả thật là có chút…việc này nhất định phải xử lý. Bất quá Nhị ca bị thương nặng, ta đã đem nhốt trong quân doanh, phái người canh gác rồi, chờ Nhị ca tỉnh lại nhất định sẽ tra hỏi. Mà thôi, không nói mấy chuyện mất hứng này nữa, đây chính là loại trà ta thật vất vả mới tìm được, Hạ tiên sinh cảm thấy hương vị thế nào? Có hài lòng không?”

“Tứ hoàng tử sao lại nói vậy, trà đương nhiên là ngon rồi…” Hạ Trọng Đình nói, đang định đem đề tài quay về Dịch Viễn Lưu thì Dịch Trấn Phong lập tức mở miệng, thiên nam địa bắc nói một tràng về trà, nào là trà này sinh trưởng ở núi non cao và hiểm trở ra sao, trình tự sao chế thế nào, chính mình gian khổ thế nào mới tìm được đến, nói đến liên tu bất tận liền mạch không ngừng chẳng để đối phương có chỗ mà chen vào nói một câu, Hạ Trọng Đình vốn là cấp dưới đành phải ngồi nghe.

Dịch Trấn Phong nói xong thì đã đến chiều, qua bữa cơm chiều thì lại gọi ca cơ, vũ nữ đến, khi lời ca cùng vũ điệu dứt đi, Dịch Trấn Phong ôm nữ tử dung mạo xinh đẹp kia, trong ánh mắt y có viết hai chữ “tiễn khách”. Hạ Trọng Đình đánh phải phẫn nộ rời đi.

Hạ Trọng Đình vừa mới rời đi, gương mặt Dịch Trấn Phong lập tức trở nên lạnh lùng, y đuổi ca cơ xuống dưới, tự mình đi đến doanh trướng của Dịch Viễn Lưu.

Dịch Viễn Lưu vẫn còn đang hôn mê.

Từ khi Sách Lôi đem hắn đưa trở về, từ lúc đó vẫn còn chưa lúc nào tỉnh lại, sắc mặt hắn tái nhợt, hơn nữa gầy đi nhiều lắm, những ngày ở trong quân doanh của Đan Mông chắc thật chẳng tốt đẹp gì.. Y nhìn những dấu vết ám muội trên người Dịch Viễn Lưu, mạnh mẽ quay mặt ra chỗ khác. Trong đầu y không ngừng tưởng tượng ra những dấu vết đó vì sao mà có, còn tưởng tượng ra cả tên nam nhân kiêu ngạo tên gọi Sách Lôi kia, điều này khiến lòng y như có lửa thiêu.

Y khó chịu đến nỗi muốn tìm cái gì đó để phát tiết hết sự phẫn hận này ra bên ngoài. Tên nam nhân kia vũ nhục huynh trưởng của y, lại vẫn còn đang ở bên ngoài tiêu dao tự tại còn y lại phải ở trong thành, cùng một tên đại thần từ kinh sư chết tiệt chơi trò úp úp mở mở.

Y không bảo vệ được hắn…

Y nghĩ rằng muốn bảo vệ hắn nhưng vì cái gì mà lại khó khăn đến vậy, vì cái gì mà việc đó khó làm đến thế.

Y vươn tay, vuốt ve mái tóc Dịch Viễn Lưu, những sợi tóc đen thẳm mềm mại vương trên đầu ngón tay y, người đó gầy yếu, tái nhợt, y chưa từng bao giờ thấy hắn bất lực và lặng im thế này. Nhị ca của y luôn có ánh mắt sáng ngời, sắc nhọn cơ, y thậm chí có chút hy vọng rằng hắn lại có thể dùng ánh mặt khinh miệt như khi xưa mà nhìn y.

Nhưng mọi chuyện đã không thể trở về như trước được nữa. Y ngơ ngác nhìn ngắm dung nhan Dịch Viễn Lưu đang say ngủ, nghĩ đến chuyện phát sinh giữa hắn và Sách Lôi, vì cái gì mà tên nam nhân kia lại có thể mạo hiểm, tự mình hộ tống  hắn về nơi này? Vì sao tên đó lại phải lưu lại trên  mặt hắn nụ hôn như tuyên cáo hắn thuộc về mình khiến kẻ khác  nghiến răng căm hận?

Tất cả đều do tên Nhiếp chính vương của Đan Mông, chính là tên đầu sỏ muốn diệt Dịch quốc gây nên.

Dịch Viễn Lưu hơi động một chút, chậm rãi mở mắt.

Tất thảy giống hệt như dĩ vãng, ánh mắt tối đen của hắn lộ ra chút mê mang, hắn nhìn thất Dịch Trấn Phong, đầu tiên là hơi mấp máy môi một chút nhưng lại không phát ra được thanh âm. Dịch Viễn Lưu nhắm mắt lại mà khi hắn mở mắt ra người đó vẫn ở chỗ này.

Tứ hoàng đệ…. Không phải ảo giác sao?

Nhưng vì sao hắn lại có thể trở lại Dịch quốc, trong đầu hắn hồi tưởng lại cảnh tượng cuối cùng trước khi hắn hôn mê, bàn tay người kia giơ cao lên dường như sẽ kết liễu hắn dưới một chưởng đó. Người đó đã đáp ứng với hắn, để cho hắn chết trong tay mình kia mà.

“Hắn…vì sao lại…” Hắn lẩm bẩm, yết hầu khô khốc, thanh âm khàn khàn.

Nhưng Dịch Trấn Phong lập tức theo những gì hắn vừa mới nói nghe thành những thanh âm mê hoặc tràn đầy tình cảm: “Nhị ca, huynh cùng tên Sách Lôi của Đan Mông kia rốt cuộc là…”

Nhìn thấy Dịch Viễn Lưu khẽ nhíu mày, y vội vàng buông tay ra, vừa nãy y đã vô tình vận sức túm chặt lấy tóc Dịch Viễn Lưu.

Dịch Viễn Lưu mờ mịt nhìn y, hắn chưa từng cảm thấy yếu ớt vô lực đến thế, giống như kẻ nằm tại đây lúc này là một người hoàn toàn khác chứ chẳng phải hắn, điều này càng làm Dịch Trấn Phong tức giận không kiềm chế nổi.

Y kề sát mặt vào hắn, đằng đằng sát khí: “Huynh nói thật xem, mấy ngày này, huynh ở trong Đan Mông doanh làm những gì? Không nói cũng không sao, dù sao thì tướng sĩ toàn quân cũng đã nhìn thấy hết những gì  hắn đã làm với huynh để huynh biến thành hiện trạng như bây giờ…”

“Dịch Trấn Phong!!” Dịch Viễn Lưu cao giọng, trận bệnh nặng này làm hắn suy yếu không thể ngồi dậy được, sự phẫn nộ gia tăng khiến trên gương mặt của hắn phiếm sắc đỏ hồng, tự nhiên như thế lại có sự mê người kỳ lạ: “Đây vẫn là quân doanh của ta, cho dù là đang ở kinh thành, ta cũng là Nhị ca của ngươi, khi nào thì đến lượt ngươi giáo huấn ta?”

“Đúng!!” Dịch Trấn Phong cười lạnh, mỉa mai: “Thế chẳng lẽ là đến lượt tên Sách Lôi kia “giáo huấn” huynh sao? Huynh đường đường là một hoàng tử nhưng lại uyển chuyển hầu hạ dưới thân một kẻ địch nhân ư? Hắn khinh Dịch quốc ta không còn người sống sao, còn tự mình hộ tống huynh trở về, trước mặt bao nhiêu binh lính, trước của thành, còn cúi xuống làm trò với huynh…”

“Dịch Trấn Phong!” Dịch Viễn Lưu khiếp sợ quát lên bảo y ngừng lại, tâm tư như sóng cuộn trào dâng, cơ hồ như là không thể phản ứng. Người đó tự mình đem hắn về đây ư? Vì sao? Vì cái gì…

Dịch Trấn Phong cảm thấy được Dịch Viễn Lưu vừa xấu hổ vừa giận dữ, thần sắc phẫn uất, tất thảy thật giống như một ngọn đao đâm thẳng vào ngực y, bọn họ quả nhiên vẫn là… có cái gì đó, đúng không?

Y bỗng nhiên hung hăng túm lấy mái tóc dài của Dịch Viễn Lưu, hung hăng hôn lên môi hắn. Dịch Viễn Lưu mở lớn đôi mắt, lúc này hắn mới nhớ đến chuyện cách đây một tháng trước, hoàng đệ hỗn đản, to gan lớn mật lại dám có thứ tâm tư thế này với hắn.

Hắn muốn đẩy y ra nhưng tay chân bủn rủn, chẳng chút sức lực. Hắn nhắm mặt lại, trào phúng mà nghĩ, hắn không hiểu Dịch Viễn Lưu hắn vì đâu lại ra nông nỗi như thế này, chẳng lẽ hắn chỉ xứng để những người cùng giới chiếm đoạt hay sao! Đầu tiên là bị người kia coi như một tên nam sủng mà làm nhục, hiện giờ ngay cả đệ đệ của hắn…

Một lúc sau, Dịch Trấn Phong mới buông tha cho đôi môi của hắn, bờ môi bị chà đạp có chút sưng đỏ, hơi vương một sợi tơ bạc cơ hồ mang một chút gì đó đẹp đẽ động lòng người nhưng ánh măt lặng như băng, tối đen như lúc ban đầu của hắn lại rọi thẳng vào y.

Hắn chẳng phải là đã bị nam nhân khác đùa bỡn vũ nhục trước mặt bao người sao? Hắn với người kia không phải là đã phát sinh những chuyện khiến hắn tự cảm thấy khinh thường chính mình sao, hắn chẳng phải vì những chuyện đó mà không thể vứt bỏ quyến luyến cùng thống khổ dằng dai sao? Nhưng vì cái gì mà ánh mắt kia vẫn băng lãnh, vẫn kiêu ngạo, giống như nhìn thấu được chỗ sâu nhất trong linh hồn y, vẫn làm cho y cảm thấy rung động, vẫn làm cho y ái mộ, vì cái gì vậy…?

Y hít sâu một hơi, mỉm cười, chậm rãi quỳ xuống trên giường, nhìn thẳng vào mắt Dịch Viễn Lưu.

“Huynh biết không? Đặc sứ của đại ca hôm qua đã đến đây, trong kinh đã xảy ra một ít biết cố nhưng huynh không cần phải biết…” Y ôn nhu nói, người trên giưởng thân thể hơi cứng lại một chút nhưng vẫn nhìn lại y, không hề tỏ ra vẻ yếu thế.

Dịch Trấn Phong ôn nhu ve vuốt tóc hắn, tiếp tục nói: “Huynh cứ ở đây, ta sẽ bảo vệ huynh thật tốt, Nhị ca của ta… hoàng cung đã là nơi huynh không trở về được nữa rồi. Ta thích huynh, Nhị hoàng huynh, đừng nói cái gì là luân lý cương thường, từ ngày đó chắc huynh đã hiểu rồi chứ, ta không thích huynh là Nhị ca của ta, là Nhị hoàng tử Dịch quốc, là thống soái tam quân, ngược lại huynh như bây giờ, ta rất thích.”

Ánh mắt y ôn nhu hàm chứa thâm tình, vương vất cả dục vọng cháy bỏng nhưng Dịch Viễn Lưu lại cảm thấy lạnh run cả người. Hắn muốn nói cái gì đó nhưng Dịch Trấn Phong đã đứng lên mỉm cười mà tiếp: “Đừng lộ ra ánh mắt như vậy, Nhị ca tốt của ta, ta không phải là kẻ quân tử mà mỹ nhân ngồi trong lòng vẫn không động tâm đâu. Nhưng mà hiện tại huynh vẫn nên dưỡng thương cho thật tốt, ta muốn một Dịch Viễn Lưu khỏe mạnh chứ không muốn một cái thi thể.”

Y nói xong rồi xoay người rời đi, Dịch Viễn Lưu nằm trên giường, xung quanh tĩnh lặng đến mức hắn có thể nghe thấy tiếng tim mình đập. Doanh trướng ấm áp như mùa xuân, bài trí toàn những đồ hết sức đẹp đẽ và quý giá, đúng là phong cách Dịch Trấn Phong thích.

Hắn kéo tấm chăn quấn chặt lấy thân thể. Nơi này ấm áp đến thế nhưng dòng nước Ô Lý Tát Mãn lạnh như băng lại khiến hắn cảm thấy bình yên hơn… Hắn bỗng nhiên cảm thấy rằng mình chưa bao giờ tưởng niệm dòng nước sông lạnh như băng của Ô Lý Tát Mãn như lúc này.

 

 

 

 

 

 

Hạ Trọng Đình tùy ý đi ra khỏi phủ tướng quân, trên ngã tư đường người ngựa thưa thớt, dương quang thảm đạm của buổi chiều chạng vạng chiếu trên những phiến đá nứt nẻ,  hắn nheo lại đôi mắt nhỏ, tủm tỉm cười, nói với những quân sĩ đi theo: “Các ngươi lui đi, ta muốn đi dạo một mình.”

Binh sĩ cầm đầu không kiêu ngạo, không siểm nịnh đáp lời: “Đại nhân, Dịch tướng quân lệnh cho chúng ta bảo vệ đại nhận, hiện tại đại địch đang ở bên ngoài, trong thành không được an toàn lắm, thuộc hạ không dám vâng lệnh đại nhân.”

Thuộc hạ của hắn đứng bên lớn tiếng quát: “Lớn mật, mệnh lệnh của khâm sai đại nhân ngươi  dám không nghe sao?

“ Hạ quan không dám.”

Hạ Trọng Đình khoát tay: “Dịch tướng quân cũng là có hảo ý.”

Hắn lắc la lắc lư đi trên ngã tư đường, đặc biệt nhìn thấy một đội binh sĩ tuy gầy yếu nhưng trang phục vẫn chỉnh tề đi theo sau lưng hắn, khiến cho ngã tư đường vốn trống rỗng hoang vắng có thêm một chút sinh khí.

Theo lời nói của thái tử, tin tức Dịch Viễn Lưu mất tích quả thật là chấn động. Dịch Viễn Lưu là một hòn đá lớn cản trở bước đường đăng cơ của thái tử nhưng cũng là bức vách sắt tường đồng ngăn trở quân đội Đan Mông. Thái tử vẫn chưa nắm được quân đội trong tay, phía sau lưng nếu không có người này, không đầy hai tháng, Dịch quốc sẽ mất nước. Thái tử tự nhiên là không thể thờ ơ với người này được.

Còn về Dịch Trấn Phong cũng không thể xem nhẹ được.

Dịch Viễn Lưu mất tích hơn một tháng, tòa thành nhỏ nhoi này chẳng những không bị công phá mà việc huấn luyện binh sĩ cùng bố phòng khắp nơi vẫn diễn ra không chút xáo trộn. Biểu hiện của Dịch Trấn Phong thật là quá tốt.

Hạ Trọng Đình cười lạnh một tiếng, hảo, một thiếu niên năm năm trước vẫn còn ở kinh thành chơi xuân không kiêng kỵ, một hoàng tử ưa vờn hoa bẻ liễu lại nhanh chóng biến thành một vị tướng quân hành quân đánh giặc thật tốt. Bọn họ lúc trước thật sự là đã nhìn nhầm.

Tứ hoàng tử trước kia có ý che giấu thực lực của chính mình, rốt cuộc là ở đằng sau đó chứa chất dã tâm gì đây?

Năm ngoái, lão hoàng đế sinh bệnh nằm liệt giường, cuộc chiến tranh đoạt vương vị đã muốn bắt đầu. Bây giờ Dịch Trấn Phong phô diễn năng lực chẳng lẽ là cũng muốn tham gia một chân ư?

Bất quá đến giờ này mới bộc lộ thì ảnh hưởng cũng rất nhỏ. Mặc kệ như thế nào,  việc rời đi trung tâm chính trị tại hoàng đô xa đến như vậy nếu y  có tâm địa tranh đoạt ngai vị, y sẽ tuyệt đối không ngu xuẩn mà rời kinh thành. Dịch Trấn Phong lại cố tình nhân lúc khẩn yếu chủ động lãnh binh chạy đến biên cảnh, nhất định là có ý đồ gì khác.

Chẳng lẽ là y đứng về phía Nhị hoàng tử?

Tưởng tượng đến chuyện này, Hạ Trọng Đình không khỏi rùng mình một cái.

Đến tận bây giờ hắn vẫn chưa nhìn thấy Dịch Viễn Lưu, Dịch Trấn Phong luôn lấy cớ Dịch Viễn Lưu trọng thương hôn mê, không nên tiếp khách mà qua loa đối phó hắn. Dịch Viễn Lưu nằm trên giường không dậy được, toàn bộ binh quyền đương nhiên là đều tập trung trong tay Dịch Trấn Phong.

Không ổn rồi.

Hắn tiếp tục đi qua đi lại trong thành, không lâu đã đi quá ngã tư, xa xa đã nhìn thấy cửa lớn của quân doanh.

Trong quân doanh chiến kỳ bay phấp phới, cứ cách năm bước lại có một trạm gác, thỉnh thoảng lại có một đội kỵ binh phóng ngựa đi ra, phía xa truyền đến tiếng chém giết của việc huấn luyện tân binh, dưới làn gió cuối thu, có gì đó xác xơ tiêu điều.

Dịch Trấn Phong ngụ ở chỗ này, Dịch Viễn Lưu tất cũng sẽ ở chỗ này.

Dịch Viễn Lưu giỏi về việc cầm quân, từ trước đến nay vẫn cùng tướng sĩ dưới trướng cùng ở cùng ăn, theo thám báo của Hạ Trọng Đình thì Dịch Viễn Lưu vẫn chưa từng vào trong tòa tướng quân phủ trong thành kia ở, dù cho nơi đó điều kiện có tốt hơn một chút, hiện tại phủ tướng quân đã trở thành biệt quán để tiếp khách, chuyên dùng để tiếp đãi những khách nhân từ kinh thành tới.

Dịch Viễn Lưu làm thế cũng không có gì kỳ quái nhưng Tứ hoàng tử Dịch Trấn Phong vốn ngang ngược kiêu ngạo lại cũng có thể ở tại trong quân doanh, chịu được sự kham khổ trong quân, thật không thể không khiến người khác phải giương mắt mà nhìn.

Hắn hôm nay đặc biệt đến đây, Dịch Trấn Phong không gặp hắn, cũng không để Dịch Viễn Lưu gặp hắn, bọn họ không muốn gặp hắn thì hắn đành phải tự mình tới gặp bọn họ.

Hạ Trọng Đình tự nhủ trong lòng, Thái sơn không lại gần hắn thì hắn sẽ lại gần Thái sơn, bất quá hắn thật muốn nhìn xem ngọn núi này rốt cuộc là lớn đến đâu?

Hắn tiến vào quân doanh chẳng gặp chút phiền toái nào dù sao hắn cũng là khâm sai của triều đình.

Một viên phó tướng nghênh tiếp hắn đi vào doanh trướng, không kiêu ngạo, không nịnh hót, bẩm báo rằng: “Đại nhân, Dịch tướng quân vừa mới đi tuần tra tình hình phòng thủ trong thành, các tướng quân khác cũng cùng đi, chỉ e trông một canh giờ không thể trở về.”

Hạ Trọng Đình ngồi ngay ngắn giữa doanh trướng, nhìn trái ngó phải, quả nhiên là nhân vật quan trong không ở đây, hắn nâng bát trà lên, nhàn nhã uống một ngụm: “Ngươi nói Dịch tướng quân là vị Dịch tướng quân nào?”

Phó tướng ngẩn người: “Đương nhiên là Dịch Trấn Phong tướng quân.”

Hạ Trọng Đình cười rộ lên: “Nếu Dịch Trấn Phong tướng quân không có ở đây, ta gặp Dịch Viễn Lưu tướng quân cũng được.”

Hắn chính là chọn lúc này mới đến, trừ thời gian tuần thành, sắp đặt bố phòng thì Dịch Trấn Phong một tấc cũng không rời Dịch Viễn Lưu.

Thấy sắc mặt chẳng biết làm sao của phó tướng, hắn nhướng mi: “Không được sao?”

“Khâm sai đại nhân… Viễn Lưu tướng quân đang.. dưỡng thương, không thể tiếp khách.”

Những lời thế này hắn đã nghe nhiều lắm rồi.

“Là tướng quân nói mình không tiếp khách sao?”

“….”

“Không phải tướng quân nói thế thì ngươi thay ta đi hỏi một chút, xem tướng quân có muốn gặp ta không?”

Trên đầu phó tướng hơi toát ra mồ hôi lạnh, hiển nhiên đã ý thức được hắn lần này đến đây chẳng có ý định tốt đẹp gì, ấp úng nói: “Viễn Lưu tướng quân.. chỉ sợ rằng đã muốn nghỉ ngơi, chi bằng ngày khác khâm sai lại đến…”

Ngày khác lại đến?

Chỉ sợ là chẳng có lúc nào mà Dịch Trấn Phong không ở đây, xem ra trong quân thật sự là vô cùng quan tâm dến Dịch Viễn Lưu. Hôm nay nếu chẳng giở chút thủ đoạn thì khẳng định là không thể gặp được Dịch Viễn Lưu rồi.

Hạ Trọng Đình nheo mắt lại, ánh mắt lóe lên hàn quang sáng như đao, phó tướng thông minh nhìn thấy thế đã lạnh run.

“Đại nhân, Dịch tướng quân sẽ trở lại nhanh thôi. Nếu ngài có việc cần thương lượng, chi bằng đợi thêm chốc lát.”

“Xem ra ngươi nhất định phải ngăn ta gặp Viễn Lưu tướng quân?”

Lời nói thẳng như vậy khiến đối phương chấn động.

Sắc mặt viên phó tướng thay đổi vài lần: “Khâm sai đại nhân, Tứ hoàng tử sẽ trở về sớm thôi, tất cả mọi chuyện xin đợi điện hạ về định đoạt. Thuộc hạ chỉ là một viên phó tướng, thật sự không dám tự tiện quyết định.

Đợi Dịch Trấn Phong trở về mà hắn có thể gặp được Dịch Viễn Lưu thì đúng là gặp quỷ còn dễ hơn.

Hạ Trọng Đình làm bộ trầm ngâm một chút: “Dịch Trấn Phong tướng quân bao giờ thì mới trở về?”

“Chắc chỉ khoảng nửa canh giờ nữa.”

“Chẳng lẽ trong quân doanh trừ ngươi ra không còn người nào khác có thể làm chủ sao?”

Phó tướng không hề nghi ngờ, khẳng định: “Những người khác đều theo Dịch Trấn Phong tướng quân đi tuần tra, bọn họ bận luyện tập một trận hình mới.”

Hạ Trọng Đình vừa lòng gật đầu, vẫy tay cho thủ hạ của mình tiến vào.

Không đợi vị  phó tướng kịp phản ứng, một người to lớn vạm vỡ đi đến trước mặt, huy chưởng bổ vào cổ phó tướng, phó tướng bị bất ngờ không kịp né tránh, té ngã trên mặt đất. Có lẽ là do vốn là lão tướng trên sa trường, phó tướng không bị đánh ngất đi, giơ tay chỉ thẳng vào Hạ Trọng Đình nói: “Ngươi, sao ngươi dám…”

Hạ Trọng Đình vẫn duy trì dáng vẻ mỉm cười: “Ta đương nhiên dám.”



 

 

 

 

 

 

 

Trời chiều chạng vạng, gió rất lạnh, hàn khí theo những kẽ hở của doanh trướng len vào ngập tràn khắp nơi.

Dịch Viễn Lưu bị hàn khí kích thích, chậm rãi tỉnh táo lại, hắn hơi co người, mở mắt ra, trong trướng không có ai. Tấm chăn được đắp rất kín nhưng mà hắn vẫn cảm thấy tay chân thật lạnh.

Miệng hắn thật khát. Hắn cố gắng cử động, chậm rãi ngồi dậy, tập tễnh xuống giường đi đến cái bàn ở trước mặt, rót một chút nước ấm để uống.

Binh sĩ bên ngoài nghe được bên trong có động, tiến vào thì thấy hắn đứng đó, trên người chỉ khoác một tấm áo choàng thì chấn động.

“Tướng quân, người mau về giường nằm đi, thương thế của người vẫn còn rất nghiêm trọng.”

Bọn họ chạy nhanh đến giúp đỡ hắn trở về giường, từ lúc hắn tỉnh lại, trừ Dịch Trấn Phong ra thì mọi người đều đối đãi với hắn như đối đãi với ngọc lưu ly dễ vỡ vậy. Dịch Viễn Lưu cũng không có tinh lực kháng nghị, hắn thuận theo, nằm xuống giường, cơn đau kịch liệt bỗng dâng lên trong ***g ngực khiến hắn không tự chủ được mà khẽ rên một tiếng.

“Tướng quân, người làm sao vậy? Có muốn mời đại phu không?”

Dịch Viễn Lưu không muốn nói chuyện, chỉ hơi lắc đầu.

Vệ binh vẫn không chịu buông tha, có người đã chực muốn chạy vội ra ngoài.

“Dịch..Trấn Phong tướng quân vì sao không ở đây?”

“Tướng quân sẽ lập tức quay lại, nếu tướng quân biết người hoài niệm như thế, tướng quân nhất định là sẽ rất cao hứng…”

Dịch Viễn Lưu thầm thở dài.

Binh lính sau khi lui cả ra ngoài thì doanh trướng lại khôi phục vẻ lặng im vốn có. Ngọn đèn trên bàn, trong làn không khí lạnh lẽo khong ngừng lay động, có lẽ chẳng được bao lâu sẽ bị gió thổi tắt. Dịch Viễn Lưu nhìn ngọn đèn, hắn đột nhiên cảm thấy tình cảnh của mình và ngọn đèn đang hấp hối này thật giống nhau.

Thương thế của hắn thật nghiêm trọng, so với những thương tích mà hắn từng chịu qua trước kia còn nghiêm trọng hơn, từ lúc hắn bị thương đến nay có lẽ đã hơn mười ngày rồi. Hắn không nhớ rõ lắm, ý nghĩ thường xuyên trở nên trì độn, mở mắt ra lần đầu tiên, thì là đêm tối, mở mắt ra lần nữa cũng vẫn là đêm đen, chẳng biết là đã qua được mấy ngày mấy đêm rồi. Dịch Trấn Phong không chịu nói cho hắn về thời gian, vệ binh thì hỏi cũng chẳng được tích sự gì.

Nhiều ngày rồi hắn cũng không gặp người bên ngoài, cả bộ hạ dưới trướng cũng rất ít khi đến gặp hắn, trừ khi Dịch Trấn Phong cần thương lượng hay đề nghị một việc gì đó liên quan đến quân tình.

Nhưng mà hai lần thương nghị trước ở bên cạnh giường hắn đều ngắn đến nỗi còn chưa uống xong nửa chén trà nhỏ. Nhiều tin tức và tư liệu tình báo đến thế, lại nói trong một khoảng thời gian rất  ngắn, hắn tựa ở trên giường, thân thể cũng không gượng nổi, vất vả lắm mới chống đỡ được đến cuối, cuối cùng đến khi bọn họ nói đến nhận định của bản thân về tình hình hiện tại, đầu óc hắn đã trở thành một đám hỗn độn.

Những chuyện sau đó hắn không nhớ nữa, khi tỉnh lại đã là ngày hôm sau.

Hắn căn bản là chưa kịp cùng bộ hạ nói nổi một câu.

Cứ như vậy thì không được.

Dịch Trấn Phong tuy rằng thông minh nhưng kinh nghiệm lâm trận còn ít. Trên chiến trường, tình thế thay đổi trong nháy mắt, chỉ cần hơi sai lầm sẽ thất bại thảm hại. Huống chi người y đối mặt lại là Sách Lôi. Sách Lôi đáng sợ, Sách Lôi, kẻ khiến người khác quỳ rạp như những ngọn cỏ yếu ớt trong cơn cuồng phong…

Sách Lôi

Cái tên này làm hắn không thở nổi.

Hắn cố gắng đứng dậy, lại không thể khống chế được sự run rẩy của bản thân mình.

Hắn nhớ đến chuyện tình hơn hai mươi ngày trước, một ngày nào đó hắn sẽ điên mất.

Đúng lúc này thì đột nhiên có tiếng bước chân truyền đến.

 

 

Sa Trường Lỗ Ái

Thiểm Ảnh Hồ

Hà Khả Tuyết edit

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.